dương kiều, hôm nay ông chủ lại ghen
5
Cơ thể ôm trên tay không có chút sức lực nào, mềm oặt không có điểm chống đỡ rơi xuống.
Lúc này Trần Đăng Dương mới nhận ra bất thường, lập tức hoảng hồn, "Thanh Pháp! Thanh Pháp!"
Người trong phòng nghe thấy tiếng la của anh, cũng chạy ra hết.
Chương Khâu nhìn thấy tình huống này, trực tiếp nổi điên luôn, "Trần Đăng Dương tao đmm! Cầu yêu không thành mày giết người!"
Nhưng rõ ràng, Chương Khâu rống xong câu này sự chú ý của mọi người đều không nằm trên chuyện giết người.
"Cầu yêu? Cầu cái gì yêu!"
"Cái gì? Đây là bạn trai ông chủ Trần?"
"A? Ông chủ Trần giết bạn trai mình? Con của họ làm sao bây giờ?"
Đám người im lặng một lúc, đều tán đồng lời của người trước đó nói.
"Tui biết ngay." Trần Úc đứng ở trong xó, méo miệng, oa một tiếng khóc lên.
Trần Đăng Dương ôm người quỳ trên mặt đất, thò tay vào túi lấy chìa khóa ném ra ngoài, trầm giọng ra lệnh, "Xe tôi ở bãi đỗ xe, lái tới đây."
"Đệt!" Chương Khâu khom lưng nhặt chìa khoá, quay người chạy thật nhanh.
Trần Đăng Dương thấy người vẫn luôn không có phản ứng, trực tiếp ôm người đứng lên chạy xuống lầu.
Đám người hô hào đi theo, mở cửa ra, dời hết thảy đồ đạc ngăn cản bước chân Trần Đăng Dương.
Xe thắng gấp tại cửa lớn nhà hàng, Trần Úc lao nhanh hơn bất kỳ ai khác, mở cửa xe.
Chưa nín khóc, nức nở nói: "Chúc hai người hạnh phúc."
Trần Đăng Dương ôm người lên xe, duỗi tay liền đóng cửa lại, "Lái xe."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chương Khâu đạp chân ga.
"Cậu ấy lên cơn sốt, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, cậu không phát hiện ra à?" Sắc mặt Trần Đăng Dương lạnh tanh, hơi hơi hùng hổ dọa người.
"Nó nói chỉ hơi choáng váng..." Chương Khâu hối hận không thôi.
"Còn có lần trước, lần trước ở quán bar tại sao cậu lại ném cậu ấy ở đó một mình? Rõ ràng cậu biết cậu ấy có vấn..." Trần Đăng Dương nuốt chữ cuối cùng vào bụng, không nói thêm gì nữa.
Chương Khâu không nói tiếp nữa, lái nhanh nhất trong tốc độ giới hạn.
Nửa đường Trần Đăng Dương đã gọi điện thoại cho bệnh viện, vừa xuống xe bác sĩ y tá đều đã đẩy xe phẫu thuật vây lại.
"Trần Đăng Dương! Đã xảy ra chuyện gì!" Ông lão mặc áo khoác trắng khẩn trương hỏi.
"Bạn của cháu bị sốt ngất đi, chú Lưu chú mau nhìn xem." Trần Đăng Dương ôm người lên xe phẫu thuật.
Lưu Kỳ sững sờ chốc lát mới phản ứng được, Trần Đăng Dương nói là người ta ngất đi vì bị sốt.
Lập tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, "Cháu thế này là lạm dụng tài nguyên chữa bệnh đó cháu biết không! Chú là chủ nhiệm khoa não! Đến đây để khám bị sốt cho cháu!"
"Chuyển khám gấp! Bệnh tâm thần!"
Bác sĩ kiểm tra nhiều lần, cơ thể Thanh Pháp không có vấn đề gì, lên cơn sốt lại thêm tâm trạng biến động quá lớn, mới bị ngất xỉu.
Trần Đăng Dương cùng Chương Khâu đứng bên cạnh giường bệnh nhìn người chằm chằm khoảng mười phút đồng hồ, song song ăn ý ra khỏi phòng bệnh.
Người bên cạnh tên là Chương Khâu, hôm nay anh mới biết.
Rất nhiều người họ Chương, nhưng người họ Chương còn quen biết Thanh Pháp không nhiều lắm.
Ngày đó ở viện mồ côi nhận được tên của viện trưởng cũ kia là Chương Phân Phương.
Đi đến hành lang, Chương Khâu cuối cùng cũng không nhịn được đốt điếu thuốc. Hít hai mắt liếc thấy Trần Đăng Dương theo tới, "Làm gì?"
"Cậu tên là Chương Khâu?" Trần Đăng Dương hỏi, "Chương Phân Phương có quan hệ thế nào với cậu?"
"Anh có ý gì?" Chương Khâu đứng thẳng người, "Anh còn biết mẹ tôi?"
Trần Đăng Dương biết mình tìm đúng người, vì vậy nói: "Trước đó vài ngày tôi đến viện mồ côi Huệ An một chuyến, tôi muốn biết chuyện xảy ra trước đây của Thanh Pháp."
"Biết rõ ràng thì có thể làm gì chứ?" Chương Khâu phì cười, "Trên đời này chỉ có tự mình mới kéo được mình, anh có thể làm gì?"
"Cậu không thể, không có nghĩa là tôi không thể." Trần Đăng Dương nói, "Tôi quen biết bác sĩ giỏi nhất chuyên nghiệp nhất, cũng có đầy đủ kiên nhẫn."
"Nói nghe hay thật." Chương Khâu khinh thường cười vài tiếng. Cười xong cúi đầu hút vài hơi thuốc, im lặng một lúc, "Chuyện của Thanh Pháp tôi cũng chỉ nghe mẹ tôi đơn giản nhắc tới vài câu."
Y nói xong lại chần chừ trong chốc lát, mới lên tiếng lần nữa, "Nó được nhận nuôi ba lần."
Trần Đăng Dương nhíu mày kinh ngạc.
"Khi còn bé có lẽ Thanh Pháp có hơi tự kỷ, không có ai nghe thấy nó mở miệng nói chuyện lần nào. Nhưng hồi nhỏ không ngăn được dáng dấp xinh đẹp, lại nghe lời. Yên lặng không giống những đứa trẻ khác. Rất nhiều người đều thích nhận nuôi đứa trẻ kiểu này." Chương Khâu nói nhẹ, "Nhưng rất nhiều người biết sau khi biết nó không thể nói chuyện đều bỏ đi suy nghĩ nhận nuôi, nhưng đôi vợ chồng đầu tiên kia lời thề son sắt cam đoan mình có đầy đủ kiên nhẫn, cũng có đầy đủ lòng bao dung."
"Chưa đến một tháng, Thanh Pháp bị đưa về. Cái gì mà lời thề, cái gì mà cam đoan đều là thứ giả tạo nhất. Lần thứ hai, là Thanh Pháp tự nguyện đi theo người phụ nữ kia, mẹ tôi không yên lòng, còn lặng lẽ theo tới đó nhìn nhiều lần. Cuối cùng vẫn bị đưa về, bởi vì chồng người phụ nữ kia hối hận."
"Sau khi bị đưa về lần thứ hai, mẹ tôi phát hiện Thanh Pháp không ổn, hầu như cả ngày nó chỉ ngây người, lo lắng, xoay vòng tại chỗ, cắn móng tay đến nỗi máu chảy ra."
"Lần thứ ba, gia đình kia có một đứa con ruột, trong nhà có tiền. Bọn họ nói không để ý Thanh Pháp có nói chuyện hay không, cứ coi như cả đời không nói được bọn họ cũng không ngại, chỉ cảm thấy đứa trẻ này hợp mắt. Mẹ tôi không đồng ý, khi đó tình trạng Thanh Pháp không tốt. Nhưng... vào lúc đó, nơi nhỏ bé đó, "
Chương Khâu đang nói cười một tiếng, mắt đỏ lên.
"Về sau gia đình kia xảy ra một chút biến cố, người đàn ông trở nên nghiệm rượu còn có khuynh hướng bạo lực, người phụ nữ ngoại tình chạy theo người khác. Có một đêm người đàn ông lại uống say, hắn châm một mồi lửa, hắn với con hắn đều đi ra ngoài."
Ngón tay cầm điếu thuốc của Chương Khâu run rẩy, "Thanh Pháp vẫn ở bên trong, hàng xóm báo cảnh sát, bốn, năm nhân viên cứu hỏa thay phiên nhau đi vào cứu người, đều không thể mang người ra. Nó bị một sợi xích sắt hàn ngay tại chỗ."
Trần Đăng Dương lắng nghe mà đáy mắt đỏ lên, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, anh không cách nào tưởng tưởng được khi Thanh Pháp biết cười, rất ngầu của hiện tại trải qua những chuyện này.
"Mẹ tôi nhận được thông báo nhìn thấy người, suýt chút nữa phát bệnh tim. Lúc đó mặc dù Thanh Pháp không bị người nhà kia sửa thành bệnh tâm thần, nhưng cũng không khác bệnh tâm thần là bao. Sau khi kiểm tra xuất hiện rối loạn giao tiếp xã hội rất nghiêm trọng, rối loạn lo âu, rối loạn bài xích nhỏ và rối loạn căng thẳng sau chấn thương, còn có một loạt rối loạn tâm lý đồng thời mà tôi không nhớ rõ. Nó bị cưỡng ép ở bệnh viện bốn năm. Mãi đến hai năm nay mới chậm rãi hồi phục lại."
Chương Khâu nói một mạch, thở ra một hơi rất dài.
Sắc mặt Trần Đăng Dương xấu xí, tiếng nói khàn khàn ồm ồm, "Xin điếu thuốc."
"Tôi nói với anh những điều này, không phải vì để anh thương hại nó." Chương Khâu nhấn bật lửa đưa qua, giọng nghiêm túc hiếm thấy, "Tôi chỉ muốn nói với anh, nó sống nghiêm túc hơn bất cứ ai, nhưng cũng gian nan. Nếu như anh không phải thật sự không phải nó thì không được, tốt nhất đừng trêu chọc nó. Thanh Pháp không chỉ ngốc, nó thật sự ngốc, nó gần như chưa từng bước chân vào xã hội, nó mới mười chín tuổi, nó không hiểu rất nhiều điều, còn bướng bỉnh."
Trần Đăng Dương im lặng không nói gì, anh không muốn chỉ nói là anh sẽ làm như thế này như thế kia. Nói ra vô dụng. Anh sẽ làm.
Anh sẽ nắm chặt tay Thanh Pháp, chuyện này người khác không xen vào được.
"Những người có tiền như các anh đều không phải thứ gì tốt, ỷ có tiền chơi một người là một người." Chương Khâu dập tắt tàn thuốc trong cát mịn, ngẩng đầu nhìn thẳng, "Nhưng nó khác biệt, anh không thể hại nó."
Sắc mặt Trần Đăng Dương triệt để lạnh xuống.
Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều, mặt mũi Chương Khâu nghiêng về hung dữ, nghiêm túc đanh mặt mang theo quả cảm và láo xược.
Trần Đăng Dương sầm mặt không còn dáng vẻ dễ nói chuyện ngày thường, trông đáng sợ.
Thân phận địa vị hai người hoàn toàn không giống nhau, khí thế lại tương đương hiếm có.
Ánh mắt chạm nhau trong không khí lóe lên đường lửa, tựa như củi khô lửa bốc. Chương Khâu không kiên nhẫn được nữa, vừa hé miệng.
Trần Đăng Dương lại đột nhiên cười lên.
"Xem ít phim truyền hình thôi chú em." Trần Đăng Dương không sợ nhướng mày, "Làm gì, có tiền là nguồn gốc tội lỗi sao? Tôi có tiền là vì tôi cố gắng. Cậu tưởng rằng một trăm đồng rơi trên mặt đất tôi cũng sẽ không nhặt à?"
"Đương nhiên, tôi đẹp trai là trời sinh." Trần Đăng Dương lại bổ sung.
Chương Khâu quả thực trợn mắt há mồm, không khỏi phát ra lời thầm thì sâu trong tâm hồn, "Anh... tự luyến vãi."
Viện mồ côi luôn là một nơi đang nói lời tạm biệt.
Thật ra những đứa trẻ kia không thích tình nguyện viên đến thăm chúng.
Bởi vì chúng biết những người đến thăm chúng, đều sẽ rời đi trước khi mặt trời lặn.
Trước khi mặt trời mọc vào hôm sau, chúng sẽ không còn được gặp lại những người này.
Tưởng niệm có thể khiến người ta nổi điên. Không đến gần, thì sẽ không ôm đầu gối trốn ở trong xó.
Thanh Pháp cố gắng nắm lấy tay của mỗi người đưa về phía cậu, đến khi lại bị hất ra thật mạnh. Cậu bị ném vào nước lạnh hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu hoàn toàn chìm nghỉm, cuối cùng không nổi lên được.
Trợn tròn mắt nhìn người trên mặt nước, bởi vì không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, cậu không còn cảm xúc nữa.
Chìm trong nước đơn giản hơn vươn tay nhiều.
Trên mặt nước lan ra từng vòng từng vòng gợn sóng, một người nhảy xuống.
Trên vai còn vác một cái lò nướng. Trên lò nướng có khảm kim cương.
Có lẽ là pha lê, pha lê trong nước phản xạ bắn ra ánh áng bảy màu.
Trong một vùng ánh sáng, một cánh tay vươn ra.
Thanh Pháp mở mắt.
"Tỉnh rồi?" Trần Đăng Dương cười nhìn cậu.
Thanh Pháp: "..."
Cậu không biết Trần Đăng Dương duy trì tư thế này nhìn cậu bao lâu.
Hai tay chống hai bên đầu cậu thế này, khom lưng nhìn chằm chằm, khoảng cách đầu hai người gần như sắp dán vào nhau.
"Sao vậy?" Trần Đăng Dương lại hỏi.
"... Mắt anh lác rồi." Thanh Pháp nói.
Trần Đăng Dương im lặng một lát, chậm rãi đứng dậy. Giơ tay che trước mắt.
"Tôi không kỳ thị." Thanh Pháp mỉm cười.
"Tôi tự ti." Trần Đăng Dương vẫn che che như cũ.
Thanh Pháp cười lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Lúc này Trần Đăng Dương mới để tay xuống, đột nhiên xích lại gần, "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
"Anh... bình thường đi." Thanh Pháp sờ sờ da gà nổi trên cánh tay mình.
"Thanh Pháp, tôi nói thật." Trần Đăng Dương nghiêm túc nói, "Tôi không nỡ đánh cậu, nhưng cậu còn như vậy tôi sẽ..."
"Có nước không?" Thanh Pháp ngắt lời, chống người ngồi dậy.
"Có." Trần Đăng Dương quay người rót một cốc nước ấm.
Cửa bị gõ vang.
"Mời vào." Trần Đăng Dương nói.
Người đi vào là bác sĩ, cười ha ha, "Bệnh nhân tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"
Trần Đăng Dương để ý thấy sau khi bác sĩ vào, Thanh Pháp rõ ràng bắt đầu trở nên căng thẳng bất an, tay cắm kim vô thức nắm chặt ga giường.
Anh nhíu mày duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Pháp, an ủi: "Không sao."
Bác sĩ hỏi vài câu hỏi thông thường, kiểm tra lại lần nữa đã hạ sốt, "Ở lại bệnh viện quan sát một đêm nữa, uống nhiều nước ấm vào."
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài. Thanh Pháp thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này mới chú ý tới Trần Đăng Dương nắm lấy tay mình.
"Trời mưa rồi." Trần Đăng Dương buông tay, đứng dậy kéo rèm cửa đang đóng chặt ra.
Cách cửa sổ đóng chặt, tiếng mưa rơi vẫn rõ ràng. Từng giọt lớn đánh vào cửa sổ, nổ thành từng đóa từng đóa pháo bông nhỏ.
Trời mưa luôn luôn lộ ra sự yên tĩnh lạ thường của thế giới này.
"Tôi muốn trở về." Thanh Pháp nhẹ nói.
"Đi thôi." Trần Đăng Dương lấy áo khoác và khăn quàng cổ treo trên gia đỡ xuống giúp cậu.
Thanh Pháp bất ngờ mở to hai mắt.
"Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ." Trần Đăng Dương cẩn thận quấn khăn quàng cổ giúp cậu.
Thanh Pháp tưởng thật, nghiêm túc gật đầu.
"Cậu đợi một lát." Dáng vẻ Trần Đăng Dương cũng rất nghiêm túc.
Thanh Pháp tự mặc quần áo xong, nhìn thầy Trần Đăng Dương dẫn thêm một y tá khác bước nhẹ chân đi vào.
"Đồng chí, tôi là nội ứng!" Y tá nói khẽ, cẩn thận rút kim giúp cậu.
Thanh Pháp hơi mờ mịt, đứng dậy đi theo Trần Đăng Dương tới cửa.
"Đồng chí lên đường cẩn thận!" Y tá diễn rất sâu.
Tiếp đó hai người cong lưng lại như mèo, bước những bước nhỏ.
Một đường vô cùng nguy hiểm mưa bom bão đạn, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm), an toàn đến cổng bệnh viện.
"Cậu đứng đây chờ, tôi đi lái xe tới đây." Trần Đăng Dương nói xong chạy ra ngoài trời mưa.
Chiếc xe nhanh chóng xuyên qua màn mưa xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu cách chiếc xe Trần Đăng Dương lái tới một bậc thang dài.
Thanh Pháp chạy mấy bước ngắn tới, căng thẳng lại phấn khích, một chân giẫm phải vũng nước. Giày ướt đẫm.
Vừa đóng cửa xe, cậu đột nhiên bật cười. Vui sướng vừa bí ẩn vừa nhỏ bé này, trong lúc lơ đãng, đột nhiên nổ tung dưới đáy lòng.
Trần Đăng Dương thật thú vị, cậu cười nghĩ.
Trần Đăng Dương đưa giấy qua, cũng cười, "Đồng chí, cậu đừng vui mừng quá, chúng ta vẫn chưa đến căn cứ địa an toàn."
"Xuất phát." Thanh Pháp nhỏ giọng hô.
"Được thôi đồng chí." Trần Đăng Dương đạp chân ga.
Nửa đường hai người bị tập kích, quân địch lặng yên không tiếng động nổ tung BMW Hãn Huyết của họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều không nói gì.
"Thật ra... chiếc xe này..." Trần Đăng Dương lên tiếng trước, "Là tôi mua giảm giá, giả năm mươi phần trăm, tôi thanh toán toàn bộ rồi lấy."
Thanh Pháp: "..."
Thời gian đã hai, ba giờ sáng, trên đường không nhiều xe.
Chiếc xe đúng lúc tắt máy ở ven đường cái, mặc dù không dừng ở giữa. Buổi tối trời mưa tầm nhìn vốn thấp, Trần Đăng Dương sợ không an toàn, dẫn người xuống xe.
Chạy mấy bước về phía sau xe là một trạm dừng xe buýt.
Trong phim truyền hình hai ngươi che một cái áo khoác, xông ra màn mưa đều là quay vớ vẩn.
Một cái áo khoác không thể che kín hai người, không làm tốt một người bước chân hơi chậm một chút sẽ bị kéo ngã.
Trần Đăng Dương cởi áo khoác, cưỡng ép bọc Thanh Pháp thành xác ướp.
Kéo chạy tới đó, may mà mưa không to lắm.
Cái ghế bên trong trạm dừng khô ráo, Trần Đăng Dương nhìn Thanh Pháp ngồi xuống ghế sau đó gọi điện cho tài xế của mình.
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại mượn đèn đường mờ mờ, thấy được giày Thanh Pháp rõ ràng ướt quá nửa.
"Giày bị ướt lúc nào?" Trần Đăng Dương nhíu mày ngồi xổm trước mặt cậu, muốn cởi giày ra giúp cậu.
Thanh Pháp không được tự nhiên né tránh, cậu không quen thuộc lắm với những cử chỉ có lẽ quá thân mật với cậu.
"Cậu vừa hạ sốt." Trần Đăng Dương ngẩng đầu nhìn cậu, "Nếu như lại bị sốt, có thể dẫn đến viêm phổi. Lại muốn vào bệnh viện, lại muốn gặp bác sĩ."
Thanh Pháp do dự mãi, vất vả suy tư thật lâu, vẫn cởi giày ra.
"Cởi tất ra luôn." Trần Đăng Dương nói.
Thanh Pháp không biết anh định làm gì, nhưng kháng cự với bác sĩ khiến cậu nghe lời cũng cởi tất ra.
Trần Đăng Dương cầm áo khoác lau khô chân giúp cậu, lại cởi giày và tất của mình ra.
Trước khi Thanh Pháp chưa kịp phản ứng, gần như cương quyết đeo vào giúp cậu.
"Rộng." Trần Đăng Dương cười.
Thanh Pháp cúi đầu nhìn gót chân rỗng một đoạn, yếu hầu giống như bị gì đó chặn lại, nói không nên lời.
"Ngày mai... tôi có thể hẹn cậu cùng đi xem một bộ phim không?" Trần Đăng Dương nhẹ giọng hỏi.
Thanh Pháp cúi đầu thấy được chân trần giẫm trên mặt đất lạnh lẽo của Trần Đăng Dương. Mũi chua chua không hề đoán trước.
