[Edit | ABO] Sếp Hoắc Đòi Tôi Trả Lại Thanh Danh Cho Anh Ấy
Chương 47: Là áo giáp
…
Tình yêu nặng trĩu này.
Lương Tiêu tâm trạng phức tạp, sờ sờ cổ, dập tắt ý nghĩ tìm một sợi chỉ đỏ.
Nếu cái này mà xâu bằng chỉ đỏ, e rằng không phải là mặt dây chuyền.
Mà là áo giáp.
Tham khảo kích thước của chìa khóa, lúc cậu nhớ Hoắc tổng mà lấy những thứ này ra đếm đếm, có lẽ sẽ không còn nhớ Hoắc tổng nữa.
Đoạn Minh thấy cậu ngây người thất thần, đưa tay lắc một cái: “Nghĩ gì thế?”
Lương Tiêu không dám treo lên cổ, lẩm bẩm: “… Hoắc tổng tin tưởng tôi quá rồi.”
Cậu dù sao cũng là một omega, nhưng dù sao cũng là omega từng lấy 《Từ điển kiến thức Y học Đương đại》 đập vào đầu Hoắc tổng.
Hoắc tổng bây giờ đưa cho cậu ba trăm chiếc chìa khóa này, bất kể đựng trong túi nhựa hay buộc bằng sợi dây xâu lại, một khi vung ra đập…
Tường cũng có thể thủng một cái lỗ to bằng cái bát.
Lương Tiêu sợ làm kinh hãi người đại diện, lắc đầu, dẹp suy nghĩ lung tung: “Phòng ngủ—”
Lương Tiêu ho khan một tiếng: “Phòng ngủ chính là chìa nào?”
Trên chìa khóa đều dán nhãn, Đoạn Minh lục tìm một hồi, đưa cho cậu một chiếc.
Lương Tiêu tương đối thận trọng, suy nghĩ kỹ lưỡng: “Phòng ngủ phụ thì sao?”
Đoạn Minh tìm ra đưa qua.
Lương Tiêu hít sâu một hơi, tim đập hơi nhanh, quạt quạt gió: “Có phòng ngủ nhỏ không?”
Đoạn Minh tìm ra đưa qua.
Lương Tiêu ho khan một tiếng, nuốt nước bọt: “Phòng sách—”
Đoạn Minh đưa qua.
Lương Tiêu nhỏ giọng: “Văn phòng…”
Đoạn Minh kinh ngạc: “Cậu còn muốn ở văn phòng?!”
Lương Tiêu không dám nói ra, tâm tư bị người đại diện chọc thủng bằng một câu. Cậu tặc lưỡi, đỏ bừng từ vành tai nhanh chóng lan đến cổ áo.
“Muốn!” Lương Tiêu liều mạng: “Không được sao!”
“… Được.” Đoạn Minh gật đầu, “Lý tưởng thì luôn phải có.”
Đoạn Minh vỗ vỗ vai cậu: “Biết đâu có một ngày, hai người từ phòng ngủ chính sờ đến phòng ngủ phụ, hôn đến phòng ngủ nhỏ, lăn đến phòng sách, rồi Hoắc tổng ôm cậu vào văn phòng.”
Lương Tiêu: “…”
Đoạn Minh nói đã miệng rồi nên không làm khó cậu nữa, lấy kịch bản ra: “Nói chuyện chính.”
Bối cảnh của《Vân Kỳ》là hư cấu, nhân vật chính xuất thân từ Trấn Viễn Hầu phủ, cháu đích tôn trưởng tử của đương kim Hoàng hậu, Tiểu Hầu gia quý giá như vàng.
“Lúc hắn sinh ra vừa lúc gặp sao Bạch Hổ động. Trấn Viễn Hầu ghét hắn không may mắn, ném ở khu phụ mặc kệ.”
Đoạn Minh: “Hoàng hậu thấy chướng mắt, dứt khoát ôm hắb vào cung từ nhỏ, nuôi nấng chiều chuộng như phần của hoàng tử.”
Lương Tiêu cố gắng đè nén tâm trạng, đáp một tiếng, nhấn cửa xe xuống thổi gió.
