Edit Bhtt Nam Chinh Buong Nu Chinh Ra De Toi Xuyen Nhanh
Yến Hồi cảm thấy Tề Khải định hôn mình, môi hắn càng ngày càng gần nàng khiến nàng hơi ghê tởm, nàng đứng dậy đẩy Tề Khải ra.Tề Khải bị cắt ngang như vậy thì sửng sốt: “Sao… Sao vậy?”“Không sao, ta phải về cung rồi, ngươi thay ta nói một tiếng với thái hậu, cứ nói ta…” Yến Hồi nấc một cái, lắc lư một xíu, không thể không nói rượu trong cung cũng nặng thật: “... Cứ nói thân thể ta không khỏe đi.”Tề Khải thấy Yến Hồi xoay người rời đi mà thân thể vẫn còn run rẩy thì lo lắng nói: “Để ta đưa ngươi.”Yến Hồi vốn định từ chối nhưng lại nghĩ lại, nàng cười cười: “Được nha.”Hệ thống: [Cảnh cáo, giá trị tha hóa của nhân vật chính thế giới tăng lên, lúc này giá trị tha hóa đã lên tới 90%, trừ 1000 tích phân!]Tề Khải đỡ Yến Hồi rời khỏi hồ Phách.Tề Khiêm mới ấp ủ cảm xúc để nói chuyện với Triệu Nam Tùng xong thì vừa quay qua nàng ấy đã biến mất tăm rồi.Tề Khiêm: “...”Đi lúc nào vậy?Tề Khải định bế Yến Hồi về nhưng dù sao thì cũng đang ở trong cung, nếu để người khác thấy hắn đỡ Yến Hồi thế này đã không tốt rồi, nên đương nhiên việc công khai ôm phi tử của hoàng thượng là không được rồi.Đơn giản là sau khi say rượu Yến Hồi cũng không đến nỗi nào, hắn chỉ cần nửa đỡ nửa đi cùng là được rồi.Khi chuẩn bị đi qua một cửa cung bỗng có một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ bên cạnh.“Tĩnh vương điện hạ.”Tề Khải nhìn về phía sau cửa, có một người đứng ở trong chỗ đen nhánh đó, nghe giọng thì có vẻ là một nữ nhân, người đó từ từ đi ra khỏi góc tối, ánh trăng chiếu rọi gương mặt nàng ấy.Tề Khải kinh ngạc nói: “Hoàng hậu nương nương?”Không phải nàng ta ở yến hội à?Sao tự dưng ở đây?Triệu Nam Tùng nhìn tay Tề Khải chạm vào hông Yến Hồi, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn: “Tĩnh vương đang làm gì đây?”Tề Khải giải thích: “Yến quý phi say rượu không đi đường được, bổn vương định đưa Yến quý phi hồi cung nghỉ ngơi.”“Chẳng lẽ Tĩnh vương không biết rằng không một nam tử nào được vào hậu cung ngoài hoàng thượng ư?” Triệu Nam Tùng ngước mắt lên: “Chẳng lẽ Tĩnh vương ở biên giới lâu năm thành ra quên mất vài quy củ chăng?”“Cần bổn cung dạy lại ngươi không?” Trên gương mặt cao ngạo của Triệu Nam Tùng là một đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ, tỏa ra ánh sáng lạnh băng.Tề Khải nhíu mày lại nhưng lại không biết đối phó với việc Triệu Nam Tùng làm khó dễ như thế nào, trong ấn tượng của hắn Triệu Nam Tùng không hùng hổ như thế, tuy tính cách nhạt nhẽo nhưng cũng được người đời ca tụng là dịu dàng hiền huệ mà.Mà Triệu Nam Tùng ở trước mặt hắn lại nói ra từng câu từng chữ sắc bén như dao.Lạnh băng! Âm trầm!Đây là cảm nhận trực quan nhất của Tề Khải về Triệu Nam Tùng sau khi gặp lại nàng ta!“Yến quý phi say rượu, bổn vương sợ nàng ta gặp chuyện không may gì nên mới tốt bụng đưa nàng ta hồi cung, hoàng hậu nương nương nghĩ gì vậy?” Tề Khải hỏi ngược lại.Triệu Nam Tùng nở nụ cười trào phúng: “Theo như những gì bổn cung biết thì Yến quý phi có cung nữ thân cận, hơn nữa nơi này là hoàng cung, không biết Tĩnh vương phát hiện ra ‘chuyện không may’ ở đâu ha?”“Vậy hoàng hậu nương nương muốn thế nào đây?” Đáy lòng Tề Khải dâng lên cảm giác bực bội không thôi: “Chẳng lẽ muốn bổn vương mặc kệ Yến quý phi say rượu, bỏ rơi nàng ta?”“Cho ta.”“Cái gì?”Triệu Nam Tùng vươn tay: “Giao Yến quý phi cho bổn cung.”