Cảm giác được nhìn thấy này khiến hốc mắt cậu đỏ bừng.
Không biết mưa ngừng lại lúc nào, màn mưa nối liền thành một đường trước mắt biến thành từng giọt nước chậm rãi giọt xuống.
Tia sáng đèn đường trở nên rõ ràng lần nữa, vầng sáng màu vàng ấm bọc lại hai người nhếch nhác toàn thân.
"Được ~" Thanh Pháp lại cao giọng nói, "Tôi thích xem phim nhất á."
Tài xế chạy tới rất nhanh, đón cả hai người.
Sau khi đến nhà Thanh Pháp, Trần Đăng Dương đưa người lên tận lần.
Thanh Pháp mở cửa, quay đầu nhìn Trần Đăng Dương.
Tóc Trần Đăng Dương ướt, trên người cũng ướt, trên chân còn chen đôi giày của cậu mà với Trần Đăng Dương thì cực nhỏ.
Hai người một người ở trong cửa, một người ở ngoài cửa. Gần như mở miệng cùng lúc.
"Vậy tôi đi trước đây."
"Nếu không anh tắm trước đi."
Hai người đều ngớ ra.
Thanh Pháp muốn giải thích: "Tôi —— "
"Vậy sao được." Trần Đăng Dương cười thản nhiên.
Thanh Pháp: "..."
"Có phải anh hiểu lầm gì rồi không..."
"Tôi không hiểu lầm." Trần Đăng Dương nói xong lách người vào phòng.
"..." Thanh Pháp bất đắc dĩ đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ có một mình cậu thì dư xài, sau khi Trần Đăng Dương đi vào lại làm nền cho căn phòng cực kỳ nhỏ.
Nhất là khi ngồi trên ghế sofa, hai chân cũng chen chúc ôm lấy, nhìn vô cùng đáng thương.
Thanh Pháp đi qua kéo bàn trà nhỏ ra.
"Không sao, tôi thích chen..." Trần Đăng Dương nói được một nửa hắt hơi một cái, phất tay nói: "Cậu nhanh đi tắm đi, cậu tắm xong rồi tôi tắm."
Thanh Pháp rót cho anh cốc nước ấm, cầm quần áo liền đi vào tắm.
Tắm xong đi ra, vừa định mở miệng gọi Trần Đăng Dương, thì thấy Trần Đăng Dương đã ngủ thiếp đi.
Trần Đăng Dương nhắm mắt dựa vào ghế sofa, dưới mắt hơi thâm, sắc mặt mệt mỏi.
Nét mặt khi ngủ nhìn rất nghiêm túc, Trần Đăng Dương thế này rất khác biệt.
Thanh Pháp nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, đi vào phòng ngủ tìm bộ quần áo hơi rộng đặt trong phòng tắm. Lúc này mới đánh thức Trần Đăng Dương.
"Tôi để quần áo ở bên trong, anh cởi quần áo ướt ra đưa cho tôi, tôi xem có thể hong khô được không." Thanh Pháp đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói.
"Được." Trần Đăng Dương lên tiếng.
Trong cửa vang lên âm thanh cởi quần áo sột soạt, một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ. Một bộ quần áo được đưa ra.
"Làm phiền rồi." Trần Đăng Dương cười nói.
Thanh Pháp nghe âm thanh cười nhẹ của anh, không hiểu sao ngứa lỗ tai, Nhận lấy quần áo lập tức chạy đi.
Đặt một cái băng ghế bên cạnh máy sưởi, vắt quần áo ngay ngắn lên ghế.
Đợi một lúc, trên quần áo dần nóng lên.
Cậu ngẩn ngơ, duỗi tay sờ sờ bụng. Chưa ăn cơm tối, cho tới bây giờ, quả thật hơi đói bụng.
Thanh Pháp đi đến phòng bếp, rửa sạch nồi. Ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra nhấn mở phát sóng trực tiếp, đặt ở vị trí cũ.
Thời gian đã ba giờ sáng, một lát sau mới chậm rãi có một vài người xem.
—— người mất tích trở về.
—— hơn nửa đêm rồi chủ blog muốn để chúng tôi chết sao?
—— a a a a a xem tôi lướt đến cái gì!
Thanh Pháp nhìn số người xem lên hai chữ số, liền nấu nước, lấy một túi sủi cảo đông lạnh còn dư bên trong tủ lạnh nhỏ ra.
"Hôm nay làm nước trong nấu nhanh sủi cảo đông lạnh..." Cậu vừa nói, vừa thêm nước tương.
Tình trạng của Thanh Pháp đã tốt lên nhiều, có thể không căng thẳng nữa trả lời những câu hỏi lướt qua của dân mạng.
"Gần đây hơi bận xíu."
"Giọng khàn là vì bị cảm."
"Sống một mình."
"Không có bạn gái... cũng không có bạn trai..."
Thanh Pháp trả lời mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu không trả lời nữa, tập trung làm đồ ăn.
"Thanh Pháp!" Trần Đăng Dương đột nhiên gọi một tiếng.
Phòng ở quá nhỏ, cho dù hiệu quả cách âm tốt cũng vô dụng.
Thanh Pháp và dân mạng yên lặng cùng lúc.
"Quần áo nhỏ quá, không mặc được." Trần Đăng Dương lại hô.
Thanh Pháp luống cuống tay chân tắt lửa, vừa định xoay người đi nhìn xem.
Trần Đăng Dương đã đi tới, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tuy rằng người đàn ông trong video cao quá, đám dân mạng chỉ có thể nhìn thấy phần từ cằm trở xuống, nhưng nên điên vẫn phải điên.
"Cả hai cái đều không mặc vừa ư?" Thanh Pháp nhíu mày hỏi
"Ừm." Trần Đăng Dương thò đầu nhìn thoáng qua trong nồi, "Nấu gì vậy?"
"Sủi cảo, nếu không anh lên giường nằm một lúc trước đi?"
"Tôi cũng không lạnh lắm..." Trần Đăng Dương nói xong thì hắt hơi một cái.
"Tôi lấy một cái chăn nhỏ cho anh khoác lên nha?" Thanh Pháp lo lắng anh bị cảm.
"Không sao."
Hai người tự mình nói, hoàn toàn không có chú ý tới cư dân mạng trong video đã xuất phát đến bệnh viện tầm thần từ lâu.
—— dáng người này tôi đã thấy được Thần mặt trời Prometheus Apollo thiên đường của nhân gian sao?
—— a a a a a hôm nay làm đồ ăn là xào lăn dân mạng hả? Tôi bạo quá mức đã nổ!!!
—— ô mài gót! Mẹ ơi cuối cùng con cũng nhìn thấy cơ thể của đàn ông! Tôi là đứa trẻ trưởng thành! Xin cho phép tôi không lễ phép cởi sạch quần áo, rụt rè lại ngượng ngùng nằm dưới chân anh! Mời chà đạp tôi đi!
—— ồn ào. Ngay tại lúc này không phải làm spa dưỡng ẩm một lần cho màn hình điện thoại không còn gì tốt hơn sao?? Các cậu có chuyện gì thế? Không nói với các cậu nữa, đầu lưỡi liếm hơi tê dại.
Thanh Pháp đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn thoáng qua điện thoại im phăng phắc đặt ở kia.
Lại nhìn Trần Đăng Dương xuất hiện bên trong màn hình điện thoại, lúng túng nói: "... Hình như tôi đang phát sóng trực tiếp."
Trần Đăng Dương: "..."
Trần Đăng Dương cúi đầu liếc nhìn bản thân, im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói, "Thật ra tôi cảm thấy tôi có thể mặc vào."
Anh quay lưng lại, ép buộc mặc áo thun trên tay vào, xoay người hỏi, "Thế nào?"
Mặc cũng mặc vào được rồi, Thanh Pháp lại cảm thấy hơi quái lạ, nhưng lại không nói ra được quái lạ chỗ nào.
Liếc nhìn bình luận của dân mạng lướt qua trên điện thoại, lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ vành tai.
—— tôi van cầu anh cởi ra đi, mặc vào càng sắc tình đó!!
—— a a a a a kéo! Khăn! Tắm! Xuống! Đừng muốn nghênh còn cự siết ra cơ ngực lớn của anh! Quá đáng!
Sau khi mặc vào bản thân Trần Đăng Dương cảm thấy cũng không tệ lắm, bỏ sủi cảo vào trong nồi giúp Thanh Pháp.
"Hôm nay muộn quá rồi." Trần Đăng Dương giả vờ như vô tình nói.
"Ừm." Thanh Pháp vội vàng gia vị.
"Bên ngoài hình như lại bắt đầu mưa." Trần Đăng Dương không ngừng cố gắng.
"Anh tránh ra một chút." Thanh Pháp đẩy anh ra đi lấy xì dầu.
Trần Đăng Dương thở dài một hơi, đứng qua một bên.
Sủi cảo đã nổi lên rồi, Thanh Pháp cầm cái muôi lớn để vớt, lại không ngờ một miếng sủi cả bên trong đột nhiên rơi ra.
Cậu vội vươn tay ra đỡ.
Một đôi tay tại đỡ được sủi cả trước cậu.
"Nóng như thế sao cậu lại có thể dùng tay đỡ?" Trần Đăng Dương để miếng sủi cảo xuống, nhíu mày lắc lắc tay.
"... Tôi quên, tay anh sao rồi?" Thanh Pháp nhíu mày lo lắng.
"Tôi không sao." Trần Đăng Dương cầm lấy cái muôi to vớt hết sủi cảo ra.
"Hôm nay đến ——" Thanh Pháp chuẩn bị đóng phát trực tiếp, lại nhìn bình luận lướt qua trong video có phần mờ mịt.
—— hôm nay Cupid của tôi cũng không tin hôm nay không bắn chết hào quang màu tím của hai người.
—— phúc lợi đêm khuya, vũ khí sắc bén ăn với cơm! A a a a a a tôi đói nhào mạnh một phát tới nhấn hai người lên quầy bếp một người trên một người dưới!!
—— tôi ở sâu trong rãnh biển Đại Tây Dương, ra lệnh hai người nổi sóng lên cho tôi! Ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục...
—— hôm nay! Tôi tuyên bố!! Chúng tôi đều là sủi cảo!!
Từng chữ Thanh Pháp đều có thể đọc hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau đọc không hiểu gì cả.
"Đây là... Có ý gì?" Thanh Pháp chăm học tốt hỏi.
Trần Đăng Dương lại gần nhìn thoáng qua, mặc dù không thể hoàn toàn đọc hiểu, nhưng đoán được sơ sơ.
Cúi đầu hơi suy tư trong chốc lát, nghiêm túc nghiêm cẩn nói: "Ý là bọn họ cảm thấy hai chúng ta thích hợp ngủ chung trên một cái giường."
