Drop Thap Nien 80 Co Vo La Ho Ly Tinh
Chớp mắt lại đến thứ sáu, sau khi lên lớp 12 thì Cố Uyển đã bắt kịp tiến độ với các bạn cùng lớp, bài vở đã không còn căng nữa, ngược lại, cô còn thoải mái hơn những bạn cùng lớp 12 khác rất nhiều vì có thiên phú khá giỏi.Ngay khi được nhàn rỗi thì Tần Chí Quân sẽ luôn chạy vào tâm trí cô, anh đã đi được một tháng rồi, Cố Uyển thực sự rất nhớ anh, nghĩ đến anh ở tiền tuyến chắc chắn là ăn không ngon ngủ không yên, nhớ anh có mệt hay không, có bị thương hay không, có nguy hiểm hay không.Trong khoảng thời gian này cô đã đến tìm Phương Tử Quân hai lần nhưng Phương Tử Quân cũng không có tin tức gì, chỉ nói rằng người nhà không đề cập đến chuyện ở tiền tuyến thì tức là mọi thứ vẫn tốt đẹp, bảo cô yên tâm. Bản thân chị ấy cũng từng trải qua như thế nên rất hiểu rõ tâm trạng của Cố Uyển, chỉ có thể khuyên bảo đôi điều, họ gả cho người lính thì phải gánh chịu nhiều hơn người bình thường, hy vọng Cố Uyển có thể làm quen dần.Vì nhớ nhung Tần Chí Quân nên Cố Uyển không thể sống trong tiểu viện được nữa. Cô thu dọn xoong chảo và nồi sắc thuốc, sau đó đến hiệu thuốc mua mấy chục phần dược liệu cần thiết cho Hồi Xuân Đan kèm với những dược liệu khác, rồi trực tiếp đi xe về khu nhà tập thể ở nơi đóng quân. Ở đây cô có thể nhận được động thái từ tiền tuyến nhanh hơn, nếu Tần Chí Quân trở về thì cũng có thể gặp được cô ngay lập tức.Một tháng chưa về đây, hình như có hàng xóm mới dọn đến ở bên cạnh, cửa đang mở và có người ở trong đó.Cố Uyển không quá tò mò, cô đặt đồ xuống rồi khoá cửa lại, lần lượt chuyển đồ từ ký túc xá của Tần Chí Quân đến đây, chẳng hạn như lò than tổ ong, nồi, than đá, chăn ga gối đệm và những thứ khác.Thường ngày cảm thấy trong ký túc xá không có gì cả, nhưng khi dọn thì đúng là có khá nhiều đồ lặt vặt. Cố Uyển rất khoẻ, sau khi đi vài chuyến, ngoại trừ những vật dụng lớn như giường và bàn làm việc ra, thì cô gần như đã dọn sạch hết những thứ còn lại.Đến khi cô dọn xong trời đã tối, tự mình châm lửa thì vừa nhiều khói vừa mất công, cô gắp một viên than đến tìm Uông Thu Mai để đổi một viên đang cháy. Uông Thu Mai đã không gặp Cố Uyển đã một tháng nên lúc này đương nhiên sẽ tán gẫu vài câu, hỏi cô tại sao không sống ở khu nhà tập thể. Cố Uyển nghĩ chuyện mình đi học cũng không có gì phải giấu giếm nên đã thành thật nói ra.Uông Thu Mai nghe đến trố mắt, đất nước đã khôi phục lại kỳ thi đại học vào hai năm trước, ở thị trấn của họ có người đang mang thai học đại học, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được đã kết hôn rồi mà còn đi học cấp ba, ngoài ngạc nhiên ra thì không còn suy nghĩ nào khác, chỉ là rất hâm mộ nói: “Thật là ngưỡng mộ, em nhìn xem chị bây giờ chỉ có thể quây quần bên con nhỏ thôi.”Cố Uyển rất thích cô bé Hách Thu, khi nghe cô ấy nói như vậy thì bảo: “Chị dâu ngưỡng mộ em đi học, còn em thì lại rất ngưỡng mộ chị có đôi trai gái đáng yêu như thế."Sau khi tán gẫu vài câu thì Cố Uyển biết được hàng xóm mới của mình là ai rồi, nghe nói là nhà mới mà Phó Tiểu đoàn trưởng của Tiểu đoàn ba đang chuẩn bị để kết hôn, đơn xin kết hôn cũng đã nộp lên, bên nữ làm ở đoàn