ZingTruyen.Store

Drop Longfic Vhope Kikyou

Mặt đất đã hoàn toàn bị tuyết bao trùm, từng bông tuyết bay lả tả rơi xuống, Kim Thái Hanh rốt cục cảm giác được sự lạnh giá, đứng trên đường phố không một bóng người qua lại, hoang mang lo lắng không biết người kia chạy đến chỗ nào rồi.

Vừa ra khỏi quán bar một khắc cậu liền bắt đầu hối hận, hối hận vì đã nói linh tinh, hối hận vì do dự không lập tức đuổi theo. Sắc mặt Hiệu Tích ca nhìn rất nhợt nhạt, ở lâu bên ngoài trời lạnh không biết thân thể có chịu được hay không.

Sực nhớ tới điện thoại, cậu định mở ra thì có chuông vang lên, là cuộc gọi từ Phác Chí Mân.

"Thái Hanh, mày ở đâu?"

Cậu chẳng còn tâm trạng để ý, chỉ vội vàng trả lời cho xong "Tao sẽ về muộn"

Đang định cúp máy thì đầu bên kia nói tiếp "Cái kia....Hiệu Tích ca đang ở cùng với mày hả?"

"Hiệu Tích ca mới từ công ti trở về đã chạy đi tìm mày, hình như có việc gì khẩn cấp lắm, còn cùng Mẫn ca ầm ĩ một trận"

Kim Thái Hanh sửng sốt "Cái gì?"

"Dạo này mày bị làm sao? Đồ đần, mày thật sự không nhìn thấy Hiệu Tích ca rất quan tâm mày à? Đừng khiến anh ấy tức giận nữa, mau mang người về đi..."

"Tao tìm không thấy!" Cậu đánh gãy lời thằng bạn.

Phác Chí Mân nghe thanh âm mất kiểm soát của người kia liền giật mình "Sao thế?"

"Mày ơi, làm sao bây giờ? Tao giống như đã làm sai điều gì, sau này Hiệu Tích ca sẽ không còn quan tâm đến tao..."

Khủng hoảng mãnh liệt nảy sinh trong lòng, đồng thời phần tình cảm kiềm chế bấy lâu rốt cuộc phá tan phòng tuyến tâm can, cậu phát giác chính mình sắp mất đi người kia.

"Thái Thái..." Phác Chí Mân thở dài, không đành lòng tiếp tục mắng mỏ "Lần này tao không giúp được gì đâu, trước tiên phải tìm được Hiệu Tích ca, đợi tao thử gọi cho anh ấy"

Cúp điện thoại, Kim Thái Hanh đứng nguyên tại chỗ, ngốc lăng nhìn về phía trước.

"Alo..." Từ nơi không xa truyền đến giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy yếu ớt đến nỗi Kim Thái Hanh còn tưởng mình nghe nhầm.

"Chí Mân à, anh không sao..." Trịnh Hiệu Tích nhận điện thoại, miễn cưỡng đáp lời.

Kim Thái Hanh mở to mắt, vội vàng đi về phía trước mấy bước, thăm dò đi qua, tại chỗ góc cua giao lộ, có một bóng hình mảnh khảnh đang khom người chống tay vào tường.

"Không cần lo lắng, anh sẽ tự biết đường trở về..."

Hắn nói vậy nhưng căn bản không có ý định trở về, chỉ nghĩ muốn chạy trốn hết thảy, đi đâu cũng được.

"Hiệu Tích ca" Kim Thái Hanh gọi một tiếng, cái lưng của người đối diện liền cứng đờ.

"Thôi nhé" Trịnh Hiệu Tích tắt máy.

Kim Thái Hanh cẩn thận tiến đến, ý đồ giữ chặt hắn, vừa chạm vào lòng bàn tay lạnh buốt liền bị hắn hất ra.

Cảm xúc tổn thương xẹt qua trong mắt cậu, ngực một trận buồn bực đau nhức, cúi đầu trầm giọng nói "Thực xin lỗi, ca..."

Trịnh Hiệu Tích làm như không nghe thấy, dọc theo tường tiếp tục đi, bước chân phù phiếm như thể sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào. Trái tim Kim Thái Hanh xiết chặt, nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy hắn "Chúng ta về nhà trước có được không?"

Trở về? Với bộ dạng này làm sao có thể trở về?

Tóc mái che khuất đôi mắt hắn khiến Kim Thái Hanh nhìn không ra mảy may cảm xúc, duy nhất chỉ thấy rõ bờ môi đã cóng đến tím tái.

"Em sai rồi, ca muốn mắng muốn đánh như nào cũng được, đừng đối xử với mình như thế, bên ngoài quá lạnh, ca sẽ sinh bệnh..." Cậu nhẹ giọng nói.

Trịnh Hiệu Tích vẫn không để ý, cứ khăng khăng muốn tránh, cậu không tình nguyện buông ra nhưng cũng không dám dùng lực. Động tác Trịnh Hiệu Tích dần mất thăng bằng, thân thể không báo trước đổ ập xuống.

"Hiệu Tích ca!!" Kim Thái Hanh cảm giác như tim ngừng đập trong nháy mắt, hoảng loạn đỡ lấy.

Cả người Trịnh Hiệu Tích rất nóng, dựa vào trong ngực cậu co cụm thành một cục, tay đè ép dạ dày, lông mày gắt gao nhíu chặt.

"Anh làm sao..." Kim Thái Hanh luống cuống tự lẩm bẩm, không nhịn được đỏ cả vành mắt.

Cậu quá ỷ lại người ca ca này, Trịnh Hiệu Tích thường xuyên cười với cậu, ôn nhu cổ vũ cậu, ngẫu nhiên tức giận sẽ quở mắng, nhưng cậu chưa từng thấy qua bộ dáng thống khổ yếu ớt như vậy.

Kim Thái Hanh bế hắn lên, Trịnh Hiệu Tích đau đến nỗi trán chảy đầy mồ hôi lạnh, mơ hồ nghe thấy thanh âm nức nở của cậu nhóc, một lần lại một lần gọi tên mình, cho đến khi hắn mất dần ý thức.

________________________
Tác giả: Kẹt ý tưởng muốn hộc máu...

Sugar: Hừ, ngược chết cậu ta đi!
Tác giả: Thái Thái biết sai rồi, Thái Thái cũng rất khổ sở 😔
Sugar: Đây là hình phạt cho nhưng kẻ quá phận
Tác giả: Hê hê, tập sau thế nào trong đầu tui không có lấy một chữ.🙂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store