Cứ cho là Thanh Pháp phản ứng châm chạp đến mấy, nhưng lúc này cũng suy nghĩ ra chút ý tứ kia. Vành tai đỏ lên thử cười ha ha đi qua, "... Bọn họ đã hỏi ý của cái giường chưa."
"Có thể không cần hỏi ý cậu hử!" Trần Đăng Dương khiếp sợ.
"Không, tôi không phải —— "
"Này, giường, mày đồng ý không?" Trần Đăng Dương kêu, "Đồng ý tao sẽ khảm kim cương cho mày!"
Thanh Pháp quả thực nghẹn họng nhìn trân trối, không phải lúc nãy Trần Đăng Dương bị dội ngu rồi chứ.
Trực tiếp chưa dừng lại, dân mạng điên rồi.
Hai người ăn sủi cảo xong. Bầu không khí ngưng tụ nhìn nhau không nói gì.
"Anh..." Thanh Pháp vừa mở miệng.
"Quần áo của tôi chưa khô, bên ngoài lại mưa, hành lang tối quá, chân còn đau, tôi sợ..." Trần Đăng Dương nói xong, cảm thấy không đủ sức thuyết phục còn làm ra vẻ ôm cánh tay.
"..." Thanh Pháp bó tay.
"Tôi ngủ trên ghế sofa cũng được." Trần Đăng Dương vỗ vỗ ghế sofa dưới người.
"... Rất lạnh." Thanh Pháp nói.
Trần Đăng Dương ấm ức nhìn cậu.
Thanh Pháp không còn cách nào, ngẫm nghĩ mang ra một cái chăn to.
Chăn còn mới, viện trưởng Chương bảo cậu khi nào trời lạnh hơn thì đổi.
Trần Đăng Dương rót hai chén trà nóng, kéo Thanh Pháp ngồi trên ghế sofa.
Hai người quấn chăn, trong tay bưng trà nóng. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất to, lại càng có vẻ yên tĩnh.
"Thanh Pháp." Trần Đăng Dương lên tiếng.
"Ừm?" Thanh Pháp nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Đăng Dương đột nhiên hỏi, "... Có phải cậu sợ bác sĩ không?"
Thanh Pháp quay đầu, im lặng một lúc, "Rất nhiều người đều sợ bác sĩ."
Trần Đăng Dương cẩn thận vươn tay sờ lên đầu Thanh Pháp, tóc Thanh Pháp đã dài được một ít, sờ lên đâm tay.
Anh khẽ hỏi, "Cậu sợ sấm đánh không?"
Thanh Pháp lắc đầu, "Sao vậy?"
"Tôi sợ." Trần Đăng Dương nói.
"..." Thanh Pháp nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đúng lúc có một tia chớp lóe lên, nghĩ ngợi do dự nói, "Anh có sợ thì chúng ta cũng không có khả năng nằm chung một giường."
Trần Đăng Dương cười thở dài một hơi,cũng không nói thêm gì nữa, "Đi ngủ sớm đi."
Giấc ngủ này rất sâu.
Gần một giờ chiều hai người mới rời giường, Thanh Pháp tỉnh lại mở to mắt. Nhìn thời gian, người cũng đờ ra.
Hôm qua rõ ràng cậu đặt báo thức chín giờ.
Trần Đăng Dương đang không nhanh không chậm gấp chăn, chỉ thấy Thanh Pháp chợt vọt vào phòng tắm.
Thanh Pháp vừa vội vừa lo lắng, tốc độ đánh răng khó tránh khỏi nhanh hơn một chút.
Chỉ một chút như vậy, không cẩn thận chọc vào thịt mềm bên trong, mùi máu tươi lan tràn.
Cậu nhíu mày, nhổ ra một ngụm máu.
Trần Đăng Dương lại gần sợ hết hồn, sắc mặt chỉ thoáng cái đã thay đổi, "Sao thế?"
"... Đánh răng nhanh quá." Thanh Pháp trả lời xong lại muốn đánh tiếp.
"Cậu vội gì chứ? Há ra tôi nhìn xem nào." Trần Đăng Dương không đồng ý lấy đi bàn chải đánh răng của cậu, nhíu mày vươn tay nắm cằm cậu.
Thanh Pháp lùi về sau, không tránh thoát. Hết cách rồi, chỉ có thể nghe lời há miệng ra.
Thịt mềm bên trên khoang miệng bị rách, máu vẫn chưa đông lại, răng cũng ngâm trong máu.
Trần Đăng Dương đang đối mặt với Thanh Pháp hiếm thấy mặt xầm sì, kéo người ra phòng khách, lại rót một cốc nước muối nhạt mang tới.
"Lần sau đánh răng đừng nhanh vậy nữa." Trần Đăng Dương nhíu mày nói.
"Tôi đến muộn, còn chưa có xin phép nghỉ." Thanh Pháp cúi đầu ủ rũ ngồi xuống.
"Ông chủ đứng ngay đây, cậu xin phép nghỉ với ai?" Trần Đăng Dương vừa bực mình vừa buồn cười.
"Vậy tôi xin phép nghỉ?" Thanh Pháp thử thăm dò hỏi.
"Tôi suy nghĩ một lát." Trần Đăng Dương Sơ trịnh trọng nghiêm túc, "Nhân viên luôn nghĩ đủ loại lý do xin nghỉ, ông chủ cũng rất khó xử."
Thanh Pháp ngơ ngác.
Ba giây sau.
"Được rồi, cho nghỉ." Trần Đăng Dương vung tay lên, đứng dậy, "Đi xem phim!"
Thanh Pháp: "..."
Hai người thu dọn xong, lúc ra ngoài đã hơn hai giờ.
Trần Đăng Dương chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng xem phim chắc chắn là đầu danh sách tư liệu anh kiểm tra.
Bởi vì từ xưa đến nay, nơi tối tăm lại bí ẩn tương tự cô đơn, rất dễ khiến người ta sinh ra tình cảm và cảm giác dựa dẫm.
Nhưng đối với một vài người mà nói, cũng có thể là một nơi tuyệt hảo thiên thời địa lợi nhân hoà để xảy ra sự kiện.
Ví dụ như.
Ngủ.
Trần Đăng Dương bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Pháp ngoẹo đầu sang một bên khác ngủ thiếp đi.
Anh cố ý chọn bộ phim này, khủng bố lại không mất cảm xúc, khác người lại không thiếu quan niệm nghệ thuật.
Mở màn chưa được mười phút, khi nhân vật nam chính ôm nhân vật nữ chính vào trong lòng lần thứ bảy, Thanh Pháp ngủ thiếp đi.
Sau khi quay đầu Thanh Pháp lại tựa trên vai mình lẫn nữa, Trần Đăng Dương thở dài. Anh cảm thấy mình thất sách.
Anh không nên dẫn người xem phim, xem Thanh Pháp diễn xiếc còn có thể cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Thanh Pháp tỉnh lại trong tiếng gầm rống tức giận của người đàn ông, dụi dụi mắt.
"Tỉnh rồi?" Trần Đăng Dương nhẹ giọng hỏi.
"Còn bao lâu?" Thanh Pháp nhỏ giọng hỏi, hơi nhăn nhó, "... Tôi muốn đi vệ sinh."
"Tôi đi cùng cậu." Trần Đăng Dương đứng dậy, "Bộ phim này còn không hay bằng cậu lộn ngược ra sau."
"Đúng ớ." Thanh Pháp gật đầu phụ họa, chợt kịp phản ứng không đúng, "Hả?"
Hàng ghế hai người ngồi không có ai, lại ngồi hàng cuối cùng. Xoay người đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài.
"Tôi đợi cậu ở ngoài." Trần Đăng Dương nói.
Thanh Pháp gật đầu, bước vào nhà vệ sinh. Vừa mở khóa quần, chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ.
Một loạt buồng vệ sinh sau lưng, có một cửa buồng vệ sinh trong đó bị xô không ngừng lung lay.
Thanh Pháp chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cậu vừa hơi lại gần một chút.
Càng lại gần, cánh cửa bị xô lung lay và tiếng thở dốc của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng.
Thanh Pháp tưởng người ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, "Người —— "
Đột nhiên có một giọng nói nam vang lên.
"Bên ngoài có người vào..." Giọng đàn ông nói lời này dinh dính lại khó chịu, "Đừng..."
Đầu tiên Thanh Pháp không thể tin mở to hai mắt, tiếp đó đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hoàn toàn không thể động đậy.
Nghe một loại âm thanh khác càng lúc càng to bên trong cánh cửa, cậu thẹn đỏ cả mặt, bước nhanh lao ra ngoài cũng không quay đầu lại. Hơi thở hổn hển.
"Sao vậy?" Trần Đăng Dương chặn người lại.
Nghĩ đến gì đó, im lặng liếc nhìn về phía nhà vệ sinh.
"... Đi." Thanh Pháp kéo tay anh liền đi ra ngoài.
Kiến thức của Thanh Pháp về mặt này gần như là số không, nhận thức cũng vẻn vẻn chỉ có quyển sách vài ngày trước Chương Khâu cho cậu đọc.
Cảm giác tim đập lại không giống tần suất ngày đó đọc quyển sách kia.
Giọng của người đàn ông trong nhà vệ sinh giống như quyển sách kia sẽ khiến cậu căng thẳng, bấn an, mặt nóng đỏ lên.
Nhưng còn có một loại cảm giác khác... Cậu không hình dung được.
Thanh Pháp nắm chặt tay Trần Đăng Dương, đầy trong đầu suy nghĩ lung tung. Tay cũng nắm chặt hơn.
Đây là lần đầu Thanh Pháp chủ động kéo anh, Trần Đăng Dương cầu còn không được. Mặc cho Thanh Pháp lôi kéo, theo cậu đi ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Trần Đăng Dương mới mở miệng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"... Không có gì." Thanh Pháp cúi đầu, thở từng hơi nhỏ.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Đăng Dương.
Phản ứng rất kỳ lạ, cậu không biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó lúc đang ăn cơm, Thanh Pháp rất rõ ràng vẫn luôn mất tập trung.
Trần Đăng Dương sợ đêm qua cậu ngủ không được ngon giấc, lại đưa người về nhà sớm, sau khi nhiều lần xác nhận cậu không có dấu hiệu bị sốt nữa, ở lại một lát, mới yên tâm rời đi.
Thanh Pháp xác thực buồn ngủ rồi, ngả đầu vào gối thì ngủ mất. Trần Đăng Dương đi lúc nào cũng không biết.
Trong chăn càng ngày càng nóng, Thanh Pháp nhắm hai mắt hơi thở bắt đầu bất ổn. Gương mặt bị hơi nóng hun đỏ lên.
Ý thức dần dần mơ hồ, cậu biết mình bắt đầu nằm mơ.
Xung quanh một màu đen, chỉ có một chút ánh sáng ở phía trước.
