Edit Bhtt Dau Pha Nu Chu Hiep Tro He Thong
Xem chừng Tiêu Mị còn chưa thể bình tĩnh trở lại lòng Hồn Cẩn rối bời như tơ vò. Cô ấy ngồi lặng lẽ trong đại sảnh thêm mấy canh giờ không nói một lời nào, cứ thế an vị tại đó chìm đắm trong những suy nghĩ viển vông, miên man không dứt. Hành động bất thường của Hồn Cẩn khiến các đệ tử Tiêu gia lui tới trong đại sảnh cùng những người từ bên ngoài đến tương trợ không ngừng đưa mắt nhìn cô ấy một cách kỳ quái, đầy vẻ dò xét.
Đợi đến khi sắc trời bên ngoài hơi ngả về đêm, nhuốm một màu hoàng hôn u tịch Hồn Cẩn mới nhổ một ngụm trọc khí nặng nề đứng dậy. Cô hơi có chút không yên, bất an, bước chân như muốn dừng lại nhưng vẫn hướng về viện tử của Tiêu Mị mà đi đến, lòng đầy những băn khoăn. Tại trong viện tử của Tiêu Mị, Hồn Cẩn bồi hồi một vòng bước chân nhẹ tênh như sợ làm phiền giấc ngủ của nàng. Cô ấy hít sâu một hơi lấy hết dũng khí, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng của Tiêu Mị, tiếng gõ cửa nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.Trong phòng truyền đến một trận tiếng động khe khẽ như tiếng chân ai đó đang nhẹ nhàng bước đi. Hồn Cẩn nghe thấy một trận hơi có chút tiếng bước chân dồn dập hướng về phía cửa rồi cuối cùng dừng lại ngay cạnh cánh cửa. Ngay tại khoảnh khắc Hồn Cẩn cho rằng Tiêu Mị sẽ mở cửa, âm thanh trên cánh cửa chợt dừng hẳn không gian lại chìm vào im lặng.Tiếp đó, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch chỉ còn tiếng gió khẽ luồn qua khe cửa. Hồn Cẩn hơi có chút ngạc nhiên, cô chờ đợi thêm giây lát cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác. Nhưng cô ấy rõ ràng cảm nhận được Tiêu Mị ngay tại cạnh cửa không hề rời đi. Một nỗi buồn len lỏi trong lòng cô. Trong chốc lát, Hồn Cẩn cảm thấy có chút đau lòng một nỗi xót xa dâng lên. Cô ấy biết Tiêu Mị đang giằng xé. Cô tiến lên hai bước đưa tay chống trên cánh cửa nhưng lại không gõ thêm lần nữa. Thay vào đó cô ấy trầm mặc một chút rồi nói thẳng giọng nói pha chút nghẹn ngào: "Mị Nhi, ngày mai ta muốn về nhà một chuyến."Trong phòng không có bất kỳ phản ứng nào, sự im lặng càng khiến Hồn Cẩn thêm sốt ruột. Bàn tay đặt trên cánh cửa khẽ nắm chặt lại tựa như đang tự cổ vũ cho chính mình, Hồn Cẩn nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục nói lời lẽ đầy sự chân thành: "Ta biết, chuyện này... đối với nàng là một đả kích rất lớn. Ta thân là một thành viên của Hồn tộc không thể nói là không có nửa điểm trách nhiệm... Ta lần này trở về chính là muốn hỏi cho rõ ràng, cho Tiêu gia các nàng đòi lại công đạo..."Âm thanh của Hồn Cẩn càng ngày càng nhẹ đến cuối cùng ngay cả chính cô ấy cũng nghe không rõ mình rốt cuộc đang nói gì, chỉ là những lời thì thầm lạc lõng. Nói xong Hồn Cẩn lại đợi thêm chốc lát. Trong phòng vẫn không có bất luận động tĩnh nào. Cô ấy hơi rũ mi mắt khẽ thở dài một hơi mang theo sự bất lực. Hồn Cẩn đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì bỗng nghe một tiếng "kẹt kẹt" rất mỏng manh. Cánh cửa được mở ra một khe nhỏ. Xuyên thấu qua khe cửa Hồn Cẩn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Mị ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo. Hồn Cẩn đợi một hồi, Tiêu Mị tựa như đã hạ một quyết tâm lớn, ngón tay khẽ động mở rộng cánh cửa. Một cỗ vui mừng xen lẫn thoải mái chợt dâng lên trong lòng Hồn Cẩn như một dòng nước mát lành xoa dịu tâm hồn. Hồn Cẩn kiềm chế niềm vui sướng đang trỗi dậy chờ đợi Tiêu Mị tiếp tục hành động.Lặng yên một hồi Tiêu Mị lông mi run rẩy, khẽ nghiêng người: "Vào đi." Giọng nàng vẫn còn chút khàn khàn. Đây là lần đầu tiên Hồn Cẩn bước vào khuê phòng của Tiêu Mị. Tất nhiên những gian phòng trong lầu các nội viện không tính vì đó chỉ được xem là ký túc xá. Nhưng để đề phòng Tiêu Mị tức giận đuổi mình ra ngoài, khi bước vào Hồn Cẩn vẫn giữ thái độ quy củ không dám nhìn loạn xung quanh. Khi Tiêu Mị ra hiệu, Hồn Cẩn ngồi xuống ghế. Tiêu Mị cũng ngồi xuống đối diện cô cách một cái bàn. Hai người đối mặt nhau mà không nói nửa lời trong một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là