Ed Dung An Va Lung Tung Hong Thu Bac
Chương 16 Sơ thí Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính Quy mô Phá Nguyên Môn không nhỏ, bên ngoài có Thí Luyện Trường cực lớn, trông về phía xa là đỉnh núi cao ngất trong mây, lại gần chỗ san sát từng hàng cung điện cao, nhìn qua kiến trúc ngoại thể, khí phái phi thường. Đuôi mắt Toàn Gia Anh dừng trên người Diệp Tố, đối phương đang thấp giọng cùng người bên cạnh nói gì đó, là người này luyện chế ra Vụ Sát Hoa? Cùng trong tưởng tượng của hắn không quá giống nhau. “Đại sư tỷ, linh khí Phá Nguyên Môn thật nhiều!” Hạ Nhĩ hạ giọng kích động nói, “Đã gần bằng tiểu bí cảnh kia rồi.” “Nhân trong khoảng thời gian này chăm chỉ tu luyện.” Diệp Tố gật đầu, “Trong tông môn không có nguy hiểm, có thể an tâm hấp thu linh khí.” Nàng cảm giác cảnh giới mình buông lỏng cành nhanh, đại khái là sau khi ở trong bí cảnh ngất xỉu đi, không có khống chế được. “May mắn kịp thời chạy tới.” Tây Ngọc nhớ tới này mấy tháng lòng còn sợ hãi, không khỏi hỏi, “Đại sư tỷ, tại sao tỷ bị lưu lại bí cảnh? Chúng ta đều bị đá ra, bọn họ nói là định cảnh chi bảo bị cầm đi, cho nên bí cảnh huỷ.” “Không rõ lắm.” Diệp Tố nhớ tới đạo thân ảnh kia, lúc ấy tự tỉnh lại thì không có gặp qua bất luận vật gì còn sống, nàng thậm chí cho rằng là mình sinh ra ảo giác, “Có thể tỷ bị nhốt ở cảnh trong cảnh, tốc độ dòng chảy thời gian không đúng lắm, vừa ra ngoài đã ba tháng.” “Không, bị, thương, là, được.” Minh Lưu Sa gằn từng chữ một nói. Diệp Tố cười thanh: “Bí cảnh kia không bảo bối gì.” Tu Chân giới từ trước đến nay nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, càng là nơi có thiên tài địa bảo, càng nguy hiểm, ngược lại cũng thế. Sau khi bọn họ ra khỏi bí cảnh, thu hoạch lớn duy nhất đó là ké không ít linh khí, ba người Trúc Cơ thành công, mặt khác giết mấy con yêu thú, lúc sau mặc dù là gặp phải cảnh trong cảnh, cũng không đại yêu thú. “Phỏng chừng là bị người nào giành trước một bước.” Tây Ngọc nói thầm, “Định cảnh chi bảo cũng chưa thấy, cũng không biết là thứ gì.” Hạ Nhĩ còn muốn nói gì đó, người đi ở phía trước bỗng nhiên toàn bộ ngừng lại. Dung Sơ Thu Đằng trước xoay người chỉ vào mười vị đệ tử ngoại môn chờ đã lâu ở Thí Luyện Trường: “Đợi lát nữa nhận nơi mọi người ở lại nghỉ ngơi từ bọn họ.” “Tạ trưởng lão.” “Đa tạ Dung trưởng lão.” …… Tán tu Trúng cử sôi nổi chắp tay nói. Dung Sơ Thu tiếp tục nói: “Sơ thí tiến hành sau mười ngày nữa, đến lúc đó sẽ tiến hành tỷ thí tại đây. Còn nội dung tỷ thí có thể nhắc nhở mọi người trước, có liên quan đến tài liệu.” Nói xong, nàng mang theo các vị chấp sự và đệ tử nội môn hướng đỉnh núi đi đến. Rời đi trước, Toàn Gia Anh theo bản năng nhìn lại trong đám người. Đại khái là tầm mắt hắn quá mức rõ ràng, Diệp Tố giương mắt nhìn thấy phía trước tên đệ tử tuổi trẻ tuấn tú nhìn mình, hơi nhướng mày, đối phương ngược lại chủ động dời ánh mắt. “Mòi chư vị đạo hữu đi theo chúng ta.” Mỗi ngoại môn đệ tử nhận trăm tán tu, dẫn bọn gọ đến chỗ ở. Chờ tới rồi ơi ở lại, các tán tu mới phát hiện là chung giường, mười người một gian phòng. “Các vị tên dán ở cửa phòng nào, đó là đang nơi đó.” Đệ tử ngoại môn đưa bọn Diệp Tố tiến vào nói, “Pháp khí Đầu tuyển đã đặt trên giường đệm của từng người, các vị có thể lấy lại, nếu còn vấn đề gì, có thể tìm ta.” Diệp Tố và sư đệ sư muội đi rồi một vòng, rốt cuộc ở cuối cùng một