Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin
Ngày 4 tháng 7Các trận chiến luôn bắt đầu theo cùng một cách.Luôn luôn có tiếng la hét, tiếng chỉ huy, tín hiệu báo hiệu thời gian đối thoại văn minh đã kết thúc và cuộc đổ máu sắp bắt đầu. Cuộc tấn công của Narcissa chỉ có vậy thôi. Làn sóng lửa phun ra từ miệng nó chính là lời kêu gọi vũ trang, tín hiệu cho thấy mọi người có thể bỏ đi những vẻ tử tế giả vờ của con người, họ có thể tháo mặt nạ và tiết lộ ý định thực sự của mình. Họ có thể giải tỏa tất cả nỗi đau và sự tức giận mà họ cảm thấy đối với kẻ thù, cơn thịnh nộ mà họ kìm nén. Họ có thể giải phóng phần xác thịt tồn tại bên trong mỗi người, và có thể tàn phá kẻ thù của mình.Khi Bellatrix hét lên, mọi quái vật đều đáp lại. Tất cả chúng đều xông lên. Hết sức mình. Không có sợ hãi hay lòng thương xót nào trong mắt chúng. Chúng không quan tâm đến con rồng hay ngọn lửa vẫn đang cháy dưới đất. Chúng vừa tấn công, vừa chạy... thẳng tới chỗ Hermione.Sau nhiều năm như vậy, Hermione nghĩ cô đã biết mọi thứ cần biết về các trận chiến. Cô nghĩ rằng đôi mắt mệt mỏi của cô đã nhìn thấy mọi thứ cần thấy khi chiến tranh nổ ra. Nghĩ rằng trái tim mệt mỏi của cô đã cảm nhận được mọi cảm xúc có thể cảm nhận được trong những tình huống sống chết đó.Cô đã chứng kiến nhiều người bị chặt đầu và cô cảm thấy hối hận vì những người cô đã giết. Cô đã chứng kiến chiến thắng bị tước đi chỉ trong chớp mắt – ngay cả khi điều đó có vẻ chắc chắn – và cô cảm nhận được sự đau lòng kéo theo sau đó. Cô đã chứng kiến rất nhiều bạn bè của mình chết và cô cảm thấy cơn thịnh nộ không thể chịu nổi khi chứng kiến một điều như vậy.Hermione nghĩ rằng cô đã nhìn thấy tất cả, nghĩ rằng cô đã cảm nhận được tất cả, nhưng khi những con quái vật đó bắt đầu lao vào cô, cô chưa bao giờ cảm thấy điều gì giống như vậy. Bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy một làn sóng kẻ thù chạy về phía cô – và chỉ có cô – với mục đích duy nhất là bắt cô.Voldemort không đến đây để chiến thắng cuộc chiến này, hắn chỉ đến đây để bắt cô. Hắn muốn Hermione. Hắn muốn cô còn sống và thuộc quyền sở hữu của hắn. Có lẽ muốn giấu cô đi ở một nơi nào đó mà không ai có thể tìm thấy cô, nơi cô sẽ cô đơn và bị cô lập nhưng lại nuôi dưỡng sự bất tử của hắn trong những ngày còn lại của cô – có lẽ hắn nghĩ đó là một đặc ân dành cho một người như cô.Bắt lấy con nhỏ kia, đó chắc chắn là những chỉ dẫn duy nhất mà hắn đưa ra cho lũ quái vật, và chúng đã tuân theo mệnh lệnh một cách mù quáng.Giám ngục xuất hiện từ hư không. Những Tử thần Thực tử còn lại rút đũa phép ra. Mấy tên khổng lồ chạy về phía họ. Những sinh vật hắc ám, dị dạng mà Hermione chưa bao giờ nhìn thấy trước đây – thậm chí chưa từng đọc về nó – xuất hiện từ trong bóng tối. Hàng trăm, hàng trăm con Acromantula đủ kích cỡ bắt đầu chạy ra khỏi các tòa nhà và các cửa sổ xung quanh họ. Kẻ thù của họ đang đến gần...Nhưng những gì còn sót lại của Hội đã chống trả quyết liệt không kém.Daphne và Theo bắt đầu tung ra những lời nguyền chết chóc lần lượt vào những kẻ tấn công họ...Narcissa phóng ra một luồng lửa trừng phạt làm cho bức tường nhện đầu tiên bốc cháy...Harry xuất hiện ở phía bên phải chiến trường – Ginny đến vài giây sau – và cả hai ngay lập tức tấn công. Ron cũng vậy. Và sau đó là Fleur. Và sau đó là Luna và Neville. Ngay cả Shacklebolt cũng xuất hiện từ trong bóng tối để vào vị trí cuối cùng.Mặc dù số lượng còn lại không nhiều nhưng không ai chạy trốn. Thậm chí không ai nghĩ đến việc chạy. Từng người một, từng thành viên còn sống sót của Hội Phượng Hoàng đã đến chiến đấu với quyết tâm mãnh liệt.Và ngay khi Draco Độn thổ trước mặt Hermione, anh đã lao thẳng vào Voldemort. "ĐI ĐI, GRANGER!" anh hét lên khi ném một lời nguyền màu đỏ. Những sợi xích dày bay ra khỏi đầu cây đũa phép của anh và bay thẳng về phía chủ nhân cũ của anh. "NGAY!"