ZingTruyen.Store

[ DROP ] Chờ Người Ngày Nắng Lên [ AllVietnam ]

≛ Chương 9: Baba

NguyetAnhisme2k11

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   Việt Nam lững thững dạo bước giữa dòng người tấp nập, ôm chặt chú thỏ bông to tướng trong tay, mềm mại và dễ thương như chút hơi ấm duy nhất giữa phố thị lạnh lùng. Em vẫn cảm thấy mệt, cả cơ thể và tâm trí đều trĩu nặng như thể mọi thứ đều phủ lên một tầng mờ ảo. Em tự hỏi, sao em lại được ra ngoài nhỉ? À, là vì em trốn đi mà... Chỉ là đôi chút tự do thôi. 

   Em cúi nhìn con thỏ, lẩm bẩm: "Nhóc con, em không có lỗi, đúng không?" Em cười nhạt, nhưng đôi mắt vẫn vô hồn, thiếu hẳn vẻ sáng rực ngày nào. Những tia nắng ấm áp dường như đã lụi tàn từ lâu, chỉ để lại cái nhìn trống rỗng, mông lung, như mặt hồ phẳng lặng chẳng chút gợn sóng.

   Em vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bàn tay siết chặt lấy chiếc tai thỏ, như thể nó là thứ duy nhất níu giữ em với hiện tại. "Baba và các anh... liệu họ có giận không nhỉ?" Em thầm thì với chính mình, ánh mắt khẽ lướt qua những người xa lạ lướt nhanh. "Chỉ là em muốn ra ngoài một chút thôi mà... Không phải ai cũng có quyền được thoải mái sao?"

   Nhưng rồi em chợt dừng lại giữa dòng người vội vã, siết chặt hơn con thỏ vào lòng, như muốn tìm sự an ủi, trấn an. Một cô gái gần đó thoáng nhìn, ánh mắt lộ vẻ tò mò, nhưng rồi lại quay đi, em khẽ cười buồn. "Đúng là... Em khác biệt quá mà," em thở dài, rồi ngước nhìn lên bầu trời, thầm nhủ: "Em chỉ muốn thoát ra ngoài một chút thôi, chỉ một chút..."

   Vừa dứt lời, em bất ngờ bị một cánh tay vạm vỡ xô mạnh, ngã ngửa xuống đất. Em chỉ kịp thốt lên "A!" đầy bất ngờ, trước khi một bàn chân to lớn, nặng nề đạp thẳng lên chân em, khiến cơn đau nhói lên từng đợt. Em cắn chặt môi, cố nén tiếng kêu vì sợ sẽ làm mọi thứ tệ hơn. Đôi tay run rẩy của em với lấy con thỏ bông bị bẩn nằm ngay trước mặt, nhưng vừa chạm tới, một kẻ khác đã nhanh chóng giật lấy nó.

   "Để đó cho tao, nhóc con!" Gã phá lên cười và nắm chặt con thỏ, vung mạnh khiến nó rách một đường dài. Mặt em nhăn lại, sự đau đớn nơi chân dường như không là gì so với cảm giác trống rỗng, thất vọng khi thấy chú thỏ - thứ duy nhất mang chút an ủi cho em - bị phá nát ngay trước mắt. "A... thỏ bông..." Em cố gắng đưa tay lên, đôi mắt tràn đầy sự van xin mong lấy lại nó, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt mỉa mai.

   "Thứ rác rưởi này mà cũng yêu quý cơ à?" Một gã khác chợt nắm tóc em, kéo mạnh khiến đầu em giật ngược ra sau, rồi thẳng tay đập vào tường lạnh lẽo. Đầu óc em quay cuồng, đau buốt. Máu từ trán rỉ ra, nhễu xuống má, thấm vào làn da tái nhợt. Em chẳng còn thấy rõ gì nữa, chỉ còn tiếng cười cợt nhả của bọn chúng vang vọng, vây quanh.

   Những ký ức lướt qua trong cơn đau như ảo ảnh chập chờn, từ lúc ngã xuống giường bệnh đến khoảnh khắc anh hai ôm em vào lòng... Giờ thì tất cả như bị đập vỡ vụn, tan biến trong tiếng cười nhạo và ánh mắt cay độc. Em không kêu lên, chỉ gắng ngăn mình không run rẩy thêm, nhưng nỗi đau, cả thể xác lẫn tâm hồn, dâng lên trong lồng ngực, nặng trĩu và ngột ngạt.