gian cửa phòng tìm được tên của mình. “Các ngươi đều quen biết nhau?” Một nam tán tu 40 tuổi đi tới, nhìn thấy bọn Diệp Tố, cực kỳ hâm mộ nói, “Pháp khí Các ngươi làm được thật không sai.” “Ngươi là?” Diệp Tố hỏi, nàng không nhớ rõ quen người này. “Ta tên Lưu Dân.” Đối phương tự giới thiệu, “Đứng đầu ngàn vị, ta nhìn thấy hình ảnh chiếu lại của các ngươi, đặc biệt là Vụ Sát Hoa thật lợi hại, có thể lên Bách Thanh bảng đấy nhỉ?” Vài người tiến vào bên cạnh, nhìn bọn họ vài lần, cũng không chào hỏi, lo tự mình tiến vào phòng. “Bách Thanh bảng?” Diệp Tố nghe cảm thấy quen tai. “Thứ, cần, tiền, kia.” Minh Lưu Sa ở bên cạnh bổ sung. Như vậy vừa nói, Diệp Tố nghĩ tới, chưởng môn sư phụ đã từng nói qua Bách Thanh bảng, bất quá bảng bình chọn pháp khí kia, không riêng muốn đưa pháp khí qua đi, còn phải giao một phí bình chọn, ước chừng 500 trung phẩm linh thạch. “Bảng kia…… Cũng chỉ như vậy.” Diệp Tố lắc đầu, còn muốn giao tiền mới lên bảng bình chọn, nàng cảm thấy không được. Lưu Dân: “?” Bách Thanh bảng cũng chỉ như vậy?! Mấy người đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy trên giường đệm thả pháp khí đầu tuyển của từng người, còn dùng hộp đựng. Diệp Tố mở hộp ra, lấy Vụ Sát Hoa bên trong ra, nhìn hai lần liền thu vào trong túi Càn Khôn. Phù chú Trong túi Càn Khôn phần lớn đưa cho Dịch Huyền, Diệp Tố mới vừa đem Vụ Sát Hoa bỏ vào, liền nhìn thấy bên trong nhiều ra một quả hạt châu. …… Thứ gì đây? Diệp Tố ngẩng đầu đảo qua người chung quanh, không lấy ra kia viên hạt châu, cúi đầu nhìn chằm chằm một hồi, dường như không có việc gì thu hồi tay, trong lòng lại ở nhớ lại trong túi Càn Khôn của mình khi nào thì nhiều một hạt châu. Hạt châu tinh oánh dịch thấu, bên trong ẩn ẩn có sương mù phiêu động, vừa thấy biết là vật phi phàm. Nàng không có khả năng có loại đồ vật này. Diệp Tố ngồi chỗ mình nằm, rũ mắt nhớ lại những gì phát sinh trong bí cảnh, không có người chạm vào túi Càn Khôn của nàng, chỉ có thể là đoạn thời gian nàng mất đi ý thức kia, cho nên…… Vậy là thân ảnh huyền sắc không phải ảo giác? Dịch Huyền và bọn Minh Lưu Sa cùng nhau bị đá ra, người nọ không phải tiểu sư đệ, đối phương ném hạt châu vào trong túi Càn Khôn của mình làm gì? Nàng không nghĩ ra. Chung quanh còn có người ngoài, Diệp Tố không tiện lấy hạt châu ra, đành phải làm như mình không phát hiện. …… Một góc của Phá Nguyên Môn, hiện giờ thập phần náo nhiệt. Một nghìn luyện khí sư trúng cử mỗi ngày sáng sớm bắt đầu không ngừng học thuộc tính công hiệu của tài liệu, nhiều luyện khí sư có chút ý tưởng còn muốn xem những người khác, trộm nhớ lại tài liệu mình biết đến. Chịu bọn họ ảnh hưởng, Minh Lưu Sa và Tây Ngọc, Hạ Nhĩ ba người đều có chút khủng hoảng, sợ mình không đuổi kịp, đến lúc đó sơ thí đã bị đào thải, cho nên buổi sáng cùng Diệp Tố viết ngọc giản, buổi chiều và buổi tối đả tọa tu luyện, hấp thu linh khí. Còn Diệp Tố, cả ngày nàng đều ở trong phòng hấp thu linh khí tu luyện. Nơi này là bên ngoài Phá Nguyên Môn, linh khí không ít, nhưng đối với nàng mà nói, cũng chỉ tính miễn miễn cưỡng cưỡng, linh phủ quá lớn chính là phiền toái. “Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ từ bên ngoài trở về, “Đệ hỏi thăm một vòng, bọn họ đều nói sơ thí hẳn là sẽ kiểm tra tài liệu dùng làm gì.” “Tác dụng…… Hẳn là không khó.” Diệp Tố đứng dậy nói, “Kiến thức cơ bản đúng chỗ, không sai