ZingTruyen.Store

Edit Bhtt Luc Hap Dan Giua Chung Ta

Kendall

Rõ ràng là có một cơn bão ở Chicago khiến chuyến bay của Payton bị trễ. Tôi đã chờ ở phòng chờ sân bay gần hai tiếng rồi. Ngồi yên lặng, tôi cố gắng tập trung vào cuốn sách của mình, nhưng sự mong đợi đón Payton đến khiến tôi đứng ngồi không yên. Dạo này, tôi liên tục bận rộn với các sự kiện truyền thông báo chí và những buổi lễ trao giải không mấy quan trọng, nhưng tôi vẫn có thừa thời gian để nhớ cô ấy da diết.

Việc nhớ cô ấy đã trở nên quá mãnh liệt, đến mức nó bắt đầu cản trở những công việc của tôi. Ngày hôm kia, tôi có một buổi phỏng vấn trên chương trình truyền hình buổi sáng, và tôi không thể tập trung vào câu hỏi của người phỏng vấn. May mắn là Lawrence có mặt trên trường quay cùng với đội quay phim. Anh ấy liên tục ra hiệu bằng cách búng tay và chỉ bằng ngón trỏ và ngón giữa, nhắc tôi giữ liên lạc mắt với người dẫn chương trình. Bằng cách nào đó, tôi đã lấy lại được sự tập trung và hoàn thành buổi phỏng vấn. Sau đó, Lawrence chúc mừng tôi vì đã thể hiện ra vẻ hơi mất tập trung thay vì hoàn toàn mất trí. Nếu không có anh ấy, tôi chắc chắn sẽ bị cuốn vào suy nghĩ của mình và lộ ra vẻ như có chỉ số IQ của một con cá vàng trong tình trạng hôn mê. Nhưng Lawrence không thể ở bên cạnh tôi mỗi lúc mọi nơi. Sớm hay muộn, tôi sẽ bị mất cảnh giác, nói ra điều gì ngớ ngẩn, và tự gây rắc rối cho mình.

"Xin lỗi, cô thường đến đây à?"

Tôi nhận ra giọng nói khẽ khàng, trầm ấm ấy ở bất kỳ đâu---Payton. Tôi ngước lên khỏi trang sách và thấy cô ấy đang đứng trước mặt tôi. Tôi bật dậy và ôm cô ấy thật chặt. "Hỏi hay đấy. Gần đây hình như tớ ở đây suốt."

Tôi lùi lại một bước và ngắm nhìn cô ấy. Tôi bị cuốn hút hoàn toàn. Cảm giác như tôi đang nhìn vào một ảo ảnh nào đó. Nhưng cô ấy có thật. Và cô ấy đang ở đây. Và cô ấy đẹp không thể chối cãi. Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie đen ôm sát cơ thể và quần jean loang lổ sơn với những vết rách ở đầu gối. Tóc cô ấy xõa xuống. Tôi lại có cảm giác muốn nghịch tóc cô, nhưng lần này tôi không để mình làm vậy.

Cô ấy, ngược lại, với tay chạm vào mái tóc mới cắt ngắn của tôi, nhẹ nhàng vén phần tóc mái sang một bên. "Tớ thấy cậu lại nhuộm tóc vàng rồi. Trông đẹp lắm. Cậu trông giống như chính cậu rồi đó."

"Cảm ơn. Tớ không chịu nổi nữa. Tóc đỏ phai nhanh quá. Giữ màu cũng tốn quá nhiều công sức."

"Cậu biết điều gì thực sự tốn công sức không? Đi máy bay đấy. Sáu tiếng bay dài nhất cuộc đời tớ luôn. Tớ không biết sao cậu có thể dành nửa cuộc đời trên máy bay."

Tôi cười. "Chưa hết đâu. Chúng ta còn phải gom hết đồ của cậu, về căn hộ, và dọn đồ ra nữa."

"Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi," cô ấy than thở.

"Thôi nào. Chúng ta làm nhanh lên thôi." Tôi nắm lấy tay cô ấy và dẫn cô ấy về phía khu vực nhận hành lý. Cô ấy đan những ngón tay dài và mảnh mai của mình vào tay tôi. Tay chúng tôi khớp với nhau hoàn hảo, như thể chúng sinh ra để dành cho nhau. Tôi không muốn buông tay chút nào.

***

Cô ấy nói rằng cô ấy mang ít đồ, nhưng ít hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi. Hai túi du lịch kiểu quân đội và hai cây đàn guitar của cô ấy dễ dàng nằm gọn trong cốp xe của tôi. Chúng tôi vứt hai thùng carton vào ghế sau.

"Lái xe mất bao lâu?"

"Còn tùy. Khoảng hai mươi phút, nhưng nếu có tắc đường thì có thể lâu hơn."

Cô ấy phe phẩy tay để quạt mát và nhìn vào màn hình hiển thị nhiệt độ trên xe. "Bảy mươi lăm độ! Khi tớ lên máy bay ở Newark mới có bốn mươi thôi."

"Bảy mươi lăm là lạ lắm đấy ở LA vào tháng Mười Hai. Bình thường chỉ tầm sáu mươi sáu thôi."

"Ugh," cô ấy thở dài và tháo dây an toàn ra. Cô ấy ngả người ra trước, kéo chiếc áo hoodie dày nặng qua đầu, để lộ một chiếc áo hai dây trắng ôm sát. Chiếc áo mỏng đến nỗi tôi có thể nhìn xuyên qua nó thấy chiếc áo lót ren bên dưới. Cô ấy đổ chút mồ hôi, nhưng theo kiểu cực kỳ quyến rũ như khi các cô gái nhảy trong câu lạc bộ chật chội. Tôi tự nhắc mình phải giữ mắt trên đường. Nếu cứ chăm chú nhìn cô ấy như tôi muốn, chúng tôi có thể sẽ chết trong vụ tai nạn xe bốc cháy ngay trên đường cao tốc 405. Nghĩ đến chuyện đó thật kinh khủng—không phải phần tai nạn, mà là việc tôi nghĩ cô ấy quá hấp dẫn. Tôi có thể sống cả đời mà không bao giờ nghĩ vậy về Payton và vẫn thấy ổn.

"Cậu trông nóng quá." Câu nói trượt ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp nghĩ xem nó nghe sai như thế nào. "Ý tớ là trông cậu không thoải mái. Chúng ta có thể dừng lại ở đâu đó mua nước suối nếu cậu muốn."

