ZingTruyen.Store

Du Chau Hoan Sung Nhan

Sau buổi tối hôm đó Hứa Ngụy Châu than phiền mệt nhọc một chút, Hoàng Cảnh Du mỗi ngày liền cố gắng dành thêm nhiều thời gian cho cậu, nhưng mấy hôm nay Hứa Ngụy Châu không những về rất muộn, mà mỗi lần đều lấp liếm cho qua, nói rằng phải tăng ca cùng đồng nghiệp mới.

Tối hôm nay Hoàng Cảnh Du muốn đến đón Hứa Ngụy Châu đi ăn chút đồ cậu thích, vừa dừng xe dưới lầu văn phòng luật, từ xa liền phát hiện thân ảnh Hứa Ngụy Châu vội vàng lên một chiếc taxi, cũng không hề có đồng nghiệp nào đi theo.

Hoàng Cảnh Du hơi cau mày, không ngần ngại liền đạp chân ga đuổi theo.

Chiếc taxi dừng bên ngoài một khu nhà thập phần cũ nát, nếu chỉ nhìn thoáng qua, rất nhiều người còn lầm tưởng đây là một khu ổ chuột, kỳ thực, người sống ở đây cũng lầm lũi cơ khổ không kém là bao.

Thấy Hứa Ngụy Châu xuống xe đi vào, Hoàng Cảnh Du cũng đỗ xe trong một ngõ khác, sau đó liền nhanh chân theo bước Hứa Ngụy Châu, ngõ hẻm này có chút tối tăm, ngoại trừ đèn điện nhỏ lẻ hắt ra từ vài căn nhà tập thể cũ, phía dưới cũng không hề có đèn đường.

"Cậu đừng đến nơi đó... Nơi đó không tốt đẹp." Là giọng Hứa Ngụy Châu truyền đến cách một khoảng phía trước, Hoàng Cảnh Du lập tức chuyển hướng xoay người ẩn sau một vách tường hẻm nhỏ.

"Hứa Ngụy Châu, cậu có thể đừng lo chuyện bao đồng không? Ngoại trừ nơi đó, tôi cũng không có chỗ nào để đi! Cậu sẽ nuôi tôi sao?" Thanh âm một nam tử tức giận phát ra, thoạt nghe hoàn toàn không có hảo ý.

Hoàng Cảnh Du cảm thấy giọng nói này dường như có chút quen tai, nghiêng mắt ra nhìn một chút, xuyên qua bóng đêm cùng ánh đèn mờ nhạt liền loáng thoáng thấy được ngũ quan người nọ. Thân hình gầy gò, khuôn mặt tuy có phần góc cạnh, nhưng cũng nhìn ra là một nam nhân thanh tú.

Hứa Ngụy Châu đứng quay lưng về phía Hoàng Cảnh Du, lúc này vội tiến lên nắm lấy cổ tay đối phương, nói, "Thiên Huy! Cậu muốn trực tiếp tuyệt đường sống của mình sao? Tôi, tôi không thể chu cấp toàn bộ cho cậu, nhưng có thể giúp được."

"Tôi không cần cậu giúp, tự lo cho mình đi." Thiên Huy không kiên nhẫn hất tay Hứa Ngụy Châu muốn rời đi.

"Cậu không muốn làm lại cuộc đời sao! Nghiện ma túy sẽ không có kết cục tốt đẹp!" Hứa Ngụy Châu quay đầu bất lực kêu lên, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt, nhưng ngữ khí cực kì thành khẩn.

Thiên Huy dừng bước, quay đầu chỉ vào Hứa Ngụy Châu, nghiến răng nói, "Hứa Ngụy Châu, tôi cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục làm phiền tôi, bằng không tôi sẽ không nói chuyện tử tế với cậu như hôm nay." Nói xong liền thẳng thừng bỏ đi.

Hứa Ngụy Châu nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Huy khuất nơi đầu ngõ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, lại cực kì tiếc hận, mất một lúc mới có thể dịu xuống bất lực trong tâm, không còn cách nào khác cũng đành chậm rãi rời khỏi nơi này, ra đường lớn vẫy một chiếc taxi trở về nhà.

Phòng khách hôm nay phá lệ sáng tỏ, vừa mở cửa liền thấy Hoàng Cảnh Du cầm một cốc nước đi ra từ phòng bếp, quần áo trên người anh cũng giống như vừa từ bên ngoài trở về.

"Về rồi sao? Ăn cơm chưa, bảo bối?" Hoàng Cảnh Du đặt cốc xuống bàn trà, giúp cậu để cặp sang một bên, sau đó ôm người vào lòng khẽ xoa xoa lưng.

Hứa Ngụy Châu ôm lấy Hoàng Cảnh Du, cọ cọ bả vai anh, "Trên đường về ăn một chút rồi."

"Ừm, vậy đi tắm một chút, cả ngày làm việc mệt mỏi như vậy." Hoàng Cảnh Du nhẹ hôn lên tóc cậu, ngữ khí hành động đều là sủng nịch.

"Tắm cùng em đi."

