ZingTruyen.Store

Edit Bhtt Dau Pha Nu Chu Hiep Tro He Thong

Sàn giao dịch ở nội viện đông khu, một khu vực sầm uất và nhộn nhịp bậc nhất. Bên trong bày bán rất nhiều vật phẩm ly kỳ cổ quái từ những dược liệu quý hiếm, đan dược huyền ảo cho đến ma tinh lấp lánh và các loại khoáng thạch đặc thù. Những vật phẩm này đều là do các học viên nội viện chính mình tìm kiếm được tại những ngọn núi sâu thẳm, những hang động hiểm trở trong phạm vi học viện. Tại nội viện phổ thông tiền tệ đã không có bất kỳ tác dụng nào. "Hỏa năng" đã trở thành duy nhất "tiền tệ" để giao dịch, trao đổi mọi thứ ở nội viện.

Nội viện có diện tích cực kỳ rộng lớn từ khu vực tân sinh mới đặt chân đến nội viện đông khu, trọn vẹn tốn mất hai người nửa giờ di chuyển. Điều đó đủ để thấy sự rộng lớn và phức tạp của nơi này. Nửa giờ sau, Tiêu Hàm và Cổ Huân Nhi đứng tại một chỗ quảng trường chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. Trong sân rộng thiết lập không ít bệ đá mà lúc này trên những bệ đá này bày đầy rực rỡ muôn màu đủ loại vật phẩm từ những món đồ nhỏ bé cho đến những món đồ lớn hơn. Tại ngoài bệ đá đám người chen chúc rộn ràng, tấp nập, người đông nghịt tạo nên một cảnh tượng sôi động, huyên náo.

"Người vẫn nhiều như vậy." Cổ Huân Nhi nhếch miệng, đôi mắt xinh đẹp lướt qua đám đông khẽ than thở một tiếng nhỏ.

Tiêu Hàm nhìn lướt qua sàn giao dịch rồi cô vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Cổ Huân Nhi vào trong ngực mình, hành động đầy tự nhiên và thân mật. Cô lặng yên không một tiếng động phóng xuất ra cao giai Đấu Linh khí tức của bản thân. "Đi thôi." Giọng cô nhẹ nhàng mang theo một sự tự tin tuyệt đối.

Không thể phủ nhận có tu vi cao thực sự là một lợi thế cực lớn, một "trang bị" vô cùng tiện lợi trong thế giới này. Khi cảm nhận được khí tức Đấu Linh cao giai hùng hậu và lạnh lẽo từ Tiêu Hàm tỏa ra, những người xung quanh đều không tự chủ được mà lùi lại một hai bước, vô thức nhường đường cho cô và Cổ Huân Nhi. Hành động đó đã tạo ra một lối đi thông thoáng đủ rộng giúp Tiêu Hàm và Cổ Huân Nhi thoải mái di chuyển mà không hề cảm thấy chen chúc hay khó chịu giữa đám đông.

Tuy nhiên, cách hành xử như vậy rõ ràng là có phần ngạo mạn và bá đạo chẳng hề che giấu sự vượt trội của bản thân. Chắc chắn sẽ có những người cảm thấy bất mãn, ánh mắt họ lóe lên sự ghen tị hoặc không phục. Nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bày tỏ sự bất mãn đó ra mặt. Bởi lẽ, đây chính là một thế giới mà kẻ mạnh được tôn trọng (cường giả vi tôn) người có sức mạnh vốn dĩ sở hữu những đặc quyền riêng. Khi mà đẳng cấp tu vi có sự chênh lệch quá lớn sẽ không có kẻ nào ngu ngốc đến mức dám nhảy ra trực tiếp khiêu khích một cường giả. Đầu óc bọn họ đâu có vấn đề gì đâu mà lại dám làm chuyện điên rồ như vậy chứ. (có nam 9 nguyên tác:))

"Muốn mua chút gì không, Huân Nhi?" Tiêu Hàm hỏi Cổ Huân Nhi. Giọng cô trầm ấm, chỉ riêng với Cổ Huân Nhi mới có vẻ dịu dàng đến vậy. Bản thân cô không có gì muốn mua bởi vì Tiêu Hàm gần như không cần bất cứ thứ gì ở đây, tài nguyên của cô tích góp vượt xa những món đồ tầm thường này.

Cổ Huân Nhi nhìn lướt qua bốn phía gian hàng, đôi mắt nàng khẽ trừng tỏ vẻ suy nghĩ một cách đáng yêu. "Ngô, muội cũng không biết nữa. Nếu không chúng ta cứ đi phía trước vừa xem vừa chọn lựa đi tỷ tỷ?" Nàng đề nghị giọng điệu mềm mại, ẩn chứa chút làm nũng.

