ZingTruyen.Store

[Dương Sảng] Cô Ấy Mãi Mãi Là Của Dương Dương Tôi

Chap 14: Tàu lượn siêu tốc

ThanhNhung_2801

Nhìn bộ dạng đáng yêu đó Sảng, Dương Dương thật sự muốn dè cô ra hôn ngấu nghiến. Nhưng anh biết, giờ mà làm thế chỉ khiến cô càng thêm tức, k chừng sẽ bơ anh cũng nên. Vì tương lai của anh nên anh đành kìm nén lại ăn cơm.

Ăn xong Trịnh Sảng đứng lên đang định dọn dẹp bát đũa thì đã bị Dương Dương ngăn lại

" chút nữa sẽ có người dọn"

Trịnh Sảng gật đầu tỏ vẻ đã biết

" tối nay đi dự tiệc với anh "
Đang định lác đầu thì cô tự nhiên nhớ tới hôm nay rõ ràng là Dương Dương rủ cô đi chơi, sao giờ lại chuyển sang dự tiệc. Thấy anh đang bước lên lầu cô liền nhanh miệng lên tiếng

"để tâm trạng được tốt nghênh đón bữa tiệc hôm nay, tôi nghĩ chúng ta nên kích thích tế bào một chút! Dù sao hôm nay anh cũng rủ tôi đi chơi mà " Trịnh Sảng  nghiêm túc đề nghị

Dương Dương nghe xong, trong mắt hiện lên tia hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, cưng chiều nói:

"Em muốn kích thích như thế nào?"

Trịnh Sảng cười hì hì, đề nghị:

"Đua xe siêu tốc thì sao?"

Bước chân Dương Dương hơi dừng lại, quay đầu đối mặt với ánh mắt chờ đợi của cô, cự tuyệt:

"Chuyển cái khác."

Miệng Trịnh Sảng mím lại, đáng thương hỏi:

"Tại sao?"

"Nguy hiểm." Dương Dương nói thản nhiên.

Đôi mắt Trịnh Sảng trừng to nhìn Dương Dương.Mẹ kiếp….cô là ai chứ . Giết người còn k không nguy hiểm thì đua xe làm sao nguy hiểm được? Sao anh ta  không ngăn cản việc cô đi giết người đi? Mà ngăn cản việc cô đua xe!!! Thật quá quắt mà!!!! Hừ, tên Dương Dương chết tiệt!!!! Mà khoan đã, anh ta đâu biết cô là ai đâu, ngăn cản cũng là lẽ thường tình thôi mà nhỉ. Nghĩ đến đây cơn tức giận của Sảng liền dịu xuống

"Anh biết em có thể đua xe nhưng ở chỗ anh ai cũng đua xe rất khá rất có thể khiến em bị thương."

Khóe miệng Trịnh Sảng hơi nhếch rất khó nhìn ra. Khiến cô bị thương,  Được rồi! Cô thừa nhận, anh ta k biết cô là ai nói chuyện có chút k đúng, nhưng nghe câu đó cô cứ cảm thấy mình đang bị coi thường ?

Cô bỏ qua vấn đề rối rắm này, lại đề nghị lần nữa:

"Đã như vậy thì đến công viên trò chơi của Dương thị đi. Nghe nói ở đó có tàu lượn siêu tốc rất kích thích."

Dương Dương đứng bên cạnh cô, nhìn cô khoảng ba giây, gật đầu nói:

"Được."

Trò tàu lượn trong công viên trò chơi của Dương Dương được coi là trò tàu lượn siêu tốc kích thích nhất trên thế giới. Trong đó trò nổi trội nhất —— tàu lượn đổ vuông góc thẳng từ độ cao 90 xuống, tương đương với việc nhảy từ lầu thứ ba mươi xuống.

Trò chơi này đối với người bình thường mà nói, nhất định là vô cùng kích thích. Nhưng đối với anh thì chẳng tính là gì. Vậy cho cô biết thế nào là lễ độ đi. Tiện thể cho cô thấy anh là ai.

