ZingTruyen.Store

Edit Bhtt Hien Dai Quai Vat Nu Vuong To Tay

Chương 30: Không còn chỗ ẩn thân

Trong ống chứa thủy tinh, có một cô gái tóc bạc yên lặng mà bồng bềnh ở dung dịch màu xanh, nhìn sơ giống như con sứa nhỏ thẹn thùng an tĩnh mà vô hại. Quanh người nàng vây quanh vô số lớp phòng hộ, hơi phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Cách lớp siêu thủy tinh, cô gái có chút giật mình mà nhìn sinh mệnh thể ở trong.

"Có phải rất đẹp không?" Một thanh âm kéo tầm mắt cô trở về. Tầm mắt đi tới chỗ một vị mặt mang khăn đen, hơi cười, mặc bộ đồ bảo hộ không nhiễm hạt bụi, tay mang bao tay trắng.

"Cô là Bùi Tiến sĩ à?" Nhìn đối phương khẽ gật đầu, mỉm cười tiếp tục nói, "Chào cô, tôi tên Sindy, cô có thể gọi tôi là Thế Lý, là M giáo sư cử tôi tới đây. Tôi nghĩ mấy cô đã điều tra xong thân phận của tôi rồi."

Bùi Thiên Bình nhìn cô gái Châu Á trẻ tuổi này cư nhiên là M giáo sư tự mình từ nước Đức cử tới, ánh mắt vụt sáng bất định, "Chắc là cô cũng biết tính nghiêm mật của công việc này, tiểu thư Thế Lý."

"Đương nhiên, bên Đức rất coi trọng hợp tác lần này, M giáo sư hy vọng nếu thí nghiệm lần này thành công, có thể đem bản thể dời về. Tôi đủ khả năng mà vì ngài hiệu lực." Quan Thế Lý nói như phát biểu một chương trình, đúng mực, điều này làm đối phương có chút đáng được khen ngợi.

Máy hiển thị trên tay sáng lên, Bùi Thiên Bình khiến cấp dưới dẫn Thế Lý rời đi nơi này, còn mình thì trở về bên trong cửa khoang.

Quan Thế Lý quay đầu lại nhìn cô gái an nhàn mà phiêu phù ở dung dịch, phía sau lưng như ẩn như hiện vết bớt xoắn ốc làm cô khẽ nhíu mày, ngay sau đó đi theo nhân viên công tác ra mật thất.

"Thay tôi xác nhận lại một lần nữa thân phận người nước Đức cử tới đây, không được sai lầm."

"Vâng, tiến sĩ."

Một nhân viên thần sắc hoảng loạn lại đây báo cáo, "Tiến sĩ, vật thí nghiệm số 21 đi ra ngoài kiếm ăn, có nên khởi động kíp nổ?"

"Còn có chuyện hỏng bét như vậy." Bùi Thiên Bình nhìn trên màn hình, mỗi cái vật thí nghiệm trong mắt đều bị gắn nano camera, thông qua thiết bị truyền tin, bên này có thể rõ ràng thấy được hình ảnh bên kia của vật thí nghiệm.

"Hiện tại hắn giống như một người bình thường đứng thẳng mà đi, tần suất tim đập, lá phổi giãn, số lần hô hấp đều thuộc về phạm vi bình thường, không có xuất hiện tình trạng tham ăn, đây là không phải chứng tỏ......" Cô gái có mái tóc đẹp ở một bên nhìn số liệu trên màn hình chậm rãi phân tích.

"Trước tiên hãy quan sát, đến bây giờ thành công thật sự khi tiêm vào vi rút Xerxes hơn nữa hoàn toàn dung hợp chỉ có đứa bé kia. Đàn ông có thân thể cường tráng chỉ có thể duy trì hai giờ liền sẽ biến thành quái vật tham thực, ngược lại phụ nữ sẽ không có phản ứng xấu, không bài xích, thân thể trở nên càng thêm khỏe mạnh, chẳng qua ba ngày sau bởi vì hồng cầu trong cơ thể khuếch tán cực độ nên sẽ chết đi......" Bùi Thiên Bình nhìn chồng số liệu tử vong trong tay, hơi thở dài, trên người cô hình như không cảm giác được một tia không đành lòng, sinh mệnh của nhân loại ở trong mắt cô bất quá cũng chỉ là sản phẩm của Chúa, sinh lão bệnh tử cũng là bình thường, vì vinh quang khoa học mà chết đi không phải càng vì vinh quang sao, vì khoa học, một chút hy sinh nho nhỏ không tính cái gì, đương nhiên cô đều sẽ cho người nhà của những người tình nguyện một số tiền ——