Tiêu Hàm gật đầu, ánh mắt cô đầy sự chiều chuộng và sủng nịch. "Tốt, đều theo ý của Huân Nhi." Cô không hề do dự, chỉ đơn giản là chiều theo mọi mong muốn của nàng.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, bước chân Tiêu Hàm luôn phối hợp nhịp nhàng với Cổ Huân Nhi, cô khẽ nghiêng người tạo ra một không gian riêng tư vô hình giữa đám đông ồn ã. Cái sàn giao dịch bên trong bán đồ vật cực kỳ nhiều, đủ loại. Tuy nhiên đồ dùng hàng ngày, vật phẩm trang trí lại không thấy một cái nào. Bất quá cũng phải thôi, Hỏa Năng trân quý đến mức nào chứ. Nội viện học viên hận không thể có thể một ngày Hỏa Năng tách thành vài ngày dùng lại thế nào khả năng sẽ đem Hỏa Năng lãng phí ở đồ dùng hàng ngày hay những vật phẩm trang sức?

"Sư tỷ, lần này muội không cho phép tỷ lại thất thần nữa đấy."

Cổ Huân Nhi bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt nàng lay động trong veo như có ngàn sao vụt sáng, ẩn chứa vẻ tinh quái và sự tính toán nhỏ bé khi nhìn về phía Tiêu Hàm, hai đầu lông mày cong lên mang theo một nụ cười ranh mãnh như đang cố tình nhắc nhở cô về lần dạo phố trước đó. Tiêu Hàm đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức trong đầu cô liền nghĩ tới các nàng lần đầu tiên cùng nhau đi dạo phường thị. Lúc đó cô còn nghĩ đến Cổ Huân Nhi là lão bà của Tiêu Viêm là nam nữ chính trong nguyên tác nên cũng giữ khoảng cách với nàng. Khóe môi cô không kìm được mà cong lên, không thể nín được cười thành tiếng.

"Tiểu nha đầu này, sao lại thù dai như vậy chứ?" Tiêu Hàm thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy vừa bất lực vừa đáng yêu trước sự "nhớ dai" của nàng.

Nghĩ như vậy Tiêu Hàm vô ý thức nhìn lướt qua cổ tay của Cổ Huân Nhi. Quả nhiên, cô nhìn thấy trên tay Cổ Huân Nhi có một chiếc vòng tay màu xanh nhạt, đã cũ kỹ có lẽ đã đồng hành cùng nàng suốt những năm tháng xa nhà. Tiêu Hàm thò tay nhẹ nhàng nhưng kiên quyết bắt lấy cổ tay của Cổ Huân Nhi, kéo nàng lại gần hơn một chút. Khi Cổ Huân Nhi hơi có chút kinh ngạc trong ánh mắt, Tiêu Hàm cúi đầu ánh mắt chăm chú nhìn kỹ một chút cái vòng tay kia, khẽ nói giọng điệu pha chút xót xa:

"Có nhiều chỗ đều đã mài mòn rồi... Ta nhớ vòng tay muội đeo đã ba năm rồi phải không? Thế nào lại không đổi, muội có nhiều trang sức mà?" Cô muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp nhưng cũng muốn nàng có những điều tốt đẹp hơn.

Cổ Huân Nhi khẽ hừ một tiếng, nàng đưa tay rút về khỏi tay Tiêu Hàm vẻ mặt có chút giận dỗi đáng yêu nhưng sâu trong mắt lại ánh lên sự xúc động.

 "Huân Nhi mới không cần đấy, sư tỷ chỉ đưa cho muội một chiếc vòng tay này thôi sao có thể đổi được chứ?" Lời nói của nàng như muốn khẳng định tầm quan trọng của món quà và người tặng.

Tiêu Hàm yên lặng, không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy ẩn chứa sự ấm áp và thấu hiểu. Chợt cô nói, giọng như lẩm bẩm với chính mình nhưng đủ để Cổ Huân Nhi nghe thấy: "Cũng không biết cái sàn giao dịch bên trong có bán những vật liệu làm vòng tay tốt hơn không."

Cổ Huân Nhi "phốc xì" cười ra tiếng, nàng ôm lấy cánh tay Tiêu Hàm tay siết chặt gấp hai phần, rồi gắt giọng trêu chọc: "Ngốc tử."

Tiêu Hàm khẽ nhíu mày, ngược lại chưa từng có nghĩ qua một ngày chính mình rõ ràng cũng sẽ bị người khác coi là ngốc tử, đặc biệt là bởi một tiểu nha đầu.

"Dùng 'Hỏa Năng' đi mua vòng tay thật là bại gia (phá của)." Rõ ràng giữa lông mày tràn đầy cao hứng cùng vừa ý, đôi mắt lấp lánh sự vui vẻ, Cổ Huân Nhi nhưng vẫn là mạnh miệng nói ra loại lời này cố ý trêu chọc Tiêu Hàm như muốn xem cô sẽ phản ứng thế nào.

"Sách, khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo)." Tiêu Hàm thầm nói trong lòng cảm thấy nàng thật sự quá đáng yêu và tinh quái.

Bất quá Tiêu Hàm cũng sẽ không đem trong lòng câu này trêu chọc nói ra. Nắm lấy tay Cổ Huân Nhi, Tiêu Hàm hỏi giọng điệu đầy vẻ tự nhiên và tin tưởng: "Vậy muội nói nên như thế nào mới phải?" Cô để nàng tự quyết định, tự đưa ra ý tưởng vì cô biết nàng sẽ thích điều đó.

