ZingTruyen.Store

(EDIT)(BHTT) [ Đấu Phá ] Nữ Chủ Hiệp Trợ Hệ Thống

58. Thị uy

Mrpeo007

Rất nhanh, khu ngoại viện của Học viện Già Nam đã chào đón kỳ tuyển chọn nội viện được mong đợi. Cuộc tuyển chọn này chia làm hai vòng: đấu vòng loại và trận chung kết kéo dài trong năm ngày. Hai ngày diễn ra tuyển chọn nội viện gần như là sự kiện lớn nhất, hoành tráng nhất của Học viện Già Nam mỗi năm. Những ai có đủ tư cách tham gia tuyển chọn đều là những người ưu tú, xuất sắc vượt trội trong lớp học của mình là những tinh hoa của ngoại viện.

Tiêu Hàm ngồi dưới khán đài có chút nhàm chán nhìn những học sinh trên sàn đấu. Họ liên tục ra đòn, thi triển chiêu thức nhưng trong mắt cô mỗi động tác đều có vấn đề, đều lộ ra sơ hở. Cô thấy những trận đấu này quá ư là đơn điệu thiếu đi sự biến hóa và chiều sâu cần có. 

Tiêu Viêm cũng đã trở về học viện một ngày trước khi cuộc tuyển chọn bắt đầu. Hắn ta xuất hiện với vẻ mặt hả hê, dương dương tự đắc khiến Tiêu Hàm nhìn vào thấy cực kỳ chướng mắt chỉ muốn tránh xa.

Vừa mới trở về tên này liền quấn lấy Cổ Huân Nhi không rời như một cái đuôi phiền phức. Khi biết nàng đã cùng Tiêu Hàm ở bên nhau, hắn ta liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ xen lẫn ghê tởm như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng. Ngay sau đó, hắn ta nổi giận đùng đùng tìm đến Tiêu Hàm gây sự. Kết quả hắn bị Tiêu Hàm nhấn xuống đất hành hung một trận, dạy cho một bài học nhớ đời.

Giờ đây, Tiêu Hàm không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được một luồng ánh mắt mang theo ác ý mãnh liệt, lạnh lẽo như một con rắn độc đang rình mồi, dán chặt vào lưng cô. Cô biết đó là Tiêu Viêm vẫn chưa bỏ cuộc sau trận đòn hôm qua. Tiêu Hàm lại như không cảm thấy gì vậy, chỉ uể oải tựa vào vai Huân Nhi bên cạnh, tận hưởng sự mềm mại và ấm áp của nàng hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy thù hằn kia.

"Vòng thứ ba mươi tám: Huyền giai ban ba Diệp Đào, đối chiến Hoàng giai ban hai Tiêu Hàm."

Trên ghế trọng tài, một vị trọng tài trung niên từ từ đứng dậy, ánh mắt lướt qua khắp sân đấu một vòng cuối cùng cất cao giọng nói. Theo tiếng của trọng tài vang lên, quảng trường đang huyên náo bỗng chốc im lặng như tờ. Chợt, vô số ánh mắt ào ào chuyển dịch đổ dồn về phía Tiêu Hàm. Trong những ánh mắt ấy chứa đựng đủ loại ý vị: sự tò mò, hoài nghi, ghen tị... Nhưng tất nhiên những ánh mắt mang ý nghĩa không tốt thì lại nhiều hơn hẳn.

Trong vỏn vẹn ba ngày kể từ khi các nàng trở lại học viện, đại danh của Cổ Huân Nhi đã lan truyền khắp toàn bộ ngoại viện. Chỉ trong một thời gian ngắn nàng đã trở thành nhân vật nữ thần được công nhận của ngoại viện. Những người muốn theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài từ tận nội viện ra đến cổng ngoại viện. Và khi biết nữ thần đã có bạn gái, bọn họ một mặt đấm ngực dậm chân (biểu hiện của sự tiếc nuối, tức giận), một mặt lại trút sự thù địch vào Tiêu Hàm – cô bạn gái của nữ thần.

"Con bé này nhìn qua lạnh lùng, băng giá thế kia không biết thực lực thế nào nhưng chắc chắn là không xứng với học muội Huân Nhi!" Đó là suy nghĩ chung của phần lớn nam sinh viên ở ngoại viện.