Mỗi lần hai người cùng nhau ở trong phòng tắm, hoặc là ân ái đến thiên hôn địa ám, hoặc là Hoàng Cảnh Du nhận mệnh giúp Hứa Ngụy Châu tẩy rửa. Hai người ngồi trong bồn tắm lớn bọt trắng xoá, cả người Hứa Ngụy Châu thoải mái tận hưởng Hoàng Cảnh Du tri kỷ phục vụ giúp cậu xoa xoa lưng, sau đó chuyển tới cánh tay, lồng ngực cùng bụng dưới, cảnh tượng thoạt nhìn giống như tắm cho tiểu hài tử, cả người Hứa Ngụy Châu trắng nõn hồng hồng, tóc đen ướt nước được tùy tiện vuốt ra sau, thoạt nhìn vừa ngây thơ lại quyến rũ.

Hứa Ngụy Châu nằm lại vào lồng ngực Hoàng Cảnh Du, một tay đầy bọt nghịch ngợm vuốt vuốt dưới cằm anh, hơi ngửa đầu ra sau khẽ gọi, "Cảnh Du."

"Ừm." Hoàng Cảnh Du tựa lưng vào bồn tắm ôm bảo bối trong lòng, cúi đầu nhìn cậu.

Hứa Ngụy Châu lại cụp mắt xuống, do dự cắn cắn môi một chút, một bộ không biết nên mở lời ra sao.

"Muốn nói gì với anh sao?" Hoàng Cảnh Du kề má bên tóc cậu, thanh âm nam tính phả bên tai khiến Hứa Ngụy Châu có chút giật mình co lại.

"Ân, chính là... mấy hôm trước em tình cờ gặp Thiên Huy ở quán bar, cậu ấy bây giờ, có chút cơ cực..." Hứa Ngụy Châu cẩn thận tìm từ diễn đạt ý tứ của mình.

"Quán bar?" Hoàng Cảnh Du bắt được từ trọng điểm, lông mày khẽ nhíu lại.

Hứa Ngụy Châu gật gật đầu, giải thích, "Văn phòng luật có thêm đồng sự mới, tối hôm đó liền đến quán bar chúc mừng một chút, em cũng là vô tình nhìn thấy Thiên Huy... làm việc ở đó."

"Em không phải từng nói không thích cậu ta sao?" Hoàng Cảnh Du nhàn nhạt hỏi lại.

Hứa Ngụy Châu gật gật đầu, nói tiếp, "Nhưng hiện tại thấy cậu ấy như vậy, em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

"Xảy ra chuyện gì?"

Hứa Ngụy Châu nắm lấy tay Hoàng Cảnh Du, có chút thương cảm nói, "Cậu ấy... nghiện ma túy... Dường như ở cạnh Đặng Tử Khang liền vô ý dính phải, sau khi hắn ta phát hiện liền đuổi cậu ấy đi, cậu ấy lại lưu lạc đến Bắc Kinh, bây giờ mỗi ngày đều đến quán bar làm việc kiềm tiền mua ma túy."

"Em muốn giúp cậu ấy, vì nghĩ tới bản thân ngày trước sao?" Hoàng Cảnh Du trở tay nắm lấy tay cậu, ôm sát Hứa Ngụy Châu không buông.

"Ừm, em cảm thấy cậu ấy không đáng chịu đựng khổ sở như vậy."

Ký ức đáng sợ kia, đối với hai người mà nói đều giống như ác mộng ghim giữ trong lòng, không ai nguyện ý muốn nhắc đến, nhưng hôm nay Hứa Ngụy Châu có thể thẳng thắn nói ra, âu cũng là chuyện tốt, có thể cởi bỏ nút thắt trong tâm, tinh thần cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Ngụy Châu đã từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cậu biết nghiện ma túy sẽ có bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn, nếu có thể giúp được một người liền giúp người ấy, cho dù trước đây cả hai không hề có hảo cảm với nhau.

"Vậy em định làm thế nào?"

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, đôi mắt to tròn phá lệ chân thành, "Giúp cậu ấy cai nghiện, có được không?"

Hoàng Cảnh Du có chút ngạc nhiên, "Cậu ta đồng ý?"

Đổi lại là một cái lắc đầu, vẻ mặt Hứa Ngụy Châu ảm đạm không nói nên lời, "Không có, gần đây em đến thuyết phục đều bị cậu ấy cự tuyệt."

Thấy Hứa Ngụy Châu chân thật muốn đưa tay cứu người, Hoàng Cảnh Du lại không nhịn được âm thầm cảm khái, bảo bối nhà mình thật sự rất hiểu chuyện, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, nói, "Lần tới anh đi cùng em thuyết phục cậu ta, được không?"

"Thật sao? Cảnh Du, cảm ơn anh." Hứa Ngụy Châu giống như thấy được cứu tinh, lập tức kéo Hoàng Cảnh Du xuống hôn lên sườn mặt anh, bộ dáng cực kỳ cao hứng.