biệt lắm có thể vào.” Điểm này nàng không lo lắng, Thiên Cơ Môn tuy rằng không linh mạch không tài liệu, nhưng thư tịch đủ nhiều, cơ sở các đệ tử vững chắc. Hạ Nhĩ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, trước đó nhị sư huynh lấy bí cảnh trung được đến nguyệt thảo và yêu thú bán, ước chừng hơn 1600 trung phẩm linh thạch.” Diệp Tố nhìn Hạ Nhĩ, chờ hắn nói câu kế tiếp. Hạ Nhĩ ánh mắt phiêu một hồi, mới tới gần Đại sư tỷ nhỏ giọng nói: “Ngày đó thời điểm chúng ta chạy tới, nhị sư huynh trộm nhét 500 trung phẩm linh thạch vào túi Càn Khôn của tiểu sư đệ.” Túi Càn Khôn cũng có phẩm giai, đệ tử Thiên Cơ Môn dùng tự nhiên là giai thấp nhất, mặt trên cấm chế đối với luyện khí sư hơi chút hiểu bíe mà nói, đều có thể nhẹ nhàng phá giải. Minh Lưu Sa thừa dịp Dịch Huyền một lòng ngự kiếm lên đường, ôm eo hắn, trộm đem linh thạch nhét vào. “Làm không tồi.” Diệp Tố lúc ấy muốn đưa linh thạch, bất quá Dịch Huyền quá kiêu ngạo, nghỉ ngơi tâm tư, nếu hiện tại đã trộm nhét vào được, hắn cũng không thể vứt đi. Nhắc tới chuyênn nhét đồ vật này, Diệp Tố lại nghĩ tới hạt châu bị bỏ vàotrong túi Càn Khôn mình , nàng chỉ dùng tay chạm chạm, đều có thể cảm nhận được đặc thù của hạt châu, nhưng nàng nhưng không sư huynh nào. Chờ ké xong linh khí trở về Thiên Cơ Môn, đến tìm chưởng môn hoặc là Vu thủ vệ hỏi một chút, này chắc chắn không thể là đồ vật sinh ra trong túi Càn Khôn của mình. …… Linh vân lượn lờ số tòa điên đỉnh, vô số sơn môn chót vót, hạc bay thú chạy, tựa tiên cảnh. Cầu hình vòm phía trên nước chảy đứng hai người, một nam một nữ, 17-18 tuổi bộ dáng, toàn minh hoàng sắc đạo bào. “Nghe nói Phá Nguyên Môn lại cử hành tỷ thí.” Tuổi trẻ thiếu nữ đôi tay đáp ở trên tay vịn cầu hình vòm, rất không thú vị, “Bọn họ thật cho rằng có thể hấp thu người lợi hại gì?” nam tử Tuổi trẻ cúi đầu nhìn nước chảy dưới cầu hình vòm, tựa hồ không đang nghe nàng nói chuyện. “Bất quá, Toàn Gia Anh đã Trúc Cơ hậu kỳ.” Thiếu nữ ngửa đầu giơ tay, ngăn trở lóng lánh kim quang, cười khẽ một tiếng, “Thế mà đãđuổi kịp chúng ta.” Nam tử tuổi trẻ mặc đạo bào minh hoàng (màu vàng sáng) nhàn nhạt nói: “Bách Thanh bảng trung hạ du mà thôi.” “Cũng thế.” Thiếu nữ buông tay, “Xếp hạng của chúng ta nên tăng rồi.” …… Mười ngày, nháy mắt trôi qua. Sơ thí ngày đó, đệ tử ngoại môn tới mời tán tu trúng cử đến trước Thí Luyện Trường, khi đến,vài vị trưởng lão phía trên ngồi, bên cạnh đứng không ít đệ tử nội môn. Luyện khí sư Trúng cử theo vị trí ngồi xuống, đệ nhất bài là mười người đứng đầu Đầu tuyển. Dung Sơ Thu phụ trách chủ trì, nàng nhẹ nhàng nâng tay, quyển trục phân thành một nghìn bay dừng ở trước bàn nhóm luyện khí sư tham gia sơ thí: “Trăm loại tài liệu, cần các vị trong vòng mười hai canh giờ viết ra phương pháp luyện chế tương ứng, càng nhiều càng tốt. Đến lúc đó so số lượng phương pháp luyện chế một trăm vị luyện khí sư đứng đầu thông qua sơ thí, tỷ thí cùng đệ tử nội môn Phá Nguyên Môn.” Đã có người vội vã mở quyển trục ra, quyển trục phía trên xuất hiện hình ảnh trăm loại tài liệu, trục mặt là chỗ trống, bọn họ trong tay có bút mực, hiển nhiên là cần đem phương pháp tài liệu luyện chế tương ứng viết trên quyển trục. Diệp Tố giơ tay nhẹ nhàng xẹt qua, nhanh chóng xem xong hình ảnh trăm loại tài liệu, Phá Nguyên Môn ra đề mục xảo quyệt, trong những tài liệu đó ít nhất có 50 loại thuộc về tài