Tiêu Mị mở miệng trước phá vỡ sự im lặng."Chuyện ngày hôm nay, ta xin lỗi." Nàng dừng một chút đôi mày Tiêu Mị tràn đầy vẻ ủ rũ, giọng nói yếu ớt: "Ta đã giận cá chém thớt tỷ rồi."Dáng vẻ yếu ớt này của nàng khiến Hồn Cẩn đau lòng vô cùng. Trong trí nhớ của Hồn Cẩn, Tiêu Mị luôn là một cô gái tươi đẹp, ngạo nghễ, tràn đầy sức sống. Làm sao từng có dáng vẻ yếu ớt như hiện tại?"Tỷ... có thật sự muốn trở về không?" Tiêu Mị do dự một chút rồi lại hỏi, lòng vẫn còn chút bất an.Hồn Cẩn ngẩn người chợt gật đầu một cái, nói: "Bất kể nói thế nào ta đều là người Hồn tộc, chuyện này... ta chắc chắn sẽ cho nàng một câu trả lời một lời giải thích rõ ràng."Tiêu Mị mấp máy môi hình như không quá tình nguyện Hồn Cẩn rời đi, giọng nàng đầy sự lo lắng: "Sẽ có nguy hiểm không?"Hồn Cẩn khẽ cười một tiếng, một nụ cười đầy sự an ủi nói: "Làm sao biết được chứ? Tốt xấu ta cũng là tộc nhân Hồn tộc chỉ là về nhà một chuyến mà thôi. Huống hồ gia gia của ta là Tứ trưởng lão Hồn tộc ta là cháu gái duy nhất của ông ấy, ông ấy làm sao sẽ nhìn ta xảy ra chuyện? Càng chưa nói vẫn là trong tộc xảy ra chuyện, ông ấy sẽ bảo vệ ta."Nghe vậy Tiêu Mị vẫn như cũ cực kỳ không yên lòng, đôi mày nàng vẫn nhíu chặt, nhưng cũng không thể không thừa nhận Hồn Cẩn nói đúng. Gặp Tiêu Mị dường như vẫn còn lo lắng Hồn Cẩn suy nghĩ một chút, theo trong nạp giới lấy ra một cái ngọc bài đặt lên bàn giao cho Tiêu Mị. Tiêu Mị chần chờ chốc lát mới nhận lấy. Đó là một khối ngọc bài lớn chừng bàn tay màu xanh nhạt. Mặt chính diện khắc lấy một chữ "Cẩn" tinh xảo, mà mặt sau có một cái pháp trận Tiêu Mị không hiểu cũng chưa từng thấy bao giờ. Viên ngọc này mang theo một cỗ hơi ấm nhàn nhạt khi chạm vào cũng rất dễ chịu."Đây là..." Tiêu Mị chần chờ hỏi, đôi mắt nàng đầy sự tò mò."Đây là Hồn Bia." Hồn Cẩn nghiêm túc nói, giọng cô ấy đầy sự trang trọng."Mỗi một đệ tử Hồn tộc từ khi ra đời liền sẽ tách ra một tia linh hồn, phong ấn tại một loại ngọc thạch đặc biệt chế tạo thành ngọc bài. Nàng nhìn xem đây chính là phong ấn trận pháp."Vừa nói Hồn Cẩn một bên dùng ngón tay chỉ vào cái pháp trận phức tạp trên Hồn Bia: "Hồn Bia không có gì đặc thù tác dụng cũng không thể phụ trợ tu luyện hay gì cả. Tác dụng duy nhất của Hồn Bia chính là kiểm tra đo lường tình huống của đệ tử Hồn tộc tương ứng. Nếu như đệ tử tử vong Hồn Bia liền sẽ bị vỡ như một tín hiệu."Hồn Cẩn cười cười, nói tiếp: "Vốn dĩ Hồn Bia của tộc nhân Hồn tộc đều lẽ ra phải tồn tại trong Mệnh Đường của tộc nhưng ta khi đó cùng phụ thân náo loạn một chút mâu thuẫn. Trong cơn tức giận ta liền đem Hồn Bia của chính mình trộm đi ra, rời khỏi Hồn tộc đi tới Già Nam học viện."Tiêu Mị bỗng nhiên cảm thấy Hồn Bia trong tay có chút phỏng tay: "Thứ này... Đối với tỷ rất trọng yếu phải không? Cứ như vậy đem nó cho ta sao?" Nàng hiểu được giá trị của nó."Không sao Hồn Bia chỉ có thể kiểm tra đo lường tình huống sinh tồn của ta, coi như thông qua ngoại lực chấn vỡ nó đối với ta cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào." Hồn Cẩn trấn an nói, giọng cô đầy sự tin tưởng.Kỳ thực không chỉ là như vậy, bất kể nói thế nào trong Hồn Bia đều phong ấn một tia linh hồn của cô. Nếu như Hồn Bia bị ngoại lực chấn vỡ tất nhiên cũng sẽ đối với cô tạo thành nhất định tổn thương. Nhưng Hồn Cẩn tự nhiên là tin tưởng Tiêu Mị huống hồ nếu như cô nói rõ tình hình thực tế Tiêu Mị chắc chắn sẽ không nguyện ý giữ.Siết chặt Hồn Bia trong tay Tiêu Mị rũ mi mắt, mím môi chậm rãi gật đầu một cái, một cử chỉ chấp thuận đầy sự tin tưởng. Hồn Cẩn nhìn xem dáng vẻ này của Tiêu Mị, cảm thấy có chút không quá yên tâm thế là liền thử thăm dò nói, giọng cô ấy pha chút ngập ngừng: "Hiện tại cũng không còn sớm nữa ta cũng còn chưa tìm được nơi ở. Tiêu Hàm hẳn là còn đang bận rộn không rảnh an bài cho ta. Nếu không... Ta tối nay liền tại chỗ nàng nghỉ ngơi một chút được không?"Mắt thấy Tiêu Mị chần chờ, Hồn Cẩn tranh thủ thời gian biểu thị giọng cô ấy đầy sự nài nỉ: "Ta chỉ là mượn chỗ nghỉ ngơi một chút, ngủ dưới đất liền có thể... À, hoặc là không có chăn đệm dưới đất