ZingTruyen.Store

EDIT||| Bậc thầy thẻ sao - Tinh tạp đại sư - Điệp Chi Linh

#73: Chuyển nhà

anntata

Tạ Minh Triết làm xong ba thẻ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, liền thuận tiện viết luôn bách khoa thẻ bài, cậu viết lại đại khái giới thiệu về Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi và chuyện kết nghĩa Đào Viên giữa ba huynh đệ, sau đó gửi qua cho Trì Oánh Oánh chỉnh sửa, trau chuốt lại.

Làm xong mọi thứ cũng đã là 12h30 trưa, Trì Thanh gọi mọi người xuống ăn cơm.

Tạ Minh Triết tháo mũ giáp xuống để đi ăn cơm trưa, vừa ngay lúc đó Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm đã cùng nhau trở lại.

Khóe mắt Trần Tiêu tràn đầy ý cười, hiển nhiên tâm tình cực tốt, trong tay anh ta cầm theo một chiếc vali lớn đi vào phòng khách, cao giọng giới thiệu với mọi người: "Đây là anh trai của tôi, Trần Thiên Lâm, Tiểu Tạ hẳn là có nói qua với mọi người rồi nhỉ? Từ hôm nay anh ấy dọn về đây sống."

Mọi người lập tức xôn xao chào hỏi: "Xin chào Lâm thần!"

Người đàn ông đứng bên cạnh Trần Tiêu có khí chất rất khác lạ, dáng người cao hơn 1m80 có thể sánh ngang với người mẫu. Y có một đôi mắt xanh tựa trời trong, thoạt nhìn như nó được khảm lên viên đá quý vô cùng thanh lãnh. Đôi môi y cũng mang màu sắc nhàn nhạt, hơn nữa làn da y quá trắng, dưới ánh nắng trông y gần như hòa vào với cảnh vật.

Người đàn ông lễ phép chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Trần Thiên Lâm."

Trì Oánh Oánh tích cực nhất đưa tay ra bắt với y, tươi cười vui sướng: "Chào Lâm thần, em là Trì Oánh Oánh, trước giờ luôn là fan của anh! Còn đây là chị gái em, Trì Thanh, cũng là hội trưởng hiệp hội Niết Bàn; Đây là Bàng Vũ, mọi người đều gọi tên này là Tiểu Béo. Còn Kim ca tên đầy đủ là Kim Dược, hai người họ quản lý nội vụ. Còn em chịu trách nhiệm tuyên truyền và tuyển người cho hiệp hội."

Trần Thiên Lâm gật đầu, nhìn Trần Tiêu: "Nhân viên hiệp hội sắp xếp coi như đầy đủ, cậu cũng chuẩn bị rất lâu rồi nhỉ?"

Lỗ tai Trần Tiêu hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Năm em tốt nghiệp đại học xong đã bắt đầu chuẩn bị, những người này đều là do em chọn lựa kỹ càng rồi cố định thành viên của phòng làm việc. Tiểu Tạ coi như là thành viên ngoài ý muốn, vốn là do em tuyển tạm thời thôi."

Tạ Minh Triết phụ họa: "Không sai, em là ngoài ý muốn. Do chị Oánh phải nghỉ một tháng vì kết hôn, Trần ca đăng tin tuyển người tạm thời vừa lúc em thấy được. Nếu không nhờ có sự trùng hợp này, em sẽ không tiếp xúc với game sớm như thế."

Trần Tiêu nhìn cậu, trêu ghẹo nói: "Vốn cho rằng cậu chỉ là tạm thời góp đủ số, không ngờ hiện tại cậu lại trở thành chủ lực của mọi người, lại còn là người mới nổi tiếng nhất, Chú Béo."

Mọi người nghe thấy ID này đều thấy buồn cười, da mặt Tạ Minh Triết cũng ngày càng dày, cười theo, cậu nhìn thầy mình, nói: "Về sau thầy ở cùng mọi người, nói chuyện phiếm cũng dễ dàng hơn! Vừa lúc em cũng có vài chuyện muốn hỏi thầy..."

Trì Thanh nói: "Cơm trưa em đã chuẩn bị xong, Lâm thần ăn cơm cùng mọi người trước đi, ăn xong rồi nói cũng không muộn."

Trần Tiêu đưa anh trai lên lầu cất hành lý.

