ZingTruyen.Store

Dược Tửu Cuồng Y - Lạc Sinh

Dược Tâm Cổ Mạch - Lạc Sinh

Scaramouchefather


Khi Lạc Sinh mở mắt, thế giới hiện đại biến mất không dấu vết, thay vào đó là một cơn ác mộng chân thực đến rợn người. Thứ đầu tiên hắn cảm nhận không phải là ánh sáng rạng rỡ của một ngày mới, mà là mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn hương thuốc rẻ tiền xộc thẳng vào khứu giác, khiến dạ dày hắn quặn thắt. Bên tai hắn là tiếng gào rú thảm thiết của những người lính bị thương đang vật vã giữa một doanh trại tàn tạ, đổ nát. Tiếng rên rỉ, tiếng ho sù sụ, tiếng thở dốc đứt quãng tạo thành một bản giao hưởng chết chóc. Ngoài kia, tiếng trống trận dồn dập như tiếng tim đập loạn xạ của tử thần, tiếng vó ngựa cuồng loạn dội về như những cơn gió réo gọi từ cõi chết, mang theo hơi thở của chiến tranh và sự hủy diệt.

Hắn khẽ cử động ngón tay—vẫn là da thịt, vẫn là một cơ thể bằng xương bằng thịt, nhưng không phải của bác sĩ Lạc Dương mà hắn từng là. Cái tên Lạc Dương giờ đây chỉ còn là một ký ức xa xăm, nhạt nhòa như sương khói. Không còn phòng mổ hiện đại với ánh đèn vô trùng chói chang, không còn đôi găng tay y tế đã được tiệt trùng kỹ lưỡng, và càng không còn cái bệnh viện trắng toát nơi hắn từng kiên định thực hiện lời thề Hippocrates. Thay vào đó là một bàn tay chai sần, thô ráp, lấm lem bùn đất và vết bẩn khó gọi tên. Một thân xác mới, của một gã lang băm lang thang giữa thời đại chiến loạn ở Trung Nguyên, nơi mà niềm tin vào y thuật tiên tiến thua xa một nhúm bùa chú, một lời phán mê tín của thầy cúng, hay một lá bùa vẽ nguệch ngoạc.

Hắn đã chết. Ở thế giới cũ, Lạc Dương từng là một bác sĩ trẻ đầy nhiệt huyết, một người hết lòng vì bệnh nhân. Hắn đã từng quỳ gối trước cổng Bộ Y Tế, cầu xin họ giảm giá thuốc cho một bệnh nhân vô danh, chỉ mong giành lại chút hy vọng sống cho họ. Hắn đã từng thức trắng đêm bên giường bệnh của một đứa trẻ sắp lìa đời, chỉ để tìm ra tia hy vọng mong manh nhất. Hắn tin vào y đức, tin vào lời thề Hippocrates, tin rằng mỗi sinh mạng đều đáng giá, và trách nhiệm của người thầy thuốc là phải cứu chữa bằng mọi giá.

Và rồi, bi kịch ập đến khi hắn cứu nhầm một người không nên cứu—một nhân vật cộm cán, có liên quan đến một vụ tham nhũng chấn động, một kẻ mà cả hệ thống quyền lực muốn loại bỏ. Vụ phẫu thuật thành công, nhưng lại là khởi đầu cho sự sụp đổ của Lạc Dương. Hậu quả là tên tuổi hắn bị xóa sổ khỏi giới y học, bằng cấp bị thu hồi, mọi công trình nghiên cứu, mọi thành tựu đều bị phủ nhận. Truyền thông bôi nhọ không thương tiếc, những bài báo giật tít "bác sĩ vô đạo đức", "kẻ tiếp tay cho tội phạm" tràn lan trên mọi mặt báo. Ngay cả những người bạn thân thiết nhất, những đồng nghiệp từng cùng hắn nếm trải mùi vị thành công và thất bại trên bàn mổ, cũng quay lưng, sợ hãi bị liên lụy. Một cái chết được báo chí gọi là "tự tử vì áp lực," nhưng chỉ mình hắn biết, đó là cái kết của một kẻ ngu ngốc tin vào lòng tốt vô điều kiện trong một thế giới thối nát, nơi mà đạo đức chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh che đậy cho những âm mưu và quyền lực đen tối.

Nỗi đau đớn không chỉ đến từ cái chết thể xác, mà còn từ sự phản bội của những giá trị mà hắn từng tôn thờ. Lòng tin bị nghiền nát, hy vọng bị dập tắt, và lương tâm bị bóp méo. Hắn đã nếm trải sự lạnh lẽo của xã hội, sự tàn nhẫn của quyền lực, và sự hèn hạ của lòng người. Những vết sẹo trong tâm hồn không bao giờ lành, chúng ăn sâu, biến đổi hắn thành một con người khác.

