50
Đêm xuống, con phố mờ ánh đèn vàng, mỏng manh tựa như sợi chỉ treo giữa màn đêm thăm thẳm.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa thoảng xa, khẽ quyện lấy dáng người nhỏ bé đang đi bên cạnh hắn.
Pháp Kiều cầm tay Trần Đăng Dương, bàn tay nhỏ lạnh như giọt sương đêm, lọt thỏm trong bàn tay thô ráp mà nóng ấm kia, một lạnh một nóng, như nước và lửa, như hai cực đối nghịch, vậy mà lại ăn khớp kỳ lạ.
Bước chân em chậm, tựa như sợ sẽ đi lạc trong bóng đêm.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như trăng non trên mặt nước, phản chiếu hình bóng của hắn.
Đăng Dương chỉ cần nghiêng người một chút thôi, đã cảm thấy cả thế giới đều đang nằm gọn trong đôi mắt ấy.
Hắn im lặng, chỉ nắm chặt hơn, nỗi sợ mơ hồ dâng lên trong lòng.Cảm giác như đang ôm một giấc mộng, càng siết chặt càng lo sợ một sớm mai tỉnh lại sẽ chẳng còn gì trong tay.
Pháp Kiều ngước lên, khẽ cười:
“Đi với anh thế này… giống như cả đời.”
"Cả đời đều muốn cùng anh"
Trần Đăng Dương sững lại.
Một câu thôi, mà trong lòng hắn như có muôn ngàn cánh hoa đồng loạt rụng xuống, vừa đẹp đẽ lại vừa có chút bi thương.Hắn cúi đầu, nhìn gương mặt non trẻ ấy, bỗng dấy lên một dự cảm mơ hồ, chẳng lẽ vốn đã định trước chỉ là giấc mộng sớm tàn?
Gió đêm lướt qua, cuốn vạt áo mỏng của Pháp Kiều bay lên, mong manh như nét mực loang trên giấy.Trần Đăng Dương nắm tay em thật chặt, tựa như sợ chỉ cần buông ra một khắc thôi, người sẽ rời khỏi hắn, như trăng chìm vào mây, như hoa rơi chẳng bao giờ còn gặp lại.
Trong lòng hắn khẽ nguyện:
Nếu đây là mộng, xin cho mộng này chậm tan. Nếu là kiếp nạn, xin để một mình hắn gánh chịu, còn em chỉ cần an yên mà cười
Pháp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh như hồ nước mùa thu vừa vỡ ra một vòng sóng.
Giọng em nhỏ nhẹ, nũng nịu mà lại chan chứa thành khẩn:
“Anh ơi… có phải đã lâu rồi chúng ta chưa đi nhà thờ?
Tối nay… cầu nguyện, được không?”
Câu nói ấy rơi xuống, không khác nào tiếng chuông gõ nhẹ vào lòng Trần Đăng Dương.Trong khoảnh khắc, hắn tưởng như nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang vọng xa xăm, trầm mặc, thiêng liêng, gọi con người quay về với đức tin, cũng như gọi hắn quay về với trái tim này.
Ánh mắt của Pháp Kiều trong phút chốc hệt như một ngọn nến nhỏ, vừa sáng vừa run rẩy trước gió, yếu ớt nhưng vẫn cố gắng soi lối.Hắn nhìn mà trong lòng bỗng chua xót,
Đứa nhỏ này, rõ ràng là dựa dẫm vào hắn, nhưng sao ánh nhìn lại như đang gắng gượng tìm một nơi nương tựa vượt khỏi tầm tay hắn?
Trần Đăng Dương mím môi, bàn tay chai sạn siết lấy bàn tay lạnh buốt của em.Giọng hắn trầm thấp, như thề nguyền trước một thánh đường vô hình:
“Được. Tối nay đi.
Em muốn cầu gì, tôi sẽ đứng bên cạnh em, nguyện gì tôi cũng cùng em gánh.”
__________
Nhà thờ trong đêm tĩnh lặng như chiếc hộp pha lê chứa cả bầu trời. Những dải ánh sáng nhuộm qua ô kính màu rơi xuống, loang lổ trên sàn đá, giống như từng mảnh linh hồn đang được rửa sạch. Tiếng chuông ngân dài, nặng nề như đang gõ vào tận tim.
Pháp Kiều dừng bước nơi cửa, quay lại. Đôi mắt em trong veo như hồ nước chưa từng nhuốm bụi trần, ánh nhìn lấp lánh dưới ánh nến lung linh. Em khẽ chìa tay ra, ngón tay nhỏ bé run run, nhưng lại kiên định nắm lấy tay hắn.
