ZingTruyen.Store

Drop Chuyen Tinh Uot At Giua Hoc Sinh Gioi Va Trum Truong

Edit: H.

Thiệu Chính Dương nhìn Thẩm Hủ đang say sưa giải vài bài toán đối với cậu có thể nói là 'ncc' kia ở trên bục giảng, tuy rằng không nghe hiểu anh ta đang nói cái quái gì, nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc lắng nghe, bởi vì giọng của Thẩm Hủ thật sự rất là hay luôn, sẽ khiến người khác nhịn không được muốn tiếp tục nghe anh nói.

Lúc vừa giảng được một nửa thì bóng đèn trong phòng học đột nhiên tắt, mọi thứ đều chìm vào trong bóng tối mờ đặc, các bạn học trong phòng thấy vậy lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn như cắn phải thuốc lắc.

Thầy giáo lấy thước kẻ gõ rầm rầm lên trên bàn để làm cho bọn học sinh an tĩnh lại, nhưng bọn học sinh quá mức hưng phấn, căn bản là không chịu nghe lời của ông nói.

Phòng học đột nhiên rơi vào cơn hỗn loạn, nếu là trước kia khi trường học cúp điện thì người vui mừng nhất chắc chắn là Thiệu Chính Dương, cậu sẽ là người đầu tiên đứng lên trên bàn học, sau đó lắc lư lung tung, hưng phấn reo hò ầm ĩ, nhưng bây giờ cậu lại rất an tĩnh.

Thiệu Chính Dương yên lặng ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, không rên một tiếng.

Đúng lúc này, người vốn nên là đứng ở trên bục giảng - Thẩm Hủ, không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Thiệu Chính Dương.

Đầu tiên là Thẩm Hủ ngồi xuống chỗ của mình trước, sau đó duỗi tay vào trong quần Thiệu Chính Dương sờ cái lồn non của cậu, thấp giọng nói: "Ướt nữa rồi."

Ở hoàn cảnh tối tăm này, rất dễ dàng làm con người bộc phát ra phần 'thú' mà ngày thường được ẩn sâu ở bên trong.

Thiệu Chính Dương cũng không ngại ngùng nữa, cậu ép sát người mình vào Thẩm Hủ, giọng nói cũng đè thấp như anh: "Có muốn ở trong phòng học "làm ăn" một chút không?"

Thẩm Hủ cười nhẹ một tiếng, nói: "Cậu cởi quần ra đi."

Thiệu Chính Dương thành thạo cởi quần mình ra, đồng thời mở rộng hai chân hướng về phía của Thẩm Hủ.

Cậu biết rõ tên khốn biến thái này rất thích uống nước lồn của mình, vì thế cậu chủ động nâng eo lên, nâng cái lồn đã rỉ nước cho Thẩm Hủ: "Chảy nhiều nước quá trời luôn này."

Dù là đang ở trong bóng tối, Thẩm Hủ cũng có thể chính xác tìm thấy cái lồn đĩ của Thiệu Chính Dương. Anh úp môi mình lên trên mu lồn cậu, nhẹ nhàng hút một cái thì đã hứng được rất nhiều dâm dịch ngọt ngào.

Những bạn học khác ở trong phòng học đều đang bận nói chuyện riêng, không một ai chú ý tới tình cảnh dâm đãng ở bên này.

Ở trong lớp học làm loại việc dâm uế này phá lệ kích thích, trong đầu Thiệu Chính Dương phân bố ra rất nhiều dopamine, thân dưới cũng chảy ra dâm thuỷ.

Học sinh giỏi mới rồi vẫn còn đang giảng bài cho các bạn học nghe, bây giờ lại vùi mặt vào háng cậu giúp cậu liếm lồn, uống nước lồn.

Chỉ là vừa nghĩ tới đó cũng đã đủ để tâm lý của Thiệu Chính Dương đạt gới cao trào, cậu cắm đầu ngón tay của mình vào tóc Thẩm Hủ, sờ đến da đầu của anh, sau đó lại ấn đầu anh thêm gần sát háng mình, muốn cho đối phương liếm sâu hơn một chút.

