Du Chau Hoan Sung Nhan
Thời điểm Thiên Huy rốt cục đứng dậy đi ra ngoài, hai người bên kia vẫn một mực cuồng nhiệt môi lưỡi giao triền, Hứa Ngụy Châu sau khi tinh ý nghe thấy tiếng đóng cửa liền dừng động tác, nghiêng đầu đẩy Hoàng Cảnh Du ra một chút, còn cố ý quệt miệng thật mạnh trước mặt đối phương.Nhìn vẻ mặt Hứa Ngụy Châu rõ ràng ẩn ẩn tức giận hơn nữa đôi mắt to tròn hàm chứa một loại bất mãn khó gọi tên, trong lòng Hoàng Cảnh Du đương nhiên biết tiểu miêu tinh lại biến thành tiểu dấm tinh, nhưng ngoài miệng vẫn là giả bộ trêu chọc cậu, "Sao vậy?" Bàn tay to rộng dùng lực bóp mông Hứa Ngụy Châu một cái. "A! Anh bỏ tay ra!" Hiển nhiên giọng điệu chính là xù lông, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên, tận lực giãy giụa muốn thoát khỏi hai cánh tay cứng hơn sắt."Vậy chúng ta tiếp tục." Người nào đó ý cười trên mặt càng sâu, cảm thấy bộ dáng Hứa Ngụy Châu lúc này giống như là một phần tính cách cậu, hoàn toàn mất đi dáng vẻ mềm mại thường ngày."Không muốn! Anh nói, em có phải vật làm ấm giường cho anh hay không?" Trực tiếp từ bỏ giãy dụa, mắt to khẽ trừng một cái, tức giận chồng tức giận, việc Thiên Huy người kia vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây cũng không sánh bằng mấy hôm trước cậu tình cờ nghe được người làm nói một câu 'Thiếu gia gần đây có vật làm ấm giường mới sao?', hiện tại mới có thời cơ phát tiết với Hoàng Cảnh Du.Lần này trực tiếp làm Hoàng Cảnh Du bật cười thành tiếng, dùng lực kéo Hứa Ngụy Châu lại gần, lồng ngực hai người dán sát chặt chẽ, tiến tới bên tai cậu nhẹ nói, "Em mỗi đêm đều tay chân lạnh buốt dính lấy anh, là ai làm ấm giường ai?""Anh! Không được đùa giỡn, em nói nghiêm túc!" Tuy mạnh miệng như vậy nhưng vành tai không ngăn được đỏ lên, dù sao nội tâm vẫn là một bé mèo con chưa trải sự đời, hiện tại chỉ là thể hiện bất mãn đối với chủ nhân. Loại cảm xúc này kì thực khiến cậu vô cùng khó chịu, nội tâm biết rõ bản thân so với một món đồ chơi tùy người điều khiển cũng không khác là bao, thế nhưng trực tiếp nghe người khác vạch trần như vậy, tâm tình không khỏi ủy khuất muốn được an ủi."Em nghe ai nói?" Hoàng Cảnh Du hiếm khi tháo xuống lớp mặt nạ lạnh lùng, ngữ khí lúc này đặc biệt ôn nhu."Bọn họ đều nói vậy." Mèo con khẽ rũ mắt giống như vừa bị người hung hăng khi dễ.Bình thường Hoàng Cảnh Du cũng rất thích nhìn xem Hứa Ngụy Châu nếu như bị chọc phải sẽ phản ứng ra sao, thế nhưng tình cảnh này quả thực cũng không nỡ lòng, ôm cậu vào trong ngực, trầm ổn khẳng định, "Không phải."Sau khi nghe xong Hứa Ngụy Châu cũng dịu xuống, nằm trong ngực anh liền ngoan ngoãn hơn một chút, đầu nhỏ cọ cọ vào cổ Hoàng Cảnh Du làm nũng, "Vậy người ban nãy vì sao lại ở đây?""Chủ nhân cậu ta đưa tới." "Cho nên anh cũng đồng thuận?" Nhớ lại nam nhân nói lời kỳ quái nhìn thấy ở hành lang, khẳng định là chủ nhân của Thiên Huy đi, cậu ta thế nhưng không hầu hạ chủ nhân mình tốt một chút còn chạy đến đây