Chương 107 - 108
107
Dưới sự điều dưỡng cẩn thận của Lăng Diệp, bệnh cảm cúm của Lãnh Tử Diễm nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, chính là thỉnh thoảng vẫn sẽ nôn ói, không thể nào ăn ngon.
" Lãnh Tử Diễm, ngươi buổi chiều không phải có lớp sao? Còn ngủ nữa?" Rõ ràng trước kia không có ngủ trưa, sao bây giờ chẳng những ngủ, hơn nữa còn bò dậy không nổi. Hay là cần ngủ đông như gấu chó?
Lăng Diệp luồn tay vào, bắt được cái mông thô bạo bóp lấy. "Mau dậy!"
Lãnh Tử Diễm đập một cái phủi ra, luyến tiếc mở mắt. "Đừng nháo."
" Vẫn chưa khỏe?" Sờ sờ trán, không phát sốt.
" Ân...."
Giọng mũi nồng đậm Lăng Diệp nghe thấy tới xương cũng nhuyễn. "Vậy ta xin phép cho ngươi?" Người trong ổ chăn lười không lên tiếng, Lăng Diệp không nói gì, mới vừa đi, sau lưng "Ọe" một tiếng liền ói ra.
Lăng Diệp cảm thấy bất thường, cẩn thận đem người thu dọn sạch sẽ, đối phương vẫn có vẻ mệt mỏi, thân thể hắn sao có thể kém đến tình trạng này?
" Mấy ngày ta đi mới bắt đầu muốn nôn? Trước kia sao? Trước kia có khó chịu không?"
" Không, sau cảm cúm mới muốn nôn." Lãnh Tử Diễm đánh một cái nôn khan, Lăng Diệp sợ tới mức khẩn trương lên, hắn xua xua tay ý bảo mình không có việc gì. "Có thể do cảm cúm còn chưa hết."
Biết đâu thật sự là cảm cúm.
Lăng Diệp cào cào đầu, không dám nghĩ nhiều thêm, rốt cuộc, sau một câu, trái tim y đang treo trực tiếp rơi xuống vỡ nát.
Lãnh Tử Diễm nói. "Lăng Diệp, ta muốn ăn cam."
Lăng Diệp cắn chặt môi. "Ta thấy chúng ta vẫn đi siêu âm một cái."
Siêu âm? Hắn muốn ăn cam y nói siêu âm cái gì.
Lãnh Tử Diễm có ngu ngốc tới đâu cũng biết siêu âm là trò gì.
Con mắt vốn kéo căng nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía. "Lăng thiếu gia." Cầm y phục ném lên đầu Lăng Diệp, hừ một tiếng, lại nhặt về, mặc vào. "Đi học đi, cam ta mua khi trở về."
" Này... Lãnh Tử Diễm!"
Cửa chính phanh một tiếng đóng lại. Bất đồng cùng mấy ngày trước, Lăng Diệp trở về rồi, Lãnh Tử Diễm liền bị ép quấn khăn quàng cổ cùng găng tay, toàn thân kín không kẽ hở, hắn nâng lòng bàn tay lên hà hơi, trong lòng vẫn tức giận bất bình, Lăng Diệp đầu heo kia, bệnh hoạn!
Lăng Diệp bị người nào đó oán hận cũng không dám phớt lờ, lên mạng tra xét triệu chứng mang thai thời kỳ đầu, hình như sau năm tuần mới bắt đầu có triệu chứng. Từ lúc xảy ra chuyện Dã Kê đến nay xấp xỉ hai tháng, Lãnh Tử Diễm là nam nhân, hơn nữa, thân thể cường tráng, cực kỳ có khả năng bị cảm mới dẫn ra triệu chứng nôn mửa thích ngủ.
Lấy thú thân giao hợp, nữ tử tỷ lệ mang thai trên dưới sáu mươi phần trăm, nam tử không cao như vậy, nhưng cũng có gần bốn mươi phần trăm.
Bốn mươi phần trăm, Lăng Diệp hận chết xác suất này.
Nếu thật sự có thai...
Có, Lãnh Tử Diễm cũng sẽ không sinh!
Lăng Diệp an ủi mình, một thai nhi thôi, không đáng so đo.
Ngay cả... Ngay cả người của mình bị kẻ khác dùng thú thân xâm phạm, y cũng đã nhẫn nhịn, chẳng lẽ lại vì một thai nhi đã định không thể hạ sinh mà tâm sinh vết rạn?
Sao lại có thể.
Lăng Diệp vỗ vỗ mặt, lấy khăn quàng cổ che khuất nửa mặt dưới, đến cửa hiệu thuốc nhìn qua nhìn lại bên trong, thấy không có người quen mới đi vào.
Tìm một dì trung niên thoạt nhìn không nói nhiều. "Làm phiền, cần hộp giấy thử."