Cô ấy lắc đầu từ chối. "Không sao đâu. Giờ tớ cảm thấy tốt hơn rồi. Tớ chỉ muốn về nhà thôi."

Nhà. Nhà của tôi, nhà của cô ấy, nhà của chúng tôi. Thật tuyệt vời. "Đường cao tốc có vẻ đông đúc một chút. Về nhà có thể sẽ mất một lúc."

Cô ấy bật iPod của tôi lên. "Không lo. Chúng ta có nhạc hay."

***

Tôi quan sát phản ứng của Payton khi chúng tôi rẽ vào khu Hamilton. Ngôn ngữ cơ thể của cô ấy thật dễ thương, giống như một chú cún con. Cửa sổ xe hạ xuống, và cô ấy dựa cằm lên khung cửa. Tôi có thể thấy cô ấy đang quan sát từng chi tiết nhỏ của khu phố, từ những ngôi nhà lớn và các căn hộ sang trọng đến những hàng cọ cao lớn chạy dọc hai bên đường.

"Thế nào?"

Cô ấy rời mắt khỏi thế giới bên ngoài và dán chặt vào tôi. "Thế nào, gì cơ?"

"Cậu thấy khu này thế nào?"

Cô ấy than thở. "Tớ nghĩ mình quá nghèo để sống ở đây."

Tôi cảm thấy một tiếng cười đang dồn nén trong ngực, nhưng cố nén lại. "Ôi, ngừng lại đi."

"Tớ nói thật đấy. Nhìn một cái là có thể biết tớ không đủ khả năng sống ở đây."

"Cái gì? Cậu nghĩ sẽ có ngày cậu đi trên đường và ai đó gọi cảnh sát vì họ nhầm cậu với một kẻ lang thang à?"

"Ừ, kiểu vậy đó," cô ấy nói.

"Thôi nào. Cậu nghĩ mọi người ở đây lúc nào cũng ăn mặc sành điệu à? Người nổi tiếng cũng thích quần jean và giày Converse như bao người khác thôi."

"Nếu vậy, tớ nên hòa nhập dễ dàng rồi," cô ấy nói khi chúng tôi tiếp cận bãi đậu xe ngầm của chung cư.

Tôi nhấn nút trên điều khiển từ xa và lùi xe vào chỗ đậu được đánh dấu "PH1." Chiếc GTI của Payton đậu ngay chỗ bên cạnh. "Đây." Tôi mở ngăn đựng đồ, đưa cho cô ấy chìa khóa xe của cô ấy và một điều khiển cửa gara. Cô ấy lấy chìa khóa căn hộ từ túi ra, lắp nó vào móc chìa khoá của xe tôi.

"Cảm ơn." Cô ấy ra khỏi xe, mở cửa bên ghế phụ của chiếc VeeDub và gắn điều khiển vào tấm che nắng. Sau đó, cô ấy quay lại và bắt đầu dỡ hộp từ ghế sau của xe tôi. "Cậu mở cốp giúp tớ được không?"

"Để tớ gọi người tiếp tân trước đã. Họ sẽ gửi xe đẩy xuống." Tôi lấy chiếc Blackberry từ túi xách của mình.

Cô ấy nhăn mặt. "Chúng ta có người tiếp tân á?"

Cô ấy có nghĩ khác sao? Đây là Beverly Hills mà! Tôi gật đầu. "Vào các ngày trong tuần có Rob, buổi tối là Jason, và cuối tuần là Mike hoặc Brandon. Cậu sẽ không tin được những việc mà người ở đây bắt họ làm đâu. Tớ đã từng thấy Brandon dắt chó của ai đó một lần đấy!"

Cô ấy nhướng một bên lông mày lên đầy rõ ràng. "Và cậu yêu cầu họ làm gì vậy?"

"Chẳng làm gì cả." Tôi nhún vai. "Họ thường tự lấy hành lý cho tớ mà không cần phải nhờ."

Cô ấy khoanh tay và suy nghĩ một lúc. "Được rồi, gọi đi."

Tôi bấm số. Rob đồng ý gửi một cái xe đẩy hành lý xuống cho chúng tôi.

Payton quan sát tôi trong lúc chờ đợi. "Cậu tự mang rác đi đúng không?"

"Cái gì?" Tôi hỏi với một tiếng cười khúc khích. Câu hỏi ngẫu nhiên này từ đâu ra vậy? "Chúng mình có ống rác. Nhưng đúng là tớ tự mang rác đi." Tôi sắp sửa lẩm bẩm điều gì đó về việc sự tò mò có thể giết chết một con mèo thì thang máy mở phía sau chúng tôi. Rob bước ra, kéo theo chiếc xe.

"Đây, thưa cô Bettencourt."

"Cảm ơn, Rob. Đây là bạn cùng phòng của tôi, Payton Taylor."

"Xin chào. Rất vui được gặp bạn." Tôi có thể thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tôi muốn nói, "Đúng, cô ấy thật quyến rũ, nhưng nhìn chằm chằm là bất lịch sự." Thay vào đó, tôi chỉ cười khúc khích.

"Rất vui được gặp bạn, tôi cũng vậy," Payton đáp lại lịch sự, mặc dù có vẻ như cô ấy đã nhận ra anh ta đang ngắm mình. "Um, xin lỗi, Rob. Anh có thể dừng cái này lại trong khi tôi xếp đồ không?"

Anh ấy dẫm lên phanh chân. "Xin cứ để tôi làm cho." Anh ấy cần mẫn bắt đầu chuyển đồ của cô ấy từ cốp xe sang xe đẩy. Khi hoàn thành, anh đóng cốp lại và dẫn chúng tôi tới thang máy. Anh ấy đi cùng chúng tôi lên phòng chờ ở tầng một và quay lại trước khi bước ra. "Cô Taylor, vui lòng gọi xuống lễ tân nếu cô cần bất cứ điều gì."

"Tôi sẽ, cảm ơn."

"Chúc hai cô một ngày tốt lành."

Ngay khi cửa thang máy khép lại sau lưng anh, chúng tôi đều bật cười. "Tớ nghĩ cậu đã có một fan rồi," tôi nói.

"Chắc chắn rồi, anh ấy là fan của cặp ngực C của tớ như mọi chàng trai khác thôi."