“Không có sự ràng buộc của hoàng tử, hắn lại có thiên phú tốt, từ Hoàng thượng Hoàng hậu đến sư phụ, không ai là không chiều chuộng hắn.” Đoạn Minh nói: “Chiều quá đâm ra hắn nghịch ngợm vô pháp, cả hoàng cung không có mái nhà nào hắn chưa từng đặt chân.”
Đoạn Minh cố ý lật vài trang kịch bản: “Hoàng thượng gặp sứ thần, trên sân lễ nhạc vang lừng, hắn ở trên mái điện Chiêu Minh lén ăn hạt dẻ.”
Lương Tiêu khẽ thở dài một tiếng.
“Sao vậy?” Đoạn Minh hỏi, “Không muốn lên mái nhà hay không muốn ăn hạt dẻ?”
Lương Tiêu muốn được ôm vào văn phòng, khẽ ho một tiếng hoàn hồn: “Không phải.”
Lương Tiêu đã thảo luận kịch bản với đạo diễn cả ngày, đã quen thuộc với cốt truyện: “Hắn không chỉ lén ăn hạt dẻ, còn mò một nắm pháo hoa lớn, nửa đêm đốt chơi.”
Khác với Vân Liễm, đây là một nhân vật có màu sắc hoàn toàn tươi sáng ở giai đoạn đầu. Thiếu niên hăng hái áo gấm ngựa tốt, nghịch ngợm vô pháp trong cung, lại có tài hoa tuyệt diễm đến mức không ai thực sự có thể nổi giận với hắn.
Tiểu sử nhân vật Đoạn Minh nhận được chỉ đến tầng này, thực sự không kìm được tò mò: “Sau đó thì sao, thế nào?”
Lương Tiêu: “Chết rồi.”
Đoạn Minh: “…”
Lương Tiêu lúc đó diễn cảnh chịu hình phạt, thực ra đã có dự cảm, thở dài: “Họ thích nhìn tôi quần áo toàn lỗ thủng, ngực có một vết thương, toàn thân đẫm máu thoi thóp bò trong tuyết.”
Đoạn Minh không biết có nên khen cậu định vị bản thân rõ ràng không: “… Đúng vậy.”
Đoạn Minh mấy ngày nay thay cậu theo dõi Weibo, ấn tượng đặc biệt sâu sắc với dữ liệu. Đoạn Vân Liễm chịu hình phạt có lượt chuyển tiếp, bình luận, thích đều cao nhất, bây giờ dưới weibo chính thức của đoàn phim còn không ít lời cầu xin, hy vọng đoàn phim có thể quay thêm vài cảnh về chủ đề này.
Đoạn Minh ho khan một tiếng: “Càng ngược— càng có khí phách.”
Lương Tiêu: “Thật không?”
Đoạn Minh nghĩ thầm sao có thể, họ chỉ là thèm muốn cơ thể cậu: “Thật.”
Lương Tiêu hơi cảm thấy an ủi, yên tâm gật đầu, mở lại kịch bản.
Tên 《Vân Kỳ》 được lấy từ 《Cửu Ca》 của Khuất Nguyên. Tái vân kỳ hề ủy xà (cờ mây phấp phới nhẹ nhàng), lấy mây làm ngọn cờ rực rỡ khi xuất chinh, ẩn chứa ý chí chiến đấu lạnh lẽo.
“Hắn mười sáu tuổi lĩnh binh, phàm là đánh đều là trận thắng.” Lương Tiêu: “Chưa thành niên, Hoàng thượng đã muốn phong hầu ban tước riêng cho hắn nhưng đúng lúc này, gia đình họ vướng vào tranh đoạt ngôi vị.”
Bản thân Hoàng hậu không có con. Còn Trấn Viễn Hầu đầu quân cho Lục hoàng tử, việc gì sạch sẽ hay không sạch sẽ đều làm, trên tay dính quá nhiều máu, cuối cùng phạm phải thiên uy.
Hoàng hậu lúc này vốn đã mang bệnh, đột ngột nghe tin biến cố nên quá lo lắng, giận dữ mà rời bỏ trần thế.