liệu ít dùng. Nàng quay đầu nhìn một vòng, quả nhiên, không ít luyện khí sư trán toát mồ hôi, biểu tình khẩn trương, không ngừng nhìn hình ảnh tài liệu, ý đồ tìm ra tài liệu mình quen thuộc. Minh Lưu Sa và Tây Ngọc, Hạ Nhĩ bọn họ về tài liệu không quen thuộc, đối với bọn họ mà nói không tính khó khăn, còn ít nhất còn có 40 loại thuộc về tài liệu thường quy. “Sư đệ, đây còn không phải là đề mục chúng ta thi năm trước sao?” Phòng Tu duỗi đầu nhìn nửa ngày, hoàn hồn hỏi Toàn Gia Anh. “Đúng vậy.” Toàn Gia Anh ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tố ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, nàng tựa hồ một chút cũng không khẩn trương. Phòng Tu theo bản năng sờ soạng mồ hôi mình một phen, năm trước lần đó thi xong, hầu như tất cả đệ tử nội môn đều bị chấp sự xách theo mắng một trận, sau trưởng lão còn ra tới dạy dỗ một lần, nói bọn họ không trí tiến thủ, cả ngày mơ màng hồ đồ, bút ký thư tịch Tàng Thư Các nhiều như vậy cũng không đi đọc. “Sư đệ, lần đó đệ viết ra được bao nhiêu loại?” Phòng Tu hỏi, lần đó chỉ có Toàn sư đệ không bị ai mắng, những người khác trăm loại tài liệu căn bản nhận biết không được đầy đủ, càng miễn bàn phương pháp luyện chế. “3921 loại.” Toàn Gia Anh nhớ tới cuộc thi lớn lần đó, cũng không tính vừa lòng, hắn có bảy loại tài liệu không quen biết, hoàn toàn không biết dùng. Phòng Tu: “……” Hắn chỉ ghi hơn tám trăm loại, còn không nhiều bằng số lẻ của người ta. Nhóm luyện khí sư phía dưới Thí Luyện Trường đã bắt đầu đề bút viết chữ, Diệp Tố tự nhiên cũng bắt đầu viết ghi ra phương pháp luyện chế. Sơn giáp lân, ô hàn nha hơn nữa huyền thiết, để luyện chế tam mũi nhọn…… Diệp Tố viết thật sự nhanh, đường như không cần tự hỏi, trong đầu liền có thể không ngừng nhảy ra phương pháp luyện chế các loại tài liệu. Ba người Minh Lưu Sa bên cạnh nàng cũng tương đối thuận lợi. Mới chỉ qua ba canh giờ, Diệp Tố bỗng nhiên ngừng bút, nàng hướng bốn phía nhìn một vòng, lại nhìn bóng mặt trời trên đài, hiển nhiên không có tâm tư tiếp tục viết xuống. “Nàng đang làm gì?” Trương trưởng lão sáng sớm chú ý cluyện khí sư luyện chế Vụ Sát Hoa, thấy Diệp Tố nhìn đông nhìn tây, nhịn không được nói, “Đây là không viết ra được sao?” Vốn sơ thí căn bản không cần nhiều trưởng lão như vậy tới, bọn họ thật sự tò mò mấy luyện khí sư, cho nên hôm nay mới cùng nhau lại đây nhìn. Trương trưởng lão tính tình cấp, thấy Diệp Tố chậm chạp bút bất động, lên tiếng hỏi: “ Luyện khí sư kia, ngươi sao thế này?” “Trương trưởng lão.” Dung Sơ Thu không tán đồng mà nhắc nhở, “Bọn họ còn đang tỷ thí.” Diệp Tố dưới đài còn thất thần, căn bản không nghe thấy. “Người Luyện chế Vụ Sát Hoa kia, tại sao dừng bút?” Trương trưởng lão mặc kệ, nhiều luyện khí sư phía dưới như vậy đã không viết ra được, hắn hỏi vài câu làm sao vậy, vì thế lại lần nữa đề cao thanh âm hỏi, “Ngươi không viết ra được sao?” Minh Lưu Sa đều nghe thấy được, hắn hướng Diệp Tố ho khan vài tiếng, đối bĩu môi với trên đài. Diệp Tố hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện người phía trên đều đang nhìn mình, nàng đẩy cái bàn ra, tay đặt ở đầu gối, ngay tại chỗ đả tọa: “Xin lỗi, trước tiên cần đột phá một chút.” Nàng áp chế không được. Trưởng lão xung quanh: “……” Ý gì lạ vậy ta?
Tác giả có lời muốn nói:
Trưởng lão:…… Hiện tại người trẻ tuổi đột phá cảnh giới đều tùy tùy tiện tiện như vậy hả?