cũng được ta có thể ngồi ghế cũng được." Cô ấy tỏ vẻ mình rất dễ dãi.Gặp Hồn Cẩn dáng vẻ này, Tiêu Mị cắn cắn môi dưới rồi nói khẽ: "Tùy tỷ."Nói xong nàng liền đứng dậy hướng về nội ốc đi đến để lại Hồn Cẩn một mình. Hồn Cẩn sửng sốt một chút chợt trầm thấp cười khẽ một tiếng, một nụ cười đầy mãn nguyện. Cô cũng không vì thái độ quay người rời đi của Tiêu Mị mà cảm thấy ảo não ngược lại cảm thấy cao hứng. Chí ít Mị Nhi không có cự tuyệt thỉnh cầu của cô. Thế là, cô tiểu thư Hồn tộc vốn được nuông chiều từ bé ấy đã hài lòng ngủ qua một đêm trên ghế còn thật cao hứng, một niềm vui đơn giản mà chân thành.Vừa rạng sáng ngày thứ hai, khi những tia nắng đầu tiên vừa hé rạng Tiêu Mị vừa mới tỉnh giấc thì phát hiện Hồn Cẩn đã rời đi. Nàng khẽ thở dài một cái rồi bước ra ngoài phòng. Không thể cứ mãi chán chường xuống dưới như thế này, nàng nhất định cần phải trở nên cường đại mới có thể vì phụ thân, gia gia cùng những tộc nhân đã chết oan mà báo thù mới có thể trả lại công bằng cho họ.Thời gian các nàng được nương nhờ Vân Lam Tông không dài chỉ có ba ngày. Trong ba ngày này, các nàng nhất định cần thu xếp tốt tất cả tộc nhân. Bất quá đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, Vân Lam Tông đã chủ động ném ra cành ô liu biểu thị có thể để Tiêu gia còn lại tộc nhân dời tới Vân Lam Tông tạm thời ở tại đó. Khi Tiêu Hàm đem những công pháp đấu kỹ và đan dược đã chỉnh lý từ hôm qua lấy ra giao cho tam trưởng lão cùng mấy người có uy vọng và tính cách công chính trong Tiêu gia, tam trưởng lão suýt chút nữa không cho Tiêu Hàm quỳ xuống, ông ấy xúc động đến mức không nói nên lời."Trời phù hộ Tiêu gia ta, trời phù hộ Tiêu gia ta a!" Tam trưởng lão run run rẩy rẩy lau nước mắt kích động nói năng lộn xộn, khuôn mặt già nua đầy vẻ biết ơn.Những tộc nhân Tiêu gia khác cũng xúc động vạn phần, nước mắt lưng tròng. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng đến cuối cùng cứu vãn gia tộc lại là cô tứ tiểu thư vốn bị coi nhẹ và khi dễ trong Tiêu gia. Tiêu Hàm yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng biết ơn của bọn họ, một sự bình thản đến lạ. Tại khi tam trưởng lão và đám người đã biểu đạt xong sự cảm kích, Tiêu Hàm liền để bọn họ đi kiểm kê và chỉnh đốn một chút tộc nhân còn lại thu thập và đóng gói kỹ càng những đồ vật còn có thể dùng trong Tiêu gia sau đó lập tức tiến về Vân Lam Tông.Tiêu gia cách Vân Lam Tông rất xa. Căn cứ vào cước trình của tộc nhân Tiêu gia e rằng phải đi lên năm sáu ngày đây là kết quả khi tính toán tốc độ cao nhất. Bất quá cũng may Tô Thiên đã đồng ý cho họ mượn bốn ma thú phi hành để thay đi bộ với điều kiện là bốn viên ngũ phẩm đan dược. Tiêu Hàm cảm thấy việc đi bộ quá phiền toái, liền sảng khoái đáp ứng ngược lại trong không gian hệ thống cô có rất nhiều ngũ phẩm đan dược, không dùng thì phí.Thu dọn đồ đạc cũng không cần quá nhiều thời gian. Khi các đệ tử Tiêu gia còn lại đi tới hậu sơn đập vào mắt là bốn ma thú phi hành hình thể to lớn, uy nghi cùng những thuần thú sư đang đứng ở bên cạnh chúng. Khi nhìn thấy những con ma thú có khí tức khủng bố này, tam trưởng lão và đám người càng cảm thấy việc đem vị trí đại diện tộc trưởng giao cho Tiêu Hàm là một quyết định vô cùng chính xác, một sự sáng suốt hiếm có."Tất cả lên đi mười người một tổ." Vị thuần thú sư cầm đầu sau khi tiến hành trao đổi đơn giản với Tiêu Hàm, mặt tươi cười đối với mọi người Tiêu gia nói: "Bên này có cái thang. Chúng tôi sẽ đem các vị an toàn đưa đến chỗ cần đến bất quá trong quá trình phi hành xin không muốn làm bất cứ vận động dữ dội nào để tránh làm Lam Vũ Phi Thứu bị kinh sợ."Trong số những người Tiêu gia hầu như chưa có ai từng ngồi qua loại phi hành ma thú này. Ngay lập tức bọn hắn nuốt một ngụm nước miếng, liên tục gật đầu khuôn mặt đầy vẻ lo lắng xen lẫn háo hức. Coi như thuần thú sư không làm nhắc nhở, bọn hắn cũng không dám tại trên lưng con ma thú ước chừng có cấp bậc Đấu Vương này mà loạn động. Gặp không có ai tỏ ra đau đầu hay khó chịu vị thuần thú sư cũng hài lòng gật đầu một cái. Lúc này liền kêu gọi