Cổ Huân Nhi khóe môi giương lên một nụ cười đầy tự tin và quyến rũ, ánh mắt nàng ánh lên vẻ ranh mãnh.

"Sư tỷ, đây là cô muốn đưa Huân Nhi lễ vật làm sao có thể hỏi Huân Nhi đây. Loại việc này tự nhiên là muốn chính mình suy nghĩ, tự mình tìm kiếm mới có tâm ý a." Nàng nói, giọng điệu đầy vẻ chiếm hữu và kiêu ngạo đáng yêu.

Tiêu Hàm cảm thấy buồn cười, lắc đầu bất lực. Cô nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Cổ Huân Nhi kéo nàng sát hơn vào lòng, hơi cúi đầu tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. 

"Huân Nhi này... muội đúng là đồ tinh ranh, rất biết làm tỷ chịu khổ đấy." Giọng cô trầm thấp, đầy vẻ cưng chiều chỉ riêng lúc ở bên nàng mới lộ ra sự ấm áp dịu dàng đến thế.

Nói đến cái này Tiêu Hàm bỗng nhiên lại nhớ tới chính mình theo đỉnh Thâm Hải Chi Linh bên trên tróc xuống những kết tinh màu xanh lam huyền ảo. Căn cứ hệ thống nói đây chính là tốt nhất vật liệu luyện pháp bảo và vũ khí, cực kỳ quý giá. Chỉ tiếc cô không cần vũ khí hay pháp bảo vì vậy có thể chính mình luyện chế cho Cổ Huân Nhi một cái vòng tay sẽ ý nghĩa hơn. Một cái vòng tay do chính tay cô làm, chỉ dành riêng cho nàng chắc chắn sẽ khiến nàng vui vẻ biết bao.

"Chờ ta có thời gian liền đi tìm một số luyện khí sư tốt để người đó dạy cho ta cách làm." Tiêu Hàm thầm nghĩ, trong đầu đã phác họa ra hình ảnh chiếc vòng tay lấp lánh trên cổ tay mềm mại của Cổ Huân Nhi.

Nghe Tiêu Hàm gọi mình là "tinh ranh", Cổ Huân Nhi đầu tiên hơi sửng sốt một chút sau đó khóe môi nàng bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nàng khẽ nheo lại đầy vẻ đắc ý và tinh quái. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo pha chút thách thức nhìn thẳng vào Tiêu Hàm.

"Aiya, tỷ tỷ lại nói lời chân thật rồi." Cổ Huân Nhi thì thầm, giọng cố ý kéo dài mang theo chút lả lơi trêu ghẹo.

"Huân Nhi đúng là tinh ranh nhưng cũng chỉ 'tinh ranh' với riêng tỷ thôi đó. Tỷ có thích không?" Nàng áp sát hơn vào lồng ngực cô dùng ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên ngực Tiêu Hàm như đang nghịch ngợm chọc ghẹo nhưng hành động ấy lại mang đầy ý vị ám muội khiến không khí càng thêm rung động. Ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi Tiêu Hàm, chờ đợi phản ứng của cô tựa như một chú mèo con đang chờ được vuốt ve.

Tiêu Hàm cảm nhận được từng chuyển động của ngón tay nàng trên ngực mình, một cỗ dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc xương sống. Khóe môi cô khẽ giật giật vừa bất lực vừa có chút bất đắc dĩ nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lạnh lùng thường ngày lại lấp lánh ý cười và sự nuông chiều vô hạn. Cô cúi đầu, ánh mắt thâm trầm mà dịu dàng khóa chặt lấy đôi mắt nàng dường như muốn đọc thấu mọi ý nghĩ.

"Muội... lại dám trêu chọc tỷ sao?" Tiêu Hàm thì thầm, giọng nói trầm thấp hơn bình thường một chút mang theo vẻ cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức hút, như thể cô đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó mãnh liệt hơn. Tay cô khẽ siết lấy eo nàng, ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng qua lớp áo mỏng manh.

 "Là 'tinh ranh' lắm đó, Cổ Huân Nhi."

Cổ Huân Nhi nghe vậy nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, nàng dựa hẳn vào Tiêu Hàm ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt trong veo ấy lại ẩn chứa vẻ quyến rũ chết người.

 "Hửm, tỷ tỷ không thích sao?" Cổ Huân Nhi cố ý kéo dài ngữ điệu, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai. "Vậy thì Huân Nhi sẽ không 'tinh ranh' nữa... chỉ 'ngoan ngoãn' với tỷ thôi được không?" Cổ Huân Nhi khẽ cọ má vào lồng ngực cô, động tác đầy vẻ làm nũng nhưng lại khiến Tiêu Hàm càng thêm "bất lực" trước sự đáng yêu của nàng. Tiêu Hàm khẽ thở dài một tiếng, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười không thể che giấu. Cô đưa tay vuốt nhẹ gò má nóng bừng của Cổ Huân Nhi, ánh mắt lướt qua đôi môi nàng đang hé mở rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt qua đó như một lời đáp trả cho sự "tinh ranh" của nàng. (cái này là đang ở chỗ ít người qua lại nha mọi người:))

"Huân Nhi luôn luôn là tốt nhất" Tiêu Hàm thì thầm, giọng cô dịu dàng đến lạ. 

