ZingTruyen.Store

[ĐTVN| SERIES OS] CHUYỆN CHÚNG MÌNH

24. Tiến Dụng x Văn Hậu

AoiKitsune_18

Năm Bùi Tiến Dụng 10 tuổi, bố mẹ hắn có đem về một đứa bé còn đỏ hỏn, nói họ sẽ nhận nuôi nó. Hắn lúc ấy không hiểu, gia đình hắn chẳng phải dạng dư giả, lại có tận ba anh chị em rồi nhưng vẫn nhận thêm một đứa nhỏ không thân thích về. Đứa trẻ ấy tên là Đoàn Văn Hậu. Ban đầu, Bùi Tiến Dụng không thích Đoàn Văn Hậu cho lắm. Bởi hắn, một kẻ vốn đã bị lu mờ bởi hai anh chị ruột ưu tú của mình sẽ không thể nào muốn sự cưng chiều cuối cùng, đặc quyền em út của bản thân cho một đứa trẻ không máu mủ ruột rà cả. Vậy nên hắn luôn dửng dưng, tách biệt với cậu, mối quan hệ của cả hai luôn có khoảng cách.

Đoàn Văn Hậu là một cậu nhóc lanh lợi tuy có hơi nhỏ người một chút nhưng bù lại chiều cao thì lại rất nổi trội. Cậu cao hơn những người cùng tuổi nhưng do gầy ốm quá toàn bị đồng trang lứa trêu ghẹo, gọi là cò hương, là que củi. Cậu cũng tủi thân lắm chứ, nhưng không biết dựa vào ai, bố mẹ nuôi thì tất bật ngược xuôi dù đã có tuổi, anh chị lớn cũng chỉ tập trung vào học lo cho tương lai sau này của riêng họ. Sẽ chẳng có ai dành thời gian cho những vấn đề của một đứa trẻ như mình cả, Văn Hậu đã nghĩ như vậy suốt gần 12 năm trời đi học.

Một ngày bình thường, trong chuỗi ngày bình thường của Văn Hậu, đến trường, học tập và hôm nay không may cho lắm vì cậu lại bị bắt nạt. Đám trẻ hư giật tung chiếc cặp sách sắp đứt quai hất hết sách vở ra ngoài, truyền nhau quả bóng rổ để ném vào cậu như một trò tiêu khiển.
-Này! Làm gì vậy hả? Chúng mày nghĩ chúng mày làm trò đấy là hay à?
-Chạy! Chạy đi chúng mày!
Dẫu bọn trẻ ấy là loại đầu gấu đầu mèo thật, nhưng bị một người lớn lạ mặt bắt gặp quát tháo cũng biết sợ nên co kéo nhau bỏ chạy.
-Này! Còn tỉnh táo không đấy?
-Cám ơn! - Văn Hậu lầm lì bỏ qua cánh tay đưa ra của người kia, cúi gằm mặt xuống làu bàu vì cậu biết, ngày mai bọn kia sẽ bày ra những trò quái đản hơn như này nữa để thế vào chỗ cục tức ngày hôm nay.
-Đến người giúp mày còn lì như thế, bảo sao bao nhiêu lâu nay chẳng ai trong nhà biết chuyện mày bị bắt nạt!
-Dụng?
-Trước giờ tao với anh Dũng cứ nghĩ mày la cà điện tử mới về nhà muộn nên mắt nhắm mắt mở bao che cho mày vì nghĩ mày cần cái giải khuây. Nhưng tình cờ chuyện hôm nay... tao xin lỗi.
Đứng trước mặt Văn Hậu bây giờ là Tiến Dụng năm 27 tuổi, đã có những sự khác biệt với Tiến Dụng những năm 17 tuổi về trước, kẻ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ghẻ lạnh. Lần đầu cậu thấy trong mắt hắn có một sự lo lắng không nhỏ, lẫn trong đó còn có cả vài phần áy náy.
-Không sao...em quen rồi!
Văn Hậu không biết nên đáp lại như thế nào cả, Tiến Dụng khác với anh trai Bùi Tiến Dũng thường quan tâm cậu nhiều hơn. Nếu đổi lại vị trí này là Tiến Dũng, cậu chắc chắn sẽ mở lòng hơn, sẵn sàng gào lên lao vào lòng anh kể lể.
-Bị vậy lâu chưa? - Tiến Dụng không nhìn cậu, chỉ cắm cúi nhặt nhạnh lại những quyển vở bị vứt quanh đất
-Chả nhớ nữa...
-Sao không nói cho ai biết?
-Có ai quan tâm cơ chứ, thầy cô chắc chắn sẽ rất ghét một đứa ngỗ nghịch như em! Bố mẹ quá bận...
-Còn tao kia mà? - Tiến Dụng không hiểu lúc này nghĩ gì đã tự buột miệng nói ra câu ấy
-Anh? Chẳng phải luôn ghét em à?
-Tao...
-Chuyện này đừng nói với bố mẹ, em không muốn làm bố mẹ lo, mấy cái này cũng nhanh mờ lắm không ai phát hiện đâu!