Cách đó không xa một chút ánh sáng dần sáng lên, có một bóng người đứng ở giữa ánh áng.
Thanh Pháp ngờ vực đi về phía trước, phát hiện người kia là Trần Đăng Dương.
"Trần Đăng Dương?" Cậu nói.
Trần Đăng Dương không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh trước mặt.
Thanh Pháp khó hiểu đi theo, vừa bước vào, cổ tay bị nắm chặt kéo vào trong.
"Anh... Làm gì?" Thanh Pháp ngẩn ra nhìn anh.
Trần Đăng Dương cười nhẹ đưa thuốc lá trong tay qua.
"Hở?" Thanh Pháp ngửa đầu nhìn anh.
Trần Đăng Dương vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhét thuốc lá vào miệng cậu.
Thanh Pháp vô thức hút một hơi, ho sặc sụa.
Mắt thấy Trần Đăng Dương còn muốn nhét thuốc lá vào miệng mình. Cậu giận váng cả đầu.
Đợi phản ứng lại, Trần Đăng Dương đã bị cậu đè ở bồn rửa tay.
Miệng đang cắn bả vai Trần Đăng Dương.
"Cậu đừng cắn tôi." Trần Đăng Dương đột nhiên khóc, "Đừng..."
Âm thanh đừng này và câu đừng cậu nghe được trong nhà vệ sinh ở rạp chiếu phim giống nhau như đúc. Mang theo tiếng khóc nức nở và khó chịu.
Cậu ngẩng đầu muốn nhìn Trần Đăng Dương, lại phát hiện Trần Đăng Dương đột nhiên khẽ cười ôm lấy cậu.
Thanh Pháp sợ đến nỗi mở to hai mắt, đập vào mắt là trần nhà trong phòng mình.
Hơi thở chưa ổn định, đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói trong miệng Trần Đăng Dương, "Đừng..."
Thanh Pháp đột nhiên cảm thấy gì đó, giật ra chăn nhìn thoáng qua, triệt để hoảng hồn. Đúng vào lúc này, điện thoại vang lên.
Là Trần Đăng Dương gọi tới, Thanh Pháp sợ tới mức cúp máy luôn.
Có tật giật mình đầy trong đầu đều Trần Đăng Dương đang kêu lên 'Đừng.'
Hình ảnh kia thật sự tàn nhẫn lại kinh khủng.
Sau khi điện thoại cúp máy lại vang lên lần nữa.
Cúp máy lần thứ hai, Thanh Pháp thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ trong suốt bị phủ một lớp sương tuyết, chặn thế giới bên ngoài, khiến người nhìn không rõ lắm.
Tối tăm mờ mịt một mảng lớn, không phân rõ đêm hay ngày.
Nhưng đây không phải lý do cậu nằm mơ thấy loại giấc mơ này giữa ban ngày.
Quá... Điên khùng.
Nước nóng kéo hơi nóng bổ nhào lên mặt. Thoắt cái, gương mặt đỏ lên.
Thanh Pháp nhắm mắt an ủi mình, nước nóng quá, nước nóng quá.
Trong đầu dư âm còn văng vẳng bên tai vang vọng câu nói đừng của Trần Đăng Dương.
Nước nóng bắt đầu kháng nghị, không phải tôi nóng, là Trần Đăng Dương lẳng lơ.
Thanh Pháp nhíu mày tán đồng.
Ngay sau đó trang bị mũ khăng dài quàng cổ, hốt hoảng chạy đi tìm Chương Khâu.
Phía sau ban công trên tầng năm, giữa mùa đông xuất hiện cái quần lót, khiến gió lạnh và các ông lớn khó hiểu.
"Cái gì!" Thuốc lá trong miệng Chương Khâu rơi mất, vội vàng nhảy dựng lên.
Luống cuống tay chân nhặt thuốc lá dưới đất lên, lại nhét vào miệng.
Sau đó tiếp tục khiếp sợ, "Cái gì!"
Thanh Pháp: "..."
"À mày nói mày mơ thấy hắn rồi?" Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu, phun ra một vòng khói.
Thanh Pháp thẹn thùng gật đầu.
"Vậy thì làm sao, hai bây suốt ngày dính vào nhau, không mơ mới là lạ."
"Tại sao lại lạ?" Thanh Pháp chăm học hỏi.
"Thì loại đó... oa kỳ lạ thật! Nó chính là loại kỳ lạ đó." Chương Khâu ngay cả biểu cảm cũng kèm theo khoa tay múa chân.
"Em không chỉ nằm mơ thấy anh ta..." Thanh Pháp nhíu mày, "Em mơ thấy em với anh ta trong nhà vệ sinh..."
"Làm gì trong nhà vệ sinh? So chim lớn nhỏ à?" Chương Khâu hỏi.
"Không phải." Nét mặt Thanh Pháp khó xử, "Em mơ thấy... em mơ thấy em đè anh ta trên bồn rửa tay, còn..."
"Đánh hắn?" Chương Khâu đoán.
"Không... cắn anh ta." Thanh Pháp nói.
"Bé cưng lực chiến đấu của mày không được, cầm lên nắm đấm đàn ông thuộc về mày hiểu không, cắn người là đám con gái làm." Chương Khâu lời nói thấm thía.
Thanh Pháp không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào y như vậy.
Chương Khâu đối mặt với cậu trong chốc lát, thuốc trong miệng lại rơi trên mặt đất. Lăn đầy tàn thuốc.
"Mày cắn hắn!" Lần này Chương Khâu không thèm nhặt thuốc lá.
Thanh Pháp gian nan gật đầu.
Hai người đối mặt, im lặng một lúc. Biểu cảm phức tạp lại bối rối.
"Bây giờ mày... có ý gì hả? Chương Khâu lại nhặt tàn thuốc còn sót lại chút xíu trên mặt đất, hút một hơi, "Mày nghĩ rõ ràng đi."
"Em... Cũng không biết." Thanh Pháp khó chịu cúi đầu.
"Cái này có gì mà biết hay không chứ, chút chuyện đơn giản như thế." Một tay Chương Khâu xách người từ dưới đất lên, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "...Mày muốn cái đó hắn không?"
"Cái đó hắn?" Ánh mắt Thanh Pháp mông lung.
"Ài! Chính là cái đó hắn!" Chương Khâu giận cậu không biết cố gắng.
"??" Thanh Pháp không có chút đầu mối nào.
Chương Khâu tức đỏ mặt, sau đó kề tai nói nhỏ miêu tả thế này thế kia một phen.
Mặt mũi Thanh Pháp đỏ bừng lên, đang nói chuyện suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, "Chắc là không muốn lắm..."
"Cái gì gọi là chắc là, mẹ kiếp cái này là bản năng!" Chương Khâu mắng, "Mày nói xem nhìn hắn có cứng hay không!"
"... Không cứng." Thanh Pháp che mặt lấp liếm.
"Vậy là được rồi. " Chương Khâu thở phào nhẹ nhõm, chợt mắng, "Cái lão cáo già kia anh biết tỏng không đơn giản! Dáng vẻ biết thực hiện thủ đoạn mê hoặc người, trâu già gặm cỏ non, cao tuổi rồi cũng không biết răng có gặm nổi không, cắn bé cưng dẻo dai như thế sao."
"..." Thanh Pháp sững sờ trong chốc lát nghĩ, chẳng lẽ không phải cậu cắn Trần Đăng Dương sao.
Trần Đăng Dương không biết rõ tình hình đã bị cắn đang ngửa dựa vào ghế, mặt sa sầm vẫy lui một đám người đang đợi.
"Chuyện này là sao, cha ruột chèn ép dự án của con trai." Dương Chấn Vũ thở dài lắc đầu, "Hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu, một khi chuỗi vốn này của chúng ta gãy mất, công ty cũng sẽ phá sản."
Trần Đăng Dương vuốt mạnh ấn đường, thở dài một hơi. Ngẫm nghĩ hỏi, "Chuyện của Thanh Pháp dì nói thế nào."
"Căn cứ tài liệu ông đưa ra và video người bệnh, kết quả phân tích rõ ràng là rối loạn giao tiếp xã hội, rối loạn lo âu, rối loạn bài xích nhỏ và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Mẹ tôi nói cậu ta đã được điều trị bệnh tâm lý chuyên nghiệp và có hệ thống, nếu không thì không thể nào được như hiện tại, ông nói xem có ý gì." Dương Chấn Vũ nói đến đây dừng một lát.
"... Có lẽ cậu ta từng vào bệnh viện tâm thần."
Sắc mặt Trần Đăng Dương vốn đã không tốt lại càng kém, "Sao có thể."
"Vào bệnh viện tâm thần không nhất định là có bệnh tâm thần, rào cản tâm lý quá nghiêm trọng chỉ có ở đây mới có thể được điều trị một cách có hệ thống và chuyên nghiệp. Phần điều trị có tính đóng và tính mở, ông đừng nghĩ nhiều." Dương Chấn Vũ giải thích.
Trần Đăng Dương nghe xong sắc mặt vẫn không tốt như cũ.
"Chuyện này ông không thể vội, ông vội cũng vô dụng, ông cũng đã nói, cậu ta vô cùng kháng cự bác sĩ, cho nên công việc chính bây giờ là cần chính cậu ta khát khao điều trị mới được. Tư vấn tâm lý là công việc đầu tiên, bản thân không chủ động thì không có cách nào tiến hành." Dương Chấn Vũ nói.
"Ông muốn giúp cậu ta, thì nhất định phải đến gần cậu ta. Từ bài xích đến tiếp nhận lại đến hoàn toàn tin tưởng, đây là một quá trình thành lập." Dương Chấn Vũ nói, "Từ ông để dẫn dắt, dẫn dắt cậu ta, thuyết phục cậu ta. Đương nhiên, mẹ tôi đề nghị tôn trọng ý kiến người bệnh, không thể ép buộc."
Trần Đăng Dương nhíu mày, Thanh Pháp kháng cự rõ ràng với bác sĩ. Anh nên làm thế nào mới có thể làm cho Thanh Pháp để lòng phòng bị xuống.
"Đúng rồi, điều quan trọng nhất, tình hình hiện tại của cậu ta chắc là tương đối ổn định. Nhưng một khi một vài cảnh tượng tái hiện, cậu ta sẽ bị vây trong nguy hiểm." Dương Chấn Vũ nghiêm túc nói, "Nghiêm trọng một chút tự mình không hít thở được, dẫn đến ngạt thở. Những điều này đều có khả năng."
"Ví dụ như?" Trần Đăng Dương nhíu mày hỏi.
"Lần trước đã phân tích, đàn ông, say rượu, bạo lực." Dương Chấn Vũ nói, "Nhất là người trong cuộc trước kia để lại cho cậu ta ám ảnh tâm lý quá nặng."
Trần Đăng Dương gật đầu, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra.