   Trước khi chìm vào bóng tối, em mơ hồ cảm nhận có một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể lạnh buốt của mình, giọng nói dịu dàng nào đó khẽ vang lên, nhưng tất cả đều trở nên nhạt nhòa như ảo ảnh.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   "Hư..." Em khẽ rên, đôi mắt nặng trĩu mở ra, nhìn quanh căn phòng tối mờ, không gian quen thuộc nhưng mang đến cảm giác xa lạ, khiến em chẳng thể nào an tâm.

   Tiếng cửa phòng vang lên, tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng mà vội vã. Gã bước vào – Đại Nam, cha của em, gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây thoáng nét lo âu, đôi mắt đăm đăm nhìn em với ánh nhìn nghiêm nghị. Em ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn gã tiến lại gần với hai tay vẫn vắt chéo ra sau lưng, vẻ cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt lo lắng đã hiện rõ.

   "Dậy rồi à?" giọng gã đều đều, nhưng pha lẫn chút lo lắng không giấu nổi.

   Em ngước nhìn gã, cảm nhận được một chút an toàn, nhưng lại e ngại mở lời. Vòng tay vừa nãy đã lùi xa, cảm giác ấm áp lẫn vào một nơi nào đó mà em không thể với tới. Trong đầu, em chần chừ, tiếng "Cha" nghẹn lại nơi cuống họng, không dám nói ra vì chẳng biết mình có thật sự cần nói.

   Gã ngồi xuống mép giường, nhìn em một lúc lâu, rồi khẽ thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ bất an. "Mày tự hành hạ bản thân như thế này để làm gì? Có phải mày không biết chúng tao lo lắng đến thế nào không?"

   Em khẽ cúi đầu, bàn tay mân mê vết thương chưa lành trên cổ tay, nghe từng lời gã nói mà lòng vừa trống rỗng, vừa có chút nhẹ nhõm. Đôi vai gã hơi rung lên, một bàn tay gã đặt nhẹ lên vai em, chạm đến như muốn an ủi mà lại bối rối. "Đừng có làm chuyện dại dột như vậy nữa. Mày muốn ra ngoài, muốn gì cứ nói với tao."

   Gã thở dài lần nữa, giọng nói vẫn nghiêm nghị nhưng có chút mệt mỏi, "Cứ ngỡ... tưởng đâu mất mày rồi."

   Em im lặng, nhìn xuống những ngón tay mình – dấu vết đau đớn vẫn còn đọng lại, nhưng lần này không còn cảm giác tủi thân mà là một tia nhẹ nhàng, như gió thoảng qua. Em không biết phải nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, dù lòng vẫn còn nhiều vết thương chưa thể lành.

   Gã đứng lên, vuốt lại vai áo, hắng giọng rồi nhìn em lần nữa, ánh mắt nghiêm nhưng dịu dàng hơn chút, "Cẩn thận đấy. Lần sau đừng làm chuyện dại dột, nhớ chưa?"

   Em khẽ gật nhẹ đầu, dù không chắc mình có thể giữ lời hứa này được bao lâu. Ánh mắt gã dõi theo em một lúc lâu rồi mới quay người, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại trong tiếng kẽo kẹt, để lại trong không gian một sự tĩnh lặng nặng nề. Em vẫn thẫn thờ ngồi trên giường, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang mờ dần. Cơ thể em như không theo ý nghĩ, từng bước đi xuống giường nặng nhọc như mang một gánh nặng vô hình.

   "Ây, hình như em bị bong gân..." Em lẩm bẩm, nhưng rồi ngay sau đó, một cơn đau nhói truyền đến từ mắt cá chân khiến em khựng lại. "Có quan trọng không chứ? Ai mà thèm bận tâm đến chuyện đó?" Thực sự, em không thể nhớ nổi lần cuối mình cảm thấy vui vẻ là khi nào, mà giờ đây chỉ thấy mệt mỏi, chỉ muốn buông xuôi mọi thứ.

   Em kéo lê đôi chân, từng bước đi chậm chạp như một cái bóng không có sức sống. Những ký ức đau thương ùa về, khiến em cảm thấy như một con tàu bị bỏ rơi giữa đại dương mênh mông. Trong lòng, một cảm giác chua chát len lỏi, nhưng em lại không dám khóc. Bởi lẽ, nước mắt chỉ là sự yếu đuối, mà em đã hứa sẽ không còn yếu đuối nữa.