Đôi mắt đỏ của Voldemort đầy căm ghét khi hắn gạt lời nguyền sang một bên và trả đũa, ném bùa chú hắc ám vào Draco.Khi Hermione trèo lên lưng Narcissa, con rồng lại phun ra một hơi thở rực lửa khác. Narcissa quét đầu từ bên này sang bên kia như một con rắn, đảm bảo rằng nó sẽ giết được càng nhiều kẻ thù càng tốt khi vẫn còn ở trên mặt đất.Hermione ngồi dưới gáy Narcissa và giữ chặt những chiếc gai của nó, và khi họ bắt đầu bay, Hermione quan sát Draco và Voldemort.Cô và Draco đã cùng nhau nghĩ ra kế hoạch này. Họ đã xem xét kỹ từng chi tiết, và mặc dù mọi người đều đồng ý rằng Draco nên là người giữ cho Voldemort bận rộn, nhưng Hermione lại không thích điều đó chút nào.Draco và Voldemort, họ trông chẳng có gì giống nhau nhưng đồng thời lại là hình ảnh phản chiếu của nhau. Cả hai đều giữ chặt vai và siết chặt đũa phép khi bắt đầu đi vòng quanh nhau một cách chậm rãi. Vẻ mặt của cả hai đều hiểm độc và lạnh lùng, trong mắt đều có một nỗi hận thù không thể tưởng tượng nổi. Phép thuật hắc ám, tanh tách, ghê tởm chứa đầy sự căm thù tỏa ra xung quanh họ.Chúa ơi, giữa hai người họ có quá nhiều thù hận, nó có thể nhìn thấy được. Phép thuật của họ bắt đầu bộc phát. Những tảng đá và sỏi ở hai bên bắt đầu rung chuyển và nhấc lên khỏi mặt đất mà họ không cần phải làm gì cả. Cơn thịnh nộ của họ giống như khói độc trong không khí, mọi người đều có thể nhìn thấy, cảm nhận và nếm thử. Họ ghét nhau hơn tất cả. Mỗi người đều khao khát được đổ máu của người kia giống như một con thú sắp chết khao khát một con mồi mới, tuy nhiên, dù có muốn đến đâu, họ cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu đó.Voldemort muốn giết Draco vì đã phản bội hắn. Hắn muốn bẻ gãy từng chiếc xương trên cơ thể Draco. Hắn muốn lột da anh ra từng lớp một. Hắn muốn đập nát, chôn sống anh, nhưng hắn đã liên kết cuộc sống của Draco với cuộc sống của Hermione, vì vậy nếu Draco chết, thì Hermione cũng vậy, và phần linh hồn của hắn mà hắn đã vô tình lưu trữ trong cơ thể cô cũng vậy.Và nhu cầu tiêu diệt Voldemort của Draco cũng không thể thỏa mãn được. Sau tất cả những gì hắn đã làm với anh, điều đó hoàn toàn xứng đáng. Hắn đã giết ba mẹ anh và khiến anh cùng những người còn lại trong gia đình phải chứng kiến chị gái họ bị tra tấn đến chết, tất nhiên Draco sẽ muốn tra tấn chủ nhân cũ của mình theo những cách mà ngay cả ác quỷ cũng phải nôn ói, nhưng anh không thể. Dù có muốn giết Voldemort bằng bất cứ giá nào, Draco vẫn không thể làm điều đó khi Hermione cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng.Việc Draco đấu tay đôi với Voldemort là quyết định khôn ngoan hơn, vì Draco là người duy nhất trên chiến trường đó – ngoài Hermione – mà Voldemort sẽ không giết được. Giữ hắn bận rộn là điều khôn ngoan, nó bảo vệ những người khác, nhưng nó chỉ cho phép họ tấn công nhau theo những cách tồi tệ nhất có thể.Khi con rồng bắt đầu bay, Hermione nhìn thấy Draco dùng cây đũa phép của mình nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất và ném nó vào Voldemort bằng tất cả sức lực của mình.Voldemort trả đũa bằng cách gửi lại lời nguyền màu đỏ. Những sợi xích bay ra từ đầu cây đũa phép của hắn và lao thẳng tới cổ họng Draco.Draco phản lại lời nguyền và đáp trả lại một bùa chích mạnh.Narcissa tiếp tục bay lên cao hơn cho đến khi nó đạt đến một độ cao lớn – có lẽ là độ cao mà Draco đã đặt ra từ trước, nơi mà anh cho là an toàn – và sau đó nó bắt đầu đi vòng qua trung tâm thành phố, nhưng họ quá cao để Hermione có thể nhìn thấy ai là ai.Hermione gỡ bỏ bùa Im lặng và ảo ảnh khỏi Narcissa để cô có thể giữ liên lạc, rồi nghiêng người sang phải và nhìn xuống chiến trường. Mọi thứ trông thật nhỏ bé. Cô có thể nhìn thấy những lời nguyền đủ màu sắc sáng lên trên mặt đất bên dưới nhưng họ ở trên cao nên khó có thể biết nó phóng ra từ ai và ai là người trúng nó."Ai đó nói gì đi!" Hermione hét lên điên cuồng, ấn tay vào tai nghe cô đang đeo để có thể nghe rõ hơn. "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!""Tụi mình ổn," Harry trả lời gần như ngay lập tức. Chắc hẳn anh đang đợi cô hỏi. "Có ai để mắt đến con rắn không? Tôi không thể nhìn thấy nó.""...Papa... ?" Theo ngạc nhiên – và hơi hụt hơi – giọng nói thì thầm vào tai Hermione một giây sau đó. "...Là ba ư? Ôi, đã lâu lắm rồi đấy!" Trận chiến rõ ràng đã không lấy đi khiếu hài hước của Theo – dù sao thì cũng chưa."