(EDIT)(BHTT) [ Đấu Phá ] Nữ Chủ Hiệp Trợ Hệ Thống
64. Tiến vào nội viện
Nhìn xem Hồng Liên Nghiệp Hỏa trước mặt Tiêu Hàm nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt cô dịu đi pha chút mãn nguyện."Hấp thu đi ta sẽ hộ pháp cho nàng." Cô nói, giọng điệu ấm áp chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.Tuy chỉ vài ngày nữa là các nàng sẽ đến nội viện nhưng Huân Nhi đã có kinh nghiệm hai lần thu phục dị hỏa chắc hẳn lần này sẽ không tốn quá nhiều thời gian."Đây là dị hỏa gì vậy, tỷ tỷ?" Huân Nhi có chút hiếu kỳ hỏi, ánh mắt lấp lánh. "Sao trông nó lại giống Thanh Liên Địa Tâm Hỏa thế?"Tiêu Hàm mỉm cười: "Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa xếp hạng thứ tám trên dị hỏa bảng."Huân Nhi như hóa đá. Xếp hạng thứ tám trên dị hỏa bảng? Nàng gần như không tin vào tai mình. Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ đây là một loại dị hỏa thông thường nào đó không ngờ lại là một trong những dị hỏa hàng đầu thiên hạ! Cảm giác kinh ngạc tột độ xen lẫn vui sướng khôn tả dâng trào trong lòng nàng.Trong chớp mắt đôi mắt nàng ngời sáng, sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Nàng biết để có được một loại dị hỏa quý hiếm như vậy là vô cùng khó khăn huống chi đây lại là dị hỏa bảng xếp hạng cao. Hơn nữa, đây lại là do chính tay Tiêu Hàm đã vì nàng mà tìm kiếm vì nàng mà mạo hiểm. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp tim đó không chỉ là sự vui mừng vì có được dị hỏa còn là sự cảm động sâu sắc trước tình cảm và sự quan tâm mà Tiêu Hàm dành cho nàng. Nàng cảm thấy mình thật sự là người may mắn nhất thế gian khi được Tiêu Hàm yêu như vậy."Cảm ơn tỷ tỷ!" Huân Nhi khẽ thốt lên giọng nói nghẹn ngào, pha chút nức nở. Nàng muốn nói thật nhiều muốn bày tỏ hết những cảm xúc đang trào dâng nhưng dường như tất cả từ ngữ đều trở nên vô nghĩa trước sự vĩ đại của tình cảm này. Nàng chỉ có thể dùng hành động để thể hiện..
Tiêu Hàm lắc đầu, dịu dàng nói: "Đừng khách sáo với ta, nàng hiểu không?"Huân Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đảo vòng rồi nàng khẽ đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Hàm. Tiêu Hàm đưa tay ấn xuống sau gáy Huân Nhi làm nụ hôn sâu thêm. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại chỉ còn sự giao hòa của hai tâm hồn. Nửa ngày sau hai người mới tách ra, gương mặt Huân Nhi ửng hồng, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.Tiêu Hàm khẽ liếm môi, cảm thấy một chút tiếc nuối dâng lên trong lòng. Giá như không phải Huân Nhi cần tranh thủ thời gian để hấp thu Hồng Liên Nghiệp Hỏa trước khi tiến vào nội viện. Cô đã có thể vuốt ve, âu yếm bạn gái mình thêm chút nữa. Nhưng cô hiểu Huân Nhi cần mạnh mẽ hơn và việc luyện hóa dị hỏa là vô cùng quan trọng. Cô siết nhẹ tay Huân Nhi trao cho nàng một ánh nhìn trấn an rồi thầm nghĩ: "Thôi vậy, sau này còn nhiều thời gian."Đã có kinh nghiệm hai lần hấp thu dị hỏa Huân Nhi khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận nuốt vào viên Huyết Liên Đan (một loại đan dược giúp cường hóa cơ thể). Hít sâu một hơi Huân Nhi nhìn xem Hồng Liên Nghiệp Hỏa trước mặt rồi lại nhìn Tiêu Hàm đang hộ pháp cho nàng. Nàng mấp máy môi bắt đầu quá trình luyện hóa dị hỏa. Toàn thân Cổ Huân Nhi tỏa ra một khí thế kiên định, không chút sợ hãi.Quá trình luyện hóa dị hỏa luôn tạo ra động tĩnh rất lớn nhưng may mắn có Tiêu Hàm ở đây. Những kẻ bị động tĩnh của dị hỏa hấp dẫn mà đến đều bị uy áp khủng bố của một cao giai Đấu Tôn mà Tiêu Hàm phóng ra chấn nhiếp, không dám bén mảng lại gần. Họ chỉ có thể đứng từ xa, run rẩy và kinh sợ trước khí thế áp đảo của cô.Bởi vì đã có nhiều lần