ZingTruyen.Store

E Ho Cai Em La Cua Anh

*** 7 năm sau***
Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật lần thứ 14 của Uyên Nhi. Cha mẹ cô mở tiệc mời rất nhiều bạn bè cùng tới dự trong đó có cả Uy Vũ. Anh theo cùng cha mẹ đi đến nhà Uyên Nhi trong lòng vui vẻ lạ thường, cuối cùng cũng gặp lại cô bé thú vị đó. Kể từ lần đầu gặp gỡ anh và cô không gặp lại nhau nữa, vì anh theo cha mẹ ra nước ngoài sống. Nhưng suốt những năm qua không một ngày nào anh không chờ mong ngày trở về gặp lại cô bé chanh chua đanh đá năm ấy. Không biết khi gặp anh cô bé phản ứng như thế nào nhỉ? Có nhận ra anh không? Hay đã quên anh rồi? Trong lòng tràn ngập những cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Uy Vũ tự trấn an bản thân " cô bé sẽ nhớ mình thôi! Vì sao ư? Vì mình là Trịnh Uy Vũ mà...". Suy nghĩ tiêu cực ngay lập tức suy nghĩ bị gạt bỏ khóe môi nở một nụ cười sáng lạng. Uy Vũ bước vào ngôi biệt thự rộng lớn, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp. Thục Quyên thấy con trai nhà mình rất lạ có khi lại bất giạc mỉm cười. Lúc cô hỏi có chuyện gì vui thì trầm giọng nói' không có gì'. Bây giờ bước vào nhà của Hạo Nhiên và Mỹ Anh thì biểu hiện rất lạ lùng. Cô hỏi nhỏ vào tai Uy Vũ:
- Con tìm gì thế?
Giọng nói Thục Quyên lộ rõ vẻ tò mò. Uy Vũ nhìn mẹ mình bâng quơ trả lời:
- Tìm người con cần tìm!.
Giọng Uy Vũ lạnh nhạt không chút hừng thú, Thục Quyên nghiến răng kèn kẹt, đây thực sự là đứa con trai mà cô mang thai 9 tháng 10 ngày rồi đau đớn sinh ra, vất vả nuôi lớn sao? Uy Vũ chẳng thèm để ý mẹ mình đang tức giận, nghiến răng. Ánh mắt nhanh chóng bắn tới một góc phòng nơi đó, một cô gái với mái tóc xoăn dài, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng mặc một chiếc váy màu trắng, nhìn cô xinh như một công chúa. Đó chính là Uyên Nhi. Uy Vũ nhếch môi nờ một nụ cười chầm chậm đi tới chỗ cô đang đứng. Uyên Nhi nhàm chán nhìn xuống sàn nhà. Hôm nay sinh nhật cô nhưng cô chẳng thấy vui vẻ gì cả, vì sao ư? Vì cha mẹ thật phô trương quá đi lại mời nhiều người như vậy nhưng cô hoàn toàn không thích nha. Đang mãi mê suy nghĩ thì có một bàn tay đặt lên vai Uyên Nhi, cô nghĩ chắc là bạn bè gì đó của cha mẹ tới chúc mừng nên quay lại khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng nhưng chưa dịu dàng được bao lâu Uyên Nhi kêu lớn:
- Sao anh lại ở đây?
Uyên Nhi vừa ngạc nhiên vừa tức giận sao tên kiêu ngạo này lại ở đây? 7 năm trước sau khi sự kiện lạc đường xảy ra, cô và anh không còn gặp nhau nữa. Nhưng cha mẹ cô luôn ca ngợi còn đem cô và anh ta ra so sánh, nào là con phải học tập Uy Vũ cậu ấy học giỏi có tài được học trường học danh tiếng ở Mĩ bla bla bla... Khiến Uyên Nhi 7 năm qua luôn sống dưới cái bóng của anh, cô tức giận, siêu tức giận. Rốt cuộc cô hay cái tên kiêu ngạo kia mới là con của cha mẹ chứ? Giờ thì anh ta lại xuất hiện. Chết tiệt lại còn đẹp trai nữa chứ, tại sao người xấu lại được ưu thế vẻ ngoài?
Thấy thái độ của Uyên Nhi không vui khi nhìn thấy mình, Uy Vũ nhàn nhạt liếc cô một cái lạnh lùng nói:
- Hét gì chứ? Con gái quả thật là ồn ào!
Thái độ gì đây? Ai mới là người tức giận chứ? Uyên Nhi bực tức nói:
- Tôi hỏi anh sao anh lại ở đây?