Giờ đây, trong thân phận Lạc Sinh, hắn không còn tin vào bất cứ cái gì gọi là đạo đức nghề y. Hắn phì cười một tiếng khô khốc, vang vọng giữa đống bệnh nhân đang rên rỉ, thều thào. Tiếng cười của hắn như một lưỡi dao sắc bén xé toạc màn đêm u ám, nhưng không ai để ý, hoặc không ai dám để ý.

"Ngày xưa cứu người không cần lý do, giờ đây... bổn gia chỉ cứu ai khiến bổn gia thấy thú vị."

Giọng hắn khàn khàn, đầy vẻ châm biếm. Khuôn mặt hắn vẫn còn trẻ, nhưng đôi mắt đã hằn lên vẻ mệt mỏi, khắc khoải của một người đã trải qua quá nhiều đau khổ và mất mát. Ánh mắt ấy sâu thẳm như vực thẳm, ẩn chứa sự lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng đôi khi lại lóe lên tia sáng của sự điên rồ, bất cần.

Mỗi lần hắn cầm con dao mổ—hay đúng hơn là con dao cùn dính máu gà mà hắn vừa chôm từ một tiệm thuốc lụp xụp, một thứ dao phẫu thuật thô sơ đến mức khiến bất kỳ y sĩ hiện đại nào cũng phải rùng mình—Lạc Sinh lại cảm thấy cái lương thiện cũ của mình như một xác chết đang bị chính hắn tự tay xẻ thịt. Từng nhát dao trên cơ thể người bệnh không chỉ là cắt bỏ đi phần hoại tử, mà còn là cắt bỏ đi những tàn dư cuối cùng của một Lạc Dương ngây thơ, lý tưởng.

Với hắn, Hoa Đà là biểu tượng của thứ đạo đức đạo mạo giả tạo mà hắn từng mù quáng chạy theo, là thứ khiến hắn khinh bỉ chính bản thân mình. Hắn không muốn trở thành thần y, cũng chẳng cần được người khác kính trọng. Hắn là một con quái vật khoác áo bác sĩ, biết cách cứu người, nhưng chỉ làm điều đó khi hắn thích—và càng thích hơn nếu kẻ được cứu phải trả giá bằng linh hồn hoặc nỗi nhục nhã. Cái tiếng "lang băm" mà người đời gán cho hắn không phải là sỉ nhục, mà là một tấm khiên, một vỏ bọc hoàn hảo cho con người thật đã bị vặn vẹo của hắn. Nó giúp hắn đẩy lùi những kỳ vọng, những trách nhiệm mà hắn căm ghét.

Thứ duy nhất còn sót lại từ kiếp trước... là kỹ năng y khoa siêu việt, một bộ óc thiên tài đã từng học thuộc lòng mọi kiến thức y học hiện đại, từ giải phẫu chi tiết đến dược lý phức tạp, từ những ca phẫu thuật phức tạp nhất đến cách chẩn đoán những căn bệnh hiếm gặp nhất. Kho tàng tri thức ấy giờ đây được hắn vận dụng một cách hoang dã, không theo bất kỳ quy tắc nào, biến hắn thành một dị nhân trong thế giới cổ đại.

Thứ duy nhất hắn giữ lại... là ý chí sống sót, một bản năng sinh tồn mãnh liệt, một khao khát được tồn tại, dù có phải chà đạp lên tất cả, dù có phải trở thành một kẻ mà hắn từng khinh bỉ nhất. Hắn sẽ không bao giờ để mình bị đánh bại một lần nữa, không bao giờ để "lòng tốt" trở thành xiềng xích trói buộc hắn.

"Bác sĩ à?" Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, một hành động thô lỗ nhưng lại mang đầy vẻ khinh bỉ và ngạo mạn. "Bổn gia là lang băm. Nhưng là lang băm giỏi nhất cái thế giới này."

Trung Nguyên, vùng đất từng là cái nôi của văn minh rực rỡ, giờ đây chỉ còn là một bức tranh hỗn mang của lửa và máu. Các tiểu quốc tranh bá, liên tục gây chiến, khiến cho dân chúng lầm than, đói khổ. Binh lính chết như rạ trên chiến trường, còn những người sống sót thì phải vật lộn với thương tật, bệnh tật và nỗi ám ảnh chiến tranh. Y học ở đây vẫn còn sơ khai. Đại đa số các lương y chỉ dựa vào kinh nghiệm truyền đời, các bài thuốc dân gian, châm cứu đơn giản, và những lý thuyết âm dương, ngũ hành mơ hồ. Vệ sinh kém, kiến thức về vi khuẩn gần như không tồn tại, khiến các dịch bệnh bùng phát liên miên, cướp đi sinh mạng của hàng vạn người nhanh hơn cả chiến tranh.