"Cho dù là tinh ranh hay ngoan ngoãn, tỷ đều thích." Cô khẽ cọ mũi vào trán nàng, hít sâu hương thơm quen thuộc từ mái tóc mềm mại.

 "Đi thôi tiểu hồ ly của tỷ. Không mua sắm nữa sao?" Tiêu Hàm nói, tay vẫn giữ chặt lấy eo nàng, cùng Cổ Huân Nhi di chuyển.

Cổ Huân Nhi cười khúc khích, vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo, nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi tỷ tỷ." Nàng chủ động nắm lấy tay Tiêu Hàm, đan chặt mười ngón như một cặp đôi bình thường đang dạo phố hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt tò mò hay ngưỡng mộ xung quanh.

Sàn giao dịch bên trong thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một chút tương đối hiếm có đồ tốt nhưng Tiêu Hàm đều không thế nào để mắt đến. Ánh mắt cô lướt qua mọi thứ đều bình thản chỉ khi dừng lại trên bóng dáng Cổ Huân Nhi đang say sưa ngắm nghía thứ gì đó, nó mới trở nên dịu dàng ẩn chứa ý cười. Bởi vì cô đã có những thứ tốt hơn – tất cả tài nguyên đều là để dành cho Cổ Huân Nhi. Vì vậy, hai người lại tại cái này sàn giao dịch bên trong đi dạo một vòng cái gì cũng không có mua liền quay trở về.

Sắc trời dần dần chuyển đen, những tia nắng cuối cùng cũng tắt hẳn. Ra ngoài bận rộn một ngày Tiêu Hàm và Cổ Huân Nhi cũng trở về lầu nhỏ. Đồ ăn đã được bày biện sẵn sàng tại trên bàn, hương thơm lan tỏa liền đợi đến người khác trở về để cùng nhau dùng bữa. Sau khi Hồn Cẩn gia nhập Vãng Sinh Môn, để cho tiện cô nàng liền chuyển vào lầu nhỏ ở cùng mọi người. Theo sau dưới sự ồn ào đòi hỏi của Hổ Gia, Hồn Cẩn cùng Tiêu Mị ở tại một chỗ phòng.

"Hổ Gia thế nào còn chưa có trở lại?" Nhìn lướt qua lầu nhỏ không thấy bóng dáng Hổ Gia, Cổ Huân Nhi nghi ngờ hỏi.

Ngay khi đang hướng miếng cơm vào miệng Ngô Hạo ngẩng đầu lên, từ từ nói giọng điệu có chút mơ hồ: "Nàng dường như đi nội viện sơn mạch lịch luyện rồi, không biết rõ lúc nào mới có thể trở về."

"Lịch luyện?" Hồn Cẩn sửng sốt một chút có chút bất ngờ. Cô hỏi: "Thế nào đột nhiên liền đi lịch luyện? Hiện tại không phải nên đi Thiên Phần Luyện Khí Tháp tu luyện tranh thủ sớm một chút đột phá Đấu Linh ư?"

Ngô Hạo nói: "Nàng không phải từ Tàng Thư Các cầm đi một quyển Địa giai đê cấp đấu kỹ thân pháp sao, gần đây tại luyện cái đó đi nội viện sơn mạch cũng hẳn là muốn đem đấu kỹ luyện càng thuần thục một điểm."

Nghe vậy, Hồn Cẩn giật mình hiểu ra: "Dạng này a."

Đấu kỹ thân pháp luyện tập chính xác cần càng rộng lớn hơn đất đai hoặc là những con đường phức tạp, hiểm trở hơn để rèn luyện kỹ năng di chuyển.

"Tiếp xuống ta sợ rằng sẽ rất ít đi Thiên Phần Luyện Khí Tháp." Vừa ăn cơm, Ngô Hạo một bên buồn bực nói vẻ mặt hơi nhăn nhó.

"Vì sao?" Ánh mắt Cổ Huân Nhi lướt qua vết máu ứ đọng trên mặt Ngô Hạo, nàng hỏi: "Huynh đi sân thi đấu à?"

Ngô Hạo gật đầu một cái trong ánh mắt hắn toát ra một chút cuồng nhiệt và phấn khích. "Ta vẫn là cảm thấy sân thi đấu thích hợp ta hơn."

Tiêu Mị hiếu kỳ: "Sân thi đấu thế nào? Có gì đặc biệt à?"

"Ở đó có rất nhiều cường giả hơn nữa họ đều là những người đã thực sự được rèn giũa qua các trận chiến đấu thực tế, hoàn toàn khác xa với mấy kẻ chỉ biết cắm đầu tu luyện trong ngoại viện. Ta đã ở đó bốn ngày tham gia tám trận chiến, thắng ba thua năm kết quả là còn mất gần hai mươi ngày Hỏa Năng." Ngô Hạo gật đầu một cái đối với cái sân thi đấu đó đánh giá ngược lại khá cao dù kết quả của mình không mấy khả quan.

