Drop Thap Nien 80 Co Vo La Ho Ly Tinh
Lúc Tần Chí Quân trở lại đã sắp tám giờ, Cố Uyển vừa đọc sách vừa chờ anh. Thấy trên người, trên đầu anh nào là cỏ vụn, nào là bùn thì biết anh huấn luyện cả ngày không thoải mái, cô mở tủ ra cầm quần áo cho anh mau đi tắm rồi trở lại nghỉ ngơi.
Tần Chí Quân liếc mắt thấy trừ kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tủ quần áo còn có thêm một cái quần có chất vải giống vậy ở bên trong, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Cố Uyển nhìn theo tầm mắt của anh, cười nói: "Cái này là cùng một bộ với kiểu áo Tôn Trung Sơn, lần trước mua quần áo cho anh không mang đủ tiền, hôm qua trước khi tới em đi một chuyến đến cửa hàng tổng hợp mua về."
Tần Chí Quân không biết mình có tâm trạng gì, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, nhẹ nhàng ngắt mũi Cố Uyển: "Cô nhóc ngốc, em có mua quần áo cho mình không?"
Mũi bị kẹp, không có cách nào hô hấp làm cô có hơi khó thở, cô kéo tay anh xuống, nhưng ánh mắt cong cong đều là ý cười: "Chị Tử Quân hẹn em ngày mai đi dạo, ngày mai em sẽ mua cho mình."
Cô cầm khăn lông, xà phòng thơm, tất cả đồ đều đưa cho anh rồi đẩy anh đi tắm, lại nói: "Lề mề quá, thay quần áo đừng tự giặt trong phòng tắm, mang về em giặt."
Tần Chí Quân tắm xong thì không trực tiếp về ký túc xá, mà đi đến phòng làm việc của anh, cầm một phong thư từ trong bàn làm việc, bỏ vào túi áo rồi mới trở về.
Dĩ nhiên là anh đã giặt và phơi quần áo xong, Cố Uyển mở cửa cho anh, thấy trong chậu rửa mặt của anh chỉ có đồ rửa mặt thì hơi trừng anh, nói: "Sao em có cảm giác em tới mà không làm gì giúp anh được."
Tần Chí Quân bỏ đồ xuống, kéo đôi tay trắng nõn của Cố Uyển lên nhìn, nói: "Tay xinh đẹp như vậy thì anh phải nuôi dưỡng tốt, anh làm việc thô ráp là được, hơn nữa, ai nói em không giúp được anh?"
Cố Uyển nhìn anh, nhưng anh cười cười không nói tiếp, lấy một phong thư từ trong túi áo ra và đưa cho Cố Uyển, nói: "Đây là trợ cấp của tháng tám và tháng chín được trả mấy ngày trước, tổng cộng là một trăm bảy mươi tám đồng, em cầm một trăm bảy mươi hai đồng đưa chị dâu, coi như là tiền thuê phòng nửa năm nay, anh đã hỏi rồi, đây là giá thị trường. Bên Chu Dương không chịu nhận, ngày mai em đi dạo phố cùng chị dâu thì đưa, nếu chị dâu không chịu nhận, em xem rồi mua vài món đồ cho Tiểu Mễ cũng được, còn lại em giữ trong tay mà dùng."
Cố Uyển cầm phong thư nặng trĩu đó, trừ tiền còn có một ít phiếu, lần trước anh nộp tiền sạch sẽ, chỉ chừa chút phiếu lẻ tẻ cho mìmh dùng. Giờ anh vừa nhận trợ cấp lại đưa hết cho cô, Cố Uyển cảm thấy người đàn ông này thương cô đến không có biên giới.
Khi còn bé, thấy mẹ cô chia nhà với bà và bác cả, vì quyền tài chính trong nhà mà ồn ào với ba cô không biết bao nhiêu lần. Mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng không cần biết mẹ khóc náo hay là la hét treo cổ tự tử, ba cô đều không bỏ, chỉ mỗi tháng cho chút tiền dầu gạo, dùng hết rồi lấy ở chỗ ba cô, mẹ cô lải nhải nửa đời cũng không thành công.
Đến lượt cô, người đàn ông tốt đến không còn lời gì để nói, tốt đến mức khiến cô cũng cảm thấy hâm mộ chính mình, như vậy thật kỳ quái, nhưng sự thật chính là như vậy, không biết cô có chỗ nào đáng giá để anh cưng chiều đến vậy không.
Cô rút ra mười hai tờ nhân dân tệ từ bên trong, nhét lại phong thư nặng trĩu vào tay Tần Chí Quân, cẩn thận nói với anh: "Trước đây anh cho em tiền em đều không động đến, em mang tiền thuê phòng cho chị dâu, còn lại anh giữ dùng cho mình. Sao đàn ông như anh có thể không có một chút tiền trên người, có chuyện gì phải tốn tiền mà em lại không ở bên cạnh anh, chẳng lẽ để anh đưa tay hỏi mượn người ta."
Thanh âm mềm mại, dịu dàng.