Vào lúc này con khỉ nhỏ đột nhiên xoay người lại nói chuyện với Thiệu Chính Dương: "Anh Thiệu, bây giờ trong phòng học tối thùi lùi à, anh có muốn hai ta hợp tác làm chuyện xấu không? Ví dụ như là úp thùng rác lên trên đầu tên lớp phó kỷ luật, em cay nó hơi lâu rồi đấy, suốt ngày ghi tên em vào sổ."

Nhưng bây giờ Thiệu Chính Dương lại không có tâm trạng tò te tú tí với cậu ta, đùa à, cậu đang ở trên thiên đường của nhục dục, làm gì rảnh rang mà đi chọc ghẹo người khác? Mà phải công nhận cái lưỡi dày của học sinh giỏi vừa ấm nóng lại vừa ướt mềm, liếm cái bướm non của cậu sướng dữ thần.

Thiệu Chính Dương cắn môi, cố ngăn lại tiếng rên dâm dật phát ra từ trong miệng mình, nhưng con khỉ nhỏ vẫn đang ngồi đây làm bà tám với cậu, phải tìm cách để cậu ta đi chỗ khác mới được: "Ưm... Khoan... Từ đã... Mày tới bàn đầu chọc giận hoa khôi lớp mình đi."

Theo như con mắt tinh đời của Thiệu Chính Dương thì cậu chắc rằng hoa khôi đang thầm thích Thẩm Hủ, hứ, nhìn khó ưa quá trời quá đất.

Con khỉ nhỏ đột nhiên đáp lại: "Ủa anh Thiệu, hoa khôi lớp không phải là anh à?"

Thật ra mọi người trong lớp đều ngầm cho rằng Thiệu Chính Dương là hoa khôi, bởi vì diện mạo cậu rất đẹp, ngũ quan phải tinh xảo hơn vài phần so với nữ sinh trong lớp.

Thiệu - bị cả lớp bầu thành hoa khôi - Chính - nhưng trước giờ đều tự nhận là nam thần - Dương đương nhiên rất tức giận, cậu hừ lạnh: "Tin tao đấm mày liền không thằng khỉ này! Bố đây là nam thần, chứ hoa khôi cái quỷ gì, ok?"

Con khỉ nhỏ âm thầm phản bác: "Nam thần là học sinh giỏi rồi anh à."

Thẩm - người đoạt mất danh hiệu nam thần - Hủ nằm không cũng trúng đạn, đầu anh bị hai chân Thiệu Chính Dương kẹp thật chặt, tỏ rõ chủ nhân của nó không vui.

Đương nhiên Thẩm Hủ không hề khách khí mà mút mạnh một ngụm lên trên hột le nhạy cảm, cho chừa cái tội láo nháo với anh.

Chỉ một xíu nữa thôi là Thiệu Chính Dương đã rên lên thành tiếng rồi, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là đá đít con khỉ nhỏ đi trước cái đã: "Mày đi trêu hoa khôi đi, nhanh lên, phục thù cho tao."

Con khỉ nhỏ thấy cậu vội vàng như thế, có chút khó hiểu hỏi lại: "Anh kết thù với cậu ta lúc nào thế? Sao em không biết?"

Thiệu Chính Dương cắn chặt răng: "Nói mày đi thì mày cứ đi đi, hỏi hỏi cái lìn, tao đấm cho không trượt phát nào bây giờ!"

Thẩm Hủ đang ngồi xổm dưới gầm bàn mải mê liếm lồn cho Thiệu Chính Dương, nghe vậy đột nhiên hút một cái thật mạnh lên hột le nhạy cảm của cậu.

"Ưm... Á..." Thiệu Chính Dương không kiềm được mà xuýt xoa một tiếng, may là vào lúc này con khỉ nhỏ đã đi mất rồi.

Lúc này lớp học đang rất ầm ĩ, những bạn cùng lớp khác vẫn đang mải tám chuyện, tiếng rên rỉ của Thiệu Chính Dương hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng nói chuyện rôm rả, không hề bị phát hiện.