"Ồ?"

Nghe Ngô Hạo kể, Tiêu Mị cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Ngay cả Ngô Hạo với thực lực như vậy mà ở sân thi đấu còn không giữ được quá nửa số trận thắng xem ra nơi đó đúng là nơi tập trung toàn những cường giả thực thụ không phải chỗ tầm thường chút nào.

"Nếu các cô có thời gian rảnh cũng có thể thử đi sân thi đấu xem sao. Nơi đó đúng là một chỗ rất tốt để rèn luyện bản thân đấy." Ngô Hạo vừa nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, vừa nói lơ mơ vẻ mặt vẫn còn lộ rõ sự tiếc nuối về những trận thua.

"Mà nhắc mới nhớ." Hồn Cẩn bỗng nhiên mở lời, thu hút sự chú ý của mọi người. Cô nàng nhìn quanh một lượt, rồi tiếp tục nói: "Vãng Sinh Môn của chúng ta cũng thành lập được một thời gian rồi, có phải chúng ta nên thiết kế một cái huy hiệu cho thế lực mình không nhỉ?"

Cổ Huân Nhi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng tình. "Đúng là nên có. Đã là một thế lực thì đương nhiên phải có huy hiệu riêng của mình như vậy mới có thể tăng cường lòng trung thành và ý thức gắn bó của các thành viên đối với Vãng Sinh Môn chứ."

Tiêu Hàm cũng khẽ gật đầu, hoàn toàn đồng tình với ý kiến này. Ánh mắt cô dịu đi vài phần khi nhìn sang Cổ Huân Nhi như thể ngầm nói: "Nàng nói gì cũng đúng."

"Huy hiệu này chắc cũng khó thiết kế lắm đây..." Tiêu Mị dùng đũa chọc chọc chén cơm trắng ngần, bắt đầu mơ màng tưởng tượng hình dung đủ mọi hình dạng phức tạp trong đầu.

 "Phải làm sao cho vừa oai vệ, vừa có ý nghĩa lại không đụng hàng với mấy thế lực khác nữa chứ?"

Ngô Hạo nhai nuốt xong miếng bánh, chen vào: "Đúng đó, phải có nét riêng nhìn vào là biết của Vãng Sinh Môn chúng ta ngay."

Cổ Huân Nhi khẽ liếc nhìn Tiêu Hàm, ánh mắt nàng lóe lên một tia tinh quái, lập tức híp mắt cười một tiếng đầy tự tin. "Đã vậy, vậy thì giao cho Huân Nhi đi!" Nàng nói một cách dứt khoát, giọng điệu kiêu ngạo nhưng lại rất đáng yêu như thể đây là một việc hiển nhiên mà nàng có thể làm tốt. Nghe vậy ánh mắt của Tiêu Mị, Ngô Hạo và Hồn Cẩn đều đổ dồn vào nàng có chút bất ngờ.

"Thật sao?" Ngô Hạo hỏi, tỏ vẻ nghi ngờ nhưng cũng đầy hứng thú. "Muội có ý tưởng gì rồi à?"

"Dạng này cũng tốt." Hồn Cẩn cười cười, tỏ vẻ đồng ý. "Dù sao chúng ta cũng chẳng ai biết thiết kế đâu. Huân Nhi có tài vậy để Huân Nhi làm là tốt nhất rồi."

Tiêu Hàm chỉ nhìn Cổ Huân Nhi bên cạnh, không nói gì. Cổ Huân Nhi đối với cô mím môi cười một tiếng, không nói thành lời nhưng trong mắt lại chất chứa đầy vẻ giảo hoạt như thể nàng đã có sẵn một ý tưởng vô cùng độc đáo và muốn giữ bí mật để tạo bất ngờ cho cô. Cô khẽ nắm lấy tay nàng dưới gầm bàn, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị ủng hộ. Ăn cơm xong, thu dọn bàn ghế gọn gàng mấy người liền nhộn nhịp trở về phòng riêng của mình kết thúc một ngày dài bận rộn.

Cổ Huân Nhi vừa mới đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp quay người một bóng hình cao gầy đã lặng lẽ xuất hiện phía sau nàng. Một giây sau, một bàn tay thon dài lạnh lẽo với những đốt ngón tay rõ ràng, nhẹ nhàng vươn ra từ phía sau lưng nắm chặt lấy eo nàng. Bàn tay kia hơi chút dùng sức Cổ Huân Nhi liền mất thăng bằng, đổ sập vào một lồng ngực ấm áp. Khí tức quen thuộc đầy mê hoặc của Tiêu Hàm phả vào mặt nàng, bao bọc lấy nàng hoàn toàn.