"Cậu đẹp mà." Cứ tiếp tục đi, đồ ngốc! Nói thêm điều gì đó có thể khiến cô ấy hiểu lầm! Nói cho cô ấy biết rằng tôi cũng là một fan của cặp ngực C của cô ấy đi, sao không? Với tốc độ ánh sáng, tôi thêm vào, "Ở thành phố này, điều đó sẽ giúp cậu có được bất cứ thứ gì cậu muốn."

"Tớ muốn đạt được những gì mình muốn bằng cách làm việc chăm chỉ," cô ấy lẩm bẩm.

Thang máy kêu "ding" và đèn "PH" sáng lên. "Đến nơi rồi." Tôi nắm lấy tay cầm của xe đẩy—chủ yếu để cho cô ấy thấy rằng những cô gái xinh đẹp không ngại làm việc—và đẩy nó xuống hành lang. Cô ấy đi theo sát sau.

"Không có căn hộ nào khác trên tầng này sao?"

"Đó là điều đặc biệt của penthouse," tôi nói, rồi đưa chìa khóa vào ổ khóa.

Ngay khi cô ấy bước chân qua cánh cửa, đôi mắt cô ấy mở to như nhân vật trong anime. Cô xoay người một vòng chậm rãi và nhìn lên cầu thang kính uốn lượn dẫn đến phòng làm việc. Cô ngạc nhiên trước trần nhà kính cao ngất rồi chuyển sự chú ý xuống tầng một.

Thật sự mà nói, căn hộ hơi quá mức cần thiết. Nó rộng 5,500 feet vuông và có phần giống như những gì bạn thấy trong một tập của MTV Cribs. Khi tôi mua nơi này, giữa nhà có một ramp trượt ván to đùng! Tôi đã cho tháo nó đi và thay bằng một bàn bi-a hợp lý và khu vực tiếp khách. Giờ đây, tầng một rộng rãi, với một bố cục hết sức ấn tượng. Các bức tường bên ngoài không thực sự là tường, mà là những cửa sổ khổng lồ, và không có sự phân chia nào giữa nhà bếp bên trái và phòng khách bên phải. Các phòng ngủ được tách biệt với nhà bếp và phòng khách bằng một vách kính. Cả phòng ngủ chính và phòng ngủ khách đều có thể tiếp cận thông qua cửa trượt trong tấm kính và được ngăn cách với nhau bởi một bức tường hoàn toàn làm bằng tre đen. Mỗi phòng ngủ đều được trang bị rèm riêng dài tới đất, có thể kéo qua các cửa sổ nhìn toàn cảnh và vách kính.

Tôi đẩy xe đẩy vào phòng khách rồi vào phòng ngủ của cô ấy. "Cậu có phòng tắm riêng đấy," tôi gọi ra cho cô ấy.

Khi quay lại phòng khách, tôi thấy cô ấy đang lướt tay qua tay vịn của một trong những chiếc ghế sofa da trắng. "Bể bơi ở đâu vậy?" cô hỏi, giọng điệu có chút mỉa mai.

"Qua cửa trượt ở kia," tôi chỉ vào những cánh cửa đối diện với chiếc TV màn hình phẳng gắn tường.

"Tớ đang đùa."

"Tớ thì không," tôi trả lời và ra hiệu cho cô đi theo tôi lên phòng làm việc.

Cô dừng lại giữa bậc thang và há hốc miệng. "Trời ơi!"

Một tràng cười lớn bật ra từ miệng tôi. Trong suốt những năm tháng biết cô ấy, tôi không nghĩ mình đã từng nghe cô ấy nói câu chửi thề nào. Vì lý do nào đó, đó là điều hài hước nhất cô đã từng nói. "Tớ không biết gì về cách thiết lập một studio," tôi nói khi đã lấy lại được bình tĩnh. "Tõ đã nhờ Mark Carter vào và lắp đặt mọi thứ. Anh ấy thử tất cả thiết bị, đảm bảo chúng hoạt động đúng cách."

"Mark Carter, nhà sản xuất đó hả?" Giọng cô thấp đến mức như thể cô ấy chỉ đang phát âm từ.

Cô ấy có thể dễ thương hơn nữa không? "Đúng vậy, chính là anh ấy."

"Cậu đang nói một trong những nhạc sĩ electronica tuyệt vời nhất thế giới đã lắp đặt toàn bộ thứ này và cũng thực sự đã sử dụng hết tất cả chúng?"

"Đúng vậy, đó là những gì tớ đang nói."

Nước mắt bắt đầu rơi trên đôi mắt cô ấy. Tôi không thể miêu tả cảm giác cô ấy đang nhìn tôi như thế nào, nhưng nếu cô ấy không hôn tôi ngay bây giờ, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ hôn tôi nữa. Làm ơn! Làm ơn, hãy làm điều đó! Tôi thề với tất cả những gì tốt đẹp và thiêng liêng, tôi sẽ hôn lại cô ấy.

"Chờ một chút." Cô ấy chạy xuống cầu thang.

Được rồi, phản ứng đó không phải là điều tôi mong đợi.

Vài phút sau, cô ấy xuất hiện trở lại. Trong tay cô ấy là một món quà được bọc giấy xanh bóng. "Không nhiều lắm, nhưng chúc mừng Giáng sinh muộn."

Tôi lột lớp giấy bạc ra. Hộp có chữ "Lenox." Bên trong hộp là một bức ảnh 8x10 đã được đóng khung của Payton, Sarah và Jared đứng trước cây thông tại Rockefeller Center. Tất cả đều mỉm cười. Cô ấy đang mỉm cười.

"Tớ nghĩ cậu có thể cất nó đi trong phòng hoặc gì đó."

"Không! Không thể nào. Cái này phải đặt ngay trên lò sưởi trong phòng khách để mọi người bước vào nhà này đều nhìn thấy."

"Ôi, tuyệt vời," cô ấy mỉm cười.

"Thật sự mà nói, nó tuyệt lắm. Cảm ơn cậu."

"Tớ cũng vậy. Cảm ơn cậu vì tất cả điều này." Cô ấy quét ánh mắt quanh căn phòng.

Tôi nhìn xuống chân mình. Tôi không thể nhìn cô, vì nếu không, mọi thứ tôi đã chôn giấu bên trong sẽ trào ra thành từng đợt. "Chúng ta nên sắp xếp đồ đạc cho cậu trước."