hấp thu dị hỏa lại thêm thực lực của Cổ Huân Nhi hôm nay cũng cao hơn nhiều so với những lần trước nên lần này hấp thu dị hỏa diễn ra không một chút trở ngại, không chút hiểm nguy. Chỉ mất hai ngày nàng đã triệt để luyện hóa Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Cổ Huân Nhi chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi nàng một vòng hào quang màu đỏ thẫm chợt lóe lên, rực rỡ đến lạ thường. Cổ Huân Nhi nhẹ nhàng giơ tay trước mặt liền xuất hiện ba loại hỏa diễm, bay lượn uyển chuyển như những vũ điệu:Màu vàng kim (Kim Đế Phần Thiên Viêm - diễm hỏa của Cổ Huân Nhi), màu xanh (Thanh Liên Địa Tâm Hỏa), và màu đỏ thẫm (Hồng Liên Nghiệp Hỏa).Tiêu Hàm gật đầu, mỉm cười: "Không tệ." Lời khen của cô tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng sự hài lòng và tự hào sâu sắc.Trên mặt Cổ Huân Nhi nụ cười sâu hơn mấy phần. Nàng đứng dậy lao vào lòng Tiêu Hàm: "Cảm ơn tỷ tỷ!" Giọng nàng mềm mại, đầy vẻ nũng nịu.Tiêu Hàm vòng tay ôm lấy Huân Nhi cưng chiều nhẹ nhàng bóp bóp mũi nàng, nói: "Nói bao nhiêu lần rồi đừng khách sáo với ta mà."Huân Nhi cọ cọ vào người Tiêu Hàm, xinh đẹp nói: "Em chính là muốn nói!"Tiêu Hàm có chút bất đắc dĩ: "Nàng a..." Một tiếng thở dài đầy yêu chiều, pha lẫn sự bất lực trước cô gái nhỏ này.Hai người cũng không nói chuyện quá lâu. Tiêu Hàm ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Đi thôi hôm nay chính là ngày tiến vào nội viện rồi.""Vâng ạ."Khi Tiêu Hàm cùng Huân Nhi đến trước thư phòng của Phó Viện Trưởng Hổ Càn chỉ thấy trên khoảng sân trống trước cửa đã sớm đứng không ít người. Họ đều là những tân học viên xuất sắc tràn đầy khí thế. Nhìn thấy Tiêu Hàm cùng Huân Nhi đến, cả sân liền im lặng trong chớp mắt. Không ít người đều kính sợ nhìn hai cô gái, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè. Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Ít nhất thì ánh mắt của Bạch Sơn và Tiêu Viêm nhìn về phía Tiêu Hàm chẳng hề thân thiện chút nào ngược lại còn ẩn chứa sự ghen ghét và bất mãn. Tiêu Hàm không thèm đếm xỉa đến mọi ánh mắt, mặt không đổi sắc kéo Huân Nhi đi lên phía trước, thẳng tắp và đầy khí thế.Lúc này, bên ngoài khoảng sân trống cũng vây đầy không ít học viên khác. Trong lòng tất cả học viên ngoại viện, việc có thể tiến vào nội viện tu hành là một vinh quang cực kỳ đáng ngưỡng mộ là mục tiêu mà vô số người đã cố gắng từ khi mới bước chân vào học viện. Bởi vậy mỗi năm, khi những học viên đã vượt qua cuộc thi tuyển chọn bước vào nội viện đều có rất nhiều người đến để tiễn đưa và vây xem."Các ngươi chạy đi đâu vậy? Sao bây giờ mới đến? Ta còn tưởng các ngươi không tới chứ." Hổ Gia nhếch miệng cười nói với hai người. Giọng cô mang theo chút trêu chọc và thân mật."Có một số việc nên làm trễ nãi một chút." Huân Nhi khẽ cười, giải thích nhẹ nhàng.Hổ Gia gật đầu liền không tiếp tục hỏi thăm. Cô tin tưởng vào lời giải thích của họ. Mười mấy phút sau khi Tiêu Hàm và Huân Nhi đến, cánh cửa thư phòng đang đóng chặt rốt cục cũng được mở ra. Phó Viện Trưởng Hổ Càn cùng mấy tên lão giả chậm rãi bước ra. Nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, toàn bộ sân trống đang xì xào bàn tán liền từng bước yên tĩnh rồi lặng ngắt như tờ chỉ còn tiếng gió khẽ lay động.Hổ Càn ánh mắt chậm rãi lướt qua năm mươi học viên trên sân. Nhìn thấy không ai vắng mặt ông ta vừa ý gật đầu, bước lên một bước cất cao giọng nói: "Các vị đồng học hôm nay chính là thời điểm các ngươi tiến vào nội viện. Tại đây ta xin chúc mừng các ngươi, những nỗ lực dài lâu cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng. Ta tin tưởng, khi tiến vào nội viện các ngươi có lẽ sẽ không thích nghi ngay với phương thức tu luyện ở đó nhưng có một điều ta có thể khẳng định, đó chính là các ngươi có khả năng ở nơi đó phát huy tối đa tiềm lực của mình." Lời nói của ông ta vang vọng, đầy nhiệt huyết và kỳ vọng."Nội viện là nơi cốt lõi của Già Nam học viện. Bởi vì tính bảo mật của nó, đa số học viên ngoại viện bao gồm cả đạo sư cũng không biết phương vị thật sự của nó. Bởi vậy chúng ta sẽ đưa các ngươi đến một nơi đặc biệt." Hổ Càn cười cười, ngẩng đầu nhìn xa xăm bầu trời xanh thẳm. Nơi đó mười đạo bóng đen đang bay vút tới. Chốc lát sau, bóng đen từng bước lớn dần rõ ràng là mười con Sư Thứu Thú khổng lồ.Mười con Sư Thứu Thú mang theo bóng đen khổng lồ lướt qua học viện cuối cùng dừng lại trên không trung nơi Tiêu Hàm và đám người đang đứng. Cánh chúng huy động, cuồng phong cuồn cuộn khiến một số học viên phía dưới bị thổi bay, phải loạng choạng giữ thăng bằng.Hổ Càn hướng về những con Sư Thứu Thú trên bầu trời phất phất tay, chợt bóng đen áp xuống. Cuối cùng, giữa tiếng gió lớn ào ạt mười con Sư Thứu Thú hạ xuống gần khoảng sân trống. Ánh mắt mọi người quét qua, phát hiện trên lưng Sư Thứu Thú mỗi con có hai người đang điều khiển chúng."Tốt, thời gian đến rồi. Các vị đồng học lên đi năm người một đội." Nhìn thấy Sư Thứu Thú hạ xuống, Hổ Càn chỉ tay cười nói.Nghe lời Hổ Càn các học viên trên sân trống lập tức quay người chợt như ong vỡ tổ ùn ùn kéo đến vào sân chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, những người này liền vội vã không nhịn nổi leo lên lưng Sư Thứu Thú rộng lớn. Tuy nhiên, lông vũ của Sư Thứu Thú đặc biệt trơn nhẵn khi bọn họ bước chân lên rất nhiều người đều vì đứng không vững mà ngã xuống tạo thành một cảnh tượng dở khóc dở cười."Ha ha, các tiểu tử đừng cậy mạnh. Trên Sư Thứu Thú có lắp đặt ghế ngồi mà. Đừng vọng tưởng đứng trên lưng nó đó là khả năng chỉ có Đại Đấu Sư mới có." Hổ Càn cười lớn một tiếng chợt quay đầu nhìn Tiêu Hàm và đám người, nói: "Năm người đứng đầu, các ngươi năm người cùng một đội lên đi." Giọng ông ta đầy sự sân si nhưng cũng pha chút tự hào.Tiêu Hàm lạnh nhạt gật đầu sau đó kéo Huân Nhi, thân hình thoáng qua một giây sau đã xuất hiện trên lưng Sư Thứu Thú đứng vững vàng như không. Đã được chứng kiến tốc độ của Tiêu Hàm những người bị ngã xuống trong mắt liền toát ra mấy phần sùng kính. Sự mạnh mẽ của cô đã in sâu vào tâm trí họ. Sau Tiêu Hàm và Huân Nhi, Tiêu Mị và mấy người khác cũng đồng thời lóe lên mà lên. Ba người đều không mượn bất kỳ vật ngoài nào đứng nghiêm chỉnh trên lưng Sư Thứu Thú.Hổ Càn cùng mấy vị lão giả bên cạnh ông ta ánh mắt nhìn quét khắp khoảng sân trống. Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đã leo lên Sư Thứu Thú, họ mới nhìn nhau một chút khẽ gật đầu. Hổ Càn vung tay lên, ba tên lão giả thân hình khẽ động liền lóe lên trên trời. Vai họ chấn động bốn đôi đấu khí cánh tuyệt đẹp kéo dài từ sau lưng. Hai cánh khẽ chấn động thân hình liền trôi nổi không động giữa không trung, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người dưới sân."Đoạn đường này chúng ta sẽ đích thân hộ tống các ngươi." Từ trên cao nhìn xuống sân trống, Hổ Càn cười cười vung tay lên. Người điều khiển Sư Thứu Thú phía dưới liền phát ra một tiếng hiệu lệnh sắc bén. Lập tức, cánh Sư Thứu Thú đột nhiên chấn động thân hình khổng lồ liền kèm theo bóng đen ngày càng thu nhỏ lại trên mặt đất, chậm rãi bay lên không."Tiêu Hàm, Huân Nhi, Mị Nhi cố gắng nhé! Ở nội viện thể hiện xuất sắc sẽ có ngày được nghỉ phép đó!" Khi Sư Thứu Thú bay lên, phía dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng nói. Tiêu Hàm cùng Huân Nhi cúi đầu nhìn xuống thì ra là Nhược Lâm đạo sư. Lúc này, bên cạnh cô ấy Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh và những người khác cũng đang ngẩng đầu nhìn những con Sư Thứu Thú càng ngày càng bay cao hơn. Nhìn thấy Tiêu Hàm và đám người nhìn lại, bọn họ cũng cười vẫy tay chào tạm biệt."