Du Toat Tri Tieu Da
Kỷ Chước cười ngốc một lúc, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ. Cậu chớp mắt mấy cái, nghi ngờ là mình nghe nhầm."... Xin lỗi, tớ vừa nghe không rõ, c..cậu có thể nói lại lần nữa không?"Kỷ Chước chắc chắn tai mình có vấn đề, không thì sao lại nghe thấy Hoắc Nguyệt Tầm nói mình không phải là trai thẳng được? Hai người không phải trai thẳng duy nhất mà cậu biết là Dương Nguyên và Nguỵ Quý Thanh. Hai người này đều có những đặc điểm nổi bật, ví dụ như: quái dị, điển trai, nói nhiều. Thêm vào đó, Dương Nguyên trước đây ở ký túc xá thường xuyên bóp giọng gửi cho một người anh nào đó những tin nhắn nũng nịu, thậm chí còn gửi những bức ảnh ăn mặc hở hang, khiến Cát Tử Hồng và Tống Mại có chút hơi buồn nôn. Kỷ Chước không kỳ thị xu hướng tình dục này, nhưng cũng có một định kiến khá sâu sắc đối với nó. Bạn thân của mình rõ ràng không có một đặc điểm nào giống như vậy, làm sao có thể là gay được..."Được rồi, Chước." Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, không chút thương tiếc phá vỡ chút hy vọng cuối cùng của Kỷ Chước."Tớ vừa nói là tớ không phải trai thẳng thẳng."Kỷ Chước mở miệng, không biết nói gì. Mất một hai phút sau, cậu mới lắp bắp hỏi: "Không phải đang đùa tớ chứ?""Không phải.""Nhưng mà, lúc Dương Nguyên muốn gần gũi cậu, cậu hoàn toàn không để ý tới cậu ấy.""Dù tớ không phải trai thẳng, nhưng không phải thấy người con trai nào thì cũng thích đâu.""......" Kỷ Chước nghẹn lại, vẫn cố gắng nói: "Nhưng mà, cậu khác hoàn toàn với Dương Nguyên. Cậu cao như vậy, đẹp trai như vậy, lại có tính cách tốt, cậu nên đứng cạnh hoa khôi của trường, như vậy thì mới xứng đôi chứ..."Kỷ Chước càng nói, giọng càng nhỏ. Bởi vì Hoắc Nguyệt Tầm nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười trên mặt có vẻ phai nhạt, đột nhiên cắt ngang."Chước, có phải vì Dương Nguyên nên cậu mới ghét đồng tính, ghét cả tớ nữa, một người đồng tính đúng không?""Thực ra, khi tớ bước vào tuổi dậy thì tớ đã nhận ra mình không có cảm giác với con gái, mà lại thấy có cảm giác với bạn bè đồng giới hơn, tớ cũng ghét chính mình."Hoắc Nguyệt Tầm nói nhỏ."Tại sao tớ lại khác với người khác? Tớ có phải sẽ không được thế giới này chấp nhận không? Tớ có phải... có tội không?""Không phải! Tớ sẽ không ghét cậu đâu!" Kỷ Chước mở to mắt, vội vàng ngắt lời."Hơn nữa, thích đồng giới cũng không phải lỗi của cậu.""Vậy sao? Cậu nghĩ như vậy à?" Dù nghe được sự an ủi từ Kỷ Chước, nhưng sắc mặt của Hoắc Nguyệt Tầm vẫn không hề cải thiện, vẫn rất buồn bã. "Không sao đâu, cậu không cần an ủi tớ nữa đâu. Tớ biết, trên thế giới này người chấp nhận xu hướng tình dục này vốn đã ít.""Nhưng tớ sẽ không hối hận khi nói điều này với cậu đâu, vì cậu là bạn thân nhất của tớ, cũng là người rất quan tâm tớ, tớ không muốn giấu cậu, nên..." Hoắc Nguyệt Tầm cười tự giễu một tiếng, mi mắt cụp xuống, làm Kỷ Chước cảm thấy đau lòng."Chước, cậu không cần phải quan tâm tớ nữa đâu."Trái tim của Kỷ Chước như bị siết lại. Tóc của cậu hơi rủ xuống, nhẹ nhàng che phủ trán, đôi mắt còn hơi ngấn nước, nhiều cảm xúc không nói rõ."Tại sao?""Cậu biết tớ không phải là trai thẳng , tớ là một con quái vật." Hoắc Nguyệt Tầm nói: "Cậu sẽ sợ tớ.""