Cô bé dịu dàng như vậy, khuôn mặt nhỏ không lớn bằng bàn tay anh, mi mắt cong lên, mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa ngoan vừa dịu dàng vừa đẹp, cô cúi đầu tập trung đếm tiền, cái miệng nhỏ nói liên tục đều tính toán là vì anh, vẻ nghiêm túc kia làm trái tim Tần Chí Quân mềm đến muốn tan chảy, sao lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ.
Khóe môi của anh nhếch lên thật cao, không nỡ lên tiếng cắt đứt lời cô.
Đến khi Cố Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới cong mắt nói: "Vợ rất thương anh, vậy anh nghe lời em. Có điều không cần giữ hết, có mười mấy đồng trên tay đã đủ dùng, chi phí ăn mặc đều là bộ đội chi, anh cũng không có chỗ để tiêu."
Anh nói: "Ngày mai đi dạo phố thì mang nhiều tiền chút, mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, anh thích nhìn em ăn mặc thật xinh đẹp.”
Cố Uyển bị anh nói đến trên mặt hồng hồng, nói: "Trong túi xách của em còn hơn ba mươi đồng, mua hai bộ quần áo là đủ."
Cô nói thật, đi đạo của hàng tổng hợp phía tây hai lần, quần áo nữ mùa thu có giá dưới bảy hoặc tám đồng một món, lần trước tùy tiện cầm món tạm được lên hỏi giá, là mười hai đồng.
Trong mắt anh nảy lên ý cười: "Mang theo thật à, cho anh xem một chút."
Cố Uyển nhìn anh, có gì mà tin hay không tin, cô kéo ngăn kéo bàn ra, lấy ra bọc nhỏ đựng tiền từ trong túi quân dụng của cô, mở nút buộc ra cho anh nhìn tiền bên trong.
Sao lại ngoan như vậy, Tần Chí Quân không nhịn được cười.
Anh cầm lấy túi tiền kia, rút mười tám đồng từ trong phong thư ra, ném vào trong ngăn kéo, mấy tờ khác đều lấy ra, kể cả mười hai đồng của Cố Uyển vừa rồi đều bỏ vào trong túi tiền thêu thủ công vàng nhạt của cô, rồi nhét một chồng phiếu nhỏ vào cho cô, một cái ví tiền nhét đầy ắp, lúc này anh mới hài lòng.
Cố Uyển thấy mà trợn tròn mắt, Tần Chí Quân như nghĩ đến cái gì, lại lấy hai đồng và ít phiếu lẻ tẻ từ trong túi tiền kia ra, bỏ ví tiền vào trong túi giúp cô, để hai đồng và ít phiếu lẻ tẻ ở bên ngoài túi, nói: "Ngày mai đi dạo phố, em ngồi xe hoặc mua chút đồ ăn thì lấy ít phiếu lẻ tẻ, ví tiền để riêng, khi đến cửa hàng tổng hợp trả tiền thì lấy thêm ra, cẩn thận một chút, đừng để bị trộm."
Anh muốn nói chuyện này sao?
Cô nhìn cái túi bị anh đóng lại, định nói phải trái cùng anh, nhưng vừa rồi đã nói một lần, cô có hơi buồn bực nhìn Tần Chí Quân, véo mấy ngón tay anh, hơi oan ức nói: "Em vừa nói mà anh đều không nghe, bên cạnh anh nên giữ lại ít tiền."
“Ừ, biết rồi" Tần Chí Quân đáp ứng sảng khoái, ngược lại kéo tay cô lên hôn một cái, dịu dàng nói: "Vậy ngày mai vợ dùng mua quần trước áo, khi trở về em mang ít tiền cho anh tiêu, có được không?
Anh hôn ngón tay cô còn chưa đủ, còn ngậm vào trong miệng mút một chút, môi anh nóng bỏng, ánh mắt nhìn cô chuyên chú, con người rất sáng.
Bên tai Cố Uyển nóng lên: “Vâng."
Yết hầu anh giật giật, dán lên thuỳ tai hồng hồng của cô: "Vậy đi ngủ, có được không?"
Giọng nói anh khàn khàn, Cố Uyển cảm thấy anh nói ngủ, nhất định không phải chỉ là ngủ.
Loại chuyện này, tại sao còn muốn hỏi cô vậy, cô cắn môi không chịu nói, chân mềm đến mức đứng không vững, bị Tần Chí Quân ôm eo kéo vào trong ngực, đầu lưỡi anh vòng vo ở vành tai cô, khiến cả người cô run lên.
Răng anh nhẹ nhàng cà thùy tai cô, vật nhỏ mượt mà, xinh xắn, không đeo khuyên tai như phần lớn các cô gái, vừa đẹp vừa đầy đặn, ngậm ở giữa răng môi không biết xinh đẹp bao nhiêu.
Cố Uyển đã đứng không vững, gò má đỏ ửng, rõ ràng... Cô mới là hồ ly tinh...