Đạo sư gặp lại, Ngọc tỷ tỷ gặp lại, Tiêu Ninh gặp lại!" Tiêu Mị huy động tay, lớn tiếng chào tạm biệt người thân. Giọng nàng tràn đầy sự lưu luyến. Theo cánh Sư Thứu Thú chấn động tốc độ cao, những bóng người phía dưới càng ngày càng nhỏ đến cuối cùng gần như giống như những con kiến. Và từ trên không trung nhìn xuống toàn bộ Già Nam học viện cô có thể nhìn thấy mọi thứ.Trên bầu trời xanh thẳm, mười con Sư Thứu Thú khổng lồ chấn động cánh bay vút qua hậu sơn (núi phía sau) trùng điệp như không có tận cùng của học viện. Bên ngoài đội hình Sư Thứu Thú, Hổ Càn cùng ba lão giả tạo thành hình bốn góc bao vây toàn bộ đội hình Sư Thứu Thú trong đó. Đấu khí mạnh mẽ hiện lên bên ngoài cơ thể bọn họ, mặc cho cuồng phong có tàn phá đến đâu cũng không thể lay chuyển thân hình họ dù chỉ nửa điểm."Các ngươi có biết nội viện có gì đặc biệt không?" Huân Nhi quay đầu đưa ánh mắt về phía Hổ Gia ba người, tiên phong nói chuyện phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Phó viện trưởng đã sắp xếp họ cùng trên một con Sư Thứu Thú, điều đó có nghĩa là họ đã là một đội hơn nữa quan hệ của năm người họ cũng không tệ, không có bất kỳ xích mích nào."Gia gia chưa từng nhắc đến chuyện nội viện với ta nên ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà mỗi lần ta gặp được học viên từ nội viện ra, thực lực của họ đều cường hãn hơn rất nhiều." Hổ Gia nhún vai thành thật nói."Ta cũng không biết ta rất ít khi để ý đến những chuyện này." Ngô Hạo cũng lắc đầu. Là một kẻ cuồng chiến đấu, thời gian hằng ngày của hắn phần lớn là để truy sát những kẻ xông lầm vào Hắc Giác Vực của Già Nam học viện. Đâu có quá nhiều thời gian để ý đến chuyện nội viện gì đó.Tiêu Mị suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghe Hồn Cẩn học tỷ nói qua, nội viện dường như có một loại đồ vật tên là Luyện Khí Tháp có khả năng rèn luyện đấu khí, gia tốc tu luyện."Nghe vậy trừ Tiêu Hàm những người còn lại đều dồn ánh mắt vào nàng. Sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt họ."Luyện Khí Tháp ư? Nghe có vẻ cao cấp thật." Hổ Gia dùng khuỷu tay thúc Tiêu Mị tò mò hỏi: "Nó như thế nào vậy?"Tiêu Mị lắc đầu, nói: "Những cái khác ta cũng không biết Hồn Cẩn học tỷ không có nói với ta nhiều lắm.""Hồn Cẩn..." Hổ Gia sờ lên cằm, trầm ngâm. "Cái tên sao lại có chút quen tai nhỉ?"Tiêu Mị nhìn hắn một cái: "Là một học tỷ trong nội viện."Hổ Gia nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên đó rốt cuộc quen tai ở chỗ nào thế là đành bỏ cuộc. Dù sao cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.Trong rừng cây bạt ngàn trải rộng đủ loại ma thú. Thường cách một khoảng thời gian đều sẽ có những con ma thú mang khí tức hung hãn từ trong rừng lao ra phát ra tiếng gầm thét dữ tợn về phía đội hình Sư Thứu Thú trên bầu trời. Thỉnh thoảng còn có một số phi hành ma thú đuổi theo nhưng mỗi khi những con ma thú này đến gần khoảng cách trăm mét của đội hình, chúng đều bị khí thế mạnh mẽ tuôn ra từ bốn người Hổ Càn giật mình đến mức uể oải rút lui.Tuy nhiên, đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Trong ngọn núi lớn mênh mông vô tận này, ma thú trải rộng đến vô cùng dày đặc trong đó tự nhiên không thiếu một số tồn tại có thực lực khủng bố. Bởi vậy, khi đội hình bay vào hậu sơn của Già Nam học viện nửa giờ sau liền bắt đầu có những ma thú mạnh mẽ không quan