Bởi vì hôm qua Tiêu Hàm được luân không (được bỏ qua lượt đấu, không phải tham gia) nên không ai biết thực lực thật sự của cô. Nhưng Cổ Huân Nhi thì có tham gia thi đấu, và nàng đã dễ dàng đánh bại một Nhất tinh Đại Đấu Sư mà đối phương không hề có chút sức lực phản kháng nào. Màn trình diễn của Huân Nhi đã khiến mọi người càng thêm ngưỡng mộ, và cũng càng thêm "ác cảm" với Tiêu Hàm – người được Huân Nhi công khai bảo vệ.

"Xem ra rất nhiều người đều đang chờ ngươi xấu mặt đấy." Nhược Lâm đạo sư khẽ nhắc nhở nhìn xung quanh những ánh mắt chứa đựng vẻ nhìn có chút hả hê, vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. 

"Dù sao thì thực lực của Diệp Đào cho dù đặt vào toàn bộ ngoại viện cũng có thể đứng vào top mười. Ngươi phải cẩn thận đấy..."

"Sư tỷ cố lên."Huân Nhi ở bên cạnh xinh đẹp cười nói, đôi mắt lấp lánh sự tin tưởng tuyệt đối.

Để một Đấu Tôn cẩn thận một Đại Đấu Sư ư? Nghe có vẻ thật nực cười. Tiêu Hàm khẽ gật đầu, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt nhìn có chút hả hê xung quanh. Mũi chân cô khẽ nhón, thân ảnh lập tức nhanh như chớp nhẹ nhàng rơi xuống luận võ đài.

Chỉ một lát sau khi Tiêu Hàm vào sân, một tiếng kêu to đột nhiên vang lên ở bên ngoài quảng trường. Chợt, một bóng đen thoáng cái xẹt qua không trung quảng trường cuối cùng mũi chân hắn điểm nhẹ lên cây cột xung quanh quảng trường, thân thể lăng không cuộn mình rồi uyển chuyển đáp xuống giữa sân.

Khi bóng đen này lộ diện khán đài xung quanh lập tức bùng nổ những tiếng hò reo, cổ vũ như sóng biển cuộn trào. Có vẻ như trong Học viện Già Nam này, rất nhiều người đều hy vọng Diệp Đào có thể đè bẹp Tiêu Hàm – kẻ mới đến lại còn "chiếm hữu" nữ thần của họ.

Thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt Tiêu Hàm có mái tóc ngắn dựng ngược từng sợi, thân hình rắn rỏi, dáng dấp vẫn tính là đoan chính. Nhưng thần sắc hắn u ám nhìn về phía Tiêu Hàm bằng ánh mắt khinh thường rõ rệt.

"Ngươi chính là bạn gái của học muội Huân Nhi, Tiêu Hàm?" Diệp Đào nhấc cằm lên, giọng điệu lạnh lẽo hỏi, mang theo sự thách thức.

Tiêu Hàm uể oải nâng mí mắt: "Ừm." Giọng cô bình thản như thể đối phương chẳng là gì trong mắt cô.

Diệp Đào lộ ra một nụ cười âm u như rắn độc: "Chỉ bằng ngươi, cũng xứng?" Hắn ta cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ miệt thị.

Tiêu Hàm khẽ cười khẩy trong lòng, ánh mắt cô lạnh xuống vài phần. Một tên Đại Đấu Sư nho nhỏ mà dám nói những lời như vậy với cô quả thật là không biết trời cao đất rộng.

Hệ thống trong đầu cô run rẩy: "Vị tiểu tử này, sống sót không tốt sao?" Nó cảm nhận được luồng sát khí nhỏ bé đang dần bốc lên từ kí chủ của mình.

"Bắt đầu đi!" Lúc này trên ghế trọng tài, một người trung niên phất phất tay, cất cao giọng nói.

"Diệp Đào học trưởng, đánh bại Tiêu Hàm!"

"Để cô ta biết Học viện Già Nam lợi hại thế nào!"

Vừa dứt lời của trọng tài, khán đài lại truyền ra từng đợt tiếng hò reo cổ vũ ầm ĩ muốn áp đảo ý chí của Tiêu Hàm.

"Nếu như ngươi đồng ý rời khỏi bên cạnh Huân Nhi, ta có thể xuống tay nhẹ một chút." Diệp Đào liếm liếm môi nói, vẻ mặt đầy tự mãn. Hắn ta vẫn còn ảo tưởng có thể "cứu vớt" được Cổ Huân Nhi từ tay Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng xứng gọi thẳng tên Huân Nhi?" Giọng cô mang theo sự khinh miệt rõ rệt như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Diệp Đào. Nghe vậy sắc mặt Diệp Đào biến đổi, hắn gầm lên một tiếng lớn đấu khí dồi dào, mạnh mẽ lập tức tuôn trào ra khỏi cơ thể!