Trấn Viễn Hầu phủ đổ sụp trong một buổi, xá tội diệt tộc, chỉ có một Tiểu Hầu gia chưa cập quan* chạy thoát.
*Trưởng thành
Đoạn Minh theo bản năng đoán: “Nhiều năm sau hắn quay về báo thù, rửa sạch oan khuất khiến những người năm đó đều nợ máu phải trả bằng máu?”
“Không có, Trấn Viễn Hầu phủ đổ không oan.” Lương Tiêu lắc đầu, “Gia tộc bọn họ kiếm chác, loại trừ người khác, hắn lớn lên trong cung, từ trước đến nay không biết.”
Lương Tiêu lật kịch bản: “Hắn trốn đến năm thứ năm, biên ải báo động khẩn cấp.”
Lúc này Hoàng thượng đã trở thành Tiên đế. Tân đế lên ngôi chính là Lục hoàng tử năm đó Trấn Viễn Hầu đầu quân.
Tân đế căn cơ chưa vững, cần danh chính ngôn thuận, phàm là những người đã làm việc theo năm đó đều bị diệt cỏ tận gốc xóa sạch, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua tàn dư của Trấn Viễn Hầu phủ.
“Triều đình hỗn loạn, không có một người nào có thể lãnh binh xuất chinh.”
Lương Tiêu: “Hắn cướp một con ngựa, bị triều đình truy sát suốt đường, lăn lộn hai nghìn dặm đường hòa cùng máu.”
Biên ải hoang tàn, binh lính thua tan tác như núi đổ. Thiếu niên tướng quân bách chiến bách thắng năm nào thân mang thương tật máu me, một ngựa một thương lấy mây làm cờ, cứng rắn tập hợp một đội tàn quân vài trăm người.
Đội tàn quân vài trăm người này càn quét suốt chiến trường, chặn những người Di ở biên thùy tây bắc.
“Người truy đuổi hắn không giết hắn, mà canh giữ phía sau lưng hắn.” Lương Tiêu: “Hắn thúc ngựa xuyên đêm, đuổi ba mươi dặm đường, một thương đâm chết thủ lĩnh những người Di, bị mưa tên xuyên thành cái rây.”
Đoạn Minh không nhịn được đau lây: “Hết rồi sao?”
“Còn một chút.” Lương Tiêu nhìn kịch bản, “Người áp giải đến bắt hắn, hắn nằm trên bãi tuyết thấm đẫm máu, dựa vào tảng đá, tự mình đốt pháo hoa chơi.”
“…” Lương Tiêu nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được: “Tại sao nhất định phải có bãi tuyết?”
“Đẹp.” Đoạn Minh giục cậu: “Rồi sao nữa?”
“Những người đó muốn đưa hắn đi chữa thương.”
Lương Tiêu: “Hắn không cho động, chê đau.”
Đoạn Minh sốt ruột chết đi được: “Rồi thì sao—”
Lương Tiêu lắc đầu: “Hết rồi.”
Đoạn Minh ngây người.
Lương Tiêu xem lại một lần nữa, gấp kịch bản lại.
Ống kính thu lại ở cảnh này.
Màu tuyết đỏ thẫm, trong tàn tro pháo hoa thiếu niên một người một ngựa cứu vãn tình thế cuối cùng kiệt sức, nhắm mắt lại.
Tiểu Hầu gia từng được chiều chuộng vô pháp năm nào, lầm bầm than một câu đau.
_
“Lương tiên sinh vừa thảo luận kịch bản xong, đã về rồi.”
Quản gia nhìn giờ: “Có cần ra cửa đón ngài ấy không?”
Hoắc Lan mở một cuốn sách: “Không cần.”
Quản gia nhìn cuốn sách trong tay hắn, ho khan một tiếng, lặng lẽ không lộ dấu vết đi về phía cửa: “Lương tiên sinh không biết đường, tôi vẫn là—”
Hoắc Lan: “Năm 1645.”