Dương Dương lên lầu thay đồ còn Trịnh Sảng ở dưới lầu chờ, xong xuôi hai người liền ra xe đến công viên giải trí

Trịnh Sảng  ngồi vào chỗ kế bên tay lái, đóng cửa xe lại, mong chờ tới công viên

Dương Dương  nhíu mày, đưa người sang phía Trịnh Sảng  giúp cô thắt dây an toàn, nhân tiện còn đoạt lấy một nụ hôn từ cặp môi thơm tho kia.

" Đừng có mà quá đáng " Sảng trừng mắt

" em thấy có cặp tình nhân nào chỉ dừng lại nắm tay rồi ôm chưa"

" ..." Sảng biết điều im lặng. Cô mà ho he gì nữa đảm bảo k dừng ở chỗ đó thôi đâu. Nếu đánh nhau chắc gì cô đã lại, nên tốt nhất là nên im lặng

Chiếc xe Lamborghini màu đen chạy qua trung tâm thành phố đi tới khu vực nội thành cạnh đó.

Dương Dương dừng xe ở bãi đậu, bước ra khỏi xe nhìn dòng chữ cái to đùng ở công viên trò chơi của tập đoàn Dương Thị cách đó không xa.

Trịnh Sảng  đi tới bên cạnh Dương Dương cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm, ngẩng đầu quan tâm hỏi:

"Sao vậy?"

Dương Dương nắm bàn tay mềm mại, trắng nõn của Trịnh Sảng , nhàn nhạt nói:

" k được ngắm trai."

Trên đầu Trịnh Sảng liền có mấy vạch đen

" tên này mà ghen thì k biết thế nào " Sảng thầm nghĩ

" k thì chúng ta k vào" Dương Dương nhìn Sảng đầy thách thức, dù anh k biết có tác dụng hay k

" được rồi "

Dương Dương  cười, cười đến vô cùng rực rỡ, so với ánh mặt trời còn chói lóa hơn. Anh dùng giọng nói tràn đầy tình cảm, nhẹ giọng đáp:

"Ừ."

"Trở mặt còn nhanh hơn trở tay" Sảng nghĩ bụng

Hai người nắm tay nhau, từ từ đi vào cửa mà như hoàn toàn không ý thức được, bọn họ đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến những người xung quanh.

Hai người có vẻ ngoài cực kỳ ưu tú lại xuất hiện cùng nhau, không thể nghi ngờ vẻ đẹp lóa mắt đã thu hút tất cả ánh mắt của cả nam lẫn nữ bên đường, khiến họ không tự chủ được đều theo sát theo bước chân di chuyển của hai người.

"Hai người kia là ai vậy? Nam thanh nữ tú, đẹp quá!"

"Bọn họ là diễn viên hả?"

"Chúa ơi! "

" mà cô gái kia nhìn quen mặt quá "

" hình như tôi thấy ở đâu đó rồi "

" ..bla...bla..."
. . . . . .

"Cho hai vé." Dương Dương  không lợi dụng chức quyền của mình, mà mua vé vào cửa giống như những người bình thường khác.

Người bán vé nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, miệng há hốc thành hình chữ "O", sững sờ nhìn Dương Dương, quên cả phản ứng.

Từ khi chính thức nhận việc, nhân viên tập đoàn Dương  Thị đều được yêu cầu phải nhớ rõ mặt Dương Dương, để tránh xảy ra sự cố nực cười.

Dương Dương bực mình lườm người bán vé một cái.

Người bán vé phục hồi lại tinh thần, đi ra trước cúi người xuống 45 độ, nơm nớp lo sợ hô to lên:

" chủ.....chủ tịch."

Đám người xếp hàng phía sau thấy thế, nhao nhao bàn luận.

"Đây là chủ tịch tập đoàn Dương Thị ư? Thảo nào nhìn cứ thấy quen quen!"

"Người bên cạnh là bạn gái của anh ấy đi. Vậy cô ấy là diễn viên Trịnh Sảng là nữ thần của showbiz đó, Đúng là rất đẹp quá đi, còn đẹp hơn trong hình nhiều nữa !"

