Edit Bhtt Hien Dai Quai Vat Nu Vuong To Tay
Chương 28: ( Dị biến ) Biểu tình của chị lạnh nhạt nhất, tình yêu của chị lại mãnh liệt nhất
Tới cửa căn hộ, hình như Quan Tử Mạch có việc, kêu nàng lên lầu trước. Ninh Hi Nhi xếp dù lại, nhìn bả vai ướt một nửa của đối phương, muốn mở miệng nói cái gì, lại bị ánh mắt đối phương thúc giục lên lầu.Sau khi về đến nhà, Ninh Hi Nhi dường như có thể nghe được nhịp tim như trống của mình, mưa không nhỏ, rõ ràng dù nhỏ, che cho hai người có hơi khó khăn, nhưng thân thể mình tựa hồ không có dấu vết bị xối. Nàng biết Tử Mạch không thể chịu đựng trên người dính nhớp, vì thế tri kỷ mà chuẩn bị tốt đồ tắm rửa của đối phương để trong phòng tắm. Bản thân thì mở TV, đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Quan Tử Mạch mở cửa, phát hiện TV phòng khách đang bật, lại không ai, trên bàn cơm bày biện quả táo đã được cắt cẩn thận thành hình dạng con thỏ trắng nhỏ, nàng luôn nghĩ cách khiến cô ăn hoa quả...... Nghĩ như vậy dùng cái nĩa nhỏ kẹp lên một con, nghĩ nghĩ quay đầu đi đến phòng bếp bên cạnh. Đến cửa bếp, nhìn thấy người kia quả nhiên đứng ở bên trong, đưa lưng về phía mình, đang chuẩn bị bữa tối đêm nay. Hai chân thon dài, lưng thẳng tắp, bả vai có chút gầy yếu, eo mảnh khảnh, nguyên nhân là lúc trước có niết qua, hơn nữa lại ôm qua, eo người kia thật sự rất nhỏ. Rõ ràng rất chú ý đến mỹ thực, nhưng mấy thứ đã ăn đi đến đâu rồi?Ninh Hi Nhi nghiêng đầu nhìn thấy đối phương đúng lúc nhìn mình, vì thế nói, "Đứng ở kia làm gì, em đã chuẩn bị sẵn đồ tắm cho chị, chị đi tắm rửa một cái trước đi." Nói xong, hơi hơi khom lưng bắt đầu xắt rau. Đột nhiên, trên eo bị siết lại, không biết khi nào Tử Mạch đã đứng ở phía sau nàng, Ninh Hi Nhi khẩn trương, thiếu chút nữa cây dao trong tay rớt xuống dưới."Này, chị làm gì thế?" Hơi hoảng loạn, động tác trên tay ngừng lại, có chút không nói gì hỏi. Làm ơn, nàng đang xắt rau, nếu không phải vừa rồi cầm chắc, ngón tay liền một đi không trở lại!"Dây đeo phía sau...... Không buộc chặt." Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nói xong, lực tay trên eo càng chặt, tựa hồ không nghĩ cho đối phương thoát ra."À, như vậy sao." Mỗi lần mình đều buộc chặt tạp dề, chẳng lẽ lần này đã quên? Nỗ lực lơ đi bàn tay tự do phía sau, bảo trì trấn định, nhưng là bàn tay phía sau càng ngày càng trắng trợn, đầu ngón tay từ bên hông chuyển qua phía sau lưng, vô tình hay cố ý thổi qua cảm giác tê dại làm thân thể Ninh Hi Nhi khẽ run."Chị còn chưa buộc lại sao?" Nỗ lực bảo trì thanh âm vững vàng."Còn chưa xong," dừng một chút, thong thả ung dung mà nói, "Buộc khá khó.""......"Buộc khá khó?! Có thể không cần trợn mắt nói dối được không? Chị muốn buộc cái tạp dề một thế kỷ sao? Quay đầu lại trừng mắt nhìn đối phương một cái, "Rõ ràng là chị tới quấy rối, mau đi tắm rửa đi, bên này người chị đều ướt, chị xem nồi sắp sôi rồi!"Mắt nghía cái, vẻ mặt không sao cả, "Kệ nó đi.""Kệ nó đi? Kệ nó đi chúng ta đêm nay ăn cái gì?" Có chút hờn dỗi mà nói một câu. Buông đao, không nói gì mà xoay người đem đối phương đẩy về phía phòng tắm, đóng cửa, lúc này mới thở một hơi dài.Hôm nay cô thực khác thường, dây thần kinh nào nối sai rồi? Trong lòng nho nhỏ suy đoán một chút, đem gạo bỏ vào trong nồi. Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn xem mây đen lâu không tan đi, mưa đánh vào cửa sổ, thỉnh thoảng hơi có gió lạnh vù vù thổi qua, làm người sợ hãi.TV ở phòng khách lúc đầu phát phim truyền hình lúc này đang chiếu tin tức: 19 giờ 28 phút, cảnh sát ở phụ cận công viên tây giao lam hải lại lần nữa phát hiện nữ thi vô đầu, hoàn toàn không có nội tạng, hành vi cực kỳ tàn nhẫn, trường hợp vô cùng ác liệt, hi vọng toàn thể người dân ban đêm không nên đi ra ngoài một mình ...... Mà trong tin tức bởi vì hình ảnh quá mức đẫm máu, tướng chết cực kỳ ghê rợn, một đám phóng viên cùng đến bị cấm quay chụp......Từng tiếng rít gào thảm thiết, Ferri đứng trên giá vẹt bay xuống dưới, Ninh Hi Nhi buông đồ trong tay, ôm Ferri lên. Tiểu gia hỏa ở trong ngực nàng không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Ferri, Ferri làm sao vậy, chẳng lẽ là do thời tiết?Khi bầu trời sấm chớp liên tục, Ninh Hi Nhi chạy nhanh đến phòng khách tắt TV. Nhìn đồng hồ đã qua 20 phút, như thế nào Tử Mạch đến giờ còn chưa ra? Nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tắm, nhẹ giọng hỏi, "Tử Mạch, tắm xong chưa?"Không ai trả lời, ở phòng tắm vang lên một tiếng như là vật kim loại xẹt qua mặt đất làm người nổi da gà, trong nhà đèn treo lúc sáng lúc tối, Ninh Hi Nhi tức khắc có chút kinh hoảng. Nàng không biết Tử Mạch ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, trong lòng càng thêm bất an, lập tức mở ra cửa phòng ——"Tử Mạch!" Trong nháy mắt hô lên, Ninh Hi Nhi kinh ngạc mà đứng thẳng ở cửa. Phía trong cánh cửa, một cô gái trần trụi đưa lưng về phía nàng, phía sau lưng trắng nõn có từng cái vết máu nhìn rợn người, có vệt thậm chí còn đang chảy máu, đối phương vừa lấy khăn lông bao tóc lại, nghiêng mặt, tựa hồ đang cố nén cái gì. Vòi hoa sen còn đang tiếp tục chảy, bởi vì cửa cuốn bị hư, dòng nước mang theo máu loãng dọc theo khúc cong chảy đến chân nàng."Tử...... Tử Mạch à......" Giọng nói của Ninh Hi Nhi run lên, cảm giác sợ hãi lớn lao chiếm cứ trong lòng, thân thể lại vẫn là đi về phía trước."Đừng tới đây." Thanh âm khàn khàn, cố nén đau đớn hô lên."Tử Mạch......" Giống như không nghe được cảnh cáo của đối phương, không dừng lại bước chân, tiềm thức nàng tới gần cô, nàng không hy vọng như vậy......"Đừng tới đây!" Quan Tử Mạch quay đầu, thanh âm bén nhọn, tựa như la sát.Bỗng dưng gương mặt bị vạch ra một đạo miệng máu, Ninh Hi Nhi ăn đau đến dừng lại bước chân. Ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khăn tắm chảy xuống, nguyên bản tóc đen đã là gần như màu xám bạc, con ngươi màu vàng óng mở to dưới ánh đèn chiếu rọi, trong ánh mắt giờ phút này tích đầy nước mắt, khóe miệng bởi vì ẩn nhẫn mà cắn chặt vẫn đang chảy máu, Ninh Hi Nhi có thể cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng rất lớn, gần như không tồn tại buông xuống trên người đối phương, nàng không biết nên như thế nào ứng đối trong tình huống như vậy, chỉ là dựa vào ý thức chậm rãi tới gần, ôm chặt đối phương."Không có việc gì...... Tử Mạch...... Không có việc gì......" Ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt đối phương, cho dù hiện tại đôi tay nàng run rẩy không ngừng, vẫn luôn lặp lại những lời này, an ủi đối phương tựa hồ cũng đang an ủi chính mình. Một lần một lần vuốt ve tóc màu xám bạc của đối phương , khi cảm nhận được thân thể không run rẩy nữa, chậm rãi buông ra đối phương. Nhìn chăm chú đôi mắt trước mặt đã khôi phục u sầu tựa biển, trái tim lơ lửng cũng thả xuống."Hi Nhi......" Ngón tay lạnh băng vuốt ve mặt đối phương, nhìn vết thương kia, trong mắt tràn ngập áy náy, "Xin lỗi."Ninh Hi Nhi lắc đầu, đem đôi tay run đến giống như con thỏ giấu ở phía sau lưng, trực giác, đối phương không nghĩ đi bệnh viện. "Tử Mạch, muốn đi ra ngoài sao?"