"Vậy tôi đi trước, phía Thanh Pháp cậu ta quyết định xong rồi, ông trực tiếp nói cho tôi, tôi liên hệ với mẹ." Dương Chấn Vũ nói xong ra khỏi văn phòng.
Trần Đăng Dương nhắm mắt dựa vào ghế chợp mắt một lát, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ đã chỉ đến bảy giờ, khoảng thời gian này là thời gian nghỉ ngơi của nhà hàng.
Trần Đăng Dương nhéo nhéo ấn đường, lại gọi điện thoại cho Thanh Pháp.
Sau khi tắt cuộc gọi thứ mười hai của Trần Đăng Dương, Thanh Pháp hắt hơi một cái.
"Mũ mày đâu?" Chương Khâu hỏi.
"Trong túi." Thanh Pháp lấy mũ ra đội lên.
"Cái mũ này của mày không ổn, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không giữ ấm." Chương Khâu tấm tắc đánh giá, "Hôm khác anh ra quầy hàng đi mua cho mày cái mũ hành quân có bịt tai, phải nói là cực dày, còn rất đẹp."
Thanh Pháp liên tục gật đầu.
"Biết ngay mày thích." Chương Khâu cười, "Vậy anh cũng phải mua một cái cho Phương Tưu."
Thẩm mỹ quan của hai anh em này nhất trí lạ thường, xa trong nhà biệt thự Phương Tưu tay chân vụng về đan găng tay giúp Chương Khâu hắt hơi một cái.
Thanh Pháp ngồi xổm cùng Chương Khâu trong con hẻm nhỏ hút hết điếu thuốc, hai người đang chuẩn bị đứng dậy đi vào.
Tiếng bước chân vang lên.
Hai người đều ngẩng đầu nhìn lại, nương theo đèn đường mơ hồ thấy rõ người tới.
Chương Khâu lập tức như gặp đại địch, sợ tới nỗi khẽ run rẩy, đứng thẳng bắt đầu phách lối run chân.
Tay Thanh Pháp không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
"Nhân cơ hội này, nói rõ với hắn." Chương Khâu thấp giọng, ngậm miệng lại trước khi Trần Đăng Dương đến.
"Tại sao không nhận điện thoại của tôi, hôm nay bận nhiều việc sao?" Trần Đăng Dương cười hỏi.
"Tôi..." Thanh Pháp vừa căng thẳng, bắt đầu cà lăm theo thói quen"Tôi, tôi muốn, muốn, muốn nói với anh, một chuyện."
Chương Khâu lặng lẽ làm thủ thế cố lên.
"Cậu nói đi." Trần Đăng Dương nghiêng người chặn gió thổi tới đầu hẻm.
Thật ra thì Thanh Pháp không nỡ, cậu rất thích nói chuyện với Trần Đăng Dương, cùng cười, cùng xem bộ phim nhàm chán, cùng biểu diễn lộn ngược ra sau.
Nhưng đồng thời cậu cũng sợ hãi, ngộ nhỡ sau này cậu không thể rời khỏi Trần Đăng Dương thì phải làm sao.
Những kinh nghiệm kia của cậu, những người cậu muốn duỗi tay nắm lấy, đã nói cho cậu biết hậu quả từ lâu.
"Sao vậy?" Trần Đăng Dương lo lắng nhìn mồ hôi lạnh trên trán cậu.
"Chúng ta..." Thanh Pháp cắn răng, nhẹ giọng hỏi, "Chúng ta có thể chỉ làm bạn bè được không."
"... Tại sao vậy chứ." Trần Đăng Dương dùng ống tay áo lau lau mồ hôi cho cậu.
"Không tại sao cả." Thanh Pháp né tránh.
"Vậy à." Trần Đăng Dương ngẫm nghĩ khẽ nói, "Là cậu bảo tôi không ngừng cố gắng..."
"Đó... đó chỉ là an ủi anh." Thanh Pháp nói xong, không đành lòng nhìn biểu cảm của Trần Đăng Dương, cúi đầu chốc lát, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao cậu phải đối xử với Trần Đăng Dương như vậy chứ.
Cậu không thể chỉ vì mình sợ hãi mà đối xử với Trần Đăng Dương như thế.
Thanh Pháp hối hận, cậu ngẩng đầu.
"Tôi biết rồi." Trần Đăng Dương thấp giọng trả lời.
Thanh Pháp ngơ ngẩn, hơi ấm ức.
"Vậy tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Ừm..." Thanh Pháp gật đầu.
"Cậu nói..." Trần Đăng Dương khom lưng cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi hô hấp quấn quanh.
Anh nhìn gương mặt dần đỏ lên của Thanh Pháp, hài lòng cười.
"Tại sao cậu phải đỏ mặt hửm?" Trần Đăng Dương hỏi.
"Đỏ... ư?" Thanh Pháp không ngờ tới anh hỏi cái này cũng hơi ngẩn ra.
"Đúng thế." Trần Đăng Dương trịnh trọng, "Đỏ khắp mặt."
"À... gió thổi." Thanh Pháp mất tự nhiên vuốt mặt một cái.
"Loại gió nào thổi đỏ rực." Trần Đăng Dương nghiêm túc phổ cập khoa học.
Thanh Pháp: "..."
"Cái đồ dái gà ở đây giả vờ làm người tri thức với tôi cái nỗi gì, còn thật sự tưởng là mình, " Chương Khâu không nhịn nổi nữa, "Tôi nói cho anh biết! Hai người tuyệt đối không thể được! Cho dù hai hôm nay Thanh Pháp bị anh mê hoặc còn mơ thấy anh! Nhưng ở chỗ tôi tuyệt đối không vượt qua được!"
Trần Đăng Dương: "!"
Thanh Pháp: "..."
Bầu không khí hơi yên tĩnh, Chương Khâu còn tự nhận chưa đủ lộ vẻ hung ác lại bổ một đao.
"Đúng, cứ cho là nó nằm mơ thấy đè anh ở nhà vệ sinh thế này thế kia, đó cũng là mơ! Mơ thì không thể nào trở thành hiện thực! Nó không có khả năng cắn cổ anh trong hiện thực!"
Mắt Trần Đăng Dương sáng lên.
Thanh Pháp xấu hổ giận dữ, cúi đầu chửi người.
Chương Khâu vẫn kêu vang như cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực bảo vệ Thanh Pháp sau lưng mình.
Đôi mắt Trần Đăng Dương tỏa sáng, tức giận và bấc đắc dĩ kết thúc một ngày giống như bong bóng bị xì hơi chậm rãi tiên tan đi.
Lại rất nhanh bị một lại cảm xúc ngọt phát ngấy lấp đầy. Anh giãn nở đến bay lên.
Bầu không khí giữa ba người yên tĩnh lạ thường, chỉ có Thanh Pháp cúi đầu.
Tay rũ xuống bên chân siết thành nắm đấm, trên mặt đỏ bừng một mảng, cậu muốn đánh chết Chương Khâu.
Trần Đăng Dương không nhịn được bật cười, vươn tay nắm bàn tay siết chặt của Thanh Pháp, "Không sao, tôi không nghe thấy gì hết. Thật đấy."
Chương Khâu hít sâu một hơi, không biết hối cải, "Tôi vừa nói là anh với Thanh Pháp hoàn toàn không có khả năng! Cho dù nó —— "
Trần Đăng Dương cười bưng kín lỗ tai Thanh Pháp.
Thanh Pháp trợn trắng mắt một cái, tránh ra. Dắt tay anh, dẫn người đi vào nhà hàng.
Chương Khâu nhìn tình hình trợn mắt há mồm, cảm thấy Thanh Pháp không biết cố gắng, dăm ba câu lại bị lừa gạt đi.
Hai người đi thẳng tới căn phòng trên tầng hai.
"Cậu đi làm việc đi, tôi sẽ đợi cậu ở đây." Trần Đăng Dương ngồi trên ghế, cười vui vẻ. Không hề nhắc đến chuyện Thanh Pháp mơ thấy anh.
Mặt Thanh Pháp vẫn chưa hết đỏ, lung tung gật đầu. Cúi đầu đi ra khỏi phòng, trở về bếp sau.
Thật ra cậu không giúp được nhiều ở bếp sau, gần đây chủ bếp Đổng để cậu giúp xử lý đồ ăn đơn giản, thoải mái hơn gọt khoai tây nhiều.
Hôm nay nhà hàng không đông khách, chủ bếp Đổng tranh thủ dạy Thanh Pháp làm điểm tâm ngọt đơn giản.
Sau khi làm xong, Thanh Pháp cẩn thận bưng lên tầng hai nhà hàng.
Chắc là Trần Đăng Dương chưa ăn tối.
Cửa phòng không đóng, Thanh Pháp nhìn thoáng qua, ngơ ngẩn ngay tại chỗ.
Trần Đăng Dương liên tục nghe điện thoại và gọi điện thoại, nhíu mày đang cười.
Cười rất giả tạo, lời nói cũng giả, Trần Đăng Dương thú vị biến mất sau những lớp mặt nạ của mấy cuộc điện thoại.
Thanh Pháp nhíu mày nhìn, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.
Cậu tưởng rằng Trần Đăng Dương luôn luôn thong dong, trầm ổn, không sợ.
Trong thoáng chốc, cậu nhớ tới câu nói Trần Đăng Dương nói với cậu ở trên sân thượng.
'Tôi, một ông chủ, mỗi ngày làm ra vẻ dễ tính, gặp người thì cười. Có đôi khi bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hết cách rồi, chỉ cần một ngày tôi không đứng ở sân thượng của cao ốc kia nói chuyện với cậu, tôi sẽ phải cười.'
Khi đó cậu chỉ lắng nghe, cái này không giống với nhìn thấy tận mắt Trần Đăng Dương cười không vui.
Trần Đăng Dương nói chuyện điện thoại xong lúc nào, Thanh Pháp không biết, cậu nhìn Trần Đăng Dương như thế cảm thấy khó chịu.
Hình như cậu thấy được cái bóng của mình trên người Trần Đăng Dương.
Bị vô số xiềng xích trói lại, vây ngay tại chỗ. Bất kể đi về phía trước như thế nào đều tốn công vô ích.
Thanh Pháp thu dọn xong hết giờ làm, Trần Đăng Dương đã khôi phục nguyên dạng, híp mắt cười kéo cửa xe giúp cậu.
Mở được một nửa, điện thoại của Trần Đăng Dương không ngừng đổ chuông, không ngừng tự động cúp máy.
Thanh Pháp nghi hoặc nhìn tên trên điện thoại, là Trần Úc, tại sao Trần Đăng Dương không nghe điện thoại của em trai mình.
Trần Đăng Dương nghĩ ngợi, nhíu mày nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại nói gì, Thanh Pháp không biết. Nhưng Trần Đăng Dương bên này chỉ nói ba câu.