Căn nhà này vốn là của Trần Thiên Lâm. Khi y đi, Trần Tiêu liền cải tạo phòng khách thành sảnh chơi game, mấy phòng cho khách trên lầu sửa thành phòng ngủ cho người trong phòng làm việc. Tuy rằng những thứ dụng cụ đều đã khác, nhưng cách bày trí hoàn toàn không thay đổi, mọi nơi đều lộ ra hơi thở quen thuộc.

Đi đến ban công, Trần Thiên Lâm bắt gặp những cái cây mình trồng khi trước, y nhất thời ngơ ngẩn.

Y rời khỏi nơi này đã 5 năm, cây trên ban công đến một chậu cũng không chết, ngược lại còn ngày càng xum xuê. Một mầm cây ban đầu đã phân nhánh lan đầy chậu hoa, nhánh trầu bà treo trên vách tường vẫn luôn buông xuống mặt đất, dây leo thì bò lên vách tường, xanh um tươi tốt, khiến toàn bộ ban công trông như một hoa viên xanh mát.

Tâm tình Trần Thiên Lâm phức tạp, quay đầu nhìn Trần Tiêu: "Cậu chăm chúng nó rất tốt."

Hốc mắt Trần Tiêu chua xót, dùng sức khịt mũi nén xúc động muốn khóc, âm thanh khàn khàn nói: "Đây đều là những giống cây anh thích nhất, em học cách chăm chúng, đúng giờ tưới nước, phơi nắng chúng. Hy vọng một ngày anh trở về, nhìn thấy chúng sẽ cảm thấy thân thuộc hơn."

Trần Thiên Lâm: "..."

Quay đầu nhìn lại bộ dáng đỏ cả mắt của em trai, đáy lòng Trần Thiên Lâm khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu Trần Tiêu như thuở nhỏ, âm thanh bình tĩnh chứa một tia ôn hòa của người anh lớn: "Cậu... tính tình vẫn cố chấp như trước."

Trần Tiêu đột nhiên cứng đờ, anh trai xoa đầu mình? Mình không bị ảo giác đó chứ?

Thẳng đến khi Trần Thiên Lâm xoay người vào nhà, Trần Tiêu mới hồi phục tinh thần, trong mắt dâng lên sự mừng như điên, anh trai xoa đầu mình như hồi nhỏ? Thật sự không phải ảo giác! Trần Tiêu ngây ngô cười gãi đầu, cố khống chế tâm tình kích động, đi vào phòng ngủ nói: "Anh ơi, phòng của anh em hoàn toàn không động vào, chăn ga đều đã được giặt sạch sẽ!"

Đối diện với ánh mắt lấy lòng cùng tranh công của em trai, trong lòng Trần Thiên Lâm mềm nhũn, hòa nhã nói: "Biết rồi, anh ở lại đây, về sau coi như là huấn luyện viên của câu lạc bộ, giúp cậu và Tiểu Tạ tiến bộ."

Hai mắt Trần Tiêu sáng ngời, âm thanh kích động đến hơi run rẩy: "Thật tốt quá rồi!"

***

Dưới lầu, Trì Thanh nhanh chóng để đồ ăn lên bàn ăn. Biến hôm nay Lâm thần trở về, cô cố ý đi siêu thị mua rất nhiều rau dưa và thịt, cơm trưa hôm nay phong phú hơn mọi ngày rất nhiều.

Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm rất nhanh xuống lầu vào bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Bình thường Tiểu Béo nói rất nhiều, nhưng hôm nay có đại thần ở đây, cậu ta không dám lắm miệng, chỉ cắm đầu ăn cơm. Những người khác cũng vậy, chỉ có Trì Oánh Oánh không hề sợ người lạ, hơn nữa đối phương còn là thần tượng của mình, cô thực vui vẻ cùng Trần Thiên Lâm nói chuyện phiếm.

Trì Oánh Oánh hỏi: "Lâm thần có tính quay về thi đấu không?"

Trần Thiên Lâm nói: "Không được, tôi chỉ ở phía sau giúp Tiểu Tạ và Trần Tiêu tham mưu, coi như là huấn luyện viên đi."

Mọi người nhìn nhau, Tạ Minh Triết biết rõ nguyên do vội vàng giảng hòa: "Như vậy cũng tốt! Địa vị và thực lực của thầy không cần dựa vào thi đấu để chứng minh, thầy đã sớm là thủy tổ hệ mộc, làm huấn luyện viên cũng tương đối phù hợp! Nào, hoan nghênh thầy dọn về ở, chúng ta kính anh ấy một ly!"

