ZingTruyen.Store

Edit Bhtt Hien Dai Quai Vat Nu Vuong To Tay

Chương 12: Hẹn gặp lại, Đại Ma Vương băng sơn

Sáng thứ hai, mơ màng mở to hai mắt ra, bây giờ là mấy giờ rồi, lần đầu tiên ngủ trầm như vậy, chuông báo thức vang lên cũng không nghe thấy.

Ồ, có vẻ như tối hôm qua nàng nằm trên bàn thiếp đi, làm sao lại nằm trên giường rồi? Ninh Hi Nhi hơi mơ mơ màng màng nhìn chữ viết những từ tiếng Anh trên sàn, chữ lúc ngủ gà ngủ gật thật là xấu, lúc đó chỉ sợ bản thân buồn ngủ mở mắt không ra mới viết được như vậy, trong lòng tự an ủi mình như vậy. Cơ mà, tối hôm qua giống như nàng ngủ thiếp trên bàn mà, chẳng lẽ là ―

"Chào buổi sáng, Tử Mạch."

"Chào."

Đối với trả lời lời ít mà ý nhiều như vậy Ninh Hi Nhi đã sớm tập mãi thành thói quen. Do do dự dự, "Tối hôm qua....."

"Hả?"

Suy nghĩ một chút, khẳng định là mình nhớ lộn. "Không có gì, oa, có đồ ăn ngon." Ninh Hi Nhi ngồi vào bàn vừa muốn chuẩn bị ăn vụng một chút trái cây, đã bị Tử Mạch tóm gọn.

"Không rửa tay." Giọng điệu khẳng định.

Ninh Hi Nhi nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt rất oan ức, "Em chỉ..... muốn giúp chị nếm thử mùi vị mà thôi."

"Một năm bốn mùa dâu tây đều là mùi vị này, có cần nếm?" Quan Tử Mạch không khách khí nói ra điểm quan trọng, ánh mắt lần thứ hai trở lại báo chí.

"Gia hỏa vô tình." Nhỏ giọng thì thầm một câu, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, đúng rồi, nàng có thể nói ra chuyện tìm được công việc cho cô biết rồi.

Bữa sáng rất phong phú, cháo yến mạch thơm nồng ngửi cũng làm cho người ta muốn ăn gấp bội, nhưng Ninh Hi Nhi lại không có một chút thèm ăn, phải biết nàng coi mỹ thực là loại kẹo không di chuyển. "Tử Mạch, hôm nay không đi làm?"

"Ừ, hội nghị hôm nay có thể nói điện thoại." Mang mắt kính, nói chuyện càng xem ra cảm giác áp bách vô hình.

"Như vậy sao, cảm giác dáng vẻ rất cao cấp, em một mực muốn biết Tử Mạch làm công việc gì đấy~" Ninh Hi Nhi hớp cháo, giả vờ tùy ý hỏi một chút, nhìn đối phương nhìn chằm chằm mình, đã biết câu hỏi này quá đường đột, vội vã giải thích, "A a, chị không cần để ý, em chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Đều phải đi, thậm chí mình còn không biết công việc của người sinh hoạt cùng mình hơn một tháng là gì, thật là kém cỏi...

"Xưa nay cô chưa từng hỏi tôi." Quan Tử Mạch dừng một lát, thả xuống cốc trà trong tay, "Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho ngươi biết....."

"Không, không cần trả lời em!" Ninh Hi Nhi vội vàng đánh gãy ý muốn nói của đối phương.

Cũng vì dạng tính cách này mới không có bằng hữu, tại sao luôn không kiêng dè nói ra những lời làm khó người như vậy. Tử Mạch vẫn rất dịu dàng, mình không nên còn làm khó đối phương như vậy.

Cảm xúc tự trách chiếm trọn lòng, Ninh Hi Nhi nói một mình.

"Thật ra, tối hôm qua em nên nói cho chị biết, em đã tìm được công việc, làm ở tiệm cà phê ở không xa, tiền lương rất tốt, hơn nữa người ta cung cấp địa phương để ở..... như vậy rất tốt, ừ, chỉ là....." Âm thanh càng ngày càng thấp, nói tới cuối ngay cả bản thân đều khó nghe được.

"Chỉ là cái gì?" Quan Tử Mạch cảm giác cà phê sáng nay đắng bất ngờ, cô không định mở hội nghị sáng nữa.

"Chỉ là em nuốt lời, hình như không giúp được chị cái gì." Đến cuối cùng, nàng cũng không có làm cho đối phương cái gì, nàng người bạn này làm không xứng. "Đương nhiên, em đáp ứng chị, em tìm tới công tác nhất định sẽ dời ra ngoài, hơn nữa đến lúc phát lương, em nhất định sẽ mời người đi ăn, cái này em bảo đảm!"