Cảm nhận được luồng đấu khí mạnh mẽ đó, trên khán đài một nam tử tuấn tú toàn thân áo trắng lộ ra một nụ cười ý vị không rõ, khó đoán: "Diệp Đào rõ ràng đã đột phá tam tinh Đại Đấu Sư xem ra hắn còn không định giữ sức. Cái con bé Tiêu Hàm này có vị đắng để ăn rồi." Đó chính là Bạch Sơn một trong Ngoại Viện Tam Tuyệt.

"Đúng vậy a Bạch Sơn học trưởng, nữ tử này mới đến liền phách lối như thế cũng nên chịu chút giáo huấn để cô ta biết cái gì là tôn trọng học trưởng." Người bên cạnh tranh thủ thời gian cười nói cố gắng nịnh bợ Bạch Sơn.

Hổ Gia vẫn như cũ là một thân Hồng Y tựa vào lan can, không chớp mắt nhìn chằm chằm luận võ đài: "Ta ngược lại muốn xem xem, cái người mà học muội Huân Nhi ưa thích đến vậy thực lực rốt cuộc thế nào." Nàng vẫn còn chút tò mò về cô gái đã "cướp" mất người trong mộng của mình.

Gặp Tiêu Hàm vẫn như cũ giữ cái vẻ lạnh nhạt kia, sắc mặt Diệp Đào lạnh xuống, biểu cảm trở nên nghiêm nghị, khó chịu, hắn không thể chịu đựng được sự coi thường này. Hắn từ trong nạp giới lấy ra một cây trường thương (thương dài). Lòng bàn tay nắm chặt chuôi thương, bàn chân đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, trường thương chấn động mang theo một đạo kình khí sắc bén bắn thẳng về phía Tiêu Hàm!

Đối mặt với thế công cuồng bạo, mạnh mẽ của đối phương, Tiêu Hàm nhàn nhạt đưa tay sửa sang lại tay áo một chút, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ thường. Khi đối phương với thế công hung mãnh sắp chạm vào người mà cô vẫn không nhanh không chậm sửa sang tay áo nhìn, Tiêu Hàm bộ dáng bình tĩnh như không, biển người xung quanh quảng trường lập tức yên tĩnh lại một chút.

"Cái này, đây cũng quá cuồng vọng rồi a?" Một tiếng xì xào vang lên.

Ngay cả Bạch Sơn và Hổ Gia cũng không nhịn được mở to mắt kinh ngạc chỉ có Cổ Huân Nhi là bật cười thành tiếng, nụ cười tràn đầy niềm tin và sự yêu chiều. Ánh mắt lạnh giá nhìn Tiêu Hàm động tác, trong lòng Diệp Đào nộ ý càng tăng lên. Theo ý niệm trong lòng chuyển động, đấu khí trong cơ thể lập tức cuồn cuộn (trào dâng mạnh mẽ) tràn vào trường thương. Mũi thương mang theo một đạo ánh sáng đỏ nhạt, lòng bàn tay hắn đột nhiên giã mạnh (đập mạnh) vào cuối chuôi thương, lập tức trường thương bắn mạnh mà ra, gần như trong chớp mắt đã đến cổ họng Tiêu Hàm!

"A!"

Nhìn thấy Diệp Đào với thế công nhanh như điện chớp giữa sân, sắc mặt Tiêu Ngọc và Nhược Lâm đạo sư cùng những người khác không khỏi khẽ biến lộ vẻ lo lắng. Chỉ có Huân Nhi, vẫn nói cười thoải mái, bình tĩnh, không hề lo lắng một chút nào. Trong vô số ánh mắt tràn ngập đủ loại tâm tình đang chăm chú nhìn, thế công cuồn cuộn của trường thương Diệp Đào trong chớp mắt đã đến trước cổ họng Tiêu Hàm.

Nhưng mà, ngay tại tất cả mọi người đang chờ đợi một màn máu me sắp xảy ra, cái mũi thương cách cổ họng Tiêu Hàm vẻn vẹn chỉ không đến nửa tấc kia lại như bị không gian đông cứng vậy, đột nhiên cứng đờ lại! Vô số ánh mắt xuôi theo trường thương bỗng nhiên di chuyển, cuối cùng dừng lại ở cán thương. Nơi đó một bàn tay trắng nõn, thon dài đang chính xác nắm chặt mũi thương. Và đòn tấn công hung hãn vô cùng của Diệp Đào lại chính là bị hai ngón tay này, cưỡng ép ngăn lại.

