[DROP] [Longfic] Tổng tài thực đáng sợ [Junyo Ver.] [Quyển 2]
Chương 130: Một đêm rối bời
Warning: 18+ cấm trẻ em chưa đến tuổi vào đọc, còn nếu muốn đọc thì. . . thôi =)))
-----------
Chương 130: Một đêm rối bời
Trong giây phút đó, gương mặt hồng hào đáng yêu của cậu dán trên mặt hắn, dùng phương thức đơn thuần nhất, biểu đạt yêu mến của bản thân.
Người đàn ông trước mặt này đem đến cho cậu chỗ dựa vững chắc vào lúc cậu vô cùng chật vật, cảm giác này cậu không thể nói nên lời.
Tựa như trong buổi tiệc, hắn lạnh lùng mà che chở cậu, cậu không nhận ra đó là loại cảm tình gì, nói chung cậu rất biết ơn.
Có thể cho cậu tất cả mọi thứ, cậu đã rất cảm kích.
Ánh mắt trong veo giương lên, bên trong có ánh sáng di chuyển, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã chịu giúp tôi.
Từ đầu đến cuối, cho phép tôi tùy ý chống đối cùng cố gắng, dạy cho tôi làm thế nào để mạnh mẽ.
Ánh mắt Junhyung đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu, nhìn ra vẻ chân thành cảm ơn cùng với hơi chút xấu hổ của cậu, lúc này vòng tay cậu vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, ánh mắt hắn như nhìn xuyên thấu trong màn đêm tập trung lại một chỗ, ánh mắt nguy hiểm như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
Yoseob cũng phát hiện ra mình có chút to gan, ngừng thở, bình phục sự lúng túng trong lòng.
"Thời gian không còn sớm, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Cậu nhẹ nhàng nói một câu, buông thắt lưng hắn, trực tiếp mở rộng cửa đi vào, thân thể nhỏ nhắn tiến vào trong phòng, vội vàng đóng cửa phòng, cậu cảm thấy mặt mình đã nóng không chịu nổi!
Đột nhiên, bị một cỗ lực ngăn cản, động tác đóng cửa của cậu dừng hẳn lại.
Yoseob vừa đánh mắt nhìn, người đàn ông tuấn lãng đã tiến đến trước mặt, thân thể cao lớn của hắn trên lưng chứa đầy ánh đèn ấm áp của hành lang, lời nói ám muội cúi đầu nói một câu: "Vội vàng đóng cửa như vậy để làm gì?"
Thanh âm kia không ngờ lại ôn nhu như vậy, nhưng cũng lộ ra một chút nguy hiểm.
Yoseob cảm thấy buồn cười, đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ có thể buông cửa ra, nhìn hắn đi vào mà không biết mình nên làm gì.
Hắn muốn . . . làm gì?
Trái tim cậu đập loạn lên, bắt đầu nhận thấy mình không nên mạo muội biểu hiện cảm xúc như vậy, hắn dù không phải là người thất lễ cũng bị bản năng tình dục chi phối, cũng không thể không có cảm giác gì.
Quả nhiên, cậu run giọng kêu một câu: "Yong tiên sinh" , sau đó eo nhỏ nhắn đã bị hắn gắt gao ôm lấy!
Một cái xoay người, thân thể Yoseob theo tiếng đóng cửa đã bị áp vào vách tường, cái hôn như cuồng phong bão tát mà ập tới.
Từ trên mặt cậu, sau đó đến bên tai cùng cánh môi, không một chỗ nào mà không bị xâm lược bởi làn môi nóng hổi của hắn, vẫn bị hôn tới đau, cậu vô lực chống đỡ, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng rên rỉ.
"A!" Yoseob nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng gắt gao cắn lấy làn môi, sắc mặt trong nháy mắt đều đỏ bừng!
Hắn cởi trang phục dạ hội của cậu ra, chăm chú với vào bên trong hai đóa hoa đào của cậu mà cắn mút nhào nặn.
Một luồng khoái cảm lan đến toàn thân, Yoseob vô lực chống đỡ, cánh tay nhỏ bé ôm chặt bả vai rộng lớn của hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cong lại.
"Yong tiên sinh . . . Á" như là nghiêm khắc trừng phạt, những tiếng cậu vừa kêu ra, người đàn ông vùi đầu tại cần cổ cậu hung hăng cắn một cái.
Cậu bị cắn đau, lập tức đổi giọng "Junhyung" .
Ngay lúc nghe được cái miệng nhỏ nhắn của cậu bật ra tên của hắn, trong nháy mắt Junhyung có cảm giác không khống chế được, đôi mắt thâm thúy ngưng lại tràn ngập dục vọng, hàm ngậm lấy vành tai Yoseob, giọng khàn khàn nói: "Chuyện gì?"
Bàn tay to lớn tùy ý cởi bỏ đồ dạ hội màu tím trên người cậu, chỉ còn lại lớp áo mỏng manh trên người, áo sơ mi không tay gợi cảm mới mặc lần đầu dính chặt lấy, chôn ở trong lòng ngực hắn.
Lễ phục kia vẫn liên tục rớt xuống bên hông cậu, đôi chân non mịn lộ ra, lễ phục từ từ rớt xuống đất, vòng tay to lớn của hắn chiếm giữ vòng eo nhỏ nhắn, thân thể hắn bao trùm toàn thân cậu.
Như vậy trong nháy mắt Yoseob cảm giác được trong căn phòng này, cơ thể của cậu tự nhiên mà thuộc về người đàn ông này.