Tần Chí Quân cảm giác hô hấp của cô có hơi dồn dập, người mềm nhũn, trong mắt anh thoáng qua nụ cười. Anh ôm cô ngồi xuống ở mép giường, đầu lưỡi đi vòng xoáy sau tai nhỏ của cô, Cố Uyển nhịn không được rên rỉ ra tiếng: "Đừng, đừng liếm chỗ đó."
Người cô không chỉ mềm nhũn, còn rất nóng, hơi nóng không thể thoát ra khỏi cơ thể khiến cô khẽ nhếch môi, vừa hoảng hốt vừa khó chịu.
Tần Chí Quân ngậm cả tai cô, Cố Uyển khẽ hô một tiếng vô cùng ngắn ngủi, mềm nhũn mà dựa vào vai anh.
Anh nghiêng đầu đuổi theo nhẹ gặm thùy tai cô, bản thân cũng động tình đến lợi hại, nhưng vẫn cố chấp hỏi cô: "Có được không?"
Anh một bên cắn tai cô, một bên thấp giọng đến mức gần như thì thầm hỏi, tay Cố Uyển đang run, từng bộ phận trên cơ thể đều run, cô vừa khát vừa khó chịu.
"Tần... Đại ca..." Cô mềm nhũn cầu xin, lại quyến rũ ra nước.
Tần Chí Quân hôn từng chút, từ vàng tai cô ra sau tai và cần cổ xinh đẹp, thơm, vô cùng thơm.
Hương thơm ấm áp, nhàn nhạt, khó tìm tung tích trên cơ thể cô nhóc sẽ trở nên đậm hơn khi cô động tình, sau tai có, cổ có. Thân thể cô càng nhạy cảm, nơi có hương thơm ấm áp kia càng đậm đà. Anh ngửi mùi thơm kia, hô hấp ngày càng nặng nề. Anh tìm mùi thơm từ cổ cô, rồi chuyển tới tai phải, để lại sự ẩm ướt, tham lam, lưu luyến.
Cố Uyển chịu không nổi, miệng khô khốc, còn có chỗ nào đó trên người khó chịu lại nói không nên lời, muốn Tần Chí Quân chăm sóc miệng lưỡi sắp bốc lửa của cô. Cô nói, không nói ra miệng được, động, không thể động đậy. Cô vươn đầu lưỡi ra liếm một bên cổ Tần Chí Quân, thân thể Tần Chí Quân run lên, rốt cuộc cũng hôn cô.
Cố Uyển chết khát, quấn lấy đầu lưỡi Tần Chí Quân, hướng vào trong khoang miệng anh thăm dò.
Sự nhiệt tình của cô làm cho Tần Chí Quân hưng phấn muốn chết, nắm sau gáy cô hôn vô cùng tàn bạo, sướng đến mức ngón tay đều run lên.
Bình thường vợ anh hay xấu hổ, chỉ khi nào động tình liền sẽ rất thành thật, anh thật yêu chết loại phản ứng này của cô.
Toàn thân Cố Uyển nóng lên, thùy tai đỏ như có thể nhỏ máu, nửa là phản ứng của thân thể, nửa là xấu hổ.
Ý thức của cô vẫn tỉnh táo, nhưng bản năng của thân thể thì cô đã sớm không thể khống chế. Hơi thở trên người Tần Chí Quân vốn đặc biệt, bị anh khiêu khích như vậy, cô hoàn toàn mất khống chế.
Anh huấn luyện một ngày nên rất mệt mỏi, chỉ mong anh đừng hôn nữa, cô rất khó chịu.
Tần Chí Quân nào biết mệt mỏi, cả người không hề dùng sức. Hai người hôn nhau khiến cho lửa văng khắp nơi, anh cũng không hỏi có được hay không, anh không chờ được.
Một tay chạm vào dây đèn tắt đèn, anh ôm Cố Uyển trực tiếp ngã xuống giường.
Giường đơn rộng một mét, ôm người cũng khó có thể lăn lộn, Cố Uyển mềm như bùn tuỳ ý Tần Chí Quân đùa nghịch. Trong bóng đêm có tiếng cắn nuốt và tiếng khóc rưng rức của Cố Uyển, sợ bị người ta nghe thấy, cô cắn chặt môi mình.
Tần Chí Quân sợ cô cắn bị thương bản thân, cầm áo lót anh vừa cởi xuống để cô cắn.
Anh không biết, nếu mùi thơm cơ thể của Cửu Vĩ Hồ được thêm vào những thứ anh nuốt xuống hợp lại thì thần tiên cũng không chịu nổi, mặc dù huyết mạch của cô mỏng manh, nhưng không phải là thứ mà một người phàm như anh chống cự được.
Vui sướng tột cùng, anh giống như thực tủy biết vị mà không muốn dừng lại, thể chất Cố Uyển còn kỳ lạ, sau mấy lần ngất đi cho đến lúc nửa đêm, anh mới tìm về lý trí của mình.