"Chủ quán, rốt cuộc làm xong rồi." Ninh Hi Nhi thay quần áo, nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 8 giờ rưỡi, có điều đã thông báo cho vị trong nhà kia, nhưng là chốc lát còn phải trở về dỗ dành đại ma vương đầy hơi lạnh nữa.

"Hi Nhi, trên đường chú ý an toàn, cho em cái này." Mễ Hiểu tiễn Hi Nhi đến cửa, đưa một vật giống đèn pin cho đối phương.

"Đây là cái gì?" Có chút tò mò.

"Đây là gậy kích điện, ấn cái này có thể phóng dòng điện cao thế, chị nhờ bạn bè từ nước ngoài mang về, chỉ cần bị giật, bất luận con người rắn rỏi như thế nào đều sẽ ngã xuống. Hiện tại trị an không tốt, cho nên tâm phòng người không thể không có, dù sao thì em cầm đi." Mễ Hiểu nghiêm túc mà dạy đối phương sử dụng.

Ninh Hi Nhi đem đồ vật bỏ vào túi, tuy rằng hẳn là không có công dụng, nhưng mang theo để đề phòng, vẫn là nên cẩn thận một chút. Đi trên đường, nhìn đường phố càng ngày càng ít người đi đường, bước chân không khỏi nhanh lên. Là bởi vì gần nhất có mấy vụ án giết người làm cho lòng người hoảng sợ sao? Buổi tối đều không ra khỏi cửa? Vốn dĩ buổi tối mười giờ trên con đường này đều là đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng hiện tại từng nhà đều đóng cửa, chỉ có đèn đường còn chiếu rọi tâm trạng du khách đêm.

Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Ninh Hi Nhi ngẩng đầu phát hiện chung quanh đều không có bóng người, rõ ràng lúc này còn chưa tới 9 giờ. Sốt ruột chờ đèn xanh, thỉnh thoảng nhìn bốn phía. Phía sau lác đác lưa thưa thanh âm làm Ninh Hi Nhi hơi khẩn trương, thật cẩn thận móc ra gậy kích điện trong bao, nắm trong tay. Cái trán đổ mồ hôi, nội tâm yên lặng mà nói cho chính mình phải bình tĩnh, đi vài bước sẽ tới nhà!

Một cái đồ vật bay nhanh đi qua bên chân mình, Ninh Hi Nhi sợ tới mức la lên một tiếng, đè lại gậy kích điện lung tung múa may. "Meo——" nghe thấy tiếng mèo kêu, hóa ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió. Trong lòng yên lặng thề không bao giờ làm ca tối. Vội vã đi về phía trước.

Có lẽ là bởi vì khẩn trương, nàng đi phía trước luôn cảm giác cái gì không thích hợp, vì cái gì con đường này trở nên như vậy ruột dê* (ý chỉ đường nhỏ, dài)? Bước chân đình chỉ, nhìn vốn dĩ hẳn là ở chỗ này dựng ký hiệu cột mốc đường, thực đáng tiếc chỉ có trạm bưu điện nhỏ vắng vẻ. Vừa ra cửa hàng, quẹo trái, đi đến đại lộ...... sau đó...... đường phân cách ...... ngoại ô phía Tây......

Đi nhầm...... Bởi vì con mèo đột nhiên xuất hiện...... Trong lòng quá hoảng loạn dĩ nhiên đi nhầm......

Lúc này khi đã nhận ra, muốn dựa vào đường cũ trở về, đáng tiếc ngẩng đầu nhìn xem kiến trúc xung quanh, đèn đường mờ nhạt chợt lóe, Ninh Hi Nhi không có dũng khí quay lại hẻm nhỏ hẹp dài đó, hơn nữa con đường này nhìn đến cuối cũng không phát hiện một người.

Lấy điện thoại ra, gọi số điện thoại quen thuộc nhất.

