ZingTruyen.Store

DuongKieu| Lạc Chốn Địa Đàng

4

NgocnhuNguyen482047

Sau một vài ngày không gặp gã, Kiều cảm thấy căn phòng của mình đã quay về chật tự ban đầu, nhưng lại có một cảm giác trống rỗng khó chịu. Đặc biệt là khi những mùi hương và tinh tức tố của Dương lại không còn vương vấn trong không khí, điều đó làm cậu cảm thấy thiếu thốn, sự khó chịu trong cơ thể, bức bối, nóng nảy.

Đôi khi, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, Kiều lại bất giác nhớ về ánh mắt của gã, nụ cười nhàn nhạt và cả cách gã nói chuyện, cái kiểu vừa khiêu khích, vừa ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Nhưng mỗi lần nghĩ tới, Kiều lại tự mắng mình: "Mắc gì phải bận tâm về tên điên đó chứ?"
________________

Hôm nay em được đám bạn rủ đi bar, vốn là từ chối nhưng dạo này người bức bối quá nên em liều đi thử xõa stress

Ai ngờ đến rồi lại thất vọng..

Quán bar này không khác gì một cái chợ đêm hỗn loạn, tiếng nhạc xập xình như xé toạc bầu không khí, ánh đèn nhấp nháy chói mắt, khiến mọi thứ cứ như vỡ ra thành từng mảnh. Kiều ngồi lặng lẽ ở một góc, tựa lưng vào ghế với ly nước trái cây trên tay, mải mê nhìn những người xung quanh như đang tìm một lý do để không phải tham gia vào cái không gian ngột ngạt này. Mùi mồ hôi, rượu và khói thuốc ngập tràn, còn ánh mắt của đám đàn ông thì cứ như những con sói thèm thuồng. Từng bước đi của Kiều là một cuộc trò chuyện không lời với họ, như thể họ có thể nuốt chửng cậu ngay tức khắc.

Cậu chọn một bộ váy bó sát màu hồng, ôm lấy phần eo nhỏ nhắn, đường cong quyến rũ được tôn lên rõ ràng. Phía sau, chiếc nơ thắt tinh tế trên mông tạo thêm nét đẹp ngọt ngào, kết hợp với lớp ren trắng mỏng nhẹ càng làm nổi bật sự mảnh mai của cậu. Cả người cậu như một món đồ trang trí đắt tiền mà ai cũng muốn chiếm đoạt, nhưng Kiều chẳng hề hay biết. Cậu chỉ mong sao đêm nay mau chóng kết thúc.

Kiều rót một ly nước trái cây, lặng lẽ ngồi vào một góc khuất. Đám bạn nhảy nhót, cười nói om sòm ở sàn chính, nhưng Kiều không hề để tâm. Đầu óc cậu lơ đãng, chỉ một mùi hương quen thuộc khẽ thoảng qua, một mùi tinh tức tố khiến cậu giật mình. Cậu không thể nhầm được, đó là mùi của Dương. Mặc dù lâu rồi không gặp gã, nhưng mùi hương ấy vẫn khiến trái tim cậu bỗng dưng đập nhanh. Cậu cảm thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao lại vui mừng, như thể vừa tìm lại được một cái gì đó đã mất. Nhưng ngay lập tức, cậu tự trấn an bản thân: "Mắc gì phải vui mừng chứ?"

Kiều nhìn về phía quầy bar, ánh mắt vô tình bắt gặp một dáng người cao lớn, vạm vỡ đang dựa lưng vào quầy. Lập tức, ánh mắt sắc lạnh của Dương chạm phải ánh nhìn của Kiều. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu, không thể lý giải nổi. Dương, gã Alpha nguy hiểm mà cậu chẳng thể tránh khỏi.

Dương nhếch mép cười, cái cười đó làm Kiều thấy cả người lạnh toát. Gã từ từ bước về phía Kiều, ánh mắt không hề rời khỏi cậu. Cái kiểu bước đi đó, đầy tự tin và quyền lực, chẳng ai không nhận ra gã là ai.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây"

Dương lên tiếng, giọng trầm ấm, nhưng lại có cái gì đó lạnh lùng và áp đảo, như thể đang điều khiển mọi thứ xung quanh.

Kiều chỉ biết ngước mắt lên nhìn, không biết phải đáp lại sao.

"Anh... sao anh cũng ở đây?"

"Đây là nơi tôi thường đến"

Dương nhún vai, ánh mắt gã lướt qua bộ đồ Kiều mặc. "

Nhưng cậu thì không hợp với nơi này."

Câu nói của Dương khiến Kiều có chút khó chịu.

"Vậy thì sao? Tôi đến đây vì bạn bè."

Dương khẽ cười, ánh mắt đầy sự chế giễu.

"Bạn bè, hay là ai đó rủ rê cậu đến đây?"

Kiều nổi giận, đôi môi mím chặt.

"Anh nghĩ ai cũng giống anh à? Tôi đủ lớn để tự quyết định mình đi đâu."

Dương ngồi xuống đối diện Kiều, thở dài, ánh mắt như muốn cắt đôi người cậu.

"Cậu có biết mình đang làm gì không? Chắc chắn cậu không biết nhỉ?"