Ngay sau đó, một bàn tay khác lặng lẽ trèo lên men theo cần cổ trắng ngần của Cổ Huân Nhi từng chút một cuối cùng tại khoảnh khắc Cổ Huân Nhi khẽ run rẩy, nhẹ nhàng che kín hai tròng mắt nàng lại. Bị ép giữa cánh cửa và thân thể gầy gò của Tiêu Hàm, Cổ Huân Nhi đưa lưng về phía cô. Nàng chống tay vào cánh cửa để giữ thăng bằng đôi vành tai đỏ bừng lên vì xấu hổ và xúc cảm mãnh liệt đang dâng trào.

"Sư, sư tỷ?" Nàng khẽ gọi, giọng nói mang theo chút run rẩy và bất ngờ.

Sau lưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào. Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ chỉ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, khe khẽ của hai người. Cổ Huân Nhi hít thở càng ngày càng nhẹ. Khi đôi mắt bị che lấp chìm vào bóng tối các giác quan khác của Cổ Huân Nhi dường như được phóng đại gấp mấy lần trong nháy mắt. Nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở thanh lãnh của nữ tử phía sau mình đang dịu dàng phả vào gáy. Bàn tay đặt trên lưng Cổ Huân Nhi cũng bắt đầu trở nên không yên phận, nhẹ nhàng vuốt ve mân mê lớp vải vóc quần áo hoa lệ truyền đến một luồng khí ý dịu dàng nhưng đầy trêu chọc khiến toàn thân nàng run rẩy từng chập, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Một giây sau, một thân thể ấm áp kéo sát lên lưng nàng dán chặt lấy. Nhiệt độ trong phòng dường như tăng vọt trong nháy mắt, không khí trở nên nóng bỏng và ngột ngạt.

"Huân Nhi..."

Giọng nói thanh lãnh của nữ tử từ phía sau lưng nàng vang lên. Khác với thường ngày trong âm thanh này mang theo chút khàn khàn như thể chủ nhân của nó đang cố kiềm chế một dục vọng mãnh liệt sắp bùng phát. Giọng điệu trầm thấp đầy từ tính ấy khiến Cổ Huân Nhi run rẩy cả đôi chân, toàn thân mềm nhũn. Ngay sau đó trên cổ Cổ Huân Nhi, nơi làn da nhẵn bóng tinh tế truyền đến một xúc cảm khiến lòng người run sợ rồi tiếp nối là những nụ hôn tỉ mỉ, dày đặc bắt đầu rơi xuống cổ, nơi vốn nhạy cảm của Cổ Huân Nhi.

Vòng tay ôm lấy Cổ Huân Nhi siết chặt quanh eo nàng. Tay Tiêu Hàm từng bước nắm chặt hơn, đến cuối cùng Cổ Huân Nhi thực sự cảm thấy có chút khó thở.

"Ngô——" Nàng chống đỡ cánh cửa, ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng tinh thon dài không tự chủ phát ra một tiếng thở nhẹ khó nén như một tiếng rên rỉ yếu ớt. Ngay khi tiếng thở nhẹ ấy thoát ra, Cổ Huân Nhi liền lập tức hối hận. Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, hơi thở của Tiêu Hàm bỗng nhiên ngưng lại rồi trong nháy mắt trở nên nặng nề hơn gấp đôi. Những nụ hôn rơi xuống cổ nàng cũng mang theo lực độ hơn, cuồng nhiệt và đầy sự chiếm hữu.

Một cỗ cảm giác khó tả bằng lời xuôi theo cột sống phi tốc chui thẳng lên đỉnh đầu. Cổ Huân Nhi gần như đã không còn chút sức lực nào. Nàng mềm nhũn vùi vào lồng ngực Tiêu Hàm. Nếu không phải Tiêu Hàm đặt tay trên lưng nàng ôm lấy e rằng căn bản sẽ không thể đứng vững mà sẽ ngã quỵ xuống.

"Huân Nhi... Huân Nhi..."

Tiêu Hàm một bên nỉ non tên Cổ Huân Nhi, giọng điệu say đắm và dịu dàng. Cô một bên hôn nhẹ nàng bàn tay chậm rãi vuốt xuống bên hông Cổ Huân Nhi. Rất nhanh tay cô chạm tới mép áo, rồi bàn tay kia dừng lại một chút như đang cân nhắc điều gì. Trong cơn tình mê ý loạn, Cổ Huân Nhi bỗng nhiên cảm giác được một luồng lạnh lẽo truyền đến trên lưng. Bàn tay kia đã tránh đi lớp quần áo trực tiếp dán vào làn da non mềm ngang hông của nàng, chậm rãi di chuyển hướng lên phía trên.

Cổ Huân Nhi toàn thân run lên. Vốn dĩ nàng đang mơ màng vì động tình giờ đây trong nháy mắt đã tỉnh táo hơn phân nửa. Khi nàng ý thức được mình và Tiêu Hàm đang làm gì, Cổ Huân Nhi lập tức trở nên có chút bối rối một cảm giác hoảng loạn len lỏi.

"Sư tỷ." Nàng khẽ kêu giọng nói mang theo sự cầu xin và lo lắng.