Văn Hậu loạng choạng đứng dậy, giành lấy cặp sách từ tay hắn rồi lại lững thững rời khỏi đó. Lần đầu tiên Tiến Dụng chịu quan sát kĩ cậu, và hắn nhận ra bóng lưng ấy của cậu vốn cô độc hơn hắn rất nhiều.

-Này lên xe đi, tao chở về!
-Thôi! Không cần lo cho cái chân của em đâu! Chưa có què!
-Coi như tao tình cờ gặp mày trên đường thôi!
-Thì cứ như mọi khi thôi, phóng thẳng đi!
Câu nói ấy làm hắn chột dạ, đã có vài lần hắn nhìn thấy dáng dấp ai giống cậu trên con đường về nhà nhưng lúc ấy hắn chẳng để tâm mà phóng thẳng.
-Một là mày lên, hai là lát về tao nói với mẹ!
-Phiền phức vậy?
-Nhanh! Nắm chắc vào không ngã đấy!

Văn Hậu chần chừ rồi lại để chính tay hắn kéo lên, bám vào vạt áo của hắn. Lúc ấy cậu bỗng thấy an tâm lạ thường, bàn tay nắm vạt áo Tiến Dụng đến nhàu nát cũng quyết không buông ra.

Sau cái ngày hôm ấy, gần như hôm nào Tiến Dụng cũng đến đón cậu đi học về. Cơ hội cho bọn bắt nạt giảm xuống con số không tròn trĩnh. Dù rất khó chịu nhưng chúng chẳng dám làm gì vì hắn là người lớn, có cách đối phó với chúng quá dễ dàng. Nhưng chúng cũng chẳng để yên cho cậu, được hơn hai tháng ngứa tay ngứa chân, chúng bắt đầu loan tin đồn rằng cậu dựa hơi, kiếm sugardaddy để bao nuôi. Cũng khó trách, dạo đấy Tiến Dụng luôn xuất hiện trước cổng trường cậu đều đặn đưa đón cùng chiếc xe phân khối lớn, khí chất đầy mùi tiền nên cũng làm chính giáo viên của Văn Hậu nghi ngại về tin đồn của cậu. Đỉnh điểm, giáo viên chủ nhiệm đã gọi cậu nói chuyện riêng, dù là cậu đã phủ nhận tin đồn nhưng giáo viên vẫn nói sẽ liên lạc với phụ huynh nếu chuyện tiếp diễn.

-Đừng đưa đón em nữa!
-Làm sao?
-Người ta nói anh bao nuôi em! - Văn Hậu hậm hực
-Tao là anh mày!
-Anh nuôi!
-Kể cả anh nuôi!
-Giữa chúng ta không có mối quan hệ huyết thống!
-Nếu tao không làm thế mày sẽ lại bị bắt nạt!
-Cả giáo viên trong trường cũng nói, họ chỉ trỏ, xì xào về em! Em không chịu được!
-Tao sẽ đến gặp giáo viên, à không hiệu trưởng của mày! Để nói cho họ nghe cái môi trường học đường mà họ quản lý độc hại như thế nào, giáo viên kém cỏi ra sao!
-Đừng! Em sẽ không sao, anh đừng làm lớn chuyện, bố mẹ sẽ biết mất!
-Đến bây giờ mày vẫn còn lo lắng cái đấy à?
-Chuyện của em, em không muốn ai phải nhọc tâm hết! Cả anh nữa, đừng có đi muộn về sớm làm những thứ vô bổ này nữa, lo lắng cho cuộc sống của riêng anh đi kìa, vừa khá được vài năm nên nghĩ bản thân ổn à? Anh quên cái lý do thất nghiệp phải chạy việc thâu đêm rồi đúng không? Để em nhắc lại nhé, do anh làm việc thừa thãi đấy!