"Ý kiến hay. Nhưng trước tiên tớ sẽ thay một chiếc quần ngắn."

"Được thôi," tôi nói, dù thật ra thì không phải vậy. Đầu óc tôi vẫn quay cuồng với việc cô ấy vừa cởi bỏ chiếc áo sweatshirt lúc nãy. Trời ơi, giúp tôi với.

***

Chúng tôi đã sắp xếp đồ đạc của cô ấy được một tiếng đồng hồ. Mỗi khi cô ấy di chuyển hoặc cúi xuống để lấy một thứ gì đó, chiếc quần ngắn chết tiệt lại kéo lên, lộ ra thêm đôi đùi tuyệt đẹp của cô ấy. Rõ ràng là có một sức hút thể xác đang hình thành ở đây, và tôi nghi ngờ rằng nó không chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, bởi vì tôi thực sự cảm thấy cần phải tìm hiểu ai là người thiết kế chiếc quần đó để viết cho họ một bức thư cảm ơn chân thành.

"Houston gọi Kendall. Có nghe không, Kendall?"

"Hả?"

"Tớ hỏi liệu có ổn không nếu tớ lắp một giá treo guitar trên một bức tường ở trên lầu."

"Ừ, tất nhiên là ổn. Đây cũng là nhà của cậu mà. Cứ tự nhiên đi."

"Tuyệt," cô ấy nói rồi cúi xuống để lấy một đôi giày từ vali.

Tôi ho khan và tự nhắc mình không được nhìn chằm chằm. Kendall ơi, nếu cậu cần nhắc nhở bản thân như vậy, có lẽ cậu đã dính vào một mớ rắc rối lớn. "Vậy tớ đang nghĩ chúng ta có thể lái xe vào trung tâm thành phố vào ngày mai. Tớ muốn chỉ cho cậu xem MALA và tất cả những thứ thú vị có ở đó."

"Cậu không phải đi làm à?"

"À, tớ đang ghi hình một cuộc phỏng vấn với MusicTube lúc mười giờ, nhưng tớ sẽ rảnh sau đó."

"Được rồi, nghe có vẻ tuyệt vời."

"Tuyệt. Đó là một cuộc hẹn!"

"Chờ đã," cô ấy nâng một chiếc túi du lịch trống lên đưa cho tôi. "Tớ nghĩ chúng ta đã xong rồi!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn Chúa vì điều đó. Tớ khát nước chết đi được. Cậu có muốn uống nước không?"

"Chắc chắn rồi."

Tôi búng ngón tay và đi vào bếp. Cô ấy theo tôi ra phòng khách rồi cuộn tròn trên ghế sofa. Tôi đang đổ nước vào bình ở bồn rửa, chuẩn bị bước qua để ngồi cùng cô ấy thì chiếc Blackberry của tôi rung lên. Tôi kiểm tra ID người gọi. Là Lauren. Tôi nghĩ đến việc để cô ấy vào hộp thư thoại, nhưng thấy như vậy hơi thô lỗ. "Chào cưng," tôi trả lời.

"Chào. Đoán xem?" Giọng cô ấy vui vẻ. Tôi cảm thấy thú vị.

"Gì vậy?"

"Người đại diện của tớ đã gọi. Có vẻ như tớ và cậu sẽ lại làm việc cùng nhau."

"Cậu đã có vai rồi? Thật tuyệt! Chúc mừng nhé!" Làm việc với cô ấy sẽ khiến dự án này thú vị hơn rất nhiều. "Cậu có hào hứng không?"

"Chắc chắn rồi! Tớ đang nghĩ có thể ăn mừng với bạn diễn của mình bằng một bữa tối. Cậu có bận vào tối mai không?"

Tối mai? Tôi nên kiểm tra với Payton trước khi lên kế hoạch. Tôi không thể ra ngoài và để cô ấy ở nhà khi mới chỉ một ngày cô ấy đến. Và nữa, tôi rất muốn chúc mừng sự xuất hiện của cô ấy bằng cách đưa cô ấy đi chơi. Có lẽ cũng là một ý tưởng tốt để giới thiệu cô ấy với những người mới, giúp cô ấy kết bạn. "Nghe hay đấy, nhưng bạn cùng phòng của tớ vừa từ Jersey bay tới. Có ổn không nếu cô ấy đi cùng chúng ta?"

"Hoàn toàn được. Tớ sẽ đặt một bàn cho ba người ở Diamante's lúc tám giờ nhé?"

"Diamante's lúc tám giờ? Đó là nơi hot nhất ở Santa Monica ngay bây giờ. Cậu có thể đặt bàn vào thời gian ngắn như vậy sao?" Tôi cảm thấy đó là một câu hỏi ngu ngốc. Nếu tôi gọi vào ngày mai lúc bảy giờ để đặt bàn lúc tám giờ, họ sẽ hoàn toàn điên cuồng. "Cô Bettencourt, chúng tôi chắc chắn có thể làm điều đó." Đó lại là một trong những lợi ích của công việc. Nông cạn thì tôi biết, nhưng rất tiện lợi.

"Nhớ người yêu cũ mà tớ đã kể với cậu không?" Lauren hỏi. "Cô ấy là Sous Chef ở đó. Cô ấy nợ tôi một ân huệ."

Tuyệt vời. Những người bạn ở vị trí cao như vậy tiện lợi hơn nhiều so với sự nổi tiếng. "Chờ một chút," tôi nói rồi che miệng điện thoại lại và nhìn ra phòng khách. "Payton, cậu có nghĩ mình sẽ đủ sức cho một buổi tối ra ngoài vào ngày mai không?"

Cô ấy nhún vai, "Ừ, được thôi."

Tôi cười và đưa điện thoại trở lại tai mình, "Lauren, cậu đã có mặt."

"Tuyệt. Hẹn gặp hai cô gái nhé. Ta-ta," cô ấy trả lời rồi cúp máy.

Tôi lấy hai ly nước bằng một tay và bình nước bằng tay còn lại, đi ra phòng khách và sụp xuống sofa. Payton giúp tôi cầm ly và rót nước cho chúng tôi.

"Bạn tớ, Lauren, vừa biết rằng cô ấy sẽ được đóng vai phụ thứ hai trong The Relishing. Chúng mình sẽ đi ăn mừng."

Cô ấy mỉm cười một cách e dè. "Nghe có vẻ hay."

