Sáng ngày 4 tháng 4, Nam đứng trong khoang điều khiển áp suất của ụ đóng tàu, nơi không trọng lực khiến cơ thể anh lơ lửng, như một vũ điệu chậm rãi giữa vũ trụ. Qua cửa sổ graphene trong suốt, dày như một lá chắn kiên cố, anh chiêm ngưỡng ụ đóng tàu vừa được mở rộng, một công trình vĩ đại trải dài như một thành phố thép giữa không gian. Cấu trúc titan sáng bóng, đan xen với những tấm graphene mỏng manh nhưng cứng hơn kim cương, phản chiếu ánh sáng từ Trái Đất xa xôi, tạo nên một bức tranh hùng vĩ mà tĩnh lặng. Tàu 
AstroFreight-1, con tàu vận tải liên hành tinh đầu tiên của AstroViet, đậu ngay bên cạnh, thân tàu dài như một ngọn núi, động cơ nhiệt hạch phát ra ánh sáng xanh lam, như một ngọn lửa vĩnh cửu trong bóng tối vũ trụ.Nam chạm tay vào iPad, màn hình hiển thị mô hình 3D của 
AstroFreight-2, con tàu mới đang được lắp ráp. Những cánh tay robot AstroBot-7, cao lớn như những người khổng lồ cơ khí, di chuyển nhịp nhàng, hàn các tấm titan với độ chính xác tuyệt đối. Tia lửa bắn ra, lấp lánh như pháo hoa, tạo nên một bản giao hưởng công nghệ giữa không gian. Nam mỉm cười, cảm nhận niềm tự hào dâng trào, như thể mỗi mối hàn là một nhịp tim của AstroViet. Anh nghĩ đến đội ngũ kỹ sư, những con người tận tụy làm việc qua nhiều tháng, cùng hàng trăm robot AstroBot-7, biến giấc mơ về hạm đội liên hành tinh thành hiện thực. Kỹ sư trưởng, Nguyễn Văn Hùng, một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu và nụ cười chân thành, bước tới, giọng nói vang qua micro 6G: "Ông Nam, 
AstroFreight-2 đã bắt đầu giai đoạn lắp khung. Con tàu này sẽ mạnh mẽ hơn, lớn hơn, sẵn sàng chở hàng triệu tấn hàng hóa qua các hành tinh." Nam gật đầu, giọng trầm ấm: "Anh Hùng, đội ngũ của anh đang viết nên lịch sử. Hạm đội này sẽ là cầu nối giữa Trái Đất, Mặt Trăng, và sao Hỏa."Beatrice Borromeo bước vào khoang, vest xanh hải quân ôm sát cơ thể, mái tóc vàng buộc cao, toát lên vẻ chuyên nghiệp và quyến rũ. Cô giơ iPhone 20, quay video khung cảnh ụ đóng tàu, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đường nét thanh lịch. "Nam, hình ảnh này sẽ khiến cả thế giới phát cuồng," cô nói, giọng đầy phấn khích. "Tôi sẽ đăng lên Instagram, X, và TikTok, để mọi người thấy AstroViet đang dẫn đầu cuộc chơi không gian." Nam cười, đặt tay lên vai cô, cảm nhận sự ấm áp qua lớp vải: "Beatrice, cô luôn biết cách làm AstroViet tỏa sáng. Hãy để cả vũ trụ thấy tham vọng của chúng ta." Beatrice gật, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, thêm hiệu ứng ánh sáng và âm nhạc vào video, làm nổi bật vẻ hùng vĩ của ụ đóng tàu, như một tác phẩm nghệ thuật giữa không gian.Nam bước đi trên sàn từ tính, đôi giày đặc biệt giữ anh bám chắc mặt sàn, mỗi bước vang lên âm thanh kim loại nhẹ. Anh dừng lại tại xưởng lắp ráp, nơi robot AstroBot-7 đang gắn các tấm graphene lên khung titan của 