Đây đã là lần thứ hai.
Lần trước, em nắm tay hắn đi vào, hắn tin đó là nguyện ý trời.Lần này, bàn tay ấy lại đặt vào lòng bàn tay hắn, mềm mại như sợi chỉ đỏ quấn quanh, khiến hắn không còn đường lui.
Trần Đăng Dương nhìn bàn tay nhỏ nhắn ấy, lòng dấy lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả. Hắn vốn biết mình là kẻ mang đầy tội lỗi, tay vấy máu, tâm trĩu nặng, không xứng bước vào chốn thánh đường. Vậy mà đứa nhỏ này lại như một thiên sứ, ngây ngốc kéo hắn vào, như thể chưa từng nhìn thấy phần bóng tối trong hắn.
Hắn quỳ sau lưng em, đôi tay nắm chặt, trong lòng ngổn ngang.
Hắn không dám ngẩng lên nhìn Thánh giá, sợ ánh mắt nhân từ kia soi thấu hết sự ô uế trong mình.
Trong ánh sáng mong manh của nến, Trần Đăng Dương quỳ xuống, đôi vai rộng rãi bỗng như co lại, bóng lưng hắn run rẩy như kẻ đang gánh cả ngàn tội nghiệp. Đầu cúi thật thấp, trán chạm gần sát mặt ghế gỗ, giọng hắn nghẹn ngào vang lên trong cõi lòng, từng chữ từng chữ như rút máu tim mình:
Lạy Chúa… nếu con đã lạc lối, xin hãy để một mình con chịu báo ứng. Xin đừng để đôi mắt trong veo ấy phải mờ đi vì nước mắt, xin đừng để bàn tay nhỏ bé kia phải rời xa ánh sáng.
Con cầu không phải cho bản thân, con cầu cho người con thương, người con nguyện đời đời ở lại bên.
Nếu nhân duyên này là tội lỗi, xin hãy để con gánh trọn.
Nếu con phải rơi vào vực sâu, cũng xin để em ấy bình an trên bờ.
Chỉ mong, cho dù kiếp này có đoạn trường, có chia ly, xin giữ cho em ấy một đời an ổn, để nụ cười ấy không tàn úa, để ánh sáng ấy không bao giờ rời xa nhân gian
Trái tim hắn run rẩy, dâng lên một lời cầu xin:
“Nếu có thể, xin cho nhân gian yên ổn, để thiên sứ này không phải rời đi. Xin để đôi mắt trong suốt này mãi thuộc về nhân thế, đừng bắt em gánh chịu khổ đau vốn thuộc về con.”
Pháp Kiều ở phía trước, hai tay nhỏ gầy đan vào nhau, cầu nguyện lặng lẽ. Bóng dáng em dưới ánh nến giống như vầng sáng mong manh, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể tan biến.
Hắn cúi thấp đầu, trong lòng đau đến quặn lại.
Một bên là nguyện vọng ích kỷ muốn giữ em trọn đời.
Một bên là khát khao chân thành, mong em được an yên, cho dù phải lìa xa hắn.
Trong phút chốc, hắn cảm thấy mình như kẻ trộm giữa thánh đường, trộm mất một thiên sứ, giữ lấy cho riêng mình, vừa tham lam vừa hoảng loạn, vừa nguyện cầu vừa tự trách.
Dáng vẻ Pháp Kiều chắp tay khẩn cầu, dáng vẻ mong manh như một thiên sứ đang trò chuyện với bầu trời. Em không biết, ngay sau lưng mình, người đàn ông kia lại đang cúi đầu như một tội nhân, cầu nguyện điên cuồng chỉ để bảo vệ em, bảo vệ thứ ánh sáng nhỏ bé mà hắn sợ nhất là mất đi.
Ra khỏi nhà thờ, chuông tối ngân vang, dư âm còn lẩn quẩn trong khoảng trời tím sẫm. Gió đêm mơn man, mang theo mùi nhang khói hòa cùng hương hoa dại ngoài vườn.
Pháp Kiều nắm tay hắn, bàn tay nhỏ bé, ấm áp như một đoạn dây đỏ siết chặt linh hồn. Em ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên chút tò mò xen lẫn dịu dàng:
Anh cầu nguyện gì thế?
Trần Đăng Dương khựng lại một thoáng. Hắn nhìn em, ánh mắt tối đi như mặt hồ cất giấu ngàn con sóng. Hắn mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa bi thương, ngón tay khẽ siết lấy tay em:
Chuyện nhỏ thôi, em không cần biết.