Trong quảng trường, vô số ánh mắt lại xuôi theo bàn tay từ từ di chuyển cuối cùng dừng lại tại thiếu nữ áo trắng với vẻ mặt bình thản kia. Lập tức, toàn trường náo động! Tiếng xì xào, bàn tán, tiếng hít thở dốc vang lên không ngừng.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Diệp Đào, Tiêu Hàm khẽ nói giọng cô tuy nhỏ nhưng đủ để hắn nghe rõ:

"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Một giây sau, thân thể Tiêu Hàm thoáng qua (nháy mắt di chuyển), thân hình cô biến thành một bóng mờ ảo. Nắm tay phải siết chặt, luồng kình khí sắc bén (sức mạnh mạnh mẽ) lập tức phát ra tiếng chói tai! Cảm thụ được luồng kình khí khủng bố đột nhiên dâng lên, đồng tử Diệp Đào đột nhiên co rút lại trên mặt hắn rốt cục lóe lên một vòng hoảng sợ! Hắn không ngờ cô gái này lại có sức mạnh như vậy.

Diệp Đào không chút chần chờ buông bỏ cây trường thương đang bị đối phương kiềm chế. Hắn lùi về sau một bước nhỏ, ngón tay đập vào nạp giới, một cây trường thương hoàn toàn màu bạc được chế tạo từ Tinh Cương (một loại kim loại cực kỳ cứng rắn) lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Trường thương vừa tới tay, cổ họng Diệp Đào phát ra một tiếng gầm nhẹ trầm thấp, đấu khí trong cơ thể hắn lúc này được vận chuyển đến cực hạn. Đấu khí màu đỏ nhạt phun ra ngoài, cuối cùng tạo thành một lớp giáp đấu khí màu đỏ bao bọc toàn bộ cơ thể hắn.

Đấu khí trong cơ thể cuồn cuộn và động tác của Diệp Đào trong tay cũng không hề chậm trễ. Mũi thương chấn động dường như tạo ra hơn mười đạo tàn ảnh. Ánh sáng đỏ dâng trào, tàn ảnh đột nhiên khép lại cuối cùng toàn bộ trường thương đều hóa thành một vòng ánh sáng đỏ chói mắt, hung mãnh đâm về phía Tiêu Hàm.

"Sóng Trùng Điệp!"

Trong lòng một tiếng gầm nhẹ, trường thương trong tay Diệp Đào mang theo khí thế quyết chí tiến lên hung hãn (quyết tâm tiến công mạnh mẽ) đâm thẳng về phía Tiêu Hàm. Thân thương chấn động, ánh sáng đỏ hết đợt này đến đợt khác dâng lên, hơi thở nóng bỏng tựa như làn sóng lửa màu đỏ.

Trên quảng trường một vòng ánh sáng đỏ chói mắt mang theo khí lãng ngập trời (sóng năng lượng khổng lồ) phóng lên tận trời. Uy thế như vậy khiến không ít người phải phát ra tiếng náo động (tiếng xì xào, bàn tán). 

"Đúng là xứng đáng là học sinh tinh anh có tư cách tham gia tuyển chọn nội viện, loại công kích hung hãn này e rằng ngay cả một tam tinh Đại Đấu Sư bình thường cũng không dám chính diện đón đỡ chứ?" Mọi người đều thầm nghĩ.

Tiêu Hàm cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường rõ rệt.

"Thương pháp này của ngươi so với nhị ca ta quả thực xấu xí (kém cỏi) đến đáng thương."

Một quyền ảnh màu đen mang theo luồng kình khí khủng bố đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Đào. Nơi nắm đấm đi qua, không gian đều nổi lên những gợn sóng chấn động nhỏ bé. Tiếng nổ đùng đoàng chói tai vang lên như sấm rền, không ngừng vang vọng bên tai. Dưới thế công hung hãn như sấm sét của Tiêu Hàm chỉ thấy ngay cả sàn đấu cứng rắn cũng không ngừng phát ra tiếng rắc rắc, từng đạo vết nứt, dưới vô số ánh mắt kinh hoàng nhanh chóng lan tràn từ lòng bàn chân cô.

Nắm đấm khẽ run, đấu khí màu bạc đột nhiên tuôn trào, bao bọc lấy. Cuối cùng không còn bất kỳ sự chần chừ nào. Tiêu Hàm quát lạnh một tiếng, cánh tay phải vung vẩy, nắm đấm bạo nện (đấm mạnh) ra. Cuối cùng dưới vô số ánh mắt chăm chú, nó trùng điệp (va chạm mạnh mẽ) vào mũi thương của Diệp Đào!