Tùy:
Ủng hộ tui để tui có động lực edit nha!!
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính Quy mô Phá Nguyên Môn không nhỏ, bên ngoài có Thí Luyện Trường cực lớn, trông về phía xa là đỉnh núi cao ngất trong mây, lại gần chỗ san sát từng hàng cung điện cao, nhìn qua kiến trúc ngoại thể, khí phái phi thường. Đuôi mắt Toàn Gia Anh dừng trên người Diệp Tố, đối phương đang thấp giọng cùng người bên cạnh nói gì đó, là người này luyện chế ra Vụ Sát Hoa? Cùng trong tưởng tượng của hắn không quá giống nhau. “Đại sư tỷ, linh khí Phá Nguyên Môn thật nhiều!” Hạ Nhĩ hạ giọng kích động nói, “Đã gần bằng tiểu bí cảnh kia rồi.” “Nhân trong khoảng thời gian này chăm chỉ tu luyện.” Diệp Tố gật đầu, “Trong tông môn không có nguy hiểm, có thể an tâm hấp thu linh khí.” Nàng cảm giác cảnh giới mình buông lỏng cành nhanh, đại khái là sau khi ở trong bí cảnh ngất xỉu đi, không có khống chế được. “May mắn kịp thời chạy tới.” Tây Ngọc nhớ tới này mấy tháng lòng còn sợ hãi, không khỏi hỏi, “Đại sư tỷ, tại sao tỷ bị lưu lại bí cảnh? Chúng ta đều bị đá ra, bọn họ nói là định cảnh chi bảo bị cầm đi, cho nên bí cảnh huỷ.” “Không rõ lắm.” Diệp Tố nhớ tới đạo thân ảnh kia, lúc ấy tự tỉnh lại thì không có gặp qua bất luận vật gì còn sống, nàng thậm chí cho rằng là mình sinh ra ảo giác, “Có thể tỷ bị nhốt ở cảnh trong cảnh, tốc độ dòng chảy thời gian không đúng lắm, vừa ra ngoài đã ba tháng.” “Không, bị, thương, là, được.” Minh Lưu Sa gằn từng chữ một nói. Diệp Tố cười thanh: “Bí cảnh kia không bảo bối gì.” Tu Chân giới từ trước đến nay nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, càng là nơi có thiên tài địa bảo, càng nguy hiểm, ngược lại cũng thế. Sau khi bọn họ ra khỏi bí cảnh, thu hoạch lớn duy nhất đó là ké không ít linh khí, ba người Trúc Cơ thành công, mặt khác giết mấy con yêu thú, lúc sau mặc dù là gặp phải cảnh trong cảnh, cũng không đại yêu thú. “Phỏng chừng là bị người nào giành trước một bước.” Tây Ngọc nói thầm, “Định cảnh chi bảo cũng chưa thấy, cũng không biết là thứ gì.” Hạ Nhĩ còn muốn nói gì đó, người đi ở phía trước bỗng nhiên toàn bộ ngừng lại. Dung Sơ Thu Đằng trước xoay người chỉ vào mười vị đệ tử ngoại môn chờ đã lâu ở Thí Luyện Trường: “Đợi lát nữa nhận nơi mọi người ở lại nghỉ ngơi từ bọn họ.” “Tạ trưởng lão.” “Đa tạ Dung trưởng lão.” …… Tán tu Trúng cử sôi nổi chắp tay nói. Dung Sơ Thu tiếp tục nói: “Sơ thí tiến hành sau mười ngày nữa, đến lúc đó sẽ tiến hành tỷ thí tại đây. Còn nội dung tỷ thí có thể nhắc nhở mọi người trước, có liên quan đến tài liệu.” Nói xong, nàng mang theo các vị chấp sự và đệ tử nội môn hướng đỉnh núi đi đến. Rời đi trước, Toàn Gia Anh theo bản năng nhìn lại trong đám người. Đại khái là tầm mắt hắn quá mức rõ ràng, Diệp Tố giương mắt nhìn thấy phía trước tên đệ tử tuổi trẻ tuấn tú nhìn mình, hơi nhướng mày, đối phương ngược lại chủ động dời ánh mắt. “Mòi chư vị đạo hữu đi theo chúng ta.” Mỗi ngoại môn đệ tử nhận trăm tán tu, dẫn bọn gọ đến chỗ ở. Chờ tới rồi ơi ở lại, các tán tu mới phát hiện là chung giường, mười người một gian phòng. “Các vị tên dán ở cửa phòng nào, đó là đang nơi đó.” Đệ tử ngoại môn đưa bọn Diệp Tố tiến vào nói, “Pháp khí Đầu tuyển đã đặt trên giường đệm của từng người, các vị có thể lấy lại, nếu còn vấn đề gì, có thể tìm ta.” Diệp Tố và sư đệ sư muội đi rồi một vòng, rốt cuộc ở cuối cùng một gian cửa phòng tìm được tên của