" Ôi!!! nữ thần của lòng tôi"

" cô ấy k trang điểm luôn kìa, đúng là 1 con người đẹp k tì vết "

" tôi muốn lấy cô ấy làm vợ quá đi"

"Không ngờ bọn họ cũng đến công viên chơi, giống như những đôi tình nhân bình thường khác!"

" ngưỡng mộ quá đi à!!!"

" tôi muốn xin chữ ký "

Mọi người bắt đầu nhao nhao lên, chen chúc để lại gần Sảng, k để ý sắc mặt của Dương Dương đã đen thui, anh giật lấy cặp vé người bán vé đang đưa ra bằng hai tay, dắt Trịnh Sảng đi qua cửa. Còn k quên trừng họ một cái. Mọi người rất biết điều im lặng k xí xớn nữa cũng cách xa Sảng ra. Đây là đại ma vương chớ đụng vào!!!

Trịnh Sảng vừa đi theo anh, vừa giống như một đứa con nít, nhìn ngắm khắp nơi khung cảnh bên trong công viên. K quên nở nụ cười trấn an mọi người khi bị Dương Dương ăn hiếp.

Từ lúc cô hiểu chuyện đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô đến khu vui chơi. Cảm giác ban đầu đúng là không tệ.

Dương Dương  đi tới một khu không có ai, tay phải cầm lên một tấm bản đồ. Tuy nói công viên này là do nhà anh mở ra, nhưng anh thật sự chưa thông thuộc hết các cấu tạo bên trong.

Trịnh Sảng nghiêng nghiêng người, đưa tay trái phối hợp kéo tấm bản đồ căng ra cùng anh.  Anh lại lợi dụng nó nắm tay Sảng  hai bàn tay đang nắm lấy nhau, giống như đã bị nhựa cao su dính chặt, cứ thế không tách ra được. Cô đứng trước, anh đứng sau.

"Phía trước quẹo trái là tàu lượn 15 vòng. Là nó đó." Trịnh Sảng  hưng phấn nói. Cũng k để ý tới hành động mờ ám của hai người

Dương Dương đáp lại một tiếng "Ừ", rồi gấp tấm bản đồ lại, dắt người cô đi về phía trước.

Đến chỗ tàu, người phía trước cũng vừa ngồi vào trong, Trịnh Sảng nhìn một lúc, kéo thẳng Dương Dương  đến chỗ đầu tàu.

Ngồi chỗ đầu tiên mới có cảm giác mạnh hơn một chút.

Nhìn bộ dáng nhao nhao muốn thử của người kia, đầu Dương Dương đầy vạch đen:

"Tiểu Sảng, trước kia em không được tới công viên sao?"

Công viên ? Cô chưa bao giờ tới giờ vì cô lúc nào cũng được Thiên Vũ bảo bọc quá mức nếu cô muốn tới đảm bảo việc đầu tiên mà Thiên Vũ làm là bao hết công viên nếu thế thì k còn vui nữa nên k có tới và đây là lần đầu cô tới công viên

Hai mắt Trịnh Sảng cụp xuống, lẩm bẩm:

"Chưa có nha, tôi cũng chưa từng ngồi tàu siêu tốc."

"Bị cấm à"

" ai cho anh gọi tôi là tiểu Sảng " Sảng lập tức lấy lại tinh thần, chuẩn bị dạy dỗ Dương Dương

" vậy anh k gọi tiểu Sảng nữa, mà đổi lại là honey nha" giọng anh vô cùng là ngọt ngào, nhưng vô tai Sảng lại là cực kỳ buồn nôn

Hai phút sau, tàu siêu tốc dừng ở trước mặt bọn họ, đa số người trên tàu mặt đều tái mét, chỉ còn một số ít là xem ra không có chuyện gì.

Lúc bọn họ đi hết, nhân viên nghiệp vụ mở cánh cửa nhỏ ra, nhìn thấy Dương Dương và Trịnh Sảng ở đây, trợn tròn mắt lên. Người nhân viên khống chế được cảm xúc của mình, đang định chào hỏi thì thấy chủ tịch của mình phất phất tay.

