DROP [Transfic] - Cung cún cùng Trương meo meo của hắn (Đồng nhân)
Chương 2 - Phần Sáu❄
Ban ngày hết đi lại chạy mệt mỏi muốn chết, trở lại thành Nhạc Dương, Trương Triết Hạn nằm trên giường trong khách điếm, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.Bây giờ bình tĩnh lại rồi, anh mới nhớ đến chuyện xảy ra lúc chạng vạng tối trong rừng.Vỗn dĩ kế hoạch được tính toán rất tốt, có thể xem Ôn Khách Hành dùng tuyết thế thần công cứu Thành Lĩnh từ tay đám người Thiên Song ra, cuối cùng lại biến thành Ôn Khách Hành ở trước mặt đám sơn tặc sợ tới mức lôi kéo tay mình hét lớn "Chạy mau!"???Sự tương phản quá lớn này làm Trương Triết Hạn chỉ cần hồi tưởng lại khuôn mặt liền có chút méo mó. Càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng. Tuy rằng sau khi bản thân chạy trối chết không bao lâu Ôn Khách Hành liền ra tay xử đẹp đám sơn tặc kia. Nhưng, a? Lúc sau nhìn thấy hắn, hắn giống như đổi một bộ y phục khác?Lúc ấy chỉ lo tức giận với né tránh hắn khiêu khích, hiện tại bình tĩnh lại, Trương Triết Hạn liền nhớ đến, lúc sau nhìn đến Ôn Khách Hành, hắn đã mặc một bộ y phục khác. Ôn Khách Hành cho dù lợi hại bao nhiêu thì trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể thay một bộ y phục khác được?Rốt cuộc là chỗ nào không đúng! Trong đầu mơ hồ hiện lên môt ít ý tưởng hỗn độn, Trương Triết Hạn cố gắng bắt lấy nó.Anh bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay. Ôn Khách Hành sáng nay trong rừng cùng Ôn Khách Hành vừa mới giết hết đám sơn tặc kia ăn mặc giống nhau. Ôn Khách Hành gặp được ở tửu lâu trưa nay lại không giống vậy, hơn nữa người lúc trưa còn cho anh cảm giác nhu hòa hơn một chút, khiến cho người khác muốn đến gần hơn.Là một diễn viên, Trương Triết Hạn sớm đã dưỡng thành quen thói quen quan sát nhất cử nhất động của những người xung quanh.Anh nhớ đến Ôn Khách Hành ở tửu lâu sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Lúc ấy liền cảm thấy có chút biệt nữu, cảm thấy Ôn Khách Hành không phải kiểu người sẽ làm ra mấy cái hành động như vậy. Khi ở phim trường quay phim, đạo diễn đều yêu cầu Tuấn Tuấn làm ra dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng phóng khoáng, cái động tác vò đầu bứt tai này xác thật không được tính là ưu nhã. Lại nói, sau khi ra khỏi khách điếm hắn lôi kéo chính mình chạy một đường đến giữa sườn núi, còn có lúc chạy trốn cũng hoàn toàn không có ý định sử dụng khinh công, lại còn chuyện khi phải đối mặt với sơn tặc, hắn trăm phương nghìn kế cự tuyệt ra tay.Những chi tiết liên tiếp như vậy đều mơ hồ chỉ đến một cái kết luận vô cùng ảo diệu: Này có thể có đến hai Ôn Khách Hành.Hai Ôn Khách Hành!Có thể lưu loát xử lý hết đám sơn tặc kia khẳng định là Ôn Khách Hành thật. Vậy người còn lại là ai? Ở trên núi kéo tay mình chạy lại mang đến cảm giác quen thuộc không thể nói rõ là như thế nào? Vẻ mặt người kia lúc phải trả tiền cũng rất quen thuộc...... Sẽ không phải là, Cung lão sư cũng giống mình xuyên qua chứ?!Cái ý nghĩ này làm Trương Triết Hạn hưng phấn đến phát run.Lại nhớ đến hắn cùng mình ở cùng một khách điếm, cách mình một gian phòng, Trương Triết Hạn xúc động muốn lập tức đi qua gõ cửa nhận người quen.Anh đứng lên, đang chuẩn bị bước đi, nhưng lại lần nữa ngồi xuống.Bình tĩnh, Trương Triết Hạn, bình tĩnh, đừng xúc động. Này không chắc có phải là Cung Tuấn hay không, cũng có khả năng đây chỉ là trùng hợp. Hiện tại sắc trời đã tối, nếu thật sự chỉ là trùng hợp, mà tùy tiện đi gõ cửa phòng Ôn Khách Hành, cuối cùng người thiệt nhất định là mình.Trước phải quan sát kỹ lưỡng một chút. Trương Triết Hạn nghĩ như vậy, ép chính mình bình tĩnh lại, sau đó nằm trở về giường.Rạng sáng ngày hôm sau, Trương Triết Hạn liền tỉnh.Thực ra, anh cũng không có ngủ, cái phỏng đoán này làm