tâm đến khí thế áp bách của bốn người Hổ Càn cưỡng ép xông thẳng tới đội hình Sư Thứu Thú. Và lúc này đây Hổ Càn cùng ba lão giả bắt đầu thể hiện ra thực lực làm người ta rung động không thôi của bọn họ.Một đường phi hành đủ loại ma thú hung ác mọc lên như nấm vọt tới nhưng lại vẫn không có một con ma thú nào có khả năng xuyên qua phong tỏa của bốn người Hổ Càn. Và khi cuộc va chạm ngang ngược này kéo dài gần hơn một giờ, tốc độ phi hành của đội hình Sư Thứu Thú từng bước chậm xuống. Cảm nhận được tốc độ giảm đi, Tiêu Hàm ánh mắt quét qua phía trước lại phát hiện ngoại trừ dưới chân có một khe núi sâu không thấy đáy những nơi khác vẫn là bóng cây xanh râm mát vô tận, đừng nói gì đến nội viện ngay cả một bóng người cũng không có."Chuyện gì xảy ra vậy?"Huân Nhi và đám người nhìn nhau ngoài Tiêu Hàm đã sớm biết nội dung truyện tất cả mọi người đều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc."Rơi xuống!"
Tiêu Hàm lắc đầu, dịu dàng nói: "Đừng khách sáo với ta, nàng hiểu không?"Huân Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đảo vòng rồi nàng khẽ đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Hàm. Tiêu Hàm đưa tay ấn xuống sau gáy Huân Nhi làm nụ hôn sâu thêm. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại chỉ còn sự giao hòa của hai tâm hồn. Nửa ngày sau hai người mới tách ra, gương mặt Huân Nhi ửng hồng, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.Tiêu Hàm khẽ liếm môi, cảm thấy một chút tiếc nuối dâng lên trong lòng. Giá như không phải Huân Nhi cần tranh thủ thời gian để hấp thu Hồng Liên Nghiệp Hỏa trước khi tiến vào nội viện. Cô đã có thể vuốt ve, âu yếm bạn gái mình thêm chút nữa. Nhưng cô hiểu Huân Nhi cần mạnh mẽ hơn và việc luyện hóa dị hỏa là vô cùng quan trọng. Cô siết nhẹ tay Huân Nhi trao cho nàng một ánh nhìn trấn an rồi thầm nghĩ: "Thôi vậy, sau này còn nhiều thời gian."Đã có kinh nghiệm hai lần hấp thu dị hỏa Huân Nhi khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận nuốt vào viên Huyết Liên Đan (một loại đan dược giúp cường hóa cơ thể). Hít sâu một hơi Huân Nhi nhìn xem Hồng Liên Nghiệp Hỏa trước mặt rồi lại nhìn Tiêu Hàm đang hộ pháp cho nàng. Nàng mấp máy môi bắt đầu quá trình luyện hóa dị hỏa. Toàn thân Cổ Huân Nhi tỏa ra một khí thế kiên định, không chút sợ hãi.Quá trình luyện hóa dị hỏa luôn tạo ra động tĩnh rất lớn nhưng may mắn có Tiêu Hàm ở đây. Những kẻ bị động tĩnh của dị hỏa hấp dẫn mà đến đều bị uy áp khủng bố của một cao giai Đấu Tôn mà Tiêu Hàm phóng ra chấn nhiếp, không dám bén mảng lại gần. Họ chỉ có thể đứng từ xa, run rẩy và kinh sợ trước khí thế áp đảo của cô.Bởi vì đã có nhiều lần hấp thu dị hỏa lại thêm thực lực của Cổ Huân Nhi hôm nay cũng cao hơn nhiều so với những lần trước nên lần này hấp thu dị hỏa diễn ra không một chút trở ngại, không chút hiểm nguy. Chỉ mất hai ngày nàng đã triệt để luyện hóa Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Cổ Huân Nhi chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi nàng một vòng hào quang màu đỏ thẫm chợt lóe lên, rực rỡ đến lạ thường. Cổ Huân Nhi nhẹ nhàng giơ tay trước mặt liền xuất hiện ba loại hỏa diễm, bay lượn uyển chuyển như những vũ điệu:Màu vàng kim (Kim Đế Phần Thiên Viêm - diễm hỏa của Cổ Huân Nhi), màu xanh (Thanh Liên Địa Tâm Hỏa), và màu đỏ thẫm (Hồng Liên Nghiệp Hỏa).Tiêu Hàm gật đầu, mỉm cười: "Không tệ." Lời khen của cô tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng sự hài lòng và tự hào sâu sắc.Trên mặt Cổ Huân Nhi nụ cười sâu hơn mấy phần. Nàng đứng dậy lao vào lòng Tiêu Hàm: "Cảm ơn tỷ tỷ!" Giọng nàng mềm mại, đầy vẻ nũng nịu.Tiêu Hàm vòng tay ôm lấy Huân