ZingTruyen.Store

Edit Ai Ni U Hu

Ngày hôm sau Trương Triết Hạn được Cung Tuấn đưa về ký túc xá.

Cung Tuấn đổi sang chiếc motor rất ấn tượng. Trương Triết Hạn hỏi hắn sao tự nhiên lại đổi xe, thật ra xe điện mini lúc trước cũng rất tốt, Cung Tuấn cười hì hì nói thực ra đã mua từ lâu rồi, vừa rồi thi được bằng lái thì đổi thôi.

Trương Triết Hạn đội mũ bảo hiểm Cung Tuấn đưa cho, ngồi ở yên sau thuần thục ôm eo hắn, bạn bè cũng thường xuyên chở anh bằng xe máy nhưng chưa bao giờ Trương Triết Hạn làm file đính kèm vui vẻ như thế này.

Nghe thấy có người mở cửa, Dư Tường lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, thấy người bước vào chính là tổ tông làm mình lo lắng hãi hùng cả đêm, y vội vàng đi lên hỏi han ân cần: "Sao? Hòa hảo rồi?"

"Hòa cái gì hảo, không hề cãi nhau có được không?"

Trương Triết Hạn đá y một cước ra hiệu y có việc khởi tấu vô sự bãi triều, rút hai quyển sách giáo khoa trên bàn nhét vào cặp.

Dư Tường trợn mắt, lại tinh ý phát hiện hôm nay Trương Triết Hạn mặc áo phông mới... Còn có giày mới? Lại còn đeo vòng cổ hình con bướm pha lê.

"Ôi chao, quần áo mới? Giày mới? Vòng cổ mua khi nào vậy, như thiếu nữ?"

"Đẹp nhỉ, đều là Tuấn Tuấn tặng." Trương Triết Hạn đắc ý

"À."

Tiểu Vũ câm nín, lẽ ra y không nên hỏi. Lần này rốt cuộc Trương Triết Hạn sẽ ngừng gào thét với bọn họ không có vật chất tình yêu chỉ là một nắm cát chảy, nhưng nhìn những thứ bị Trương Triết Hạn tùy ý ném trong ký túc xá đi: áo thun LV, giày chơi bóng phiên bản giới hạn, bông tai hơn một vạn nhìn thế nào cũng đắt tiền hơn những thứ hiện giờ Trương Triết Hạn mang trên người... Hóa ra tình yêu cũng có thể khiến người ta hạ mức tiêu dùng, Tiểu Vũ líu lưỡi.

"Cậu vẫn lên lớp à?"

"Nói thừa, không có lớp thì ông đây về sớm như vậy làm gì."

Dư Tường nhìn điện thoại 10 giờ 40 phút điên cuồng bóc phốt lúc trước 5h ngài kéo chúng tôi từ trong chăn dậy tập thể dục buổi sáng, bây giờ lại có thể nói 10 giờ 40 phút thành "sớm như vậy"?

Trương Triết Hạn tỏ vẻ hôm nay tâm trạng mình không tệ, lười so đo những chuyện lông gà vỏ tỏi này với y.

"Đi cùng ha?" bạn nối khố mỉa mai, hôm nay y đặc biệt ở lại ký túc xá chờ Trương Triết Hạn, là vì sợ Trương Triết Hạn trở về hưng sư vấn tội mà không tìm thấy người sẽ đi thẳng đến phòng học tìm người.

"Không cần, tớ có người đón."

Dư Tường thầm nghĩ Cung Tuấn sẽ không si tình đến mức tự nguyện chạy đến trường bọn họ làm tài xế cho Trương Triết Hạn, kết quả y và Trương Triết Hạn cùng xuống lầu, vừa ra khỏi ký túc đã thấy Cung Tuấn - mặc áo phông hình mèo và đôi giày trắng cùng kiểu với Trương Triết Hạn, ngồi trên xe máy tinh thần phấn chấn.

"Anh Tiểu Vũ buổi sáng tốt lành."

"... tốt lành."

... Tiểu Vũ âm u, tài xế si tình đến thật này.

......

Cung Tuấn thật vui vẻ, cuối cùng Trương Triết Hạn cũng ngồi xe của hắn ôm eo hắn, còn dán chặt lấy hắn, bằng lái xe đúng là đáng giá.

Bảy ngày trước hắn cho rằng mình thất tình, ba ngày trước cho rằng Trương Triết Hạn sẽ không bao giờ coi hắn là bạn nữa, không ngờ hôm qua hắn lại trở thành bạn trai của Trương Triết Hạn.

