[DROP] Just shout out loud | Yeonjun x Soobin
Chap 19
+×+
"Ngồi xuống đây đi."Bình thường Jawoo và Yeonjun luôn nói chuyện bằng tiếng Anh, mục đích chủ yếu là cho con của chú cũng hiểu được để nó đỡ cảm thấy lạc lõng, nhưng hiện tại chú lại bỗng bắt đầu câu chuyện bằng tiếng Hàn làm anh căng thẳng hẳn.Những chuyện mà con chú không được nghe và không được hiểu chưa bao giờ là chuyện gì hay ho. Hoặc chỉ là chuyện cần giấu đi cho gia đình chú đỡ lo lắng thôi, nhưng dù gì vẫn là chuyện xấu thì mới vậy."Gia đình đang có vài vấn đề. Kwon Juseok đang đe doạ chúng ta.""... Do chuyện lần trước ạ?""Không phải do, mà đó là cái nó dùng để đe doạ. Lí do nó đe doạ chúng ta thì có nhiều lắm.""Vậy chú gọi cháu xuống đây làm gì? Cháu không liên quan đến chuyện của người lớn."Jawoo chăm chăm nhìn Yeonjun, hai hàng lông mày xô vào nhau, "Biết đâu có một số chuyện cháu bắt buộc phải tham gia vào, cháu không thể từ chối được.""Cháu thì làm được gì?""Cái đó do ông nội và bố cháu quyết định. Chúng ta sẽ về Hàn Quốc trong ngày mai và gặp họ."+×+
Beomgyu lưỡng lự nhìn bố, rồi lại cúi xuống đăm chiêu và căng thẳng hít vào một hơi thật sâu trước khi có thể tiếp nhận thêm thông tin."Vậy... ông ta đe doạ vì lí do gì ạ?""Bố cũng không rõ. Bố nghĩ có thể do bác gái con là tình cũ của ông ta, cũng có thể do ông ta bị công ty nhà mình uy hiếp bao lâu nay nên mới sinh ra hận thù như vậy. Dù có là vì lí do gì đi chăng nữa, chuyện này cũng không mấy tốt đẹp nên bố vẫn muốn cho con biết để tránh xa những lục đục trong gia đình mình ra. Những chuyện đó người lớn giải quyết là được rồi.""Con biết mà. Con cũng ngại dính vào những chuyện kiểu vậy."Bố của nó cầm điện thoại lên kiểm tra tiến độ công việc, song lại nhớ thêm chuyện nên đặt điện thoại xuống, "À, tối nay bác Jawoo và Yeonjun sẽ về đến đây.""Dạ?""Bác Jawoo liên quan đến phần lớn trong chuyện này nên buộc phải về. Yeonjun thì... bố chẳng biết nữa, ông nội con và bố thằng bé hình như đang có kế hoạch gì đó cho nó."Beomgyu đung đưa chân, đắn đo không biết có nên nói với Yeonjun điều này hay không."Cứ nói đi thôi. Cho Yeonjun biết ấy. Bố tin nó sẽ xử lí được tất cả vấn đề."Bố của nó lúc nào cũng như đang ngồi trong đầu nó và đọc hết những gì nó suy nghĩ. Nó tặc lưỡi, "Con đoán là anh Yeonjun biết rồi. Không thì cũng tự suy đoán ra. Ảnh nhạy lắm, mà với cái cách nói chuyện của bác Jawoo thì thể nào cũng biết thôi."Phải rồi. Vì thế nên Choi Yeonjun mới là cái tên sáng giá cho chiếc ghế chủ tịch tiếp theo."Chuẩn bị cho tối nay ra sân bay đón anh họ đi chứ hả?"+×+
Gần nửa đêm tại Hàn Quốc.
Thời tiết chưa đến lúc ấm lên nên cái rét buốt còn rất rõ trong không khí. Gió gào rít xô cây nghiêng ngả tạo thành những hình bóng uốn éo kì dị trên nền xi măng lạnh lẽo.
Yeonjun dẫm chân lên bóng cây, hé miệng thở hắt một hơi. Làn khói trắng mỏng phả ra như thể trên miệng anh đang là một điếu thuốc lá.
Lâu rồi chưa về Hàn Quốc. Bên Canada cũng lạnh chẳng kém nhưng cái không khí phương Đông nó khác hẳn, và đó mới là cái mà Yeonjun nhung nhớ.
Đúng ra thì, anh nhớ Soobin.