AstroFreight-2. Mỗi tấm graphene, mỏng như một tờ giấy nhưng chịu được áp lực kinh hoàng của vũ trụ, được chế tạo với sự tỉ mỉ đến từng phân tử. Nam chạm tay vào một tấm titan, cảm nhận độ mát lạnh, mịn màng của kim loại, và tưởng tượng con tàu hoàn thiện, lướt qua không gian đen thẳm, chở hàng triệu tấn regolith và helium-3 từ Mặt Trăng, sao Hỏa, đến Trái Đất. Anh nói với một kỹ sư trẻ, giọng đầy khích lệ: "Hãy đảm bảo mỗi mối hàn đều hoàn hảo. Con tàu này không chỉ là máy móc, mà là niềm tự hào của AstroViet." Kỹ sư gật, khuôn mặt rạng ngời quyết tâm, như thể lời nói của Nam là nguồn động lực lớn lao.Nam tiếp tục quan sát khoang thử nghiệm động cơ nhiệt hạch, nơi các kỹ sư kiểm tra một lò phản ứng nhỏ, ánh sáng xanh lam phát ra như một ngôi sao tí hon, rực rỡ giữa không gian kín. Anh cảm nhận được sức mạnh công nghệ, không chỉ là máy móc, mà là ước mơ của nhân loại về một tương lai liên hành tinh. Hạm đội vận tải của AstroViet, với 
AstroFreight-2 là bước khởi đầu, sẽ trở thành huyết mạch của nền kinh tế vũ trụ, kết nối các hành tinh, đưa con người đến những chân trời mới. Nam đứng lặng, hít sâu, cảm giác như cả vũ trụ đang mở ra trước mắt, từng giấc mơ của anh trở thành hiện thực qua từng tấm titan, từng tia lửa hàn, và từng khoảnh khắc của đội ngũ AstroViet.Chiều ngày 4 tháng 4, trong phòng họp áp suất, ánh sáng trắng dịu từ đèn LED chiếu lên bàn họp hình elip, tạo nên một không gian nghiêm túc nhưng tràn đầy cảm hứng. Trên màn hình 8K, bản đồ sao Hỏa hiện ra, vùng Utopia Planitia trải rộng như một bức tranh đỏ rực. Nam đứng trước đội ngũ 12 lãnh đạo, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn lên, toát lên vẻ năng động nhưng trầm tĩnh. Giọng anh vang lên, trầm ấm, đầy sức hút: "Thưa đội ngũ, AstroViet đã chinh phục Mặt Trăng, nhưng đó mới chỉ là bước đầu. Chúng ta sẽ xây khu định cư đầu tiên trên sao Hỏa, mang tên thành phố Yoona, để vinh danh Im Yoon-ah, người phụ nữ là nguồn cảm hứng lớn nhất trong cuộc đời tôi. Đây không chỉ là một khu định cư, mà là ngôi nhà mới của nhân loại, một bước tiến vĩ đại hướng tới các vì sao."Beatrice đứng dậy, trình bày kế hoạch với sự tự tin của một nhà truyền thông lão luyện. Cô chỉ vào bản đồ 3D trên màn hình, nơi các nhà kính áp suất hiện lên như những mái vòm trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng đỏ cam của sao Hỏa. "Thành phố Yoona sẽ là biểu tượng của tương lai," cô nói, giọng đầy đam mê. "Những khu nhà kính khổng lồ sẽ là nơi cư dân trồng cây, sản xuất thực phẩm bằng công nghệ hydroponic tiên tiến. Nước băng dưới bề mặt Utopia Planitia sẽ được khai thác, chuyển hóa thành oxy để thở, nước để uống, và nhiên liệu hydro cho các tàu vũ trụ. Năng lượng sẽ đến từ lò nhiệt hạch, sử dụng helium-3 từ trung tâm khai thác Mặt Trăng của chúng ta." Cô dừng lại, nhấn mạnh từng từ: "Thành phố Yoona không chỉ là nơi con người sinh sống, mà là nơi họ mơ ước, sáng tạo, và xây dựng một thế giới mới giữa các vì sao."Kỹ sư trưởng Nguyễn Văn Hùng, ngồi bên trái Nam, góp ý với giọng chắc chắn: "Ông Nam, Utopia Planitia là lựa chọn lý tưởng. Lớp băng dưới bề mặt dày đặc, như một đại dương ngầm, đủ để cung cấp nước và oxy cho hàng nghìn cư dân qua nhiều thế hệ. Chúng tôi sẽ dùng robot AstroBot-7 để xây dựng nhà kính, đồng thời đào các ống dung nham cổ để làm đường tàu đệm từ, giống như hệ thống trên Mặt Trăng." Trần Thị Mai, một nhà địa chất với mái tóc ngắn nhuộm bạc, bổ sung: "Bề mặt Utopia Planitia ổn định, ít rung chấn địa chất, lý tưởng để xây dựng những công trình bền vững. Chúng tôi đã xác định các túi nước băng lớn, như những kho báu ẩn dưới lớp bụi đỏ, đủ để duy trì thành phố qua hàng thế kỷ."Nam lắng