Đối phương lắc lắc đầu, nước lạnh băng tiếp xúc thân mình, Ninh Hi Nhi lúc này mới ý thức được vòi hoa sen vẫn đều là nước lạnh, đưa tay vuốt ve thân mình lạnh thấu xương của đối phương, vội vàng lấy khăn tắm đắp lên người đối phương, "Em tắm giúp chị."Mặt Quan Tử Mạch cúi thấp, bọc khăn tắm ngồi ở chỗ kia. Ninh Hi Nhi điều chỉnh độ ấm, chỉ chốc lát sau phòng tắm tràn ngập hơi nóng. Ninh Hi Nhi muốn xả khăn tắm ra, lại bị ngăn lại."Không có việc gì......" Nhìn đối phương buông lỏng tay ra, khăn tắm màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, Ninh Hi Nhi hít sâu một hơi, thật cẩn thận mà vạch ra khăn tắm. Từng đạo vết thương thấy ghê người bại lộ ở trước mắt, tuy rằng miệng vết thương kỳ tích mà nhanh chóng kết vảy, nhưng phía sau lưng còn có cái loại thương tựa hồ thật lâu, hốc mắt Ninh Hi Nhi đỏ bừng, cố nén cảm giác muốn khóc, từ cánh tay của cô chậm rãi chà lau.Nàng lặng yên không hé răng, lau thật sự nghiêm túc, trước ngực, bụng đều chà lau qua, chuyển dời đến phía sau lưng, sau lưng Tử Mạch miệng vết thương rất nhiều, mặc dù có chút đã khỏi hẳn, nhưng những vết sẹo nhìn ghê người đó nói rõ những đau đớn kia, cùng màu da không giống nhau, miệng vết thương mở rất lớn, mà ở chính giữa xương cột sống có một cái bớt giống với ký hiệu, vết thương đó là sâu nhất. Đau lòng mà đụng tới vết sẹo, nhẹ tay vuốt ve vài cái, nàng không biết thời gian dài cùng mình sinh sống như vậy Tử Mạch đến tột cùng thừa nhận bao nhiêu thống khổ rồi, so với lúc nãy thân thể cô phát sinh dị biến, giờ phút này vết thương càng làm cho nàng cảm thấy lo lắng, nước mắt từ nàng hốc mắt nhỏ giọt, đụng tới miệng vết thương lớn kia, nàng sẽ hỏi cô, "Còn đau không?"Quan Tử Mạch luyến tiếc dời đi ánh mắt, vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú vào Ninh Hi Nhi, động tác khi nàng cấp chính mình lau mình thân thể thật cẩn thận tỉ mỉ, còn có trong ánh mắt hiện lên không đành lòng toàn bộ đều rơi vào hai mắt của mình, mình xấu xí như vậy, cô cho rằng từ đây cô sẽ mất đi nàng. Ánh mắt cô gắt gao dõi theo đối phương, nửa ngày mới chậm rãi lắc lắc đầu, "Không đau.""Những vết thương này...... Là chuyện như thế nào?" Ninh Hi Nhi thấp thấp hỏi."Em không sợ tôi sao?" So với bộ dạng lúc này, nàng thế nhưng quan tâm nhất vẫn là vết thương của mình. Thanh âm nghẹn ngào một chút, bộ dáng tệ nhất của cô bị nàng nhìn thấy rồi."Ngay từ đầu nhìn thấy...... Nhưng là khi biết người này là Tử Mạch, em sẽ không sợ." Trong đầu nhớ tới đôi mắt màu vàng tràn ngập tàn ác, bị cặp mắt quỷ dị xơ xác tiêu điều kia nhìn chằm chằm, Ninh Hi Nhi vô pháp phủ nhận lúc ấy trong lòng thật sợ hãi, lắc lắc đầu."Nhưng tôi khiến em bị thương." Thanh âm thanh lãnh, nhưng Ninh Hi Nhi cảm giác được đối phương đang tự trách."Không phải, là em không cẩn thận, chị chưa tới gần em mà, như thế nào có thể làm em bị thương?"Nguyên nhân chính là vì không tới gần em, tôi mới có thể tổn thương em. Trên tóc đột nhiên nhiều thêm một bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào, nhè nhẹ vỗ, ngẩng đầu nhìn xem đôi mắt đối phương.Ninh Hi Nhi nhìn đầu ngón tay đối phương trở nên trắng, thở dài, "Chị không muốn nói, em sẽ không hỏi. Nhưng là em muốn nói với chị, mặc kệ chị biến thành cái dạng gì, tóc bạc cũng tốt, tóc đen cũng thế, chị chính là Tử Mạch, cho nên em cũng sẽ không sợ chị, chị cũng sẽ không làm em bị thương." Đối