Drop Truong Chinh Sep Oi Sep Bao Nuoi Em A
...
Hà Đức Chinh chạy một mạch đến cửa công ty, vừa thấy bóng dáng ai kia là cười tít cả mắt, nhào đến ôm chầm lấy người ta.
Bùi Tiến Dụng nở nụ cười thật tươi, giang rộng vòng tay đón em ôm vào lòng. Đã thật lâu rồi mới có thể gặp mặt, anh em ôm một chút cũng là lẽ thường tình.
- Đến hồi nào đấy?
- Từ khi nhắn tin rủ mày đi ăn.
- Trời ạ! Thôi đi đi, đói vl rồi.
Tiến Dụng mở cửa xe cho em, nhắc nhở cài dây an toàn rồi mới lái xe đi.
Bùi Tiến Dụng là bạn của Đức Chinh, quen hồi còn Đại học. Cũng vô tình thôi, hôm đấy em vào thư viện ngồi làm bài, nghĩ nát óc cũng không giải được bài toán cao cấp khó nhằn. Tiến Dụng lúc đó ngồi bên cạnh, thấy em buồn cười quá liền đề nghị giúp đỡ, thế là quen nhau.
- Kiếm được việc tốt ghê ta!
- Xời, tao mà. Còn mày, nghỉ học hay gì mà tao tìm nát cả trường cũng không thấy đâu.
- Du học.- Tiến Dụng bật cười vì độ ngây thơ của thằng bạn. Cũng phải, hắn giấu giếm giỏi vậy mà.
- Vậy cũng không nói để tao tiễn ra sân bay, anh em kì dị.
Đức Chinh bĩu môi, làm em cứ canh cánh trong lòng chuyện thằng bạn đi đâu mất. Tiến Dụng còn nợ em chầu nướng đấy, không quỵt được đâu.
- Rồi làm ở đâu rồi? Xế sang vầy chắc sếp hả?
- Cũng ở Hà Nội thôi nhưng quận khác.
- Vậy mà cũng không nói.
- Xin lỗi mà, nay bao ăn trưa với cà phê nhé?
- Tạm hết giận.
Bùi Tiến Dụng liếc sang nhìn em đang cười tươi, đôi mắt thành hai cái dấu huyền sao mà đáng yêu quá.
- Điện thoại kìa.
- Kệ đi. Tí gọi lại sau.
Tiến Dụng khoác tay, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai gọi, nhưng hắn quyết định kệ mẹ. Đằng nào chả gặp, tới lúc đó rồi nói luôn thể.
Hắn đưa em đến một tiệm cơm trưa văn phòng, có người bảo hắn chỗ này khá ngon, hắn chưa thử, nhưng cũng tin lời người ta. Đức Chinh chọn cái bàn bên cửa sổ, đột nhiên em muốn nhìn ra bên ngoài. Tiến Dụng không ý kiến, dù gì bên ngoài có mái che, nắng không chiếu đến được, và dù gì trong quán cũng có máy lạnh.
Cả hai ăn trưa rất vui vẻ, Đức Chinh vẫn ăn rất nhiều, còn Tiến Dụng dành hầu hết thời gian trả lời câu hỏi của em và lơ đễnh nhường em phần ăn của mình.
Tiệm cơm này đối diện với một nhà hàng món Tây sang trọng. Xuân Trường nhìn chằm chằm sang bên đường, không biết suy nghĩ gì mà tay nhàu nát khăn trải bàn.
- Anh làm sao vậy?- Bạch Nhiên nghiêng đầu hỏi, lần đầu thấy ngài không tập trung như thế này.
- Không có gì. Chúng ta nói đến đâu rồi?
_______________________
Dramaaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store