các đệ tử Tiêu gia bắt đầu đi lên.Gần như tất cả đều nơm nớp lo sợ leo lên lưng ma thú. Chờ tất cả mọi người đã lên xong vị thuần thú sư liền quát khẽ một tiếng cũng không biết bọn hắn đã làm gì, Lam Vũ Phi Thứu liền phát ra một tiếng hót vang thanh thúy, đôi cánh khổng lồ đột nhiên chấn động bay lên lao vút vào bầu trời xanh thẳm. Lam Vũ Phi Thứu được xem là một trong những loại phi hành ma thú bay đặc biệt ổn định. Chí ít, trên lưng nó các đệ tử Tiêu gia cũng không cảm giác được cái gì chòng chành, không có cảm giác say sóng. Cũng bởi vậy lòng bọn họ vốn thấp thỏm bất an liền được thả lỏng, thư thái hơn nhiều.Chỉ mất nửa ngày hoặc hơn, bọn hắn liền đi tới chỗ cần đến – chân núi Vân Lam Tông, nơi những ngọn núi hùng vĩ sừng sững vươn lên trời xanh. Đã sớm nhận được tin tức từ Nạp Lan Yên Nhiên truyền về Vân Sơn đã sớm dặn dò binh sĩ Gia Mã đế quốc đóng quân ở chân núi. Do đó khi bốn đầu Lam Vũ Phi Thứu to lớn từ từ dừng lại trên mặt đất, những người lính kia ngoại trừ kinh ngạc thán phục một thoáng liền không có bất kỳ hành động nào khác, duy trì trật tự. Cùng thống lĩnh binh sĩ đóng quân chào hỏi Nạp Lan Yên Nhiên liền dẫn mọi người lên núi bước chân thanh thoát.Các đệ tử Vân Lam Tông đối với những người Tiêu gia đến ở nhờ này có chút hiếu kỳ nhưng bọn hắn không dám đối với người Tiêu gia lộ ra nửa phần ngạo mạn. Cuối cùng đây chính là thiếu tông chủ đích thân tiếp đón còn có tiền nhiệm tông chủ âm thầm ủng hộ, không ai dám thất lễ. Thu xếp tốt tất cả tộc nhân xong xuôi, Tiêu Hàm muốn rời đi nhưng lại bị tam trưởng lão giữ chặt. Ông ấy nhất định muốn cô phát biểu trước toàn tộc, cổ vũ sĩ khí đang suy sụp của mọi người.Tiêu Hàm vốn không muốn đáp ứng yêu cầu đó nhưng Tiêu Ngọc và mấy người khác cũng biểu thị hy vọng Tiêu Hàm có khả năng đứng ra trấn an một chút những tộc nhân còn lại để họ có thêm niềm tin. Vuốt vuốt mi tâm, Tiêu Hàm đồng ý cho Tiêu Ngọc và đám người khác tập hợp tất cả tộc nhân tại quảng trường Vân Lam Tông. Tiêu gia giờ đây chỉ còn lại ước chừng hơn ba mươi người phần lớn là thanh thiếu niên mười mấy, hai mươi tuổi. Các trưởng bối tuổi khá lớn, đẳng cấp tương đối cao phần lớn đã chết trong sự cố vài ngày trước. Cũng chính bởi vì lực lượng trung kiên của gia tộc cơ hồ đều đã chết đi do đó thế hệ trẻ tuổi còn lại trong lòng rất bất an, mơ hồ lộ ra một cỗ tiêu sụp và tuyệt vọng sâu sắc. Nhìn trước từng khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô nhưng tràn đầy sự hoang mang Tiêu Hàm tinh thần có chút ngơ ngác không khỏi nhớ tới những tiểu sư đệ, tiểu sư muội ở Kỳ Sơn kiếp trước những ký ức đẹp đẽ mà đau buồn.Cô khẽ rũ mi mắt xuống, chợt ánh mắt bỗng nhiên biến đến sắc lạnh, lăng lệ như một thanh kiếm, nói: "Tin tưởng mọi người đều biết, mấy ngày trước Tiêu gia chúng ta đã trải qua một trận hạo kiếp tàn khốc.""Người đã chết không thể phục sinh họ đã hy sinh vì gia tộc. Những người còn sống tiếp lẽ ra phải thật tốt sống sót phải chấn hưng gia tộc, phải khiến cho linh hồn họ được an ủi. Bằng không những người đã hy sinh thân mình để bảo vệ gia tộc, những người thân yêu của chúng ta là chết vô ích, chết một cách không đáng!"Tiêu Hàm dừng một chút, ánh mắt bén nhọn đảo qua từng người trong số những người đang có mặt tại quảng trường. Tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Hàm những người vốn ban đầu còn cảm thấy cô đang nói khoác lác, bất cận nhân tình đều không tự chủ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao ấy."Thế hệ thiếu niên vốn là một cấp độ quan trọng nhất của một gia tộc là tương lai, là hy vọng. Chỉ cần thiếu niên vẫn còn, một gia tộc không có khả năng chân chính diệt vong sẽ luôn có cơ hội phục hưng. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Tiêu gia. Các ngươi mỗi người đều lẽ ra phải đem toàn bộ suy nghĩ đặt ở việc tu luyện và chấn hưng gia tộc chứ không phải như dĩ vãng, áng chừng tâm địa gian giảo, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt, nội bộ tranh đấu làm suy yếu gia tộc. Mà về sau, nếu là lại xuất hiện loại người đó, hãm hại tộc nhân..."Dừng một chút, Tiêu Hàm chậm rãi nói tiếp, trong thanh âm mang tới một chút sát ý lạnh lẽo đến thấu xương, khiến người ta không rét mà run, như một lời cảnh cáo cuối cùng."Thì đừng trách ta đấu kỹ không có mắt."