đòi sủng ái? Hoàng Cảnh Du nhéo nhéo má Hứa Ngụy Châu, "Không phải đã gọi em lên rồi sao?" Một lời trực tiếp đánh thẳng vào nơi mềm yếu trong tim, Hứa Ngụy Châu lúc này mới nở nụ cười xinh đẹp, vòng tay ôm cổ đối phương bất mãn hừ nhẹ một tiếng, cũng lười muốn biết quan hệ giữa Hoàng Cảnh Du và chủ nhân của Thiên Huy kia, dù sao cũng không phải phận sự của cậu.Hoàng Cảnh Du xoa xoa lưng giúp mèo con cảm thấy dễ chịu, Hứa Ngụy Châu tìm được vị trí thoải mái liền nhắm mắt lại, an ổn áp lên bờ vai rắn chắn không buông, lần nữa trở về dáng vẻ nhu thuận cầu người vuốt ve. "Chủ nhân, em cảm thấy người đó rất quen mắt." "Ai?" Hoàng Cảnh Du hơi nhíu mày."Chính là người vừa ra khỏi thư phòng, không phải Thiên Huy, mà là người trước đó, anh ta là chủ nhân của Thiên Huy sao?""Ừm. Em biết?" Hoàng Cảnh Du khẽ gật đầu xác định, ngữ khí nhàn nhạt."Ở Dục Lâu từng thấy qua, vừa mới nhìn cũng nhất thời không nhận ra nhưng bây giờ liền nhớ lại rồi." Mèo con tâm tình vui vẻ vì bản thân trí nhớ không tệ đến vậy.Hoàng Cảnh Du không đáp lời, khẽ vuốt ve tóc người trong ngực, không được một lúc lại nghe thanh âm Hứa Ngụy Châu truyền tới."Chủ nhân, em xứng đáng hơn." Giọng nói nho nhỏ buồn bực truyền ra."Xứng chỗ nào?" Hoàng Cảnh Du nhịn không được khẽ cúi đầu liếm vành tai Hứa Ngụy Châu, biết rõ cậu đang âm thầm muốn khẳng định bản thân."Ân ~ chỗ nào cũng xứng, xứng với anh nhất." Ai đó bị nhột khẽ rụt cổ lại một chút sau đó tự tin đáp lời, kỳ thực thoạt nhìn chủ nhân của Thiên Huy cũng không tệ, chỉ là không có khí khái giống như Hoàng Cảnh Du, hơn nữa bình thường sủng nhân từ Dục Lâu đến tay không phải đều sẽ hảo hảo giữ bên mình sao, hiện tại còn có thêm loại hình dâng tặng trao tay kiểu này? Ai biết bọn họ đã thoả thuận với nhau cái gì, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không hề xuất phát từ ý tốt.Hoàng Cảnh Du kì thực cũng cảm thấy mèo con nhà mình xét về phương diện nào cũng nổi bật hơn nam tử Thiên Huy kia. Hôm nay vốn là muốn bàn việc cùng chủ nhân cậu ta, không nghĩ tới đối phương trực tiếp lưu người lại làm vật trao đổi, Hoàng Cảnh Du vốn không cảm thấy hứng thú nhưng thịnh tình không thể chối từ, đành tương kế tựu kế để quản gia gọi Hứa Ngụy Châu vào, hai người đồng thời phối hợp rất tốt mới khiến Thiên Huy kia thấy khó mà lui."Hôm qua mấy giờ đi ngủ?" Hoàng Cảnh Du đột ngột chuyển chủ đề, sáng nay trở về băng qua phòng ăn liền ngẫu nhiên thấy một bé mèo vừa ăn vừa ngủ gật, khẳng định nhân lúc mình không ở nhà liền vụng trộm chơi game đến khuya."A... Cái đó... hẳn là không muộn lắm... em đều không nhớ rõ a ~" Thật vất vả hoàn thành một câu, Hứa Ngụy Châu có tật giật mình không dám nhúc nhích, nhẹ nhàng hô hấp phả nhiệt khí bên cổ Hoàng Cảnh Du, nội tâm một mảnh lo lắng. "Thật?" Giọng nói từ tính quanh quẩn bên tai."