Hắn hiểu ý cười cười, giúp bọn họ mở cửa ra, xoay người qua bên cạnh chờ đợi hai người đi vào.

Trịnh Sảng không chờ được, ngồi luôn vào ghế bên trái hàng đầu tiên, chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi Dương Dương ngồi xuống, đưa người sang kiểm tra cho cô một hồi xong mới kéo chốt an toàn ở ghế vào cho mình.

Thấy hành động này của anh Sảng liền cau có
" chỉ là lần đầu tới thôi, chứ tôi đâu phải là con nít "

Dương Dương k quan tâm tiếp tục công việc của mình

Chỉ một lúc sau, tàu siêu tốc phi ra ngoài. Sau khi nó leo lên sườn núi, lập tức từ trên cao lao thẳng xuống dưới, tiếp đó lại xoay tròn như chong chóng, không khí tràn ngập những tiếng la hét từng hồi, từng hồi một, rất thê thảm.

Cả hai người, Trịnh Sảng và Dương Dương mở to mắt, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhìn cũng chẳng giống như là đang ngắm cảnh, cũng chưa từng rên lên dù chỉ một tiếng. Dương khá bất ngờ về biểu hiện của Sảng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại được tinh thần

Sau khi tàu quay được 15 vòng thì dừng lại, những người đang đứng đợi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của bọn họ, đều kinh hãi một hồi.

Trịnh Sảng còn muốn giết người không đền mạng, mở miệng nói:

"Có trò gì hơn trò này không."

Dương Dương đã đoán được kết quả sẽ như thế này từ lâu rồi. Lúc thấy cô k la hét thì anh đã sớm đoán được rồi. Anh thản nhiên nói:

"Ngồi tàu siêu tốc thẳng đứng đi." Trong mắt người khác, đây chính là trò chơi kích thích nhất. Nếu như cô vẫn không thỏa chí thì cũng chịu rồi.

"Được." Trịnh Sảng  nghe xong, hào hứng kéo đối phương đi về phía tàu siêu tốc thẳng đứng.

Dương Dương đánh giá cao về mức độ gan dạ của cô

Thẳng đích hai người đi đến, rất nhanh đã tới một nơi chỉ có những tiết la hét chói tai. Vận khí hai người rất tốt, một lần nữa lại được ngồi lên hàng đầu. Chiếc tàu khởi động chầm chậm, từ từ leo lên cao. Tàu leo lên đến giữa không trung, không hề báo trước đột ngột bổ nhào xuống, cảm giác thật đến nỗi khiến người ta thấy như mình đang nhảy từ lầu cao 90m xuống vậy.

Trịnh Sảng hưng phấn huýt sáo một tiếng, để lộ ra hai hàng răng trắng toát, đều đặn.

Dương Dương  quay đầu liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi lên thật đẹp, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc tàu lao thẳng xuống, đột nhiên anh có cảm giác chỉ cần được ở cùng với cô, chết cũng là niềm hạnh phúc.

Tiếng cười thánh thót của Trịnh Sảng hòa với những tiếng la hét chói tai high-decibel sau lưng, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Những người ngồi cùng chuyến tàu này, ngoài nhớ rõ cái cảm giác kích thích cực hạn ra, còn có tiếng cười vui sướng dị thường của một người. Sau khi tàu dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Trịnh Sảng giống như nhìn quái vật.

Trịnh Sảng đứng thẳng người, thoải mái nói:

"Cảm giác không tệ!"

". . . . . ." Mọi người nghe xong, không tự chủ được móc móc lỗ tai, bọn họ không nghe lầm đó chứ?

" đó có phải con gái k vậy"

"Ừ, còn muốn chơi trò nào khác nữa không?" Dương Dương  xoay người, giúp cô vuốt lại những sợi tóc đã bị gió thổi loạn lên, dùng giọng mê người hỏi.

Trịnh Sảng  lắc đầu một cái, nói :

" công ty còn việc " Dương Dương gật đầu dẫn cô ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store