Ôi trời... Những thứ này thật tuyệt vời," Astoria thở hổn hển. "Em có thể nghe thấy mọi thứ rất rõ ràng. Giống như em đang đứng ngay đó với mọi người vậy.""Eugh," Theo đáp lại, nhưng một cách kịch tính hơi có phần nhức nhối. "Không, thực ra thì. Tôi đổi ý rồi nghen, tôi không thích cái này nữa. Tôi cảm thấy như có Tori trong đầu mình vậy."Có một khoảng im lặng trước khi Astoria lên tiếng lần nữa. "Ủa cái đó thì có gì mà khủng khiếp thế?""Có thể để dành mà về nhà cãi nhau được không?!" Blaise rít lên. "Chúng ta đang ở giữa một trận chiến đó trời!""Thật sao?" Daphne hỏi một cách mỉa mai. "Ồ, tôi không để ý lắm, thêm chút sắc hồng cho màu mè đi chứ.""Daph?" Theo hỏi, "Anh có thể chết ngay tại đây trên chiến trường này, anh có một điều rất quan trọng... AVADA KEDAVRA! Đồ thô lỗ! tao đang cố hỏi vợ tao một câu, đồ ngu dốt chó chết!""Chuyện gì?!" Daphne nghe như hụt hơi vì bực bội."Nó có quan trọng không, Theodore?!" Blaise gầm gừ.Theo không hề do dự. "Có."Blaise có vẻ không bị thuyết phục. "'Vấn đề sống chết' có quan trọng không?""Tuyệt đối có."Blaise gầm gừ một lời nguyền chết chóc rồi tặc lưỡi cáu kỉnh. "Vậy thì cứ tiếp tục đi, khi còn sức!""Daph," bất chấp tình huống hiện tại, Theo vẫn dừng lại để tạo hiệu ứng cao trào, kịch tính. "Hiện tại em đang mặc quần lót màu gì?""KHÔNG PHẢI LÚC NÀY, THEO!" Astoria, Blaise và Draco đều đồng thanh trả lời."Cái gì?!" Theo thở dài rồi nói với giọng điệu rất Shakespeare. "Con đường sỏi Muggle này rất có thể sẽ là giường chết của tao! Tại sao tụi bây lại nhất quyết từ chối điều ước cuối cùng của một người đàn ông đang hấp hối thế!?! Tao đã làm gì tụi bây chưa?!"Trong khoảng hai mươi phút tiếp theo, Hermione vẫn an toàn trên không và nghe thấy từng đoạn nhỏ của cuộc chiến.Từ những gì Hermione bé nhỏ có thể nhìn và nghe thấy, Acromantula và những tên khổng lồ là vấn đề lớn nhất. Rất nhiều lời nguyền dường như giáng xuống mấy tên khổng lồ và số lượng Acromantula áp đảo một cách đáng sợ, và Draco sẽ không để Narcissa giúp.Anh đúng là ngớ ngẩn. Một hơi thở của Narcissa có thể tiêu diệt lũ nhện, hơi thở của nó đủ nóng để làm tan chảy da thịt của mấy tên khổng lồ, nhưng Draco muốn nó bay cao lên không trung để giữ cho Hermione an toàn.Mỗi lần hai người họ bắt đầu lướt xuống thấp hơn, mong muốn được giúp đỡ, giọng nói cáu kỉnh của Draco sẽ rít qua lỗ tai của Hermione 'Ở yên trên đó đi', và sau đó Narcissa sẽ gầm lên và bay trở lại 'vùng an toàn được chỉ định' '.Lần nào Hermione cũng muốn tranh luận với anh nhưng cô luôn cắn chặt lưỡi. Việc phải nghe cuộc đấu tay đôi của anh với Voldemort đã đủ khó khăn rồi, cô không muốn làm anh phân tâm thêm nữa. Cô nghe thấy một số cuộc đấu tay đôi của họ nhưng cô phải cố gắng điều chỉnh nó. Khó nghe quá. Mỗi lần Draco rít lên đau đớn đều khiến cô muốn cắt tai mình ra, nên thay vào đó cô cố gắng tập trung vào những giọng nói khác.Blaise nắm quyền cố gắng hạ gục những tên khổng lồ, vì vậy thay vào đó cô đã nghe anh ta một lúc. Cô lắng nghe anh ta thử một trong những mánh khóe thông thường và phóng Imperius vào gã khổng lồ và khi cách đó không hiệu quả, anh ta đã kéo đến một nhóm lính Muggle để giúp mình. Tuy nhiên, sau khi tên khổng lồ đó nổi cơn thịnh nộ và suýt chặt đầu Blaise bằng cây gậy của nó – và giẫm chết bốn người lính Muggle – Hermione đã cố gắng tìm thứ gì khác để nghe.Cô nghe thấy tiếng Harry đang tìm con rắn. Cô nghe Theo hát một bài hát ăn mừng khi anh giết Rabastan Lestrange, và cô nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Rodolphus khi gã chiến đấu để trả thù cho anh trai mình. Cô nghe thấy tiếng đạn rời khỏi nòng súng và nghe thấy Daphne hét lên "Avada Kedavra" cứ ba mươi giây một lần. Cô nghe thấy từng Slytherin bảo vệ lẫn nhau, cô nghe thấy họ chiến đấu vì nhau và cô không thể làm gì để giúp đỡ.Mỗi lần Hermione nghe một người trong số họ hét lên "Cúi xuống" hay "Cẩn thận", cô lại cảm thấy buồn nôn. Mỗi khi cô nghe thấy tiếng kẻ thù hét lên "Avada Kedavra" ở phía sau, cô lại nín thở và cầu nguyện rằng nó không đánh trúng ai.Cô bắt đầu đếm số giọng nói, số hơi thở, kiểm tra xem có ai mất tích không..."Avada Kedavra!""Quỷ khổng lồ kìa! Cúi xuống!""Bên phải kìa!""Avada Kedavra!""