“Ý của hoàng hậu nương nương là gì?” Tề Khải cảnh giác nhìn Triệu Nam Tùng.“Phía sau cửa Phượng Loan là hậu cung, Tĩnh vương muốn… Vào hậu cung ư?”Ánh mắt Tề Khải u ám, hắn có thể cảm nhận được nếu hắn cố chấp đi vào thì Triệu Nam Tùng thật sự sẽ hạ chỉ xử tội hắn.Hắn cười cười, từ bỏ giao Yến Hồi ra, nói: “Vậy thì làm phiền hoàng hậu nương nương.”“Không cần.” Triệu Nam Tùng ôm Yến Hồi, để nàng ấy gục lên vai mình: “Tĩnh vương đi thong thả, không tiễn.”Tề Khải nhìn Triệu Nam Tùng đầy thâm thúy, Triệu Nam Tùng vô cảm mặc hắn xem.Hắn không nhìn ra Triệu Nam Tùng bất thường ở đâu, hắn nhìn Yến Hồi đã hôn mê, phất tay áo rời đi.“Ta muốn… Muốn… Uống nước…”Ánh mắt Triệu Nam Tùng biến đổi, nàng nghe được Yến Hồi lẩm bẩm thì cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”Yến Hồi cọ cọ vai nàng ấy, lầu bầu nói: “Ta muốn… Muốn uống nước.”“Uống nước hử?” Triệu Nam Tùng bật cười vì động tác của Yến Hồi, nàng sờ sờ mặt nàng ấy, mặt hơi nóng lên: “Được, chúng ta về uống nước, sắp tới rồi, nàng nhịn thêm chút nữa nhé?”Yến Hồi ngoan ngoãn gật đầu: “Ò.”“Ngoan.”Triệu Nam Tùng xoa xoa mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp đựng đầy ý cười, nàng từ từ ôm Yến Hồi đi về phía Trung Đình cung.Cửa Phượng Loan chỉ cách Trung Đình cung vài bước chân.Tố Hòa thấy hoàng hậu nương nương đỡ Yến quý phi vào phòng thì hơi sửng sốt một chút, nàng ta ngửi thấy mùi rượu trên người Yến quý phi thì hỏi ngay: “Nương nương cần nô tì giúp không ạ?”“Rót cho ta một ly trà rồi cho người chuẩn bị nước ấm đi.” Triệu Nam Tùng cẩn thận đỡ Yến Hồi nằm xuống giường: “Sau đó đi Khanh Lan cung một chuyến, báo rằng tối nay Yến quý phi ngủ ở chỗ ta, xong xuôi rồi thì ngươi đi nghỉ ngơi được rồi, không cần phải gác đêm.”Tố Hoà nhìn Yến quý phi nằm trên giường, Yến quý phi vốn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, say rượu xong còn quyến rũ hơn nữa, dáng mắt gợi cảm, môi đỏ khép khép mở mở.“Ngươi nhìn gì vậy?” Mắt Triệu Nam Tùng tràn đầy vẻ uy nghiêm.Tố Hoà cúi đầu, đôi tai đỏ để lộ sự hoảng loạn của nàng ta: “Nô… Nô tỳ không dám.”“Lui xuống!”“Dạ vâng.”Tố Hoà vội vàng lui xuống, sai một nô tỳ khác bưng nước vào.Triệu Nam Tùng ôm Yến Hồi, để chén trà bên miệng nàng ấy, dỗ dành: “Há mồm, nước tới rồi.”Yến Hồi lè lưỡi ra một chút, chạm chạm vào nước, ấm ức nói: “Nóng!”“Nóng hả?” Triệu Nam Tùng nhấp thử một ngụm rồi thổi thổi: “Thử lại đi, không nóng nữa đâu.”“Ò.” Yến Hồi uống thêm hai ngụm, nở nụ cười thoả mãn: “Không nóng.”Triệu Nam Tùng cười cười: “Uống thêm chút đi.”Yến Hồi hút nước từng chút từng chút một, Triệu Nam Tùng thấy nàng ta không uống tử tế mà cứ chơi chơi thì cười, bất đắc dĩ nói: Ngươi đang làm gì vậy?”Yến Hồi cười hì hì nói: “Ta là một mỹ nhân ngư hì hì.”“Mỹ nhân ngư?” Triệu Nam Tùng chưa từng nghe thấy con cá nào to như vậy: “Là cái gì?”“Đó là một con cá cực kỳ xinh đẹp.” Yến Hồi khua tay múa chân nói: “Nửa trên là người, nửa dưới là đuôi cá, bọn họ sống trong biển rộng, nước mắt chảy ra sẽ biến thành ngọc trai, còn cực kỳ xinh đẹp nữa.”Triệu Nam Tùng cười khẽ, vuốt chóp mũi nàng ấy một cái: “Vậy Yến Hồi là một mỹ nhân ngư rồi, Yến Hồi rất xinh đẹp.”“Hì hì…” Yến Hồi cười ngây ngô.Triệu Nam Tùng cầm chén trà để qua một bên, nhúng ướt khăn tay rồi xoa xoa gương mặt đỏ bừng của Yến Hồi.“Sao uống nhiều vậy?”Yến Hồi cười ngây ngô, không trả lời câu hỏi của nàng.Triệu Nam Tùng không thèm để ý, hỏi tiếp: “Ngươi đau lòng đúng không?”