Drop Jimin Tim Toi Co Em
Từ chap này tớ sẽ đổi "anh" thành "hắn" đến khi thích hợp tớ sẽ đổi lại.
**Sáng hôm nay, cô dậy khá sớm, định xuống làm đồ ăn sáng rồi đi nhưng lại không muốn ăn cho mấy [ ngộ hen :) ]. Định bước ra khỏi nhà thì một tiếng giật ngược cô lại.- này! Là hắn gọi cô, hôm nay hắn cũng dậy sớm. Thấy có chút lạ vì thường ngày hắn không dậy sớm vậy đâu.- chuyện gì?Cô quay người lại tỏ cái mặt ương ngạnh nhìn hắn.- ờ! Cậu đi bộ ư?"Gì đây? Sao lại quan tâm tôi vậy? Bị chập điện hả?"Cô nhăn mặt suy nghĩ rồi chỉ gật đầu một cái nhẹ.- vậy thì đi đi._ hắn chỉ trơ bộ mặt lạnh như băng ra rồi nói vỏn vẹn 4 từ rồi bước ra ngoài."Hờ hờ!! Điên thật mà. Tưởng có lòng tốt chở con này đi chứ."**
Thế đó, sau chuyện tối qua thì có lẽ hắn cũng mạnh dạn để nói chuyện với cô. Nhưng chỉ là mấy câu trớt quớt. Lại tiếp tục cuộc hành trình đến trường. Bước vào lớp, đập vào mặt cô là cảnh tượng Hoseok và Jungbi đang nói chuyện rôm rả với hắn. "What? Sao lại thân vậy chứ? °○°"Cô bước vào chỗ ngồi sẵn tiện lườm hắn một phát rồi lăn dài ra bàn. Thấy thế Jungbi cũng quay xuốnh mà lay tay cô.- ổn không?- gì chứ? Có gì mà không ổn?_ không thèm ngẩng mặt lên, cứ thế mà nói thôi.- ừm!_ Jungbi chỉ cười nhẹ rồi quay lên.Tiếng chuông vào học cũng đến. Đứa nào đứa nấy lấy tập lấy sách ra mà học. Tại lớp 12 rồi không học thì chết thôi. Cô thì cũng chả quan tâm mấy. Bữa trước mới làm bài kiểm tra 1 tiết để xem xét lực học lại lần nữa. Bản thân cô thì đứng trong top 5 nhiều rồi nên cũng chả sợ gì. - cả lớp lấy tập sách ra mà tự học. Cô chấm bài xong rồi ta học.- hí hí!!! Ê Yuji tự học kìa._ Jungbi hí hững quay xuống nói.- hì! Có gì không?- có chứ. Nhìn này. Ta da..Jungbi nhướn mày rồi quay lên, loay hoay một tí thì lấy ra mấy thanh socola rồi bim bim loại cả hai thích nữa. Vì cô Kim cho tự học nên việc ăn vụng là rất dễ đó nha. Hai đứa là thánh ăn vụng trong lớp và đặc biệt châm ngôn của cả hai là "ăn vụng mới ngon."- wow!!! Này này!! Mua đâu mà ngon thế?- tao mà. Ăn đi chút tao nói.Cả hai cứ thế mà thay nhau ăn vụng. Và tất cả hành động ấy đã được hắn thấy và đang nhìn chằm chằm vào.Cô đang ăn thì vô tình liếc mắt sang thì lại đụng phải hắn. Cô chỉ trợn con mắt to đùng của mình vào hắn mà nói nhỏ:- nhìn gì? Muốn chết hả?- cô ơi có người ăn vụng.Hắn bỗng la lớn lên cho cả lớp nghe. Cô thì như người mất hồn mà ngồi nhìn hắn. Nuốt nước bọt và đang cảm thấy vô cùng bất an.- MIN YUJI là em đúng không?Cô Kim đứng dậy, tiến gần lại bàn học của cô.- không phải đâu cô. Không phải em...Cô nhanh tay cất thanh kẹo và bịch bánh vào ngăn bàn, phủi phủi cái tay rồi giơ lên vẫy vẫy bảo không phải.