Quản gia: “…”
Hoắc Lan lật hai trang, nhíu mày: “Giáo hội Anh giáo Armagh, Bắc Ireland, Vườn Quốc Anh…”
“Hoắc tổng.” Quản gia kịp thời mở lời, “Lương tiên sinh có lẽ không thích 《Lược sử thời gian》.”
Hoắc Lan im lặng một chút, gấp sách lại.
Quản gia đã đồng hành với hắn chọn sách cả buổi chiều, trơ mắt nhìn Hoắc tổng chọn từ sự ra đời của loài người đến nguồn gốc vũ trụ, thực sự rất muốn ra ngoài hít thở không khí và đón Lương tiên sinh sắp về.
Quản gia nhìn hắn, có chút do dự: “Tại sao ngài lại chọn ở đây…”
Phòng sách này không phải của Hoắc Lan, mà là của ông chủ và phu nhân để lại trước đây. Phu nhân quan tâm đến nhiều lĩnh vực, nên ông chủ đã cho người lắp một bức tường sách. Những cuốn về kinh tế học sợ phu nhân không hiểu, đều cố ý chọn những tác phẩm diễn giải dễ hiểu và phổ thông hơn như 《Chiến tranh tiền tệ》.
Hoắc Lan cũng có phòng sách riêng, quản gia không rõ tại sao hắn không đến đó: “Sách của ngài, chẳng phải ngài hiểu rõ hơn sao?”
Hoắc Lan: “Cậu ấy không thích.”
Quản gia ngẩn ra: “Tại sao?”
Hoắc Lan lắc đầu, đặt cuốn sách trở lại giá, xoay người ra khỏi phòng sách.
Quản gia đóng cửa lại, nhanh chóng đuổi theo. Đang định nói thì bên ngoài cổng biệt thự đột nhiên dấy lên một trận hỗn loạn mơ hồ.
Quản gia nhíu mày, kéo một vệ sĩ đang vội vã chạy qua: “Có chuyện gì vậy?”
Vệ sĩ muốn nói lại thôi, ấp úng nhìn Hoắc Lan, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Quản gia nhìn ra bên ngoài, trong lòng trầm xuống.
Đội trưởng vệ sĩ chạy tới, nhìn thấy Hoắc Lan thì lời muốn nói phanh lại kịp thời, cúi chào, nhanh chóng kéo quản gia đi.
“Là chi nhánh năm đó phụ trách chăm sóc Hoắc tổng.”
Đội trưởng vệ sĩ kéo ông ấy đến tận cầu thang, lo lắng hạ giọng: “Chuyện gì vậy, có phải vì Hoắc tổng đã đưa chìa khóa của mình cho Lương tiên sinh không?”
Quản gia sắc mặt trầm tĩnh lắc đầu: “Liên quan gì đến họ.”
Quản gia nín hai giây, vẫn có chút đau lòng: “Hoắc tổng cũng không đưa chìa khóa của mình cho Lương tiên sinh, Hoắc tổng đưa chìa khóa của tôi.”
Đội trưởng vệ sĩ: “…”
Gần đây biệt thự đột nhiên phổ biến những cái ôm an ủi. Đội trưởng vệ sĩ cứng rắn như sắt thép cũng do dự nửa ngày mà nhắm chặt mắt dang tay về phía ông ấy.
Quản gia còn phải sắp xếp lại một bộ mới, thở dài, gạt cánh tay anh ta ra: “Chắc là do Long Đào giở trò.”
Quản gia hỗ trợ công việc đã lâu, rất quen thuộc với những thủ đoạn này: “Hôm nay gây rối, ngày mai sẽ lên hot search. Tranh chấp hào môn, Hoắc thị chèn ép chi nhánh, ép công ty con chặn cửa cầu đường sống.”
Thực tế trong giới kinh doanh, người nghiêm khắc chỉ dùng thủ đoạn thương mại như Hoắc Lan, chỉ dùng dương mưu không dùng âm chiêu, tuyệt đối không ảnh hưởng đến người vô tội, tuyệt đối không liên quan đến người nhà, ngược lại là cực kỳ hiếm.