Đằng sau kìa!""Avada Kedavra!""Con nhện bên trái mày kìa!""Gã khổng lồ trước mặt kìa!""Nấp đi!""Avada Kedavra!""Coi chừng!""Coi chừng phía sau!"Hermione đã nghe thấy tất cả và điều đó khiến cô cảm thấy hoàn toàn vô dụng.Lẽ ra cô phải làm nhiều hơn thế. Cô có thể đã làm được nhiều hơn nhưng cô cần phải tránh xa. Tốt hơn là cô nên tránh xa cuộc chiến nhưng điều đó sẽ giết chết cô khi phải lắng nghe mà không thể giúp đỡ.Mọi thứ cô nghe thấy đều bình thường đối với một trận chiến tàn nhẫn và khát máu, nhưng khi cô nghe thấy một trong những chàng trai rít lên đau đớn, tim Hermione đã ngừng đập. Cô nghe thấy một âm thanh ướt át và ngột ngạt. Cô nghe thấy một tiếng hú rất đau đớn nhưng cô không thể biết được ai đã tạo ra tiếng động đó."Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Hermione hét lên. Cảm giác như cô sẽ không thể thở được nữa cho đến khi biết đó là ai. "Có ai bị thương không?!""Nott?!" Blaise gọi. "Nott?!""Cái gì?!" Giọng nói hoảng sợ của Astoria vang lên bên tai Hermione. "Chuyện gì xảy ra với Theo vậy!? Anh ấy ổn chứ?!"Khi họ bay qua Thị Trấn lần nữa, Hermione nheo mắt nhìn xuống đất nhưng cô không thể nhìn rõ. Không thể biết ai là ai từ độ cao này.Cô nghe thấy một giọng nam càu nhàu qua tai nghe. Nghe thấy một tiếng kêu chói tai. Nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống, nghe như tiếng xương gãy..."Nott?!" Draco rít lên. "Có ai thấy Nott không?!""Draco, có chuyện gì vậy?!" Hermione lặp lại. Đó là từ đầu tiên cô nghe anh nói qua tai nghe mà không phải là một câu thần chú mang tính xúc phạm. "Em không thể nhìn thấy từ trên này! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!""Có ai làm ơn nói rõ cho em biết không!" Astoria rít lên. "Chuyện gì xảy ra với Theo thế?! Tại sao anh ấy không trả lời?!""Anh ơi?!" Những lời tiếp theo của Daphne rất nhanh và đầy hoảng sợ. "Anh ơi, nói chuyện với em đi! Anh đang ở đâu?!"Có một âm thanh ướt át vang lên...Một giọng nam thở hổn hển..."THEO?!" Daphne hét lên...Cuối cùng, Theo cũng trả lời. "Anh đây! Anh không sao! Suýt chút nữa đã bị nhện ăn thịt nhưng anh vẫn còn nguyên vẹn!"Một khoảng im lặng bao trùm, trong đó mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, và rồi Theo được vợ anh chửi một trận nhớ đời. "NẾU ANH CÒN SỐNG THÌ SỦA MỘT CÂU LÊN COI! EM NGHĨ ANH ĐÃ CHẾT RỒI! ANH TẶNG CHO EM MỘT CƠN ĐAU TIM...""Được rồi được rồi!" Theo nói, thở hổn hển. "Bình tĩnh nào cục vợ...""...TUYỆT VỜI, ĐỒ ĐIÊN! EM SẼ VẶN CỔ ANH NẾU ANH LẠI LÀM THẾ VỚI EM!"Hermione và Narcissa bắt đầu vượt qua trung tâm thành phố. Những chiếc xe tăng Muggle cuối cùng cũng đến và họ bắt đầu giúp Daphne và Theo bắt lũ nhện."Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!" Theo nói. "Xin lỗi... ôi! Không cần phải nhìn chằm chằm thế đâu! Anh đã nói là anh xin lỗi rồi mà!"Những tia xanh thắp sáng mặt đất bên dưới. Tiếng la hét và tiếng súng được gió truyền đến tai Hermione."Con nhện ở bên phải mày kìa, Draco!" Blaise nói qua tai nghe.Trái tim Hermione không thể khởi động lại cho đến khi cô nghe thấy câu trả lời của Draco."Avada Kedavra! Chúc vui, anh bạn!"Trung tâm thành phố Nottingham nằm trong đống đổ nát. Những bức tượng sư tử canh gác bậc thềm đều bị phá hủy. Những cột đá trang trí từng đứng kiêu hãnh và nâng đỡ các tòa nhà giờ đã đổ nát và rơi xuống sàn.Lửa bắt đầu bùng lên trên mặt đất – một số là lửa của Narcissa, một số là do phép thuật và số khác do xe tăng. Ngọn lửa làm làn khói dày bốc lên cao, khiến Hermione khó nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra hơn. Tuy nhiên, có một điều vẫn rõ ràng – ngay cả khi nhìn từ độ cao lớn – đó là cho dù họ có giết bao nhiêu con nhện và người khổng lồ thì vẫn luôn có nhiều con ẩn nấp trong bóng tối.Narcissa gầm gừ khi có tiếng cánh quạt quay phía sau họ."Không sao đâu," Hermione im lặng, vỗ nhẹ vào cái cổ đầy vảy của mình. "Họ sẽ không tấn công chúng ta. Họ ở phe ta."Hermione nhìn qua vai cô. Cô không thể nhìn thấy ai đang điều khiển chúng, nhưng cô nhìn thấy đầu của những khẩu súng máy lớn nhô ra hai bên chiếc trực thăng. Nếu phải loại bỏ hoàn toàn Narcissa khỏi cuộc chiến, thì ít nhất quân đội Muggle vẫn có thể hỗ trợ một chút trên không.Khi chiếc trực thăng gần đuổi kịp