- đừng hòng qua mặt tôi. Bước ra ngoài đứng ngay.- cô...- lẹ LÊN.Cô Kim trừng mắt chỉ tay ra ngoài. Cô thì phụng phịu bĩu môi. Sẵn tiện lườm hắn. Hắn còn không biết hối lỗi ở đó mà cười khúc khích trong phát ghét.- Jimin à!_ cô Kim quay sang giọng nhẹ nhàng nói.- dạ.- bước ra ngoài luôn đi em._ cô Kim nở nụ cười vô cùng hiền hậu nhìn hắn mà nói.- em có làm gì đâu cô._ hắn ngạc nhiên và vô cùng hoang mang-ing nhìn.- tội của em là cười bạn. Vì thế bước ra ngoài cho có đôi có cặp. Cô thấy thế thì mãn vô cùng là nguyện. Tay thì che miệng mà cố gắng nhịn cười bước ra khỏi lớp. Hắn như thế cũng đi theo. Cả hai cùng đứng trước cửa lớp mà lườm nhau.- tại cậu mà tôi phải ra ngoài đứng đấy._ cô gằng giọng nói vào mặt hắn.- trả thù ngọt ngào vậy thôi chứ._ hắn thì vô tư đứng dựa vào tường mà nói.- gì? Trả thù ngọt ngào ư? Não bị chập hả?_ cô bày tỏ thái độ khinh người rồi nói.- não cậu mới chập đấy._ hắn quay qua cuối thấp xuống gần tai cô mà nói."Bộp." - aizzzz! Ya! Min Yuji.- đáng cái đời nhà cậu.Nhân lúc sơ hở. Cô lấy chân đạp thẳng vào chân hắn một phát rõ đau. Hắn chỉ biết ứa nước mắt ôm chân mình mà không dám làm gì.- con gái gì mà bạo lực thấy ớn.- rồi sao? Chết nhà cậu hay gì?_ cô hất mặt lên mà nói giọng ngông cuồng.- vui quá ha. - cô Kim.- bị phạt rồi mà còn đánh nhau ngoài này. Được lắm!! Hai người thay đồ thể dục bước xuống sân chạy 100 vòng mau lên.- CÁI GÌ?_ cả hai đều đồng thanh. Tỏ vẻ không hài lòng một chút nào hết.- ý kiến ý cò. Lẹ lên._ cô Kim nói rồi bước vào lớp.- tại cậu đấy._ cô hậm hực chỉ vào hắn.- này! Cậu trước nhé. Ai biểu đạp chân tôi làm gì.- hứ!!Không thèm nói. Cả hai đều đi thay đồ thể dục mà chạy xuống sân. Jungbi nó thật may mắn. Nhanh chóng kịp thời giấu đồ vào cặp nên không biết và thế là cô phải bị phạt chung với tên bệnh này. 100 vòng là con số rất đáng sợ. Trường này, cũng không phải thuộc dạng nhỏ gì và cũng không quá to nhưng một khi chạy là đứt hơi. 3 vòng sân này còn ná thở nói chi là 100 vòng. Dưới sân thì đang nắng nữa. Lần này, tiêu chắc.- tại cậu mà tôi lại phải chạy đấy.- sao cái gì cậu cũng đổi thừa tôi vậy?- hờ hờ!!! Không phải hay sao mà còn trơ cái mặt đó ra.Cô cứ thế mà trách hắn liên tục. Hắn chỉ ngậm ngùi mà cho qua. Trong suốt lúc chạy cô cứ chửi hắn rồi trách móc đủ điều. Luyên thuyên đến không ngừng. Hắn chỉ lắc đầu mà cứ chạy. - hờ hờ!!!! Jimin Jimin..Cô thở dốc, vẫy tay kêu hắn lại.- chuyện gì?_ hắn đứng lại tiến lại gần cô.- tôi mệt quá. Tôi chạy không nổi nữa đâu._ cô cúi người xuống chống tay vào đầu gối mà thở.Hắn lại lắc đầu đứng khoanh tay lại nhìn cô.- mấy vòng rồi? Nãy giờ chắc được nhiều rồi đúng không?