nghe, cảm nhận niềm phấn khích lan tỏa trong phòng, như một ngọn lửa vô hình kết nối mọi người. Anh hình dung thành phố Yoona, với những mái vòm trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt của sao Hỏa, bên trong là những cánh đồng xanh mướt, những khu vườn hydroponic tràn ngập rau củ, và cư dân đi lại trên các tuyến tàu đệm từ hiện đại, lướt qua những ống dung nham cổ xưa. Anh nói, giọng đầy cảm hứng: "Thành phố Yoona không chỉ là nơi con người sinh sống, mà là nơi họ tìm thấy ý nghĩa, nơi họ biến giấc mơ chinh phục vũ trụ thành hiện thực. Beatrice, tôi muốn cô biến dự án này thành một hiện tượng toàn cầu. Hãy để cả thế giới biết AstroViet đang xây dựng tương lai trên sao Hỏa." Beatrice mỉm cười, ghi chú trên iPad, ngón tay lướt nhanh: "Nam, tôi sẽ làm một chiến dịch truyền thông chưa từng có. Hashtag #YoonaCity sẽ lan tỏa trên Instagram, X, TikTok, và mọi nền tảng, khiến cả vũ trụ phải chú ý."Một kỹ sư trẻ, Lê Quang Vinh, giơ tay, giọng đầy nhiệt huyết: "Ông Nam, chúng ta có thể tích hợp các trạm nghiên cứu AI vào thành phố Yoona, để phân tích dữ liệu khí hậu sao Hỏa, tối ưu hóa nông nghiệp và quản lý tài nguyên." Nam gật, ấn tượng với sự sáng tạo: "Ý tưởng tuyệt vời, Vinh. Hãy phối hợp với đội AI để triển khai. Thành phố Yoona phải là nơi công nghệ và con người hòa quyện." Cuộc họp kéo dài hàng giờ, đội ngũ thảo luận từng chi tiết: từ thiết kế nhà kính chịu áp suất cao, hệ thống tái chế không khí để duy trì sự sống, đến các lá chắn graphene bảo vệ cư dân khỏi bức xạ vũ trụ. Nam cảm thấy tim mình đập nhanh, không chỉ vì quy mô dự án, mà vì ý nghĩa sâu sắc của nó – một thành phố mang tên Yoon-ah, người phụ nữ anh yêu, như một lời hứa về một tương lai bất tận.Sau cuộc họp, Nam nhắn tin cho Yoon-ah qua mạng 6G, ngón tay lướt chậm trên màn hình: "Yoon-ah, anh vừa họp về thành phố Yoona trên sao Hỏa. Đó là món quà anh dành cho em, cho tình yêu của chúng ta, một di sản vĩnh cửu giữa các vì sao." Yoon-ah trả lời ngay, giọng tin nhắn đầy xúc động: "Nam, em đang khóc vì hạnh phúc. Anh làm em cảm thấy mình là người đặc biệt nhất trong vũ trụ. Yêu anh mãi mãi." Nam mỉm cười, cất điện thoại, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, như thể Yoon-ah đang ở ngay bên anh, dù cách xa hàng triệu kilomet qua không gian và thời gian.Tối ngày 4 tháng 4, hành lang áp suất của ụ đóng tàu sáng lên dưới ánh sáng trắng dịu, như một dải ngân hà thu nhỏ giữa không gian. Nam bước vào văn phòng Beatrice, một căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, với cửa sổ graphene rộng lớn nhìn ra Trái Đất, hành tinh xanh lam lấp lánh như một viên ngọc quý trong bóng tối vũ trụ. Ánh sáng từ Trái Đất chiếu vào, tạo những mảng sáng mờ ảo trên sàn titan, làm nổi bật không khí tĩnh lặng, gần như thiêng liêng. Beatrice, ~52 tuổi, ngồi trên ghế da đen, mái tóc vàng xõa lòa xòa, không còn được buộc gọn như ban sáng. Vest xanh hải quân của cô hơi nhàu nhĩ, nút áo trên cùng đã mở, để lộ một phần làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Cô xoa trán, thở dài, giọng mệt mỏi, gần như kiệt sức: "Nam, hôm nay thật sự quá sức với tôi. Những cuộc họp liên tục, chiến dịch truyền thông, và áp lực làm mọi thứ hoàn hảo... tôi cảm giác như không còn chút năng