ZingTruyen.Store

DuongKieu| Lạc Chốn Địa Đàng

44

NgocnhuNguyen482047

Jess đá chân Quang Hùng hỏi

"Nhỏ đó đẹp cỡ nào mà thằng Dương mê như điên?"

Quang Hùng hừ một tiếng, rút điếu thuốc trong túi áo khoác, bật lửa châm rồi rít một hơi dài.

“Tao cũng đéo hiểu.”

Jess đá nhẹ chân Quang Hùng, giọng châm chọc:

“Mày với nó lớn lên chung, gái nào tụi mình chưa từng chia nhau. Vậy mà giờ nó lại cưng một con nhóc mới lớn đến phát khùng.”

Quang Hùng gõ tàn thuốc, mắt nhìn xa xăm:

“Con bé đó khác. Nhìn vào thấy non, thấy ngây, nhưng cái kiểu sống chết giữ lấy ranh giới bản thân... nó như đang tồn tại ở một thế giới khác. Không dơ, không vấy bẩn.”

“Mày nói nó thơm như mùi kẹo à?”

Jess bật cười.

“Đừng làm tao buồn nôn.”

Hùng nhếch môi:

“Ừ, thơm, mà không phải kiểu nước hoa hay phấn sáp rẻ tiền như mấy con gái quán. Nó thơm cái kiểu sống sạch, hít thở trong lành, chưa bị chạm vào bởi những bàn tay dơ dáy như tụi mình.”

Jess bĩu môi:

“Thơm cũng vậy, chơi rồi cũng chán.”

Quang Hùng dụi tàn thuốc, ánh mắt sắc như dao:

“Không đâu. Nó không phải kiểu để chơi rồi bỏ. Mà là kiểu một khi mày có được rồi, cả đời mày chỉ muốn giữ bằng mọi giá.”

Jess im lặng vài giây, rồi bật cười ha hả.

“Má, mày với thằng Dương đúng là thần kinh. Một thằng thì nhịn gái như tu sĩ, một thằng thì triết lý gái như nhà sư.”

“Đéo cần mày hiểu.”

Quang Hùng đứng dậy, nhìn thẳng Jess:

“Nhưng mày nên nhớ, con bé đó là giới hạn cuối cùng của thằng Đăng Dương. Đụng vào, tụi mày xác định.”

Jess cười khẩy, liếm môi, cái nhìn láo liên như đang suy tính chuyện đen tối:

“Ghê vậy? Tao chạm một phát xem nó làm được gì.”

Quang Hùng không cười nữa. Hắn đứng dậy, đập mạnh gót giày xuống sàn xi măng, gằn từng chữ:

“Mày thử đụng vào đi, để xem mày còn đủ ngón để cầm điếu xì gà không.”

Cả phòng im phắc. Đám đàn em đứng sau Jess giật mình, ánh mắt bắt đầu dao động. Không khí đặc quánh, mùi máu, mùi rượu, và mùi sát khí hòa vào nhau.

Jess liếc nhìn xung quanh, nheo mắt:

“Tao tưởng mày trung lập.”

Quang Hùng giọng trầm, đều.

“Tao không điên mà để anh em đá nhau vì gái"

Bên ngoài, tiếng xe rú lên. Đăng Dương trở lại, người còn dính máu, hai tay đút túi quần, mắt lạnh hơn cả mùa đông nước Nga.

Hắn liếc thấy ánh mắt Jess, rồi cười khẩy:

“Mày có vẻ rảnh, Jess.”

“Rảnh để xem mày mất trí vì một con nhỏ chưa rụng răng sữa.”

Đăng Dương chẳng thèm nổi giận. Hắn rút điện thoại, mở hình Pháp Kiều lúc đang ngồi make-up, má ửng hồng, mắt to tròn, rồi giơ lên trước mặt Jess:

“Nhìn cho kỹ đi. Con bé này tao liếm từng centimet cũng không thấy chán.”

“Mày biết tao từng nát bao nhiêu đứa, từng xem đàn bà là đồ tiêu khiển. Nhưng em ấy không phải đồ chơi. Em ấy là giấc mơ mà tao đéo bao giờ dám nghĩ tới sẽ có được. Vậy nên mày nói đúng, tao mất trí thật rồi.”

Hắn tiến lại gần, gằn giọng ngay sát tai Jess:

“Bất cứ thằng nào, kể cả mày, dám chạm vào giấc mơ đó… tao sẽ biến tụi mày thành ác mộng.”

Trong căn phòng xám mùi máu và rượu mạnh, đàn ông vây quanh bàn gỗ cũ, mỗi người một điếu xì gà, vài con nhỏ ngồi quấn lấy đùi từng thằng, riêng ghế của Đăng Dương trống trơn. Jess liếc nhìn chỗ trống ấy, huýt sáo đầy ẩn ý:

"Con nhỏ đó ngon cỡ nào mà mày bỏ hết đàn bà lại vậy, Dương? Gái bên Hy Lạp này toàn hàng tuyển, má mày thử cái là chơi như chưa từng biết chịch  luôn ấy. Má mày, mê tới ngu."

Một thằng khác góp lời, giọng ngái ngủ:

"Mày mê cái đứa chưa đủ tuổi uống rượu, chưa đủ tuổi lái xe. Mày bị dính bùa rồi hả Dương?"

Tiếng cười sặc sụa vang lên. Ai cũng nghĩ đó chỉ là cơn say nắng, một kiểu vui chơi mới của lũ đàn ông thừa tiền, thiếu lương tâm. Chỉ Quang Hùng im lặng, ánh mắt nặng nề.

Jess hất cằm, giọng thách thức:

"Tao nói thiệt nha, để nó ngồi đây vài phút, thử xem nó giữ được cái ngây thơ bao lâu. Đừng thần thánh hóa con gái. Đứa nào chẳng giống nhau, sạch đến mấy cũng từng bị lột xác dưới thân đàn ông."

Một khoảng im lặng.

