ZingTruyen.Store

Echoes Beneath The Snow

Chương 7 - Lưới Bẫy Dệt Từ Tro Tàn

Tỉnh Nagano - Dãy núi Yatsugatake
Trung tuần tháng Hai, 23:41

Tuyết phủ trắng lối đi hẹp, lấp đầy những vết chân cũ và tạo thành một lớp màn im lặng dẫn lên một khu trại nghiên cứu cũ của trường Đại học Shinetsu.

Nơi này nằm ẩn mình giữa những tán thông già nua, cao vút, tạo thành một bức tường xanh thẫm nuốt trọn ánh trăng mờ nhạt. Aoi bước đi sau Morofushi, chiếc đèn pin trong tay cô chập chờn, ánh sáng yếu ớt của nó như phản chiếu chính cảm giác bất định, chông chênh trong lòng cô.

"Lạnh quá..." - cô lẩm bẩm, hơi thở trắng xóa tan vào không khí lạnh buốt. Nhưng người phía trước, Morofushi, dường như không nghe thấy, hoặc anh đã quá quen với cái lạnh cắt da cắt thịt của vùng núi này.

Suốt quãng đường lên đây, đi bộ xuyên qua màn đêm tĩnh mịch và hơi lạnh thấu xương, Morofushi im lặng khác thường. Kể từ khi dòng máu trên nền gỗ ở thư viện hiện lên hàng chữ "Kong Ming - ngọn đèn soi lỗi", anh đã bắt đầu giam mình trong một vùng suy nghĩ mà chỉ mình anh mới bước vào được, một không gian bí ẩn nơi anh liên kết các manh mối theo cách riêng của mình.

Aoi hiểu anh đang lật lại toàn bộ chuỗi sự kiện, từ vụ Kanetsu năm xưa cho đến những vụ án gần đây, như một bàn cờ phức tạp. Nhưng thứ cô lo hơn chính là ánh nhìn của anh dành cho cô - có gì đó lặng lẽ mà ngột ngạt, như thể... anh đang muốn giấu đi một sự thật, một gánh nặng mà anh không muốn cô phải mang.

"Anh đang sợ em bị liên lụy đúng không?" Aoi tự hỏi, giọng cô thầm thì trong tâm trí, không dám thốt ra.

"Hay anh biết em là mục tiêu... từ rất lâu rồi?"

---

Trở lại điểm bắt đầu: Bóng ma quá khứ

Khu trại Shinetsu, giờ đây hoang phế và chìm trong băng giá, từng là nơi diễn ra một buổi nghiên cứu địa chất quy mô nhỏ do chính Shirase Mika tổ chức ba năm trước, ngay trước khi cô biến mất khỏi radar của ngành giáo dục và giới khoa học.

Theo hồ sơ Conan gửi, Shirase từng sử dụng căn trại này làm nơi nghiên cứu mạch nước ngầm dưới lòng núi- một lý do hoàn hảo để che đậy mục đích thực sự.

Nhưng thực chất, nơi đây từng là khu giam giữ quân sự thời chiến, một căn cứ bí mật với những lối đi ngầm chằng chịt và nhiều căn phòng ẩn chưa bao giờ được ghi lại trong bất kỳ sơ đồ chính thức nào. Nó giống như một vết sẹo bị lãng quên của lịch sử, giờ đây được Shirase Mika khai quật để phục vụ mục đích đen tối của mình.

"Chúng ta cần xem lại nơi cô ta khởi đầu. Tội ác thường bắt đầu từ nơi người ta bị tổn thương, nơi những vết sẹo của quá khứ in hằn sâu nhất." - Morofushi lặp lại câu trích dẫn từ một bản luận văn cổ mà anh tìm thấy trong văn khố, một cách để anh kết nối quá khứ và hiện tại.

Aoi cảm thấy một sự khó chịu sâu sắc trong lòng. Càng lúc, Shirase Mika càng giống một kẻ đang chơi cờ vĩ đại, từng bước một đẩy họ, những con cờ trên bàn, đến đúng vị trí cô ta muốn. Cô ta không chỉ giết người; cô ta đang dàn dựng một vở kịch, một trò chơi trí tuệ tàn độc.

---

Trong căn phòng tầng trệt cũ kỹ của khu trại, nơi những mảnh vỡ thủy tinh và bụi bặm phủ kín sàn nhà, Aoi phát hiện một tấm ảnh đen trắng bị đâm kim băng vào tường, phần dưới bị xé đi một cách cố ý.