với Tử Mạch hơi hơi cười, Ninh Hi Nhi mở ra vòi hoa sen, cẩn thận rửa thân thể cho đối phương."Chúng tôi từ khi sinh ra cứ như vậy...... Giống như quái vật, tôi là vậy, đệ đệ cũng là......" Quan Tử Mạch cúi đầu, lẩm bẩm tự nói, thời điểm thanh âm trong cơ thể kêu gào đó, cô chỉ có thể sử dụng ý chí cùng lý tính khống chế loại tình cảm này, cái loại đau như kiến gặm, nhưng có đôi khi lại xuất hiện cục diện hỗn loạn. Không tiếp tục nói tiếp, quay mặt đi, nhìn thẳng đối phương vẫn luôn nghe, vươn tay để gần mặt đối phương, "Tôi sẽ bảo vệ em."Ninh Hi Nhi ánh mắt mờ mịt, nàng không có tiếp tục nói, nàng cũng không có truy hỏi. Nàng không biết Tử Mạch thừa nhận thống khổ bao lớn một người một mình đối mặt với những chuyện khiến nàng không tưởng, mà những vết thương đó sâu đến có thể thấy được xương, có vết có thể nhìn ra là người khác gây nên, trách không được cho tới nay cô đều không muốn cho nàng đụng vào sau lưng của cô, cô vì không làm nàng bị thương, lúc nãy mới dùng đau đớn tới khống chế thân thể chính mình biến hóa sao? Nghĩ đến đây, đôi môi run nhè nhẹ của Ninh Hi Nhi chủ động dán lên môi lạnh băng của đối phương, hơi vụng về, hơi thẹn thùng, khi muốn rời đi, lại bị đối phương đè lại đầu, đem thân thể đặt trên tường, mượn động tác này làm sâu hơn nụ hôn, xâm lược lại kịch liệt, làm nàng vốn là tay mơ trở tay không kịp, khoang miệng đối phương nồng nặc máu, mùi tanh kích thích thần kinh yếu ớt của nàng. Muốn vươn tay đẩy ra đối phương, nhưng đôi tay lại bị tù cấm ở sau người, thân thể trần trụi của đối phương dán chặt thân thể sớm bị vòi sen làm ướt của chính mình, nhiệt độ cơ thể lạnh băng đến ngạt thở này làm Ninh Hi Nhi run lên."Ưmm...... Trước tiên buông ra......" Cố sức mà phun ra lời nói đứt quãng, nụ hôn này làm người hít thở không thông.Lúc này đối phương mới không tình nguyện mà buông ra, khi một nụ hôn cùng với một tiếng "chíu" dừng ở vành tai Ninh Hi Nhi, nhiệt độ cơ thể không tự chủ được mà cấp tốc bay lên. Thân thể mềm nhũn, nửa người treo trên người đối phương. Ninh Hi Nhi mở ra đôi mắt ươn ướt nhìn cô, trong nháy mắt nàng tựa hồ có thể thấy phù văn màu vàng ẩn hiện trên mặt đối phương. Cúi đầu, vừa lúc thấy thân thể trắng nõn của đối phương dính sát mình, khoảng cách gần đến như không có như vậy làm mặt Ninh Hi Nhi đỏ bừng."Hi Nhi, nhìn tôi."Bị Quan Tử Mạch kêu, Ninh Hi Nhi chậm rãi đem tầm mắt nghênh hướng con ngươi của cô, ánh vào trong mắt chính là một đôi sâu không thấy đáy tình tố."Chị muốn làm gì?" Gian nan mà nuốt nuốt nước miếng."Tôi cho em cơ hội thoát đi, em lại không đi." Thanh âm mang theo thanh lãnh sẵn có, biểu tình hờ hững, lòng bàn tay vuốt ve đôi mắt, vành tai, môi đối phương chậm rãi ma xát, "Tôi sẽ không buông tay nữa, nơi này, nơi này còn có nơi này về sau đều là của tôi."Trong nháy mắt khi hai người đối diện, nồi áp suất ngoài phòng phát ra tiếng kêu chói tai, liên tục không ngừng.Ninh Hi Nhi vội vã tránh thoát ràng buộc của đối phương, hơi nôn nóng chạy ra phòng tắm, "Chị...... Chị tắm trước, nồi sắp khét, em phải đi xem......"
Chạy ra phòng tắm, Ninh Hi Nhi vô lực mà dựa trên cửa, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, tay vẫn cứ run rẩy không thể khống chế, nhìn Ferri trên bàn đã không giống như lúc trước lộn xộn trên dưới, mà là bình thản gặm quả hạch, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, dùng sức mà lắc đầu, không có việc gì, hết thảy đều sẽ tốt, trong lòng an ủi mình như vậy.