- ảo tưởng.- chứ sao?- mới 5 vòng.Cô ngước lên nhăn mặt rồi ngồi bệch xuống sân trường. Hắn cũng theo đà mà ngồi đối diện cô.- mệt đến vậy sao?- tất nhiên.- nghe bảo là học thể dục giỏi lắm mà.- chỉ là chạy tiếp sức thôi. Còn 5 vòng là quá đà với tôi rồi._Cô vuốt vuốt mái tóc qua cho gọn rồi tiếp lời.Hắn không nói gì mà chỉ gật đầu rồi cho qua. Cô thì mệt đến ná thở, hắn thì ngồi đó mà nhìn chằm chằm vào cô thế kia. Còn nở nụ cười ranh ma nữa chứ. Ý gì đây?- cậu đi đâu đấy?Được một lúc thì cô đứng phắc dậy. Lấy tay phủi phủi cái mông rồi bước chân đi. Hắn cũng tò mò mà lên tiếng.- không phải chuyện của cậu.Cô quăng cho hắn một bộ mặt lạnh rồi bước đi và không quên để lại thêm một câu nữa.- này! Cô Kim có hỏi thì bảo tôi mệt.Thật sự là không mệt gì đâu, chỉ là trốn phạt thôi. Cô sẽ đi vào phòng nghỉ dành cho học sinh. Mà ở đó có duy nhất hai cái giường. Là chỗ mà cô hay trú nhất. Ở đó nệm vừa êm, vừa mát lại vừa thoải mái nữa nên cô rất là ưng thuận.- cậu làm gì mà vô đây?Hắn nãy giờ cũng đi theo cô mà vô phòng nghỉ.- cậu đi theo tôi làm gì vậy? Lỡ cô Kim không thấy thì làm sao?_ cô nhăn mặt quay sang chỉ trích hắn.- chỉ cần nói là tôi thấy cậu mệt nên đưa cậu vào đây dùm thôi. Có gì đâu mà phải xoắn lên thế._ hắn vừa nói vừa tiến lại chiếc giường mà nằm xuống.Cô cũng theo đó mà leo lên chiếc giường kế bên. Tuy là hai giường cùng chung phòng và kế bên nhau nhưng nó có một tấm màn để ngăn lại nên đối phương không thấy nhau.Cả hai im lặng khá lâu, cô dặn bụng rằng vào đây sẽ đánh một giấc thật đã nhưng không hiểu vì sao lại không ngủ được. Có lẽ vì có hắn kế bên sao?Hắn thì gác tay sau gáy, mắt thì nhìn lên trần. Thật sự đang có hàng trăm câu hỏi hắn muốn hỏi cô và muốn cô trả lời hắn một cách thật lòng nhất.- Jimin.- Yuji.Không biết vì một ma lực nào đó. Hay là sự vô tình. Đã khiến cả hai phải lên tiếng gọi nhau cùng một lúc thế này. - cậu nói...trước đi.Cô ấp úng nói về phía hắn.- cậu nói trước đi.Hắn cũng đáp trả y chang lại.- không có gì hết. Chỉ là muốn gọi tên cậu thôi.Một thanh âm nhẹ nhàng đến lạ thường phát ra từ cổ họng cô. Một thanh âm lo sợ một thứ gì đó nữa.- tại sao?_ hắn nghiêng đầu về phía giường của cô và thắc mắc.- tôi sợ cậu không còn ở đó nữa.Giọng cô bây giờ rất nghiêm túc nó không có chút gì gọi là kiêu ngạo gì hết. Môi cô khi nói xong còn nhếch lên một đường tuyệt hảo nữa. Hắn không nói, ánh mắt chỉ cố nhìn qua phía cô. Ánh mắt trìu mến, ấm áp có thể đâm xuyên qua tấm màn đang chắn ở đó nữa. Lại thêm ngàn dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu hắn khi cô nói lên câu nói ấy nữa. Ý cô là gì? Câu nói ấy là sao? Giải thích cho hắn hiểu đi.________