Cậu nhanh chóng đi vòng qua đề tài này, Trì Thanh hiểu ý, chủ động giơ ly vang đỏ lên, những người khác cũng sôi nổi noi theo, không nhắc đến đề tài này nữa.

Sau khi kết thúc cơm trưa, Trần Tiêu kéo một mình Tạ Minh Triết qua một bên, hỏi: "Cậu biết nguyên nhân anh trai anh không trở lại thi đấu sao?"

Tạ Minh Triết gật đầu: "Sư huynh nói với em, thực lực thầy rất mạnh, sau khi trở về lỡ như phải đối diện với hai người đồ đệ, dù có thắng hay thua đều sẽ thực xấu hổ. Hơn nữa, thầy cũng không phải chấp nhất với chuyện tranh cúp, anh ấy chắc cũng không muốn lộ diện trước mặt phóng viên đâu."

Trần Tiêu thở dài, dùng sức nắm chặt nắm tay: "Anh ấy đồng ý trở thành huấn luyện viên, sau này thi đấu nhất định có thể giúp sức chúng ta —— chúng ta phải lên lịch huấn luyện nghiêm túc thôi, không còn nhiều thời gian nữa."

Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi!"

***

Trần Tiêu sắp xếp bên cạnh chỗ mình thêm một bộ ghế xoay cùng mũ giáp chơi game cho Trần Thiên Lâm.

2h chiều, mọi người cùng lúc mang mũ giáp tiến vào game.

Trần Thiên Lâm gửi tin nhắn riêng cho Tạ Minh Triết: "Vừa rồi muốn nhờ anh giúp cái gì? Có gì không rõ sao?"

Tạ Minh Triết nói: "Em đang làm thêm mấy thẻ, làm xong em đưa qua cho anh xem luôn! Anh bận gì thì cứ làm trước đi ạ."

Trần Thiên Lâm đáp: "OK."

Tạ Minh Triết thừa dịp nghỉ trưa, đã nghĩ ra tiếp theo nên làm thẻ gì.

Đã làm Quan Vũ, Trương Phi, vậy dứt khoát làm luôn Ngũ hổ thượng tướng của Thục Quốc đi, đem đủ loại tấn công đơn thể ra làm một lần, về sau set thẻ của cậu sẽ không bao giờ thiếu loại thẻ công kích đơn thể này nữa.

Ngũ hổ thượng tướng, là năm vị tướng quân danh khí cao nhất của Thục Quốc, gồm Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu cùng Hoàng Trung.

Mỗi một người đều là nhân vật lợi hại trên chiến trường, lấy một địch trăm, mỗi người cũng đều có một câu chuyện xưa truyền kỳ của mình.

Tạ Minh Triết quyết định làm trước lão tướng quân Hoàng Trung, hình tượng nhân vật và kỹ năng đều đã lên ý tưởng xong.

Hoàng Trung đã gần 60 tuổi, lại có dũng khí cả ngàn trai trẻ cũng không đấu lại, có tài bắn cung cực kỳ lợi hại. Lúc đó hắn cùng Hàn Huyền đóng giữ Trường Sa, Lưu Bị dẫn quân đến tấn công Trường Sa, Hoàng Trung đại chiến Quan Vũ, nhất thời không thể phân thắng bại. Nhưng tuổi Hoàng Trung đã lớn, hơn nữa Quan Vũ mang theo lính, cuối cùng vẫn thua.

Quan Vũ đánh giá cao vị lão tướng dũng mãnh này, không nhẫn tâm giết hắn, thả hắn về. Ngày tiếp theo, Hoàng Trung dùng kế dụ Quan Vũ, vốn có thể bắt được Quan Vũ, nhưng hắn cảm động với sự nhân nghĩa của Quan Vũ, không đành lòng bắn chết Quan Vũ, liền chỉ dùng tên bắn rớt mũ giáp của Quan Vũ.

Hai người công khai buông tha nhau trên chiến trường, thái thú Trường Sa, Hàn Huyền lại không phải người mù, đương nhiên hoài nghi Hoàng Trung làm phản, hắn lấy lý do này đòi chém đầu Hoàng Trung. May mắn có Ngụy Duyên chạy tới cướp pháp trường, giết chết Hàn Huyền. Hoàng Trung cảm thấy Lưu Bị là một chủ công đáng tin cậy, liền đầu hàng Lưu Bị, từ đây dưới trướng Lưu Bị lại có thêm một viên mãnh tướng, lập chiến công vô số.