Ánh đèn pin rọi vào tấm ảnh, làm lộ rõ khuôn mặt của những người trẻ tuổi. Trong ảnh, một nhóm sinh viên đang đứng bên ngoài khu trại - tất cả đều gầy gò, ánh mắt lạc lõng, mang vẻ hoang mang và bị tổn thương sâu sắc. Cô lập tức nhận ra:

Người đứng thứ hai từ trái chính là Shirase Mika, trẻ hơn, ánh mắt vẫn còn một tia ngây thơ chưa bị bóng tối nhấn chìm hoàn toàn.

Bên dưới tấm ảnh, trên nền tường bong tróc, là nửa đoạn thơ cổ, viết bằng mực tàu đã khô và nhòe đi theo thời gian, nhưng vẫn toát lên một vẻ u ám:

"Người chẳng giữ tâm,
thì đừng bước qua cổng đá
Sương đọng từ nghìn năm
Chỉ chờ ai dẫm lên tro tàn,
để cháy lên ngọn lửa của...."*

"Chỉ là nửa bài... Cô ấy cố ý giấu phần còn lại, như một câu đố, một lời mời gọi nguy hiểm." - Aoi lẩm bẩm, ngón tay cô khẽ chạm vào dòng chữ, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Morofushi nhìn tấm ảnh, rồi khẽ quay đi, ánh mắt anh ẩn chứa một điều gì đó mà Aoi không thể nắm bắt được. Anh không nói gì, nhưng Aoi nhận ra ánh mắt ấy - nó không phải sợ hãi, không phải sự tức giận. Mà là đau lòng, một nỗi đau thầm kín, như thể anh đang nhìn thấy một bi kịch đã được định sẵn từ rất lâu.

.

Gần nửa đêm, khi gió rít qua những khe cửa vỡ, và tiếng cây cối va đập vào nhau tạo thành những âm thanh ghê rợn, họ tìm thấy một phòng lưu trữ bị niêm kín bằng một lớp cửa sắt cũ kỹ. Bên trong, giữa những chồng tài liệu khảo sát địa chất và bản vẽ cũ kỹ, là một tập hồ sơ cá nhân bị xé làm ba phần, được giấu rất kỹ dưới sàn gỗ mục nát.

Trái tim Aoi như ngừng đập khi cô ghép lại các mảnh vỡ. Phần duy nhất còn nguyên vẹn, như một lời thách thức trần trụi, là hồ sơ của chính Aoi - từ quê quán, ngành học, quá trình công tác, cho tới thời điểm cô chuyển công tác về Nagano năm trước. Từng chi tiết đều được ghi lại một cách tỉ mỉ, đáng sợ. Một đoạn trong hồ sơ bị đánh dấu đỏ, nổi bật như một vết sẹo:

"Người có khả năng truy ra chuỗi giả lập. Nắm cấu trúc phân tầng dữ liệu từ hiện trường thật - cần đưa ra khỏi vòng điều tra nếu vượt tầm kiểm soát."

Tay Aoi lạnh toát, buốt giá đến tận xương tủy, không phải vì cái lạnh của núi rừng, mà là vì sự thật trần trụi đang phơi bày trước mắt cô. Cô không chỉ là một điều tra viên, cô đã trở thành một phần của trò chơi chết người này.

"...Là cô ta thật," Aoi khẽ thốt ra, giọng cô run rẩy không kiểm soát. Cô không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Morofushi quay sang, ánh mắt anh đầy lo lắng, giọng anh khẽ run, phá vỡ lớp vỏ bọc bình tĩnh thường ngày:

"Shirase đã cố tình để lại cái này cho em tìm thấy. Cô ta muốn em biết em đang trong tầm ngắm. Em là mắt xích cuối cùng trong trò chơi của cô ta."

Câu nói đó như một lưỡi dao lạnh đâm xuyên vào ngực cô, khiến cô khó thở. Mọi sự kiện từ trước đến nay, tất cả những dấu hiệu, những lời thì thầm của Furuya và Conan, đều dẫn đến khoảnh khắc này.

.

Đúng lúc đó, tiếng kính vỡ rơi loảng xoảng phía tầng trên, phá tan sự tĩnh mịch, vang vọng trong không gian hoang phế như một tiếng thét chói tai.