Pháp Kiều chu môi, còn định hỏi thêm, nhưng bị hắn cúi xuống cọ nhẹ trán mình, ánh nhìn kiên định như muốn khóa chặt mọi câu hỏi lại.
Trong lòng Đăng Dương, lời cầu nguyện khi nãy còn vang vọng như máu tươi chưa kịp khô
Chỉ mong em bình an, còn lại, tất cả, để tôi chịu.
Hắn không dám nói ra. Vì sợ rằng nếu nói, gió đêm sẽ cuốn mất lời thề, mang cả Pháp Kiều rời khỏi vòng tay hắn.
Bên ngoài, tiếng chuông nhà thờ ngân dài như tiếng thở than của vũ trụ. Một thiên sứ vô tình cười rạng rỡ, còn một tội nhân lại siết chặt tay thiên sứ ấy, âm thầm khấn nguyện:
Xin nhân gian mãi yên ổn, để thiên sứ ở lại.
Pháp Kiều liền vô thức dựa vai vào Đăng Dương, tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy tay hắn, ngón cái khẽ vuốt nhẹ như thói quen lâu ngày. Đứa nhỏ mở điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt non trẻ, trong mắt long lanh như hồ nước phản chiếu cả bầu trời đêm.
Em cười khúc khích vì một đoạn video, vai khẽ rung, từng nụ cười ngây ngô rơi xuống tim hắn như giọt nước lành nhỏ vào đất khô cằn. Mà em không hề hay, mỗi nụ cười kia chính là sợi dây cuối cùng đang giữ Trần Đăng Dương lại bên bờ vực tối.
Hắn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ nhắn kề bên. Một bên là ánh sáng dịu hiền của đứa trẻ đang sống vô tư, một bên là vực sâu tối tăm của người đàn ông từng trải máu và tội. Hắn biết rõ, nếu có một ngày em rời đi, hắn sẽ không còn đường quay lại nhân gian nữa.
Pháp Kiều, em chính là lời cầu nguyện duy nhất tôi có, cũng là sự chuộc tội duy nhất mà ông trời ban cho tôi.
Bàn tay lớn siết lại, vết chai sần cọ vào làn da mịn mềm, như sợ chỉ cần lơi ra một chút, em sẽ biến mất như khói sương trong đêm.
Pháp Kiều ngoài mặt vẫn là dáng vẻ vô tư, vai khẽ dựa vào hắn, ánh mắt dõi theo màn hình điện thoại như chẳng có gì để bận lòng. Nhưng trong tim em, từng lời nguyện vừa mới thốt ra nơi cung thánh vẫn còn âm vang.
Em rõ ràng biết, duyên này vốn đoạn trường, như nhành hoa rực rỡ trong gió bão, đẹp đến nao lòng nhưng khó lòng giữ được lâu. Đời người nhiều khi như một ván cờ đã định, dù có gắng gượng thế nào cũng khó xoay vần. Thế mà vẫn khăng khăng dâng lên một nguyện ước
Xin cho em và hắn trọn đời bên nhau.
Xin cho cuộc đời nhẹ nhàng, không còn phong ba bão tố.
Xin cho hắn có thể quay đầu, bỏ lại nghiệp chướng sau lưng.
Xin cho em được cưới hắn, được khoác váy cưới trắng, đứng trước thánh đường mà gọi hắn một tiếng chồng
Xin cho chúng con có một mái nhà nhỏ, có tiếng cười, có ánh đèn bếp, có nỗi an yên mà cả đời em mơ ước.
Còn nếu như không thể...
Nếu như đời này không thể, xin cho kiếp sau được gặp lại.
Xin cho kiếp sau không còn hận thù, không còn ngăn trở, chỉ còn có hắn và chỉ có em.
Xin cho ký ức đời này khắc tận xương tủy, để kiếp sau vẫn còn nhớ, mãi mãi không quên.
Xin cho duyên phận một đời dang dở này hóa thành mối nhân duyên vĩnh cửu, để khi trùng phùng, sẽ không bao giờ phải lìa xa nữa.
Nỗi nguyện cầu ấy, như một sợi tơ hồng mỏng manh buộc nơi tim em, kéo dài qua kiếp kiếp, vắt qua hồng trần, run rẩy mà vẫn không chịu đứt.
