ZingTruyen.Store

Duc Toa Thanh Duong

Phòng tổng tài – tầng 37 – tập đoàn Sâm Uy

"Dực, thư của ngài ." trợ lý riêng của Vũ Văn Hạo đi vào, mang thư đặt lên bàn

"Uh "

Nam nhân ngồi phía trước gật đầy , nhưng vẫn chuyên chú mà nhìn văn kiện trước mắt.

Vũ Văn hạo lại một lần nữa nghiêm túc đánh giá nam nhân trước mắt.

Có ngoại hình làm cho người ta điên đảo , đôi mắt đen điển hình phương đông , tướng mạo phi thường tuấn dật, vóc dáng190 cm , vóc người thon gầy săn chắc , trừ tính cách lạnh nhạt ra, cả người hắn không có chỗ chê .

Khó trách đã hơn ba mươi tuổi, vẫn là cây hái ra tiền trong mắt các tiểu thư danh môn

"Có việc?" thanh âm Đông Phương Dực lạnh lùng vang lên trong phòng làm việc, ngh có chút lơ đãng .

"A, muốn hỏi ngươi tháng sau ,tập đoàn Chu Ngũ có khánh điển có muốn đi không ?" Bị thanh âm làm cho bừng tỉnh địa Vũ Văn hạo vội nói.

"Không được" thuận tay cầm phong thư trên bàn .

"Dực, ngươi ngẫu nhiên cũng nên tham gia một ít. . ." nguyên bản Vũ Văn Hạo còn muốn khuyên hắn nên tiếp xúc nhiều hơn với mấy người kai , khi thấy hắn lặng người thì yên bặt .

"Làm sao vậy?" Vũ Văn Hạo vội hỏi.

"ai đưa thư này đến ?" Đông Phương Dực lấy lại tinh thần ngẩng đầu hỏi Vũ Văn Hạo.

Vũ Văn Hạo nhìn địa chỉ kia nói "Dưới lầu một đưa lên , nói là một nam hài mười ba bốn tuổi tìm đến muốn gặp ngươi, nhưng không có hẹn trước, sau đó không có lưu lại tên , sao. . ."

"Trời ơi, Dực" Vũ Văn Hạo đọc xong thư khó có thể tin được nhìn Đông Phương Dực kêu to, "Ngươi có một đứa con mười bốn tuổi à, Thủy Cảnh, Thủy Cảnh, tên này quen lắm . . ." Vũ Văn Hạo vỗ trán.

"Ác, ta nhớ ra rồi!"

Đông Phương Dực chọn mi nhìn về phía Vũ Văn Hạo "Người nào?"

"Chính là cô gái theo đuổi ngươi hồi năm nhất đại học , sau đó vì hạ dược ngươi nên bị đuổi học , không nghĩ tới nàng sinh cho ngươi một đứa con trai ." Vũ Văn Hạo nói.

"Bất quá bây giờ nàng cũng đã chết, ngươi chuẩn bị như thế nào đối xử với con trai Thanh Dương của ngươi thế nào , dù sao hắn mới mười bốn tuổi, một người thân cũng không có."

"Nhân tiện đi theo địa điểm đưa nó đến đây ."

Dù sao đối với hắn mà nói, nuôi thêm một người cũng chẳng sao.

Pierre- hiệu trưởng trường trung học tư lập Uy Nhĩ hơn năm mươi tuổi đầu đầy mồ hôi mời Vũ Văn Hạo vào cửa .

" trợ lí đặc biệt Vũ Văn, ngài đến có chuyện gì?" Pierre Nặc khẩn trương hỏi Vũ Văn Hạo.

trung học tư lập Uy Nhĩ là do Sâm Uy đầu tư , phần lớn học sinh đều là con nhà giàu tự đóng học phí , trong đó cũng có một ít học sinh bình thương có thành tích ưu tú .

Từ khi Pierre Nặc tiếp nhận chức hiệu trưởng đã được mười năm ,trừ việc hàng năm đến tập đoàn báo cáo vận doanh, tập đoàn không quan tâm đến sự vụ hằng ngày của trường học , nhưng hôm nay. . .

Việc này khiến cho ông khẩn trương, có phải tập đoàn muốn thay đổi gì không ?

Đang lúc hắn tại suy nghĩ miên man lúc, Vũ Văn Hạo đánh giá hoàn cảnh ở trường học , nhìn học sinh đi tới đi lui , đoán xem – hắn nên tìm người ở đâu .

"Hiệu trưởng "

" vâng , trợ lí Vũ Văn " Pierre Nặc khẩn trương nhìn về phía Vũ Văn Hạo.

"Mang ta đi tìm Thanh Dương – năm ba " Vũ Văn Hạo nhìn Pierre khẩn trương nói.

"Hả? ,Thủy Thanh Dương , tốt, ngài hơi chờ một lát ."

Buông điện thoại, Pierre Nặc đẩy cửa ra dẫn Vũ Văn hạo đi về phía lớn hai năm ba .

Thủy Thanh Duong nhìn giáo viên trên đài giảng đến nước miếng tung bay , một bên vạch kế hoạch cuộc sống tương lai.

Mẫu thân lãnh đạm với mình đã qua đời , ngoài ngươi cha chưa biết mặt cậu không còn thân nhân , bây giờ xem như cô nhi đi.

Nhớ tới mẫu thân vì bần cùng , thường xuyên không như ý mà mang cậu ra hành hạ .

Mười mấy năm qua, cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua cho đến khi mẫu thân qua đời .