Nhi cưng chiều nhẹ nhàng bóp bóp mũi nàng, nói: "Nói bao nhiêu lần rồi đừng khách sáo với ta mà."Huân Nhi cọ cọ vào người Tiêu Hàm, xinh đẹp nói: "Em chính là muốn nói!"Tiêu Hàm có chút bất đắc dĩ: "Nàng a..." Một tiếng thở dài đầy yêu chiều, pha lẫn sự bất lực trước cô gái nhỏ này.Hai người cũng không nói chuyện quá lâu. Tiêu Hàm ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Đi thôi hôm nay chính là ngày tiến vào nội viện rồi.""Vâng ạ."Khi Tiêu Hàm cùng Huân Nhi đến trước thư phòng của Phó Viện Trưởng Hổ Càn chỉ thấy trên khoảng sân trống trước cửa đã sớm đứng không ít người. Họ đều là những tân học viên xuất sắc tràn đầy khí thế. Nhìn thấy Tiêu Hàm cùng Huân Nhi đến, cả sân liền im lặng trong chớp mắt. Không ít người đều kính sợ nhìn hai cô gái, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè. Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Ít nhất thì ánh mắt của Bạch Sơn và Tiêu Viêm nhìn về phía Tiêu Hàm chẳng hề thân thiện chút nào ngược lại còn ẩn chứa sự ghen ghét và bất mãn. Tiêu Hàm không thèm đếm xỉa đến mọi ánh mắt, mặt không đổi sắc kéo Huân Nhi đi lên phía trước, thẳng tắp và đầy khí thế.Lúc này, bên ngoài khoảng sân trống cũng vây đầy không ít học viên khác. Trong lòng tất cả học viên ngoại viện, việc có thể tiến vào nội viện tu hành là một vinh quang cực kỳ đáng ngưỡng mộ là mục tiêu mà vô số người đã cố gắng từ khi mới bước chân vào học viện. Bởi vậy mỗi năm, khi những học viên đã vượt qua cuộc thi tuyển chọn bước vào nội viện đều có rất nhiều người đến để tiễn đưa và vây xem."Các ngươi chạy đi đâu vậy? Sao bây giờ mới đến? Ta còn tưởng các ngươi không tới chứ." Hổ Gia nhếch miệng cười nói với hai người. Giọng cô mang theo chút trêu chọc và thân mật."Có một số việc nên làm trễ nãi một chút." Huân Nhi khẽ cười, giải thích nhẹ nhàng.Hổ Gia gật đầu liền không tiếp tục hỏi thăm. Cô tin tưởng vào lời giải thích của họ. Mười mấy phút sau khi Tiêu Hàm và Huân Nhi đến, cánh cửa thư phòng đang đóng chặt rốt cục cũng được mở ra. Phó Viện Trưởng Hổ Càn cùng mấy tên lão giả chậm rãi bước ra. Nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, toàn bộ sân trống đang xì xào bàn tán liền từng bước yên tĩnh rồi lặng ngắt như tờ chỉ còn tiếng gió khẽ lay động.Hổ Càn ánh mắt chậm rãi lướt qua năm mươi học viên trên sân. Nhìn thấy không ai vắng mặt ông ta vừa ý gật đầu, bước lên một bước cất cao giọng nói: "Các vị đồng học hôm nay chính là thời điểm các ngươi tiến vào nội viện. Tại đây ta xin chúc mừng các ngươi, những nỗ lực dài lâu cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng. Ta tin tưởng, khi tiến vào nội viện các ngươi có lẽ sẽ không thích nghi ngay với phương thức tu luyện ở đó nhưng có một điều ta có thể khẳng định, đó chính là các ngươi có khả năng ở nơi đó phát huy tối đa tiềm lực của mình." Lời nói của ông ta vang vọng, đầy nhiệt huyết và kỳ vọng."Nội viện là nơi cốt lõi của Già Nam học viện. Bởi vì tính bảo mật của nó, đa số học viên ngoại viện bao gồm cả đạo sư cũng không biết phương vị thật sự của nó. Bởi vậy chúng ta sẽ đưa các ngươi đến một nơi đặc biệt." Hổ Càn cười cười, ngẩng đầu nhìn xa xăm bầu trời xanh thẳm. Nơi đó mười đạo bóng đen đang bay vút tới. Chốc lát sau, bóng đen từng bước lớn dần rõ ràng là mười con Sư Thứu Thú khổng lồ.Mười con Sư Thứu Thú mang theo bóng đen khổng lồ lướt qua học viện cuối cùng dừng lại trên không trung nơi Tiêu Hàm và đám người đang đứng. Cánh chúng huy động, cuồng phong cuồn cuộn khiến một số học viên phía dưới bị thổi bay, phải loạng choạng giữ thăng bằng.Hổ Càn hướng về những con Sư Thứu Thú trên bầu trời phất phất tay, chợt bóng đen áp