văn công, tên là Tống Tử San.Khi nghe thấy Tống Tử San thì Cố Uyển hơi sững sờ, lúc đó cô ta đã chặn Tần Chí Quân ở đường lên núi để tỏ tình, phân tích một đống ưu điểm khi cưới cô ta và nhược điểm của cô gái nông thôn như cô, nhờ vào sự kích thích của cô ta ngày hôm đó mà cô mới có ý định tiếp tục đi học.Cô ta sắp lấy chồng nhanh như thế à? Hơn nữa còn trở thành hàng xóm của nhau.Cô đem chuyện này nghe cho vui thôi chứ không để tâm, về nhà đun nước pha cho mình một cốc sữa mạch nha và ăn chút đồ ăn vặt tạm bợ, cầm cuốn sách trong không gian, lật giở một hồi rồi chìm vào giấc ngủ.Cô là người luôn ngủ rất ngon, nhưng đêm đó đột nhiên gặp ác mộng, trong giấc mơ một mảnh tối đen, thỉnh thoảng có ánh lửa sáng lên do pháo nổ, lờ mờ cảm thấy đó là chiến trường, nhưng lại bị sương mù che mắt khiến cô không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả, trong lòng cũng hoảng loạn.Cô kinh hãi toát mồ hôi lạnh ngồi dậy, Tần Chí Quân gặp chuyện rồi, chắc chắn là anh đã gặp chuyện rồi. Loại cảm giác này rất tệ. Trong khoảng thời gian này, cô cũng lo lắng nhớ nhung anh, nhưng chưa bao giờ vì lo lắng mà gặp một giấc mơ như vậy, hơn nữa, cảm giác sợ hãi đó quá mãnh liệt.Cô tuỳ ý mặc quần áo vào, lại không biết nên làm gì bây giờ.Tìm chị Tử Quân? Nhưng chị ấy sống ở thành phố B. Cố Uyển lo lắng đi loanh quanh trong nhà rồi nghĩ đến Chính uỷ Chu. Chính uỷ Chu vẫn đang ở trong quân khu, nhưng nửa đêm nửa hôm như vậy, cô không biết tìm ông ấy như thế nào.Lúc này, Cố Uyển cảm thấy hối hận vì mình đã không đi dạo khắp nơi kết giao với nhóm quân tẩu ở khu nhà tập thể từ trước, ít nhất cũng biết đường thì thời điểm này sẽ không đến nỗi không biết nên tìm người ở đâu. Cô nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh, cầm chìa khoá rồi đi ra ngoài.Thời điểm này trong quân khu, nơi nào không có người, nhưng ở cổng sẽ luôn có người đứng gác, nếu tìm được binh lính đứng gác thì sẽ có người đưa cô đến nhà Chính uỷ Chu.Đêm rất tối, cô vội vàng ra ngoài nên chỉ khoác một chiếc áo bông, nhưng cô không thấy lạnh, sự hồi hộp trong giấc mơ đó khiến cô sợ hãi. Cố Uyển đã đi bộ hơn mười phút từ khu nhà tập thể đến trạm gác của nơi đóng quân. Chu Trường An đang đứng canh gác nhận ra cô, ngạc nhiên hỏi: “Chị dâu, chị đây là?"“Cậu có thể đưa tôi đến gặp Chính uỷ Chu không?"Nửa đêm đi tìm Chính uỷ, Chu Trường An không biết đã xảy ra chuyện gì nên hỏi Cố Uyển, Cố Uyển không thể nói rằng là do cô đã nằm mơ. Cô biết mình làm như vậy là rất vô lý, nhưng cô không thể ngồi yên được.Bởi vì có ấn tượng tốt với Cố Uyển, lại thêm thân phận của Tần Chí Quân, Chu Trường An thấy sắc mặt của cô không tốt nên cũng không hỏi sâu hơn, cậu ta bảo Cố Uyển ngồi chờ ở phòng canh gác, rồi đi gọi người.Cố Uyển gật đầu và ngồi chờ ở phòng canh gác.Bên phía khu nhà tập thể, Chu Học Binh nửa đêm bị gọi dậy, nghe Chu Trường An nói rằng vợ của Tần Chí Quân chạy đến phòng canh gác nhờ giúp đỡ, ông không thể nghĩ ra được chuyện gì lại khiến cho Cố Uyển phải tìm người vào lúc nửa đêm như thế. Nói với vợ rằng sẽ ra ngoài xem xét, sau đó ông mặc quần áo vào rồi đi cùng với Chu Trường