"Cháttttt"

Bùi Tiến Dụng có một giới hạn, đó là quá khứ thất bại của hắn, cái quá khứ mà hắn đã từng muốn vứt hết sạch đi, buông bỏ. Hắn luôn bị ám ảnh bởi cảm giác bị bỏ lại ấy. Chính vì thế mà nghe Văn Hậu nhắc lại, hắn đã xuống tay tát cậu một cái thật mạnh.

-Đúng rồi, trở lại làm anh của trước đây đi! Mặc xác em, thằng này sống dai lắm! Đừng quan tâm quá, nó không quen đâu!

Hắn trầm ngâm, ái ngại về hành động mới khi nãy. Tiến Dụng nhìn xuống bàn tay mình, lặng lẽ thở dài tự trách bản thân nóng nảy.

Ngày hôm sau, hắn quả nhiên tránh mặt Văn Hậu, để cậu tự đi học. Và tất nhiên đó là cơ hội vàng của bọn nó.
-Ơ? Hôm nay đá đì của mày không đưa đón nữa à?
-Chắc là chán rồi chứ gì?
-Hậu! Chào bạn đi rồi về!
Tiếng gọi vang lên đã làm Văn Hậu có chút hy vọng nhưng nhìn về hướng chủ nhân của nó thì cậu lại hụt hẫng, là Tiến Dũng. Anh là người mềm tính hơn Tiến Dụng, cũng là người mà cậu gần gũi hơn. Nhưng cậu lại không vui lắm khi người xuất hiện ở đây là anh.
-Các bạn trẻ, giờ bố mẹ đang đợi cơm ở nhà rồi, mau về nhà thôi!
Anh thản nhiên để lại một câu nhắc nhở rồi mở cửa xe oto cho Văn Hậu đợi cậu vào.

-Anh Dụng...
-Vài hôm tới đây nó phải đi công tác, nên nhờ anh đến đón em!
-Đã bảo là không cần... - Văn Hậu cúi đầu lầm bầm
-À, Dụng có nói anh cái đấy nhưng mà người em bảo không cần là nó đâu phải anh! - Tiến Dũng bật cười
-Khác gì nhau cơ chứ!
-Em không muốn nó bị ảnh hưởng phải không?
-Một phần nào đó!
-Em là một đứa hiểu chuyện đến đau lòng đấy! Cả nhà đang có dự định cho em đi du học!
-Anh nói chuyện với bố mẹ rồi?
-Không!
-Anh Dụng nói sao?
-Cũng không phải, nó chỉ bảo bố mẹ rằng giờ gia đình mình đã có điều kiện tốt hơn, nên cho em có cơ hội phát triển tốt hơn! Nên bố mẹ cũng đang cân nhắc!
-Anh ấy... mới nhanh như vậy mà đã tránh em rồi sao?
-Đừng nghĩ bi quan như thế, Dụng rất thương em đấy!
-Nhưng em lại làm anh Dụng tổn thương, chỉ vì đơn thuần muốn xả giận cho bản thân.
-Em giận Dụng?
-Không ạ!
-Nó làm gì có lỗi với em sao?
-Chuyện hôm qua là em sai...
-Em nhìn nhận được là tốt! Anh nghĩ là nếu em mở lời trước, nó sẽ tha lỗi cho em thôi!
-Thật?
-Trước giờ vẫn vậy mà, em mà phá hỏng đồ chơi của nó cũng chỉ thấy nó lủi thủi đi dán lại chứ kêu ca gì đâu!

Nghe Tiến Dũng nói vu vơ như thế, cậu chột dạ, càng thêm có lỗi khi nhớ lại chuyện hôm qua cậu nói với hắn.

Mấy ngày liền, Tiến Dũng đều là người đưa đón cậu đi học, Tiến Dụng thì vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Văn Hậu bắt đầu thấy sự trống vắng, muốn nhấc điện thoại lên gọi cho hắn nhưng lại không làm được. Ngày nào cậu cũng mong ngóng dáng người đứng đợi trước cổng trường là hắn cùng con moto bụi đời của mình, nhưng người đến vẫn chỉ là Tiến Dũng.