Nghĩ đến cô nhóc và Phương Tử Quân đã hẹn sáng mai lên thành phố, anh cố gắng bình phục ngọn lửa lại có xu thế ngẩng đầu, xử lý sạch sẽ cho Cố Uyển rồi ôm cô ngủ.
Trong ba, bốn giờ, ngay cả khi không có ý thức anh cũng biết anh không nên càng ngày càng lâm vào tinh thần trạng thái như thế này, anh nhìn chăm chú Cố Uyển ở trong bóng tối một hồi, cảm thấy mình đại khái, có thể, cưới được bảo bối.
Bộ đội dậy lúc 6 giờ, khi Tần Chí Quân tỉnh dậy, anh phát hiện tư thế ngủ cùng cô vợ nhỏ, ừm... Rất lạ.
Không biết cô nửa treo ở trên người anh từ lúc nào, ngày hôm qua chơi đùa quá điên cuồng, anh dọn dẹp cho cô sau đó không mặc quần áo vào, bây giờ chân cô cứ như vậy mà vắt ở ngang hông anh, hai người ngủ nghiêng, quả thực rất nguy hiểm.
Đầu Tần Chí Quân nghiêng về sau, nhìn mặt cô nhóc ngủ, ngủ rất ngon, chẳng qua hôm nay khí sắc của cô phá lệ tốt, mặt như hoa đào làm cổ họng anh có hơi căng lên.
Nếu không phải anh có nhiệm vụ huấn luyện và cô nhóc lại hẹn người ta, sáng sớm hôm nay Tần Chí Quân sẽ không cho cô có cơ hội xuống giường.
Nghĩ tới đây, anh lại có hơi tiếc nuối, lấy chân cô ra, cố gắng không gây ra động tĩnh gì và xuống giường.
Xưa nay Cố Uyển thức dậy sớm, bởi vì đêm qua quá mệt mỏi nên hôm nay mới ngủ sâu. Mặc dù Tần Chí Quân cẩn thận không gây ra tiếng động, muốn cô có thể ngủ thêm nửa giờ, nhưng động tĩnh binh lính thức dậy rửa mặt ở bên ngoài không nhỏ, cô vẫn tỉnh dậy.
Vừa nhìn thấy Tần Chí Quân, trí nhớ đêm hôm qua đội về, cả người Cố Uyển không tốt lắm. Tần Chí Quân thì cảm thấy cô đã là vợ anh, cái gì nên làm cái gì không nên làm hai người đã làm hết, nên anh không hề cảm thấy ngượng ngùng. Cầm quần áo của Cố Uyển anh để ở trên ghế trước khi ngủ ngày hôm qua cho cô.
Còn ở trên môi Cố Uyển mổ một chút, cười nói chào vợ.
Chào.
Cố Uyển đè một chữ chào ở cổ họng như tiếng muỗi kêu, chui trong chăn mặc quần áo tử tế rồi mới xuống giường.
Tần Chí Quân để cô hôm nay chơi vui vẻ, mua quần áo gì buổi tối anh đều muốn xem qua, nhất định phải lấy ra số lượng quần áo mua cho cô bằng mua quần áo cho anh.
Cố Uyển giục anh mau ra ngoài, lúc cô gấp chăn nhìn thấy ga trải giường nhăn nhúm, mới nhớ tới ga trải giường giặt đêm qua, ngày hôm qua cô còn định trời chưa sáng đi thu về, thì bị Tần Chí Quân chơi đùa mà ngủ quên mất.
Nhìn màu sắc đáng ngờ trên ga trải giường này, cô để tay lên tường, trán nhẹ nhàng đập mấy lần đụng phải mu bàn tay.
Đến sáu rưỡi, người bên ngoài đã đi hết, cô mới nhanh chóng đi đến chỗ phơi quần áo thu ga trải giường kia lại, cảm giác như ăn trộm.
Cô nhanh chóng thay ga trải giường, giấu ga trải giường bẩn đi trước. Cô mới tới hai ngày, mỗi ngày giặt ga trải giường một lần mà bị người ta phát hiện thì cô không có mặt mũi gặp ai.
Sáu giờ mười lăm, Phương Tử Quân bế Tiểu Mễ tới, Cố Uyển đeo một chiếc túi nhỏ, khóa cửa, đi ra ngoài cùng cô ấy. Xe bộ đội đậu ở cổng nơi đóng quân, khi họ lên xe, trên xe đã có một người ngồi, là Tống Tử San.
Cô ta thấy Phương Tử Quân thì lãnh đạm chào đại tẩu, còn không có phản ứng gì với Cố Uyển cả.
Chu gia cùng Tống gia ở cùng đại viện, bất quá Phương Tử Quân đối với Tống Tử San cũng không mấy nhiệt tình, nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi.
Xe bộ đội đi mua hàng trừ bỏ hai chiến sĩ ngồi ở ghế điều khiển phía trước, thì đằng sau chỉ có thể ngồi ba người. Tống Tử San chiếm vị trí bên trái, Phương Tử Quân ôm Tiểu Mễ ngồi ở giữa, còn lại Cố Uyển ngồi bên phải.