anh thực kích động, tưởng tượng đến Ôn Khách Hành ở gian phòng bên cạnh có khả năng là Cung Tuấn, anh liền hưng phấn đến ngủ không được. Ở cái tình trạng không nơi nượng tựa cũng không có võ công này, đột nhiên xuất hiện một người có cùng hoàn cảnh lại đáng tin cậy, bản thân có thể toàn tâm toàn ý mà dựa vào, sao lại không kích động cơ chứ, như vậy làm sao có thể ngủ được.Cổ đại không có điện, chỉ đành dựa vào ánh sáng thiên nhiên, hầu hết mọi người đều đổ xô đi kiếm sống trước khi tia sáng ban mai đầu tiên xuất hiện. Bây giờ mặt trời mới nhô lên, tuy rằng hiện tại đối với một người hiện đại như Trương Triết Hạn còn rất sớm, nhưng dưới lầu khách điếm sớm đã ngồi đầy người.Trương Triết Hạn mang đôi quầng thâm mắt đẩy cửa ra ngoài, kêu tiểu nhị mang bữa sáng tới, sau đó ngồi ở góc khuất trên lầu hai ăn sáng.Tầm nhìn chỗ này tuy rằng không tốt, nhưng có thể nhìn thấy phòng của "Ôn Khách Hành". Ôn Khách Hành chỉ cần từ trong phòng đi ra, Trương Triết Hạn nhất định có thể nhìn thấy. Nhưng ở trên lầu hai này người đến người đi, hắn nhất định sẽ không lưu ý đến mình.Anh ăn xong hai cái bánh nướng, bát cháo nóng cũng đã thấy đáy, hai món ăn kèm cũng sạch sẽ, cũng không thấy Ôn Khách Hành đi ra.Nhìn quang cảnh bên ngoài đại khái cũng đã gần mười giờ sáng rồi, cả khách điếm chỉ còn mỗi mình Trương Triết Hạn rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi trong góc.Cung Tuấn ngày hôm qua lăn lộn cả nửa ngày, mệt đến nỗi vừa trở về ngã lên giường liền ngủ. Ngủ một giậc thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy."let me take you there, let me take you there."Cung Tuấn vừa rửa mặt trải đầu vừa ngâm nga, mỗi khi không vui cậu liền muốn hát những bài hát tiếng Anh, mà hiện tại cậu xác thực có chút không vui. [Sơn Hà Lệnh] là một bộ phim ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, nó là bước ngoặt trong cuộc đời cậu, sau khi xuyên đến thế giới này, cậu rất muốn rất muốn diễn Ôn Khách Hành thật tốt.Chỉ là, không có võ công, chính là lòng có dư mà lực không đủ, ngày hôm qua ở trước mặt A Nhứ có thể nói là mất hết mặt mũi. Cái cảnh tưởng kéo A Nhứ hét to "Chạy mau", mỗi khi nhớ đến, đều làm Cung Tuấn muốn tìm cái cái khe đất chui vào. "let me take you there, let me take you there."Cung Tuấn rửa mặt chải đầu xong, lớn tiếng ngâm nga giai điệu chả ai nghe hiểu, đẩy cửa đi ra ngoài.Phòng cậu ở chỉ cần mở cửa liền thấy đại sảnh khách điếm, nơi đó hiện tại đến một người cũng không có, tiểu nhị trong khách điếm người thì bận rộn trong bếp, người thì đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm.Ai cũng không để ý đến Cung Tuấn đang hát cái gì.Chỉ có một người đang ngồi trong góc, thiếu chút nữa làm rơi chén trà trong tay xuống đất.Người còn chưa xuất hiện, giai điệu kia đã làm Trương Triết Hạn cảm thấy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.Bài hát này, một năm trước, ở phim trường anh đã nghe Cung Tuấn hát qua rất nhiều lần. Nghe giọng quãng tám thấp này hát chỉ có thể dựa vào giai điệu của lời bài hát để đoán bài hát, đây cũng chính là điểm đặc biệt ở giọng hát của Cung Tuấn, còn có, đây là một bài hát tiếng Anh! Một bài hát tiếng Anh!Ôn Khách Hành này chỉ có thể là Cung Tuấn, chỉ có thể là, Cung Tuấn.Trương Triết Hạn vui mừng đến trong lòng vô số pháo hoa nở rộ. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mặt trời cùng cái nóng oi bức của mùa hè tháng bảy, giờ phút này đều thật động lòng người."A Nhứ?"Cung Tuấn quẹo vào thính đường ở lầu hai, nhìn thấy có người ngồi ở đó, lập tức không hát nữa. Tập trung nhìn kỹ, thì ra đó là "Chu Tử Thư".Khi Trương Triết Hạn quay đầu lại, Cung Tuấn đã đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.Vui vẻ trên mặt Trương Triết Hạn có giấu cũng giấu không được, anh liền như vậy cười với Cung Tuấn, người trước mặt, cho dù cứ ngây ngốc như vậy ngồi ở kia, thế nào cũng thấy thực thuận mắt.Mới sáng sớm Cung Tuấn đã bị nụ cười xán lạn như vậy của "Chu Tử Thư" công kích, nhất thời không biết phải nói gì. Người trước mặt này, nếu là Triết Hạn, thì thật tốt, Cung Tuấn nghĩ, trên mặt cũng mang theo nét cười ôn nhu, nhìn lại anh.Trương Triết Hạn chuẩn bị mở miệng, nói cho Cung Tuấn biết mình chính là Trương Triết Hạn, lại nghe thấy phía sau có một giọng nói vang lên,"Vị khách quan này, ngài muốn dùng cơm sao?"Hóa ra tiểu nhị nhìn thấy có khách nhân đi đến, nên ra tiếp đón. Cung Tuấn gọi mấy món điểm tâm, còn gọi một ấm trà xanh.Xong xuôi, cậu quay đầu, nhìn "Chu Tử Thư" đang cầm quạt xếp của cậu, gập lại rồi từ từ mở ra."Đừng nghịch", Cung Tuấn vừa nói vừa duỗi tay, một phen đem quạt từ trong tay "Chu Tử Thư" đoạt trở về. Tốc độ cực nhanh, lực độ vừa nhanh vừa mạnh, liền làm đổ chén trà trước mặt Trương Triết Hạn.Cung Tuấn vốn là nghĩ, cái quạt này sắc bén như vậy, ngộ nhỡ làm A Nhứ bị thương thì sao, lại nói, mặt trên cây quạt còn có dòng chữ đạo cụ đoàn phim, đến lúc y hỏi mình đoàn phim là gì, đạo cụ là cái gì, thật đúng là khó trả lời.Cho đến khi nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng "A", Cung Tuấn mới phát hiện chính mình gặp rắc rối rồi.Hơn phân nửa chén trà bắn lên người "Chu Tử Thư".Thật sự nghĩ mình là Ôn Khách Hành rồi sao? Chỉ là một cây quạt thôi cũng không cho người ta xem. Tuy rằng trước đây từng nhìn qua cây quạt này, nhưng cây quạt nhìn qua thực giống vũ khí thật, vẫn là làm cho Trương Triết Hạn thập phần tò mò, Cung Tuấn làm thế nào có được cây quạt này, lúc nãy mới có cơ hội để nghiêm túc xem một chút, lại bị Cung Tuấn cướp về. Hừ, có cái gì không thể xem cơ chứ, không xem thì không xem, ai thèm.Vốn dĩ chuyện Cung Tuấn không có chính mình xem cây quạt kia đã khiến Trương Triết Hạn có chút không vui. Giờ đây một thân toàn nước trà, liền khiến Trương Triết Hạn đã không vui lại càng không vui."Ta xin lỗi, ta xin lỗi, A Nhứ, ta, ta, ta không phải cố ý đâu."Cung Tuấn nói liền dùng tay áo giúp "Chu Tử Thư" lau.Nước trà đổ xuống làm bẩn quần phía dưới lớp y phục, chỉ là, lực chú ý của Cung Tuấn hoàn toàn đặt ở chuyện mình không cẩn thận làm đổ chén trà, căn bản không để ý đến hành động dùng ống tay áo lau chân "Chu Tử Thư" ái muội thế nào, thế cho nên lúc tiểu nhị đem điểm tâm đi đến bị dọa cho một mặt méo mó, do dự không biết có nên đem điểm tâm đi tới sau đó nhanh chân chạy đi hay không.Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Cung Tuấn đang nóng vội cẩn thận giúp mình lau quần, Trương Triết Hạn vốn là đang vui vẻ trở lại đột nhiên ý thức được, nếu có hai Ôn Khách Hành, vậy nhất định cũng phải có đến hai Chu Tử Thư? Mà Cung Tuấn còn không biết mình là Trương Triết Hạn, như vậy, hiện tại em ấy cũng đối với người giống mình tên A Nhứ kia ôn nhu như vậy, cùng người kia thân thiết như vậy, cũng sẽ giúp người kia lau quần, cũng sẽ nói xin lỗi người kia.Anh cảm thấy khó chịu một cách vô cớ, thập phần khó chịu, lại không thể nói ra là tại sao, cảm giác giống như bị ủy khuất vậy, liền cảm thất mặt trời rực rỡ bên ngoài bắt đầu trở nên chói mắt.Trương Triết Hạn trầm mặc một chút, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười xấu xa. Anh quyết định, hiện tại sẽ không nói chuyện mình là Trương Triết Hạn cho Tuấn Tuấn biết. Nhìn bộ dạng ân cần này của em ấy đến tức giận, mình không thể để em ấy vui mừng sớm như vậy được. Để em ấy nếm qua chút khổ, sau đó trêu chọc em ấy, xem phản ứng của em ấy, khẳng định sẽ rất thú vị. Trương Triết hạn nghĩ như vậy, khuôn mặt vừa mới suy sụp lại nhịn không được mà nở nụ cười.-Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store