An. Sau khi tìm được người thì Chu Trường An mới giải thích tình hình, hơn hai mươi phút sau thì Chu Học Binh đã đến nơi. Ông ấy đến khá nhanh, nhưng Cố Uyển ở phòng canh gác lại cảm thấy một giây như một năm vậy, vừa nhìn thấy Chu Học Binh thì cô lập tức đi tới. Chu Học Binh nhìn bộ dạng này của cô, rõ ràng là ra ngoài rất vội vã nên ông ấy vội hỏi: “Vợ Chí Quân, có chuyện gì sao?”Cố Uyển tạ lỗi trước: “Chính uỷ Chu, cháu biết là không thỏa đáng khi nửa đêm gọi chú ra đây, chỉ là vừa nãy cháu đã mơ thấy tiền tuyến, tim đập nhanh dữ dội. Cháu sợ Chí Quân đã gặp chuyện, thực sự không thể đợi đến lúc trời sáng được, bên phía chú có thể liên lạc được với anh ấy không?” Nằm mơ à, Chu Học Binh có cảm giác dở khóc dở cười, vợ của Chí Quân còn quá nhỏ tuổi. Ông có thể làm đến Chính uỷ, tính tình rất tốt và cũng khá bao dung với mọi người, ít ra thì ông không tức giận khi bị gọi ra vào lúc nửa đêm vì một chuyện như vậy. Thay vào đó, ông kéo chiếc ghế đẩu ra bảo Cố Uyển ngồi xuống rồi bắt đầu công tác tư tưởng của mình.“Cháu đừng hoảng sợ, chú nghĩ đây có lẽ là do cháu ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mơ thấy, những người lính như bọn chú thường hay nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, áp lực của những người vợ lính quả thực rất lớn, nhất là người mới kết hôn như cháu, vẫn còn chưa quen với những điều này, cháu phải học cách thư giãn và giảm bớt áp lực cho bản thân..." Mặc cho ông ấy nói sao đi nữa thì Cố Uyển vẫn rất cố chấp, chỉ hy vọng ông ấy có thể liên lạc với phía tiền tuyến. Không cần phải liên lạc với chính Tần Chí Quân, cô chỉ cần khẳng định anh an toàn là được rồi.Chu Học Binh cảm thấy Cố Uyển vô cớ gây rối, vì vậy ông ấy kiên nhẫn khuyên: "Vợ Chí Quân à, những giấc mơ thông thường đều sẽ ngược lại. Nếu cháu mơ thấy những chuyện xấu, thì phần lớn đó lại là chuyện tốt. Hơn nữa, Chí Quân đã ra tiền tuyến hơn một tháng, cháu lo lắng đúng không? Chú cũng vậy, nhưng chú không thể gọi ra tiền tuyến để hỏi tin tức chỉ vì lo lắng. Những người lính liên lạc ở tiền tuyến đều phải chịu trách nhiệm trong việc điều động tất cả các bên vào lúc này. Đây là chuyện vô cùng hệ trọng. Cháu nói xem, nếu như người nhà đều bởi vì lo lắng rồi đến tìm chú gọi lên tiền tuyến thì còn ra thể thống gì nữa chứ?"Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, Cố Uyển rốt cuộc cũng không thuyết phục được Chu Học Binh. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. Cố Uyển cắn răng trở lại khu nhà tập thể, cô đem quần áo mặc chỉnh tề, mang theo tiền và phiếu, lại cầm theo đèn pin của Tần Chí Quân, khoá cửa và đi thẳng về phía cổng quân khu.Nếu ở đây không giúp đỡ được, cô phải đi tìm Phương Tử Quân, dù sao cũng không thể ngồi ngốc ở đây mà chờ tin tức.Chu Trường An thấy cô đi tới, liền hỏi. Cố Uyển nói cô vào thành phố."Vào lúc này sao?" Chu Trường An sửng sốt, lúc này đã khuya, một người phụ nữ yếu đuối như cô nói muốn đi bộ mấy giờ vào thành phố.Cố Uyển đáp lời cậu ta, bước chân cũng không dừng lại. Lúc này trong quân khu vẫn còn ánh đèn, nhưng bên ngoài lại đen kịt một màu. Bên ngoài quân doanh là những