Long Đào ngày càng suy yếu, đối đầu quang minh chính đại không chiếm được chút lợi thế nào, tự nhiên sẽ dốc sức vào những nơi không thấy ánh sáng này.
“Long Đào xúi giục chi nhánh của chúng ta đến gây rối?”
Đội trưởng vệ sĩ kinh ngạc khó hiểu mở mắt: “Rồi những người đó thật sự đến sao?”
Đội trưởng vệ sĩ không hiểu nổi: “Đều là một nhà, vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn—”
“Tôi đã đi hỏi, có tình huống nào sẽ dẫn đến alpha xuất hiện biến thể đặc biệt.”
Quản gia im lặng nửa ngày: “Bệnh viện bên kia nói, phần lớn là do lúc phân hóa thời thiếu niên quá nguy hiểm, từng có tình huống đe dọa tính mạng.”
Đội trưởng vệ sĩ chưa từng nghĩ đến lớp này, nghe vậy kinh ngạc: “Vậy nhà bọn họ—”
“Lúc Tiểu Hoắc Lan năm đó gửi gắm ở chi nhánh, tuổi còn nhỏ, bản thân không rõ chuyện gì.”
Quản gia: “Gia đình họ cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hoắc tổng, chẳng lẽ cũng không biết gì sao?”
Đội trưởng vệ sĩ toát một lớp mồ hôi lạnh sau lưng.
Quản gia khẽ giọng: “Cơ thể của phu nhân lúc đó, vốn cũng không thích hợp để có thêm con nữa.”
Đối với chi nhánh năm đó mà nói, ông chủ và phu nhân có ý định ẩn lui. Nhánh chính không có người thừa kế, sản nghiệp của bản gia sớm muộn gì cũng phải phân tán chuyển xuống tầng dưới.
Trở ngại duy nhất chính là thiếu gia chính gia im lặng cô độc lại thiên tư xuất chúng kia.
Đội trưởng vệ sĩ giọng có chút khàn: “Vậy họ cũng không đến mức như vậy—”
“Họ sẽ không chủ động ra tay.” Quản gia nói, “Nhưng nếu Hoắc tổng có bất kỳ ngoài ý muốn nào, họ cũng sẽ không quản.”
Quản gia: “Thậm chí… sẽ tìm cách che giấu.”
Tiểu Hoắc Lan có nguy cơ sức khỏe, bản thân hắn chưa chắc đã nhận ra nhưng khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thì không thể không có biểu hiện.
Bệnh nhân còn nhỏ tuổi, bệnh viện sẽ chọn thông báo cho người giám hộ lúc đó.
“Họ không nói cho Hoắc tổng, cũng không nói cho ông chủ và phu nhân, giấu chuyện này đi.”
Lòng Đội trưởng vệ sĩ lạnh toát: “Như vậy, nhỡ năm đó Hoắc tổng xảy ra ngoài ý muốn ở Giang Nam…”
Nếu xảy ra ngoài ý muốn gì, những tài sản này có thể ổn định chuyển giao cho chi nhánh thừa kế.
Chính Long Đào cũng thường làm những chuyện ám muội độc ác như vậy, chưa chắc đã không tra ra được nguồn gốc năm đó.
Cho dù không bị tra ra, Hoắc Lan bình an vô sự quay về thành phố tiếp quản Hoắc gia, chuyện năm đó đã trở thành một con dao luôn treo trên đầu chi nhánh.
Đội trưởng vệ sĩ đột nhiên tỉnh lại: “Hoắc tổng biết không?”
Quản gia không trả lời: “Đuổi người đi.”
Đội trưởng vệ sĩ có chút vội vàng: “Hoắc tổng—”
Quản gia không nói nữa, xoay người nhanh chóng lên lầu.
Hoắc Lan vẫn đứng trước cửa sổ.
Trời đã tối đến mức không nhìn rõ. Trong ánh sáng lờ mờ, vai hắn vẫn có vẻ sắc lạnh và cứng rắn.
Quản gia đi tới, khẽ giọng: “Hoắc tổng.”
Hoắc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ.
Quản gia cũng im lặng theo.
Hoắc Lan… rất có thể đã biết.