xuống. Cuối cùng, giữa tiếng gió lớn ào ạt mười con Sư Thứu Thú hạ xuống gần khoảng sân trống. Ánh mắt mọi người quét qua, phát hiện trên lưng Sư Thứu Thú mỗi con có hai người đang điều khiển chúng."Tốt, thời gian đến rồi. Các vị đồng học lên đi năm người một đội." Nhìn thấy Sư Thứu Thú hạ xuống, Hổ Càn chỉ tay cười nói.Nghe lời Hổ Càn các học viên trên sân trống lập tức quay người chợt như ong vỡ tổ ùn ùn kéo đến vào sân chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, những người này liền vội vã không nhịn nổi leo lên lưng Sư Thứu Thú rộng lớn. Tuy nhiên, lông vũ của Sư Thứu Thú đặc biệt trơn nhẵn khi bọn họ bước chân lên rất nhiều người đều vì đứng không vững mà ngã xuống tạo thành một cảnh tượng dở khóc dở cười."Ha ha, các tiểu tử đừng cậy mạnh. Trên Sư Thứu Thú có lắp đặt ghế ngồi mà. Đừng vọng tưởng đứng trên lưng nó đó là khả năng chỉ có Đại Đấu Sư mới có." Hổ Càn cười lớn một tiếng chợt quay đầu nhìn Tiêu Hàm và đám người, nói: "Năm người đứng đầu, các ngươi năm người cùng một đội lên đi." Giọng ông ta đầy sự sân si nhưng cũng pha chút tự hào.Tiêu Hàm lạnh nhạt gật đầu sau đó kéo Huân Nhi, thân hình thoáng qua một giây sau đã xuất hiện trên lưng Sư Thứu Thú đứng vững vàng như không. Đã được chứng kiến tốc độ của Tiêu Hàm những người bị ngã xuống trong mắt liền toát ra mấy phần sùng kính. Sự mạnh mẽ của cô đã in sâu vào tâm trí họ. Sau Tiêu Hàm và Huân Nhi, Tiêu Mị và mấy người khác cũng đồng thời lóe lên mà lên. Ba người đều không mượn bất kỳ vật ngoài nào đứng nghiêm chỉnh trên lưng Sư Thứu Thú.Hổ Càn cùng mấy vị lão giả bên cạnh ông ta ánh mắt nhìn quét khắp khoảng sân trống. Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đã leo lên Sư Thứu Thú, họ mới nhìn nhau một chút khẽ gật đầu. Hổ Càn vung tay lên, ba tên lão giả thân hình khẽ động liền lóe lên trên trời. Vai họ chấn động bốn đôi đấu khí cánh tuyệt đẹp kéo dài từ sau lưng. Hai cánh khẽ chấn động thân hình liền trôi nổi không động giữa không trung, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người dưới sân."Đoạn đường này chúng ta sẽ đích thân hộ tống các ngươi." Từ trên cao nhìn xuống sân trống, Hổ Càn cười cười vung tay lên. Người điều khiển Sư Thứu Thú phía dưới liền phát ra một tiếng hiệu lệnh sắc bén. Lập tức, cánh Sư Thứu Thú đột nhiên chấn động thân hình khổng lồ liền kèm theo bóng đen ngày càng thu nhỏ lại trên mặt đất, chậm rãi bay lên không."Tiêu Hàm, Huân Nhi, Mị Nhi cố gắng nhé! Ở nội viện thể hiện xuất sắc sẽ có ngày được nghỉ phép đó!" Khi Sư Thứu Thú bay lên, phía dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng nói. Tiêu Hàm cùng Huân Nhi cúi đầu nhìn xuống thì ra là Nhược Lâm đạo sư. Lúc này, bên cạnh cô ấy Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh và những người khác cũng đang ngẩng đầu nhìn những con Sư Thứu Thú càng ngày càng bay cao hơn. Nhìn thấy Tiêu Hàm và đám người nhìn lại, bọn họ cũng cười vẫy tay chào tạm biệt."Đạo sư gặp lại, Ngọc tỷ tỷ gặp lại, Tiêu Ninh gặp lại!" Tiêu Mị huy động tay, lớn tiếng chào tạm biệt người thân. Giọng nàng tràn đầy sự lưu luyến. Theo cánh Sư Thứu Thú chấn động tốc độ cao, những bóng người phía dưới càng ngày càng nhỏ đến cuối cùng gần như giống như những con kiến. Và từ trên không trung nhìn xuống toàn bộ Già Nam học viện cô có thể nhìn thấy mọi thứ.Trên bầu trời xanh thẳm, mười con Sư Thứu Thú khổng lồ chấn động cánh bay vút qua hậu sơn (núi phía sau) trùng điệp như không có tận cùng của học viện. Bên ngoài đội hình Sư Thứu Thú, Hổ Càn cùng ba lão giả tạo thành hình bốn góc bao vây toàn bộ đội hình Sư Thứu Thú trong đó. Đấu khí mạnh mẽ hiện lên bên ngoài cơ thể