Phương Tử Quân vì sao không nói lời nào thì Cố Uyển không rõ ràng lắm, cô cùng Tống Tử San cũng không có gì để nói, trong xe nhất thời an tĩnh đến quỷ dị.
Tần Chí Quân liếc mắt thấy trừ kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tủ quần áo còn có thêm một cái quần có chất vải giống vậy ở bên trong, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Cố Uyển nhìn theo tầm mắt của anh, cười nói: "Cái này là cùng một bộ với kiểu áo Tôn Trung Sơn, lần trước mua quần áo cho anh không mang đủ tiền, hôm qua trước khi tới em đi một chuyến đến cửa hàng tổng hợp mua về."
Tần Chí Quân không biết mình có tâm trạng gì, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, nhẹ nhàng ngắt mũi Cố Uyển: "Cô nhóc ngốc, em có mua quần áo cho mình không?"
Mũi bị kẹp, không có cách nào hô hấp làm cô có hơi khó thở, cô kéo tay anh xuống, nhưng ánh mắt cong cong đều là ý cười: "Chị Tử Quân hẹn em ngày mai đi dạo, ngày mai em sẽ mua cho mình."
Cô cầm khăn lông, xà phòng thơm, tất cả đồ đều đưa cho anh rồi đẩy anh đi tắm, lại nói: "Lề mề quá, thay quần áo đừng tự giặt trong phòng tắm, mang về em giặt."
Tần Chí Quân tắm xong thì không trực tiếp về ký túc xá, mà đi đến phòng làm việc của anh, cầm một phong thư từ trong bàn làm việc, bỏ vào túi áo rồi mới trở về.
Dĩ nhiên là anh đã giặt và phơi quần áo xong, Cố Uyển mở cửa cho anh, thấy trong chậu rửa mặt của anh chỉ có đồ rửa mặt thì hơi trừng anh, nói: "Sao em có cảm giác em tới mà không làm gì giúp anh được."
Tần Chí Quân bỏ đồ xuống, kéo đôi tay trắng nõn của Cố Uyển lên nhìn, nói: "Tay xinh đẹp như vậy thì anh phải nuôi dưỡng tốt, anh làm việc thô ráp là được, hơn nữa, ai nói em không giúp được anh?"
Cố Uyển nhìn anh, nhưng anh cười cười không nói tiếp, lấy một phong thư từ trong túi áo ra và đưa cho Cố Uyển, nói: "Đây là trợ cấp của tháng tám và tháng chín được trả mấy ngày trước, tổng cộng là một trăm bảy mươi tám đồng, em cầm một trăm bảy mươi hai đồng đưa chị dâu, coi như là tiền thuê phòng nửa năm nay, anh đã hỏi rồi, đây là giá thị trường. Bên Chu Dương không chịu nhận, ngày mai em đi dạo phố cùng chị dâu thì đưa, nếu chị dâu không chịu nhận, em xem rồi mua vài món đồ cho Tiểu Mễ cũng được, còn lại em giữ trong tay mà dùng."
Cố Uyển cầm phong thư nặng trĩu đó, trừ tiền còn có một ít phiếu, lần trước anh nộp tiền sạch sẽ, chỉ chừa chút phiếu lẻ tẻ cho mìmh dùng. Giờ anh vừa nhận trợ cấp lại đưa hết cho cô, Cố Uyển cảm thấy người đàn ông này thương cô đến không có biên giới.
Khi còn bé, thấy mẹ cô chia nhà với bà và bác cả, vì quyền tài chính trong nhà mà ồn ào với ba cô không biết bao nhiêu lần. Mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng không cần biết mẹ khóc náo hay là la hét treo cổ tự tử, ba cô đều không bỏ, chỉ mỗi tháng cho chút tiền dầu gạo, dùng hết rồi lấy ở chỗ ba cô, mẹ cô lải nhải nửa đời cũng không thành công.
Đến lượt cô, người đàn ông tốt đến không còn lời gì để nói, tốt đến mức khiến cô cũng cảm thấy hâm mộ chính mình, như vậy thật kỳ quái, nhưng sự thật chính là như vậy, không biết cô có chỗ nào đáng giá để anh cưng chiều đến vậy không.
Cô rút ra mười hai tờ nhân dân tệ từ bên trong, nhét lại phong thư nặng trĩu vào tay Tần Chí Quân, cẩn thận nói với anh: "Trước đây anh cho em tiền em đều không động đến, em mang tiền thuê phòng cho chị dâu, còn lại anh giữ dùng cho mình. Sao đàn ông như anh có thể không có một chút tiền trên người, có chuyện gì phải tốn tiền mà em lại không ở bên cạnh anh, chẳng lẽ để anh đưa tay hỏi mượn người ta."
Thanh âm mềm mại, dịu dàng.