Mẫu thân trước lúc lâm chung sám hối chuyện nhiều năm qua hy vọng cậu có thể trở lại bên người phụ thân, nhưng là cậu không nghĩ, cũng không muốn như vậy .

Cậu mười bốn tuổi, chỉ hy vọng tương lai có thể an ổn mà thi đậu đại học, rồi sau đó bình thản mà sống hết nhân sinh của một người .

Cậu thậm chí không nghĩ theo đi tìm người cha có tiền đó , nếu như cậu không cần người giám hộ thì .

"Thủy Thanh Dương đồng học, mời ngươi đi ra một chút."

Nghe được thầy giáo gọi , Thủy Thanh Dương rời suy nghĩ .

Đi ra khỏi phòng học, nhìn thấy hiệu trưởng cùng một người nam nhân mặc tây trang hơn ba mươi tuổi.

"Hiệu trưởng hảo" Thủy Thanh Dương nhìn hiệu trưởng gật đầu hỏi thăm .

"Thủy đồng học, vị này là trợ lí Vũ Văn của tập đoàn Sâm Uy , nhà đầu tư của trường học chúng ta " Giới thiệu xong ông chào Vũ Văn Hạo rồi rời đi

Mặc dù ông không rõ ràng Vũ Văn Hạo tại sao lại tìm Thủy Thanh Dương , nhưng vẫn thức thời đem không gian lưu lại cho họ

Vũ Văn Hạo đánh giá cậu bé vừa đi ra , mi gian che dấu khiếp sợ.

Rất ít khi có thể nhìn thấy hài tử gầy yếu tái nhợt như vậy, nó đã sống cuộc sống thế nào .

"Có việc gì sao?" Thủy Thanh Dương nhìn Vũ Văn Hạo đang đánh giá mà hỏi

"là cha ngươi bảo ta đến đón ngươi , ta là trợ lí đặc biệt của cha ngươi ." Vũ Văn Hạo thu hồi anh măt đang đánh giá Thủy Thanh Dương , cười thiện ý với cậu Ngày hôm qua chúng ta đọc được thư mẫu thân ngươi gửi , mới hiểu rõ ngọn nguồn, qua vài ngày có thể làm xong thủ tục người giám hộ."

"Vâng " Thủy Thanh Dương thản nhiên đáp .

"Như vậy, bây giờ ngươi theo ta trở về , hay là chờ tan học mới đi ." Vũ Văn Hạo thấy cậu đồng ý hỏi tiếp

Thủy Thanh Dương nhìn hắn , nhíu nhíu mày "Nhờ người nói với cha ta , ta có thể tự chăm sóc , chỉ cần làm tốt thủ tục người giám hộ là được."

"Mẫu thân ngươi đã nói ngươi sẽ ở cùng với phụ thân ?" Vũ Văn Hạo nghe được cậu nói hỏi.

"Ta không có thói quen ở cùng một chỗ với người xa lạ." Nói xong xoay người trở về phòng học.

Vũ Văn Hạo sửng sốt rồi xoay người rời đi.

sau khi tan học Thủy Thanh Dương cũng về nhà, mà đi đến nhà ăn Tam Điều ở ngã tư phía tây

"Thanh Dương , ngươi đã đến rồi, vừa vặn đến thời gian giao ban." Charles đang lau bàn thấy cậu đi vào vội vã nói .

"Ác" Thanh Dương gật đầu, đi vào phòng nghỉ nhân viên , thay đồng phục .

"Ta đi trước , đừng làm việc nhiều , nếu mệt thì cứ nghỉ ." Charles vỗ vỗ bờ vai của cậu .

"Uh "

Tiễn bốn người khách cuối cùng , Thanh Dương lau mồ hôi rồi chuẩn bị về nhà .

"Thanh Dương , đem hộp cơm về hâm nóng mà ăn ."chủ nhà ăn là một ông lão ngoài 60 , biết chuyện của cậu nên rất chiếu cố.

Ông chủ nhìn bóng lưng cậu thở dài , hài tử tốt như vậy, ai có thể nhẫn tâm với cậu

Ba ngày sau, vừa tan học Thanh Dương đeo ba lô hướng về cổng chính .

Vừa ra đến cổng một chiếc Rolls-Royce mở cửa, một người hơn 50 tuổi ăn mặc như quản gia anh quốc đi tớ

"Xin hỏi, ngài là Thủy Thanh Dương "

Thanh Dương gật đầu.

"Tiểu thiếu gia, ta là quản gia của nhà Đông Phương , thiếu gia giao cho ta đến đón ngài ." Quản gia Đông Phương run sợ lại cung kính mà cũng nghiêm túc nói.

Thanh Dườn nhếch miệng "Ta sẽ không đi theo đâu , ngươi trở về đi thôi ", cậu nói xong xoay người muốn chạy.

"Xin tha thứ cho ta vô lễ, thiếu gia nói nhất định phải đem tiểu thiếu gia mang về."

Thanh Dường chưa phản ứng lại đây, đã bị oonm ngang vào xe .

"Gầy như vậy , nhẹ như vậy " nghe được quản gia địa lầm bầm lầu bầu, Thanh Dương định trốn đã bị nhét vào ghế sau

Thanh Dương tức giận mà nhìn quản gia, hình tượng than sĩ như vậy mà lại làm trò cướp người

Quản gia như không phát hiện anh mắt của cậu , chỉ nói nhẹ " gầy như vậy, thân thể quá kém, cần phải hảo hảo bồi bổ."

Xe chạy rất nhanh , chẳng mấy chốc đến nhà Đông Phương .

Thanh Dương nhìn cây cối xung quanh , phỏng đoán xem phụ thân sẽ đối xử với cậu thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store