ZingTruyen.Store

[Dương Domic x Pháp Kiều] Reflections of Radiance

Chương 2: Gặp gỡ

-chunqing

Thanh Pháp vươn tay đẩy cánh cửa phòng họp đang khép kín, "cạch" một tiếng vang lên, khiến mọi đôi mắt trong căn phòng đều hướng về nơi vừa phát ra âm thanh. Vốn là một nghệ sĩ đủ tư cách, cậu không để lộ chút ngại ngùng đối diện với ánh nhìn từ tứ phía, nở một nụ cười chuyên nghiệp cất lời chào hỏi.

"Chào mọi người, em là Pháp Kiều. Đây là lần đầu em thử sức với lĩnh vực này, mong nhận được sự chỉ bảo từ mọi người ạ." Thanh Pháp cười mỉm, nhưng đã siết chặt cuốn kịch bản cầm trên tay. Dù được ấn định cho vai chính, cậu vẫn không khỏi có chút lo lắng khi đứng trước những con người đã dày dặn kinh nghiệm với phim ảnh.

Ánh mắt Thanh Pháp lướt qua căn phòng, chợt dừng lại một nhịp khi bắt gặp ánh nhìn của người con trai ngồi ở vị trí trung tâm. Đăng Dương cũng quan sát cậu, không lên tiếng, gật nhẹ coi như một lời chào. Phó đạo diễn chú ý tới cái gật đầu của Dương, đứng lên thay mặt anh chào đón Thanh Pháp.

"Nhìn em còn trẻ lại lễ phép thế này, vai này em sẽ đảm nhận tốt thôi!" Phó đạo diễn dứt lời liền bắt đầu vỗ tay, khơi dậy một tràng vỗ tay lan ra cả căn phòng. Thanh Pháp nhấc bước chân cứng ngắc bước vào trong phòng trong sự chào đón của mọi người, cố giữ vẻ điềm tĩnh mà chọn một ví trí gần cuối bàn, đối diện với Đăng Dương nhưng không quá gần để cậu cảm thấy áp lực.

Khi mọi người dần ổn định vào vị trí, Đăng Dương mới bắt đầu cất tiếng. "Như kịch bản đã gửi cho gửi các bạn, bộ phim sẽ lấy bối cảnh một quốc gia giả tưởng, chịu ảnh hưởng từ văn hóa Đông - Tây, nơi tồn tại những định kiến khắt khe mâu thuẫn với phong trào cách tân đang nhen nhóm."

Đăng Dương dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua mọi gương mặt đang chăm chú lắng nghe, đặc biệt lưu lại ánh nhìn ở Thanh Pháp.

"Bộ phim lấy tên Whispers of Time, tôi sẽ tạm dịch là Lời thầm thì của thời gian, xoay quanh cuộc gặp gỡ định mệnh giữa một nghệ sĩ và một quý tộc, trong thời kỳ mà cả tình yêu và tự do đều là điều xa xỉ."

Lần này, đôi mắt nghiêm túc của Đăng Dương đối diện với thẳng mới ánh mắt của Thanh Pháp. "Song, câu chuyện của Whispers of Time không chỉ là về tình yêu. Tôi muốn nó là sự đấu tranh giữa khát vọng tự do và những định kiến, giữa những gì chúng ta muốn và những gì xã hội áp đặt lên chúng ta. Vai diễn của em - vai Erazio, một nghệ sĩ đầy tài năng, hoài bão nhưng cũng mang trong mình nỗi đau và sự dằn vặt - sẽ là trung tâm của câu chuyện này."

Anh thoáng ngừng. Thanh Pháp bất giác chặt siết chặt cuốn kịch bản trong tay. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng trong từng lời nói của Đăng Dương. Ánh mắt vị đạo diễn hiện lên sự nghiêm túc quyến rũ lạ lùng, khiến cậu không thể rời đi.

Đăng Dương tiếp tục. "Tuấn Duy, vai Ogenus mà cậu đảm nhận, cũng là một nhân vật đầy mâu thuẫn. Anh ta yêu Erazio, nhưng đồng thời lại bị ràng buộc bởi trách nhiệm với gia đình và quốc gia. Tình yêu của họ giống như một tiếng ca bị kìm hãm, không thể vang lên trọn vẹn. Hôm nay, tôi muốn các cậu tập trung vào những phân đoạn đầu tiên, nơi cả hai nhân vật gặp gỡ. Pháp Kiều, Tuấn Duy, các cậu sẵn sàng chưa?"