----------Lời của editor:Vậy là ed đã giữ đúng lời hứa, đăng vào ngày hạn chót :v Chúc mừng bạn/chị NguynTrang696 (sinh năm 96 phải ko?) đã thi xong *tung bông*Hẹn gặp các bạn ở chap 29 trong một ngày gần nhất ^_^
Tới cửa căn hộ, hình như Quan Tử Mạch có việc, kêu nàng lên lầu trước. Ninh Hi Nhi xếp dù lại, nhìn bả vai ướt một nửa của đối phương, muốn mở miệng nói cái gì, lại bị ánh mắt đối phương thúc giục lên lầu.Sau khi về đến nhà, Ninh Hi Nhi dường như có thể nghe được nhịp tim như trống của mình, mưa không nhỏ, rõ ràng dù nhỏ, che cho hai người có hơi khó khăn, nhưng thân thể mình tựa hồ không có dấu vết bị xối. Nàng biết Tử Mạch không thể chịu đựng trên người dính nhớp, vì thế tri kỷ mà chuẩn bị tốt đồ tắm rửa của đối phương để trong phòng tắm. Bản thân thì mở TV, đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Quan Tử Mạch mở cửa, phát hiện TV phòng khách đang bật, lại không ai, trên bàn cơm bày biện quả táo đã được cắt cẩn thận thành hình dạng con thỏ trắng nhỏ, nàng luôn nghĩ cách khiến cô ăn hoa quả...... Nghĩ như vậy dùng cái nĩa nhỏ kẹp lên một con, nghĩ nghĩ quay đầu đi đến phòng bếp bên cạnh. Đến cửa bếp, nhìn thấy người kia quả nhiên đứng ở bên trong, đưa lưng về phía mình, đang chuẩn bị bữa tối đêm nay. Hai chân thon dài, lưng thẳng tắp, bả vai có chút gầy yếu, eo mảnh khảnh, nguyên nhân là lúc trước có niết qua, hơn nữa lại ôm qua, eo người kia thật sự rất nhỏ. Rõ ràng rất chú ý đến mỹ thực, nhưng mấy thứ đã ăn đi đến đâu rồi?Ninh Hi Nhi nghiêng đầu nhìn thấy đối phương đúng lúc nhìn mình, vì thế nói, "Đứng ở kia làm gì, em đã chuẩn bị sẵn đồ tắm cho chị, chị đi tắm rửa một cái trước đi." Nói xong, hơi hơi khom lưng bắt đầu xắt rau. Đột nhiên, trên eo bị siết lại, không biết khi nào Tử Mạch đã đứng ở phía sau nàng, Ninh Hi Nhi khẩn trương, thiếu chút nữa cây dao trong tay rớt xuống dưới."Này, chị làm gì thế?" Hơi hoảng loạn, động tác trên tay ngừng lại, có chút không nói gì hỏi. Làm ơn, nàng đang xắt rau, nếu không phải vừa rồi cầm chắc, ngón tay liền một đi không trở lại!"Dây đeo phía sau...... Không buộc chặt." Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nói xong, lực tay trên eo càng chặt, tựa hồ không nghĩ cho đối phương thoát ra."À, như vậy sao." Mỗi lần mình đều buộc chặt tạp dề, chẳng lẽ lần này đã quên? Nỗ lực lơ đi bàn tay tự do phía sau, bảo trì trấn định, nhưng là bàn tay phía sau càng ngày càng trắng trợn, đầu ngón tay từ bên hông chuyển qua phía sau lưng, vô tình hay cố ý thổi qua cảm giác tê dại làm thân thể Ninh Hi Nhi khẽ run."Chị còn chưa buộc lại sao?" Nỗ lực bảo trì thanh âm vững vàng."Còn chưa xong," dừng một chút, thong thả ung dung mà nói, "Buộc khá khó.""......"Buộc khá khó?! Có thể không cần trợn mắt nói dối được không? Chị muốn buộc cái tạp dề một thế kỷ sao? Quay đầu lại trừng mắt nhìn đối phương một cái, "Rõ ràng là chị tới quấy rối, mau đi tắm rửa đi, bên này người chị đều ướt, chị xem nồi sắp sôi rồi!"Mắt nghía cái, vẻ mặt không sao cả, "Kệ nó đi.""Kệ nó đi? Kệ nó đi chúng ta đêm nay ăn cái gì?" Có chút hờn dỗi mà nói một câu. Buông đao, không nói gì mà xoay người đem đối phương đẩy về phía phòng tắm, đóng cửa, lúc này mới thở một hơi dài.Hôm nay cô thực khác thường, dây thần kinh nào nối sai rồi? Trong lòng nho nhỏ suy đoán một chút, đem gạo bỏ vào trong nồi. Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn xem mây đen lâu không tan đi, mưa đánh vào cửa sổ, thỉnh thoảng hơi có gió lạnh vù vù thổi qua, làm người sợ hãi.TV ở phòng khách lúc đầu phát phim truyền hình lúc này đang chiếu tin tức: 19 giờ 28 phút, cảnh sát ở phụ cận công viên tây giao lam hải lại lần nữa phát hiện nữ thi vô đầu, hoàn toàn không có nội tạng, hành vi cực kỳ tàn nhẫn, trường hợp vô cùng ác liệt, hi vọng toàn thể người dân ban đêm không nên đi ra ngoài một mình ...... Mà trong tin tức bởi vì hình ảnh quá mức đẫm máu, tướng chết cực kỳ ghê rợn, một đám phóng viên cùng đến bị cấm quay chụp......Từng tiếng rít gào thảm thiết, Ferri đứng trên giá vẹt bay xuống dưới, Ninh Hi Nhi buông đồ trong tay, ôm Ferri lên. Tiểu gia hỏa ở trong ngực nàng không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Ferri, Ferri làm sao vậy, chẳng lẽ là do thời tiết?Khi bầu trời sấm chớp liên tục, Ninh Hi Nhi chạy nhanh đến phòng khách tắt TV. Nhìn đồng hồ đã qua 20 phút, như thế nào Tử Mạch đến giờ còn chưa ra? Nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tắm, nhẹ giọng hỏi, "Tử Mạch, tắm xong chưa?"Không ai trả lời, ở phòng tắm vang lên một tiếng như là vật kim loại xẹt qua mặt đất làm người nổi da gà, trong nhà đèn treo lúc sáng lúc tối, Ninh Hi Nhi tức khắc có chút kinh hoảng. Nàng không biết Tử Mạch ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, trong lòng càng thêm bất an, lập tức mở ra cửa phòng ——"Tử Mạch!" Trong nháy mắt hô lên, Ninh Hi Nhi kinh ngạc mà đứng thẳng ở cửa. Phía trong cánh cửa, một cô gái trần trụi đưa lưng về phía nàng, phía sau lưng trắng nõn có từng cái vết máu nhìn rợn người, có vệt thậm chí còn đang chảy máu, đối phương vừa lấy khăn lông bao tóc lại, nghiêng mặt, tựa hồ đang cố nén cái gì. Vòi hoa sen còn đang tiếp tục chảy, bởi vì cửa cuốn bị hư, dòng nước mang theo máu loãng dọc theo khúc cong chảy đến chân nàng."Tử...... Tử Mạch à......" Giọng nói của Ninh Hi Nhi run lên, cảm giác sợ hãi lớn lao chiếm cứ trong lòng, thân thể lại vẫn là đi về phía trước."Đừng tới đây." Thanh âm khàn khàn, cố nén đau đớn hô lên."Tử Mạch......" Giống như không nghe được cảnh cáo của đối phương, không dừng lại bước chân, tiềm thức nàng tới gần cô, nàng không hy vọng như vậy......"Đừng tới đây!" Quan Tử Mạch quay đầu, thanh âm bén nhọn, tựa như la sát.Bỗng dưng gương mặt bị vạch ra một đạo miệng máu, Ninh Hi Nhi ăn đau đến dừng lại bước chân. Ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khăn tắm chảy xuống, nguyên bản tóc đen đã là gần như màu xám bạc, con ngươi màu vàng óng mở to dưới ánh đèn chiếu rọi, trong ánh mắt giờ phút này tích đầy nước mắt, khóe miệng bởi vì ẩn nhẫn mà cắn chặt vẫn đang chảy máu, Ninh Hi Nhi có thể cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng rất lớn, gần như không tồn tại buông xuống trên người đối phương, nàng không biết nên như thế nào ứng đối trong tình huống như vậy, chỉ là dựa vào ý thức chậm rãi tới gần, ôm chặt đối phương."Không có việc gì...... Tử Mạch...... Không có việc gì......" Ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt đối phương, cho dù hiện tại đôi tay nàng run rẩy không ngừng, vẫn luôn lặp lại những lời này, an ủi đối phương tựa hồ cũng đang an ủi chính mình. Một lần một lần vuốt ve tóc màu xám bạc của đối phương , khi cảm nhận được thân thể không run rẩy nữa, chậm rãi buông ra đối phương. Nhìn chăm chú đôi mắt trước mặt đã khôi phục u sầu tựa biển, trái tim lơ lửng cũng thả xuống."Hi Nhi......" Ngón tay lạnh băng vuốt ve mặt đối phương, nhìn vết thương kia, trong mắt tràn ngập áy náy, "Xin lỗi."Ninh Hi Nhi lắc đầu, đem đôi tay run đến giống như con thỏ giấu ở phía sau lưng, trực giác, đối phương không nghĩ đi bệnh viện. "Tử Mạch, muốn đi ra ngoài sao?"