Cô bé dịu dàng như vậy, khuôn mặt nhỏ không lớn bằng bàn tay anh, mi mắt cong lên, mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa ngoan vừa dịu dàng vừa đẹp, cô cúi đầu tập trung đếm tiền, cái miệng nhỏ nói liên tục đều tính toán là vì anh, vẻ nghiêm túc kia làm trái tim Tần Chí Quân mềm đến muốn tan chảy, sao lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ.
Khóe môi của anh nhếch lên thật cao, không nỡ lên tiếng cắt đứt lời cô.
Đến khi Cố Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới cong mắt nói: "Vợ rất thương anh, vậy anh nghe lời em. Có điều không cần giữ hết, có mười mấy đồng trên tay đã đủ dùng, chi phí ăn mặc đều là bộ đội chi, anh cũng không có chỗ để tiêu."
Anh nói: "Ngày mai đi dạo phố thì mang nhiều tiền chút, mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, anh thích nhìn em ăn mặc thật xinh đẹp.”
Cố Uyển bị anh nói đến trên mặt hồng hồng, nói: "Trong túi xách của em còn hơn ba mươi đồng, mua hai bộ quần áo là đủ."
Cô nói thật, đi đạo của hàng tổng hợp phía tây hai lần, quần áo nữ mùa thu có giá dưới bảy hoặc tám đồng một món, lần trước tùy tiện cầm món tạm được lên hỏi giá, là mười hai đồng.
Trong mắt anh nảy lên ý cười: "Mang theo thật à, cho anh xem một chút."
Cố Uyển nhìn anh, có gì mà tin hay không tin, cô kéo ngăn kéo bàn ra, lấy ra bọc nhỏ đựng tiền từ trong túi quân dụng của cô, mở nút buộc ra cho anh nhìn tiền bên trong.
Sao lại ngoan như vậy, Tần Chí Quân không nhịn được cười.
Anh cầm lấy túi tiền kia, rút mười tám đồng từ trong phong thư ra, ném vào trong ngăn kéo, mấy tờ khác đều lấy ra, kể cả mười hai đồng của Cố Uyển vừa rồi đều bỏ vào trong túi tiền thêu thủ công vàng nhạt của cô, rồi nhét một chồng phiếu nhỏ vào cho cô, một cái ví tiền nhét đầy ắp, lúc này anh mới hài lòng.
Cố Uyển thấy mà trợn tròn mắt, Tần Chí Quân như nghĩ đến cái gì, lại lấy hai đồng và ít phiếu lẻ tẻ từ trong túi tiền kia ra, bỏ ví tiền vào trong túi giúp cô, để hai đồng và ít phiếu lẻ tẻ ở bên ngoài túi, nói: "Ngày mai đi dạo phố, em ngồi xe hoặc mua chút đồ ăn thì lấy ít phiếu lẻ tẻ, ví tiền để riêng, khi đến cửa hàng tổng hợp trả tiền thì lấy thêm ra, cẩn thận một chút, đừng để bị trộm."
Anh muốn nói chuyện này sao?
Cô nhìn cái túi bị anh đóng lại, định nói phải trái cùng anh, nhưng vừa rồi đã nói một lần, cô có hơi buồn bực nhìn Tần Chí Quân, véo mấy ngón tay anh, hơi oan ức nói: "Em vừa nói mà anh đều không nghe, bên cạnh anh nên giữ lại ít tiền."
“Ừ, biết rồi" Tần Chí Quân đáp ứng sảng khoái, ngược lại kéo tay cô lên hôn một cái, dịu dàng nói: "Vậy ngày mai vợ dùng mua quần trước áo, khi trở về em mang ít tiền cho anh tiêu, có được không?
Anh hôn ngón tay cô còn chưa đủ, còn ngậm vào trong miệng mút một chút, môi anh nóng bỏng, ánh mắt nhìn cô chuyên chú, con người rất sáng.
Bên tai Cố Uyển nóng lên: “Vâng."
Yết hầu anh giật giật, dán lên thuỳ tai hồng hồng của cô: "Vậy đi ngủ, có được không?"
Giọng nói anh khàn khàn, Cố Uyển cảm thấy anh nói ngủ, nhất định không phải chỉ là ngủ.
Loại chuyện này, tại sao còn muốn hỏi cô vậy, cô cắn môi không chịu nói, chân mềm đến mức đứng không vững, bị Tần Chí Quân ôm eo kéo vào trong ngực, đầu lưỡi anh vòng vo ở vành tai cô, khiến cả người cô run lên.
Răng anh nhẹ nhàng cà thùy tai cô, vật nhỏ mượt mà, xinh xắn, không đeo khuyên tai như phần lớn các cô gái, vừa đẹp vừa đầy đặn, ngậm ở giữa răng môi không biết xinh đẹp bao nhiêu.
Cố Uyển đã đứng không vững, gò má đỏ ửng, rõ ràng... Cô mới là hồ ly tinh...
Tần Chí Quân cảm giác hô hấp của cô có hơi dồn dập, người mềm nhũn, trong mắt anh thoáng qua nụ cười. Anh ôm cô ngồi xuống ở mép giường, đầu lưỡi đi vòng xoáy sau tai nhỏ của cô, Cố Uyển nhịn không được rên rỉ ra tiếng: "Đừng, đừng liếm chỗ đó."