Tôi vỗ nhẹ lên đùi cô mà không nghĩ đến những cảm giác rung mình sẽ đến với sự tiếp xúc đó. "Sao lại có nụ cười ngượng ngùng thế?"

"À, ngày đầu tiên của tớ ở đây sẽ kết thúc tại một địa điểm hot ở Hollywood với hai ngôi sao điện ảnh. Điều đó khá đáng sợ."

"Vớ vẩn. Lauren rất dễ gần. Cậu sẽ thích cô ấy, tớ hứa."

Cô ấy hừ một tiếng. "Được rồi. Chúng ta sẽ xem."

"Đúng vậy. Giờ cậu nghĩ sao về một buổi tối yên tĩnh với đồ ăn Trung Quốc và Alice in Wonderland?"

Cô ấy mỉm cười. "Tớ nói là làm thôi."

***

Tôi gặp Lawrence tại MusicTube Studios. Anh ấy làm tôi ngạc nhiên khi mang cà phê cho tôi trong khi tôi đang làm tóc và trang điểm. Tôi không chắc tại sao anh ấy lại ở đây, cũng như lý do tại sao anh ấy lại mang cà phê cho tôi. Trong những ngày đầu khi anh ấy làm việc như là người đại diện của tôi, anh ấy thường xuyên ném cho tôi những chỉ dẫn trong mọi sự kiện báo chí, nhưng trong thời gian gần đây, anh ấy chủ yếu tin tưởng tôi làm và nói đúng mà không cần phải giám sát. Trong vài tuần qua, anh ấy luôn kè kè bên tôi. "Lần này tôi đã làm gì sai rồi?"

Anh ấy xem xét phản chiếu của tôi trong gương. Tôi đoán là anh ấy hài lòng với những gì nhìn thấy, vì anh ấy thẳng thừng nói dối tôi. "Bạn không làm gì sai cả."

Chà, tôi không tin điều đó. "Vậy tại sao anh lại ở đây?"

"Để hỗ trợ tinh thần."

"Tôi đang tố cáo anh đấy. Anh đến đây để đảm bảo tôi không bị đơ lại lần nữa, đúng không? Nghe này, Lawrence. Tôi đã có một người cha, được chứ? Tôi không cần thêm một người nữa."

"Cưng à, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với bạn gần đây," anh ấy nói, giọng rõ ràng bực bội. "Nhưng bạn đang phản ứng với những phỏng vấn này như một xác chết tươi. Đầu óc bạn đang ở đâu đó trong khi nó cần phải ở đây."

Anh ấy đôi khi thật thô lỗ, nhưng ngay cả lúc đó, anh ấy cũng thường đúng. "Tôi biết. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng tập trung hơn."

"Kendall, nếu có điều gì bạn cần nói..."

"Tôi không có gì cần nói," tôi đáp lại dứt khoát.

"Chắc chứ? Tôi có thể gọi mẹ bạn nếu bạn muốn nói chuyện—"

"Không!" Chắc chắn không. Thà tôi tự đâm nĩa vào mắt còn hơn phải nói chuyện với mẹ về bất cứ điều gì ngoài chủ đề thời tiết. "Tôi đang tự giải quyết, được chứ? Nhưng cảm ơn vì sự quan tâm."

"Hey, đó là công việc của tôi."

Một trợ lý bước vào phòng thay đồ và thông báo cho tôi còn năm phút. Tôi bước về phía sân khấu. Đây rồi. Đừng có làm hỏng mọi thứ.

"Nhớ cười đấy," Lawrence nói và vỗ nhẹ lưng tôi để động viên.

Người dẫn chương trình hỏi những câu hỏi thường lệ về Idol : Tôi có thể miêu tả nhân vật của mình, tôi có vui khi làm việc trên phim trường không, cảm giác của tôi thế nào khi phải hát trong phim, tôi có cần huấn luyện âm nhạc đặc biệt nào không? Nhưng rồi anh ta đi thẳng vào phần hay ho: Cảm giác thế nào khi quay cảnh sex giữa hai cô gái?

Phản ứng tự nhiên của tôi là muốn nói thật rằng đó là trải nghiệm đáng sợ nhất trong đời—là khoảnh khắc tôi nhận ra có thể tôi đã lãng phí thời gian với việc hôn con trai, trong khi có lẽ tôi luôn muốn hôn con gái—nhưng hàm tôi nghiến lại nhanh hơn cái bẫy gấu đóng sầm. Tôi liếc qua vai người dẫn chương trình và thấy Lawrence đứng sau cánh gà. "Hãy trả lời chung chung" anh ấy ra hiệu.

"Bạn biết đấy, tất cả các cảnh sex đều mang tính kỹ thuật. Đạo diễn thường hướng dẫn bạn nên chạm vào bạn diễn ở đâu và hôn thế nào. Cơ bản là những cảnh sex hoàn toàn trái ngược với sự quyến rũ."

Tôi liếc sang Lawrence một lần nữa. Anh ấy giơ hai ngón tay cái lên. Người dẫn chương trình cười và kết thúc buổi phỏng vấn bằng cách cảm ơn tôi đã tham gia chương trình của anh ấy. Tôi cảm ơn anh ấy vì lời mời. Kết thúc cảnh quay.

"Làm tốt lắm," Lawrence nói khi tôi gặp anh ấy ở hậu trường.

Thật sao? Tôi cảm thấy như mình vừa thất bại hoàn toàn. "Tôi sẽ về nhà đây."

Anh ấy gật đầu. "Ý hay đấy. Nghỉ ngơi đi."

***

Khi tôi trở về nhà, Payton đã sẵn sàng đi khám phá. Tôi nhất quyết để cô ấy lái xe đến trung tâm thành phố. Cô ấy phản đối. Tôi bảo cô ấy rằng lái xe ở đây cũng giống như ở New York City, nhưng điều đó chỉ khiến cô ấy do dự hơn. Sau khoảng hai mươi phút tranh cãi, tôi thuyết phục được cô ấy rằng nếu muốn sống ở LA, cô ấy cần phải làm quen với đường phố nơi này.

Tìm được chỗ đậu xe ở Bunker Hill thường là điều không thể, nhưng Payton làm được, suýt nữa cắt ngang một chiếc xe khác trong quá trình đó. Tôi trêu cô ấy là một "tay lái chết tiệt đến từ Jersey." Cô ấy đáp lại bằng giọng đầy châm chọc, "em biết mà, cưng."

