Duonghieu Hanh Trinh Lam Bo
Thai cũng đã được gần 12 tuần vì thế mà các hoạt động của Minh Hiếu hầu hết cũng đã tạm ngưng. Hiện tại anh chỉ tập trung ở nhà để chăm sóc cho bản thân, cho bé con và cho Đăng Dương thôi. Hoặc là Đăng Dương chăm sóc anh. Kệ đi nó cũng đều giống nhau cả đấy.Hôm nay là một ngày bình thường trong những ngày bình thường khác ngoài trừ việc Minh Hiếu thức dậy một mình trên chiếc giường vốn thuộc về cả hai. Không phải là Đăng Dương rời giường sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh hay gì đâu mà là cậu có lịch diễn ở Đà Lạt nên đã đi ra đó từ chiều hôm qua rồi cơ. Chỉ còn mình anh ở nhà nên chán ơi là chán. Mặc dù tối qua có đi ăn, đi chơi với thằng An thằng Khang cùng anh Wean, anh Isaac rồi cơ mà Hiếu vẫn muốn Dương cơ. Anh nhớ mùi chồng lắm rồi.
•
Cuộc gọi đến...
Alo bé dậy chưa
Dậy ròiThế ăn sáng chưa
Anh chuẩn bị ăn. Em ăn chưa?Em ăn rồi. Bé ở nhà có ngoan không đó?
Ngoan vl luôn. Ăn ngon ngủ kĩ, ngoan đến độ sắp không cần em về nhà nữa luôn rồiÔi thế thì em phải mau mau về nhà với bé không thôi anh lại không cần em nữa luôn mất
Biết vậy thì về lẹ lên đi. Con nhớ em rồi... anh cũng nhớ rồi...Hì hì em biết rồi. Mai em sẽ về với bé nha. Yêu anh lắm.
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store