Rồi tiếng cười bật ra. Nhưng không phải từ Jess, mà từ Đăng Dương. Lạnh, nhếch mép, sắc như dao cạo:

"Mày biết vì sao mày chỉ có thể 'sờ' mà không 'giữ' không, Jess?"

Jess nhướng mày:

"Nói thử coi."

"Vì mày sống để đụ, còn tao sống để chọn một người đáng để chết vì."

Phòng họp lặng như tờ. Không còn tiếng gái rên rỉ, không còn tiếng ly va chạm.

Đăng Dương châm một điếu thuốc, hít sâu, mắt ánh lên tia dữ tợn:

"Cái thời lên giường với bất cứ đứa nào có ngực tao qua rồi. Giờ tao chỉ muốn nằm cạnh một người, nghe em thở, nhìn em ngủ, là đủ."

Rồi hắn chĩa ánh mắt về phía Jess, từng từ lạnh lẽo:

"Mày có thể khinh. Nhưng đừng bao giờ để cái ánh mắt đó rơi lên em ấy. Tao còn giữ lại bàn tay mày là vì nể nghĩa anh em, không phải vì sợ máu bẩn vấy vào đồ của tao."

Quang Hùng nhả khói, khoanh tay nhìn Jess đang lúng túng, rồi nói khẽ:

"Gái ngon thì đầy, nhưng có đứa khiến một thằng như Đăng Dương chấp nhận từ bỏ cả giang hồ, cả máu lửa… chỉ có một."

"Mà khi đàn ông chọn yêu, tụi mày nên biết… thằng đó là đứa đáng sợ nhất."

Ai cũng im. Ngoài kia, gió thổi, đêm lạnh, nhưng trong phòng, mồ hôi rịn sau gáy từng người.

Jess rít hơi thuốc dài, gạt tàn bằng một cú vẩy tay cộc cằn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đăng Dương, như đang cố moi ra trong mắt hắn một sơ hở, một lời nói dối, hay chỉ là một giây chùn bước.

"Thằng Đăng Dương mà tao biết"

hắn nhả khói, giọng trầm khàn

"Là thằng lên giường với ba con trong một đêm, đá mấy con nhỏ còn khóc chưa xong. Là thằng từng bán gái qua tay để moi thông tin. Giờ ngồi đây giảng đạo lý? Nghe mất dạy vl."

Đăng Dương cười. Không to, không dữ, chỉ là nụ cười nghiêng đầu, nhạt như nước đá nhưng bén như dao lam.

"Ừ. Tao từng vậy."

"Tao từng là thằng đéo có gì ngoài tiền, đạn, và đàn bà. Nhưng giờ…"

Hắn cúi đầu, dụi tàn thuốc vào cái gạt,

"tao có em."

Gã đàn ông ngồi góc phòng bật cười khan:

"Một đứa con gái non? Mày bảo đáng đổi cả cái máu mặt mày trong giới ra vì nó?"

"Không"

Đăng Dương chậm rãi đứng dậy, vai áo kéo căng, mắt lóe tia dữ tợn

"tao không đổi... tao dùng máu mặt tao để bảo vệ."

"Còn mày"

hắn gằn giọng, nhìn thẳng Jess,

"nếu đụng vào em ấy, thì đừng gọi tao là anh em nữa. Gọi tao là kẻ giết mày cũng đúng."

Không ai lên tiếng. Quang Hùng vỗ tay chậm rãi, vừa cười vừa gật:

"Lâu rồi mới thấy thằng Dương điên kiểu này. Nhưng mà tao thích, dám yêu dám bảo vệ. Còn hơn sống như tụi bay, gái nào cũng chịch, nhưng chết đéo có ai thắp cho cây nhang."

Jess ngồi xuống, gác chân lên bàn, mắt nheo lại:

"Tao chờ xem. Coi mày giữ được con nhỏ đó đến bao lâu."

"Đến hết đời"

Đăng Dương đáp thẳng, mắt không hề chớp

"còn nếu không, là vì tao chết trước."

Ngoài cửa, gió vẫn thổi.

Còn bên trong, ai nấy đều im. Không phải vì sợ Đăng Dương, mà vì hiểu: khi một thằng từng giết người không chớp mắt mà nói về tình yêu bằng giọng điềm tĩnh, đó không còn là lời hứa... mà là bản án dành cho bất kỳ ai muốn chen vào.

Jess tựa người ra sau, ngậm điếu thuốc, nhìn Đăng Dương chằm chằm rồi nheo mắt hỏi:

"Mày ăn nó chưa?"

Cả bàn cười rộ lên. Quang Hùng đập vai Jess, hất cằm:

"Đừng hỏi ngu. Nhìn cái mặt nó đi. Không ăn thì nó ngứa ngáy chết à?"

Đăng Dương chẳng phản ứng ngay. Hắn bật nắp bia, uống một hơi dài, rồi đặt lon xuống bàn, ánh mắt u tối:

"Mày nghĩ tao là mày à, vớ đâu chơi đó?"

Jess cười khẩy:

"Bày đặt làm màu? Địt mẹ, trước mày còn bệnh hơn tao. Bao nhiêu con qua tay, bây giờ lại ngoan? Nói tao nghe thử, chịch chưa?"

Đăng Dương cười nhếch mép, giọng lười biếng:

"Chưa."

Không gian im lặng hẳn. Quang Hùng liếc hắn, nhướng mày:

"Mẹ nó, thật à? Mày chưa ăn? Thế mày nhịn kiểu gì? Mày nhịn á?!"

Jess ném cái bật lửa lên bàn, cười phá lên:

"Mày đéo nói tao đéo tin! Thằng Đăng Dương nhịn gái? Cưng nó dữ vậy?"

Hắn không đáp, chỉ dựa lưng vào ghế, mắt lim dim, ngón tay lơ đãng gõ nhịp trên bàn. Mãi sau mới buông một câu:

"Cưng đến mức không muốn vấy bẩn."