mình. “Các ngươi đều quen biết nhau?” Một nam tán tu 40 tuổi đi tới, nhìn thấy bọn Diệp Tố, cực kỳ hâm mộ nói, “Pháp khí Các ngươi làm được thật không sai.” “Ngươi là?” Diệp Tố hỏi, nàng không nhớ rõ quen người này. “Ta tên Lưu Dân.” Đối phương tự giới thiệu, “Đứng đầu ngàn vị, ta nhìn thấy hình ảnh chiếu lại của các ngươi, đặc biệt là Vụ Sát Hoa thật lợi hại, có thể lên Bách Thanh bảng đấy nhỉ?” Vài người tiến vào bên cạnh, nhìn bọn họ vài lần, cũng không chào hỏi, lo tự mình tiến vào phòng. “Bách Thanh bảng?” Diệp Tố nghe cảm thấy quen tai. “Thứ, cần, tiền, kia.” Minh Lưu Sa ở bên cạnh bổ sung. Như vậy vừa nói, Diệp Tố nghĩ tới, chưởng môn sư phụ đã từng nói qua Bách Thanh bảng, bất quá bảng bình chọn pháp khí kia, không riêng muốn đưa pháp khí qua đi, còn phải giao một phí bình chọn, ước chừng 500 trung phẩm linh thạch. “Bảng kia…… Cũng chỉ như vậy.” Diệp Tố lắc đầu, còn muốn giao tiền mới lên bảng bình chọn, nàng cảm thấy không được. Lưu Dân: “?” Bách Thanh bảng cũng chỉ như vậy?! Mấy người đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy trên giường đệm thả pháp khí đầu tuyển của từng người, còn dùng hộp đựng. Diệp Tố mở hộp ra, lấy Vụ Sát Hoa bên trong ra, nhìn hai lần liền thu vào trong túi Càn Khôn. Phù chú Trong túi Càn Khôn phần lớn đưa cho Dịch Huyền, Diệp Tố mới vừa đem Vụ Sát Hoa bỏ vào, liền nhìn thấy bên trong nhiều ra một quả hạt châu. …… Thứ gì đây? Diệp Tố ngẩng đầu đảo qua người chung quanh, không lấy ra kia viên hạt châu, cúi đầu nhìn chằm chằm một hồi, dường như không có việc gì thu hồi tay, trong lòng lại ở nhớ lại trong túi Càn Khôn của mình khi nào thì nhiều một hạt châu. Hạt châu tinh oánh dịch thấu, bên trong ẩn ẩn có sương mù phiêu động, vừa thấy biết là vật phi phàm. Nàng không có khả năng có loại đồ vật này. Diệp Tố ngồi chỗ mình nằm, rũ mắt nhớ lại những gì phát sinh trong bí cảnh, không có người chạm vào túi Càn Khôn của nàng, chỉ có thể là đoạn thời gian nàng mất đi ý thức kia, cho nên…… Vậy là thân ảnh huyền sắc không phải ảo giác? Dịch Huyền và bọn Minh Lưu Sa cùng nhau bị đá ra, người nọ không phải tiểu sư đệ, đối phương ném hạt châu vào trong túi Càn Khôn của mình làm gì? Nàng không nghĩ ra. Chung quanh còn có người ngoài, Diệp Tố không tiện lấy hạt châu ra, đành phải làm như mình không phát hiện. …… Một góc của Phá Nguyên Môn, hiện giờ thập phần náo nhiệt. Một nghìn luyện khí sư trúng cử mỗi ngày sáng sớm bắt đầu không ngừng học thuộc tính công hiệu của tài liệu, nhiều luyện khí sư có chút ý tưởng còn muốn xem những người khác, trộm nhớ lại tài liệu mình biết đến. Chịu bọn họ ảnh hưởng, Minh Lưu Sa và Tây Ngọc, Hạ Nhĩ ba người đều có chút khủng hoảng, sợ mình không đuổi kịp, đến lúc đó sơ thí đã bị đào thải, cho nên buổi sáng cùng Diệp Tố viết ngọc giản, buổi chiều và buổi tối đả tọa tu luyện, hấp thu linh khí. Còn Diệp Tố, cả ngày nàng đều ở trong phòng hấp thu linh khí tu luyện. Nơi này là bên ngoài Phá Nguyên Môn, linh khí không ít, nhưng đối với nàng mà nói, cũng chỉ tính miễn miễn cưỡng cưỡng, linh phủ quá lớn chính là phiền toái. “Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ từ bên ngoài trở về, “Đệ hỏi thăm một vòng, bọn họ đều nói sơ thí hẳn là sẽ kiểm tra tài liệu dùng làm gì.” “Tác dụng…… Hẳn là không khó.” Diệp Tố đứng dậy nói, “Kiến thức cơ bản đúng chỗ, không sai biệt lắm có thể vào.” Điểm này nàng không lo lắng, Thiên