Cảm nhận được sự sợ hãi và bất an nhẹ nhàng trong lòng mình, Tiêu Hàm bỗng nhiên dừng lại động tác. Cô tựa đầu vào cổ đối phương, hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân. Theo sau cô lại chậm rãi thở ra một hơi, áp chế dục vọng đang dâng trào. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa cái dục vọng thâm trầm dường như có khả năng nuốt chửng tất cả đã biến mất khỏi đáy mắt cô. Tiêu Hàm lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh và tự kiềm chế vốn có của mình. Thật giống như tất cả vừa mới diễn ra chỉ là một ảo giác, không hề để lại chút dấu vết nào.

Tiêu Hàm tự nhiên sẽ không muốn Cổ Huân Nhi ngay lúc này. Cô biết rằng, không lâu sau đó cô gái trước mặt mình sẽ phải tiến hành huyết mạch thức tỉnh, một quá trình cực kỳ quan trọng và nhạy cảm. Nếu bây giờ mà muốn thân thể nàng rất có thể sẽ ảnh hưởng đến quá trình thức tỉnh huyết mạch của Cổ Huân Nhi gây ra hậu quả khó lường.

"Huân Nhi."

Tiêu Hàm buông lỏng bàn tay đang che mắt Cổ Huân Nhi để nàng có thể nhìn thấy. Theo sau, cô hơi chút dùng sức xoay cơ thể nàng lại đối mặt với mình. Khắc sâu vào trong mắt Tiêu Hàm là khóe mắt Cổ Huân Nhi ửng hồng, khuôn mặt tươi tắn quyến rũ, quần áo xốc xếch một dáng vẻ vũ mị đầy mê hoặc. Tiêu Hàm khẽ rũ mi mắt, cô che đi cơn bão dục vọng vừa bất ngờ ập tới trong mắt cố gắng kìm nén bản thân. Theo sau, cô cúi đầu nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại của Cổ Huân Nhi một lần nữa chỉ là một nụ hôn khẽ khàng, đầy an ủi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngay khi Cổ Huân Nhi cảm thấy có chút không thở nổi một lần nữa, Tiêu Hàm liền buông nàng ra. Cô tựa trán mình lên trán nàng chờ đợi Cổ Huân Nhi trở lại yên tĩnh chờ cho hơi thở dồn dập của nàng dần dần ổn định lại.

"Ngoan." Tiêu Hàm nhẹ giọng nỉ non, một lời nói chứa đầy sự cưng chiều và yêu thương vô hạn.

Trong phòng không khí mập mờ, kiều diễm bao phủ lấy mỗi một góc. Cổ Huân Nhi gương mặt ửng đỏ rúc vào trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt trong sáng, long lanh, chớp nhẹ đầy ẩn ý như muốn nói lên ngàn lời. Nàng lặng lẽ nhìn lén khuôn mặt yên lặng của Tiêu Hàm như thể đang quan sát phản ứng của cô. Nếu như không phải trong cơ thể cảm giác khác thường còn chưa tan đi nàng còn muốn cho rằng những động chạm vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, thật khó tin.

Nàng vừa mới kém một chút nữa liền cùng Tiêu Hàm làm chuyện ấy. Nghĩ đến điều này Cổ Huân Nhi lại vội vàng kéo chăn lên cao hơn, giấu kín cả đầu dưới chăn. Ngón chân nàng khẽ cuộn tròn lại hiện rõ sự không bình tĩnh trong nội tâm. Cổ Huân Nhi, trước giờ đối với chuyện giường chiếu không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng nghĩ đến việc đó là cùng Tiêu Hàm làm trong lòng nàng lại mơ hồ có một chút ngượng ngùng xen lẫn chờ mong. Đó là một cảm xúc phức tạp hoàn toàn mới lạ.

"Thế nào?"

Tiêu Hàm quay đầu lại liền trông thấy Cổ Huân Nhi đang vùi đầu trong chăn. Nàng thò tay giữ chặt mép chăn: "Sao lại úp mặt vào chăn vậy Huân Nhi?"

"Không có gì."

Cổ Huân Nhi mau chóng thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt nàng chớp chớp biểu cảm mười phần nhu thuận như một con mèo con ngoan ngoãn. Bất quá cái mặt đỏ bừng cùng đôi vành tai ửng hồng của nàng lại khiến cho lời nói hoàn toàn không có sức thuyết phục, lộ rõ sự ngượng ngùng. Tiêu Hàm ho nhẹ một tiếng hiếm khi cảm thấy có chút quẫn bách (ngượng ngùng, lúng túng). Cô cảm thấy vừa rồi quả thật là mình đã làm hơi quá phận đã không kiềm chế được bản thân.

Nhìn thấy ánh mắt có chút xấu hổ của Tiêu Hàm, Cổ Huân Nhi suy nghĩ một chút nàng vẫn là thận trọng mở miệng thăm dò: "Sư tỷ, tỷ hôm nay đây là... có chuyện gì sao?"