Đối phương lắc lắc đầu, nước lạnh băng tiếp xúc thân mình, Ninh Hi Nhi lúc này mới ý thức được vòi hoa sen vẫn đều là nước lạnh, đưa tay vuốt ve thân mình lạnh thấu xương của đối phương, vội vàng lấy khăn tắm đắp lên người đối phương, "Em tắm giúp chị."Mặt Quan Tử Mạch cúi thấp, bọc khăn tắm ngồi ở chỗ kia. Ninh Hi Nhi điều chỉnh độ ấm, chỉ chốc lát sau phòng tắm tràn ngập hơi nóng. Ninh Hi Nhi muốn xả khăn tắm ra, lại bị ngăn lại."Không có việc gì......" Nhìn đối phương buông lỏng tay ra, khăn tắm màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, Ninh Hi Nhi hít sâu một hơi, thật cẩn thận mà vạch ra khăn tắm. Từng đạo vết thương thấy ghê người bại lộ ở trước mắt, tuy rằng miệng vết thương kỳ tích mà nhanh chóng kết vảy, nhưng phía sau lưng còn có cái loại thương tựa hồ thật lâu, hốc mắt Ninh Hi Nhi đỏ bừng, cố nén cảm giác muốn khóc, từ cánh tay của cô chậm rãi chà lau.Nàng lặng yên không hé răng, lau thật sự nghiêm túc, trước ngực, bụng đều chà lau qua, chuyển dời đến phía sau lưng, sau lưng Tử Mạch miệng vết thương rất nhiều, mặc dù có chút đã khỏi hẳn, nhưng những vết sẹo nhìn ghê người đó nói rõ những đau đớn kia, cùng màu da không giống nhau, miệng vết thương mở rất lớn, mà ở chính giữa xương cột sống có một cái bớt giống với ký hiệu, vết thương đó là sâu nhất. Đau lòng mà đụng tới vết sẹo, nhẹ tay vuốt ve vài cái, nàng không biết thời gian dài cùng mình sinh sống như vậy Tử Mạch đến tột cùng thừa nhận bao nhiêu thống khổ rồi, so với lúc nãy thân thể cô phát sinh dị biến, giờ phút này vết thương càng làm cho nàng cảm thấy lo lắng, nước mắt từ nàng hốc mắt nhỏ giọt, đụng tới miệng vết thương lớn kia, nàng sẽ hỏi cô, "Còn đau không?"Quan Tử Mạch luyến tiếc dời đi ánh mắt, vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú vào Ninh Hi Nhi, động tác khi nàng cấp chính mình lau mình thân thể thật cẩn thận tỉ mỉ, còn có trong ánh mắt hiện lên không đành lòng toàn bộ đều rơi vào hai mắt của mình, mình xấu xí như vậy, cô cho rằng từ đây cô sẽ mất đi nàng. Ánh mắt cô gắt gao dõi theo đối phương, nửa ngày mới chậm rãi lắc lắc đầu, "Không đau.""Những vết thương này...... Là chuyện như thế nào?" Ninh Hi Nhi thấp thấp hỏi."Em không sợ tôi sao?" So với bộ dạng lúc này, nàng thế nhưng quan tâm nhất vẫn là vết thương của mình. Thanh âm nghẹn ngào một chút, bộ dáng tệ nhất của cô bị nàng nhìn thấy rồi."Ngay từ đầu nhìn thấy...... Nhưng là khi biết người này là Tử Mạch, em sẽ không sợ." Trong đầu nhớ tới đôi mắt màu vàng tràn ngập tàn ác, bị cặp mắt quỷ dị xơ xác tiêu điều kia nhìn chằm chằm, Ninh Hi Nhi vô pháp phủ nhận lúc ấy trong lòng thật sợ hãi, lắc lắc đầu."Nhưng tôi khiến em bị thương." Thanh âm thanh lãnh, nhưng Ninh Hi Nhi cảm giác được đối phương đang tự trách."Không phải, là em không cẩn thận, chị chưa tới gần em mà, như thế nào có thể làm em bị thương?"Nguyên nhân chính là vì không tới gần em, tôi mới có thể tổn thương em. Trên tóc đột nhiên nhiều thêm một bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào, nhè nhẹ vỗ, ngẩng đầu nhìn xem đôi mắt đối phương.Ninh Hi Nhi nhìn đầu ngón tay đối phương trở nên trắng, thở dài, "Chị không muốn nói, em sẽ không hỏi. Nhưng là em muốn nói với chị, mặc kệ chị biến thành cái dạng gì, tóc bạc cũng tốt, tóc đen cũng thế, chị chính là Tử Mạch, cho nên em cũng sẽ không sợ chị, chị cũng sẽ không làm em bị thương." Đối với Tử Mạch hơi hơi cười, Ninh Hi Nhi mở ra vòi hoa sen, cẩn thận rửa thân thể cho đối phương."Chúng tôi từ khi sinh ra cứ như vậy...... Giống như quái vật, tôi là vậy, đệ đệ cũng