Cả đám đàn ông câm lặng vài giây. Jess lắc đầu, thở ra một hơi khói thuốc:

"Mẹ, không ngờ có ngày tao chứng kiến Đăng Dương nói chuyện như thằng si tình."

Jess nhếch mép cười khinh, hất cằm:

"Đéo tin được. Mày nhịn nó thật? Hay rớ vô một cái là đè ra chịch cho nhũn luôn rồi?"

Cả bàn đàn ông cười ồ lên. Quang Hùng vỗ bàn, rút điếu thuốc từ hộp, kẹp giữa hai ngón tay:

"Mày mà nhịn á? Đăng Dương, mày là con chó động dục nhất tao từng biết. Ngày xưa chịch gái xong vứt tiền, đéo bao giờ quay lại. Giờ lại học đòi làm trai ngoan? Nói tao nghe coi, cái lồn nó có gì đặc biệt?"

Đăng Dương vẫn điềm nhiên, tay xoay ly rượu, giọng nhàn nhạt:

"Mày tưởng cứ thấy lồn là phải chịch à? Não đơn giản thế thì làm ăn mẹ gì?"

Jess phá lên cười, kéo cổ áo, nhìn Đăng Dương chằm chằm:

"Mẹ, ngày xưa ai nói câu 'một con đàn bà thì khác đéo gì nhau, chỉ là cái lỗ để chịch' nhỉ?"

Quang Hùng vỗ đùi:

"À, câu đấy ai nói nhỉ? Đăng Dương nói chứ ai! Thế mà giờ lại nâng như trứng, hứng như hoa?"

Jess búng tàn thuốc, gằn giọng:

"Tao hỏi thật, mày đéo đụng vào nó thật à?"

Đăng Dương dựa lưng ra sau, ánh mắt tối sẫm, giọng trầm trầm:

"Chưa."

Không gian im ắng vài giây. Jess huýt sáo, đá chân Quang Hùng:

"Mẹ nó, thằng này chuyển hệ à? Trước nó chịch như điên, giờ lại thành thánh nhân?"

Quang Hùng búng tay một cái, bật cười:

"À tao hiểu rồi! Mày muốn vờn con mồi lâu hơn đúng không? Muốn con bé mê mày đắm đuối rồi tự dâng lên? Mày cũng thú tính vãi lồn."

Đăng Dương cười nhếch mép, nâng ly rượu lên, mắt sắc như dao:

"Tao muốn nó phải tự nguyện. Để khi tao ăn rồi, nó đéo thoát được nữa."

Jess nhếch mép, hất hàm:

"Đéo thoát được? Ha! Mày tự tin ghê. Mày nghĩ con bé non đó dính mày suốt đời à?"

Quang Hùng rít thuốc, phả khói chậm rãi:

"Tao cá nó chả qua cũng chỉ là cơn nghiện nhất thời của mày thôi. Đừng có làm màu."

Đăng Dương chẳng buồn nhìn, chỉ xoay nhẹ ly rượu trong tay, giọng vẫn điềm nhiên nhưng ẩn ý lạnh lẽo:

"Tụi mày biết đéo gì. Tao không phải loại ăn xong vứt. Tao cắn là tao nuốt, không nhè ra."

Jess bật cười, vỗ tay:

"Mẹ kiếp! Câu này hay! Cắn là nuốt!"

Hắn nghiêng đầu nhìn Quang Hùng, môi giật giật:

"Mày thấy không? Đăng Dương của ngày xưa chịch gái như ngựa, giờ hóa ra thành con chó giữ xương."

Quang Hùng chậc lưỡi, dụi thuốc vào gạt tàn, giọng trêu chọc:

"Vậy mày có định 'ăn' nó chưa? Hay để tao thay mày?"

Không khí trầm xuống trong tích tắc. Đăng Dương đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt tối sầm, gằn giọng từng chữ:

"Mày thử động vào xem."

Không ai nói thêm gì. Jess và Quang Hùng liếc nhau, rồi cả hai bật cười lớn.

"Mẹ, nó yêu thật rồi."

Jess phun ngay ngụm rượu, trừng mắt:

"Mẹ nó! Đăng Dương mà cũng có ngày này á?"

Quang Hùng khoanh tay, cười khẩy:

"Đéo tin. Mày mà nhịn được cả năm? Xưa chịch gái còn nhiều hơn ăn cơm. Giờ tự nhiên hiền lành như cún con?"

Jess chống tay lên bàn, giọng nửa cười nửa mỉa:

"Nè, đừng nói cả năm nay mày không gái gú nha? Lâu ngày không xõa là dễ hư lắm đấy, ông trùm!"

Đăng Dương nhấc ly rượu, nhấp một ngụm, giọng bình thản mà sắc lạnh:

"Ờ, nhịn."

Hai thằng còn lại sững người. Một giây sau, cả bàn nổ tung.

"ĐỊT MẸ!!"

Jess đập bàn cái rầm, Quang Hùng vỗ đùi cái bốp, cười đến suýt sặc khói thuốc.

"Tao tưởng lỗ tai tao có vấn đề!"

Jess nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Đăng Dương đầy ngờ vực:

"Mẹ nó, mày không bị bệnh đấy chứ? Có cần tao gọi mấy em tới thử phản xạ cho mày không?"

Đăng Dương đặt ly rượu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt trầm xuống:

"Ẻm không thích tao đụng chạm nhiều người."

Một khoảng lặng bao trùm. Jess và Quang Hùng nhìn nhau, rồi lại nhìn Đăng Dương.

Rồi cả hai lại cười rầm lên.

"MẸ KIẾP, ĐĂNG DƯƠNG BIẾT NHỊN!!"

Quang Hùng nghiêng đầu, nhướng mày:

"Thế nhỏ chịu cho mày ăn chưa?"

Jess vỗ vai Đăng Dương, cười cợt:

"Đừng nói với tao là mày theo nó cả năm trời mà chưa chấm mút được gì nha? Tao mà là mày, tao đè ra từ đời nào rồi!"