Bà dì nhìn y mấy lần. "Không có bị?" (*khục khục* ý bả là tới tháng mà không có =.=")
Lăng Diệp phản ứng nửa ngày, gật gật đầu. ( báo chưa hỉu, chỉ có chúng ta hỉu)
" Mấy ngày rồi ?" Bà dì tiếp tục móc len.
Lăng Diệp ho một tiếng. "Khoảng vài ngày."
Bà dì gật gật đầu, tỏ vẻ sáng tỏ. "Muốn ba nguyên, năm nguyên hay mười nguyên?" (nguyên ở đây là đơn vị tiền tệ)
" Không có đắt tiền hơn?"
Bà dì lại nhìn chăm chăm y nửa ngày. "Một trăm, độ chuẩn xác cao tới tám mươi lăm phần trăm, chịu không?"
" Chịu!"
Giọng điệu này, y như nhà giàu mới nổi.
Bà dì buông len sợi trong tay, xoay người từ tủ thủy tinh tầng trên cùng cầm ra một cái hộp, không mặn không nhạt dặn dò. "Trong bảy đến mười ngày không bị, hiệu quả tốt nhất..."
" Chờ một chút." Lăng Diệp nhăn mày lại. "Ngươi là nói cái... Cái... Nữ nhân kia không bị?"
Tâm tình bà dì hình như không tốt. "Không phải thế thì là gì? Nam nhân các ngươi à...?"
Lăng Diệp vội vàng ngắt lời, lạnh mặt hỏi. "Không bị thì làm sao đây?"
" Không bị?" Bà dì tựa hồ rất kinh ngạc, thanh âm chói tai. "Chính là không có bị mới nghi, ngươi này, bệnh hoạn."
Lăng Diệp nhào nặn nắm tay, trong mắt nhân loại, nam nhân đương nhiên không thể mang thai, nhưng thú tộc họ công năng cường đại, dù là một nam nhân, chỉ cần hùng tính lấy thú thân bắn tinh dịch vào, có thể có hài tử.
Vấn đề là, giấy thử này chuẩn không?
Nếu không vẫn kéo đến bệnh viện siêu âm?
Lăng Diệp cảm thấy ngực rất tức, y biết, đây không phải hài tử của y, dù liên tục nói không khó chịu, trong lòng vẫn rất bực bội. Chỉ hận không thể... Đem con gà rừng kia xé nát!
108
Giấy thử thai?
Ánh mắt băng lãnh của Lãnh Tử Diễm suýt nữa đông cái hộp thành khối băng.
Lăng Diệp không nói, liền đẩy hộp qua, biểu tình trên mặt khó có thể phán đoán.
Lãnh Tử Diễm chậm rãi mở hộp, nhìn nhìn cao thấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Tìm bật lửa phía dưới tủ TV, ba một tiếng châm lửa, cháy sạch không còn một mảnh, thế lửa dính vào trên tay, hắn dùng lực lắc lắc, điềm nhiên như không quay đầu lại. "Ngươi có thể làm ta to bụng?"
Lăng Diệp trơ mắt nhìn hắn thiêu hủy cái hộp, vẫn không ngăn cản, nhưng mày nhẹ cau xuống.
Lời Hoàng Ảnh từng nói, Lãnh Tử Diễm vẫn nhớ, tuy lúc ấy vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng cử chỉ quỷ dị của Lăng Diệp hôm nay, không thể không làm hắn để ý.
Hai tháng nay số lần hắn cùng Lăng Diệp lên giường không ba mươi cũng có hai mươi, nếu thú tộc thật sự có thể khiến nam tử mang thai, như vậy tỷ lệ hắn trúng chiêu rất lớn.
Nghĩ đến đây, trái tim Lãnh Tử Diễm hung hăng vặn vẹo, trên mặt lại cái gì cũng không lộ ra, nhưng thanh âm càng lúc càng băng lãnh. "Lăng thiếu gia sao không nói lời nào?" Hắn đi qua, vò vò tóc Lăng Diệp, động tác cơ hồ cố ôn nhu. "Nói đi, phải không? Ta không đánh ngươi."
--Nói không đánh, kỳ thực là định đánh tới chết sao?
Lăng Diệp lại không có tâm tư vui đùa với hắn, cắn môi dưới, u ám không thua gì đối phương. "Có khả năng thôi."
" Có khả năng? Lăng thiếu gia, ngươi coi ta là cái gì? Nếu sớm đã biết, tại sao không nói cho ta hay?" Lãnh Tử Diễm tiếp cận tai y, nghi ngờ nói. "Thao ta thật sự rất vui? Có phải sớm đã nghĩ để ta sinh hài tử cho ngươi, nói, phải không?"
Y là muốn hắn sinh hài tử cho y, y sao lại không nghĩ?
Lăng Diệp nhắm mắt lại. ".... Không khác lắm."
" Không khác lắm cái rắm!" Bắt lấy đầu Lăng Diệp, ấn mạnh lên bàn cơm, nghe phanh một tiếng, mắt thấy bàn thủy tinh cũng nứt ra, Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy khó hả giận.