Người cô không chỉ mềm nhũn, còn rất nóng, hơi nóng không thể thoát ra khỏi cơ thể khiến cô khẽ nhếch môi, vừa hoảng hốt vừa khó chịu.
Tần Chí Quân ngậm cả tai cô, Cố Uyển khẽ hô một tiếng vô cùng ngắn ngủi, mềm nhũn mà dựa vào vai anh.
Anh nghiêng đầu đuổi theo nhẹ gặm thùy tai cô, bản thân cũng động tình đến lợi hại, nhưng vẫn cố chấp hỏi cô: "Có được không?"
Anh một bên cắn tai cô, một bên thấp giọng đến mức gần như thì thầm hỏi, tay Cố Uyển đang run, từng bộ phận trên cơ thể đều run, cô vừa khát vừa khó chịu.
"Tần... Đại ca..." Cô mềm nhũn cầu xin, lại quyến rũ ra nước.
Tần Chí Quân hôn từng chút, từ vàng tai cô ra sau tai và cần cổ xinh đẹp, thơm, vô cùng thơm.
Hương thơm ấm áp, nhàn nhạt, khó tìm tung tích trên cơ thể cô nhóc sẽ trở nên đậm hơn khi cô động tình, sau tai có, cổ có. Thân thể cô càng nhạy cảm, nơi có hương thơm ấm áp kia càng đậm đà. Anh ngửi mùi thơm kia, hô hấp ngày càng nặng nề. Anh tìm mùi thơm từ cổ cô, rồi chuyển tới tai phải, để lại sự ẩm ướt, tham lam, lưu luyến.
Cố Uyển chịu không nổi, miệng khô khốc, còn có chỗ nào đó trên người khó chịu lại nói không nên lời, muốn Tần Chí Quân chăm sóc miệng lưỡi sắp bốc lửa của cô. Cô nói, không nói ra miệng được, động, không thể động đậy. Cô vươn đầu lưỡi ra liếm một bên cổ Tần Chí Quân, thân thể Tần Chí Quân run lên, rốt cuộc cũng hôn cô.
Cố Uyển chết khát, quấn lấy đầu lưỡi Tần Chí Quân, hướng vào trong khoang miệng anh thăm dò.
Sự nhiệt tình của cô làm cho Tần Chí Quân hưng phấn muốn chết, nắm sau gáy cô hôn vô cùng tàn bạo, sướng đến mức ngón tay đều run lên.
Bình thường vợ anh hay xấu hổ, chỉ khi nào động tình liền sẽ rất thành thật, anh thật yêu chết loại phản ứng này của cô.
Toàn thân Cố Uyển nóng lên, thùy tai đỏ như có thể nhỏ máu, nửa là phản ứng của thân thể, nửa là xấu hổ.
Ý thức của cô vẫn tỉnh táo, nhưng bản năng của thân thể thì cô đã sớm không thể khống chế. Hơi thở trên người Tần Chí Quân vốn đặc biệt, bị anh khiêu khích như vậy, cô hoàn toàn mất khống chế.
Anh huấn luyện một ngày nên rất mệt mỏi, chỉ mong anh đừng hôn nữa, cô rất khó chịu.
Tần Chí Quân nào biết mệt mỏi, cả người không hề dùng sức. Hai người hôn nhau khiến cho lửa văng khắp nơi, anh cũng không hỏi có được hay không, anh không chờ được.
Một tay chạm vào dây đèn tắt đèn, anh ôm Cố Uyển trực tiếp ngã xuống giường.
Giường đơn rộng một mét, ôm người cũng khó có thể lăn lộn, Cố Uyển mềm như bùn tuỳ ý Tần Chí Quân đùa nghịch. Trong bóng đêm có tiếng cắn nuốt và tiếng khóc rưng rức của Cố Uyển, sợ bị người ta nghe thấy, cô cắn chặt môi mình.
Tần Chí Quân sợ cô cắn bị thương bản thân, cầm áo lót anh vừa cởi xuống để cô cắn.
Anh không biết, nếu mùi thơm cơ thể của Cửu Vĩ Hồ được thêm vào những thứ anh nuốt xuống hợp lại thì thần tiên cũng không chịu nổi, mặc dù huyết mạch của cô mỏng manh, nhưng không phải là thứ mà một người phàm như anh chống cự được.
Vui sướng tột cùng, anh giống như thực tủy biết vị mà không muốn dừng lại, thể chất Cố Uyển còn kỳ lạ, sau mấy lần ngất đi cho đến lúc nửa đêm, anh mới tìm về lý trí của mình.
Nghĩ đến cô nhóc và Phương Tử Quân đã hẹn sáng mai lên thành phố, anh cố gắng bình phục ngọn lửa lại có xu thế ngẩng đầu, xử lý sạch sẽ cho Cố Uyển rồi ôm cô ngủ.