-Hôm nay daddy của mày không đến đón nữa à?
-Có khi bị bỏ rồi ấy chứ giống như cách mày bỏ thằng đi moto ấy nhỉ!
-Lí do là gì ta? Là thất bại phải không?
Hai từ "thất bại" vang lên đã làm Văn Hậu kích động, cậu nắm chặt tay thành quyền, giáng thật mạnh vào má kẻ vừa nói.
-Mày câm miệng, mày không được phép nói anh ấy thất bại! Anh ấy không thất bại.
Hôm nay lại là một lần đầu tiên khác, là lần đầu tiên cậu phản kháng lại bọn bắt nạt, lần đầu tiên cậu dám đánh người.
-Phản rồi! Chúng mày lôi nó ra!
-Thằng này điên rồi!
Mặc kệ đám xung quanh đang cố kéo cậu ra khỏi đồng bọn của chúng nhưng dường như cậu không hề bị ảnh hưởng. Hai từ thất bại và gương mặt vô hồn của hắn hôm đấy in sâu trong tâm trí cậu, Đoàn Văn Hậu lúc này tự nhủ cả đời này cậu sẽ đấm vỡ mõm kẻ dám nói hắn như vậy.
-Đéo được rồi, đánh nó!
-Ai cho chúng mày đánh nó hả? Thử đánh xem tao có cho chúng mày biết mùi không?
Tiếng doạ nạt lại vang lên, kèm theo đó là một âm thanh chát chúa như tiếng gậy kim loại nện xuống nền đất.
-Lại..lại là thằng cha hôm đấy kìa!
-Lão ý có gậy! Chạy! Chạy mau!

-Anh...
-Giỏi nhỉ, giờ biết đánh người rồi! - hắn quăng cây gậy qua một bên, bước đến cần đôi tay cậu lên ngắm nghía
-Nếu không phải do chúng nó nói anh...
-Bênh tao cơ đấy! - Tiến Dụng xoa đầu cậu
-Tại em hôm ấy... sai rồi!
-Không sao tao quên rồi! Giờ đi về thôi, tự dưng mấy hôm nay áo không nhàu nữa, thấy không quen!

Tiến Dụng kéo cậu dậy, bước về hướng chiếc moto quen thuộc đang dựng. Văn Hậu nghe vậy bỗng tươi tỉnh đến lạ, lon ton chạy theo chân hắn, ngoan ngoãn leo lên yên xe và lại như cũ, bám chặt vào vạt áo của hắn làm nó nhàu nát.

Tối hôm ấy không một lần vòng vo nào nữa, Tiến Dụng đem toàn bộ chuyện cậu bị bạn học bắt nạt và giáo viên không giúp đỡ nói ra bằng hết. Mẹ Bùi nghe xong ôm cậu khóc nức nở, miệng luôn xin lỗi. Bố Bùi chỉ lẳng lặng bảo Tiến Dũng chuẩn bị các thủ tục để cho cậu đi du học.

-Anh! Em phải đi thật ạ?
-Đừng trách tao, tao chỉ không muốn cảnh chỉ vì đến muộn vài phút đã thấy mày bầm mắt tím mặt!
-Không phải chuyện đó! - Văn Hậu lắc đầu
-Thế là cái gì?
-Em không muốn xa anh đâu!
-Tại sao?
-Gần đây em mới biết, hoá ra anh rất quan tâm đến em, thời gian anh không có đây em thật sự rất khó chịu, lúc anh xuất hiện em chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt. Và thật sự em rất muốn ở bên anh! Em thích anh!
-Anh thì đã hy vọng tình cảm của em sẽ không đi theo hướng đó mà chỉ coi anh là anh trai giống như với anh Dũng! Anh không những thích em mà còn yêu em, nhưng chúng ta là anh em!
-Anh nuôi! Anh không có quan hệ huyết thống gì với em hết!
-Em về phòng chuẩn bị đồ đi! Cả tuần để chuẩn bị mà không được cái gì cả!
-Không Dụng! Đêm nay em muốn ở cùng anh!
-Em làm vậy anh sẽ không kìm nổi!
-Em muốn em thành người của anh!

END
21/01/2022

pvathhhhhhh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store