Đợi đến khi sắc trời bên ngoài hơi ngả về đêm, nhuốm một màu hoàng hôn u tịch Hồn Cẩn mới nhổ một ngụm trọc khí nặng nề đứng dậy. Cô hơi có chút không yên, bất an, bước chân như muốn dừng lại nhưng vẫn hướng về viện tử của Tiêu Mị mà đi đến, lòng đầy những băn khoăn. Tại trong viện tử của Tiêu Mị, Hồn Cẩn bồi hồi một vòng bước chân nhẹ tênh như sợ làm phiền giấc ngủ của nàng. Cô ấy hít sâu một hơi lấy hết dũng khí, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng của Tiêu Mị, tiếng gõ cửa nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.Trong phòng truyền đến một trận tiếng động khe khẽ như tiếng chân ai đó đang nhẹ nhàng bước đi. Hồn Cẩn nghe thấy một trận hơi có chút tiếng bước chân dồn dập hướng về phía cửa rồi cuối cùng dừng lại ngay cạnh cánh cửa. Ngay tại khoảnh khắc Hồn Cẩn cho rằng Tiêu Mị sẽ mở cửa, âm thanh trên cánh cửa chợt dừng hẳn không gian lại chìm vào im lặng.Tiếp đó, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch chỉ còn tiếng gió khẽ luồn qua khe cửa. Hồn Cẩn hơi có chút ngạc nhiên, cô chờ đợi thêm giây lát cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác. Nhưng cô ấy rõ ràng cảm nhận được Tiêu Mị ngay tại cạnh cửa không hề rời đi. Một nỗi buồn len lỏi trong lòng cô. Trong chốc lát, Hồn Cẩn cảm thấy có chút đau lòng một nỗi xót xa dâng lên. Cô ấy biết Tiêu Mị đang giằng xé. Cô tiến lên hai bước đưa tay chống trên cánh cửa nhưng lại không gõ thêm lần nữa. Thay vào đó cô ấy trầm mặc một chút rồi nói thẳng giọng nói pha chút nghẹn ngào: "Mị Nhi, ngày mai ta muốn về nhà một chuyến."Trong phòng không có bất kỳ phản ứng nào, sự im lặng càng khiến Hồn Cẩn thêm sốt ruột. Bàn tay đặt trên cánh cửa khẽ nắm chặt lại tựa như đang tự cổ vũ cho chính mình, Hồn Cẩn nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục nói lời lẽ đầy sự chân thành: "Ta biết, chuyện này... đối với nàng là một đả kích rất lớn. Ta thân là một thành viên của Hồn tộc không thể nói là không có nửa điểm trách nhiệm... Ta lần này trở về chính là muốn hỏi cho rõ ràng, cho Tiêu gia các nàng đòi lại công đạo..."Âm thanh của Hồn Cẩn càng ngày càng nhẹ đến cuối cùng ngay cả chính cô ấy cũng nghe không rõ mình rốt cuộc đang nói gì, chỉ là những lời thì thầm lạc lõng. Nói xong Hồn Cẩn lại đợi thêm chốc lát. Trong phòng vẫn không có bất luận động tĩnh nào. Cô ấy hơi rũ mi mắt khẽ thở dài một hơi mang theo sự bất lực. Hồn Cẩn đang chuẩn bị quay người rời khỏi thì bỗng nghe một tiếng "kẹt kẹt" rất mỏng manh. Cánh cửa được mở ra một khe nhỏ. Xuyên thấu qua khe cửa Hồn Cẩn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Mị ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo. Hồn Cẩn đợi một hồi, Tiêu Mị tựa như đã hạ một quyết tâm lớn, ngón tay khẽ động mở rộng cánh cửa. Một cỗ vui mừng xen lẫn thoải mái chợt dâng lên trong lòng Hồn Cẩn như một dòng nước mát lành xoa dịu tâm hồn. Hồn Cẩn kiềm chế niềm vui sướng đang trỗi dậy chờ đợi Tiêu Mị tiếp tục hành động.Lặng yên một hồi Tiêu Mị lông mi run rẩy, khẽ nghiêng người: "Vào đi." Giọng nàng vẫn còn chút khàn khàn. Đây là lần đầu tiên Hồn Cẩn bước vào khuê phòng của Tiêu Mị. Tất nhiên những gian phòng trong lầu các nội viện không tính vì đó chỉ được xem là ký túc xá. Nhưng để đề phòng Tiêu Mị tức giận đuổi mình ra ngoài, khi bước vào Hồn Cẩn vẫn giữ thái độ quy củ không dám nhìn loạn xung quanh. Khi Tiêu Mị ra hiệu, Hồn Cẩn ngồi xuống ghế. Tiêu Mị cũng ngồi xuống đối diện cô cách một cái bàn. Hai người đối mặt nhau mà không nói nửa lời trong một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là Tiêu Mị mở miệng trước phá vỡ sự im lặng."Chuyện ngày hôm nay, ta xin lỗi." Nàng dừng một chút đôi mày Tiêu Mị tràn đầy vẻ ủ rũ, giọng nói yếu ớt: "Ta đã giận cá chém thớt tỷ rồi."Dáng vẻ yếu ớt này của nàng khiến Hồn Cẩn đau lòng vô cùng. Trong trí nhớ của Hồn Cẩn, Tiêu