Hoàng Trung 60 tuổi vẫn có thể đánh ngang tay với Quan Vũ, có thể thấy hắn có bao nhiêu dũng mãnh, đời sau cũng gắn liền hắn với cụm từ "Càng già càng dai". Vũ khí của hắn có hai loại, một là đao, hai là cung tên. Nghe nói mũi tên của hắn chính là "trăm phát trăm trúng".

Tạ Minh Triết nghĩ, nếu lão tướng quân Hoàng Trung có thể ngoài trăm mét bắn trúng mũ giáp Quan Vũ, có năng lực "Thiện xạ", vậy để vũ khí của hắn là cung tên đi. Để gây sát thương đơn thể cực lớn, vậy dùng tỉ lệ phần trăm để tính, bắn thẻ máu mỏng không có lời, phải bắn lá chắn thịt mới sướng!

Một kỹ năng khác, có thể dùng cụm từ "Càng già càng dai", để Hoàng Trung tăng cường lực phòng ngự, tránh cho vừa ra sân đã bị vây chết.

Hình tượng nhân vật Hoàng Trung rất nhanh hình thành trong đầu Tạ Minh Triết, một ông lão hơn 60 tuổi, tóc, lông mày, đến râu cũng đã hoa râm, nhưng trên mặt hắn lại không có chút mệt mỏi, ngược lại đôi mắt rất có tinh thần, vô cùng phấn chấn!

Ông lão mặc một thân khôi giáp, trong tay cầm cung tên —— không giống mũi tên rực cháy của Tôn Thượng Hương, đầu mũi tên của Hoàng Trung được làm từ kim loại sắc bén, sát thương cũng được tính như sát thương đơn thể hệ kim.

Thiết lập xong hết thảy, Tạ Minh Triết lại liên kết với hệ thống chế tạo thẻ, bắt đầu vẽ thẻ bài Hoàng Trung.

Thẻ bài Hoàng Trung này tương đối đơn giản, chủ yếu là phải vẽ cung tên thật tốt, trước đó Tạ Minh Triết đã vẽ cung tên cho Tôn Thượng Hương, vì vậy không cần tách vũ khí ra vẽ riêng, một lần đã vẽ xong hết thảy.

Đến tọa kỵ của Hoàng Trung, nghe nói tên là "Liệu Nguyên Hỏa", là một tuấn mã đỏ thẫm, Tạ Minh Triết sửa lại thiết kế yên ngựa, miễn cho bị trùng với tọa kỵ của Lưu Quan Trương. Đội kỵ binh Thục Quốc, muốn thống nhất cưỡi ngựa, như vậy phải chỉnh tề lên sân khấu, nhìn mới càng ngầu.

Lần này chỉ dùng 20 phút, Tạ Minh Triết đã vẽ xong thẻ Hoàng Trung ——

Hoàng Trung <Hệ Kim>

Cấp bậc thẻ bài: Cấp 1

Cấp sao tiến hóa: ★

Số lần sử dụng: 1/1

Thuộc tính căn bản:

Máu: 200

Thủ: 150

Công: 500

Tốc: 20

Bạo kích: 20%

Kỹ năng phụ: Tiễn vô hư phát (Hoàng Trung bắn ra tên nhọn trong tay trúng mục tiêu trong phạm vi 30m, làm lượng máu mục tiêu giảm 50%; thời gian cool down 3 giây)

Kỹ năng phụ: Càng già càng dai (Kỹ năng bị động, Hoàng Trung tuy rằng đã gần 60 tuổi, nhưng thân thể cường tráng, sát thương phải chịu giảm 50%)

<Trông ông cụ ngầu bá cháy ~>

Mũi tên bắn về phía thẻ bài chắn đòn lượng máu siêu cao, có thể dùng một lần bắn rớt 50% máu, tự thân lại giảm 50% sát thương, không dễ để bị hạ gục trong nháy mắt, bảo đảm vừa lên sân đấu liền có thể phóng kỹ năng.

Tấm thẻ Hoàng Trung này, có thể đối phó với set thẻ hệ thổ máu dày, ví dụ như Voi Trắng của lão Trịnh, máu tận 200 ngàn. Kỹ năng của Hoàng Trung là giảm 50% lượng máu, một mũi tên bắn rớt 100 ngàn máu, có thể nói là hỗ trợ hết mình!

Ngũ hổ thượng tướng, còn thiếu Mã Siêu và Triệu Vân!

Tạ Minh Triết hít thở sâu, tập trung tinh thần bắt đầu thiết kế kỹ năng cho hai người còn lại.

******

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store