Đăng Dương liếc ngang, giọng lười biếng:

"Bớt sủa."

Quang Hùng châm điếu thuốc, phả khói ra, nhìn hắn chằm chằm:

"Mẹ nó, tao không hiểu nổi. Xưa gái chỉ cần liếc mày một cái là có mặt trên giường mày ngay lập tức. Giờ thì sao? Tao không tin một thằng như mày nhịn được."

Jess gật gù hùa theo:

"Ừ, không chịch thì ít nhất cũng phải có màn tay chân chứ? Mày đừng nói là ngay cả ôm hôn cũng không có nha?"

Đăng Dương nhếch mép, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai thằng bạn:

"Có chứ. Nhưng không phải kiểu như bọn mày nghĩ."

Cả bàn lại im lặng. Jess lắc đầu cười khẩy, Quang Hùng thì nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ.

"Đậu má, hóa ra Đăng Dương cũng có ngày biết kiềm chế."

Jess nhấp rượu, giọng đầy châm chọc:

"Mày nghiêm túc dữ vậy, lỡ nhỏ không phải hàng xịn thì sao? Nhịn lâu vậy, lỡ chịch một phát không ngon thì có phí không?"

Đăng Dương đặt ly xuống, ánh mắt lạnh buốt:

"Tao ăn là để hưởng thụ. Không phải để thử."

Cả hai thằng còn lại nhìn nhau, rồi lại bật cười rầm lên.

"Đúng là Đăng Dương, vẫn là cái tính bá đạo đó!"

Quang Hùng chống cằm, nhìn Đăng Dương chằm chằm:

"Mà thật, nhỏ có gì đặc biệt để mày phải thay đổi vậy? Tao nhớ hồi xưa mày từng bảo chịch xong thì mặc quần vào, không dính dáng, không ràng buộc. Giờ thì sao? Tao thấy mày còn si tình hơn cả mấy thằng trai mới lớn."

Jess gật gù, khoanh tay dựa lưng vào ghế:

"Đúng đó, hồi trước gái theo mày cả đống, loại nào cũng có, giàu có, xinh đẹp, biết chiều đàn ông, vậy mà không thằng nào trong tụi tao thấy mày quan tâm đến nhỏ nào quá một tuần. Giờ lại vì một đứa nhóc 16 tuổi mà nhịn thèm, nhịn luôn gái gú? Tao méo tin nổi!"

Đăng Dương nhếch môi, rót thêm rượu:

"Bớt lắm mồm. Tao thay đổi thì liên quan gì tụi mày?"

Quang Hùng cười khẩy, hất cằm:

"Bọn tao chỉ tò mò thôi. Mày là thằng khét tiếng ăn chơi trác táng, gái gú đủ kiểu, đùng một cái hóa thành thằng chung tình? Mẹ nó, chuyện này nghe còn khó tin hơn chuyện tao bỏ hút thuốc!"

Jess cười cợt:

"Hay là nhỏ nó có chiêu trò gì? Mày mê nó đến vậy, hay bị bỏ bùa rồi?"

Đăng Dương cười lạnh, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn:

"Mày nghĩ tao dễ bị dắt mũi vậy à? Tao thích ẻm, thế thôi. Còn ẻm có làm gì hay không, tao biết rõ hơn ai hết."

Quang Hùng nhướn mày:

"Thích đến mức không đụng vào? Để tao đoán, mày sợ nó tổn thương? Sợ nó bỏ chạy? Hay sợ chính mày không dừng lại được?"

Jess bật cười:

"Hóa ra, Đăng Dương của ngày hôm nay cũng biết sợ."

Đăng Dương chẳng nói gì, chỉ nhấp rượu, ánh mắt sâu thẳm.

"Tụi mày nghĩ sao cũng được. Nhưng nhớ kỹ, đừng ai đụng vào người của tao."

"Thôi tao về, vợ đợi"

Quang Hùng huýt sáo:

"Đó, thấy chưa? Mới ngồi chưa nóng đít đã lo về với vợ. Đăng Dương mà tao biết ngày xưa đéo có kiểu này."

Jess cười nhạo:

"Công nhận, bị gái trói chân rồi. Định nghĩa mới của thằng trùm là về đúng giờ cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ sớm hả?"

Đăng Dương đứng dậy, khoác áo, liếc hai thằng một cái lạnh tanh:

"Ừ, đéo như tụi bây, chỉ biết chịch cho sướng. Tao còn có người để về."

Quang Hùng cười xì một tiếng:

"Vậy về đi, kẻo vợ nhỏ giận. Chứ tao nghe đồn, vợ mày mà khóc thì ông trùm Đăng Dương còn quỳ xuống dỗ cơ mà?"

Jess ném cho hắn ánh nhìn nửa trêu chọc, nửa suy tư:

"Mày thay đổi thật rồi, Đăng Dương. Tao không biết nên cười hay nên tiếc."

Đăng Dương cài khuy áo, không đáp, chỉ phất tay đi thẳng.

Bên ngoài, trời đêm lạnh buốt. Hắn châm điếu thuốc, kéo một hơi sâu, rồi nhả khói, mắt trầm xuống.

Hắn chưa từng sợ bất cứ thứ gì, nhưng lúc này, chỉ mong khi về đến nhà, cục cưng của hắn vẫn ngồi đợi, không giận dỗi, không khóc.

Đó mới là điều khiến hắn thật sự lo lắng.

Đăng Dương vừa mở cửa đã vội lao vào nhà, mắt đảo nhanh tìm người.

"Cục cưng ơi, anh về rồi!"

Không có ai đáp.

Hắn cau mày, vội bước vào phòng ngủ. Pháp Kiều đang ngồi trên giường, ôm gối, đôi mắt lim dim, hình như đã ngủ gật.

Đăng Dương nhìn mà lòng mềm nhũn.

Hắn ngồi xuống giường, kéo chăn đắp cho nhỏ, nhưng vừa mới chạm vào, em nhỏ khẽ giật mình, mắt mơ màng mở ra.