Những doanh trại quân đội là nơi tập trung của sự khốn khổ. Hàng ngàn binh sĩ chen chúc nhau trong những lều bạt dơ bẩn, ẩm thấp. Mùi mồ hôi, máu mủ, chất thải và tử khí hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí ngột ngạt, kinh tởm. Các "y quan" của quân đội thường chỉ là những kẻ đọc thuộc lòng vài ba phương thuốc cổ hủ, hoặc những tên thầy cúng kiêm luôn việc chữa bệnh. Họ chữa trị bằng cách đắp lá, cho uống nước sắc từ rễ cây dại, hoặc đọc thần chú. Những vết thương nhỏ có thể nhiễm trùng, hoại tử mà không có kháng sinh. Những ca gãy xương được nẹp tạm bợ bằng tre nứa, dẫn đến biến dạng vĩnh viễn. Và dịch bệnh... dịch bệnh là nỗi kinh hoàng lớn nhất, không thể kiểm soát.

Thân xác mà Lạc Sinh đang ngự trị là của một gã thanh niên tên là Lạc Sanh, một lang băm vặt vãnh không tên tuổi. Lạc Sanh thật sự đã chết vì một trận sốt rét ác tính, bỏ lại phía sau một túp lều rách nát ở rìa một ngôi làng nhỏ, một vài cuốn sách y học cũ mèm mà hắn còn chẳng đọc hiểu hết, và một cái hòm thuốc rỗng tuếch. Cái chết của Lạc Sanh không ai hay biết, không ai tiếc thương. Hắn chỉ là một hạt bụi nhỏ trong thế giới rộng lớn, vô tình trở thành vỏ bọc cho một linh hồn từ tương lai.

Lạc Sinh nhanh chóng thích nghi với thân phận mới. Hắn không cần phải giả vờ quá nhiều, bởi cái bản tính lập dị, bất cần của Lạc Sanh trước đây lại khá tương đồng với con người mới của hắn. Hắn không còn là bác sĩ Lạc Dương danh tiếng, nhưng hắn vẫn có bộ óc và kiến thức y học của mình. Thứ tài sản vô giá ấy, giờ đây, không phải để cứu rỗi nhân loại, mà là để hắn sống sót, để hắn đạt được những gì hắn muốn, và để hắn... giải trí.

Hắn ghét Hoa Đà, không chỉ vì cái lòng tốt "rởm đời" mà còn vì hình tượng "thần y" quá hoàn hảo mà người đời gán cho. Lạc Sinh không tin vào sự hoàn hảo, không tin vào sự vị tha không vụ lợi. Hắn đã thấy quá nhiều sự giả dối, quá nhiều sự phản bội dưới lớp vỏ bọc đạo đức. Đối với Lạc Sinh, Hoa Đà là một lời nhắc nhở không ngừng về cái "tôi" cũ mà hắn đã chôn vùi. Hắn muốn phá vỡ mọi hình tượng, mọi quy tắc, để chứng minh rằng thế giới này vốn dĩ đã mục nát, và hắn, một kẻ "lang băm" mới là kẻ chân thật nhất.

Lạc Sinh bắt đầu hành trình của một lang băm ở Trung Nguyên. Hắn không mở phòng khám, cũng chẳng rao bán thuốc. Hắn đi lang thang, dừng chân ở những nơi hỗn loạn nhất: các khu chợ đen, những lán trại quân lính tàn tạ, những làng mạc bị dịch bệnh hoành hành.

Thường thì, hắn sẽ ngồi bên vệ đường, quan sát. Đôi mắt sắc bén của một bác sĩ đã được huấn luyện bài bản nhanh chóng phân tích triệu chứng của những người bệnh qua loa. Hắn nhìn da, xem lưỡi, ngửi hơi thở, nghe tiếng ho, và quan trọng nhất, hắn "vọng chẩn" – nhìn tổng thể cơ thể, tướng mạo, dáng đi. Những kỹ năng cơ bản này, kết hợp với kiến thức y học hiện đại, khiến hắn dễ dàng nhận ra căn nguyên của bệnh tật mà những lương y khác chỉ biết mơ hồ đoán mò.

Nhưng hắn không ra tay ngay. Hắn đợi. Hắn đợi đến khi người bệnh tuyệt vọng nhất, đến khi các "thần y" khác đã bó tay, đến khi gia đình đã kiệt quệ tài sản mà vẫn không tìm được phương cứu chữa. Lúc đó, hắn sẽ xuất hiện, như một cái bóng mờ ảo, và đưa ra lời đề nghị.