"Oành!"

Không hề vận dụng bất kỳ đấu kỹ nào, một cú đấm và một cây thương tiếp xúc. Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng động lớn vang vọng khắp sân đấu. Chỉ thấy nơi hai người tiếp xúc, phiến đá cứng rắn ầm vang một tiếng rồi lập tức trực tiếp bị chấn thành bụi phấn. Những vết nứt càng giống như mạng nhện vậy, không ngừng lan tràn ra xung quanh.

"Cút!"

Bụi phấn từ mặt đất bốc lên và ngay lập tức sau khi một cú đấm và một cây thương tiếp xúc, một tiếng rắc rắc kim loại vỡ vụn đột nhiên truyền ra từ chỗ giao chiến. Sau đó một bóng người đột nhiên bắn ngược ra từ trong làn tro bụi. Một luồng máu tươi đỏ thẫm phun mạnh ra. Thân thể Diệp Đào sau khi tiếp đất nặng nề vẫn trượt dài trên mặt sàn gần mười mấy mét về phía sau rồi mới từ từ dừng lại. Hắn ta nằm đó, toàn thân đầy bụi bẩn và vết thương.

Vô số ánh mắt xuôi theo bóng người bị bắn ngược khẩn trương quét tới. Khi ánh mắt của họ nhìn thấy người bại trận bị bắn ngược ra kia, quảng trường lập tức chìm vào yên tĩnh. Mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này.

Ở mép quảng trường, áo của Diệp Đào gần như bị kình khí công kích (sức mạnh tấn công) chấn thành từng mảnh vụn. Toàn thân hắn ta đầy những vết bầm tím do đá vụn bắn vào người, khóe miệng còn vương vãi vết máu khiến hắn trông hết sức chật vật (tê tái, thê thảm). Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kinh hãi hơn cả vẫn là đôi tay đẫm máu của Diệp Đào đang run rẩy cầm hai đoạn trường thương đã nứt vỡ. Nhìn vào chỗ nứt vỡ kia, rõ ràng là nó đã bị một lực mạnh mẽ trực tiếp làm tan nát.

Trong quảng trường, tro bụi từ từ rơi xuống. Một thiếu nữ mặc áo trắng từ từ bước ra. Thân thể nàng được bao bọc bởi bộ bào phục ngăn nắp đến không có lấy một nếp nhăn, hoàn toàn đối lập với Diệp Đào đang chật vật không thể chịu nổi gần như là hai thái cực hoàn toàn khác biệt.

Diệp Đào bây giờ có thực lực tam tinh Đại Đấu Sư. Tiêu Hàm có thể một chiêu vượt qua hắn như vậy chứng tỏ bản thân nàng ít nhất cũng là một cường giả lục tinh Đại Đấu Sư! Nhớ tới khả năng này trên khán đài đông nghìn nghịt, lập tức vang lên những tiếng hít lấy khí lạnh. Lần nữa nhìn về phía Tiêu Hàm, ánh mắt của họ rõ ràng đã thêm một chút sợ hãi. Một lục tinh Đại Đấu Sư ở độ tuổi này cho dù là trong nội viện Học viện Già Nam cũng là một nhân tài hiếm có, nổi bật!

Hổ Gia kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được, nàng đột nhiên một quyền nện mạnh vào lan can, lẩm bẩm một mình: "May mà ta hôm kia không có quấn quýt chặt lấy nhỏ đó nếu không cái vận xui này sợ là cũng sẽ rơi vào đầu ta rồi."

Nàng tự biết dù có dùng hết toàn lực, nàng cũng không thể nào một quyền cứng đối cứng với đấu kỹ Huyền giai của một tam tinh Đại Đấu Sư lại còn có thể tiện thể đánh bay cả người như vậy. Sửa sang áo bào, Tiêu Hàm ánh mắt lạnh lùng đảo qua khán đài. Những học sinh đang ngồi trên đó khi chạm phải ánh mắt của nàng cũng không nhịn được mà rụt cổ lại.

"Huân Nhi là bạn gái của ta, ta hiểu rõ rất nhiều người cảm thấy bất bình." Nàng nói bằng giọng lạnh lẽo nhưng âm vang rõ ràng đến từng tai người nghe.

"Nếu có ai không phục có thể tự mình đến tìm ta."

"Ta đánh cho người đó phục." Câu nói cuối cùng của Tiêu Hàm như một lời tuyên bố, một lời thách thức đầy sức mạnh và sự tự tin tuyệt đối khiến toàn bộ khán đài chìm vào sự im lặng kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store