họ, Narcissa gầm lên và bất ngờ lao xuống. Hermione thở hổn hển và bám chặt vào những chiếc gai của nó để không bị ngã. Cô rất ngạc nhiên trước hành động của con rồng, cô không hiểu tại sao nó lại đột ngột chuyển hướng như vậy, nhưng rồi Hermione nhìn thấy thứ gì đó qua làn khói và điều đó cũng có lý.Có một cái dùi cui khổng lồ có gai nhọn của bọn khổng lồ đang tiến thẳng về phía họ.Narcissa đã lao xuống đúng lúc và tránh được, nhưng chiếc trực thăng không may mắn như vậy. Dùi cui va chạm với cỗ máy giữa không trung, đống gỗ và kim loại lộn xộn rơi xuống chiến trường và nổ tung trên mặt đất như một sao chổi rơi xuống.Chà, quá nhiều cho sự hỗ trợ trên không mà họ đã trông cậy vào."Granger?!" Draco điên cuồng gọi. "Chuyện gì vậy?!""Tụi em ổn!" Hermione đáp lại, hy vọng giọng cô không run rẩy như cô cảm thấy. "Không sao cả! Narcissa đã kịp thời cứu tụi em!"Cô nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Draco qua tai nghe."Ai đó làm ơn nói chuyện với em được không?!" Astoria nói. "Nếu ai đó không bắt đầu giải thích chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này, em thề với Salazar rằng em sẽ...""Gì chứ?" Theo hỏi. "Một con dao nhọn lấp lánh ném trúng họ ư?""Một gã khổng lồ vừa ném dùi cui vào Cissa và Hermione," Daphne trả lời, rõ ràng không còn tâm trạng với những trò đùa tồi tệ của chồng mình nữa.Ngay cả thông qua thiết bị Muggle, vẫn có thể cảm nhận được sự bối rối của Astoria. "Tại sao chúng lại làm vậy? Việc đó sẽ không... giết được Narcissa, phải không?""Không," Blaise trả lời. "Nhưng nó sẽ làm nó đau. Lớp vảy của nó dày, nhưng không phải là không thể xuyên thủng. Nếu chúng... chờ một chút... Avada Kedavra!""Blaise?!" Astoria hỏi.Hermione cố nhìn xuống đất để xem liệu cô có thể xác nhận nỗi sợ hãi của Astoria hay không nhưng từ độ cao của họ – và làn khói – cô không thể nhìn thấy thứ chết tiệt nào cả."Xin thứ lỗi nghen, nhện," một lúc sau anh ta nói. "Dù sao thì, nếu chúng có đủ lực, anh cho rằng chúng có thể làm Narcissa bị thương.""Chúng đang cố gắng đẩy Hermione xuống đất để Voldemort có thể bắt cô ấy!" Daphne nói, nghe có vẻ hơi khó thở."Nghe thấy chưa, Granger?" Draco hỏi. "Cứ ở trên cao đó đi! Đừng để hắn có cơ hội đón hai người ở dưới này!"Narcissa gầm lên ầm ĩ và bay cao hơn, và họ an toàn thoát khỏi nguy hiểm trong khoảng ba mươi phút.Nửa giờ là tất cả những gì Hermione có thể chịu đựng được. Nửa giờ nghe tiếng kêu chiến đấu của họ, nghe tiếng la hét và phải chờ xem ai chết và ai chưa. Quyết tâm của cô gần như tan vỡ khi Blaise thông báo rằng Fleur đã bị giết, và cô gần như phớt lờ mọi chỉ dẫn chết tiệt và định tự mình Độn thổ xuống dưới đất khi nghe thấy tiếng hét của Ginny.Hermione không phải là khán giả; cô là một người lính.Khi chiến đấu, cô có quyền kiểm soát. Nếu cô đang chiến đấu thì cô có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra và cô sẽ không phải bay vòng quanh và chờ đợi cập nhật. Dây thần kinh của cô đã tan vỡ. Cô không thể chỉ ngồi đó, an toàn và tránh xa, lắng nghe những người khác chiến đấu và liều mạng.Và Narcissa cũng bồn chồn không kém. Mỗi lần họ bay qua trung tâm thành phố, Narcissa lại bay gần trận chiến hơn một chút cho đến khi cuối cùng, họ đủ thấp để Hermione có thể thấy chuyện gì đang xảy ra.Cô để mắt đến trận đấu giữa Draco với Voldemort, nhưng rất khó để xem, và sau khi Voldemort suýt bắt được Draco bằng một loại bùa lửa kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây, cô phải nhìn đi chỗ khác.Cô nhìn thấy Daphne và Theo đấu với gã khổng lồ. Daphne đánh lạc hướng nó trong khi Theo kéo cây dùi cui ra khỏi tay nó bằng bùa bay cực mạnh, và sau vài giây nghịch ngợm với thức ăn của mình, Theo đã hạ cây dùi cui xuống gã khổng lồ và dùng chính vũ khí của nó đập vào đầu nó.Khi Theo cúi đầu chào, Daphne vỗ tay, nhưng phần kết bị gián đoạn khi lũ Acromantula lại bao vậy họ.Một con nhện đã tấn công Daphne, Hermione gần như đã định Độn thổ đến để giúp. Cô nhìn đi nơi khác, cô nhìn Blaise suýt đánh trượt Avada bởi một Tử thần Thực tử đeo mặt nạ. Cô giữ chặt chiếc gai của Narcissa để ngăn mình đến giúp anh ta.