......"Kỷ Chước hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực mình run rẩy, có cảm giác đau đớn mơ hồ, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, cậu nắm chặt tay Hoắc Nguyệt Tầm, giọng điệu có chút nghiêm khắc."Nói linh tinh! Làm sao cậu có thể là quái vật chứ, tớ sẽ không sợ cậu đâu!"Lực nắm mạnh mẽ làm Hoắc Nguyệt Tầm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng ngấn nước: "Chước...""Tớ sẽ không vì chuyện nhỏ này mà xa lánh cậu đâu, chỉ cần cậu thấy không phiền, tớ vẫn muốn chăm sóc cậu cho đến khi nào tay cậu khỏi nhé!"Kỷ Chước nghiêm túc nhìn Hoắc Nguyệt Tầm."Hơn nữa, tớ sẽ giữ bí mật cho cậu, sẽ không nói với ai khác đâu."Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, nắm chặt tay Kỷ Chước, đặt vào lồng ngực mình, mang theo một chút giọng làm nũng. "Được."Không khí ngượng ngùng ban đầu đã biến mất, ngay cả không khí nóng bức cũng trở nên dễ chịu hơn. Lúc này, Kỷ Chước cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Hoắc Nguyệt Tầm, khiến nhịp tim cậu không biết từ khi nào cũng đã đập nhanh hơn. Khi Kỷ Chước định rút tay ra, Hoắc Nguyệt Tầm lại như cảm giác được điều gì đó, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của cậu, nở nụ cười."À, Chước."Hoắc Nguyệt Tầm có vẻ hơi ngượng ngùng."Cậu có phải nói rằng, Nguỵ Quý Thanh thích tớ, nên đã coi cậu là tình địch không?"Kỷ Chước bị kéo theo dòng suy nghĩ của Hoắc Nguyệt Tầm, thận trọng gật đầu."Có lẽ là thế. Tớ cảm thấy... anh ấy đã phải lòng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên đó."Hoắc Nguyệt Tầm nghiêng đầu, không rõ có suy nghĩ gì, chỉ "à" một tiếng."Thật sự ngày trước tớ cũng hay gặp phải tình huống như vậy, có một số người theo đuổi quá mức thông qua bạn bè của tớ, mấy lần làm phiền tớ, không có được số điện thoại của tớ thì sẽ làm phiền bạn bè của tớ, thật sự rất phiền phức." "Nên Chước à, cậu sau này đừng đi ăn cơm một mình với anh ta nữa, cũng đừng nói mấy chuyện riêng tư với anh ta... Được không?""Nhưng mà, anh ấy vẫn đang học ở studio Thanh Lãng...""Lúc cần thiết thì nói chuyện cũng không sao, Chước của chúng ta luôn làm việc rất tận tâm mà." Hoắc Nguyệt Tầm giọng điệu thân mật và ngọt ngào, giống như đang vui mừng hẳn lên. "Tớ chỉ muốn cậu sau này đừng đi ăn cơm một mình với anh ta, hoặc nói những chuyện riêng tư, được không?"Hoắc Nguyệt Tầm cứ nắm ngón tay nhỏ của Kỷ Chước, cậu trong lúc mơ hồ có cảm giác như Hoắc Nguyệt Tầm đang làm nũng mình, suy nghĩ muốn bảo vệ Hoắc Nguyệt Tầm ngày càng mạnh mẽ, cậu liền gật đầu: "Không vấn đề gì!"Kỷ Chước nhắc lại."Cậu yên tâm, tớ đảm bảo sẽ không tiếp xúc nhiều với anh ta đâu, nhất định không để anh ta có cơ hội tiếp cận cậu.""Cảm ơn Chước!" Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười."Vậy thì nhờ cậu nhé!" ________________Kỷ Chước luôn nói được làm được. Khi đã hứa với Hoắc Nguyệt Tầm, cậu sẽ không để Nguỵ Quý Thanh có cơ hội nào, mỗi khi cậu đến lớp đều nghiêm túc làm việc, như một bức tường bằng sắt, không cho Nguỵ Quý Thanh có bất kỳ cơ hội nào để bắt chuyện. Có lẽ do thái độ của Kỷ Chước quá kiên quyết, không đến nửa tháng, Nguỵ Quý Thanh dường như đã từ bỏ, xin nghỉ học ở Thanh Lãng và không đến lớp vẽ nữa. Một mặt Kỷ Chước thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại cảm thấy hơi tiếc. Dù sao, bỏ qua yếu tố cảm xúc cá nhân, cậu vẫn rất đánh giá cao tiềm năng của Nguỵ Quý Thanh. Không biết sau khi Nguỵ Quý Thanh ngừng đến lớp, anh ấy có tiếp tục việc vẽ tranh không.Tuy nhiên, cậu rất nhanh đã không còn thời gian để suy nghĩ về chuyện đó nữa. Vì đang là mùa hè nên thời tiết ngày càng trở nên nóng nực hơn. Ngay cả những người khoẻ mạnh cũng khó lòng làm việc liên tục trong thời tiết như vậy. Vì vậy, sau nhiều lần khuyên nhủ từ Hoắc Nguyệt Tầm, Kỷ Chước do dự, quyết định tạm thời nghỉ bớt một công việc. Studio Thanh Lãng Lang trả mức lương