**Sáng hôm nay, cô dậy khá sớm, định xuống làm đồ ăn sáng rồi đi nhưng lại không muốn ăn cho mấy [ ngộ hen :) ]. Định bước ra khỏi nhà thì một tiếng giật ngược cô lại.- này! Là hắn gọi cô, hôm nay hắn cũng dậy sớm. Thấy có chút lạ vì thường ngày hắn không dậy sớm vậy đâu.- chuyện gì?Cô quay người lại tỏ cái mặt ương ngạnh nhìn hắn.- ờ! Cậu đi bộ ư?"Gì đây? Sao lại quan tâm tôi vậy? Bị chập điện hả?"Cô nhăn mặt suy nghĩ rồi chỉ gật đầu một cái nhẹ.- vậy thì đi đi._ hắn chỉ trơ bộ mặt lạnh như băng ra rồi nói vỏn vẹn 4 từ rồi bước ra ngoài."Hờ hờ!! Điên thật mà. Tưởng có lòng tốt chở con này đi chứ."**
Thế đó, sau chuyện tối qua thì có lẽ hắn cũng mạnh dạn để nói chuyện với cô. Nhưng chỉ là mấy câu trớt quớt. Lại tiếp tục cuộc hành trình đến trường. Bước vào lớp, đập vào mặt cô là cảnh tượng Hoseok và Jungbi đang nói chuyện rôm rả với hắn. "What? Sao lại thân vậy chứ? °○°"Cô bước vào chỗ ngồi sẵn tiện lườm hắn một phát rồi lăn dài ra bàn. Thấy thế Jungbi cũng quay xuốnh mà lay tay cô.- ổn không?- gì chứ? Có gì mà không ổn?_ không thèm ngẩng mặt lên, cứ thế mà nói thôi.- ừm!_ Jungbi chỉ cười nhẹ rồi quay lên.Tiếng chuông vào học cũng đến. Đứa nào đứa nấy lấy tập lấy sách ra mà học. Tại lớp 12 rồi không học thì chết thôi. Cô thì cũng chả quan tâm mấy. Bữa trước mới làm bài kiểm tra 1 tiết để xem xét lực học lại lần nữa. Bản thân cô thì đứng trong top 5 nhiều rồi nên cũng chả sợ gì. - cả lớp lấy tập sách ra mà tự học. Cô chấm bài xong rồi ta học.- hí hí!!! Ê Yuji tự học kìa._ Jungbi hí hững quay xuống nói.- hì! Có gì không?- có chứ. Nhìn này. Ta da..Jungbi nhướn mày rồi quay lên, loay hoay một tí thì lấy ra mấy thanh socola rồi bim bim loại cả hai thích nữa. Vì cô Kim cho tự học nên việc ăn vụng là rất dễ đó nha. Hai đứa là thánh ăn vụng trong lớp và đặc biệt châm ngôn của cả hai là "ăn vụng mới ngon."- wow!!! Này này!! Mua đâu mà ngon thế?- tao mà. Ăn đi chút tao nói.Cả hai cứ thế mà thay nhau ăn vụng. Và tất cả hành động ấy đã được hắn thấy và đang nhìn chằm chằm vào.Cô đang ăn thì vô tình liếc mắt sang thì lại đụng phải hắn. Cô chỉ trợn con mắt to đùng của mình vào hắn mà nói nhỏ:- nhìn gì? Muốn chết hả?- cô ơi có người ăn vụng.Hắn bỗng la lớn lên cho cả lớp nghe. Cô thì như người mất hồn mà ngồi nhìn hắn. Nuốt nước bọt và đang cảm thấy vô cùng bất an.- MIN YUJI là em đúng không?Cô Kim đứng dậy, tiến gần lại bàn học của cô.- không phải đâu cô. Không phải em...Cô nhanh tay cất thanh kẹo và bịch bánh vào ngăn bàn, phủi phủi cái tay rồi giơ lên vẫy vẫy bảo không phải.- đừng hòng qua mặt tôi. Bước ra ngoài đứng ngay.- cô...