Thiệu Chính Dương giang rộng hai cái chân thon của mình ra, sau đó vạch ra hai mép bướm non hồng, nâng sát tới miệng của Thẩm Hủ: "Ứm... Muốn nữa mà... A ưm... Cái lưỡi địt lồn mạnh lên đi..."

Đầu lưỡi của Thẩm Hủ đầu tiên là liếm ở trên hai mép lồn trước đã, sau đó không hề báo trước mà địt thẳng cái lưỡi béo dày của mình vào cái lỗ lồn dâm dục sâu hút.

"Aaaa..." Bướm Thiệu Chính Dương bị đâm vào đột ngột như vậy làm cậu ré lên một tiếng, cái lồn cũng giật tưng lên, phọt ra một đống nước lồn ngai ngái, bây giờ cái lồn của cậu giống như là cái vòi nước bị hỏng, chảy ra rất nhiều nước, thậm chí còn làm ướt cả cặp mắt kính của Thẩm Hủ.

Thẩm Hủ thấy vậy nhanh nhẹn tháo kính mình ra, sau đó há to mồm si mê mà uống ừng ực đống nước lồn của trùm trường.

Đây là lần đầu tiên cái bướm non của Thiệu Chính Dương lên đỉnh, người không có kinh nghiệm như cậu còn tưởng là mình đi tiểu nữa chứ, thế là xấu hổ tới mức bốc khói.

Nhưng hình như Thẩm Hủ cũng không chê dơ, thậm chí còn giúp cậu liếm sạch 'nước tiểu'.

Sau khi cơn sướng qua rồi, Thiệu Chính Dương nhẹ nhàng đẩy đầu Thẩm Hủ ra, thở phì phò nói: "Được rồi, tới mày."

Thẩm Hủ vẫn còn lưu luyến liếm láp bướm nộn của Thiệu Chính Dương vài cái nữa mới chịu buông ra.

Tiếp theo, Thẩm Hủ từ dưới gầm bàn trở về vị trí cũ của mình, còn Thiệu Chính Dương thì thế chân anh ngồi xổm ở dưới.

Thiệu Chính Dương quỳ bò trên đùi Thẩm Hủ, dùng hàm răng của mình cắn lưng quần anh mạnh mẽ kéo xuống, một con cá chà bặc cứ như vậy nảy ra, đập vào bên má Thiệu Chính Dương.

Thiệu Chính Dương nắm lấy con cu của anh, thuần thục thể hiện kỹ năng mồm miệng của mình.

Học sinh giỏi thuộc tuýp người thích sạch sẽ, cho nên cặc anh cũng không bám theo mùi gì khó chịu, trên thân cặc chỉ có mùi thơm dịu nhẹ lạ lùng nào đó, rất là dễ ngửi.

Thiệu Chính Dương vốn chưa từng bú cặc ai, đương nhiên cũng không thích bú cặc, càng đừng nói phải hầu hạ tính dục cho người khác, nhưng cậu lại yêu thích con cặc béo núc ních này tới mức không nỡ buông tay, bây giờ cậu hoàn toàn là vâng theo bản năng mà há mồm nuốt lấy thứ dịch nhầy tanh tao này, như là thèm tới chảy dãi, như là khát tới cùng cực, cậu nếm con cặc này như là đang được ăn món ăn mỹ vị nào đó.

"Hô... Cặc toa... vá i vất..." Miệng Thiệu Chính Dương bận ngậm lấy con cu của Thẩm Hủ, nên chỉ có thể ú ớ vài tiếng như vậy.

Tay Thẩm Hủ cũng không rảnh rang, đang bận bịu đâm chọt vào lỗ đít còn trinh của Thiệu Chính Dương.

Thiệu Chính lắc lắc cái mông đĩ đượi của mình, muốn tránh đi bàn tay đang tác quái kia: "Ứm... Đừng... Đừng sờ..."

Lỗ đít bẩn như vậy thì làm sao lại lấy tay đi chọt được vậy!

Thẩm Hủ không những không dừng lại, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống để liếm đít cậu.