Ở với Narcissa, cô luôn tự nhủ với mình như vậy. Ở với Narcissa. Ở lại với Narcissa,Ginny suýt bị ma cà rồng đè bẹp.Harry suýt bị một gã khổng lồ dẫm nát.Ở lại với Narcissa, tay cô đau nhức vì nắm quá chặt chiếc gai của con rồng.Voldemort kéo một cột đá đến từ căn nhà và ném nó vào Draco. Nó bay sượt qua người anh chỉ cách một inch. Ở lại với Narcissa.Cô nhìn thấy máu chảy xuống bên phải thái dương của Draco.Ở lại với Narcissa.Blaise gầm gừ trong đau đớn. Ai đó – có thể là Bellatrix – đang cười khúc khích ở phía sau.Ở lại với Narcissa.Một tên giám ngục đã cố gắng trao cho Theo nụ hôn, nhưng may mắn thay nó đã thất bại.Ở lại. Với. Narcissa.Cô cầm cự thêm khoảng năm phút nữa, nhưng khi Hermione nhìn thấy một gã khổng lồ lật đổ một chiếc xe tăng sắt và đè bẹp hai người lính bên dưới nó, đó là giọt nước tràn ly. Cô không thể ngồi yên được. Không được nữa.Khi cỗ máy phát nổ và những người bị mắc kẹt bên dưới chìm trong biển lửa, gã khổng lồ gây ra sự hủy diệt bước đến cạnh hai người khác, và sau đó cả ba con quái vật khủng khiếp bắt đầu tiến về phía chiếc xe tăng tiếp theo, một chiếc đang lao tới ở hướng khác và không biết mối đe dọa đang đến gần."Đi nào, cô gái," Hermione nói, vỗ nhẹ vào bên cổ đầy vảy của Narcissa.Narcissa gầm lên đồng tình và thay đổi đường bay. Nó lại lướt về phía chiến trường và khi đã vào đúng vị trí, nó thu đôi cánh của mình vào bên hông và Hermione đã cố gắng giữ vững khi họ lao xuống. Khi họ đến đủ gần, Narcissa mở rộng đôi cánh và miệng của mình, và khi họ vượt qua nhóm người khổng lồ lớn nhất, hơi thở rực lửa của nó nổ tung trên mặt đất và thiêu sống cả ba sinh vật.Blaise huýt sáo kinh ngạc khi họ bay qua đầu anh, rõ ràng là rất ấn tượng, nhưng Draco, tuy nhiên, lại không như vậy."Em và nó đang chơi cái quái gì vậy?!" Draco gầm lên. "Anh đã bảo em ở yên trên không và tránh xa ra mà!""Theo lý mà nói!" Hermione đáp lại. "Tụi em vẫn đang ở trên không mà!"Theo cười qua tai nghe. "Cô ấy nói cũng có lý đấy chớ, anh bạn!"Khi mấy gã khổng lồ chết hoặc đang la hét trong đau đớn, họ chuyển sự chú ý sang mối đe dọa tiếp theo. Narcissa lướt qua một tòa nhà cao tầng và phun lửa lần nữa, thiêu sống bọn Tử thần Thực tử đứng trên đó trước khi chúng kịp Độn thổ đến nơi an toàn, sau đó họ chuyển sự chú ý sang lũ nhện mới to bằng chiếc ô tô, và Narcissa bay qua chúng và làm tan rã chúng."GRANGER!" Draco rít vào tai cô. "Anh không nói lần nữa đâu, TRÁNH XA..."Hermione tắt tai nghe đi. Dù Draco có nói gì hay nói to thế nào đi chăng nữa, tâm trí cô đã quyết định. Cô sẽ không ngồi đó và nhìn những người khác chết, nhất là khi thứ vũ khí quý giá nhất mà họ có đang bị lãng phí để bảo vệ cô.Hermione chưa bao giờ hiểu tại sao Draco và Narcissa dường như luôn đồng điệu với nhau. Bất cứ khi nào cô nhìn thấy họ cùng nhau trên chiến trường, điều đó dường như thật dễ dàng. Phải, đôi khi, Narcissa đã thả vai xuống đất khi Hermione muốn trèo lên lưng nó, và nó cuộn tròn người quanh Hermione khi cô lạnh, nhưng đó chỉ là những điều nhỏ nhặt. Cô không cần phải nói vì đó là bản năng.Tuy nhiên, với trận chiến thì khác. Có vẻ như con rồng biết anh cần nó ở đâu mà không cần nói cho nó biết, và nó thở ra lửa mà không cần ra lệnh bằng lời nói – nhưng luôn thiêu cháy đúng người.Trước đây, Hermione chưa bao giờ hiểu làm thế nào họ có thể đồng bộ đến vậy, cô cho rằng đó là do sự thân thuộc. Draco đã nuôi Narcissa từ khi nó còn nhỏ nên việc nó quen với anh là điều đương nhiên, nhưng Hermione thì không. Hermione không ở bên nó khi nó còn nhỏ. Hermione không tự tay cho nó ăn khi nó còn nhỏ hay dạy nó cách bay hay thở ra lửa, tuy nhiên, khi Hermione cần thứ gì đó từ nó, Narcissa sẽ biết.Không cần lời nào. Khi Hermione vỗ nhẹ vào vai phải của Narcissa, con rồng rẽ phải. Khi Hermione nghiêng người về phía trước, Narcissa lao xuống và Hermione chỉ cần nghĩ đến lửa còn Narcissa thì thở ra.Tác động của chúng đối với đội quân quái vật của Voldemort thật tàn khốc. Mỗi khi bóng đen đáng ngại đó xuất hiện trên chiến trường, các thành viên của Hội đều biết độn thổ, và mỗi khi con rồng há miệng, tiếng gầm lạnh thấu xương của nó chỉ bị át đi bởi tiếng hét của nạn nhân.Họ băng qua chiến trường mà Hermione không cần phải nghe