- lẹ LÊN.Cô Kim trừng mắt chỉ tay ra ngoài. Cô thì phụng phịu bĩu môi. Sẵn tiện lườm hắn. Hắn còn không biết hối lỗi ở đó mà cười khúc khích trong phát ghét.- Jimin à!_ cô Kim quay sang giọng nhẹ nhàng nói.- dạ.- bước ra ngoài luôn đi em._ cô Kim nở nụ cười vô cùng hiền hậu nhìn hắn mà nói.- em có làm gì đâu cô._ hắn ngạc nhiên và vô cùng hoang mang-ing nhìn.- tội của em là cười bạn. Vì thế bước ra ngoài cho có đôi có cặp. Cô thấy thế thì mãn vô cùng là nguyện. Tay thì che miệng mà cố gắng nhịn cười bước ra khỏi lớp. Hắn như thế cũng đi theo. Cả hai cùng đứng trước cửa lớp mà lườm nhau.- tại cậu mà tôi phải ra ngoài đứng đấy._ cô gằng giọng nói vào mặt hắn.- trả thù ngọt ngào vậy thôi chứ._ hắn thì vô tư đứng dựa vào tường mà nói.- gì? Trả thù ngọt ngào ư? Não bị chập hả?_ cô bày tỏ thái độ khinh người rồi nói.- não cậu mới chập đấy._ hắn quay qua cuối thấp xuống gần tai cô mà nói."Bộp." - aizzzz! Ya! Min Yuji.- đáng cái đời nhà cậu.Nhân lúc sơ hở. Cô lấy chân đạp thẳng vào chân hắn một phát rõ đau. Hắn chỉ biết ứa nước mắt ôm chân mình mà không dám làm gì.- con gái gì mà bạo lực thấy ớn.- rồi sao? Chết nhà cậu hay gì?_ cô hất mặt lên mà nói giọng ngông cuồng.- vui quá ha. - cô Kim.- bị phạt rồi mà còn đánh nhau ngoài này. Được lắm!! Hai người thay đồ thể dục bước xuống sân chạy 100 vòng mau lên.- CÁI GÌ?_ cả hai đều đồng thanh. Tỏ vẻ không hài lòng một chút nào hết.- ý kiến ý cò. Lẹ lên._ cô Kim nói rồi bước vào lớp.- tại cậu đấy._ cô hậm hực chỉ vào hắn.- này! Cậu trước nhé. Ai biểu đạp chân tôi làm gì.- hứ!!Không thèm nói. Cả hai đều đi thay đồ thể dục mà chạy xuống sân. Jungbi nó thật may mắn. Nhanh chóng kịp thời giấu đồ vào cặp nên không biết và thế là cô phải bị phạt chung với tên bệnh này. 100 vòng là con số rất đáng sợ. Trường này, cũng không phải thuộc dạng nhỏ gì và cũng không quá to nhưng một khi chạy là đứt hơi. 3 vòng sân này còn ná thở nói chi là 100 vòng. Dưới sân thì đang nắng nữa. Lần này, tiêu chắc.- tại cậu mà tôi lại phải chạy đấy.- sao cái gì cậu cũng đổi thừa tôi vậy?- hờ hờ!!! Không phải hay sao mà còn trơ cái mặt đó ra.Cô cứ thế mà trách hắn liên tục. Hắn chỉ ngậm ngùi mà cho qua. Trong suốt lúc chạy cô cứ chửi hắn rồi trách móc đủ điều. Luyên thuyên đến không ngừng. Hắn chỉ lắc đầu mà cứ chạy. - hờ hờ!!!! Jimin Jimin..Cô thở dốc, vẫy tay kêu hắn lại.- chuyện gì?_ hắn đứng lại tiến lại gần cô.- tôi mệt quá. Tôi chạy không nổi nữa đâu._ cô cúi người xuống chống tay vào đầu gối mà thở.Hắn lại lắc đầu đứng khoanh tay lại nhìn cô.- mấy vòng rồi? Nãy giờ chắc được nhiều rồi đúng không?- ảo tưởng.- chứ sao?- mới 5 vòng.Cô ngước lên nhăn mặt rồi ngồi bệch xuống sân trường. Hắn cũng theo đà mà ngồi đối diện cô.