"Anh về rồi hả?"

Giọng nhỏ còn ngái ngủ, mềm mại như kẹo dẻo.

Nghe qua là muốn nhai nuốt

Đăng Dương nhếch môi, cúi đầu áp sát, mũi chạm vào cổ em nhỏ, hít sâu một hơi:

"Ừ, về với cục cưng đây. Nhớ anh không?"

Pháp Kiều còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy nhỏ, siết chặt trong lòng như sợ nhỏ biến mất.

"Anh có uống rượu không"

Nhỏ hít hít mũi.

Đăng Dương bật cười, cắn nhẹ lên tai nhỏ:

"Có uống chút ít, nhưng vẫn tỉnh để thương em nè."

Pháp Kiều nguýt hắn một cái, nhưng không đẩy ra.

Hắn mừng rơn, lại càng siết chặt hơn, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại, giọng trầm xuống, mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng:

"Ngủ đi, có anh ở đây rồi."

Hắn đang ôm em, cưng nựng em thì bị đuổi

Hức

Pháp Kiều không thương anh !!

Đăng Dương bị đuổi vô nhà tắm, còn chưa kịp ôm hôn đủ liền bị em nhỏ đẩy ra, cau có:

"Đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau, người anh toàn mùi rượu."

Hắn nhướng mày, nhưng cũng không cãi, ngoan ngoãn cởi áo, vừa đi vừa trêu:

"Anh tắm xong em có thưởng gì không?"

Pháp Kiều lườm một cái sắc bén. Đăng Dương bật cười, vỗ mông nhỏ một cái rồi lững thững bước vào phòng tắm.

…Mẹ bà tên già dê

Khi hắn tắm xong, tóc vẫn còn ướt, bước ra đã thấy em nhỏ khoanh tay ngồi trên giường, gương mặt không có vẻ gì là vui.

"Sau này em không muốn đi gặp bạn của anh nữa."

Giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch.

Đăng Dương hơi khựng lại, nhướng mày:

"Sao thế? Ai làm gì em?"

Pháp Kiều bặm môi, rõ ràng có chuyện nhưng không muốn nói. Đăng Dương bước tới ngồi xuống cạnh nhỏ, một tay kéo eo nhỏ lại gần, giọng trầm xuống:

"Nói anh nghe."

Pháp Kiều hất tay hắn ra, nghiêm mặt:

"Bọn họ toàn nói chuyện bậy bạ, anh cũng vậy."

Đăng Dương cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm:

"Anh là đàn ông, làm ăn với bọn nó, nói chuyện thô tục chút cũng bình thường."

"Nhưng tôi không thích!"

Hắn im lặng, nhìn nhỏ một lúc rồi thở dài, kéo nhỏ lại, chống trán lên trán em, giọng dịu đi:

"Dạ, anh biết rồi. Lần sau không bắt em đi nữa."

Pháp Kiều mím môi, chưa kịp thả lỏng thì Đăng Dương đã cười khẽ, ghé sát tai nhỏ nói tiếp:

"Nhưng mà… anh đi gặp bọn nó một mình, không có em theo, lỡ có con nào sáp vào thì sao?"

Nhỏ trợn mắt, tức tối đẩy hắn ra:

"Thế thì anh cứ theo nó đi!"

Đăng Dương bật cười, lại ghì nhỏ vào lòng, cọ cọ mũi vào cổ em, giọng trầm thấp, nửa trêu ghẹo nửa thật lòng:

"Anh không thích ai ngoài em hết. Thật đấy. Nhưng bọn nó cứ nghĩ anh còn chơi bời, cứ muốn giới thiệu gái này gái nọ. Lần sau em không đi thì ai bảo vệ danh phận của em đây?"

Pháp Kiều đỏ mặt, giãy giụa định thoát ra, nhưng bị hắn giữ chặt.

"Ai thèm danh phận chứ! Buông ra!"

Đăng Dương không buông, còn ghì nhỏ chặt hơn, thở dài đầy chán chường nhưng giọng điệu lại nửa đùa nửa thật:

"Anh khổ quá mà. Ở ngoài phải cứng rắn, về nhà lại bị em ăn hiếp. Chồng gì mà khổ vậy không biết?"

Pháp Kiều gõ lên trán hắn một cái, mắt lườm sắc bén:

"Anh mà còn nói bậy, tôi đánh anh thật đó."

Hắn bật cười, cuối cùng cũng chịu buông nhỏ ra một chút, nhưng vẫn ôm hờ lấy eo em, mắt sâu hun hút như chẳng muốn rời.

"Rồi rồi, anh không nói nữa. Nhưng mà… hôm nay em chưa hôn anh lần nào đâu nha."

Pháp Kiều trừng mắt, Đăng Dương nhướng mày, gõ nhẹ lên môi mình:

"Hôn một cái đi rồi ngủ."

Pháp Kiều đứng im, mắt nhìn hắn, lòng đột nhiên có chút dao động. Hắn biết rõ rằng em không thể từ chối, nhưng lại luôn dùng những lời nói nhẹ nhàng để khiến em không thể giận lâu.

"Chỉ một cái thôi"

Đăng Dương nhẹ nhàng nói, giọng trầm thấp, nhưng lại không giấu được sự cứng rắn trong ánh mắt

"Rồi anh sẽ để em yên."

Nhỏ cắn môi, không trả lời, nhưng không thể nào rời mắt khỏi hắn. Đăng Dương cười khẽ, không đợi thêm lâu, hắn cúi xuống gần môi em, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại.

"Em không cần phải sợ"

hắn nói, khẽ vươn tay nâng cằm em lên.

"Chỉ là một nụ hôn thôi mà."

Pháp Kiều nhắm mắt lại, môi hắn tìm thấy môi em, một nụ hôn thật nhẹ, nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Khi hắn buông ra, ánh mắt hắn không hề rời khỏi em, vẫn dịu dàng nhưng lại như muốn trói buộc em lại.