Có lẽ Tiểu Hoắc Lan năm đó còn không biết nhưng sau khi về Hoắc gia, Hoắc Lan dùng thủ đoạn chớp nhoáng để kiểm soát cục diện, muốn không có sai sót thì phải làm rõ tất cả mọi chuyện trước.
Làm rõ không chỉ cha mẹ lạnh nhạt với hắn, ngay cả chi nhánh chăm sóc hắn cũng muốn mạng hắn.
Không có bất kỳ sự ấm áp và thiện ý nào là thật.
Quản gia nhìn giờ, khẽ giọng nhắc nhở hắn: “Hoắc tổng, Lương tiên sinh sắp về rồi.”
Hoắc Lan ngước mắt.
“Họ sẽ nhanh chóng đuổi người đi.” Quản gia thấy hắn có phản ứng, nhanh chóng tiếp lời, “Sẽ không để Lương tiên sinh nhìn thấy.”
Hoắc Lan gật đầu: “Đi đón cậu Lương đi.”
“Bây giờ?” Quản gia ngẩn ra, có chút do dự, “Vậy ngài—”
Hoắc Lan xoay người, đi đến cuối cầu thang vào một căn phòng không mấy nổi bật, đóng cửa lại.
Quản gia đứng đó rất lâu, khẽ thở dài một tiếng, xoay người nhanh chóng xuống lầu.
_
Đội trưởng vệ sĩ ra tay luôn không nương tình.
Lúc Lương Tiêu đến biệt thự, cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, không nhìn ra chút dấu vết nào của việc có người gây rối.
Quản gia đứng ở cửa, đón cậu: “Lương tiên sinh.”
“…” Lương Tiêu vác chìa khóa, bị tư thế của ông làm cho giật mình: “Cũng không cần thiết…”
Cậu cũng không phải không biết đường.
Cho dù đã thuê trọn biệt thự, cũng không cần mỗi ngày về nhà nhờ đến quản gia đã lớn tuổi còn phải ra đón.
Quản gia kéo khóe môi: “Ngài cứ coi như Hoắc tổng đã đợi đến sốt ruột là được.”
Lương Tiêu sững sờ, khẽ nhíu mày.
“Ngài vất vả rồi.” Quản gia giúp cậu nhận chìa khóa, “Buổi thảo luận có thuận lợi không? Nghe nói đạo diễn bộ phim này cũng khá nghiêm khắc, yêu cầu đặc biệt nhiều…”
Lương Tiêu khẽ khàng: “Hoắc tổng sao vậy?”
Quản gia thở phào nhẹ nhõm: “… Xảy ra chút chuyện.”
Những chìa khóa cần thiết Lương Tiêu đều đã nhét vào người, số còn lại thực sự không cầm nổi. Lương Tiêu bảo quản gia đưa cho vệ sĩ, giúp đưa đến phòng để hành lý cho cậu.
Lương Tiêu nhờ Đoạn Minh đi giúp đỡ còn mình thì đi theo quản gia quay về: “Chuyện gì vậy?”
Quản gia không biết nên nói thế nào: “Coi như là… chuyện gia đình.”
Quản gia có thể bịa ra Tiểu Hoắc Lan một mình nhặt thư dưới mưa lớn nhưng khi thực sự gặp phải sự ác ý tàn nhẫn trắng trợn này, ngược lại không tiện nói ra.
Hoắc Lan trông có vẻ lạnh lùng sắc bén nhưng thực chất rất khoan dung với người bên cạnh, nhưng dù có khoan dung đến mấy cũng sẽ không cho phép họ phơi bày những quá khứ tồi tệ đó cho người khác xem.
Quản gia có chút do dự, không biết nên bịa ra một câu chuyện như thế nào, cố gắng ổn định Lương tiên sinh.
Lương Tiêu nhìn ông ấy một lúc: “Hoắc tổng đâu?”
“Ở…” Quản gia do dự một chút, không nói rõ: “Một căn phòng.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia khó xử: “Lương tiên sinh.”
“Câu nói này của ông.” Lương Tiêu nói, “Có ba trăm hai mươi bảy lựa chọn khả thi.”