"Làm ơn mau bắt máy...... Làm ơn...... Không cần làm em sợ......" Thanh âm run rẩy, mang theo giọng mũi dày đặc.

( số máy ngài gọi đã nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau...... )

Chưa từ bỏ ý định gọi lại một lần nữa, "Đừng như vậy......"

( số máy ngài gọi đã nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau...... )

Giọng nữ máy móc trong điện thoại lại vang lên lần nữa, Ninh Hi Nhi cảm thấy bất an xưa nay chưa từng có.

Ban đêm mùa hè đầy rẫy luồng khí nóng, Ninh Hi Nhi dùng sức lấy mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi dán tại đôi mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.

Bên này quá an tĩnh, đó là một loại an tĩnh làm nàng không thoải mái. Nơi xa thường thường truyền đến tiếng chó sủa, mà cái địa phương nàng ở liền tiếng gió đều không có. Nhiệt độ ngoài cơ thể làm nàng có chút hoảng hốt, nhưng là, kỳ quái là, trong thân thể nàng có một chỗ lại lạnh băng. Cái loại lạnh băng này theo thời gian chậm rãi khuếch tán, sau đó, Ninh Hi Nhi thế nhưng phát hiện lông tơ dựng lên.

( phía sau...... có cái gì...... ) thanh âm trực giác trong nội tâm kêu gào, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông cao gầy sắc mặt dị thường trắng bệch đi về phía chính mình, bước đi thong thả.

Bước chân Ninh Hi Nhi lùi lại phía sau, trừng lớn đôi mắt mà nhìn đối phương, nắm chặt công cụ phòng thân trong tay, không thể trông mặt mà bắt hình dong, cho dù đối phương gầy gầy, cũng có khả năng là biến thái. Sau khi ánh mắt đối phương nhìn thẳng, không có bất cứ phản ứng nào khác thường, nàng mới biết được là chính mình lo lắng nhiều. Đối phương ăn mặc chỉnh tề, lịch sự văn nhã, không giống như là người xấu.

"Tiên sinh, có thể cho tôi mượn di động một lát không?"

Thân thể đối phương giật giật ,vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng.

Mà giờ phút này trong phòng thí nghiệm——

"Chết tiệt, kíp nổ đầu hắn cho tôi." Bùi Thiên Bình phẫn nộ gầm lên với nhân viên. Cô nhìn hình ảnh trên màn hình, đáng chết, nàng như thế nào sẽ ở nơi đó?

"Nhưng mà, tiến sĩ, đây là vật thí nghiệm nam tính duy nhất may mắn còn tồn tại, hơn nữa độ phù hợp với vi rút X cực cao, số liệu vẫn chưa cho thấy hắn có cái gì bất thường......" Cấp dưới rất khó hiểu nhìn thủ trưởng, những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn đều có thể mặt không đổi sắc, vì sao hiện tại thủ trưởng lại tình nguyện hủy diệt một cái vật thí nghiệm trân quý bảo hộ người kia.

"Nếu cậu cũng muốn bị ăn luôn thì cậu đừng ấn!"

"Chị Thiên Bình, nếu kíp nổ trước mặt đối phương, em nghĩ thật không thích hợp, sẽ làm cô ấy hoảng sợ." Mặt ngoài vân đạm phong khinh*, tuy rằng là đêm tối, thế nhưng trồng vào đôi mắt nano camera có thể rõ ràng hiện ra mặt cô gái kia, gương mặt giống cô như đúc, cô cũng biết vì cái gì đối phương hiện tại sẽ nóng nảy như thế mà muốn hủy diệt vật thí nghiệm. Bùi Thiên Bình chưa bao giờ nhúng tay vào loại việc này, đối với sinh mệnh nhân loại cô ấy càng có khuynh hướng thí nghiệm của mình. Chính là hiện tại đâu, chỉ có một nguyên nhân —— (*tỏ ra như không có gì)

Trong lòng đối phương mình vĩnh viễn cũng không so được với cô gái kia, nữ nhân kia đối với cô ấy rất quan trọng.

Mục Hâm ấn xuống nút đỏ, trên màn hình bắt đầu đếm ngược 60 giây, nhìn đối phương gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng chua xót, "Người này đối với chị quan trọng như vậy sao?"