"Em không biết là anh nhớ em đến mức nào đâu."

Hắn thì thầm, lòng ngập tràn sự ám ảnh.

Pháp Kiều không trả lời, chỉ quay đầu, gương mặt hơi đỏ nhưng không tránh đi nữa. Đăng Dương đột nhiên mỉm cười, vuốt nhẹ tóc em, rồi ngồi xuống cạnh giường, kéo em vào lòng.

"Ngủ đi, em yêu. Hôm nay anh mệt rồi."

Nhỏ nhắm mắt lại, không nói gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ hắn truyền sang. Dù có chút không muốn, nhưng lại không thể phủ nhận cảm giác yên bình khi ở bên cạnh hắn.

Hắn hôn nhẹ lên tóc em một cái, thầm nghĩ trong lòng:

"Anh sẽ không để ai làm em tổn thương, dù có phải làm bất cứ điều gì."

Đăng Dương buổi sáng còn ôm cục cưng trong lòng, nhưng chuông điện thoại reo liên tục khiến hắn nhíu mày. Cánh tay dài vươn ra lấy máy, giọng nói lười biếng nhưng đầy sát khí:

“Nói.”

Bên kia đầu dây là Quang Hùng, giọng điềm nhiên như thể chẳng có chuyện gì to tát:

“Mày dậy chưa? Jess nó sốt ruột rồi, tụi Hy Lạp lại muốn đụng địa bàn.”

Hắn híp mắt, xoa xoa thái dương.

“Địt, mới sáng sớm mà tụi nó đã muốn ăn đòn à?”

Pháp Kiều trở mình, đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn hắn đầy thắc mắc. Đăng Dương thấy vậy liền cúi xuống hôn lên trán em, giọng mềm hơn hẳn so với lúc nãy.

“Anh phải đi xử lý chút việc, em ngoan ngoãn ở nhà.”

Nhỏ lầm bầm, mặt vẫn còn ngái ngủ:

“Việc gì mà ngày nào cũng có thế?”

Đăng Dương cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ trên má em, ánh mắt đầy sủng nịnh.

“Việc của đàn ông, em không cần lo. Chỉ cần chờ anh về là được.”

Hắn thay đồ nhanh chóng, khoác áo vest đen vào, cả người toát ra khí thế nguy hiểm.

---

Jess và Quang Hùng đã đợi sẵn ở chỗ hẹn, gương mặt cả hai đều không có chút kiên nhẫn.

“Mẹ, bọn Hy Lạp lần này chơi thật rồi. Tụi nó muốn nuốt cả khu cảng.” Jess nhếch mép.

Quang Hùng rút điếu thuốc ra châm, lười biếng phả khói:

“Lần này chắc không còn đường đàm phán đâu, tao thấy tụi nó muốn đập nhau rồi.”

Đăng Dương chỉnh lại cổ áo, giọng lạnh tanh:

“Vậy thì chiến thôi.”

Tụi Hy Lạp đứng phía bên kia, gương mặt đầy khiêu khích.

“Đăng Dương, tao tưởng mày có gan lắm, ai ngờ cũng nhát thôi.” Một thằng cười nhạt, ánh mắt đầy khinh thường.

Jess bật cười, vỗ vai Đăng Dương:

“Chà, chiến này nhát nào ra nhát đó nhen!”

Nghe xong, Đăng Dương híp mắt, ánh nhìn tối sầm lại.

“Mẹ kiếp, nghe mà điên cả đầu.”

Hắn lắc cổ tay, rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng.

“Được, tao cho tụi bây biết nhát nào ra nhát đó.”

---

Máu, tiếng súng, tiếng người gào thét.

Những kẻ dám đụng vào địa bàn của hắn, tuyệt đối không thể sống sót rời đi.

Chiếc xe dừng bánh trước quán cà phê nhỏ ở góc phố. Biển hiệu treo lủng lẳng, ánh nắng xiên qua những tán cây rọi lên ô cửa kính mờ, phản chiếu bóng dáng một cô bé đang lúi húi lau ly.

Jess huýt sáo, thò tay chỉnh lại cổ áo, cười như thằng điên:

" Ê, cưng cưng cưng… nhìn nó kìa. Nhỏ xíu, trắng hếu, cái dáng… vãi thật. Đăng Dương, mày nuôi kiểu gì mà nó thơm dữ vậy?"

Quang Hùng đút tay túi quần, gật gù:

"Như này thì tao hiểu sao mày nhịn gái suốt một năm. Nhịn như thánh sống."

Đăng Dương đứng dựa cột, rút thuốc ra châm, không trả lời. Hắn không cần khoe, chỉ cần nhìn cách tụi nó nhìn Kiều là đủ. Cục cưng của hắn, đúng chuẩn "cấm động".

Tụi kia chưa kịp nhúc nhích, Đăng Dương đã nhấc chân bước vào. Chuông cửa kêu leng keng.

Pháp Kiều quay lại, thấy hắn, môi nhỏ mím lại, ánh mắt cảnh giác liếc sang hai người đàn ông lạ đi sau.

" Anh tới làm gì? đang làm."

Hắn nhìn em, không cười, không nói, chỉ giơ tay vuốt lại tóc mái em đang rủ xuống trán.

" Tới coi vợ anh có bị tụi khác nhìn miết không. Giờ thì đi với anh. Anh mua trà sữa."

Jess đứng phía sau bật cười, nhỏ giọng chọc:

" Chà, mày dắt nhỏ này ra phố đúng là xích cổ cũng không đủ. Gặp thằng khác là nó lôi lên giường luôn."

Pháp Kiều đỏ mặt, quay phắt lại lườm.

"Tôi là chó hay gì mà xích?"

Jess im bặt, miệng mà công nhận chửi cũng hay

Đăng Dương rất biết chọn !!!

Đăng Dương kéo em lại, tay ôm vai, gằn giọng:

" Im mẹ mày đi Jess. Lần này nữa thôi là tao bẻ cổ."