lượng nào."Nam đóng cửa, tiếng khóa điện tử vang lên nhẹ nhàng, như một lời thì thầm trong không gian kín. Anh bước đến gần, đứng sau lưng Beatrice, giọng dịu dàng, đầy quan tâm: "Beatrice, cô làm việc quá sức rồi. Cô là linh hồn của chiến dịch truyền thông, nhưng cô cũng cần nghỉ ngơi. Để tôi massage vai cho cô, giúp cô thư giãn một chút." Beatrice ngả người ra sau, dựa vào ghế, mỉm cười yếu ớt, khuôn mặt vẫn giữ nét thanh lịch dù mệt mỏi: "Nam, anh luôn biết cách làm tôi dễ chịu. Hãy thử đi, tôi cần điều này hơn bao giờ hết. Cứ làm gì anh muốn, chỉ cần giúp tôi quên đi căng thẳng."Nam đặt đôi tay rắn chắc lên vai Beatrice, cảm nhận cơ bắp căng cứng qua lớp vải mỏng của áo sơ mi trắng bên dưới vest. Anh bắt đầu xoa chậm, ngón tay di chuyển nhịp nhàng, như một vũ điệu chậm rãi, ấn nhẹ vào các huyệt đạo, gỡ bỏ từng nút thắt căng thẳng tích tụ trong cơ thể cô. Beatrice thở ra, một tiếng thở dài khoan khoái, cơ thể thả lỏng dần, như thể mọi lo toan đang tan chảy dưới bàn tay Nam. "Nam, tay anh như có phép thuật," cô thì thầm, giọng mềm mại, gần như mê hoặc. "Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi, nhưng... tôi muốn nhiều hơn thế." Lời nói của cô mang theo một chút ám muội, như một lời mời gọi không nói ra.Nam mỉm cười, tiếp tục xoa vai, ngón tay lướt xuống hai bên cánh tay, cảm nhận làn da ấm áp qua lớp áo sơ mi. Anh nhẹ nhàng kéo áo vest của Beatrice xuống, để lộ phần vai và lưng trên, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh sáng dịu từ cửa sổ graphene. Hương nước hoa của cô, một sự hòa quyện tinh tế giữa hoa nhài, vani, và gỗ đàn hương, lan tỏa trong không gian, khiến không khí trở nên nồng nàn, như một chất xúc tác cho dục vọng. Nam luồn tay dưới áo sơ mi, chạm vào áo lót ren mỏng, ngón tay lướt nhẹ quanh đường cong của ngực Beatrice, rồi dừng lại ở núm vú, xoay tròn chậm rãi, cảm nhận chúng cứng lên dưới lớp ren đen. Beatrice rên khẽ, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ thể run nhẹ như bị một dòng điện chạy qua: "Nam, anh... anh làm tôi không thể chịu nổi..."Nam tăng nhịp, ngón tay khéo léo kích thích cả hai núm vú, xoay tròn, ấn nhẹ, như thể đang vẽ những vòng tròn vô hình trên cơ thể cô. Beatrice ngả đầu ra sau, tựa vào ngực Nam, mái tóc vàng chạm vào cằm anh, mang theo hơi ấm và hương thơm nồng nàn. Cô nắm chặt tay ghế, giọng run rẩy, như đang kìm nén một cơn sóng cảm xúc: "Nam, tiếp tục đi, đừng dừng... tôi muốn cảm nhận anh, tất cả của anh." Nam cúi xuống, môi anh lướt nhẹ lên cổ Beatrice, hôn chậm từng centimet da, cảm nhận nhịp tim cô đập nhanh dưới lớp da mỏng. Anh cởi áo sơ mi của cô, từng nút áo được mở ra từ tốn, để lộ áo lót ren đen, núm vú căng cứng hiện rõ qua lớp vải mỏng, như hai viên ngọc quý trong ánh sáng mờ ảo.Nam kéo áo lót xuống, môi anh ngậm lấy một núm vú, lưỡi xoay tròn, mút nhẹ, trong khi tay còn lại tiếp tục kích thích núm vú kia, ngón tay di chuyển với nhịp điệu chậm rãi, đầy ý đồ. Beatrice rên to hơn, cơ thể cong lên, như thể đang hòa mình vào một bản nhạc nhục dục. Cô đạt cực khoái đầu tiên, một làn sóng khoái cảm khiến cơ thể cô giật nhẹ, hơi thở đứt quãng, khuôn mặt ửng hồng. "Nam, anh... tuyệt quá," cô thở hổn hển, tay bám vào vai anh, như muốn kéo anh gần hơn. Nhưng không khí