Tuấn Duy háo hức gật đầu, không giấu nổi ý cười trên khoé miệng. Thanh Pháp cũng cúi nhẹ đầu đáp lời. "Em sẵn sàng."

Căn phòng chìm vào một sự im lặng ngắn. Đăng Dương gật đầu, đưa ánh mắt ra hiệu cho phó đạo diễn.
"Được rồi, mọi người. Bắt đầu thôi."

Phó đạo diễn phân phát những đoạn trích cần đọc, chủ yếu tập trung vào cảnh đầu tiên trong cung điện, nơi Erazio lần đầu biểu diễn trước Ogenus. Thanh Pháp lướt nhanh qua những dòng thoại. Cậu có thể thấy được sự trau chuốt trong cách câu chuyện được viết, từng chi tiết nhỏ đều toát lên không khí của một thời kỳ vừa hoa lệ, vừa ngột ngạt.

Phân đoạn đầu tiên mở ra với cảnh Ogenus đứng lặng lẽ trong bóng tối, ánh mắt dõi theo hình dáng của Erazio trên sân khấu. Thanh Pháp cất giọng, từng chữ thoát ra đều mang theo những rung động chân thật. "Người đời luôn bảo rằng nghệ thuật là tiếng nói của tự do. Nhưng làm gì có tự do thực sự, khi ngay cả tiếng nói ấy cũng bị kiểm soát..."

Tuấn Duy cất giọng đáp lại, khí chất đầy kiêu hãnh. "Có lẽ đúng. Nhưng ta nghĩ, có những giai điệu chỉ cần một lần cất lên đã là đủ để lay động cả thế gian."

Đăng Dương ngồi đó, lặng lẽ quan sát. Dường như anh không chỉ nghe những lời thoại mà còn nhìn thấy một phần mình trong đó. Dương cất giọng. "Cảm xúc của Kiều ổn, nhưng chưa đủ sâu. Khi nói những câu mang cảm xúc cá nhân của Erazio, cần mang theo sự bất lực hơn. Hãy để người nghe cảm nhận rằng, em đang dần chết ngạt trong chính cuộc sống hiện tại của mình."

Cả phòng nhìn về phía Thanh Pháp, chờ đợi phản ứng của cậu. Cậu hít sâu, tiếp nhận từng lời Dương vừa nói. Khi cất giọng lần nữa, sự run rẩy trong lời thoại đã được thay thế bằng một thứ cảm xúc ảo não hơn. "Người đời vẫn nói nghệ thuật là tiếng nói của tự do, nhưng tự do nào tồn tại khi chính tiếng nói ấy cũng bị bóp nghẹt..."

Lần này, không khí trong phòng thay đổi. Đôi mắt Đăng Dương ánh lên sự hài lòng, anh cũng không tiếp tục nói, chỉ gật đầu nhẹ, ra hiệu tiếp tục với cảnh sau.

Sau hơn hai tiếng làm việc liên tục, buổi đọc kịch bản đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc. Phó đạo diễn đứng dậy, cười động viên. "Mọi người đã làm rất tốt. Đây mới chỉ là khởi đầu, chúng ta sẽ còn nhiều buổi làm việc cùng nhau để tạo nên một bộ phim thật đáng nhớ."

Khi mọi người lần lượt rời đi, Thanh Pháp vẫn còn ngồi đó, ánh mắt vô thức nhìn về phía Đăng Dương đang thảo luận điều gì đó với phó đạo diễn. Cậu không rõ cảm giác này là gì - ngưỡng mộ, lo lắng, hay chỉ đơn giản là một sự áp lực từ chính bản thân.

Bên cạnh cậu, chị Thi huých nhẹ vai, giọng trêu chọc: "Làm tốt đấy, tân binh. Nhưng còn dài hơi lắm. Chuẩn bị tinh thần đi."

Thanh Pháp bật cười, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng người con trai đang khuất dần sau cánh cửa. Cậu biết, hành trình lần này không chỉ là thử thách với sự nghiệp của mình, mà còn là một điều gì đó lớn hơn - điều mà ngay cả bản thân cậu cũng chưa thể gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store