Chúng tôi tìm thấy MALA và khám phá khuôn viên trong một lúc. Cô ấy dường như hài lòng với kích thước và vị trí của trường, ấn tượng với số lượng sinh viên mang theo nhạc cụ đủ loại hình dạng và kích cỡ. Đôi mắt cô ấy sáng lên một cách đầy háo hức. Trời ơi, tôi yêu ánh sáng đó. "Giống như cậu đã thuộc về nơi này từ trước rồi vậy."

Payton gật đầu. "Ừ, nhưng giờ chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Tớ đói chết mất."

Tôi đồng ý hoàn toàn. "Có một nhà hàng Peru tuyệt vời ngay góc đường. Tớ đảm bảo họ có món flan ngon nhất mà cậu từng nếm thử."

Cô ấy mỉm cười với tôi, và tôi tan chảy như kem dưới ánh mặt trời mùa hè.

"Được thôi, nhưng cậu phải tháo cái kính râm ngớ ngẩn kia ra khi chúng ta ăn."

Tôi chấp nhận điều kiện đó.

Chúng tôi đi bộ dọc theo trên con phố. Tôi rất muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng biết rằng không có lý do hợp lý để làm vậy. Tôi cứ mơ mộng về việc những con bò đực từ Pamplona bất ngờ lao xuống đường để có cớ nắm tay cô ấy. Nhưng vì đây là LA, điều đó sẽ không xảy ra. Tôi nên đưa cô ấy đến Pamplona tham dự lễ hội San Fermin. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi sẽ thích thú khi xem những kẻ ngốc cố né tránh sừng chết người của những con quái vật nặng cả tấn. "Cậu có muốn đi Tây Ban Nha với tớ vào mùa hè sắp tới không? Tớ nói mùa hè năm sau vì tớ biết sẽ phải quay phim The Relishing vào mùa hè này, thật đáng tiếc vì tớ thà được đi nghỉ còn hơn."

"Tây Ban Nha?" Cô ấy hỏi khi chúng tôi đến nhà hàng. Cô ấy giữ cửa mở cho tôi, tôi nhận thấy điều đó.

Tôi tháo kính râm ra và móc chúng lên cổ áo phông. "Đúng vậy, tháng Bảy năm sau. Tớ muốn xem cuộc chạy đua với bò tót."

Cô ấy cười khúc khích khi chúng tôi được xếp chỗ ngồi. "Chắc rồi. Tớ luôn muốn xem mấy gã ngốc bị bò giẫm chết."

"Nghe thật tuyệt đúng không?"

Cô ấy cầm thực đơn lên và lướt qua nhanh chóng. Vẻ mặt cô ấy đột nhiên biến đổi, bối rối. "Tớ không đọc được gì cả," cô ấy thở dài. "Đáng lẽ tớ nên học tiếng Tây Ban Nha ở trung học."

"Không sao đâu." Tôi vươn tay qua bàn và chạm nhẹ vào làn da mềm mại ở trên mu bàn tay cô ấy. "Để tớ lo."

Cô phục vụ tiến đến. Tôi nói, "Me gustaría que el pollo saltado, y mi amiga tendrá el pollo de gallina. Y dos refrescos de dieta, por favor."

Hàm của Payton suýt nữa chạm xuống bàn. "Sao cậu làm được vậy? Cậu cũng đâu học tiếng Tây Ban Nha ở trung học."

"Tớ học lỏm ở đây đó."

"Ừ ha." Cô ấy khoanh tay. "Vậy cậu gọi món gì cho tớ?"

"Pollo de Gallina, gà nấu với trứng, đậu phộng, sữa và phô mai. Và một ly soda ăn kiêng."

"Tớ ấn tượng đấy. Làm tốt lắm."

"Tớ cần phải luyện tập cho chuyến đi Pamplona của chúng ta."

Cô ấy cười tươi. "Cậu nên dạy tớ đi."

"Được thôi. Đổi lại là mấy bài học piano."

***

Chúng tôi trở về căn hộ khoảng sáu giờ, đủ thời gian để chuẩn bị cho buổi tối với Lauren. Tôi đi tắm, sấy khô tóc và mặc vào chiếc váy cocktail đen lệch vai. Thiết kế của nó khiến tôi trông như được quấn trong một bộ băng toàn bằng ren ôm sát. Tôi đang soi mình trong gương thì Payton gõ cửa. Ban đầu, tôi không để ý, nhưng nhìn kỹ lại, tôi thấy cô ấy đang quấn một chiếc khăn tắm. Tóc cô ấy còn ướt và xõa xuống vai. Tình huống này không ổn chút nào.

Cô ấy nhìn tôi với một sự chăm chú đến mức, chỉ trong một giây, tôi tự hỏi liệu có phải cả hai chúng tôi đều đang nghĩ về cùng một điều không. Tôi muốn nói, "Làm đi, để xong chuyện," nhưng cô ấy đã lên tiếng trước.

"Tớ... không biết nên mặc gì."

Bất cứ thứ gì cũng được! Làm ơn, mặc cái gì đó vào đi. Tôi không quan tâm là gì. "Cậu có cái quần đen tây mà," tôi gợi ý. "Mặc với áo sơ mi trắng và chiếc áo gile nhỏ có khoá ở phía sau. Sẽ hoàn hảo đấy."

"Phải rồi. Cảm ơn," cô ấy nói rồi bước ra khỏi cửa.

Tôi nghĩ khoảnh khắc đó đã qua, nhưng rồi cô ấy dừng lại và quay lại nhìn tôi. "Cậu đẹp lắm," cô ấy nói.

Tôi nuốt nước bọt. "Cảm ơn cậu." Bây giờ làm ơn đi đi. Tình huống này vượt quá sự kiểm soát rồi.

Cô ấy gật đầu rồi rời đi. Tôi gần như thoát khỏi chuyện này mà vẫn giữ được lý trí.

***

Chúng tôi đến Diamante's lúc tám giờ mười lăm. Payton lo lắng về việc đến muộn, nhưng tôi bảo cô ấy bình tĩnh. Ở LA, đến muộn là phong cách. Người dẫn bàn nhận ra tôi ngay lập tức và dẫn chúng tôi đến chỗ Lauren.

"Chào!" Lauren đứng dậy và giả vờ hôn nhẹ cả hai má tôi. Đó là kiểu chào điển hình của Hollywood, nhưng tôi vẫn đáp lại.