vẫn chưa dừng lại. Beatrice quay lại, kéo Nam vào một nụ hôn sâu, môi cô nóng bỏng, lưỡi quấn lấy lưỡi anh, mang theo vị ngọt của dục vọng, như một ngọn lửa bùng cháy giữa không gian kín.Cô cởi áo sơ mi của Nam, để lộ lồng ngực rắn chắc, ngón tay lướt qua từng múi cơ, như thể đang khám phá một tác phẩm nghệ thuật. Cô dừng lại ở thắt lưng, ngón tay run run khi cởi khóa quần, để lộ dương vật 20 cm cương cứng, mạnh mẽ và sẵn sàng. Beatrice nắm lấy, vuốt chậm, cảm nhận độ cứng và hơi ấm, khiến Nam rên khẽ, giọng trầm thấp: "Beatrice, cô làm tôi điên mất." Cô mỉm cười, giọng đầy khao khát: "Nam, tôi muốn anh, ngay bây giờ, ngay tại đây." Cô kéo Nam lại gần, hôn anh ngấu nghiến, tay vẫn vuốt dương vật, mỗi chuyển động như một lời mời gọi mãnh liệt.Nam nâng Beatrice lên bàn làm việc, kéo váy cô lên, cởi quần lót ren đen, để lộ lồn ướt át, nước lồn lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ graphene. Anh cúi xuống, hôn lên đùi trong của cô, môi lướt chậm, như thể đang vẽ một bức tranh bằng những nụ hôn. Lưỡi anh tiến dần đến lồn, mút nhẹ, cảm nhận vị ngọt và hơi ấm, như thể đang thưởng thức một món quà quý giá. Beatrice rên lớn, tay bám chặt mép bàn, cơ thể cong lên: "Nam, anh... làm tôi phát điên!" Nam tiếp tục, lưỡi xoay tròn quanh âm vật, mút chậm, khiến Beatrice đạt cực khoái thứ hai, nước lồn chảy tràn, thấm ướt mặt bàn titan lạnh giá.Beatrice kéo Nam đứng dậy, hôn anh ngấu nghiến, môi cô như muốn nuốt lấy anh. Cô thì thầm, giọng run rẩy vì khoái cảm: "Nam, vào trong tôi đi, tôi cần anh." Nam từ từ đâm dương vật vào lồn Beatrice, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm nóng bao quanh, như một cái ôm hoàn hảo của cơ thể cô. Anh ra vào chậm rãi, mỗi nhịp như một vũ điệu, sâu sắc và đầy cảm xúc. Beatrice rên rỉ liên tục, tay bám vào vai Nam, móng tay cào nhẹ lên da anh: "Nam, mạnh hơn đi, tôi muốn cảm nhận hết!" Nam tăng tốc, đâm sâu hơn, tay kích thích núm vú, ngón tay xoay tròn, khiến Beatrice cong người, đạt cực khoái thứ ba, nước lồn chảy ngập bàn, hòa quyện với hơi thở gấp gáp của cả hai.Nam cảm nhận khoái cảm dâng trào, dương vật căng cứng, mỗi nhịp ra vào như một lời tuyên ngôn của dục vọng. Anh hôn Beatrice, môi anh lướt qua môi cô, xuống cổ, rồi trở lại núm vú, mút mạnh, khiến cô rên lớn: "Nam, tôi... tôi không chịu nổi nữa!" Cô đạt cực khoái lần thứ tư, cơ thể giật mạnh, nước lồn chảy như suối, làm ướt cả đùi Nam. Anh tiếp tục, nhịp điệu chậm nhưng mạnh mẽ, cảm nhận lồn Beatrice siết chặt quanh dương vật. Cuối cùng, Nam đạt đỉnh, xuất tinh, tinh trùng tràn ngập lồn Beatrice, hòa quyện với nước lồn, tạo nên một cảm giác mãnh liệt, như một vụ nổ cảm xúc giữa hai cơ thể.Cả hai thở hổn hển, ôm nhau trên bàn, mồ hôi lấp lánh trên làn da, như những vì sao nhỏ giữa không gian. Beatrice, khuôn mặt ửng hồng, thì thầm: "Nam, tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe khoắn thế này. Anh đã xua tan mọi mệt mỏi, như một liều thuốc kỳ diệu." Nam hôn lên trán cô, giọng dịu dàng: "Beatrice, cô xứng đáng được chăm sóc. Chúng ta là một đội, và tôi muốn cô luôn tràn đầy năng lượng." Beatrice ôm chặt Nam, cơ thể vẫn run nhẹ sau những cơn cực khoái: "Nam, anh không chỉ là CEO, mà là người bạn, người tri kỷ tuyệt vời nhất tôi từng có."