là......" Quan Tử Mạch cúi đầu, lẩm bẩm tự nói, thời điểm thanh âm trong cơ thể kêu gào đó, cô chỉ có thể sử dụng ý chí cùng lý tính khống chế loại tình cảm này, cái loại đau như kiến gặm, nhưng có đôi khi lại xuất hiện cục diện hỗn loạn. Không tiếp tục nói tiếp, quay mặt đi, nhìn thẳng đối phương vẫn luôn nghe, vươn tay để gần mặt đối phương, "Tôi sẽ bảo vệ em."Ninh Hi Nhi ánh mắt mờ mịt, nàng không có tiếp tục nói, nàng cũng không có truy hỏi. Nàng không biết Tử Mạch thừa nhận thống khổ bao lớn một người một mình đối mặt với những chuyện khiến nàng không tưởng, mà những vết thương đó sâu đến có thể thấy được xương, có vết có thể nhìn ra là người khác gây nên, trách không được cho tới nay cô đều không muốn cho nàng đụng vào sau lưng của cô, cô vì không làm nàng bị thương, lúc nãy mới dùng đau đớn tới khống chế thân thể chính mình biến hóa sao? Nghĩ đến đây, đôi môi run nhè nhẹ của Ninh Hi Nhi chủ động dán lên môi lạnh băng của đối phương, hơi vụng về, hơi thẹn thùng, khi muốn rời đi, lại bị đối phương đè lại đầu, đem thân thể đặt trên tường, mượn động tác này làm sâu hơn nụ hôn, xâm lược lại kịch liệt, làm nàng vốn là tay mơ trở tay không kịp, khoang miệng đối phương nồng nặc máu, mùi tanh kích thích thần kinh yếu ớt của nàng. Muốn vươn tay đẩy ra đối phương, nhưng đôi tay lại bị tù cấm ở sau người, thân thể trần trụi của đối phương dán chặt thân thể sớm bị vòi sen làm ướt của chính mình, nhiệt độ cơ thể lạnh băng đến ngạt thở này làm Ninh Hi Nhi run lên."Ưmm...... Trước tiên buông ra......" Cố sức mà phun ra lời nói đứt quãng, nụ hôn này làm người hít thở không thông.Lúc này đối phương mới không tình nguyện mà buông ra, khi một nụ hôn cùng với một tiếng "chíu" dừng ở vành tai Ninh Hi Nhi, nhiệt độ cơ thể không tự chủ được mà cấp tốc bay lên. Thân thể mềm nhũn, nửa người treo trên người đối phương. Ninh Hi Nhi mở ra đôi mắt ươn ướt nhìn cô, trong nháy mắt nàng tựa hồ có thể thấy phù văn màu vàng ẩn hiện trên mặt đối phương. Cúi đầu, vừa lúc thấy thân thể trắng nõn của đối phương dính sát mình, khoảng cách gần đến như không có như vậy làm mặt Ninh Hi Nhi đỏ bừng."Hi Nhi, nhìn tôi."Bị Quan Tử Mạch kêu, Ninh Hi Nhi chậm rãi đem tầm mắt nghênh hướng con ngươi của cô, ánh vào trong mắt chính là một đôi sâu không thấy đáy tình tố."Chị muốn làm gì?" Gian nan mà nuốt nuốt nước miếng."Tôi cho em cơ hội thoát đi, em lại không đi." Thanh âm mang theo thanh lãnh sẵn có, biểu tình hờ hững, lòng bàn tay vuốt ve đôi mắt, vành tai, môi đối phương chậm rãi ma xát, "Tôi sẽ không buông tay nữa, nơi này, nơi này còn có nơi này về sau đều là của tôi."Trong nháy mắt khi hai người đối diện, nồi áp suất ngoài phòng phát ra tiếng kêu chói tai, liên tục không ngừng.Ninh Hi Nhi vội vã tránh thoát ràng buộc của đối phương, hơi nôn nóng chạy ra phòng tắm, "Chị...... Chị tắm trước, nồi sắp khét, em phải đi xem......"
Chạy ra phòng tắm, Ninh Hi Nhi vô lực mà dựa trên cửa, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, tay vẫn cứ run rẩy không thể khống chế, nhìn Ferri trên bàn đã không giống như lúc trước lộn xộn trên dưới, mà là bình thản gặm quả hạch, nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, dùng sức mà lắc đầu, không có việc gì, hết thảy đều sẽ tốt, trong lòng an ủi mình như vậy.
----------Lời của editor:Vậy là ed đã giữ đúng lời hứa, đăng vào ngày hạn chót :v Chúc mừng bạn/chị NguynTrang696 (sinh năm 96 phải ko?) đã thi xong *tung bông*Hẹn gặp các bạn ở chap 29 trong một ngày gần nhất ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store