Uy Vũ rất vui thì ra cô bé này còn nhận ra anh nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài mà cố tình như không biết hỏi lại:
- Cô biết tôi sao? Kì lạ tôi không nhớ là chúng ta đã gặp nhau?
Uyên Nhi trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt, anh ta không nhớ cô sao? Cũng đã 7 năm rồi còn gì nếu không phải anh ta quá nổi tiếng đoạt hết cúp này tới giải nọ lên báo nhiều như vậy cô cũng không nhớ anh ta là ai nha! Nghĩ vậy Uyên Nhi lại vui vẻ không nhớ cũng tốt. Cô cười nói với Uy Vũ:
- À! Chắc tôi nhầm người rồi đừng để ý, đừng để ý.
Nói đoạn Uyên Nhi lẫn ra chỗ khác, Uy Vũ nhìn cô gái muốn trốn anh thật xa kia khóe môi nở một nụ cười gian xảo trốn sao? Chỉ sợ không thế thôi...!
Trời tối dần Uyên Nhi nhìn người qua người lại mệt mỏi ngáp một cái. Hạo Nhiên thấy con gái ngồi ngủ gà ngủ gật thì thương xót tới gần nói Uyên Nhi:
- Con nghĩ sớm đi cha sẽ lo tiếp khách!
Uyên Nhi cười nhẹ dụi đậu vào cha mình nói nhỏ:
- Vậy con về phòng trước cha đừng uống quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.
Hạo Nhiên ôm con gái vào lòng xoa đầu Uyên Nhi gật đầu:
- Được! Cha sẽ không uống, con đi ngủ đi!
Uyên Nhi mệt mỏi ngáp một cái rồi đi lên phòng, Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tháng 10 thời tiết se lạnh từng cơn gió nhẹ thổi làm rèm của lung lay trên chiếc giường rộng rãi Uyên Nhi vẫn đang yên giấc ' ring ring ring' tiếng chuông báo thức vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Uyên Nhi nhíu mày ngồi dậy đưa tay tìm đồng hồ đã 7 giờ rồi. Hôm nay là chủ nhật, nên Uyên Nhi không phải đi học. Cô mỉm cười đứng dậy vặn người vài cái rồi đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Sau khi vệ sinh xong, Uyên Nhi vui vẻ đi xuống nhà, vừa xuống tới phòng khách nhìn mọi người đang vui vẻ nói chuyện, lại nhìn cái người đang ngồi ghế sofa nhìn cô chằm chằm Uyên Nhi trừng mắt sao anh ta lại ở đây? Hạo Nhiên thấy con gái đi xuống rồi đứng bất động ở đó nhíu mày nói:
- Con làm gì thế? Lại đây!
Uyên Nhi giật mình thu lại vẻ ngạc nhiên khi nãy. Chậm bước tới chỗ Uy Vũ đang ngồi, nhanh nhẹn ngồi xuống. Uy Vũ biết cô không thoải mái nên trong lòng có chút không vui, cô lại không thích anh như vậy sao? Tuy muốn tóm Uyên Nhi hỏi cho ra lẽ nhưng không thể được vì thờ cơ còn chưa tới...
Đợi khi mọi người tụ họp đầy đủ Hạo Nhiên bắt đầu nói:
- Uyên Nhi cha có chuyện muốn nói với con.
Uyên Nhi 'Dạ' một tiếng nhẹ nhàng lễ phép và trả lời:
- Cha nói đi ạ!
Hạo Nhiên thở dài nhìn con gái nói:
- Cha biết từ nhỏ con đã quen cuộc sống có cha mẹ ở bên, nhưng cha không muốn vì luôn có cha mẹ bảo vệ mà con trở nên yếu đuối, ỷ lại. Vì vậy cha và mẹ con cùng cô chú đây đã tìm ra một cách để con có thể học được cách tự lập và bảo vệ bản thân mình.
Uyên Nhi ngơ ngẩn, ý gì đây? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe cha nói, Hạo Nhiên nói tiếp:
- Vì vậy cha muốn con theo học trường nội trú mà Uy Vũ đang học.
' Cái gì cơ? ' Uyên Nhi thốt lên, tất nhiên là trong đầu thôi làm sao có thể làm như vậy trước mặt của cha mẹ chứ? Cô nhìn cha mình nói:
- Con thực sự phải đi sao?
Cô không muốn chút nào lại còn học cùng Uy Vũ kiêu ngạo nữa chứ. Uyên Nhi không muốn chút nào cả , cố gắng ra vẻ đáng thương khiến cha mẹ đổi ý, nhưng Uy Vũ đáng ghét lại xen vào:
- Cô chú yên tâm nếu Uyên Nhi học cùng trường với cháu thì cháu sẽ giúp đỡ em ấy.