Cơ Môn tuy rằng không linh mạch không tài liệu, nhưng thư tịch đủ nhiều, cơ sở các đệ tử vững chắc. Hạ Nhĩ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, trước đó nhị sư huynh lấy bí cảnh trung được đến nguyệt thảo và yêu thú bán, ước chừng hơn 1600 trung phẩm linh thạch.” Diệp Tố nhìn Hạ Nhĩ, chờ hắn nói câu kế tiếp. Hạ Nhĩ ánh mắt phiêu một hồi, mới tới gần Đại sư tỷ nhỏ giọng nói: “Ngày đó thời điểm chúng ta chạy tới, nhị sư huynh trộm nhét 500 trung phẩm linh thạch vào túi Càn Khôn của tiểu sư đệ.” Túi Càn Khôn cũng có phẩm giai, đệ tử Thiên Cơ Môn dùng tự nhiên là giai thấp nhất, mặt trên cấm chế đối với luyện khí sư hơi chút hiểu bíe mà nói, đều có thể nhẹ nhàng phá giải. Minh Lưu Sa thừa dịp Dịch Huyền một lòng ngự kiếm lên đường, ôm eo hắn, trộm đem linh thạch nhét vào. “Làm không tồi.” Diệp Tố lúc ấy muốn đưa linh thạch, bất quá Dịch Huyền quá kiêu ngạo, nghỉ ngơi tâm tư, nếu hiện tại đã trộm nhét vào được, hắn cũng không thể vứt đi. Nhắc tới chuyênn nhét đồ vật này, Diệp Tố lại nghĩ tới hạt châu bị bỏ vàotrong túi Càn Khôn mình , nàng chỉ dùng tay chạm chạm, đều có thể cảm nhận được đặc thù của hạt châu, nhưng nàng nhưng không sư huynh nào. Chờ ké xong linh khí trở về Thiên Cơ Môn, đến tìm chưởng môn hoặc là Vu thủ vệ hỏi một chút, này chắc chắn không thể là đồ vật sinh ra trong túi Càn Khôn của mình. …… Linh vân lượn lờ số tòa điên đỉnh, vô số sơn môn chót vót, hạc bay thú chạy, tựa tiên cảnh. Cầu hình vòm phía trên nước chảy đứng hai người, một nam một nữ, 17-18 tuổi bộ dáng, toàn minh hoàng sắc đạo bào. “Nghe nói Phá Nguyên Môn lại cử hành tỷ thí.” Tuổi trẻ thiếu nữ đôi tay đáp ở trên tay vịn cầu hình vòm, rất không thú vị, “Bọn họ thật cho rằng có thể hấp thu người lợi hại gì?” nam tử Tuổi trẻ cúi đầu nhìn nước chảy dưới cầu hình vòm, tựa hồ không đang nghe nàng nói chuyện. “Bất quá, Toàn Gia Anh đã Trúc Cơ hậu kỳ.” Thiếu nữ ngửa đầu giơ tay, ngăn trở lóng lánh kim quang, cười khẽ một tiếng, “Thế mà đãđuổi kịp chúng ta.” Nam tử tuổi trẻ mặc đạo bào minh hoàng (màu vàng sáng) nhàn nhạt nói: “Bách Thanh bảng trung hạ du mà thôi.” “Cũng thế.” Thiếu nữ buông tay, “Xếp hạng của chúng ta nên tăng rồi.” …… Mười ngày, nháy mắt trôi qua. Sơ thí ngày đó, đệ tử ngoại môn tới mời tán tu trúng cử đến trước Thí Luyện Trường, khi đến,vài vị trưởng lão phía trên ngồi, bên cạnh đứng không ít đệ tử nội môn. Luyện khí sư Trúng cử theo vị trí ngồi xuống, đệ nhất bài là mười người đứng đầu Đầu tuyển. Dung Sơ Thu phụ trách chủ trì, nàng nhẹ nhàng nâng tay, quyển trục phân thành một nghìn bay dừng ở trước bàn nhóm luyện khí sư tham gia sơ thí: “Trăm loại tài liệu, cần các vị trong vòng mười hai canh giờ viết ra phương pháp luyện chế tương ứng, càng nhiều càng tốt. Đến lúc đó so số lượng phương pháp luyện chế một trăm vị luyện khí sư đứng đầu thông qua sơ thí, tỷ thí cùng đệ tử nội môn Phá Nguyên Môn.” Đã có người vội vã mở quyển trục ra, quyển trục phía trên xuất hiện hình ảnh trăm loại tài liệu, trục mặt là chỗ trống, bọn họ trong tay có bút mực, hiển nhiên là cần đem phương pháp tài liệu luyện chế tương ứng viết trên quyển trục. Diệp Tố giơ tay nhẹ nhàng xẹt qua, nhanh chóng xem xong hình ảnh trăm loại tài liệu, Phá Nguyên Môn ra đề mục xảo quyệt, trong những tài liệu đó ít nhất có 50 loại thuộc về tài liệu ít dùng. Nàng quay đầu nhìn một vòng, quả nhiên, không ít luyện khí sư