Quang Hùng chống cằm, mắt vẫn dán lên người em, kiểu thích thú xen lẫn tò mò:

" Đăng Dương… thật, mày giữ được con bé như này giữa cái giới thú hoang tụi mình… giỏi thật."

Đăng Dương cười, lần này hắn cười thật:

" Ờ, chứ ai như tụi bây, chỉ ăn rồi đá phò"

Pháp Kiều còn đang ngơ ngác, tay vẫn cầm ly cà phê chưa kịp lau khô thì đã bị kéo ra cửa.

Đăng Dương cúi người, cẩn thận vén lọn tóc mềm rũ trước trán em, vuốt ngược ra sau tai. Hắn cúi xuống sát mặt, ánh mắt dịu đi lạ thường giữa lớp khói bụi và mùi thuốc súng còn sót lại trên áo.

"Đi mua kẹp tóc hông vợ?"

Giọng hắn khàn khàn nhưng nghe như đang dụ dỗ một bé con ngoan.

" Đi với anh nha. Anh chở."

Pháp Kiều mím môi, đỏ mặt, dỗi dỗi:

" Anh lúc nào cũng vậy, không thèm hỏi tôi bận gì, cứ tới là kéo đi."

Đăng Dương không nói, chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em.

" Tại anh nhớ. Nhớ phát điên luôn. Mấy thằng kia nhìn em là anh muốn bẻ tay bẻ chân tụi nó."

Jess phía sau nhếch môi, nhét tay vào túi áo, quay lưng thở dài:

" Tình cảm vãi. Về Hy Lạp tao cưới nhỏ nội địa cho rồi, nhìn tụi bây tao ứa gan."

Quang Hùng khoanh tay đứng dựa xe, phì cười:

" Để nó đi, tụi mình đi kiếm gái."

Đăng Dương gật đầu, tay vẫn siết lấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh.

" Được. Đừng có giỡn mặt. Tao còn cưng ở đây."

Rồi hắn dẫn em đi.
Một tay lái xe, một tay nắm chặt tay em.
Vì đi đâu không quan trọng.
Miễn là có em bên cạnh.

Đăng Dương nhìn em đang ngắm nghía cái kẹp tóc nhỏ trên tay, khóe môi cong nhẹ. Hắn chẳng giấu được ánh nhìn dịu dàng ấy, bàn tay lớn vuốt nhẹ tóc em, hỏi như rủ rê:

" Cưng có muốn đi mua thêm cài tóc, băng đô, hay mấy cái lắc tay lắc chân gì không?"

Pháp Kiều ngước lên, mắt long lanh:

" Gì mà mua nhiều dữ?"

" Tại em đẹp, mà đẹp thì phải có đồ xứng với em. Phụ kiện xịn xò một chút, anh chở đi mua."

Giọng hắn trầm ấm, có phần cưng chiều lẫn bá đạo. Không phải hỏi để tham khảo, mà hỏi để thực hiện. Hắn là vậy, cái gì em muốn, hắn đều có thể đưa. Cái gì em chưa muốn, hắn cũng chủ động chuẩn bị trước.

" Đi với anh đi, hôm nay anh không bận gì hết."

" Lát mình kiếm tiệm đẹp hơn, mấy chỗ có đồ thiết kế riêng cho mấy cô gái nhỏ như em, em thích gì thì cứ lấy."

Pháp Kiều im một chút, hơi chần chừ:

" Ủa… không phiền anh hả?"

Đăng Dương bật cười khẽ, cúi người sát tai em:

" Cưng ơi, được chở em đi mấy chuyện nhỏ nhặt này mới là niềm vui của anh đó."

"Làm ông trùm rồi, càng làm lớn càng muốn có một người như em ở bên, để nhớ mình vẫn là người, chứ không phải cỗ máy."

Hắn nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt em:

" Đi nha. Hôm nay anh rảnh, hôm nay em là công chúa."

Đăng Dương nắm tay em, ngón tay đan chặt vào nhau, bàn tay to che kín cả bàn tay nhỏ xíu của em. Giọng hắn dịu lại, không còn là gã đàn ông lạnh lùng giữa thương trường, mà như người chồng trẻ đang dắt vợ đi chơi:

" Em coi kìa, cái cài tóc này giống cái lần trước em ngắm mà không mua nè, nhớ không?"

Pháp Kiều bất ngờ quay sang, mắt tròn xoe:

" Anh nhớ hả?"

Hắn khẽ cười, gật đầu:

" Ừ, cái gì của em anh cũng nhớ."

"Anh nhớ từng bộ đồ lót của em, đến kiểu quần trong em thích mặc anh còn nhớ huống gì ba cái này ?

Pháp kiều đỏ mặt, ánh mắt viên đạn nhìn hắn

Đăng Dương là đồ lưu manh

Đăng Dương là đồ biến thái

Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em:

" Vậy nên giờ, thấy là anh mua hết. Em không cần nói đâu, chỉ cần thích, anh sẽ biết."

Hai người đi trong cửa tiệm, hắn đứng sau lưng em mỗi lần em thử cái gì lên tóc, gật đầu lia lịa như fanboy chính hiệu:

" Đẹp! Cái này xinh! Cái này hợp lắm luôn!"

Pháp Kiều đỏ mặt, giơ tay đập nhẹ hắn:

" Anh đừng có nói quá…"

" Không quá đâu, thiệt á, tin anh đi mà."

" Trước giờ ai cũng nói anh tàn nhẫn, máu lạnh. Nhưng mà… tim anh đâu có đá đâu, chỉ là không ai khiến nó đập."

Đăng Dương nói như thở, như là sự thật đơn giản nhất trần đời:

" Cho nên, một khi đã đập rồi, thì đập vì em, suốt đời cũng không đổi."

Pháp Kiều khựng lại, tay vẫn cầm cái cài tóc. Tim em khẽ run một nhịp.