Ngày đó Trương Triết Hạn đến đại học B tìm hắn, hắn thật sự có nhận ra anh đến, mặc dù không phải ngay lập tức. Lúc ấy trong đám người quá ồn, hắn phải tập trung nghe người khác nói chuyện nên ánh mắt sẽ không nhìn vào đám đông, hắn cũng không ngờ hôm nay Trương Triết Hạn sẽ đến, huống hồ anh còn đội mũ, nếu không phải lúc Trương Triết Hạn quay người để hắn thấy được một góc nhỏ cái cằm tinh xảo hơi vểnh lên, hắn suýt nữa đã bỏ lỡ, vội vàng ở phía sau gọi anh.

Tim Cung Tuấn đập thình thịch, không biết vì sao Trương Triết Hạn lại tới tìm hắn, vội vội vàng vàng gọi Trương Triết Hạn mấy lần nhưng anh cũng không để ý tới hắn, hắn tin chắc mình không nhận nhầm người, nhưng Trương Triết Hạn chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Khi hắn nản lòng thoái chí từ bỏ an ủi mình, có lẽ hắn thật sự nhận nhầm người, người nọ quay đầu lại — là Trương Triết Hạn không sai. Người hắn ngày nhớ đêm mong vẻ mặt lãnh đạm nâng cằm nhìn hắn một cái rồi theo dòng người tiếp tục đi về phía trước cũng không quay đầu lại.

Nhìn thấy Trương Triết Hạn tới đây hắn vốn rất vui vẻ, thậm chí phỏng đoán không lẽ đối phương đặc biệt tới tìm mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng xa cách Trương Triết Hạn nhìn mình hắn lập tức sợ hãi, bước chân muốn đuổi theo lại lúng túng dừng nguyên tại chỗ. Quả nhiên là hắn tự mình đa tình, tự biên tự diễn những tiết mục sứt sẹo này, Cung Tuấn cười khổ. Trong năm ngày này, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi tỏ tình thất bại sẽ bị Trương Triết Hạn tuyệt giao, không ngờ lần gặp gỡ tình cờ này mới cho hắn biết thì ra trong lòng mình vẫn sẽ đau đến run rẩy.

Trên đường đưa Trương Triết Hạn đến lớp, Cung Tuấn đã kể hết chuyện này với anh.

Trương Triết Hạn mắng hắn là đồ ngốc. Đồ ngốc, Cung Tuấn cười thừa nhận danh xưng này, nói trong tình yêu ai không phải là kẻ ngốc.

Đúng rồi, có chuyện này quên nói với em. Lúc trước anh đồng ý đóng một vở kịch được cải biên từ tiểu thuyết nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, lúc ấy anh đang giận nóng đầu, không thèm nhìn nam chính còn lại là ai đã đồng ý, chiều nay phải đi thử trang, em đừng giận ha.

Cung Tuấn cười khúc khích nói sẽ không, không tức giận.

Buổi sáng Trương Triết Hạn còn kỳ quái sao hôm nay Cung Tuấn lại dễ nói chuyện như vậy, buổi chiều trang điểm ở phòng hóa trang xong, dưới sự giới thiệu của người khác nhìn thấy vị diễn viên chính còn lại mới hiểu rõ.

Người trước mặt mặc y phục màu trắng thêu hoa văn lá trúc, tóc dài phiêu dật, trong tay còn cầm một cây quạt màu trắng mỉm cười với anh, khiến tim anh suýt nữa đập lỡ vài nhịp — anh không ngờ Cung Tuấn mặc đồ cổ trang lại đẹp như vậy, anh cũng không ngờ nam chính còn lại hóa ra chính là Cung Tuấn.

Sau khi hai người giả vờ không quen biết khách khí chào hỏi, Trương Triết Hạn thừa dịp không ai chú ý luồn tay vào ống tay áo rộng thùng thình của Cung Tuấn nhéo hắn một cái.

"Được lắm, vậy mà dám giấu anh. Em là người của trường kinh doanh sao lại trà trộn được vào khoa biểu diễn? Thành thật khai báo cho anh."

Cung Tuấn đau đến nhe răng trợn mắt, ấm ức bĩu môi nói: "Đây chẳng phải là muốn tặng anh bất ngờ sao, hôm anh đến trường tìm em đúng lúc đàn chị cũng tới tìm em thử trang phục cho nhân vật này, không ngờ lại rất phù hợp. Nghe được họ nói một diễn viên chính khác là anh nên em mới liều mạng tranh thủ."

"Tranh thủ kiểu gì? Em bán thân?"

"Trời đất, Hạn Hạn, em là loại người như vậy sao? Đều do các chị ấy nhìn thấy tài năng diễn xuất thiên phú của em."