Uy Vũ nói xong liếc nhìn Uyên Nhi đang ngây đơ không nói nên lời, nở một nụ cười quyến rũ...
Uyên Nhi bị cái nụ cười kia choáng ngợp không nói được gì cả nhưng trong lòng cô đang phanh thây Trịnh Uy Vũ ra thành trăm nghìn mảnh...
Mỹ Anh buồn buồn nói với Thục Quyên:
- Cũng may có Uy Vũ ở đó nếu không thì tôi cũng không thể yên tâm để bé Nhi đi học xa như vậy.
Thục Quyên cười đặt tay mình lên Mỹ Anh nói:
- Đừng lo lắng, mỗi tuầm chúng ta có thể đi thăm chúng mà chị. Đừng lo!
Hạo Nhiên thấy mọi chuyện đã xong lên tiếng quyết định:
- Được rồi! Chúng ta quyết định như vậy đi!
Quyết định đã có Uyên Nhi vẫn ngây đơ không nói nên lời nào. Cô thầm nguyền rủa cái kẻ đã đưa ra sáng kiến học tự lập này, khiên cha cô nghe lời tống cô theo học với tên quỷ kiêu ngạo kia hàng trăm nghìn lần...
Uy Vũ thấy Uyên Nhi tay nắm chặt thành nắm đấm ánh mắt kìm nén tức giận chuẩn bị bùng nổ thì buồn cười che miệng cười trộm. Uy Vũ thật khâm phục chính bản thân mình nếu không phải ngày hôm qua anh nói bóng gió về việc Uyên Nhi quá yếu đuối, sau này rất dễ bị bắt nạt, khinh thường khiến chú Hạo Nhiên lo lắng tìm cha mẹ anh hỏi cách để dạy Uyên Nhi cách tự lập thì cô làm sao có thể bị đưa vào trường nội trú chứ? Uy Vũ vui vẻ khóe môi nhếch lên một nụ cười gian xảo " Lê Uyên Nhi em không thể thoát khỏi tay anh đâu!"

Nhìn mọi người vui vẻ nói nói cười cười, Uyên Nhi thở dài đi ra ngoài. Những biểu hiện của Uyên Nhi đều bị Uy Vũ nhìn thấy. Anh cũng đứng dậy đi phía sau cô. Uyên Nhi đi tới một góc vườn hoa yên tĩnh nhìn ngó xung quanh thấy không có người nên mới bắt đầu phát giận, cô giậm chân lên đám cỏ vô tội tức giận hét lên:
- A.........thật tức chết đi được.
Uyên Nhi tức giận siêu tức giận, từ nhỏ cô luôn che giấu bản thân mình cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn để cha mẹ yên tâm, với lại cô không muốn mẹ phải lo lắng cho mình nên khi ở trước mặt mẹ luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng lần này cô thật sự muốn điên lên rốt cuộc ai đã đưa ra sáng kiến chuyển trường này chứ? Uy Vũ đứng phía xa nhìn Uyên Nhi đang phát giận lên đám cỏ dưới chân thì bật cười lớn, Uyên Nhi nghe thấy tiếng cười thì giật mình quay lại hét lên:
- Ai?
Uy Vũ ngừng cười bước ra nhìn Uyên Nhi bắng ánh mắt hứng thú nói:
- Là tôi! Em thật nhẫn tâm với đám cỏ vô tội kia.
Trừng mắt lại trừng mắt cái nữa, được lắm cái tên kiêu ngạo chết tiệt đã nghe lén lại còn ra vẻ. Uyên Nhi hai tay chống hông hét:
- Sao lại nghe lén tôi?
Nhìn mèo con hóa hổ cái trước mặt mình, Uy Vũ mỉm cười:
- Đâu có nghe lén! Tôi chỉ là tình cờ đang đi dạo tình cờ thấy em ngược đãi đám cỏ xinh đẹp kia nên lên tiếng nhắc nhở chút thôi!
Uyên Nhi tức tới nỗi muốn đánh người tên kiêu ngạo kia nói vậy là ý gì chứ? Cô ' Hừ ' một tiếng rồi nói:
- Tôi làm gì không có liên quan tới anh đừng có nhiều chuyện!
Nói xong cô không thèm nhìn Uy Vũ lấy một cái, bước qua anh bỏ vào nhà.
Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ bé xa dần khóe môi nở một nụ cười gian xảo...

( HẾT CHAP 2 )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store