Hắn bất quá vừa mới cấp cho người này một cái nhìn hoà nhã, người này lại đánh xà trên côn, suốt ngày nghĩ vớ vẩn.
Thật sự coi hắn là của y?
Lại còn lừa gạt làm hắn sinh hài tử.
Biến mẹ ngươi đi!
Hắn chỉ có thể bị nam nhân thao, cũng không có nghĩa hắn phải bụng bự lắc lư trên đường như một nữ nhân.
Người thừa kế nam tính của Lãnh gia thư phục Tướng quân công tử, mừng đến mang bầu? Mẹ nó, nếu thật như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thế giới.
Lãnh Tử Diễm càng nghĩ càng giận, gân xanh trên trán cũng nhô ra, Lăng Diệp bị hắn gắt gao ấn đầu lại có cổ họng cũng không la được tiếng, trên bàn thủy tinh thoáng nhiễm máu loan, thế mới biết mình đập rách đầu y.
Đầu báo cũng sẽ rách?
Đáng đời!
Lên lầu liền đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái, không cho Lăng Diệp vào, nếu đối phương không "thật thà bộc trực", hắn trực tiếp đá người ra khỏi nhà cũng được.
Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi, đứng trước gương vén áo lên, mấy hôm trước không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện - eo bụng vốn cứng rắn lại biến mềm mại, sờ lên, rốt cuộc không có cảm giác săn chắc trước kia, ngay cả ngực cũng vậy, hai khối kia... Hình như to hơn lúc trước?
Nói ngũ lôi ầm ầm đánh vào đầu cũng không quá đáng.
Lãnh Tử Diễm kinh hồn bạt vía miết miết, từ xúc cảm mà nói, vẫn còn là nam nhân... Nhưng hắn chính là cảm thấy bất thường.
Sắc mặt từng chút trở nên trắng bệch, bình lặng chống đỡ nháy mắt sụp đổ trước thống khổ, Lãnh Tử Diễm ọe mấy tiếng, xoay người liền nôn, nhìn nước chua xanh xanh vàng vàng, không biết sao liền cười nhẹ, hắn dùng mu bàn tay lau khô khóe miệng, cảm thấy mắt hơi xót, lại vội vàng sát lên, nước chua bẩn hề hề dính vào khóe mắt, trái lại khiến cho càng khó chịu.
Thai nhi này chắc chắn phải phá.
Nhưng làm sao phá? Chỉ đi bệnh viện kiểm tra thôi hắn cũng không làm được.
"Lãnh Tử Diễm..." Cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái.
Không để ý tới.
Lại gõ mấy cái nữa.
Trong phòng vẫn không có động tĩnh, thanh âm gõ cửa lại không gấp không chậm, đương nhiên cũng sợ chọc giận người bên trong.
Vài tiếng sau cửa mới mở ra.
Lãnh Tử Diễm dùng vai phá khai Lăng Diệp vẫn đứng ở cửa, không nói một lời đi ra ngoài.
Ra cửa chính, Lãnh Tử Diễm ở phía trước, Lăng Diệp liền theo sau, hai người đi đi ngừng ngừng, người phía trước đôi khi quay đầu lại, Lăng Diệp liền nâng đầu lên, diện vô biểu tình nhìn hắn, rõ ràng diện vô biểu tình, lại có mấy phần đáng thương.
Trời giá rét đông lạnh, máu trên trán Lăng Diệp nhanh chóng đông lại thành tinh thể, khóe miệng Lãnh Tử Diễm vừa kéo, cũng không quay đầu lại, đi vào tiệm thuốc.
" Làm phiền, thuốc phá thai."
Trước khi tính tiền, lại thêm bình cồn i-ốt cùng một hộp băng cá nhân, về nhà liền ném cho Lăng Diệp, lại phanh một tiếng đóng cửa.
" Uống thuốc phá không được."
Thanh âm Lăng Diệp truyền vào như u hồn.
" Câm miệng." Lãnh Tử Diễm giận không thể nén, sốt ruột xé bao hộp ra, chỉ mong càng sớm đem thứ trong bụng lộng ra.
" Hài tử thú tộc chỉ có bác sĩ thú tộc mới có thể phá."
" Vậy phá thế nào?"
" Ta giúp ngươi liên hệ. Thú tộc có rất nhiều nam nhân sinh hài tử, bác sĩ có kinh nghiệm, sẽ không cười ngươi."
Lãnh Tử Diễm im lặng mấy giây, tay không nhịn được dùng sức, đem hộp bóp thành bánh quai chèo. "Ngươi lại gạt ta?"
" Hài tử này ngươi không muốn, không muốn thì...." Lăng Diệp cười gượng. "Ta lừa ngươi chỗ nào... Lãnh Tử Diễm...." Y nói. "Ngươi sao lại không tin ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store