Vốn dĩ Hoàng Cảnh Du cảm thấy những nơi giống như quán bar cùng khu nhà của Thiên Huy kia không hề an toàn, nhưng Hứa Ngụy Châu lại vì chuyện này mà bỏ ra nhiều công sức như vậy, cho nên thiết nghĩ cần phải đi theo bảo hộ Hứa Ngụy Châu.

Hơn nữa, Thiên Huy có quan hệ với Đặng Tử Khang suốt mấy năm, chưa biết chừng có thể khai thác một chút tin tức, khẳng định lại đáp án của Lý Đổng cũng tốt.

Hai người dự định cuối tuần sẽ tìm đến quán bar nơi Thiên Huy làm việc, lại không ngờ người tính không bằng trời tính, sáng hôm đó Hứa Ngụy Châu đang nằm trên ghế salon cùng Hoàng Cảnh Du hưởng thụ một chút thời gian nghỉ ngơi quý giá, đột nhiên liền nhận được cuộc gọi từ số máy Thiên Huy.

Hứa Ngụy Châu vội vàng ngồi dậy bắt máy, "Alo, Thiên Huy!"

"Cậu là người nhà của bệnh nhân Thiên Huy sao? Hiện tại cậu ấy đang ở bệnh viện Dương Quang Bắc Kinh, tình trạng thương tích rất nặng." Đầu dây bên kia là một giọng nữ ân cần, có lẽ là y tá bệnh viện.

"Thương tích, thương tích có nguy hiểm đến tính mạng không? Tôi, tôi lập tức đến!" Hứa Ngụy Châu luống cuống tay chân, một bên hỏi qua điện thoại, một bên đứng dậy vào phòng lấy một chiếc áo khoác.

Hoàng Cảnh Du lập tức bắt lấy tay cậu, sốt ruột hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Ai nhập viện?"

Hứa Ngụy Châu trở tay nắm lấy tay Hoàng Cảnh Du lôi kéo anh muốn ra cửa, "Bệnh viện vừa gọi điện, nói Thiên Huy bị thương nặng, cần có người nhà đến xác nhận."

"Anh đưa em đi." Hoàng Cảnh Du cũng thức thời cầm chìa khoá xe treo trên tủ giày, hai người không bỏ lỡ một giây liền chạy ra ngoài.

Thời điểm tìm được phòng bệnh của Thiên Huy, Hứa Ngụy Châu lòng nóng như lửa đốt lập tức mở cửa xông vào, phát hiện bác sĩ đang cúi người truyền dịch cho Thiên Huy khuôn mặt tái nhợt trên giường, Hứa Ngụy Châu mới thức thời kịp khựng lại, lẳng lặng đứng phía sau đợi bác sĩ, Hoàng Cảnh Du cũng nắm lấy cổ tay cậu khẽ vuốt ve.

Cả người Thiên Huy lúc này nằm bất động, trên mặt cùng tay chân đều có vết bầm lớn chói mắt, đặc biệt khoé môi cũng đều trầy trật.

Bác sĩ kiểm tra xong xuôi một lượt cho Thiên Huy đang hôn mê trên giường bệnh, quay đầu đã thấy hai nam tử trẻ tuổi, đoán chừng là người nhà bệnh nhân, lên tiếng xác nhận lại, "Người nhà bệnh nhân sao?"

"Vâng." Hứa Ngụy Châu không ngần ngại đáp, "Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?"

Vị bác sĩ trung tuổi nhẹ đẩy gọng kính trên sống mũi, thở dài nói, "Gãy hai xương sườn phải, bàn tay chệch khớp, ngoài ra cả người đều bị đánh trọng thương, cũng may vẫn có thể miễn cưỡng trụ được. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Hứa Ngụy Châu thần sắc lo lắng nhìn chằm chằm bác sĩ.

"Nghe nói cảnh sát đã bao vây hiện trường để điều tra, lát nữa có thể rất nhanh sẽ tới đây, hai người là thân nhân cũng chuẩn bị tốt tâm lý một chút." Bác sĩ thông cảm vỗ vỗ vai Hứa Ngụy Châu.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Hứa Ngụy Châu cúi đầu cảm tạ, nghiêng người để bác sĩ rời đi.

Lúc này cậu mới quay sang trao đổi ánh mắt với Hoàng Cảnh Du, có chút không biết phải làm sao.

"Đừng lo, hiện tại đã không nguy hiểm đến tính mạng, cậu ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại." Hoàng Cảnh Du tiến lên ôm lấy vai cậu, nhẹ giọng an ủi.

"Cậu ấy đến tột cùng đắc tội với ai, ra tay ác độc như vậy."

Hoàng Cảnh Du không đáp lời, chỉ yên lặng giữ Hứa Ngụy Châu trong ngực, tâm trí hiện lên một khuôn mặt hoàn toàn có thể là thủ phạm.

Nếu như Hứa Ngụy Châu đã không thể bỏ mặc Thiên Huy tự sinh tự diệt, vậy anh cũng chỉ có thể bảo hộ cậu bên người, năm xưa đã chậm một bước, vậy hiện tại liền cần đi trước một bước, như vậy Hứa Ngụy Châu mới có thể một mực an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store