“Có phải… Đau lòng… Hối hận… Vì đã vào chốn hậu cung này?”“Gặp lại… Tình nhân quá khứ khiến ngươi đau lòng đến thế ư?”“Đau!” Yến Hồi hất tay nàng ra.Triệu Nam Tùng hoảng hốt, phát hiện bản thân véo mặt Yến Hồi ra vết thì xót xa nói: “Xin lỗi, ta làm ngươi đau rồi à? Để ta xem xem.”Yến Hồi chớp chớp mắt, bụm mặt: “Đau!”“Không đau nữa đâu.” Triệu Nam Tùng đau lòng, dỗ dành nói: “Sẽ không đâu.”Yến Hồi thấy nàng đảm bảo nghiêm túc như thế thì lại thò lại gần: “Nhẹ chút.”Triệu Nam Tùng xoa xoa vết đỏ kia: “Ừ, ta sẽ nhẹ nhàng.”“Ưm… Ưm…” Bỗng Yến Hồi tự bóp chặt cổ mình: “Ta sắp… Sắp không thở nổi nữa rồi, sắp hóa thành bọt biển rồi… Ư…”Triệu Nam Tùng thấy thế thì tưởng Yến Hồi bị thương ở đâu, nàng hoảng hốt nói: “Làm sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?” Yến Hồi đau khổ nói: “Ta sắp biến thành bọt biển rồi, ta sắp biến thành bọt biển rồi!”
Bọt… Bọt biển?!“Cái gì?” Triệu Nam Tùng thật sự không hiểu Yến Hồi muốn nói gì nhưng lại lo cho sức khỏe của Yến Hồi: “Ta… Ta đi gọi thái y tới khám cho ngươi.”Yến Hồi kéo Triệu Nam Tùng lại, Triệu Nam Tùng đứng không vững, ngã thẳng xuống giường, nhân cơ hội ấp Yến Hồi bò lên, hai tay chống hai bên đầu Triệu Nam Tùng.“Ta sắp biến thành bọt biển.”Triệu Nam Tùng thật sự không hiểu ý của những lời này: “Bọt biển… Là cái gì?”Yến Hồi hơi híp mắt, giọng điệu ấm áp, ngón tay vuốt ve cái trán, giữa mày và mũi của Triệu Nam Tùng, cuối cùng dừng lại tại đôi môi mềm mại, bỗng ghé sát vào.Đồng tử Triệu Nam Tùng co chặt, trái tim suýt ngừng đập vì hành động của Yến Hồi.Gần quá, hai thân thể dán chặt nhau, nàng chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể chạm vào đôi môi đỏ ấy rồi.“Tộc mỹ nhân ngư có một lời nguyền…”Triệu Nam Tùng mê mẩn đôi môi trước mắt, đã thế còn phải để ý đáp lời Yến Hồi: “Lời nguyền?”“Nếu mỹ nhân ngư không được người thương hôn môi sẽ biến thành bọt biển chết đi…” Yến Hồi nhìn chằm chằm vào đôi môi kia: “Ta sắp biến thành bọt biển rồi.”Triệu Nam Tùng hiểu ngay tức khắc, nàng nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt khóa chặt vào môi Yến Hồi, nói ra lời khiến nàng mê mang như bị mê hoặc: “Vậy… Vậy ta giúp ngươi được không?”Yến Hồi như không hiểu: “Giúp ta… Cái gì?”“Giúp ngươi… Không phải biến thành bọt biển nữa… Được không?”“Được!” Yến Hồi vừa mới đồng ý Triệu Nam Tùng đã kéo Yến Hồi xuống.Môi lưỡi quấn quýt, thân mật khăng khít.Ướt át triền miên.Triệu Nam Tùng không hề thấy ghê tởm, thậm chí còn mê mẩn trong đó không thể tự kiềm chế.“Tề Khải…” Yến Hồi vô tình lẩm bẩm một tiếng.Triệu Nam Tùng mở bừng mắt, nhìn Yến Hồi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, mắt nàng bỗng lạnh hẳn, sau đó cắn nhẹ môi Yến Hồi một cái như trừng phạt, nàng ấy bị đau bứt ra, lật qua một bên ngủ.Nàng không nói gì nhìn căn phòng đen nhánh, cảm giác thân thể lạnh lẽo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.Không biết vì sao bản thân lại muốn hôn Yến Hồi hết lần này tới lần khác, giờ còn không thể khống chế nổi!Vì sao khi nghe được tên Tề Khải thốt ra từ miệng Yến Hồi bản thân lại… Khó có thể chịu đựng như vậy?Thật chí muốn giết chết gã ta!Tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên: [Cảnh cáo! Giá trị tha hóa của nhân vật chính thế giới đã tăng, hiện tại đã lên tới 95%, trừ 2000 tích phân!]Yến Hồi nghiêng đầu, cười mỉm.