dãy núi trải dài, giờ phút này tựa như dã thú ngủ đông đang nằm rạp trên mặt đất. Cố Uyển sợ không? Cô sợ. Nhưng cô lại càng phải tìm người giúp tìm hiểu tin tức càng sớm càng tốt.Chính ủy Chu không thể làm việc này, nhưng chị Tử Quân nhất định sẽ giúp cô. Cố Uyển không có số điện thoại của nhà họ Chu, vậy nên lúc này cô chỉ có thể đến đại viện tìm người.Chu Trường An thấy cô trả lời xong liền lao vào màn đêm, gấp đến độ hô vài tiếng "chị dâu" cũng không gọi được người.Cậu ta nghiến răng, nhờ đồng đội đang trực ban coi giúp mình một lát, sau đó chạy về ký túc xá, lay tỉnh một đồng chí đang ngủ say nhờ anh ta thay mình canh gác, rồi vội vàng cầm đèn pin đuổi theo.Cậu ta nhìn theo bóng người đang đi xa, nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra, khi Phó Tiểu đoàn trưởng Tần trở lại nhất định sẽ vặn cổ cậu ta.Đường đêm đi lại khó khăn nhưng Cố Uyển đi rất nhanh, Chu Trường An chạy ước chừng mười phút mới đuổi kịp cô.Cố Uyển nhìn thấy một ánh đèn pin khác bèn quay đầu lại, thấy là tiểu chiến sĩ gác cổng lúc nãy thì hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"Chu Trường An nói: "Chị dâu, khắp nơi đều là rừng núi, chị lại là con gái buổi tối đi một mình không an toàn. Từ nơi này đến thành phố B phải đi bộ ít nhất bốn giờ đồng hồ, nếu như có chuyện gì xảy ra với chị thì phải làm sao đây? Em đã nhờ đồng đội đứng gác thay mình, để em đi với chị."Cố Uyển hơi bất ngờ, nói: "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."Hơn bốn giờ đi đường vào ban đêm, cô cũng không phải không sợ hãi, chỉ là trong lòng lo lắng cho Tần Chí Quân đã lấn át đi nỗi sợ này. Giờ đây có chiến sĩ ở quân khu đi cùng, tự nhiên là sẽ an toàn hơn, cô cũng không ra vẻ nói mình không cần.Chu Trường An cười cười, nói: "Không cần cảm ơn, chị dâu, chị đến thành phố B là tìm người có thể giúp chị thăm dò tin tức của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần sao?""Đúng vậy, tôi dự định sẽ tìm chị Tử Quân, chính là vợ của Tiểu đoàn trưởng Chu." Cô đáp, bước chân càng nhanh hơn.Chu Trường An biết Phương Tử Quân, cậu ta cũng đã nghe nói qua về bối cảnh của gia đình Chu Dương, lúc này nghe Cố Uyển nói muốn đi tìm Phương Tử Quân, cậu ta cảm thấy không chừng có thể sẽ thăm dò được tin tức.Vừa rồi Cố Uyển cùng Chính ủy Chu nói chuyện lâu như thế, cậu ta ở trạm gác cũng nghe được đại khái. Chính ủy Chu cảm thấy Cố Uyển có chút cố tình gây sự nhưng Chu Trường An lại thấy cô đối với Phó Tiểu đoàn trưởng Tần thật tốt.Bởi vì nằm mơ thấy Phó Tiểu đoàn trưởng Tần xảy ra chuyện mà nửa đêm cô đi tìm Chính ủy nhờ giúp đỡ, lúc này ba giờ khuya liền một mình đến thành phố B. Chu Trường An càng kính trọng Cố Uyển hơn, đối với Phó Tiểu đoàn trưởng Tần của bọn họ lại thêm nhiều phần ghen tị.Một đường không nói chuyện, chỉ có hai ánh đèn pin tiến về phía trước trong bóng tối.Chu Học Binh trở về khu nhà tập thể, vợ ông ấy hỏi Cố Uyển vì sao lại tìm ông lúc nửa đêm. Ông ấy lắc đầu, đem chuyện Cố Uyển nằm mơ thấy Tần Chí Quân bị thương liền nhờ ông gọi lên tiền tuyến hỏi thăm tin tức nói ra. Lúc này đang ở trong nhà, khi nói những lời này cùng vợ, trong