Mị luôn là một cô gái tươi đẹp, ngạo nghễ, tràn đầy sức sống. Làm sao từng có dáng vẻ yếu ớt như hiện tại?"Tỷ... có thật sự muốn trở về không?" Tiêu Mị do dự một chút rồi lại hỏi, lòng vẫn còn chút bất an.Hồn Cẩn ngẩn người chợt gật đầu một cái, nói: "Bất kể nói thế nào ta đều là người Hồn tộc, chuyện này... ta chắc chắn sẽ cho nàng một câu trả lời một lời giải thích rõ ràng."Tiêu Mị mấp máy môi hình như không quá tình nguyện Hồn Cẩn rời đi, giọng nàng đầy sự lo lắng: "Sẽ có nguy hiểm không?"Hồn Cẩn khẽ cười một tiếng, một nụ cười đầy sự an ủi nói: "Làm sao biết được chứ? Tốt xấu ta cũng là tộc nhân Hồn tộc chỉ là về nhà một chuyến mà thôi. Huống hồ gia gia của ta là Tứ trưởng lão Hồn tộc ta là cháu gái duy nhất của ông ấy, ông ấy làm sao sẽ nhìn ta xảy ra chuyện? Càng chưa nói vẫn là trong tộc xảy ra chuyện, ông ấy sẽ bảo vệ ta."Nghe vậy Tiêu Mị vẫn như cũ cực kỳ không yên lòng, đôi mày nàng vẫn nhíu chặt, nhưng cũng không thể không thừa nhận Hồn Cẩn nói đúng. Gặp Tiêu Mị dường như vẫn còn lo lắng Hồn Cẩn suy nghĩ một chút, theo trong nạp giới lấy ra một cái ngọc bài đặt lên bàn giao cho Tiêu Mị. Tiêu Mị chần chờ chốc lát mới nhận lấy. Đó là một khối ngọc bài lớn chừng bàn tay màu xanh nhạt. Mặt chính diện khắc lấy một chữ "Cẩn" tinh xảo, mà mặt sau có một cái pháp trận Tiêu Mị không hiểu cũng chưa từng thấy bao giờ. Viên ngọc này mang theo một cỗ hơi ấm nhàn nhạt khi chạm vào cũng rất dễ chịu."Đây là..." Tiêu Mị chần chờ hỏi, đôi mắt nàng đầy sự tò mò."Đây là Hồn Bia." Hồn Cẩn nghiêm túc nói, giọng cô ấy đầy sự trang trọng."Mỗi một đệ tử Hồn tộc từ khi ra đời liền sẽ tách ra một tia linh hồn, phong ấn tại một loại ngọc thạch đặc biệt chế tạo thành ngọc bài. Nàng nhìn xem đây chính là phong ấn trận pháp."Vừa nói Hồn Cẩn một bên dùng ngón tay chỉ vào cái pháp trận phức tạp trên Hồn Bia: "Hồn Bia không có gì đặc thù tác dụng cũng không thể phụ trợ tu luyện hay gì cả. Tác dụng duy nhất của Hồn Bia chính là kiểm tra đo lường tình huống của đệ tử Hồn tộc tương ứng. Nếu như đệ tử tử vong Hồn Bia liền sẽ bị vỡ như một tín hiệu."Hồn Cẩn cười cười, nói tiếp: "Vốn dĩ Hồn Bia của tộc nhân Hồn tộc đều lẽ ra phải tồn tại trong Mệnh Đường của tộc nhưng ta khi đó cùng phụ thân náo loạn một chút mâu thuẫn. Trong cơn tức giận ta liền đem Hồn Bia của chính mình trộm đi ra, rời khỏi Hồn tộc đi tới Già Nam học viện."Tiêu Mị bỗng nhiên cảm thấy Hồn Bia trong tay có chút phỏng tay: "Thứ này... Đối với tỷ rất trọng yếu phải không? Cứ như vậy đem nó cho ta sao?" Nàng hiểu được giá trị của nó."Không sao Hồn Bia chỉ có thể kiểm tra đo lường tình huống sinh tồn của ta, coi như thông qua ngoại lực chấn vỡ nó đối với ta cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào." Hồn Cẩn trấn an nói, giọng cô đầy sự tin tưởng.Kỳ thực không chỉ là như vậy, bất kể nói thế nào trong Hồn Bia đều phong ấn một tia linh hồn của cô. Nếu như Hồn Bia bị ngoại lực chấn vỡ tất nhiên cũng sẽ đối với cô tạo thành nhất định tổn thương. Nhưng Hồn Cẩn tự nhiên là tin tưởng Tiêu Mị huống hồ nếu như cô nói rõ tình hình thực tế Tiêu Mị chắc chắn sẽ không nguyện ý giữ.Siết chặt Hồn Bia trong tay Tiêu Mị rũ mi mắt, mím môi chậm rãi gật đầu một cái, một cử chỉ chấp thuận đầy sự tin tưởng. Hồn Cẩn nhìn xem dáng vẻ này của Tiêu Mị, cảm thấy có chút không quá yên tâm thế là liền thử thăm dò nói, giọng cô ấy pha chút ngập ngừng: "Hiện tại cũng không còn sớm nữa ta cũng còn chưa tìm được nơi ở. Tiêu Hàm hẳn là còn đang bận rộn không rảnh an bài cho ta. Nếu không... Ta tối nay liền tại chỗ nàng nghỉ ngơi một chút được không?"Mắt thấy Tiêu Mị chần chờ, Hồn Cẩn tranh thủ thời gian biểu thị giọng cô ấy đầy sự nài nỉ: "Ta chỉ là mượn chỗ nghỉ ngơi một chút, ngủ dưới đất liền có thể... À, hoặc là không có chăn đệm dưới đất cũng được ta có thể ngồi ghế cũng được." Cô ấy tỏ vẻ mình rất dễ dãi.Gặp Hồn Cẩn dáng vẻ này, Tiêu Mị cắn cắn môi dưới rồi nói khẽ: "Tùy tỷ."Nói xong nàng liền đứng dậy hướng về nội ốc đi đến để lại Hồn Cẩn một mình. Hồn Cẩn sửng sốt một chút chợt trầm thấp cười khẽ một