"Ồ?" Trương Triết Hạn nhướng mày, mỉm cười không nói.

Cún con ỉu xìu, đành phải ăn ngay nói thật: "... Được rồi, còn đồng ý làm người mẫu miễn phí cho khoa thiết kế thời trang một năm."

"Anh không biết thầy Cung còn có kỹ năng diễn xuất nha."

"Chứ còn gì, nếu không hôm đó ở trước cửa nhà hàng..." cún con được khen ngợi vài câu, đuôi vểnh lên trời, không cẩn thận lỡ miệng.

"Cái gì cửa nhà hàng?"

Hú hồn suýt nữa thì lộ hết... Cung Tuấn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng chọn cách chuyển chủ đề:

"Em nào có kỹ năng diễn xuất gì. Nếu thầy Trương có thời gian không bằng dạy em cách nâng cao kỹ thuật hôn đi."

Trương Triết Hạn nghĩ đến kỹ thuật hôn của Cung Tuấn quả thật đủ nát, thành công bị dời lực chú ý: "Cái này quả thật phải dạy, nếu không đến lúc chia tay đừng nói anh là tiền nhiệm của em, quá mất mặt."

"Anh còn muốn chia tay? Tại sao hả??" Cung Tuấn xù lông, đưa tay gãi hông eo mẫn cảm của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cười đến ngã trái ngã phải Cung Tuấn vẫn không buông tha, ôm người vào trong ngực tiếp tục ức hiếp. Hai người trốn trong góc không ai chú ý, em tới anh đi cãi nhau đùa giỡn rất lâu, đến khi có người gọi nói phải chụp ảnh định trang mới thu liễm, chỉnh lý tốt cảm xúc đi làm việc.

Lúc hai người chụp ảnh cụng bầu rượu, tua rua của hai bình rượu đạo cụ trên tay họ vô tình vướng vào nhau, làm thế nào cũng không tách rời, họ nhìn nhau không khỏi bật cười.

"Đây là ám chỉ chúng ta phải dây dưa không dứt." Cung Tuấn thừa dịp những người khác đến giúp họ sửa sang lại đạo cụ ghé vào bên tai Trương Triết Hạn đắc ý nói.

Trương Triết Hạn nhìn hắn cười cưng chiều, gật đầu nói ừ.

Anh không nói với Cung Tuấn, kỳ thật buổi tối liên hoan sau trận bóng anh đã đi ra ngoài hai lần.

Lần thứ nhất ra ngoài anh đi khá xa, tình cờ nhìn thấy Cung Tuấn đang ăn uống với đồng đội trong nhà hàng, một đám nam sinh cao lớn ngồi ở đó ăn uống bốc phét thật sự ồn ào làm người khác chú ý, khuôn mặt của Cung Tuấn lại đặc biệt xuất chúng, đến mức trong đám đông Trương Triết Hạn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn. Anh lặng lẽ đứng ngoài cửa xác nhận quan hệ giữa Cung Tuấn và đồng đội trên bàn cơm coi như hòa hợp mới rời đi.

Lần thứ hai ra ngoài là để tránh rượu, anh đi theo lộ tuyến trước đó, ngoài ý muốn đụng phải Cung Tuấn đứng ở cửa một nhà hàng khác, anh hơi ngạc nhiên, đi qua chào hỏi Cung Tuấn hỏi hắn sao lại đứng ở đây, nghĩ thầm rõ ràng khi nãy Cung Tuấn còn đang ăn uống cùng đồng đội. Cún con đi lạc nhìn thấy anh tới uể oải nói đồng đội của hắn đang ăn mừng bên trong còn ám chỉ mình bị xa lánh. Trương Triết Hạn nhịn cười, cũng không chọc thủng lời nói dối của Cung Tuấn.

"Sao họ lại có thể như vậy, tôi dẫn cậu đi tiệm khác ăn."

Trương Triết Hạn đưa tay cố gắng khoác vai Cung Tuấn vỗ hai cái, chính trực nghiêm túc nói lời hắn muốn nghe, quả nhiên thấy mắt cún của Cung Tuấn sáng lên.

Tình yêu có lẽ cũng cần một chút tâm cơ, không phải sao? Trương Triết Hạn nhếch miệng nghĩ thầm.
 
 
_Hoàn_

Tác giả: 

Đã hoàn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi không ngờ lại viết lâu đến vậy.
10 là số yêu thích của tôi, vì vậy câu chuyện dừng ở đây. Phía sau tạp dề nhà bếp, và cả bồn tắm sẽ xảy ra chuyện gì nữa mọi người cứ thoải mái tưởng tượng. Không viết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store