giọng điệu ông ấy không khỏi mang theo vài phần oán trách.Vào mùa đông, bất kỳ ai hơn nửa đêm bị gọi ra ngoài bởi vì chuyện như vậy đều sẽ có chút tức giận, mấu chốt là, ông khuyên gần một tiếng đồng, nói đến khô cả miệng, người cũng nghe không lọt.Vợ của Chu Học Binh cũng lắc đầu, nói: "Còn quá trẻ."Hai vợ chồng lại đi ngủ, không tiếp tục đề cập đến chuyện đó. Chu Học Binh không biết rằng, Cố Uyển trở về liền đi đến thành phố B vào nửa đêm. Hơn sáu giờ, trời vừa sáng. Cố Uyển cùng Chu Trường An đã đi ước chừng ba giờ đồng hồ, lúc này vừa đến ngoại thành thành phố B. Khi đi ngang qua một quán điểm tâm, cô mua bánh bao và sữa đậu nành cho cô và Chu Trường An.Chu Trường An cũng không khách khí, nhận lấy liền bỏ vào miệng, lại liếc mắt nhìn Cố Uyển. Cô thoạt nhìn trông mềm yếu nhưng ba giờ đi đường vào ban đêm ngay cả hơi thở cũng không rối loạn, trong lòng cậu ta rất bội phục.Lúc này ở ngoại thành đã có một chuyến xe buýt, hai người đi đến trạm dừng nhìn một chút, chờ chuyến xe có thể tới đại viện liền lên.Sau khi xuống xe lại đi bộ thêm một đoạn, Cố Uyển cuối cùng cũng đến cổng đại viện lục quân vào lúc 6 giờ 40 phút. Chiến sĩ gác cổng nhìn thấy Chu Trường An một thân quân trang, liền hướng hai người chào một cái và hỏi họ đến tìm ai.Cố Uyển không biết tên chú Chu, đành phải nói là tìm con dâu của Sư trưởng Chu, Phương Tử Quân.Chiến sĩ gác cổng biết Phương Tử Quân, sau khi hỏi tên Cố Uyển liền gọi điện thoại đến Chu gia nói rõ tình huống.Cố Uyển và Chu Trường An đứng chờ ở bên ngoài.Cùng lúc đó, từ trong đại viện một chiếc xe Jeep chạy ra. Phương Ngạn đang ngồi trên xe tùy ý quét mắt thì bỗng dưng hô một tiếng dừng xe.Hạ Phong ngồi ở ghế lái, kinh ngạc hỏi: "A Ngạn, sao lại dừng xe?"Phương Ngạn không đáp lại lời dượng mà quay đầu sang Hạ Mẫn đang ngồi bên cạnh, nói: "Mẫn Mẫn, em nhìn một chút xem đó có phải là Cố Uyển hay không?"Hạ Mẫn lần theo tầm mắt của cậu mà nhìn ra ngoài, đôi mắt cô nàng bỗng mở to. Khuôn mặt đó, dáng người đó, thậm chí cả chiếc váy đó, cô ấy đều rất quen thuộc, không phải Cố Uyển thì là ai? Thế nhưng màu da không đúng. Lúc này lông mày người đó đang nhíu lại, đứng bên ngoài đại viện và ngóng nhìn vào trong.Cô ấy không chút suy nghĩ liền mở cửa xe nhảy xuống, Tần Nhã Lan ngồi ở ghế phụ liền gọi với theo: "Mẫn Mẫn, con xuống xe làm gì thế?"Bà ấy cảm thấy con gái nhà mình thật không hiểu chuyện, liền phàn nàn: "Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, dượng của nó còn đang trong bệnh viện, nó đây là đang muốn làm gì."Tần Nhã Thanh so với em gái thì càng thân với Hạ Mẫn hơn. Từ nhỏ con bé đã được nuôi dưỡng ở nhà bà, không khác gì con gái ruột. Khi nghe Tần Nhã Lan phàn nàn, dù bà đang rất nóng lòng đến bệnh viện nhưng cũng không nhiều lời."Có lẽ là có chuyện gì, Mẫn Mẫn là người có chừng mực, hẳn là sẽ mau chóng trở lại thôi." Cố Uyển đang nhìn vào trong đại viện chờ Phương Tử Quân thì bỗng nhiên vai bị vỗ một cái.Dọa cô nhảy dựng.Ngay cả Chu Trường An cũng theo bản năng mà cảnh giác. Sau khi thấy đó là một người phụ nữ, cậu ta mới không tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store