Bọt… Bọt biển?!“Cái gì?” Triệu Nam Tùng thật sự không hiểu Yến Hồi muốn nói gì nhưng lại lo cho sức khỏe của Yến Hồi: “Ta… Ta đi gọi thái y tới khám cho ngươi.”Yến Hồi kéo Triệu Nam Tùng lại, Triệu Nam Tùng đứng không vững, ngã thẳng xuống giường, nhân cơ hội ấp Yến Hồi bò lên, hai tay chống hai bên đầu Triệu Nam Tùng.“Ta sắp biến thành bọt biển.”Triệu Nam Tùng thật sự không hiểu ý của những lời này: “Bọt biển… Là cái gì?”Yến Hồi hơi híp mắt, giọng điệu ấm áp, ngón tay vuốt ve cái trán, giữa mày và mũi của Triệu Nam Tùng, cuối cùng dừng lại tại đôi môi mềm mại, bỗng ghé sát vào.Đồng tử Triệu Nam Tùng co chặt, trái tim suýt ngừng đập vì hành động của Yến Hồi.Gần quá, hai thân thể dán chặt nhau, nàng chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể chạm vào đôi môi đỏ ấy rồi.“Tộc mỹ nhân ngư có một lời nguyền…”Triệu Nam Tùng mê mẩn đôi môi trước mắt, đã thế còn phải để ý đáp lời Yến Hồi: “Lời nguyền?”“Nếu mỹ nhân ngư không được người thương hôn môi sẽ biến thành bọt biển chết đi…” Yến Hồi nhìn chằm chằm vào đôi môi kia: “Ta sắp biến thành bọt biển rồi.”Triệu Nam Tùng hiểu ngay tức khắc, nàng nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt khóa chặt vào môi Yến Hồi, nói ra lời khiến nàng mê mang như bị mê hoặc: “Vậy… Vậy ta giúp ngươi được không?”Yến Hồi như không hiểu: “Giúp ta… Cái gì?”“Giúp ngươi… Không phải biến thành bọt biển nữa… Được không?”“Được!” Yến Hồi vừa mới đồng ý Triệu Nam Tùng đã kéo Yến Hồi xuống.Môi lưỡi quấn quýt, thân mật khăng khít.Ướt át triền miên.Triệu Nam Tùng không hề thấy ghê tởm, thậm chí còn mê mẩn trong đó không thể tự kiềm chế.“Tề Khải…” Yến Hồi vô tình lẩm bẩm một tiếng.Triệu Nam Tùng mở bừng mắt, nhìn Yến Hồi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, mắt nàng bỗng lạnh hẳn, sau đó cắn nhẹ môi Yến Hồi một cái như trừng phạt, nàng ấy bị đau bứt ra, lật qua một bên ngủ.Nàng không nói gì nhìn căn phòng đen nhánh, cảm giác thân thể lạnh lẽo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.Không biết vì sao bản thân lại muốn hôn Yến Hồi hết lần này tới lần khác, giờ còn không thể khống chế nổi!Vì sao khi nghe được tên Tề Khải thốt ra từ miệng Yến Hồi bản thân lại… Khó có thể chịu đựng như vậy?Thật chí muốn giết chết gã ta!Tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên: [Cảnh cáo! Giá trị tha hóa của nhân vật chính thế giới đã tăng, hiện tại đã lên tới 95%, trừ 2000 tích phân!]Yến Hồi nghiêng đầu, cười mỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store