Đăng Dương kéo nhẹ em vào lòng, không giữa phố cũng không quan tâm ai nhìn, chỉ thì thầm:

" Em thích gì, anh đều có thể cho. Nhưng chỉ xin em đừng bỏ anh lại."

"Gặp được em, anh thề, một kiếp không đủ. Anh muốn sống đủ trăm đời chỉ để mỗi đời lại yêu em thêm một lần nữa."

Đăng Dương miệng nói tay thì bỏ đồ vô giỏ hàng

Cực kỳ siêng năng

Em ngơ ngác nhìn cái giỏ hàng đầy ắp phụ kiện đủ kiểu, mấy cái kẹp tóc, cài đầu, lược nhỏ xinh xinh... toàn mấy thứ em còn chưa kịp ngó tới, Đăng Dương đã tự tay lựa hết. Hắn ngồi xổm xuống cạnh em, đưa lên từng cái:

" Cái này hợp lúc em mặc váy trắng nè."

" Còn cái này... để hôm nào mình đi biển, em cài lên chắc đẹp phát khóc."

Hắn nói tỉnh bơ, như thể việc nhớ từng kiểu đồ em có, từng dịp hai đứa đi đâu là chuyện bình thường.

Em khúc khích:

" Sao anh biết em mặc váy trắng?"

" Mắt anh chỉ nhìn mỗi em, không biết sao được?"

Đăng Dương đứng dậy, phủi nhẹ tay, rồi ngửa đầu nhìn em, giọng lặng lại, ánh mắt sâu như đáy ly rượu vang lâu năm:

" Em là vợ anh. Thứ gì thuộc về em, anh phải nhớ. Nhớ rõ hơn ai hết."

" Sau này, em thích gì cứ nói, anh chiều tới nóc. Anh làm ăn lăn lộn nửa đời rồi, bây giờ chỉ còn muốn đem hết lời thề thốt, tiền bạc, thời gian, tuổi trẻ… đặt cả vào một mình em."

Hắn nắm tay em kéo đi, giọng dứt khoát:

" Đi, còn vài cửa hàng nữa. Anh chưa tìm thấy cái lược cài nào hợp với em nhất."

Em chớp mắt:

" Mua nữa hả?"

" Ừ, tại anh sợ bỏ sót, mà bỏ sót một món hợp với em là anh tiếc cả đời."

" Gặp đúng người rồi, một đời đâu có đủ, phải thương tới mấy kiếp sau mới vừa."

Hắn quay sang, cười:

" Về sau nếu anh mà chết trước em anh thà làm ma, anh cũng bám lấy em hoài, cưng chuẩn bị tinh thần đi."

Em lúng túng kéo tay hắn lại, lí nhí:

" Anh nói gì nghe ghê quá... ma quỷ gì..."

Đăng Dương không đáp, cúi đầu hun nhẹ lên trán em một cái, trân trọng như thể đấy là vật báu ngàn năm.

" Anh nói thật."

" Em là người duy nhất khiến anh muốn sống tử tế, muốn làm người đàn ông đàng hoàng."

Hắn dắt em băng qua dãy hành lang trung tâm thương mại, ánh đèn vàng đổ bóng hai người sát cạnh. Một tay hắn vẫn xách mớ túi đựng đầy phụ kiện, tay còn lại nắm chặt tay em  không buông lấy một giây.

" Cái hồi còn lang bạt, mấy đứa đàn em hỏi anh thích kiểu con gái nào, anh nói không biết. Đời anh quen cả chục kiểu, gái ngoan có, gái hư có, quyến rũ có, lạnh lùng cũng từng…"

" Nhưng giờ thì anh biết rồi."

Hắn quay sang nhìn em, ánh mắt trầm xuống, sâu hoắm như muốn rút cả linh hồn em vào.

"Anh thích con bé vừa nhỏ vừa thơm, hay giận dỗi nhưng giận xong lại hay rúc vô ngực anh nằm im."

"thích con bé lúc cười má lúm, lúc khóc mắt đỏ hoe, lúc ngồi makeup thì mím môi tập trung, lúc ngủ thì co người như con mèo nhỏ."

Em đỏ mặt, quay đi.

" Ai là con mèo chứ..."

" Em."

Đăng Dương kéo em lại gần, nhét em sát vô lòng, nói nhỏ sát tai:

" Mèo của anh."

" Mèo bé ngoan, ngoan cả đời... chỉ cho anh thương, cho anh giữ."

Đăng Dương hôn nhẹ lên trán em, bàn tay lớn vẫn đặt ở lưng, như sợ em biến mất.

" Mai muốn đi đâu, anh dắt đi. Muốn ăn gì, anh mua. Em chỉ cần thích, anh chỉ cần làm."

" Vậy nếu em thích anh thì sao? "

em nhỏ nghịch ngợm hỏi, giọng còn non nhưng ánh mắt ngước lên lại khiến tim hắn như bị bóp nghẹn.

" Thì anh giao cả mạng sống cho em luôn. Không mặc cả"

Em bật cười, tay chọc vào ngực hắn:

" Sến gì mà sến dữ vậy?"

Đăng Dương không cười, chỉ cúi xuống cắn nhẹ vành tai em, trầm giọng:

" Không phải sến. Là thật. Là vì em. Em làm anh muốn sống tử tế, muốn tốt lên, muốn có một mái nhà, một bữa cơm có người ngồi đợi."

" Chỉ cần là em, thì mọi hy sinh đều đáng."

Cả thế giới ngoài kia máu me, chém giết, tiền bạc, quyền lực, hắn đã nếm trải hết. Nhưng thứ khiến hắn day dứt nhất, lại là đôi mắt long lanh tuổi mười sáu đang tựa vào ngực mình.

" Anh từng nghĩ mình là người không có tim. Mãi đến khi em cười với anh."

Và từ hôm đó, hắn có cả một trái tim  đặt dưới chân em.

Chấp nhận để em dẫm nát

Hắn giao toàn quyền cho em

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store