Gã nổi giận quát lớn

"Mẹ kiếp, cậu xem cậu mặc gì trên người kìa? Muốn kích thích đám Alpha đó đến chơi nát cậu hả? Hay cậu thiếu mùi Alpha?"

Gã không thể chịu nổi cái cảm giác ánh mắt của lũ đàn ông trong quán bar cứ dán chặt vào em. Chúng như những con thú thèm thuồng, không ngừng nhòm ngó, ước gì có thể vồ lấy cậu ta ngay lập tức. Cảm giác đó khiến gã càng thêm bực bội, một sự thèm khát lạ lùng nổi lên trong người. Gã đứng dậy, mắt không rời khỏi Kiều, cố gắng giữ cái lạnh lùng bên ngoài, nhưng trong lòng lại như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Gã đi đến quầy bar, tìm lấy chiếc áo khoác, tính khoác lên người Kiều. Nhưng đúng lúc đó, một tên Alpha khác tiến đến, dáng điệu thô lỗ, mắt dáng chặt lên đường cong cơ thể của Kiều. Tên này có mùi tinh tức tố nồng nặc, một thứ mùi dơ bẩn và khó ngửi, khiến Kiều không thể không cảm thấy choáng váng. Cậu bất giác rùng mình, cảm giác như cái mùi đó đang bám vào da thịt mình, kéo theo sự khó chịu như có hàng nghìn con muỗi vờn quanh. Cảm giác ấy khiến Kiều không thể giữ nổi bình tĩnh, lưng cậu run lên từng cơn, đôi mắt hoa lên một chút vì khó thở.

Dương bước đến, giọng gã lạnh lùng, nhưng cũng tràn đầy uy lực:

"Cút."

Chỉ một chữ, nhưng mang theo đủ sức mạnh khiến cả quán bar như ngừng lại. Gã Alpha kia nhìn Dương một cái, ánh mắt ngay lập tức biến sắc. Hắn lập tức nhận ra gã là ai. Gã là ông lớn trong thế giới ngầm, khắp cái sài thành này ở chợ đen có ai là không biết gã chứ.

Gã Alpha lẩm bẩm vài câu rồi nhanh chóng quay lưng, kéo theo đám bạn rời đi, nhưng ánh mắt thèm thuồng vẫn không thôi rời khỏi Kiều. Dương không thèm nhìn lại, ánh mắt vẫn đinh ninh vào Kiều. Gã cầm chiếc áo khoác, khoác lên vai Kiều đầy thô bạo.

Kiều giật mình, quay đi, cố gắng gỡ chiếc áo ra, nhưng Dương đã giữ chặt. Cậu không thể phản kháng

"Một là mặc hai là tôi xé nát bộ đồ cậu"

Kiều không kịp phản ứng gì, Dương đã quát lớn, tay mạnh mẽ đẩy cậu vào xe. Cậu loạng choạng, nhưng chưa kịp nói gì thì gã đã phóng vội xe, tốc độ nhanh đến mức khiến Kiều phải vững lại trong ghế. Dương nhìn qua Kiều, thấy cậu vẫn còn hơi choáng váng, mắt mờ mịt như còn chưa thoát ra khỏi cái mùi khó chịu từ tên Alpha kia. Một luồng tinh tức tố dịu dàng tỏa ra từ Dương, như một thứ lạ kỳ khiến Kiều cảm thấy dễ chịu hơn. Cảm giác như một làn sóng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, khiến cậu vô thức thở sâu, mắt khẽ khép lại.

Dương nhận ra sự thay đổi trong Kiều, không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng hỏi:

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"16..."

Kiều trả lời khẽ trả lời với chất giọng rụt rè, cảm giác như cậu sắp bị bóp nghẹt

Dương sững người trước câu trả lời

"Địt mẹ, ít nhất cũng 18 chứ?"

Gã không hài lòng, bật cười một cách khinh bỉ

"Mới 16 tuổi, kiến thức thì không có mà ăn mặc mời gọi?"

Kiều mấp mé muốn đáp trả thì gã quay sang nhìn Kiều, môi khẽ nhếch.

"Em nhỏ tuổi hơn tôi đó, đời sống ít hơn tôi nên bớt cãi đi."

Kiều im lặng, không dám nói thêm lời nào. Cậu cảm thấy lúng túng, không thể tìm được lý do để phản bác. Cái không khí giữa hai người lúc này nặng trĩu, mỗi lời Dương thốt ra đều như một cái tát vào lòng tự trọng của Kiều.

Dương lái xe vào một con phố vắng, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên chiếc siêu xe đắt đỏ của gã. Không khí trong xe im ắng, chỉ có tiếng động cơ êm ái. Gã lạnh lùng quay sang nhìn cậu:

"Đói chưa?"

Kiều ngước nhìn gã, chưa kịp trả lời thì Dương lại nói, giọng gằn lên, không cho phép phản kháng:

"Im, một là ăn, hai là tôi vứt cậu cho đám kia chơi."

Kiều chỉ biết im lặng, cảm giác bất lực lan tỏa trong cơ thể, như thể toàn bộ sự phản kháng đã bị gã cuốn đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store