Bùi Thiên Bình nhìn cô một cái, khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt mà nói một câu "Không có, rửa sạch thi thể rất phiền toái." Nói xong, đi ra phòng thí nghiệm.

Khi số giây đếm ngược tới năm số cuối cùng, màn hình đột nhiên biểu hiện tạm dừng, Mục Hâm ấn nút ngưng hẳn.

Cô muốn làm cô gái kia biến mất, mặc kệ phương thức gì.

——

Cảm giác đau đớn thật lớn kích thích đầu cuối dây thần kinh, ép buộc kích thích giác quan làm hắn lập tức nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.

Ninh Hi Nhi nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên giống như phát điên mà hướng thùng rác gặm thực, thứ gì đều nhét vào miệng, sau lưng đột ngột phồng lên một khối, thân thể hình như đang chậm rãi bành trướng, biểu tình cực kỳ thống khổ, xé rách một con mèo ngồi xổm một góc răng rắc một tiếng, xé thành mấy cái rồi điên cuồng nhét vào miệng cắn nuốt. Hoảng sợ lui lại, người đàn ông quỳ gối bên cạnh thùng rác dừng lại tốc độ ăn cơm, chuyển động tròng mắt màu vàng nhìn chăm chú nàng.

Loại ánh mắt này tựa như cảm giác hưng phấn khi dã thú thấy đồ ăn.

Màu vàng?!

Nam nhân phát ra nuốt thanh "Hoắc hoắc ——", Ninh Hi Nhi nghe thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, nhìn nam nhân ngồi quỳ trên mặt đất nhìn nàng không chớp mắt, khóe môi treo nội tạng tí tách trượt xuống.

Thượng đế, ai tới nói cho nàng đây là đang quay phim kinh dị......

Gần đây trị an thành phố không tốt......

Này đã là vụ án giết người thứ mười......

Nội tạng hoàn toàn không có, có dấu răng...... Có thể là quái vật......

Trong đầu hồi tưởng lại những lời lúc trước Mễ Hiểu nói, không khí tung bay huyết tinh hỗn hợp mùi hôi thối của rác rưởi, Ninh Hi Nhi cảm thấy dạ dày mình thiêu đốt nóng rực lên, một hồi muốn ói. Ninh Hi Nhi có thể tưởng tượng nếu lúc này nàng cử động một chút, người đàn ông kia sẽ lập tức đứng dậy tấn công nàng. Nhưng là nàng không chạy chỉ có chết, cảnh tượng này đã không ở phạm vi nhận thức của nàng, người này hoặc là nói căn bản đã không phải là người.

Phía sau nàng chỉ có ngõ nhỏ sâu không thấy đáy không có đèn đường, không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía đó, gió đêm dửng dưng làm đau mặt nàng, quần áo sớm đã dính ướt đẫm, nắm chặt gậy kích điện trong tay, chết tiệt, rốt cuộc nàng chạy tới địa phương quỷ quái gì, chung quanh nhiều chỗ rẽ như vậy, nàng không muốn chết......

Trong đầu hiện lên mặt người kia, hiện tại có phải cô còn ở nhà chờ nàng?

Khí lạnh tràn ngập khoang miệng tiến vào lá phổi là mùi máu, quẹo vào một cái hẻm, nàng không biết người đàn ông kia có đuổi theo hay không, nhưng là mùi hôi thối dày đặc trong không khí làm nàng biết người này cách nàng không xa, thậm chí rất gần. Kề sát vách tường, mồ hôi chảy đến khóe mắt đau đớn làm nàng không dám lộn xộn. Cố nén nức nở, tại sao nàng lại gặp phải sự tình như thế này, hiện tại nàng rất muốn khóc......

Đột nhiên vách tường sau nàng bị lực lượng rất lớn đánh mà dập nát, vô số cây thép từ khe tường xen kẽ lộ ra, đồng thời, nàng bị một người dùng sức kéo vào ôm ấp miễn cho bị thương, Ninh Hi Nhi không kịp nghĩ nhiều, hoảng sợ mà đè lại gậy kích điện, dồn sức đánh lung tung người này. Dòng điện phát ra tiếng vang ''xì xì", nắm tay đều tê dại. Kết quả phát hiện đối phương căn bản không buông tay ra, ngược lại che miệng nàng lại.

"Em đủ chưa?" Thanh âm thanh lãnh u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store