Quản gia kinh ngạc: “Ngài thật sự đã đếm sao?!”
Lương Tiêu há miệng, ho khan một tiếng.
Trên đường về hơi kẹt xe, bị trì hoãn thời gian.
Kịch bản đã xem xong, cậu lại có chút nhớ Hoắc tổng.
Quản gia quả thực không thể nói cho cậu biết, miệng cực kỳ kín đáo, im lặng nửa ngày thận trọng tiết lộ: “Tình trạng của Hoắc tổng không tốt lắm.”
Lương Tiêu không hiểu: “Vậy nên tôi mới cần qua đó chứ.”
Quản gia: “…”
Quản gia suy nghĩ kỹ lưỡng, thậm chí không biết nên phản bác thế nào: “Đúng vậy, nhưng mà—”
Hoắc Lan vào là phòng sách nhỏ.
Hoắc Lan luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, không dễ dàng vào căn phòng đó. Đã vào thì không cho phép ai đi theo, cũng không cho phép bất kỳ ai vào.
Vệ sĩ lần trước vô tình đi vào đã bị đóng băng đến tận chân.
Quản gia ấp úng: “Hoắc tổng… không tiện lắm.”
Quản gia: “Ngài có thể đợi Hoắc tổng trong phòng ngủ không?”
Lương Tiêu không có ý kiến về điều này, gật đầu.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm: “Ngài yên tâm, sẽ không quá lâu.”
“Hoắc tổng hôm nay tâm trạng không tốt.” Quản gia sợ cậu nghi ngờ, khẽ giọng giải thích, “Thực sự không nhịn được… mới như vậy.”
“Thật sự không thể nói cho ngài biết Hoắc tổng ở đâu.” Quản gia khẽ giọng, “Ngài cũng tuyệt đối đừng đi tìm ngài ấy.”
Lương Tiêu nghe thấy nhíu mày: “Hoắc tổng sẽ đập phá đồ đạc sao?”
“Sẽ.” Quản gia liều mạng: “Còn sẽ ném người ra ngoài từ cửa sổ.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia thực sự sợ cậu không hiểu chuyện mở cửa ra bị Hoắc tổng đóng băng, cố gắng nói theo hướng nghiêm trọng: “Còn sẽ—”
Lương Tiêu ho khan một tiếng: “Còn sẽ… ấn người trên ghế sofa đánh vào mông sao.”
Bản thân Quản gia cũng quên mất mình đã bịa ra đoạn này khi nào: “Hả?”
Mặt Lương Tiêu hơi nóng, đè nén ý nghĩ: “Không sao.”
Quản gia: “Tóm lại… ngài hãy đợi một chút trong phòng ngủ.”
Quản gia đảm bảo: “Không lâu đâu.”
Lương Tiêu gật đầu, không hỏi thêm, theo ông ấy về phòng ngủ.
Biệt thự hôm nay yên tĩnh một cách lạ thường, người làm bình thường đã nhanh nhẹn hôm nay càng muốn tàng hình. Ai nấy cũng cắm đầu làm việc của mình, giọng chào hỏi cậu cũng đặc biệt nhẹ.
Lương Tiêu cuối cùng không hỏi ra được Hoắc tổng ở căn phòng nào, tự tắm rửa sạch sẽ, lau tóc, thay đồ ngủ ra khỏi phòng tắm.
Tia sáng cuối cùng của ánh mặt trời cũng hoàn toàn rơi ra khỏi góc cửa sổ.
Thời tiết tối nay không tốt lắm, không trăng không sao, ánh đèn đường cũng mờ ảo yếu ớt, ánh sáng chỉ lờ mờ leo đến bệ cửa sổ.
Lương Tiêu đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn quản gia dẫn người ra khỏi biệt thự.
Lương Tiêu mang theo kịch bản, ôm bộ đồ ngủ của Hoắc tổng ra khỏi phòng, vòng đến phòng hành lý, lặng lẽ vác ra khoảng ba trăm mấy chiếc chìa khóa đó.
_
Editor: Rin_Garnett
19/10/25
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store