Morofushi lập tức đẩy Aoi nép sát tường, động tác dứt khoát và bản năng, đồng thời rút khẩu súng lục đã lên đạn sẵn. Tiếng chân người vang lên, gấp Gấp gáp, nặng nề, từ nhiều hướng. Không chỉ một. Ít nhất ba. Chúng đang di chuyển xuống tầng dưới.

"Không thể nào... không ai biết chúng ta ở đây!" Aoi thì thào, ánh mắt cô đầy vẻ kinh hoàng. Họ đã rất cẩn trọng, mọi thứ đều bí mật.

Nhưng Morofushi hiểu. Họ đã bị dẫn đến đây, như những con mồi trong một mê cung được thiết kế sẵn. Một cái bẫy được dệt bằng sự tò mò, lòng trung thành, và ánh sáng của chân lý mà họ đang theo đuổi. Shirase Mika đã lường trước mọi bước đi của họ.

Anh kéo tay cô, bàn tay anh siết chặt lấy cô, và chạy vào lối ngầm - nơi từng được lính Nhật sử dụng để chuyển tài liệu thời chiến, một đường hầm tối tăm và ẩm ướt. Trong bóng tối đặc quánh, Aoi nắm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang.

Lạnh, nhưng không run - cô đang sợ, nỗi sợ hãi thực sự đang len lỏi trong từng tế bào, nhưng đồng thời cô hiểu: khi mục tiêu đã xác định là mình, khi chính bản thân đã trở thành một quân cờ bị nhắm đến, trốn chạy không còn là giải pháp. Đối mặt là lựa chọn duy nhất.

.

Khi họ ẩn mình trong căn hầm nhỏ cuối đường hầm, nơi tiếng gió hú và tiếng bước chân bên ngoài trở nên mờ nhạt hơn, Morofushi nói, giọng anh trầm khàn, mang theo sự giằng xé nội tâm sâu sắc:

"Em không thể tiếp tục vụ này nữa, Aoi. Mức độ nguy hiểm đã vượt quá giới hạn cho phép của một điều tra viên. Chúng ta có thể để FBI hoặc cảnh sát Tokyo tiếp quản. Em không còn an toàn."

Aoi im lặng, hơi thở của cô đều dần. Cô hiểu anh đang lo lắng cho cô, muốn bảo vệ cô. Nhưng sự lựa chọn này không chỉ liên quan đến an toàn cá nhân, mà còn liên quan đến danh dự, đến sự thôi thúc tìm kiếm công lý trong cô.

Một lúc sau, cô ngẩng lên, ánh mắt cô trong bóng tối vẫn ánh lên vẻ kiên định, giọng chắc nịch, không một chút dao động:

"Nếu em lùi bước bây giờ, chẳng khác nào bảo rằng cô ta đúng - rằng em không đủ sức phá lớp sương mù, lớp mạng nhện phức tạp mà cô ta đã dựng lên. Nhưng nếu em tiếp tục, nếu em đối mặt với cô ta, em có thể là người gỡ được nút thắt cuối cùng, người tìm ra câu trả lời cho tất cả."

Ánh mắt Morofushi hiện rõ mâu thuẫn, vừa tự hào về sự kiên cường của cô, vừa lo lắng đến tột độ cho sự an nguy của cô. Anh thở dài, rồi chậm rãi cầm lấy tay cô, siết chặt:

"Vậy thì, từ giờ, anh sẽ không để em đi trước anh nửa bước nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó."

Phía ngoài đường hầm, tiếng bước chân lặng đi, nhường chỗ cho sự im lặng ghê rợn, như một lời xác nhận rằng họ đã bị phát hiện.

Rồi một giọng nữ vang lên, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại lạnh đến thấu xương, vọng vào trong đường hầm, rõ mồn một từng chữ, như thể cô ta đang đứng ngay bên ngoài cửa hầm:

"Tro tàn rồi cũng bay... Nhưng người dẫm lên nó thì phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã thiêu rụi..."

Aoi và Morofushi đều nghe thấy. Không phải vọng tưởng. Shirase Mika đang ở rất gần. Cô ta đang chờ đợi, và trò chơi giờ đây mới thực sự bắt đầu.

.
.
.
_chỉ đăng tải Wattpad &&_

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store