"Thực ra..." Dừng một chút, không có nói ra, Quan Tử Mạch uống một hớp cà phê đã lạnh đi.

"Cái gì?" Trong lòng có chút chờ mong nhỏ nhoi.

"Không có gì, lúc nào chuẩn bị chuyển đi?" Nói nhẹ tựa mây gió, không cảm giác được tâm tình gì.

Bản thân lại sẽ mong Tử Mạch có chút tí tẹo không nỡ mình, cũng là, cô vốn là người hờ hững.

"A, như vậy, đồ đạt của em không nhiều, có thể hôm nay là sẽ chuyển đi."

(em.... không thể ở lại bên cạnh chị được sao?)

Chẹp chẹp miệng, nhìn người trước mặt vẫn là vẻ mặt lạnh băng thờ ơ không cảm tình, Ninh Hi Nhi buông bát đũa xuống, bữa cơm ngon này nàng khó có thể nuốt xuống.

Sau đó, hai người đã không nói chuyện nữa. Cũng đúng, lúc bình thường, đa số là Ninh Hi Nhi ở bên cạnh nói lằng nhằng một ít tin đồn thú vị, hiện tại, nàng không lên tiếng, cô quen im lặng, bầu không khí thấp dưới âm 42°C.

"Khụ khụ, em đi chỉnh lý một lát." Ninh Hi Nhi bưng bát đũa, đỗ nước rửa chén đầy tay, nghiến răng nghiến lợi chà chén dĩa, không cẩn thận nước tẩy bắn vào mắt, khó chịu muốn khóc, cũng không biết vì sao trong lòng, liền cảm thấy rất tích tụ, xem ra là dì* muốn tới rồi.

Đến xế chiều, nghe âm thanh cửa lớn khép lại, lúc này Ninh Hi Nhi mới lén lén lút lút mở ra một khe nhỏ, "Cuối cùng cũng đi ra." Giữa trưa đến giờ nàng đều trốn trong phòng thu dọn đồ đạc, đồ vật không nhiều, vừa một vali, lúc đi vẫn là một vali. Nhưng thật ra là không muốn đối mặt với người kia mà thôi. Ánh mắt lạnh giá thấu xương không có nhân tình.... Kỳ thực nàng cũng không oán hận gì, nếu không có Tử Mạch đồng ý thu nhận giúp đỡ mình, hiện tại phỏng chừng cũng không tốt lắm. Người muốn học tri ân báo đáp, nếu đã hứa với người ta nên thực hiện lời hứa mới đúng. Ngẫm lại cũng đúng, mình cũng không có lập trường gì để tiếp tục ở lại chỗ này, nàng chỉ giận là.... Giận là mình có chút luyến tiếc nơi này.

"Hẹn gặp lại, Ferri." Ngón tay đập nhẹ đầu nhỏ của Ferri, mập mạp thoải mái kêu lên ùng ục. "Sau đó nhớ ít ăn lại, lúc ta không có mặt mi phải cùng chủ nhân trò chuyện nhiều hơn, đừng tham ăn."

"Không muốn ~ không muốn ~ ra ngoài chơi ~" Ferri bay lên đứng ở bả vai Ninh Hi Nhi, còn tưởng rằng đối phương muốn dẫn mình ra ngoài nên rất là phấn khởi.

"Không được nha, ngươi ở nhà. Sau đó sợ là ta không thể tới thăm mi mỗi ngày." Ninh Hi Nhi ôm mập mạp mềm mại này hôn một cái, nàng có thể tình cờ tới nơi này sao, ít nhất là tới xem Ferri một chút, "Mi có luyến tiếc ta không?"

"Luyến tiếc Hi Nhi ~" Ferri dùng móng vuốt nhỏ đụng cổ Ninh Hi Nhi một cái.

Bây giời chim nhỏ đều thông thái hơn cả người. Ninh Hi Nhi hơi chế nhạo mà nghĩ, lúc tới mang cái gì, lúc đi vẫn là những thứ này, có phải có hơi đáng thương?

Mãi đến lúc gần đi, nàng đều không có cùng cô nói một câu, đứng ở phòng khách đợi một lúc, Tử Mạch vẫn chưa về, hay là cô vẫn cho rằng mình là thực khách không liên quan đi.

"Hẹn gặp lại, Đại Ma Vương băng sơn."

Thở dài, trước khi đi lại nhìn một chút, đóng cửa lại, từ nay về sau, hai thế giới.

....................

*dì: kinh nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store