trán toát mồ hôi, biểu tình khẩn trương, không ngừng nhìn hình ảnh tài liệu, ý đồ tìm ra tài liệu mình quen thuộc. Minh Lưu Sa và Tây Ngọc, Hạ Nhĩ bọn họ về tài liệu không quen thuộc, đối với bọn họ mà nói không tính khó khăn, còn ít nhất còn có 40 loại thuộc về tài liệu thường quy. “Sư đệ, đây còn không phải là đề mục chúng ta thi năm trước sao?” Phòng Tu duỗi đầu nhìn nửa ngày, hoàn hồn hỏi Toàn Gia Anh. “Đúng vậy.” Toàn Gia Anh ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tố ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, nàng tựa hồ một chút cũng không khẩn trương. Phòng Tu theo bản năng sờ soạng mồ hôi mình một phen, năm trước lần đó thi xong, hầu như tất cả đệ tử nội môn đều bị chấp sự xách theo mắng một trận, sau trưởng lão còn ra tới dạy dỗ một lần, nói bọn họ không trí tiến thủ, cả ngày mơ màng hồ đồ, bút ký thư tịch Tàng Thư Các nhiều như vậy cũng không đi đọc. “Sư đệ, lần đó đệ viết ra được bao nhiêu loại?” Phòng Tu hỏi, lần đó chỉ có Toàn sư đệ không bị ai mắng, những người khác trăm loại tài liệu căn bản nhận biết không được đầy đủ, càng miễn bàn phương pháp luyện chế. “3921 loại.” Toàn Gia Anh nhớ tới cuộc thi lớn lần đó, cũng không tính vừa lòng, hắn có bảy loại tài liệu không quen biết, hoàn toàn không biết dùng. Phòng Tu: “……” Hắn chỉ ghi hơn tám trăm loại, còn không nhiều bằng số lẻ của người ta. Nhóm luyện khí sư phía dưới Thí Luyện Trường đã bắt đầu đề bút viết chữ, Diệp Tố tự nhiên cũng bắt đầu viết ghi ra phương pháp luyện chế. Sơn giáp lân, ô hàn nha hơn nữa huyền thiết, để luyện chế tam mũi nhọn…… Diệp Tố viết thật sự nhanh, đường như không cần tự hỏi, trong đầu liền có thể không ngừng nhảy ra phương pháp luyện chế các loại tài liệu. Ba người Minh Lưu Sa bên cạnh nàng cũng tương đối thuận lợi. Mới chỉ qua ba canh giờ, Diệp Tố bỗng nhiên ngừng bút, nàng hướng bốn phía nhìn một vòng, lại nhìn bóng mặt trời trên đài, hiển nhiên không có tâm tư tiếp tục viết xuống. “Nàng đang làm gì?” Trương trưởng lão sáng sớm chú ý cluyện khí sư luyện chế Vụ Sát Hoa, thấy Diệp Tố nhìn đông nhìn tây, nhịn không được nói, “Đây là không viết ra được sao?” Vốn sơ thí căn bản không cần nhiều trưởng lão như vậy tới, bọn họ thật sự tò mò mấy luyện khí sư, cho nên hôm nay mới cùng nhau lại đây nhìn. Trương trưởng lão tính tình cấp, thấy Diệp Tố chậm chạp bút bất động, lên tiếng hỏi: “ Luyện khí sư kia, ngươi sao thế này?” “Trương trưởng lão.” Dung Sơ Thu không tán đồng mà nhắc nhở, “Bọn họ còn đang tỷ thí.” Diệp Tố dưới đài còn thất thần, căn bản không nghe thấy. “Người Luyện chế Vụ Sát Hoa kia, tại sao dừng bút?” Trương trưởng lão mặc kệ, nhiều luyện khí sư phía dưới như vậy đã không viết ra được, hắn hỏi vài câu làm sao vậy, vì thế lại lần nữa đề cao thanh âm hỏi, “Ngươi không viết ra được sao?” Minh Lưu Sa đều nghe thấy được, hắn hướng Diệp Tố ho khan vài tiếng, đối bĩu môi với trên đài. Diệp Tố hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện người phía trên đều đang nhìn mình, nàng đẩy cái bàn ra, tay đặt ở đầu gối, ngay tại chỗ đả tọa: “Xin lỗi, trước tiên cần đột phá một chút.” Nàng áp chế không được. Trưởng lão xung quanh: “……” Ý gì lạ vậy ta?
Tác giả có lời muốn nói:
Trưởng lão:…… Hiện tại người trẻ tuổi đột phá cảnh giới đều tùy tùy tiện tiện như vậy hả?
Tùy:
Ủng hộ tui để tui có động lực edit nha!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store