Chỉ có thể để hắn ôm vào trong ngực mà hôn môi vỗ về, mỗi một tấc, mỗi một chỗ, đều để lại dấu vết bàn tay nóng hổi của hắn!
Loại cảm giác này rất vui sướng cũng thực đáng sợ!
"Chậm một chút . . . tôi van anh, anh chậm một chút . . ." Yoseob vùi đầu vào trong ngực hắn, run rẩy đến xấu hổ, run giọng cầu xin.
Lúc này hắn không có khả năng dừng lại, cậu chỉ có thể cầu xin tiết tấu của hắn chậm một chút, cái loại dữ dội kịch liệt này cậu không thể chịu nổi, quả thực bị thế tiến công này làm cậu cực kì khó khăn hô hấp, loại khoái cảm này quá mãnh liệt, thân thể ngây ngô của cậu không thể tiếp nhận kịp.
Junhyung ồ ồ thở dốc, cúi đầu mở cái miệng nhỏ nhắn của cậu hôn vào, đem toàn bộ lời nói của cậu vây lại trong miệng.
Yoseob chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, trên người vật che đậy cuối cùng cũng bị cởi ra, cậu hoàn toàn rơi vào trong vòng tay của hắn, toàn bộ lời nói kịch liệt đều tan biết trong cổ họng.
Mùi vị nam tính của hắn tràn ngập thế giới của cậu, ôm lấy cậu, hướng về phía phòng ngủ.
Căn bản là không biết tại sao lại biến thành như vậy.
Hết thảy cứ như vậy ùa tới, như vậy. Tới như vậy. Tới.
Yoseob cảm thấy thân thể mình chưa bao giờ nóng khẩn trương như vậy, sức nặng của cơ thể, nặng đến nỗi cậu chỉ có thể bám chặt lấy, cánh tay mềm mại nhỏ bé bám chặt thân thể cường tráng của hắn, chịu đựng bão táp mà hắn mang tới.
Cái hôn của hắn rơi vào nơi mẫn cảm trên ngực của cậu, ngăn chặn bàn tay nhỏ bé của cậu lại bên hông, không cho cậu nhúc nhích.
"Không nên . . . không nên như vậy . . ." Yoseob yếu ớt ngân nga, đôi mắt chứa đầy lệ, nhưng không ngăn được hắn.
Cho tới bây giờ cậu cũng không biết hai người trong lúc đó yêu nhau là như vậy, không có gì ngoài hung ác độc địa mà chiếm giữ cùng đau đớn xé rách.
Toàn thân tựa như bị kiến cắn, cảm giác từng tấc từng tấc da thịt một trận lại một trận run rẩy, rốt cục là cái gì?
"Gọi tên của anh." tay hắn nắm chặt đầu gối của cậu, dùng tiết tấu chậm chạp nhưng không thể tách ra.
Yoseob cắn chặt môi kiềm chế, thân thể ẩm ướt cùng trống rỗng càng lúc càng lớn, cậu chịu đựng rơi lệ xúc động, nỗ lực chuyển động cổ tay: "Junhyung . . . Junhyung . . ."
Xúc động buộc chặt trong lòng Junhyung bị chạm tới, đột nhiên nắm chặt cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cậy, chụm lại một chỗ đặt trên đỉnh đầu, cậu bị ép ngửa đầu, miệng nhẹ giọng ngân nga.
"Ngoan . . ." Hắn hổn hển thở dốc, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, tựa như mê muội mà lướt qua, cơ thể từ từ hạ xuống gần.
Chạm tới một mảnh mềm mại cùng ẩm ướt, túm chặt eo nhỏ nhắn của cậu, một chút một chút đẩy mạnh vào.
"Đừng." Cậu đau đớn run lên, môi bị hắn hôn phát không ra tiếng chỉ có thể chịu đựng, toàn bộ thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt, nhưng cổ tay bị hắn chế trụ không có khả năng nhúc nhích, cậu thử lắc đầu lại bị hắn hôn càng sâu.
"Ngoan, đừng nhúc nhích. . ." Hắn dụ dỗ lừa gạt, hôn lên đôi môi của cậu, nuốt hết toàn bộ tiếng ngâm của cậu.
Cảm nhận của cậu ngày càng rõ ràng, tưởng như cả người bị xé ra, bị một vật gì đó cứng rắn nóng hổi đi vào, buộc cậu phải mở rộng tâm hồn cùng thể xác của mình, hòa tan làm một, cậu không thể ngăn cản, chỉ có thể tùy ý hắn kiên trì chiếm giữ, bỗng nhiên xuyên thẳng đến nơi sâu nhất trong cơ thể cậu.
Đau nhức . . . Cậu cong người rướn lên, hai chân cũng run rẩy kẹp chặt . . .
Đêm rất dài, Junhyung rốt cục cũng buông tha, cổ tay của cậu bị hắn nắm chặt, nhìn cậu tự giác ôm lấy cổ hắn, mặt chôn sâu ở cần cổ của hắn mà khóc nức nở.
Hắn thấp giọng an ủi, ôn nhu hôn cậu, giảm bớt đau đớn cùng căng thẳng của cậu.
Ôn nhu dỗ dành để từ từ cướp đoạt bừa bãi, hắn từ từ thả lỏng băn khoăn, ngay lúc cậu chậm rãi thả lỏng, thân thể vui sướng cuồng dã xông lên! Sự ngây ngô của cậu, sự mẫn cảm của cậu, trong đêm nay tại nơi này, từng thứ từng thứ bị lộ tẩy trong mắt hắn . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store