"Biết rồi."
"Chuyện không liên quan em."
"Không có khả năng."
Trần Đăng Dương nói xong cúp điện thoại, sắc tối ở đáy mắt sắp đốt lên.
Tối hôm đó qua đi, Thanh Pháp nhận ra có gì đó không ổn là từ sáng ngày hôm sau.
Đồ đạc trong phòng Trần Đăng Dương không hề bị xáo trộn.
Ngày thứ ba, lại là như thế, điều này chứng tỏ mấy ngày nay Trần Đăng Dương chưa từng ngủ ở nhà.
Tình huống này kéo dài hơn một tuần, trong những ngày này Trần Đăng Dương đã không ngủ ở nhà.
Trong phòng luôn là hình dáng một ngày trước Thanh Pháp dọn dẹp xong không hề nhúc nhích.
Buổi tối Trần Đăng Dương tới đón Thanh Pháp về nhà, nhiều lần Thanh Pháp muốn hỏi anh, nhưng mỗi khi trời tối vẻ mặt Trần Đăng Dương mệt mỏi, dựa vào cửa sổ xe trực tiếp ngủ mất khiến cậu không mở miệng được.
Những ngày này Trần Đăng Dương gầy đi một ít, quầng thâm dưới mắt nghiêm trọng. Mặc dù vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng Thanh Pháp có thể chú ý tới tơ máu và mệt mỏi trong mắt anh.
Xe đỗ dưới lầu nhà cậu, Thanh Pháp không xuống xe.
Hai người im lặng một lúc, Trần Đăng Dương phá vỡ im lặng trước.
"Sao vậy?" Trần Đăng Dương cười hỏi cậu.
"Anh không cần đến đón tôi, tôi có thể tự về, anh đi ngủ sớm một chút." Thanh Pháp nói.
Sắc mặt Trần Đăng Dương chìm xuống, anh vuốt mạnh ấn đường. Trước mắt biến thành màu đen, những ngày này anh cười cười đến nỗi mặt rút gân, vẫn không thể không cười. Uống rượu uống đến nôn, nôn tới mức không đứng dậy được. Những lão già kia thì không chịu nhả ra.
Anh biết chuyện anh làm đều là phí công, nhưng không làm, chính là nhận thua.
Trong lòng kìm nén một ngọn lửa rối bời không chỗ xả, mở lời âm thanh mang theo cảm xúc. Anh không muốn để cho Thanh Pháp nhìn thấy mặt này của mình, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ xe đen thui một mảng, ngay cả đèn xe to đùng cũng không xuyên qua tấm màn đen đặt ở mặt đất, anh coi như đi đến cuối rồi.
Cổ tay bị kéo chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo ấn ấn lên huyệt thái dương.
Trần Đăng Dương kinh ngạc nghiêng đầu.
"Anh đừng bóp ấn đường như vậy." Thanh Pháp nhíu mày, "Vậy cũng vô dụng, hai hôm nay anh có thể ngủ thì ngủ thêm một lúc, tôi có thể bảo Chương Khâu về cùng tôi... tâm trạng của anh..."
Thanh Pháp hơi dừng, vành tai đỏ thấu, âm thanh rất nhỏ, "Tâm trạng của anh ổn rồi... lại đến đón tôi nha..."
Trên cửa sổ xe dính một chấm nhỏ màu trắng, không đợi Trần Đăng Dương nhìn kỹ, vô số chấm trắng rơi xuống.
"Tuyết rơi kìa..." Thanh Pháp nói.
Trần Đăng Dương gật đầu, đẩy cửa xe ra, dắt cậu xuống xe.
Hai người ngẩng đầu nhìn, toàn bộ bầu trời đêm đen như mực, bông tuyết bay lả tả lơ lửng nhỏ bé lại nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt rơi xuống mặt thì lạnh như băng, Trần Đăng Dương thở dài một hơi, cúi đầu khom lưng ôm lấy người.
Thanh Pháp cứng ngắc không nhúc nhích, cậu có thể nhìn ra mấy ngày nay Trần Đăng Dương không ổn. Cậu không biết Trần Đăng Dương có chuyện gì, cũng không thể nào an ủi.
Nghĩ ngợi, hơi chần chừ giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương không nói gì, nhẹ nhàng cọ đầu vào giữa cổ cậu.
Bông tuyết lớn, đèn đường tối. Hai người sóng vai đi vào hành lang.
"Ngủ ngon." Trần Đăng Dương duỗi tay gạt bông tuyết trên vai Thanh Pháp.
"... Ngủ ngon." Thanh Pháp nói xong, do dự lại mở miệng, "Tôi không biết anh làm sao, nhưng anh đừng lo lắng quá,... anh... anh ngủ thêm một lát nữa nha."
"Được." Trần Đăng Dương mỉm cười khẽ gật đầu.
Trần Đăng Dương trở về nửa đêm thì lên sơn sốt, ngày đêm đảo lộn, ba bữa cơm không ổn định, ngày thứ bảy tâm lực quá mệt mỏi, cuối cùng anh giày vò bản thân đến tình trạng kiệt sức ngủ thiếp đi.
Giữa chừng tỉnh một lần, uống thuốc hạ sốt xong anh lại ngã xuống lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đăng Dương nghĩ lát nữa Thanh Pháp sẽ đến, ép buộc bản thân bò dậy.
Rửa mặt, đánh răng, vẫn không quên cạo râu.
Mặc âu phục vào, thắt cà vạt, anh vẫn là ông chủ Trần.
Thu dọn xong ra khỏi phòng ngủ, điện thoại bị ném trên mặt thảm sofa đột nhiên vang lên.
Điện thoại lập tức kết nối, chân vấp phải chân ghế sofa, đổi thành ngày thường cùng lắm chỉ lảo đảo một cái.
Trần Đăng Dương lại quỳ thẳng xuống, đầu đập trên mặt đất. Bên tai ù ù một hồi, anh lại nghe được giọng Thanh Pháp.
"... Trần Đăng Dương?" Thanh Pháp nghe đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng vang trầm. Giống như người ngã trên mặt đất.
Đợi một hồi đầu kia mãi không có âm thanh truyền tới.
"Trần Đăng Dương?" Thanh Pháp lại gọi.
"... Hả? Sao vậy." Trần Đăng Dương nói chuyện.
"Anh có chuyện gì thế?" Thanh Pháp
"Không sao, vừa nãy điện thoại đột nhiên rơi xuống đất." Trần Đăng Dương cười nhẹ nói, "Sao lại gọi điện cho tôi?"
"... Chuyện là." Thanh Pháp khó xử nhìn thoáng qua Chương Khâu bên cạnh.
Cậu luôn cảm thấy Trần Đăng Dương có gì đó bất thường.
"Nói đi, xin phép nghỉ cũng khó khăn thế cơ á?" Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu.
"Tôi... sáng hôm nay có thể tôi phải xin nghỉ." Thanh Pháp nói gian nan, "Có chút việc."
"Có thể." Trần Đăng Dương nói, "Chú ý an toàn."
"Ừm..." Thanh Pháp nhíu mày nghĩ ngợi lại hỏi, "Lúc nãy anh... thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Lo lắng cho tôi à?" Trần Đăng Dương cười ra tiếng, "Vậy tôi không cho cậu nghỉ nữa, đến đây làm bữa sáng cho tôi rồi lại đi."
"... Cũng được, vậy tôi —— "
"Lát nữa tôi đi làm luôn rồi, cậu có việc thì mau đi làm." Trần Đăng Dương ngắt lời cậu, "Bên chỗ tôi còn có chuyện, cúp trước."
Thanh Pháp còn muốn nói điều gì, đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.
"Xin nghỉ được rồi?" Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu, "Mày nhanh nhanh bỏ công việc này cho anh, đừng tìm hắn lăn lộn với nhau."
Thanh Pháp nhíu mày im lặng.
"Được rồi, hôm nay mẹ anh làm bánh khoai môn giòn cho mày." Chương Khâu đưa mũ bảo hiểm cho cậu, "Bé cưng lên xe."
Trần Đăng Dương cúp điện thoại nằm trên mặt đất một lúc, vừa rồi đập đầu mạnh quá, trước mắt đen một mảng lớn.
Một lúc lâu sau anh mới bò lên ghế sofa.
Điện thoại lại vang lên, anh hơi nheo mắt nhìn, là trợ lý Đậu của anh gọi tới.
Căn phòng vắng vẻ, anh nằm trên ghế sofa, lời nói chính anh thậm chí cũng nghe được tiếng vọng.
"Alo, trợ lý Đậu."
"Phòng ở có người tiếp quản rồi?"
"Biết, xe không dễ bán, ép giá bình thường."
Nói ba câu, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
"Alo, cậu khóc đấy à?" Trần Đăng Dương chế giễu anh ta, "Người ngay cả căn nhà cũng không mua nổi như cậu mà khóc tôi? Cậu cảm thấy thích hợp không?"
"Được rồi, nhanh lên đi."
Điện thoại cúp máy.
Trần Đăng Dương mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh, thở một hơi thật dài, sau đó nhắm mắt lại.
Sau này anh không khảm kim cương lên lò nướng được nữa...
Thử lùi lại mà cầu việc khác khảm vàng đi.
Thanh Pháp trở về từ chỗ viện trưởng Chương, lập tức giục Chương Khâu đưa cậu đến nhà Trần Đăng Dương.
Cậu luôn cảm thấy tâm thần bất an, mặc dù trong điện thoại nghe Trần Đăng Dương rất bình thường, nhưng tâm trạng hai ngày này của Trần Đăng Dương quả thực không tốt. Cậu không yên lòng.
"Thanh Pháp, mày tiêu đời rồi!" Chương Khâu vừa lái xe vừa rống, "Anh nói cho mày biết, mày thật sự tiêu rồi!"
Thanh Pháp không nói gì, có lẽ cậu tiêu rồi.
Hai người không nói tiếp nữa, một đường hùng hùng hổ hổ chạy tới nhà Trần Đăng Dương.
"Mày đó âm thầm cho anh cục nghẹn lớn mà!" Chương Khâu theo sau cậu ra thang máy, "Mày đừng nói với anh mày bị lão cáo già Trần Đăng Dương kia mê hoặc!"
"... Em không có." Thanh Pháp bất đắc dĩ, "Em chỉ —— "
"Mày chỉ cái con khỉ!" Chương Khâu tức chết rồi, "Anh nghiêm túc, tự mày suy nghĩ cho rõ ràng, mày với hắn cũng không chỉ là vấn đề xã hội hai người đàn ông ở bên nhau, hai người có thể còn có vẫn đề khác biệt giống loài!"
Thanh Pháp đẩy cửa ra, căn phòng vắng vẻ, không có nửa người ở đây.
"Nhà này rộng ghê." Chương Khâu cảm thán.