Nhưng mà dùng tư thế này để liếm lỗ đít thì không thuận tiện cho lắm, Thiệu Chính Dương phải dẩu mông thật cao mới có thể để cho Thẩm Hủ liếm tới.

Thẩm Hủ tát một cái lên trên cái mông tròn vo mềm mại của Thiệu Chính Dương, ra lệnh: "Dẩu mông cao lên."

Thiệu Chính Dương ngoan ngoãn nghe theo, cậu không muốn để cho Thẩm Hủ liếm đít mình, nhưng cái thân thể dâm dật này lại phản lại lý trí của cậu, tự động dâng mình tới cửa.

Thẩm Hủ tách hai cánh mông đầy đặn của Thiệu Chính Dương ra, đầu lưỡi ngay lập tức tìm đến lỗ đít bé xinh ở giữa khe mông, đoá cúc nhỏ chặt chẽ sau khi bị đầu lưỡi điêu luyện của anh liếm vài cái thì đã lòi ra bản chất dâm dật của mình, không ngừng đóng mở đòi cặc đụ vào.

Ưm... Người có thói ở sạch như Thẩm Hủ lại đang liếm lỗ đít mình... Nứng chết mất thôi...

Ngay lập tức cơn nứng lồn đã chiếm cứ hết lý trí của Thiệu Chính Dương, cậu đã hoàn toàn quên là mình đang ở lớp học, xung quanh toàn là bạn cùng lớp, bắt đầu kẹp chân thít lồn rên rỉ: "Ưm ừm... Đầu lưỡi... Đầu lưỡi địt vào lỗ đít... Nứng..."

May là ở trong miệng Thiệu Chính Dương vẫn còn bú chặt lấy con cặc của Thẩm Hủ, cho nên tiến rên rỉ cũng trở nên mơ hồ rất nhiều, nếu gần sát cũng sẽ nghe không rõ lắm, hơn nữa mọi người xung quanh vẫn đang còn nói chuyện, cho nên không khiến ai để ý.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, Thẩm Hủ đánh một cái nhẹ lên mông Thiệu Chính Dương, nói: "Đừng rên nữa bé đĩ, em muốn mọi người thấy bộ dáng nứng lồn này của em à?"

Rốt cuộc Thiệu Chính Dương cũng nhận ra sự tồn tại của các bạn học, sau đó không dám mở miệng rên rỉ nữa.

Thẩm Hủ tiếp tục cúi đầu bú lấy đoá cúc non mềm của Thiệu Chính Dương.

Lỗ đít so với bướm nộn ở phía trước thì chặt hơn rất nhiều, nó tham lam kẹp lấy đầu lưỡi anh không chịu nhả ra, dâm thực sự.

Bây giờ đầu lưỡi của Thẩm Hủ đã bị mắc kẹt trong lỗ đít của trùm trường không rút ra được.

Mà anh cũng không có ý định rút nó ra, ngược lại là đẩy đầu lưỡi đâm sâu vào bên trong một chút.

Thiệu Chính Dương lại bắt đầu lắc cái mông điếm của mình, muốn để Thẩm Hủ rút lưỡi ra: "Đừng... Đừng liếm... Haaa... Sâu quá đi mất..."

Sao lại có thể địt đầu lưỡi vào nơi sâu như vậy cơ chứ, thật là... Thật là ngại chết đi mất!

Trong lúc nói chuyện thì Thiệu Chính Dương cũng không quên liếm láp cặc bự ngon miệng.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bú dương vật của đồng tính cũng không tệ lắm, thậm chí là khá ngon miệng, ngon tới độ khiến hắn không thể dừng lại, muốn mỗi ngày đều ngậm lấy như vậy. Thiệu Chính Dương không khống chế mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết Thẩm Hủ có suy nghĩ giống như mình không vậy nhỉ, có phải anh cũng muốn ngày nào cũng được húp sò tươi của mình không ta.

Thiệu Chính Dương giật mình phát hiện, bản thân cậu hình như đã thích Thẩm Hủ một chút xíu xìu xiu mất rồi.

"Cẹc ăn ngon mịn vá i... Ứm..." Thiệu Chính Dương há to mồm nốc hết cặc Thẩm Hủ vào miệng, dâm đãng rên rỉ.