Trong ba, bốn giờ, ngay cả khi không có ý thức anh cũng biết anh không nên càng ngày càng lâm vào tinh thần trạng thái như thế này, anh nhìn chăm chú Cố Uyển ở trong bóng tối một hồi, cảm thấy mình đại khái, có thể, cưới được bảo bối.
Bộ đội dậy lúc 6 giờ, khi Tần Chí Quân tỉnh dậy, anh phát hiện tư thế ngủ cùng cô vợ nhỏ, ừm... Rất lạ.
Không biết cô nửa treo ở trên người anh từ lúc nào, ngày hôm qua chơi đùa quá điên cuồng, anh dọn dẹp cho cô sau đó không mặc quần áo vào, bây giờ chân cô cứ như vậy mà vắt ở ngang hông anh, hai người ngủ nghiêng, quả thực rất nguy hiểm.
Đầu Tần Chí Quân nghiêng về sau, nhìn mặt cô nhóc ngủ, ngủ rất ngon, chẳng qua hôm nay khí sắc của cô phá lệ tốt, mặt như hoa đào làm cổ họng anh có hơi căng lên.
Nếu không phải anh có nhiệm vụ huấn luyện và cô nhóc lại hẹn người ta, sáng sớm hôm nay Tần Chí Quân sẽ không cho cô có cơ hội xuống giường.
Nghĩ tới đây, anh lại có hơi tiếc nuối, lấy chân cô ra, cố gắng không gây ra động tĩnh gì và xuống giường.
Xưa nay Cố Uyển thức dậy sớm, bởi vì đêm qua quá mệt mỏi nên hôm nay mới ngủ sâu. Mặc dù Tần Chí Quân cẩn thận không gây ra tiếng động, muốn cô có thể ngủ thêm nửa giờ, nhưng động tĩnh binh lính thức dậy rửa mặt ở bên ngoài không nhỏ, cô vẫn tỉnh dậy.
Vừa nhìn thấy Tần Chí Quân, trí nhớ đêm hôm qua đội về, cả người Cố Uyển không tốt lắm. Tần Chí Quân thì cảm thấy cô đã là vợ anh, cái gì nên làm cái gì không nên làm hai người đã làm hết, nên anh không hề cảm thấy ngượng ngùng. Cầm quần áo của Cố Uyển anh để ở trên ghế trước khi ngủ ngày hôm qua cho cô.
Còn ở trên môi Cố Uyển mổ một chút, cười nói chào vợ.
Chào.
Cố Uyển đè một chữ chào ở cổ họng như tiếng muỗi kêu, chui trong chăn mặc quần áo tử tế rồi mới xuống giường.
Tần Chí Quân để cô hôm nay chơi vui vẻ, mua quần áo gì buổi tối anh đều muốn xem qua, nhất định phải lấy ra số lượng quần áo mua cho cô bằng mua quần áo cho anh.
Cố Uyển giục anh mau ra ngoài, lúc cô gấp chăn nhìn thấy ga trải giường nhăn nhúm, mới nhớ tới ga trải giường giặt đêm qua, ngày hôm qua cô còn định trời chưa sáng đi thu về, thì bị Tần Chí Quân chơi đùa mà ngủ quên mất.
Nhìn màu sắc đáng ngờ trên ga trải giường này, cô để tay lên tường, trán nhẹ nhàng đập mấy lần đụng phải mu bàn tay.
Đến sáu rưỡi, người bên ngoài đã đi hết, cô mới nhanh chóng đi đến chỗ phơi quần áo thu ga trải giường kia lại, cảm giác như ăn trộm.
Cô nhanh chóng thay ga trải giường, giấu ga trải giường bẩn đi trước. Cô mới tới hai ngày, mỗi ngày giặt ga trải giường một lần mà bị người ta phát hiện thì cô không có mặt mũi gặp ai.
Sáu giờ mười lăm, Phương Tử Quân bế Tiểu Mễ tới, Cố Uyển đeo một chiếc túi nhỏ, khóa cửa, đi ra ngoài cùng cô ấy. Xe bộ đội đậu ở cổng nơi đóng quân, khi họ lên xe, trên xe đã có một người ngồi, là Tống Tử San.
Cô ta thấy Phương Tử Quân thì lãnh đạm chào đại tẩu, còn không có phản ứng gì với Cố Uyển cả.
Chu gia cùng Tống gia ở cùng đại viện, bất quá Phương Tử Quân đối với Tống Tử San cũng không mấy nhiệt tình, nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi.
Xe bộ đội đi mua hàng trừ bỏ hai chiến sĩ ngồi ở ghế điều khiển phía trước, thì đằng sau chỉ có thể ngồi ba người. Tống Tử San chiếm vị trí bên trái, Phương Tử Quân ôm Tiểu Mễ ngồi ở giữa, còn lại Cố Uyển ngồi bên phải.
Phương Tử Quân vì sao không nói lời nào thì Cố Uyển không rõ ràng lắm, cô cùng Tống Tử San cũng không có gì để nói, trong xe nhất thời an tĩnh đến quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store