cao nhất hơn nữa còn là công việc Kỷ Chước yêu thích, nên cậu tất nhiên sẽ không nghỉ việc ở đó. Vậy chỉ còn lại là quán lẩu và quán bar, Kỷ Chước còn chưa kịp do dự thêm, thì nhận được điện thoại từ quán bar. Quản lý nói với cậu bằng giọng rất thân thiện, thông báo tin vui rằng chủ quán đã tăng lương cho anh 40% và khuyến khích Kỷ Chước nên làm việc chăm chỉ hơn nữa. Lúc này có vẻ không còn sự lựa chọn nào khác. Trước giờ làm việc buổi trưa, Kỷ Chước tìm đến bà chủ quán, chuẩn bị tâm lý thật lâu, mới do dự lên tiếng."Bác, cháu có chút chuyện muốn nói với bác ạ..."Bà chủ quán đặt quyển sổ kế toán xuống, như thể đã đoán trước, mỉm cười."Có phải là chuyện nghỉ việc không?"Gần đây, công việc bán thời gian ở phòng tranh thường xuyên bị trùng với giờ làm việc ở quán lẩu, Kỷ Chước chưa bao giờ xin nghỉ, nhưng đành phải liên tục vắng mặt. Bà chủ quán đã sớm đoán được. Kỷ Chước trong lòng cảm thấy có chút áy náy."Cháu xin lỗi bác...""Ôi, không cần phải xin lỗi bác! Cũng đừng có để lộ vẻ mặt như vậy, cháu đã làm việc ở đây gần ba năm rồi, bác sao có thể không đoán được cháu?" Thấy vẻ mặt của Kỷ Chước, bà chủ quán lấy điện thoại, mở app ngân hàng ."Cháu tốt bụng như vậy, không cần cảm thấy áy náy như vậy!"Nói xong, bà chủ quán không để Kỷ Chước ngăn lại, trực tiếp chuyển cho cậu tiền thưởng. Sau đó, bà nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Chước. "Cháu đã làm việc vất vả rồi."Không làm khó cậu, nhưng cũng không giữ cậu lại. Bởi vì bà biết Kỷ Chước xứng đáng đến những nơi tốt hơn, không nên ở lại đây lâu như vậy. Kỷ Chước quên mất lời muốn nói ban đầu, mắt hơi ngấn nước."Được rồi, bác còn một chuyện muốn nhờ cháu." Bà chủ quán vỗ tay, gọi mấy người nhân viên trong quán."Bác đãi mọi người ăn trưa, chúc cho Kỷ Chước chúng ta tương lai thuận lợi, được không?""......"Bữa ăn chia tay này, Kỷ Chước tất nhiên không thể vắng mặt. Tất cả đồng nghiệp ở đây đều rất tốt, hơn nữa mọi người ở đây ngày trước đều được Kỷ Chước giúp đỡ, không nỡ để cậu đi nhưng cũng rất vui cho cậu. Họ thậm chí không muốn để Kỷ Chước làm việc vất vả vào ngày cuối cùng, trực tiếp để cậu về nghỉ ngơi. Thật trùng hợp, chiều nay phòng tranh cũng không có lớp, Kỷ Chước may mắn được nghỉ nửa ngày.Sau khi thăm Tống Gia Lị ở bệnh viện, Kỷ Chước không làm phiền Hoắc Nguyệt Tầm đến đón, mà tự đạp xe về căn hộ, định ngủ một giấc rồi thay đồ dọn dẹp. Nhưng khi cậu nhẹ nhàng mở cửa, vừa cúi xuống thay giày, đã nghe thấy một âm thanh mơ hồ phát ra từ trong phòng ngủ. Có lẽ là Hoắc Nguyệt Tầm. Trước đây Hoắc Nguyệt Tầm đều kiên trì chờ Kỷ Chước tan làm, khiến Kỷ Chước cảm thấy thực sự có lỗi, sau khi nói vài lần, cuối cùng Hoắc Nguyệt Tầm đã nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà đợi đến giờ mới ra ngoài. /Vì vậy, giờ cậu ấy chắc đang ở trong phòng, làm việc, hay chơi game gì đó?/Nghĩ vậy, Kỷ Chước đi đến trước cửa phòng ngủ, giơ tay ấn xuống tay nắm cửa. Một tiếng "cạch" vang lên, âm thanh từ khe cửa truyền ra rõ ràng. Khác với dự đoán. Trong căn phòng yên tĩnh rộng lớn, không có tiếng của trò chơi, chỉ có tiếng thở gấp gáp của Hoắc Nguyệt Tầm. Những tiếng thở này thấp và khàn, ngày càng gấp gáp. Âm sắc quyến rũ đến mức ngay cả tiếng rên rỉ cũng đầy cám dỗ, mang theo một chút ngứa ngáy, khiến Kỷ Chước chỉ biết đứng yên lúc đó. Trái tim cậu đập thình thịch, trong đầu lóe lên một số hình ảnh: phòng ngủ, trên giường, thở gấp, buổi chiều.Vậy là, Hoắc Nguyệt Tầm đang...Kỷ Chước nuốt nước bọt.T* s* hả?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store