"Lauren Atwell, đây là Payton Taylor," tôi giới thiệu họ với nhau. "Payton, đây là Lauren."

Lauren nhìn chằm chằm Payton một cách chăm chú. Cái ánh mắt đó! Như thể cô ấy là một con sói đói đang chực chờ vồ lấy con mồi bị thương. Cô ấy nở một nụ cười ấm áp và đưa tay ra. "Chào, Payton. Rất vui được gặp cậu."

Payton nở nụ cười quyến rũ nhất của mình. "Chúc mừng vì đã nhận được vai diễn," cô ấy nói khi bắt tay Lauren. Ngay khoảnh khắc bàn tay họ chạm nhau, không khí xung quanh dường như đặc quánh lại. Những tia lửa giữa họ gần như có thể thấy rõ từ ngoài vũ trụ. Điển hình quá!

"Các quý cô, tôi đã gọi một chai Chateau sẵn cho chúng ta," Lauren ngồi xuống và ra hiệu cho người phục vụ rót rượu.

"Tuyệt," tôi lẩm bẩm khi ngồi xuống. Tôi nhận ra rất nhanh rằng mình cần kiểm soát giọng điệu của mình; nó đang mang theo một sắc thái cay độc, có khả năng gây tổn thương nghiêm trọng không thể cứu vãn. Tôi cầm ly rượu, uống gần hết trong một hơi, và ra hiệu cho người phục vụ rót thêm rượu vào ly.

"Cảm ơn," Payton nói với cả Lauren và người phục vụ.

"Vậy, Payton," Lauren mở đầu, "cậu là người mẫu à?"

Mặt Payton đỏ bừng. Cô ấy cười khúc khích, ngượng ngùng. "Không. Tớ chỉ là sinh viên đại học thôi."

"Cậu nên làm người mẫu đấy."

Vừa nghe cô ấy nói câu đó, tôi có một thôi thúc mãnh liệt muốn lao qua bàn và bóp nghẹt cô ấy đến khi không còn thở được. Điều đó thật đáng sợ. Tôi vốn không phải người bạo lực, và cô ấy thậm chí chưa làm gì sai cả. À không, cô ấy có làm sai! Cô ấy vừa thả thính người của tôi! Không phải người của tôi, chỉ là... ôi trời ơi! Trong tất cả những điều ngu ngốc mà tôi đã làm trong đời, việc giới thiệu Payton với một cô gái tóc vàng cao ráo, đôi khi là đồng tính, và có gò má cao có lẽ là điều ngu ngốc nhất.

"Cô ấy sắp bắt đầu học tại Học viện Âm nhạc Los Angeles," tôi chen vào, cố gắng tự làm dịu tâm trạng và đồng thời thông báo với Lauren rằng Payton có nhiều tài năng hơn là ngoại hình quyến rũ của cô ấy.

Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Lauren khiến tôi bực mình không thể tả. Cô ấy đã mong đợi gì? Một cô gái xinh đẹp nhưng đầu óc trống rỗng, đến LA với hy vọng nổi tiếng sao? "MALA. Thật ấn tượng. Tớ nghe nói trường đó chỉ dành cho những thiên tài thôi," cô ấy nói.

Payton mỉm cười. "Tớ không nghĩ mình là thiên tài đâu."

"Tớ thì nghĩ vậy," tôi xen vào. Payton liếc tôi. "Sao? Cậu tuyệt vời mà. Cậu phải nghe nhạc mà cô ấy sáng tác. Nó thật tuyệt, cực kì cảm động."

Lauren gật đầu. "Vậy cậu đang theo học chuyên ngành nào? Cổ điển hay hiện đại?"

"Thật ra là sáng tác nhạc phim," Payton trả lời trước khi nhấp một ngụm rượu.

"Cậu chắc chắn đã chọn đúng trường rồi."

Trong suốt bữa ăn, hai người họ nói chuyện không ngừng, còn tôi chỉ ngồi im lặng lẽ quan sát. Tôi chẳng khác nào một con ruồi trên tường, một cái bóng lặng lẽ theo dõi. Họ đang tán tỉnh nhau rất rôm rả, còn tôi thì dần dần mờ nhạt vào phông nền. Điều tệ hơn cả sự tán tỉnh của Lauren là việc Payton đáp lại — cô ấy cũng đang thả thính. Tôi muốn nói với cô ấy đừng rơi vào cái bẫy của một ngôi sao biết cách ăn nói ngọt ngào. Nhưng có khả năng họ thực sự thích nhau. Nếu đúng là vậy, tôi không có quyền ngăn cản. Tôi đâu có đánh dấu chủ quyền với Payton, cô ấy đâu phải của tôi mà có thể bị "đánh cắp". Ôi, nhìn kìa, có thêm rượu nữa!

"Oh, Kendall," Lauren nói, "cậu có định đi Time Zone Ball không?"

"Cậu đùa à? Quản lý của tôi yêu cầu đi đấy. Anh ta thậm chí còn buộc tớ phải đi cùng Gunner Roderick."

Lauren cười khúc khích. "Kendall Bettencourt và Gunner Roderick, đúng là một cặp đôi hoàn hảo từ vẻ bề ngoài đến dòng máu."

Tôi gật đầu. "Ồ, đúng vậy, chúng mình có thể sinh ra những đứa con tóc vàng mắt xanh tuyệt đẹp, những người thừa kế ngai vàng của Hollywood, nếu Lawrence có cách của mình. Gunner có lẽ sẽ bị mắc kẹt với việc hộ tống tôi một thời gian."

Payton nhíu mày. "Time Zone Ball là gì?"

"Đó là buổi tiệc đón giao thừa hàng năm tại khách sạn Beverly Regency," Lauren giải thích.

"Nói đơn giản thì đó là lý do để các ngôi sao diện đồ hiệu, say xỉn, và hôn nhau một cách lộn xộn," tôi thêm vào.

Payton đảo mắt. "Nghe như một buổi tiệc vui nhỉ."

"Không tệ lắm đâu," Lauren nói, "ngoại trừ việc tôi phải đi một mình."

Tôi biết cô ấy định đi đến đâu với câu chuyện này — chắc chắn sẽ khiến tôi phát điên. Tôi đã định viện lý do đi vệ sinh để có thể hét lên một trận, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lại, tự nguyện chịu đựng sự trừng phạt này.