Mỗi lời cầu nguyện ấy, như từng giọt máu lặng lẽ rơi trong tim em, không ai nghe, không ai thấy. Chỉ có chính em biết, đó là sự dấn thân, là niềm si mê, cũng là cái giá em nguyện trả để níu lấy hắn người đàn ông từng bước vào đời em như ánh sáng, cũng như lưỡi dao.
Trần Đăng Dương cất giọng trầm ấm phá tan dòng suy nghĩ của em.
Bé ngoan, có muốn ăn bánh không?
Pháp Kiều chớp mắt, hàng mi cong khẽ lay động. Em gật đầu, để mặc hắn dắt đi. Con phố ban đêm sáng đèn, biển hiệu tiệm bánh nhỏ mang tên Memories ánh lên dịu dàng Lần nữa, hắn đưa em vào đó, gọi những hương vị em thích nhất, ngồi đối diện mà ánh mắt dịu xuống, như muốn dùng tất cả sự vụng về, thô cứng của bản thân để bù đắp những thiếu hụt trong tuổi thơ em.
Khi đưa miếng bánh lên cho em, hắn bất chợt cúi xuống hôn, hôn như thói quen đã ăn sâu vào máu, như lời thề không thốt mà chỉ có thể chứng minh bằng hành động. Bên tai, nhạc Pháp du dương vang lên, dìu dặt như dòng sông Seine chảy qua Paris xa xôi.
Pháp Kiều ngả người vào hắn, tay nhỏ nắm lấy bàn tay chai sạn ấy, mười ngón đan chặt, tựa như sợ nếu buông ra, đời này sẽ chẳng còn cơ hội nắm lại.
Giọng em khẽ run, như thể nghẹn trong cổ họng, từng chữ rơi xuống mà khiến lòng hắn chấn động:
Trần Đăng Dương… có thể cưới em liền được không?
Đăng Dương sửng sốt, thân thể cao lớn thoáng run lên. Em cúi mặt, giọng nức nở nhẹ như sương:
Em đợi… không nổi đâu. Nếu 19 tuổi mới được cưới anh, thì khoảng thời gian được anh chăm sóc quá ít.
Khoảnh khắc ấy, câu nói ngây ngô mà run rẩy của Pháp Kiều như một ngọn lửa nhỏ châm vào thùng dầu đã sẵn đầy trong lòng Trần Đăng Dương.
Toàn bộ ý nghĩ điên cuồng, dục vọng nguyên thủy vốn bị hắn kìm nén bao lâu nay, đều bộc bạch ra trong ánh mắt, mang theo sự chiếm hữu dữ dội đến mức chính hắn cũng hãi hùng. Tựa như một con dã thú khát máu bị xích quá lâu, giờ đây dây xích mỏng manh ấy đã bị cắn đứt chỉ bởi một câu nói của em nhỏ.
Đứa nhỏ từng bao lần né tránh, từng lấy lý trí mà gạt đi lời cầu hôn của hắn vậy mà giờ lại run rẩy nói “ có thể cưới em không”. Những lời ấy, trong tai hắn, không khác gì một tín hiệu, một mệnh lệnh: Hãy giữ lấy em, cưới em, đừng buông em ra nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Pháp Kiều thành công khơi dậy trọn vẹn bản năng alpha trong hắn. Cảm giác muốn ôm chặt, muốn khóa chặt em vào ngực, muốn nhấn chìm em trong sự mê luyến của mình… cuộn trào như sóng lớn.
Nhiều lần trước, hắn đòi cưới em, em từ chối. Hắn cố nhẫn, cố chờ, cố tìm cách dùng dịu dàng để bù đắp. Nhưng lần này, chính em nhỏ lại thốt ra. Chính em mở ra cánh cửa, cho phép hắn tiến vào thế giới em, cho phép hắn chạm đến giấc mơ thầm kín nhất của đời mình.
Hắn nhìn em, đôi đồng tử lay động, từng hơi thở nặng nề như dồn ép cả căn phòng.
Bé ngoan… đừng nói những lời như vậy, tôi sợ không kiềm được mình…
Nhưng lời nói ấy chỉ là giả vờ, bởi ngay trong ánh mắt hắn, sự điên cuồng, sự si mê đã vượt khỏi ranh giới. Hắn đã không còn muốn kiềm chế nữa, tất cả lý trí đều tan thành tro bụi trong một khắc em nhỏ chủ động chìa tay.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, bàn tay hắn siết chặt tay em, như muốn thề nguyện với đất trời:
Dù thời gian có ngắn ngủi, dù duyên phận có nghiệt ngã, hắn vẫn sẽ cưới, vẫn sẽ yêu, vẫn sẽ không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store