   "Nhưng mà..." Em thì thầm với chính mình, "Mình muốn ra ngoài, chỉ một lần thôi." Từ góc nhìn của em, thế giới bên ngoài trở nên mờ ảo qua lớp kính cửa sổ. Ánh nắng chói chang, những chiếc lá cây rung rinh trong gió, mọi thứ tràn đầy sức sống, nhưng em lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

   "Phải chăng mình đã quên mất cách sống như thế nào?" Em lẩm bẩm, cảm giác bồn chồn trong lòng. Chân em hơi run lên, nhưng em lại không thể quay trở lại giường, không thể chấp nhận sự yếu đuối đó. "Mình muốn nhìn ra ngoài... chỉ cần một chút ánh sáng cũng đủ khiến mình thấy được hy vọng."

   Cuối cùng, em bước đến bên cửa sổ, đưa tay lên chạm vào lớp kính lạnh lẽo, đôi mắt long lanh nhìn ra bên ngoài. "Bên ngoài có gì đẹp đẽ mà mình đã bỏ lỡ?" Một câu hỏi không ai có thể trả lời, nhưng em hy vọng rằng một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy được lý do để sống tiếp, để yêu thương và được yêu thương. Hơi thở em trở nên nặng nề hơn, nhưng em vẫn kiên định đứng đó, ngắm nhìn thế giới xung quanh, như thể đó là điều duy nhất còn lại mà em có thể nắm giữ.

   Chỉ đến khi một người hầu thân cận bước vào, nàng ta mới tá hỏa nhận ra em đã ngất bên bệ cửa sổ. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, nàng lảo đảo tiến lại gần, gương mặt trắng bệch, miệng không ngừng kêu lên: "Thiếu gia! Thiếu gia!!"

   Âm thanh đó như một tiếng sét đánh, đánh thức em từ cơn mê mệt. Nhưng em không thể mở mắt, cảm giác như mọi thứ đang xoay tròn quanh mình. Thế giới bên ngoài vẫn tươi sáng, nhưng trong em, mọi thứ tối tăm dần. Nàng hầu lay lay vai em, giọng nói đầy lo lắng: "Thiếu gia, xin hãy tỉnh lại! Xin hãy nói gì đó!"

   Dù mệt mỏi, em cố gắng hé mở đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt nàng ta lấm tấm mồ hôi, đôi tay run rẩy, vẻ mặt đầy lo âu. "Tôi không sao..." Em lắp bắp, nhưng âm thanh của chính mình nghe như tiếng thì thầm, yếu ớt. Nàng hầu vẫn không buông tay, khuôn mặt nàng tràn đầy sự lo lắng.

   "Thiếu gia, ngài đã ngất đi lâu lắm rồi! Tôi sợ quá!" Nàng ta kêu lên, đôi mắt ánh lên những giọt nước trong veo. "Ngài không thể như vậy, ngài phải giữ sức khỏe! Cha ngài sẽ không tha thứ cho ngài đâu!"

   "Cha...?" Một cơn lạnh lẽo lại chợt ập đến trong lòng em khi nghĩ về gã, nhưng em không nói gì thêm. Ngay lúc này, em không còn cảm thấy cần thiết phải giải thích hay biện minh cho những gì mình đã làm.

   Nàng hầu, nhận ra sự im lặng của em, cố gắng khôi phục lại bầu không khí: "Thiếu gia, nếu ngài cần gì, hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp ngài!" Nàng ta nói với giọng điệu khẩn thiết, đầy tin tưởng.

   Bàn tay em vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bệ cửa sổ, nhưng sức mạnh dần rời bỏ em. "Tôi chỉ muốn... ra ngoài..." Em mấp máy môi, giọng nói yếu ớt như gió thoảng, không ai có thể nghe thấy.

   "Ra ngoài? Không được!" Nàng hầu lập tức phản ứng, khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tâm. "Thiếu gia cần phải nghỉ ngơi, hãy để tôi đưa ngài trở về giường!"

   Em chợt cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, mặc dù thân xác vẫn mệt mỏi. "Tôi chỉ... muốn nhìn thấy ánh nắng." Em thầm thì, đôi mắt chạm vào ánh sáng phía xa xăm, khao khát cảm nhận cái đẹp mà lâu lắm rồi em chưa thấy rõ.