"Payton, cậu có muốn làm bạn hẹn của mình không?" Lauren hỏi, giọng ngọt ngào.

Payton hoàn toàn bối rối, như một chú vịt xấu xí vừa nhận ra mình là thiên nga. "Cậu muốn mình làm bạn hẹn của cậu á?"

Lauren cười nhẹ nhàng. "Phải, tớ muốn cậu làm bạn hẹn của mình. Sao cậu có vẻ ngạc nhiên vậy?"

"Vì... tớ là một người chẳng có gì đặc biệt."

Lauren với tay qua bàn, nắm lấy tay Payton và nói, "Ai cũng là một người đặc biệt cả. Và cậu là người mà tớ muốn tìm hiểu."

Chúa ơi, tôi sắp ngất mất! Tôi thực sự sắp suy sụp thần kinh ngay tại nhà hàng này. Lại thêm đề tài cho báo lá cải. Nói không đi, Payton, như khi cậu từ chối thuốc phiện ấy!

"Tớ sẽ rất vinh dự, nhưng tớ không có gì sang trọng để mặc cho một sự kiện như thế."

Cô ấy đã không từ chối. Tôi có thể cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt.

"Chuyện nhỏ," Lauren nói, nhẹ nhàng bỏ qua sự lo lắng của Payton. "Nhà thiết kế yêu thích của cậu là ai? Chúng ta có thể nhờ họ thiết kế trang phục cho cậu."

Payton nhìn tôi, và tôi chỉ nhún vai. Tôi chẳng muốn giúp cô lao vào mối quan hệ này chút nào. "Tớ không thật sự có nhà thiết kế yêu thích," cô ấy nói.

"Tớ nghĩ cậu sẽ trông tuyệt trong thiết kế của Vincenzo Montebello," Lauren nhận xét. "Còn cậu nghĩ sao, Kendall?"

Tôi nghĩ cô nên dừng lại trước khi tôi cắm móng vuốt vào cổ đẹp đẽ của cô và giật đứt lưỡi cô ra qua những vết cào. Gì cơ? Không! Kendall, thật sự, có chuyện gì với cậu vậy? Tôi dựa lưng vào ghế, khoanh tay và làm ra vẻ mặt không quan tâm nhất có thể. "Tớ nghĩ cô ấy sẽ trông tuyệt vời trong bất cứ thứ gì."

Payton lại đỏ mặt. "Tớ thích Victoria Westfeld."

"Cô ấy rất quyến rũ theo phong cách punk-rock," Lauren đáp. Tôi có thể nhận thấy qua giọng điệu của cô ấy rằng cô ấy hoàn toàn tán thành. "Được rồi, nếu tớ có thể nhờ Westfeld làm trang phục cho cậu, thì cậu sẽ là bạn hẹn của tớ chứ?"

"Được thôi," Payton nhếch mép cười, như thể cô ấy không tin rằng điều đó có thể thành hiện thực. Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì. Giao thừa chỉ còn ba ngày nữa. Thời gian gấp rút như vậy. Cô ấy không hiểu cách mọi thứ vận hành ở thị trấn này, nhưng rồi cô ấy sẽ sớm biết thôi. Khi Hollywood đến gõ cửa, các nhà thiết kế sẽ vắt chân lên cổ mà làm việc.

Lauren cười tươi. "Tuyệt. Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu, rồi chúng ta đi xuống Rodeo để thử đồ. Một giờ chiều được không?"

Payton suýt sặc cả rượu. "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Lauren gật đầu. "Tớ nghiêm túc như bị đau tim vậy."

Đủ rồi! Tôi ra hiệu cho người phục vụ mang hóa đơn. Anh ta đặt một cuốn sổ da đựng hóa đơn lên bàn. Tôi nhanh chóng đặt thẻ Amex Black của mình vào trong. Tôi biết làm như vậy có vẻ phô trương đến mức thiếu tế nhị khi nhắc nhở Lauren rằng tôi kiếm được nhiều hơn cô ấy, nhưng đó là điều cuối cùng tôi có thể làm để giữ chút lợi thế. Không phải là Payton quan tâm đến tiền bạc. Điều quan trọng nhất là Lauren cuốn hút và táo bạo hơn tôi. Đó mới là điều đáng nói.

Tôi giả vờ cười. "Cô ấy sẽ sẵn sàng vào lúc một giờ, ngay cả khi tớ phải đích thân kéo cô ấy ra khỏi giường."

"Tuyệt. Tớ có thể xin số của cậu không?"

"Được," Payton gật đầu. Họ trao đổi số điện thoại.

"Rất vui. Ngày mai gặp lại cậu nhé."

Chúng tôi nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Người trông xe lái xe đến, mở cửa cho tôi và sau đó là cho Payton. Tôi đạp ga và lao nhanh ra đường, có lẽ hơi nhanh quá. Khi nhìn sang Payton, tôi thấy cô ấy nắm chặt thanh cầm tay bên ghế hành khách.

Tôi nghiến răng nói, "Chiếc Bentley chết tiệt. Xin lỗi, đôi khi tớ quên mất nó mạnh đến mức nào."

"Không sao. Chỉ cần đừng giết chúng ta là được."

"Tớ sẽ cố, nhưng không dám hứa đâu." Tôi thở dài. "Vậy là cậu và Lauren có vẻ rất hợp nhau đấy."

Cô ấy nhún vai. "Tớ đoán thế."

"Cậu đoán á? Cô ấy mời cậu đi Time Zone Ball, còn đưa cậu đi thử đồ của Westfeld. Cô ấy rõ ràng là thích cậu hơn việc chỉ đoán."

"Được rồi, vậy là cô ấy thích tớ."

"Thế còn cậu? Cậu có thích cô ấy không?" Tôi hỏi như thể tôi có quyền được biết. Đôi mắt cô ấy lơ đễnh, mơ màng. Đó là câu trả lời của tôi.

"Cô ấy có vẻ ổn. Tớ chưa biết cô ấy đủ lâu để nói rằng mình thích hay không."

Được thôi, ổn. Lauren rất ổn. Và có lẽ cô ấy còn có thể làm Payton hạnh phúc. Tôi là ai mà ngăn cản điều đó chứ? "Cứ cho cô ấy một cơ hội đi. Cùng lắm thì cô ấy cũng chỉ có gương mặt đẹp thôi." Gương mặt đẹp chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store