Thẩm Hủ cũng há to mồm bú mút cánh mông Thiệu Chính Dương, lỗ đít có mùi rất khó tả, nhưng cũng gây nứng cực kỳ, bên trong thậm chí còn tự động chảy ra dịch ruột non.

Thẩm Hủ nuốt hết đống chất nhầy đó vào trong bụng, hương vị cũng không tệ lắm, dâm hết sức luôn vậy hà.

Rất nhanh sau đó Thẩm Hủ cũng bắn tinh vào trong miệng Thiệu Chính Dương, tinh dịch đặc sệt tanh nồng bắn đầy vào khoang miệng cậu, thậm chí còn chảy ra cả mũi, trên môi trên má cũng dính vài sợi lông cặc đen nhánh.

Bây giờ Thiệu Chính Dương đã không còn do dự như lúc ở trong rừng cây nữa, cậu thả lỏng yết hầu, tham lam nuốt hết đống tinh trùng đó vào trong miệng, mùi tinh đậm tới độ khiến cậu phát sặc, nhưng cũng khiến cậu càng nứng thêm.

Thiệu Chính Dương vẫn chưa đã thèm mà liếm láp lại sạch tinh trùng còn dính ở trên thân cặc, đầu lưỡi quét ở trên đỉnh cặc cuốn hết tinh dịch còn sót lại ra nuốt vào bụng.

Thẩm Hủ cũng dùng đầu lưỡi giúp Thiệu Chính Dương rửa lồn rửa đít rửa cu sạch sẽ.

Sau khi hai người đều đã thoả mãn, chỉnh sửa lại trang phục đàng hoàng hết rồi thì giáo viên chủ nhiệm lớp họ cũng vừa lúc cầm một ngọn nến tới phòng học.

Thẩm Hủ giúp Thiệu Chính Dương sửa sang lại dây lưng quần một chút.

Chờ tới khi phòng học được ánh sáng của ngọn nến soi rọi thì cả học sinh giỏi và trùm trường đều đã chỉnh trang lại đàng hoàng hết rồi, nghiêm túc ngồi ở trên chỗ ngồi đọc sách.

Giáo viên chủ nhiệm thấy thế thì rất lấy làm lạ, Thiệu Chính Dương hẳn là nên quậy phá lung tung loạn xà ngầu mới đúng, sao hôm nay lại tĩnh lặng thế, còn lấy sách ra đọc nữa chứ, chẳng lẽ nó đã bị ma ám? Thiệt, nhức nhức cái đầu luôn vậy trời.

Vì thế giáo viên chủ nhiệm đã cực kỳ tích cực mà nêu tên Thiệu Chính Dương đứng dậy.

Mỗi lần bị nêu tên đều phải bị mắng một đốn thật lâu, Thiệu Chính Dương còn tưởng rằng mình sắp bị mắng tới máu chó phun đầu rồi chứ, vội vã đứng dậy.

Ai mà biết giáo viên chủ nhiệm vừa mở miệng đã là một đống lời khen: "Giỏi lắm, hôm nay em không những không gây chuyện, mà còn tự giác đọc sách, đề nghị lớp học cho Thiệu Chính Dương một tràng vỗ tay vì tinh thần ham học của em ấy."

Thiệu Chính Dương xấu hổ cười một cái, ở trong tiếng vỗ tay của cả lớp ngồi về chỗ cũ.

Hơn mười phút sau cuối cùng cũng có điện lại, mọi người cũng lục tục về chỗ chuẩn bị vào tiết.

Thiệu Chính Dương chống cằm, thất thần xoay bút, bởi vì cậu đã nhận ra một sự thật cực kỳ đáng sợ, đó là hình như cậu đã lỡ thích học sinh giỏi một chút rồi.
...
H: Trẫm thưởng cho các ái phi này, xin lỗi vì đã để các ái phi đợi lâu =)))
Thấy mấy chương đầu ngắn ngắn tưởng mấy chương sau cũng z, ai dè nó dài thấy mẹ luôn =)) edit lủng cái não =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store