   "Ánh nắng sẽ luôn chờ đợi ngài," nàng hầu đáp, giọng điệu dịu dàng hơn, nhưng em vẫn không biết liệu có phải thực sự như vậy hay không. Rồi nàng nhẹ nhàng kéo em về phía giường, gương mặt vẫn ngập tràn lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng mà em chưa từng cảm nhận được từ ai khác. Em để mặc cho nàng dìu dắt, chầm chậm khép lại mắt, để mình lạc trôi trong những giấc mơ đầy ánh sáng.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   "Dậy, Việt Nam, dậy đi," một giọng nói vừa khàn đặc vừa nhẹ nhàng vang lên bên tai em. Giọng nói đó quen thuộc, nhưng trong cơn mê mệt, em không thể nhớ nổi đó là ai. Em có thể cảm nhận được một bàn tay chai sạn đang khẽ lay người em dậy, sự ấm áp từ bàn tay ấy khiến em bớt lạnh lẽo trong không gian tối tăm xung quanh.

   Việt Nam mở đôi mắt nặng trĩu của bản thân, lờ mờ nhìn thấy gương mặt mờ ảo của gã. Chống tay xuống giường, em cố gắng đưa tay dụi mắt để xua tan cơn buồn ngủ, nhưng ngay lập tức bị gã cản lại, bàn tay gã giữ nhẹ lại cổ tay em. "Dụi nữa là sẽ đỏ mắt đấy," gã nhắc nhở, giọng nói đầy sự lo lắng.

   Em thoáng ngẩn người, cảm giác như có gì đó kỳ lạ đang diễn ra. Thay vì sự châm chọc như mọi khi, gã giờ đây lại tỏ ra quan tâm đến em, điều này khiến em chần chừ không biết phải nói gì. Thực ra, em không còn thiết tha với việc cãi lại hay phản ứng như trước nữa. "Tôi chỉ... muốn biết bây giờ là mấy giờ," em lẩm bẩm, cố giữ giọng nói thật nhẹ nhàng, nhưng cũng cảm nhận được sự yếu ớt trong lời mình.

   Gã thở dài, sự lo lắng trong ánh mắt hiện rõ. "Sáng rồi, Việt Nam. Mày đã ngủ rất lâu." Gã khẽ thả tay em ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt em, như thể gã sợ em sẽ lại chìm vào giấc ngủ mà không tỉnh dậy lần nữa.

   Em ngồi dậy từ từ, cảm giác như mọi bộ phận trên cơ thể đều trì trệ và nặng nề. "Tôi không muốn ngủ..." Em lầm bầm, cố gắng gượng dậy, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ. "Tôi chỉ muốn... ra ngoài một chút."

   "Ra ngoài?" Gã nhướng mày, có chút bất ngờ nhưng cũng không kém phần nghiêm túc. "Không được, Việt Nam. Mày cần phải nghỉ ngơi, sức khỏe mới là quan trọng. Đừng để lại những dấu hiệu gì không tốt nữa." Giọng gã trầm xuống, mang theo sự kiên quyết mà em không thể phản kháng.

   Em hít một hơi sâu, tự hỏi liệu có bao giờ em có thể thoát ra khỏi cái không gian chật chội này. "Nhưng tôi cảm thấy bí bách ở đây." Em thốt lên, sự bất mãn bắt đầu trào dâng trong lòng. "Tôi chỉ muốn cảm nhận ánh nắng và không khí bên ngoài một chút."

   Gã nhìn em, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm nhưng cũng không thiếu phần cứng rắn. "Mày có biết rằng, ánh nắng sẽ không đi đâu cả. Nó sẽ đợi mày, luôn luôn. Nhưng trước hết, mày cần phải khỏe mạnh đã." Gã cắn môi, đôi mắt tràn đầy ý chí như muốn truyền đạt cho em tất cả niềm tin mà gã có.

   Em mím môi, không còn đủ sức để cãi lại. Chỉ có những tiếng thở dài nặng nề và cảm giác trống rỗng đang dâng lên trong lòng. Cuối cùng, em chỉ có thể gật đầu, dù không chắc mình sẽ có thể giữ lời hứa nào. Giữa không gian yên tĩnh, hai người nhìn nhau, như thể không còn gì để nói nữa, chỉ còn lại sự lặng lẽ cùng những suy nghĩ chao đảo trong đầu.