Lần này về có thể gặp Soobin anh rất vui, nhưng cứ nghĩ đến mớ chuyện mình phải nhúng tay vào lại làm anh chán phát điên lên được.
Yeonjun kéo vali theo sau Jawoo, bất ngờ thấy Beomgyu và bố của nó đang đứng chờ.
"Chú Yeonwoo! Beomgyu!"
Người thân thì anh cũng nhớ. Jawoo là một người chú tuyệt vời đã đồng hành với anh trong khoảng thời gian anh nổi loạn, còn Yeonwoo lại là một người chú tuyệt vời khi anh đã suy nghĩ chín chắn hơn.
Ở Canada anh không liên lạc về cho chú Yeonwoo nhiều nhưng vẫn có nhắn tin vài lần, nhờ đó anh mới biết được một số chuyện ở nhà mà không hiểu sao Jawoo lại không nói cho anh biết. Không phải do chú sợ anh lo lắng nhiều đâu, dẹp suy nghĩ đó đi. Yeonjun mới nhận ra là thực sự thì Choi Jawoo chẳng tốt đẹp đến thế.
Yeonjun đóng cốp xe, quay sang nhìn Beomgyu và nở một nụ cười chân thành hiếm hoi, "Khoẻ chứ?"
"Em khoẻ."
"Tao đâu có hỏi mày. Tao hỏi Soobinie nhà tao kìa."
"... Anh mau cút vào xe đi."
Không khí ở trong xe ngột ngạt đến kì lạ. Và ánh mắt Beomgyu nhìn anh qua gương chiếu hậu cũng rất kì lạ. Nó nhắn cho anh một cái tin trong khi cả hai đang ngồi chung trên một chiếc xe.
-
[Beomgyu]
Này
[Anh già thần kinh]
?
[Beomgyu]
Không biết lâu nay anh thấy sao nhưng bác Jawoo hơi có vấn đề
[Anh già thần kinh]
Mày biết chuyện đó rồi à?
[Beomgyu]
Chuyện của bác gái?
Em biết rồi
Một vài chuyện nữa cơ
Trong đó có một số thứ về bác Jawoo làm em thấy bác có vấn đề
[Anh già thần kinh]
Ừ
-
Beomgyu nhướng mày khi Yeonjun thực sự chỉ để lại một chữ "ừ" cộc lốc mà không nhắn gì thêm. Nó trừng mắt, cố gắng bảo anh hãy nhìn vào màn hình đi vì nó vừa nhắn tiếp. Nhưng Yeonjun đã trừng mắt nhìn lại nó và bảo nó ngồi im.
Yeonwoo nhanh nhạy nhận ra sự giao tiếp ngắn gọn giữa hai đứa nhóc trong xe liền bất ngờ quẹo phải để chúng bắt buộc phải phát ra tiếng. Thứ không khí yên lặng đến khó thở này làm chú cũng khó chịu.
"Sao tự dưng lại rẽ phải thế này? Không phải đi thêm đoạn nữa mới rẽ à?"
"Em mới tìm được đường nhanh hơn chút, muốn thử lại."
Beomgyu nhếch khoé môi trước lời nói dối trơn tru của bố, cao hứng thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, "Đường này đèn sáng nhiều hơn đường kia nữa bác ạ, ít nguy cơ xảy ra tai nạn."
Khoác lác thế ấy mà cái đường này cũng lắm đèn thật, sáng trưng.
"Trong đầu cháu chỉ toàn mấy trường hợp vậy thôi đó hả?"
"Sống phải biết lo xa chứ bác."
Yeonjun lặng lẽ nhìn hai bác cháu nói mấy chuyện ngẫu hứng không ăn khớp với nhau tí nào, thầm khen Beomgyu bên ngoài trẻ con thế mà cứ về nhà đối đáp với người lớn là trưởng thành ra phết.
Xe dừng trước biệt thự nhà họ Choi. Có tận năm bóng người đang đứng chờ.
"Chú nhìn xem, hai chú cháu mình được đón tiếp nồng nhiệt chưa kìa."
Jawoo chỉ cười đưa đà, xách hành lí của mình bước về phía cổng lớn. Yeonjun lại theo sau, bên cạnh là Beomgyu cùng đống đồ của anh. Nó tự dưng lên cơn xung phong xách hộ cho thế đấy chứ anh nào có sai nó làm đâu.
Yeonjun đi vài bước nhanh chóng rồi khựng lại.
"Ông? Bà?"
"..."
"Bác Yeonahn!?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store