Nghe vậy Tiêu Hàm hơi sững sờ, lập tức ánh mắt hơi thu lại, không hề nói gì chỉ giữ im lặng. Tuy là Tiêu Hàm không hề nói gì nhưng một người quen thuộc cô như Cổ Huân Nhi đã sớm theo biểu hiện của Tiêu Hàm mà đoán được một hai. Nàng linh cảm được có điều gì đó không ổn.

"Sư tỷ... tỷ biết rồi ư?" Cổ Huân Nhi hỏi giọng nàng mang theo chút lo lắng và bất an.

Nói tới loại chủ đề này tâm tình vốn đang tràn đầy phấn khởi của Cổ Huân Nhi trong nháy mắt chùng xuống, nụ cười trên môi nàng dần tắt. Tiêu Hàm cũng khẽ cười nhạt một tiếng đưa tay vuốt vuốt đầu Cổ Huân Nhi. Trong ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô nhẹ nhàng nói: "Muội rời nhà hơn mười năm rồi cũng nên trở về nhìn một chút rồi." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa một sự thật phũ phàng, một gánh nặng mà cả hai đều phải đối mặt.

Cổ Huân Nhi bĩu môi nàng đưa tay ôm lấy vòng eo Tiêu Hàm, nhẹ nhàng cọ xát vào cô, nói lầm bầm giọng điệu có chút buồn bã và không muốn chấp nhận: "Nhưng muội không muốn cùng sư tỷ tách nhau ra."

Tiêu Hàm từ chối cho ý kiến bởi vì cô tự nhiên cũng là không muốn cùng người mình yêu thích tách ra, huống hồ lần chia ly này ít nhất cũng phải kéo dài một hai năm. Tiêu Hàm làm sao lại không tiếc chứ? Lòng cô cũng đau thắt lại. Nhưng đây là chuyện không có cách nào cản được. Tiêu Hàm tất nhiên có thể đi theo Cổ Huân Nhi cùng nhau về nhà nhưng Vẫn Lạc Tâm Viêm còn chưa lấy được và còn có rất nhiều chuyện cần làm ở học viện Già Nam. Do đó, xét theo tình hình hiện tại Tiêu Hàm tuyệt đối không thể đi theo Cổ Huân Nhi trở lại Cổ gia.

Huống hồ... Tiêu Hàm con ngươi hơi tối, ánh mắt cô trở nên thâm trầm. Còn có việc từ lúc ước hẹn ba năm phía sau liền biến đến mức dị thường đã hoàn toàn thoát ly nội dung truyện Tiêu Viêm. Cô nhất định cần có đủ thực lực mới có khả năng bảo trụ cô gái mà mình yêu thương sâu sắc. Tiêu Hàm cũng sẽ không quên, Cổ Huân Nhi thế nhưng là một trong những nữ chính trong nguyên tác a. Tiêu Hàm phải mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ nàng khỏi số mệnh đã định, khỏi những hiểm nguy mà đáng lẽ ra Tiêu Viêm (gốc) phải đối mặt.

"Muội lúc nào thì đi?"

Tiêu Hàm rũ xuống mi mắt như không có việc gì vuốt ve đầu Cổ Huân Nhi, nhẹ giọng hỏi giọng điệu cô mang chút tiếc nuối và lo lắng không thể che giấu. Cổ Huân Nhi rầu rĩ không vui trả lời, giọng nàng cũng buồn bã không kém: "Hai ngày sau, người trong nhà sẽ tới đón muội."

"Hai ngày sau..." Tiêu Hàm hơi có chút thất thần, thời gian trôi quá nhanh ngắn ngủi đến không ngờ. Chỉ còn hai ngày thôi sao...

Đột nhiên, Tiêu Hàm cảm thấy đầu ngón tay đau xót. Tiêu Hàm cúi đầu xem xét phát hiện là Cổ Huân Nhi đang nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay của cô một cách tinh nghịch nhưng đầy cảm xúc như muốn lưu giữ lại chút gì đó. Tiêu Hàm hít vào một ngụm khí lạnh vậy mới đem dục vọng đang cuồn cuộn dâng lên một lần nữa đè ép trở về.

"Sư tỷ, tỷ nhất định phải tới tìm ta nha." Cổ Huân Nhi nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay trỏ của Tiêu Hàm, đôi mắt nàng ngẩng lên nở một nụ cười sáng rỡ, như một lời hứa hẹn, một lời thúc giục đầy ý nghĩa pha chút ngạo kiều: "Tới Cổ tộc tìm ta đó!"

Cảm thụ được xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, trong lòng Tiêu Hàm tựa như có điều gì đang thôi thúc mãnh liệt. Tiêu Hàm hít sâu một hơi đầu ngón tay khẽ động một chút như muốn đáp lại sự dụ hoặc từ nàng.

"Tốt." Tiêu Hàm chỉ đáp một tiếng duy nhất nhưng lời nói đó chứa đựng tất cả sự hứa hẹn, quyết tâm và tình yêu sâu đậm của cô.

Góc edit

Vậy là Tiêu Hàm đã nhẫn nhịn 2 lần rồi đó mọi người:))), không biết khi nào chỉ mới được làm đâyyy

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store