   Đột nhiên, Đại Nam lẳng lặng đặt một bó hoa sen lên giường, ngay cạnh em. Em giật mình, mắt mở to ngạc nhiên khi nhận ra đó là những cánh hoa sen tươi mát, có lẽ vừa được hái từ sớm. Em ngước lên nhìn cha của mình, đôi mắt ngỡ ngàng pha chút bối rối, rồi lại cúi xuống nhìn bó hoa trước mặt, ngập ngừng đưa tay chạm vào những cánh hoa mịn màng ấy. Đôi mắt em, vốn thường ngày đượm vẻ trống rỗng, bỗng sáng lên một cách kỳ lạ, bị vẻ đẹp của hoa sen mê hoặc đến khó tả.

   Nhìn thấy nét mặt của em, Đại Nam khẽ phì cười, một nụ cười hiếm hoi mà chính gã có lẽ cũng không nhận ra. Dù là cậu con trai thường ngày trầm mặc, ít nói và cứng đầu đến mấy, nhưng khi em chăm chú nhìn bó hoa, vẻ ngơ ngác lại hiện lên đáng yêu đến mức không ngờ. Gã đứng yên lặng một lúc, rồi khẽ chạm nhẹ vào vai em, giọng nói ấm áp vang lên: "Mày có thích không? Hoa sen là loài hoa thanh cao, luôn vươn lên từ bùn lầy mà chẳng bao giờ vấy bẩn."

   Em không trả lời, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bó hoa. Từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh sen, như thể sợ chúng sẽ biến mất. Em khẽ thì thầm, âm thanh nhỏ đến mức tưởng chừng như không phải là lời nói: "Đẹp... đẹp quá..."

   Đại Nam không khỏi bật cười, cố gắng che giấu sự xúc động đang dâng lên trong lòng. Em thực sự vẫn còn rất ngây thơ, vẫn còn dễ bị những điều giản đơn làm cho rung động. Cậu con trai của gã vẫn còn đây, trong vẻ yếu đuối và mỏng manh mà em luôn cố gắng giấu đi.

   "Baba... cho con giữ nó nhé?" Em ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn gã đầy hy vọng. Ánh mắt ấy có chút gì đó trong veo và ngây thơ, như đứa trẻ lần đầu thấy một món đồ chơi quý giá. Đại Nam khẽ khựng lại, không quen với vẻ mặt yếu đuối của em. Trước đây, gã đã luôn nghĩ rằng em chỉ là đứa con yếu đuối, không có gì nổi bật, nhưng giờ đây... cảm giác trong lòng gã chợt ấm áp lạ thường.

   Gã vừa định đáp lại thì cảm giác nghẹn ngào dâng lên bất ngờ, khiến gã sặc cà phê và vô tình phun ra một ít lên sàn nhà. Gương mặt gã lập tức đỏ bừng vì ngượng, ho sặc sụa đến mức người hầu cũng giật mình nhìn qua. Gã lập tức quay đi, che giấu vẻ lúng túng bằng cách lấy khăn giấy lau miệng, cố giữ vẻ bình tĩnh.

   "A! Baba... baba không sao chứ?" Em hoảng hốt nhìn gã, bàn tay vẫn giữ chặt bó hoa sen, nhưng đôi mắt lại đầy lo lắng. Có lẽ, em nghĩ mình đã làm gì sai, hoặc khiến gã khó chịu vì câu hỏi vừa rồi.

   "Không sao... tao không sao..." Đại Nam hắng giọng, cố lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhưng chất giọng vẫn nghèn nghẹn. "Mày có thể giữ nó, đừng có lo gì cả." Gã cố gắng trấn an em, nhưng không giấu được vẻ lúng túng, nhất là khi em nhìn gã bằng ánh mắt rưng rưng. "Đồ con nít, khóc cái gì, tao bảo là mày có thể giữ rồi mà," gã vờ quát nhẹ, nhưng giọng điệu lại pha chút dịu dàng khó tả.

   Nghe vậy, em chậm rãi gật đầu, đôi môi hé nụ cười nhẹ như thể một nỗi lo âu đã được trút bỏ. Em siết chặt bó hoa sen trong tay, như sợ nếu buông ra, nó sẽ biến mất ngay lập tức. "Cảm ơn... cảm ơn baba..." Em lẩm bẩm, giọng nhỏ như làn gió, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn, một chút rụt rè pha lẫn e ngại.

   Nhìn em chăm chú nâng niu từng cánh hoa, Đại Nam không khỏi mỉm cười. Trái tim gã chợt rung lên, một cảm giác mềm mại len lỏi vào từng ngõ ngách trong lòng. "Mày thích nó vậy à?" gã bất giác hỏi, giọng dịu lại một chút, có chút gì đó ấm áp mà ngay cả bản thân gã cũng không ngờ tới.