Ừm... Anh không trở về, em cũng không ngủ được." Ngữ khí đều là giọng điệu làm nũng muốn nhanh chóng lấp liếm cho qua chuyện, ngón tay thanh mảnh thuận tiện chơi đùa cúc áo sơmi trên người Hoàng Cảnh Du."Chủ nhân, sau này đừng như vậy có được không?" Hứa Ngụy Châu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội ngẩng đầu đối diện Hoàng Cảnh Du, mắt to lấp lánh chớp chớp."Chuyện gì?" Hoàng Cảnh Du nhẹ hôn môi cậu một cái, mèo con mỗi lần ra yêu cầu với anh đều chu môi đáng yêu như vậy."Chính là chuyện như vừa rồi, ngộ nhỡ em tối hôm qua đi ngủ muộn sáng nay không dậy được, cũng không kịp đến, như vậy... như vậy anh không phải liền bị người lừa mất sao?" Lòng ham chiếm hữu nho nhỏ không ngần ngại thể hiện toàn bộ, dù sao Hứa Ngụy Châu mấy tháng qua đều được Hoàng Cảnh Du nuông chiều đến trời đất bất dung, bé mèo sợ sệt ban đầu đã sớm chậm rãi mọc ra vuốt nhỏ có thể tùy thời cào người."Em là đang khẳng định hôm qua ngủ muộn?" "Không có! Anh tập trung vào trọng điểm có được không?" "Được được, vừa rồi bị doạ sợ sao?" Hoàng Cảnh Du thoả hiệp, khoé miệng nâng lên một độ cong khó phát hiện ra, nhớ lại cảnh tượng mèo con vừa mở cửa liền lăng lăng chôn chân tại chỗ."Có chút ~" Nói xong lại bĩu môi một cái rồi bổ sung, "Em không thích cậu ta." Hứa Ngụy Châu không hề xấu tính, nhưng trước đây đều là Thiên Huy mang theo địch ý nhìn cậu trước, bình thường cũng hay dùng ánh mắt dò xét cậu, cho nên Hứa Ngụy Châu dần dần mới mất cảm tình với người này, cảm thấy đối phương vô duyên vô cớ không có hảo ý với mình, bản thân đương nhiên cũng không thể nói lời có cánh cho cậu ta."Cậu ta còn ở ngoài cửa." "Sao anh biết?" Hứa Ngụy Châu vội quay người, cửa đóng rất kín a, nhìn thế nào cũng không thấy bất kỳ bóng ai bên ngoài, lại hồ nghi quay đầu bất mãn nhìn Hoàng Cảnh Du, "Anh lừa em?" "Anh đã từng lừa em?" Ngữ điệu Hoàng Cảnh Du thập phần thản nhiên, lông mày cũng hơi nâng lên, khuôn mặt tràn ngập ý vị.Đúng là Hoàng Cảnh Du chưa lừa cậu bao giờ, thế nhưng Thiên Huy cũng không ngu ngốc đến mức đứng im ngoài cửa đi, tình huống này có khả năng sao? Đương lúc Hứa Ngụy Châu cắn cắn môi dưới đắn đo suy nghĩ, Hoàng Cảnh Du tiến tới hôn khoé miệng cậu một chút sau đó thì thầm, "Ra ngoài sẽ rõ." Nói rồi chưa kịp để Hứa Ngụy Châu chuẩn bị, bàn tay rộng hữu lực liền nâng hai cánh mông cậu đứng lên khỏi ghế."A!" Hứa Ngụy Châu hốt hoảng vòng chân thon dài qua hông đối phương, cánh tay cũng bất giác bám chặt tấm lưng rộng một chút, "Anh muốn làm gì!" "Ưm..." Hoàng Cảnh Du không đáp lời, trực tiếp dùng miệng chặn môi Hứa Ngụy Châu, bước chân nhanh chóng đi tới cửa, thuần thục dùng một tay đỡ cậu một tay vặn nắm đấm cửa đi ra ngoài. Quả nhiên, khoé mắt Hứa Ngụy Châu liếc thấy Thiên Huy đang một mực đứng đợi ngoài hành lang, thế nên càng chuyên tâm ôm chặt Hoàng Cảnh Du hôn sâu, sau đó hai người quấn quít triền miên trở về phòng ngủ. Thiên Huy lần này triệt để cắn chặt răng, nhanh chóng mặc áo vào liền xuống lầu ra khỏi cửa lớn, đầu cũng không hề ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store