tiếng, một nụ cười đầy mãn nguyện. Cô cũng không vì thái độ quay người rời đi của Tiêu Mị mà cảm thấy ảo não ngược lại cảm thấy cao hứng. Chí ít Mị Nhi không có cự tuyệt thỉnh cầu của cô. Thế là, cô tiểu thư Hồn tộc vốn được nuông chiều từ bé ấy đã hài lòng ngủ qua một đêm trên ghế còn thật cao hứng, một niềm vui đơn giản mà chân thành.Vừa rạng sáng ngày thứ hai, khi những tia nắng đầu tiên vừa hé rạng Tiêu Mị vừa mới tỉnh giấc thì phát hiện Hồn Cẩn đã rời đi. Nàng khẽ thở dài một cái rồi bước ra ngoài phòng. Không thể cứ mãi chán chường xuống dưới như thế này, nàng nhất định cần phải trở nên cường đại mới có thể vì phụ thân, gia gia cùng những tộc nhân đã chết oan mà báo thù mới có thể trả lại công bằng cho họ.Thời gian các nàng được nương nhờ Vân Lam Tông không dài chỉ có ba ngày. Trong ba ngày này, các nàng nhất định cần thu xếp tốt tất cả tộc nhân. Bất quá đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, Vân Lam Tông đã chủ động ném ra cành ô liu biểu thị có thể để Tiêu gia còn lại tộc nhân dời tới Vân Lam Tông tạm thời ở tại đó. Khi Tiêu Hàm đem những công pháp đấu kỹ và đan dược đã chỉnh lý từ hôm qua lấy ra giao cho tam trưởng lão cùng mấy người có uy vọng và tính cách công chính trong Tiêu gia, tam trưởng lão suýt chút nữa không cho Tiêu Hàm quỳ xuống, ông ấy xúc động đến mức không nói nên lời."Trời phù hộ Tiêu gia ta, trời phù hộ Tiêu gia ta a!" Tam trưởng lão run run rẩy rẩy lau nước mắt kích động nói năng lộn xộn, khuôn mặt già nua đầy vẻ biết ơn.Những tộc nhân Tiêu gia khác cũng xúc động vạn phần, nước mắt lưng tròng. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng đến cuối cùng cứu vãn gia tộc lại là cô tứ tiểu thư vốn bị coi nhẹ và khi dễ trong Tiêu gia. Tiêu Hàm yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng biết ơn của bọn họ, một sự bình thản đến lạ. Tại khi tam trưởng lão và đám người đã biểu đạt xong sự cảm kích, Tiêu Hàm liền để bọn họ đi kiểm kê và chỉnh đốn một chút tộc nhân còn lại thu thập và đóng gói kỹ càng những đồ vật còn có thể dùng trong Tiêu gia sau đó lập tức tiến về Vân Lam Tông.Tiêu gia cách Vân Lam Tông rất xa. Căn cứ vào cước trình của tộc nhân Tiêu gia e rằng phải đi lên năm sáu ngày đây là kết quả khi tính toán tốc độ cao nhất. Bất quá cũng may Tô Thiên đã đồng ý cho họ mượn bốn ma thú phi hành để thay đi bộ với điều kiện là bốn viên ngũ phẩm đan dược. Tiêu Hàm cảm thấy việc đi bộ quá phiền toái, liền sảng khoái đáp ứng ngược lại trong không gian hệ thống cô có rất nhiều ngũ phẩm đan dược, không dùng thì phí.Thu dọn đồ đạc cũng không cần quá nhiều thời gian. Khi các đệ tử Tiêu gia còn lại đi tới hậu sơn đập vào mắt là bốn ma thú phi hành hình thể to lớn, uy nghi cùng những thuần thú sư đang đứng ở bên cạnh chúng. Khi nhìn thấy những con ma thú có khí tức khủng bố này, tam trưởng lão và đám người càng cảm thấy việc đem vị trí đại diện tộc trưởng giao cho Tiêu Hàm là một quyết định vô cùng chính xác, một sự sáng suốt hiếm có."Tất cả lên đi mười người một tổ." Vị thuần thú sư cầm đầu sau khi tiến hành trao đổi đơn giản với Tiêu Hàm, mặt tươi cười đối với mọi người Tiêu gia nói: "Bên này có cái thang. Chúng tôi sẽ đem các vị an toàn đưa đến chỗ cần đến bất quá trong quá trình phi hành xin không muốn làm bất cứ vận động dữ dội nào để tránh làm Lam Vũ Phi Thứu bị kinh sợ."Trong số những người Tiêu gia hầu như chưa có ai từng ngồi qua loại phi hành ma thú này. Ngay lập tức bọn hắn nuốt một ngụm nước miếng, liên tục gật đầu khuôn mặt đầy vẻ lo lắng xen lẫn háo hức. Coi như thuần thú sư không làm nhắc nhở, bọn hắn cũng không dám tại trên lưng con ma thú ước chừng có cấp bậc Đấu Vương này mà loạn động. Gặp không có ai tỏ ra đau đầu hay khó chịu vị thuần thú sư cũng hài lòng gật đầu một cái. Lúc này liền kêu gọi các đệ tử Tiêu gia bắt đầu đi lên.Gần như tất cả đều nơm nớp lo sợ leo lên lưng ma thú. Chờ tất cả mọi người đã lên xong vị thuần thú sư liền quát khẽ một tiếng cũng không biết bọn hắn đã làm gì, Lam Vũ Phi Thứu liền phát ra một tiếng hót vang thanh thúy, đôi cánh khổng