   "Dạ... đây là lần đầu tiên con được tặng một bó hoa..." Em cúi đầu, giọng lí nhí nhưng trong đó chứa đựng bao niềm vui giản dị. "Nên... nên con muốn giữ nó thật lâu, có được không ạ?"

   Nghe vậy, Đại Nam ngẩn ra, không ngờ rằng một món quà đơn giản như bó hoa sen lại có thể mang đến cho em nhiều hạnh phúc đến vậy. Cảm giác tội lỗi nhè nhẹ dâng lên trong gã, bởi suốt bao năm qua, gã đã không hề để ý đến những điều nhỏ bé mà em hằng khao khát. "Được rồi, cứ giữ đi," gã lẩm bẩm, cố gắng che giấu đi cảm xúc đang tràn ngập trong lòng. "Nhưng nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng có làm hỏng rồi lại trách tao."

   "Dạ! Con sẽ giữ cẩn thận ạ!" Em mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên một chút như tìm lại được chút tia sáng ấm áp trong lòng mình. Đại Nam thấy em vui vẻ như vậy, trái tim cũng mềm đi, tự nhủ rằng có lẽ mình sẽ cố gắng để ý và quan tâm đến em nhiều hơn một chút.

   Nhìn em say mê ngắm nhìn từng cánh hoa sen, ánh mắt của em dịu dàng mà yên bình, tựa như một đứa trẻ vừa tìm thấy chút ánh sáng giữa đêm đen. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc ấy lan tỏa dần dần trong lòng gã, làm cho gã bỗng cảm thấy bản thân cũng bị vẻ đáng yêu, thuần khiết của em lay động lúc nào không hay.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   "Giấy gì đây, ông anh già?" Việt Hòa siết chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt sắc lạnh nhưng vẫn lấp lánh sự lo lắng. Hắn giơ thẳng tờ giấy lên, gần như nhấn mạnh từng chữ để ép anh trả lời. Mặt Trận chỉ mím môi, cố giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay khẽ run khiến Việt Hòa không khỏi nghi ngờ. Anh quay người đi, giả vờ khẽ ho để che giấu sự bối rối đang dâng trào trong lòng.

   "Đừng có đánh trống lảng!" Việt Hòa gần như gầm lên, giọng tràn đầy giận dữ pha lẫn hoang mang. "Cái gì đây!? Sao... Việt Nam..." Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ, đôi mắt ngấn nước như thể không dám tin vào những gì hắn vừa đọc. "Tại sao Việt Nam lại bị trầm cảm!? Tại sao... không ai nói với tôi chuyện này!?"

   Tiếng hét của hắn xé toạc không gian im lặng, chấn động đến mức Mặt Trận cũng không thể làm ngơ. Anh quay lại, đôi mắt thoáng hiện chút mệt mỏi pha lẫn sự bất lực.

   "Tao không biết, tao đã nói rồi." Giọng anh khô khốc, thoát ra một cách miễn cưỡng. "Không biết? Mày là anh của nó cơ mà! Tại sao mày lại không biết chứ!?" Việt Hòa tiếp tục, đôi tay run rẩy, cố nắm chặt tờ giấy để giữ bản thân khỏi bùng nổ.

   Mặt Trận lặng im, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không như thể muốn trốn tránh trách nhiệm đang đè nặng trên vai. "Tao... tao cũng không nghĩ mọi chuyện lại tệ đến thế," anh thở dài, giọng đầy mệt mỏi. "Nhưng... có những thứ không dễ dàng để nhìn thấu đâu, Hòa. Mày nghĩ tao muốn thấy nó thế này sao?"

   Việt Hòa khẽ rùng mình, sự thất vọng và đau đớn hiện rõ trong ánh mắt. Hắn muốn trách mắng, muốn đổ lỗi, nhưng lại không thể. Một nỗi xót xa dâng trào, lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn.

   "Mày nghĩ tao không đau khi thấy em mình như vậy sao?" Mặt Trận tiếp tục, giọng anh khẽ rung lên, không giấu nổi chút chua chát trong từng câu chữ. "Nếu tao biết trước... nếu tao nhận ra sớm hơn... thì mọi chuyện đã khác rồi. Nhưng giờ thì..."

   Cả hai đều chìm trong im lặng, mỗi người mang theo một nỗi đau riêng.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

Chương này dành tặng bạn EbeNguAnh nè<3
Chúc các cậu ngày tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store