- mệt đến vậy sao?- tất nhiên.- nghe bảo là học thể dục giỏi lắm mà.- chỉ là chạy tiếp sức thôi. Còn 5 vòng là quá đà với tôi rồi._Cô vuốt vuốt mái tóc qua cho gọn rồi tiếp lời.Hắn không nói gì mà chỉ gật đầu rồi cho qua. Cô thì mệt đến ná thở, hắn thì ngồi đó mà nhìn chằm chằm vào cô thế kia. Còn nở nụ cười ranh ma nữa chứ. Ý gì đây?- cậu đi đâu đấy?Được một lúc thì cô đứng phắc dậy. Lấy tay phủi phủi cái mông rồi bước chân đi. Hắn cũng tò mò mà lên tiếng.- không phải chuyện của cậu.Cô quăng cho hắn một bộ mặt lạnh rồi bước đi và không quên để lại thêm một câu nữa.- này! Cô Kim có hỏi thì bảo tôi mệt.Thật sự là không mệt gì đâu, chỉ là trốn phạt thôi. Cô sẽ đi vào phòng nghỉ dành cho học sinh. Mà ở đó có duy nhất hai cái giường. Là chỗ mà cô hay trú nhất. Ở đó nệm vừa êm, vừa mát lại vừa thoải mái nữa nên cô rất là ưng thuận.- cậu làm gì mà vô đây?Hắn nãy giờ cũng đi theo cô mà vô phòng nghỉ.- cậu đi theo tôi làm gì vậy? Lỡ cô Kim không thấy thì làm sao?_ cô nhăn mặt quay sang chỉ trích hắn.- chỉ cần nói là tôi thấy cậu mệt nên đưa cậu vào đây dùm thôi. Có gì đâu mà phải xoắn lên thế._ hắn vừa nói vừa tiến lại chiếc giường mà nằm xuống.Cô cũng theo đó mà leo lên chiếc giường kế bên. Tuy là hai giường cùng chung phòng và kế bên nhau nhưng nó có một tấm màn để ngăn lại nên đối phương không thấy nhau.Cả hai im lặng khá lâu, cô dặn bụng rằng vào đây sẽ đánh một giấc thật đã nhưng không hiểu vì sao lại không ngủ được. Có lẽ vì có hắn kế bên sao?Hắn thì gác tay sau gáy, mắt thì nhìn lên trần. Thật sự đang có hàng trăm câu hỏi hắn muốn hỏi cô và muốn cô trả lời hắn một cách thật lòng nhất.- Jimin.- Yuji.Không biết vì một ma lực nào đó. Hay là sự vô tình. Đã khiến cả hai phải lên tiếng gọi nhau cùng một lúc thế này. - cậu nói...trước đi.Cô ấp úng nói về phía hắn.- cậu nói trước đi.Hắn cũng đáp trả y chang lại.- không có gì hết. Chỉ là muốn gọi tên cậu thôi.Một thanh âm nhẹ nhàng đến lạ thường phát ra từ cổ họng cô. Một thanh âm lo sợ một thứ gì đó nữa.- tại sao?_ hắn nghiêng đầu về phía giường của cô và thắc mắc.- tôi sợ cậu không còn ở đó nữa.Giọng cô bây giờ rất nghiêm túc nó không có chút gì gọi là kiêu ngạo gì hết. Môi cô khi nói xong còn nhếch lên một đường tuyệt hảo nữa. Hắn không nói, ánh mắt chỉ cố nhìn qua phía cô. Ánh mắt trìu mến, ấm áp có thể đâm xuyên qua tấm màn đang chắn ở đó nữa. Lại thêm ngàn dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu hắn khi cô nói lên câu nói ấy nữa. Ý cô là gì? Câu nói ấy là sao? Giải thích cho hắn hiểu đi.________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store