"Bổn gia có thể chữa cho ngươi," hắn nói, giọng khàn khàn, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. "Nhưng... giá không rẻ."

Giá mà hắn đòi không phải lúc nào cũng là tiền bạc. Đôi khi, đó là một vật phẩm kỳ lạ, một câu chuyện thú vị, một bí mật thâm độc, hoặc một lời hứa phục vụ vô điều kiện. Có lần, hắn đòi một ông lão nông dân phải nhảy múa khỏa thân giữa chợ để đổi lấy thuốc chữa bệnh đậu mùa cho con trai. Ông lão, vì thương con, đã làm theo. Lạc Sinh đứng nhìn, cười khoái chí, nhưng tay vẫn thoăn thoắt pha chế thứ thuốc đặc trị từ những loại thảo mộc mà chỉ hắn biết cách dùng, kèm theo những hướng dẫn vệ sinh mà người dân nơi đây chưa từng nghe đến. Đứa trẻ qua khỏi, còn ông lão thì vĩnh viễn bị làng xóm cười chê. Lạc Sinh không quan tâm. Hắn đã "cứu" được một sinh mạng theo cách của mình, và được giải trí.

Có lần khác, một tên cướp đường bị thương nặng, sắp chết vì nhiễm trùng vết chém. Hắn đã cướp bóc vô số người, gieo rắc bao nỗi kinh hoàng. Lạc Sinh xuất hiện, nhìn vết thương hoại tử, và nói: "Ngươi muốn sống? Vậy thì sau khi được cứu, ngươi phải làm một việc mà đời này ngươi chưa từng làm: đi đến từng nhà mà ngươi đã cướp, xin lỗi họ, và đền bù những gì ngươi đã lấy được." Tên cướp, vì sợ chết, đã đồng ý. Lạc Sinh dùng một loại thuốc sát khuẩn tự chế từ nước vôi trong và một số thảo mộc có tính kháng khuẩn, rồi khâu vết thương bằng chỉ tự làm từ gân động vật. Sau này, tên cướp đó thực sự đã đi xin lỗi từng nạn nhân, trở thành một kẻ "lạ đời" giữa đám cướp bóc. Lạc Sinh nghe kể lại, lại cười khẩy. Hắn không quan tâm tên cướp có trở thành người tốt hay không, hắn chỉ quan tâm đến sự "xoay chuyển" tâm lý thú vị mà hắn đã tạo ra.

Sự ghét bỏ lòng tốt vô điều kiện của bản thân không chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà đã ăn sâu vào bản chất của Lạc Sinh. Hắn nhìn thấy sự "tốt bụng" của người khác như một sự yếu đuối, một sự ngây thơ dễ bị lợi dụng. Hắn luôn tự hỏi, liệu những người làm việc thiện có thực sự không mong cầu điều gì? Hay họ muốn được ca tụng, được cảm kích, được "thanh thản lương tâm"?

Mỗi khi có ai đó thể hiện lòng tốt trước mặt hắn, Lạc Sinh sẽ ngay lập tức tìm kiếm động cơ ẩn giấu đằng sau đó. Hắn sẽ mỉa mai, châm chọc, thậm chí là phá hoại để xem cái "lòng tốt" ấy có bền vững hay không khi đối mặt với khó khăn, với sự trả giá. Hắn đã quá quen với việc nhìn thấy những người tự xưng là "thiện lương" sụp đổ khi lợi ích cá nhân bị đe dọa.

Sự trốn tránh trách nhiệm của những "đồng nghiệp" cũ, sự bôi nhọ của giới truyền thông, và cái chết tủi nhục ở thế giới hiện đại đã để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa. Hắn nhớ như in cảm giác bị cô lập, bị biến thành kẻ thù của xã hội chỉ vì một hành động "đúng đắn" duy nhất. Ký ức đó như một ngọn lửa địa ngục thiêu đốt hắn mỗi ngày, không cho phép hắn trở lại là Lạc Dương của ngày xưa.

Hắn nhìn những y quan trong quân doanh đang bó tay trước dịch bệnh, những người run rẩy cầu nguyện thay vì tìm cách cứu chữa. Hắn nhìn thấy sự bất lực, sự thiếu kiến thức, và cả sự hèn nhát trong đôi mắt họ. "Cái thứ lương y rởm đời này mà cũng dám tự xưng là cứu thế à?" Hắn tự nhủ, một nụ cười khẩy hiện lên trên môi. Hắn không cảm thấy thương xót cho những người bệnh đang hấp hối. Hắn chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, một cảm giác vượt trội. Bởi vì chỉ có hắn, Lạc Sinh, mới thực sự nhìn thấu bản chất trần trụi của thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store