bọn họ, mặc cho cuồng phong có tàn phá đến đâu cũng không thể lay chuyển thân hình họ dù chỉ nửa điểm."Các ngươi có biết nội viện có gì đặc biệt không?" Huân Nhi quay đầu đưa ánh mắt về phía Hổ Gia ba người, tiên phong nói chuyện phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Phó viện trưởng đã sắp xếp họ cùng trên một con Sư Thứu Thú, điều đó có nghĩa là họ đã là một đội hơn nữa quan hệ của năm người họ cũng không tệ, không có bất kỳ xích mích nào."Gia gia chưa từng nhắc đến chuyện nội viện với ta nên ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà mỗi lần ta gặp được học viên từ nội viện ra, thực lực của họ đều cường hãn hơn rất nhiều." Hổ Gia nhún vai thành thật nói."Ta cũng không biết ta rất ít khi để ý đến những chuyện này." Ngô Hạo cũng lắc đầu. Là một kẻ cuồng chiến đấu, thời gian hằng ngày của hắn phần lớn là để truy sát những kẻ xông lầm vào Hắc Giác Vực của Già Nam học viện. Đâu có quá nhiều thời gian để ý đến chuyện nội viện gì đó.Tiêu Mị suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghe Hồn Cẩn học tỷ nói qua, nội viện dường như có một loại đồ vật tên là Luyện Khí Tháp có khả năng rèn luyện đấu khí, gia tốc tu luyện."Nghe vậy trừ Tiêu Hàm những người còn lại đều dồn ánh mắt vào nàng. Sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt họ."Luyện Khí Tháp ư? Nghe có vẻ cao cấp thật." Hổ Gia dùng khuỷu tay thúc Tiêu Mị tò mò hỏi: "Nó như thế nào vậy?"Tiêu Mị lắc đầu, nói: "Những cái khác ta cũng không biết Hồn Cẩn học tỷ không có nói với ta nhiều lắm.""Hồn Cẩn..." Hổ Gia sờ lên cằm, trầm ngâm. "Cái tên sao lại có chút quen tai nhỉ?"Tiêu Mị nhìn hắn một cái: "Là một học tỷ trong nội viện."Hổ Gia nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên đó rốt cuộc quen tai ở chỗ nào thế là đành bỏ cuộc. Dù sao cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.Trong rừng cây bạt ngàn trải rộng đủ loại ma thú. Thường cách một khoảng thời gian đều sẽ có những con ma thú mang khí tức hung hãn từ trong rừng lao ra phát ra tiếng gầm thét dữ tợn về phía đội hình Sư Thứu Thú trên bầu trời. Thỉnh thoảng còn có một số phi hành ma thú đuổi theo nhưng mỗi khi những con ma thú này đến gần khoảng cách trăm mét của đội hình, chúng đều bị khí thế mạnh mẽ tuôn ra từ bốn người Hổ Càn giật mình đến mức uể oải rút lui.Tuy nhiên, đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Trong ngọn núi lớn mênh mông vô tận này, ma thú trải rộng đến vô cùng dày đặc trong đó tự nhiên không thiếu một số tồn tại có thực lực khủng bố. Bởi vậy, khi đội hình bay vào hậu sơn của Già Nam học viện nửa giờ sau liền bắt đầu có những ma thú mạnh mẽ không quan tâm đến khí thế áp bách của bốn người Hổ Càn cưỡng ép xông thẳng tới đội hình Sư Thứu Thú. Và lúc này đây Hổ Càn cùng ba lão giả bắt đầu thể hiện ra thực lực làm người ta rung động không thôi của bọn họ.Một đường phi hành đủ loại ma thú hung ác mọc lên như nấm vọt tới nhưng lại vẫn không có một con ma thú nào có khả năng xuyên qua phong tỏa của bốn người Hổ Càn. Và khi cuộc va chạm ngang ngược này kéo dài gần hơn một giờ, tốc độ phi hành của đội hình Sư Thứu Thú từng bước chậm xuống. Cảm nhận được tốc độ giảm đi, Tiêu Hàm ánh mắt quét qua phía trước lại phát hiện ngoại trừ dưới chân có một khe núi sâu không thấy đáy những nơi khác vẫn là bóng cây xanh râm mát vô tận, đừng nói gì đến nội viện ngay cả một bóng người cũng không có."Chuyện gì xảy ra vậy?"Huân Nhi và đám người nhìn nhau ngoài Tiêu Hàm đã sớm biết nội dung truyện tất cả mọi người đều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc."Rơi xuống!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store