lồ đột nhiên chấn động bay lên lao vút vào bầu trời xanh thẳm. Lam Vũ Phi Thứu được xem là một trong những loại phi hành ma thú bay đặc biệt ổn định. Chí ít, trên lưng nó các đệ tử Tiêu gia cũng không cảm giác được cái gì chòng chành, không có cảm giác say sóng. Cũng bởi vậy lòng bọn họ vốn thấp thỏm bất an liền được thả lỏng, thư thái hơn nhiều.Chỉ mất nửa ngày hoặc hơn, bọn hắn liền đi tới chỗ cần đến – chân núi Vân Lam Tông, nơi những ngọn núi hùng vĩ sừng sững vươn lên trời xanh. Đã sớm nhận được tin tức từ Nạp Lan Yên Nhiên truyền về Vân Sơn đã sớm dặn dò binh sĩ Gia Mã đế quốc đóng quân ở chân núi. Do đó khi bốn đầu Lam Vũ Phi Thứu to lớn từ từ dừng lại trên mặt đất, những người lính kia ngoại trừ kinh ngạc thán phục một thoáng liền không có bất kỳ hành động nào khác, duy trì trật tự. Cùng thống lĩnh binh sĩ đóng quân chào hỏi Nạp Lan Yên Nhiên liền dẫn mọi người lên núi bước chân thanh thoát.Các đệ tử Vân Lam Tông đối với những người Tiêu gia đến ở nhờ này có chút hiếu kỳ nhưng bọn hắn không dám đối với người Tiêu gia lộ ra nửa phần ngạo mạn. Cuối cùng đây chính là thiếu tông chủ đích thân tiếp đón còn có tiền nhiệm tông chủ âm thầm ủng hộ, không ai dám thất lễ. Thu xếp tốt tất cả tộc nhân xong xuôi, Tiêu Hàm muốn rời đi nhưng lại bị tam trưởng lão giữ chặt. Ông ấy nhất định muốn cô phát biểu trước toàn tộc, cổ vũ sĩ khí đang suy sụp của mọi người.Tiêu Hàm vốn không muốn đáp ứng yêu cầu đó nhưng Tiêu Ngọc và mấy người khác cũng biểu thị hy vọng Tiêu Hàm có khả năng đứng ra trấn an một chút những tộc nhân còn lại để họ có thêm niềm tin. Vuốt vuốt mi tâm, Tiêu Hàm đồng ý cho Tiêu Ngọc và đám người khác tập hợp tất cả tộc nhân tại quảng trường Vân Lam Tông. Tiêu gia giờ đây chỉ còn lại ước chừng hơn ba mươi người phần lớn là thanh thiếu niên mười mấy, hai mươi tuổi. Các trưởng bối tuổi khá lớn, đẳng cấp tương đối cao phần lớn đã chết trong sự cố vài ngày trước. Cũng chính bởi vì lực lượng trung kiên của gia tộc cơ hồ đều đã chết đi do đó thế hệ trẻ tuổi còn lại trong lòng rất bất an, mơ hồ lộ ra một cỗ tiêu sụp và tuyệt vọng sâu sắc. Nhìn trước từng khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô nhưng tràn đầy sự hoang mang Tiêu Hàm tinh thần có chút ngơ ngác không khỏi nhớ tới những tiểu sư đệ, tiểu sư muội ở Kỳ Sơn kiếp trước những ký ức đẹp đẽ mà đau buồn.Cô khẽ rũ mi mắt xuống, chợt ánh mắt bỗng nhiên biến đến sắc lạnh, lăng lệ như một thanh kiếm, nói: "Tin tưởng mọi người đều biết, mấy ngày trước Tiêu gia chúng ta đã trải qua một trận hạo kiếp tàn khốc.""Người đã chết không thể phục sinh họ đã hy sinh vì gia tộc. Những người còn sống tiếp lẽ ra phải thật tốt sống sót phải chấn hưng gia tộc, phải khiến cho linh hồn họ được an ủi. Bằng không những người đã hy sinh thân mình để bảo vệ gia tộc, những người thân yêu của chúng ta là chết vô ích, chết một cách không đáng!"Tiêu Hàm dừng một chút, ánh mắt bén nhọn đảo qua từng người trong số những người đang có mặt tại quảng trường. Tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Hàm những người vốn ban đầu còn cảm thấy cô đang nói khoác lác, bất cận nhân tình đều không tự chủ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao ấy."Thế hệ thiếu niên vốn là một cấp độ quan trọng nhất của một gia tộc là tương lai, là hy vọng. Chỉ cần thiếu niên vẫn còn, một gia tộc không có khả năng chân chính diệt vong sẽ luôn có cơ hội phục hưng. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Tiêu gia. Các ngươi mỗi người đều lẽ ra phải đem toàn bộ suy nghĩ đặt ở việc tu luyện và chấn hưng gia tộc chứ không phải như dĩ vãng, áng chừng tâm địa gian giảo, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt, nội bộ tranh đấu làm suy yếu gia tộc. Mà về sau, nếu là lại xuất hiện loại người đó, hãm hại tộc nhân..."Dừng một chút, Tiêu Hàm chậm rãi nói tiếp, trong thanh âm mang tới một chút sát ý lạnh lẽo đến thấu xương, khiến người ta không rét mà run, như một lời cảnh cáo cuối cùng."Thì đừng trách ta đấu kỹ không có mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store