Thanh Pháp nhíu mày cúi đầu gọi điện cho Trần Đăng Dương, không có người nghe máy, đổ chuông mãi đến khi tự tắt.
"Sao vậy?" Chương Khâu lại gần, "Không nghe điện thoại của mày?"
Thanh Pháp mơ hồ hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Lần này trực tiếp tắt máy.
Đặt mạnh chén trà xuống, tạo ra một âm thanh.
Trần Đăng Dương lấy lại tinh thần nhìn về phía Trần Mãn Hoằng ngồi đối diện, bố anh trông già rồi.
Từ một người đàn ông trung niên nham hiểm nóng nảy, biến thanh ông già nham hiểm nóng nảy.
Chẳng qua, bố anh vẫn là bố anh, chỉnh anh không mang theo thương lượng.
"Mày xem, công ty mày bỏ ra ba năm tâm huyết làm, thật ra cũng chỉ đến thế mà thôi." Trần Mãn Hoằng thấy anh lấy lại tinh thần, lại cầm chén trà lên lần nữa, nhấp một ngụm, "Tân quý* trong giới công nghiệp vùng dậy? Mày đoán xem lần này tạp chí kinh doanh đưa tin về mày thế nào đây?"
*tân quý chỉ người gần đây làm quan lớn, quý tộc mới
Mấy ngày nay Trần Đăng Dương không ngủ, hôm nay cũng chưa hạ sốt. Sắc mặt nhìn như vừa ra khỏi ICU (phòng điều trị tích cực).
"Nghe nói mày bán hết nhà ở bên Lãnh Ngạn rồi?" Trần Mãn Hoằng lại nói, "Cùng đường bí lối à."
Trần Đăng Dương cười hai tiếng hiếm hoi với bố anh.
"Mày tự phụ lại ngu xuẩn." Trần Mãn Hoằng đưa ra kết luận, "Mày xem lăn lộn thành dạng gì rồi? Có còn hình người không?"
"Tôi không có hình người?" Trần Đăng Dương đứng dậy, nói, "Tôi là người thừa kế di sản kếch xù."
"Tôi đang chờ bố chết đây." Trần Đăng Dương thấp giọng nói.
Trần Mãn Hoằng mở to hai mắt, tức giận đến nói không nên lời.
Trần Đăng Dương cũng giận đến mặt mũi sa sầm, đứng dậy liền đi.
Vừa mở cửa ra, đụng phải Trần Úc đang nghe lén bên ngoài.
Trần Đăng Dương nhìn không chớp mắt, đi thẳng.
"Anh ơi..." Trần Úc đuổi theo, "Bố —— "
"Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu." Sắc mặt Trần Đăng Dương âm trầm đáng sợ, "Tôi không phải anh trai cậu, mẹ cậu là..."
Trần Đăng Dương nói được một nửa thì nhíu mày, mình đã nóng nảy đến nỗi so đo với một đứa trẻ sao.
Trần Úc bị nét mặt của anh dọa đến độ một không dám nói nhiều thêm một câu, mắt nhìn người từng bước một đi ra khỏi nhà.
Trong thoáng chốc cậu ta cảm thấy Trần Đăng Dương sẽ không bước vào cửa nhà này nữa, dù là nửa bước.
Hôm nay lúc dọn dẹp nhà hàng, động tác của Thanh Pháp rất nhanh, lại vội.
Thậm chí bắt đầu phàn nàn tại sao hôm nay lại đông khách thế, tại sao bếp sau lộn xộn vậy.
Cuối cùng đóng cửa lại, chạy ra ngoài từ trong con hẻm, nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở lề đường. Cậu đột nhiên mỉm cười, giống như thở phào nhẹ nhõm.
Trần Đăng Dương vẫn ở đó, không đi đâu hết.
Thanh Pháp giấu trái tim đập thình thịch trong ngực, đi tới.
Mở cửa xe.
"Thanh Pháp tiên sinh." Tài xế quay đầu, vui vẻ lên tiếng chào cậu.
Thanh Pháp chớp chớp mắt, lại nhìn một lượt toàn bộ không gian trong xe, chỉ có tài xế, không thấy Trần Đăng Dương thường ngồi ở ghế sau cười với cậu.
Cậu mờ mịt luống cuống sững sờ ngay tại chỗ.
Một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng mở miệng hỏi "... Trần Đăng Dương đâu?"
"Hôm nay Trần tiên sinh có việc, giao cho tôi đưa cậu về nhà an toàn." Tài xế cười mở cửa xe ra.
Hai cánh tay Thanh Pháp buông thõng bên chân chầm chậm siết thành nắm đấm, cúi đầu đứng tại chỗ.
"Thanh Pháp tiên sinh?" Tài xế ngờ vực hoặc hỏi.
"... A." Thanh Pháp lên tiếng, nhíu mày sắc mặt xấu xí ngồi vào xe.
Thanh Pháp xuống xe lại gọi điện cho Trần Đăng Dương, sau khi đổ chuông mãi đến khi tự tắt máy, cậu không gọi lại nữa.
Tắm rửa xong, quấn chăn, trùm luôn cả đầu. Nắm điện thoại trong tay.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, điện thoại đột nhiên vang lên, Thanh Pháp ngủ không sâu, bừng tỉnh mở mắt.
Thời gian đã hai giờ, trên điện thoại có tin nhắn Trần Đăng Dương gửi đến.
"Tôi không sao, đừng lo lắng, chỉ là trước mắt còn có một số việc chưa xử lý xong."
Thanh Pháp nhìn chòng chọc vào tin nhắn ba phút, mới nắm chặt điện thoại ngủ thiếp đi lần nữa.
Sau tin nhắn kia, vài ngày tiếp theo Mẫn Đưng không nhận được bất cứ tin nhắn nào của Trần Đăng Dương nữa.
Điện thoại của Trần Đăng Dương vẫn luôn tắt máy, trong phòng cũng không có người đến.
"Mệt chết anh." Chương Khâu giả vờ như vô tình nhìn lướt qua Thanh Pháp hai ngày này im lặng lạ thường, ngáp một cái nói, "Đi, đi vệ sinh."
Thanh Pháp lau sạch sẽ nước trên tay, đứng dậy.
Hai người vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, tiếng nói chuyện bên trong khiến hai người dừng bước chân.
"Nghe nói công ty của ông chủ Trần phá sản, nợ ngân hàng rất nhiều tiền."
"Thì ngày hôm kia trên tạp chí nói buổi sáng được đưa đi cấp cứu, nói là uống rượu uống tới nỗi ngất luôn."
"Cũng không biết nhà hàng có thể bị thế chấp hay không?"
"Chuyện đó sao có thể chứ, cậu coi thường ông chủ Trần à. Anh ấy đã nói, đây không phải nhà hàng, đây là giấc mơ. Ai sẽ lấy giấc mơ của mình đi thế chấp."
"Vậy khó mà nói, thiếu nhiều tiền như thế, nghe nói nhà cũng bán đi rồi."
Thanh Pháp nhíu chặt lông mày, cắn môi dưới đến trắng bệch. Quay người đi.
Chương Khâu cau mày thở dài, chạy tới vỗ lên bả vai cậu, "Không sao, bố ông chủ Trần có tiền, nhiều tiền hơn ông chủ Trần, đừng lo lắng."
Thanh Pháp không nói gì, chỉ càng im lặng hơn.
Chương Khâu trơ mắt nhìn cảm xúc của Thanh Pháp không ổn mà không có cách nào, lần đầu tiên cầu nguyện dưới đáy lòng Trần Đăng Dương mau mau trở về.
Y biết trong lòng Thanh Pháp sợ nhất cái gì, cho nên mới lo lắng như vậy.
Không phải lo lắng cho Trần Đăng Dương, y lo lắng cho Thanh Pháp.
Tối hôm đó lại là tài xế của Trần Đăng Dương tới đón Thanh Pháp.
Những ngày này đều giống nhau, Trần Đăng Dương vẫn không xuất hiện.
"Trần Đăng Dương đi đâu?" Cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Tôi cũng là việc theo phân phó, ông chủ không nói, tôi cũng không biết." Tài xế bất đắc dĩ, "Chẳng qua mấy ngày nay quả thực tôi chưa từng gặp ông chủ."
Trong lòng Thanh Pháp giật thót một cái, không nói nữa.
Xuống xe cậu mới phát hiện tuyết lại rơi, vừa lớn vừa dày như lông ngỗng.
Không được như mấy ngày trước cậu và Trần Đăng Dương đứng ở đây, bông tuyết nhỏ bé rơi xuống bồng bềnh lưa thưa.
Thanh Pháp hít mũi một cái, cúi đầu bước vào hành lang. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình... cậu chỉ muốn gặp Trần Đăng Dương. Chỉ muốn gặp một lần.
Ngồi trên ghế sofa, Thanh Pháp lại gọi điện cho Trần Đăng Dương lần nữa. Vẫn tắt máy như cũ.
Cậu ôm lấy tấm chăn to Trần Đăng Dương đã từng ngủ, quấn mình trên ghế sofa. Chăn mới rất ấm, còn tựa như ngấm mùi của Trần Đăng Dương.
Hai giờ sáng, Thanh Pháp đột nhiên tỉnh dậy từ trong mơ. Nhìn điện thoại sáng trong tay, lập tức ngồi dậy.
Giống như lòng có cảm giác, Thanh Pháp lại bấm gọi cho Trần Đăng Dương lần nữa.
Điện thoại được kết nối.
Đầu kia nghe máy chậm, vang lên thật lâu, Thanh Pháp cũng sắp nghĩ rằng sẽ tự động tắt máy.
Đầu kia nhận.
"Thanh Pháp?" Giọng nói bên kia điện thoại khàn khàn trầm thấp.
Thanh Pháp há to miệng, không phát ra âm thanh. Vô số nghi vấn và lo lắng những ngày này lại đều bị chặn ở cuống họng.
"Sao nửa đêm gọi điện thoại, vẫn chưa nhủ à?" Tiếng Trần Đăng Dương rất nhỏ.
"... Anh đang ở đâu?" Thanh Pháp chống đầu trên lưng ghế sofa, cuối cùng hỏi ra.
"Sao vậy?" Trần Đăng Dương bên kia ho khan hai tiếng, "Tôi đã nói với cậu tôi không sao mà, nghe được gì rồi nhỉ? Không có chuyện gì, lời đồn thổi là thế đó, không nghiêm trọng vậy đâu."
Thanh Pháp im lặng không nói chuyện, đáy mắt đỏ lên.
"Đừng lo lắng, sau vài ngày nữa tôi đến tìm cậu, "Trần Đăng Dương lại ho hai tiếng, "Tôi còn có việc, cúp trước —— "
"Bánh ngọt ăn hết rồi, anh không làm nữa ư..." Thanh Pháp cứng cổ, lau nước mắt một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store