một lời nào từ những người khác. Họ đốt cháy gần như toàn bộ Acromantula và sức nóng từ hơi thở của Narcissa đủ mạnh để khiến tất cả các Giám ngục sợ hãi bỏ chạy.Thật không thể tin được. Nhìn cách đội quân của Voldemort bỏ chạy mỗi khi cô và Narcissa bay về phía chúng, cô cảm thấy không thể ngăn được. Nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt họ mỗi khi ngọn lửa ập đến, điều đó khiến Hermione cảm thấy như thể họ có thể làm được điều này. Họ có thể thắng. Có lẽ nếu Narcissa có thể tiêu diệt những gì còn sót lại của quân đội Voldemort, họ có thể làm được những gì Draco đề nghị. Có lẽ họ có thể làm suy yếu Voldemort, giết chết con rắn, có thể họ có thể làm cho hắn đủ yếu đuối để bắt hắn và nhốt hắn vào một nơi nào đó an toàn và bảo đảm. Có lẽ họ có thể câu đủ thời gian để lấy Trường Sinh Linh Giá ra khỏi Hermione để tiêu diệt nó.Có lẽ, nếu họ tiếp tục như vậy, Hermione không phải chết...Không gì có thể chạm vào họ. Không có gì. Một số Tử thần Thực tử cố gắng ném những lời nguyền vào Narcissa nhưng chúng chỉ bật ra khỏi lớp vảy dày của nó. Một số người của Voldemort đã đủ dũng cảm để triệu hồi đến mấy cây chổi và đuổi theo họ lên trời nhưng Hermione đã hạ gục chúng bằng Adava.Chỉ đến khi quân đội của Voldemort gần như bị tiêu diệt, Hermione mới đeo tai nghe trở lại.Giọng nói của Draco là giọng nói đầu tiên cô nghe thấy. "...BELLATRIX! EM CÓ NGHE KHÔNG, GRANGER?! BIẾN LÊN TRỜI ĐI!"Cô sẽ đảo mắt nếu anh nhìn thấy được. "Khi nào thì anh mới biết rằng em không cần anh phải nói với em...""BELLATRIX ĐÃ ĐƯA CHO TÊN KHỔNG LỒ..."Cùng lúc với nhịp tim Draco gầm gừ những lời đó, Hermione đã nhìn thấy nó.Dây xích. Bellatrix đã triệu hồi sợi dây xích và đưa chúng cho tên khổng lồ cuối cùng còn sót lại trên chiến trường. Dây xích dày, nặng, to. Sợi xích trông giống như sợi xích giữ neo của một con tàu du lịch. Chỉ có mấy tên khổng lồ mới có thể ném được sợi xích to như vậy. Sợi xích đủ lớn để trói chặt cả một con quái vật to lớn như Narcissa.Và Hermione đã phát hiện ra thì quá muộn. Họ đang bay trong không trung về phía nó. Họ đến quá gần, đến quá nhanh. Narcissa sẽ không thể tránh được...Narcissa gầm lên. Lửa bắt đầu tụ lại trong cái miệng của nó...Hermione ngồi thẳng dậy và phóng lời nguyền đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra. Cô phóng ra bùa đẩy lùi, hét lên câu thần chú như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào nó và nó đủ mạnh để có hiệu quả. Phép thuật của cô tác động vào sợi xích và làm nó chệch hướng ngay trước khi nó có thể va chạm với cơ thể con rồng.Tiếng kim loại rít lên khi nó bay trở lại trong không trung. Nó đập vào tòa nhà cao tầng và cắt toàn bộ cấu trúc làm đôi. Cửa sổ của tòa nhà bật mở và kính rơi xuống như mưa. Và đến khi vài tầng trên cùng sụp đổ thì trái tim Hermione chùng xuống.Bởi vì nó đang rơi ngay trên người Harry.Ginny hét lên.Cô thấy Harry nhìn lên quá muộn...Có một tia sáng trắng rực rỡ lóe lên khi đống đổ nát rơi xuống người anh..."Harry?!" Hermione hét lên, ấn lòng bàn tay vào tai nghe để có thể thử nghe rõ anh. Cô điên cuồng nhìn từ đầu này đến đầu kia của chiến trường, cầu nguyện rằng anh đã Độn thổ ngay trước khi gạch đá đổ đè lên người anh, cầu nguyện rằng anh đã thoát ra kịp thời hoặc phóng bùa che chắn. "Bồ ổn chứ?! Harry?! Harry?!""Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Astoria hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra với Potter vậy!?"Khi biết rõ rằng Harry vẫn chưa Độn thổ, Hermione liếc qua vai về phía tòa nhà bị sập. Có quá nhiều mảnh vụn và bụi bặm xung quanh nó, cô không thể nhìn thấy Harry, không thể nhìn thấy ai.Narcissa gầm lên. Nó quay lại và bay về phía đống đổ nát."Harry?!" Hermione thử lại lần nữa. Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là những người khác đang đánh nhau và tiếng humm trầm thấp. "Harry, làm ơn... Làm ơn nói gì đó đi..."Phải rất lâu sau cô mới nghe được giọng nói của anh. "...Hermione...?"Harry vẫn còn sống. Cô có thể đã khóc vì hạnh phúc.Khi Hermione và Narcissa đến gần hơn, con rồng càng ngày càng lướt xuống cho đến khi Hermione có thể nhìn thấy Harry. Anh bị thương, điều đó là hiển nhiên. Cô có thể nhìn thấy mái tóc đen của anh nhô ra giữa những viên gạch màu xám nhạt, nhưng nửa thân dưới của anh bị mắc kẹt bên dưới đống đổ nát."Harry!?" Ginny đã gọi. "Anh có thể đứng dậy được không?!"Hermione ở quá cao để có thể nhìn thấy biểu cảm của Harry nhưng cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn yếu ớt của anh qua tai nghe. "Không... Nhiều gạch quá... đũa phép của anh...""Không sao đâu," Ginny đáp. Hermione có thể thấy cô ấy đang đấu tay đôi với Rodolphus trước một bức tượng sư tử còn sót lại. "Chỉ cần ở yên đó và tụi em sẽ đưa anh ra khỏi đó!"Nhưng họ không có thời gian để Harry ở yên. Khi Hermione nhìn xuống, cô thấy Bellatrix đang khập khiễng đi về phía đống đổ nát mà Harry đang bị mắc kẹt bên dưới, và dường như không ai ở đủ gần để ngăn ả lại.Nhịp tim của Hermione nghẹn lại trong cổ họng cô. "Harry, đứng dậy đi!""Mình... mình không thể!" Harry rên rỉ đau đớn. Hơi thở của anh khó nhọc và đứt quãng xuyên qua tai nghe của cô. "Đũa phép của mình... mình không biết nó ở đâu..."Khi Hermione bắt đầu hoảng sợ, Narcissa gầm lên. Vài Tử thần Thực tử giật mình. "Bồ cần phải di chuyển! Bellatrix đang đến chỗ bồ! Bồ cần phải ra khỏi đó, Harry!"Cô nghe thấy Harry càu nhàu và rít lên. Cô cho rằng anh đang cố gắng thoát ra, sau đó anh thở ra và tất cả những gì cô có thể nghe thấy là hơi thở nặng nề của anh. "Mình không thể... nó nặng quá... mình nghĩ... mình nghĩ chân của mình bị gãy rồi..."Ôi chết tiệt. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Chết tiệt, tệ quá. Nếu Harry chết, thì mọi chuyện sẽ kết thúc... "Ai đó đến chỗ Harry đi!" Hermione hét lên. "MAU!"Khi Narcissa lao xuống và băng qua trung tâm thành phố lần nữa, Hermione nhìn khắp chiến trường, tìm kiếm ai đó có thể giúp đỡ nhưng mọi người đều đang chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình.Ginny tiếp tục cố gắng Độn thổ tới với Harry nhưng mỗi lần thế, Rodolphus sẽ nắm lấy cánh tay em ấy và cuộc đấu tay đôi của họ sẽ tiếp tục.Draco còn hơn cả việc đấu tay đôi với Voldemort.Blaise đang cố gắng tự mình hạ gục tên khổng lồ cuối cùng và không thấy Neville đâu cả.Kingsley đang cố gắng hết sức để chữa lành vết thương cho một người lính Muggle và Luna thì... Luna không cử động.Theo là người duy nhất có thể giúp nhưng khi một Acromantula ghim Daphne xuống sàn và cô ấy hét lên, Hermione biết rằng Harry sẽ không nhận được sự giúp đỡ nào từ Theo. Mặc kệ Người Được Chọn, Daphne luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ta. Và khi Theo Độn thổ đến bên cạnh cô ấy, Hermione biết rằng không còn ai khác để giúp đỡ Harry. Cô không có lựa chọn nào khác. Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu Hermione, Narcissa đã lao thẳng xuống đất.Bellatrix cách Harry khoảng ba mươi thước thì bị bóng đen che khuất. Ả đứng khựng lại và nhìn lên nhưng đã quá muộn, khi ả giơ đũa phép lên, móng vuốt sau của Narcissa đã cắm xuống đất và răng của nó đã bao lấy người Bellatrix, và với cái hàm khổng lồ đó đủ để biến một trong những ả phù thủy đáng sợ nhất từng sống thành thức ăn cho rồng.Trong khi Narcissa dùng bữa, Hermione nhìn đống đổ nát. Harry không hề di chuyển. Cô cũng không còn thấy ngực anh nâng lên hạ xuống nữa. "Harry?"Không có gì. Không có phản ứng. Không có câu trả lời."Harry?"Lồng ngực Harry bất động như chết. Khuôn mặt vô cảm như một xác chết.Hermione vung chân sang phải và trượt xuống vai Narcissa.Giọng của Draco vang lên bên tai cô ngay khi đôi giày của cô chạm đất. "Em đang làm cái quái gì vậy!?""Harry bị thương!" Cô chạy nhanh về phía đống đổ nát, cây đũa phép trong tay, khẩu súng màu đen và vàng trong bao súng đặt trên đùi. "Em cần giúp bồ ấy...""KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC! THẾ THÌ GIÚP ANH ĐI GRANGER! EM VÀ TRÁI TIM DŨNG CẢM CỦA EM! QUAY LẠI VỚI CON RỒNG TRƯỚC KHI ANH... EUGHHH!"Hermione ngừng chạy và quay lại tìm kiếm Draco. Anh vẫn đang đấu tay đôi với Voldemort. Khoảng cách giữa hai người họ chỉ cách có vài bước chân và mặc dù cả hai đều trông như vừa trải qua địa ngục, nhưng Draco là người tệ nhất vào lúc này. Môi của anh bị tách ra, xương hàm và cổ bị bỏng. Có máu dính trên tóc anh, một dòng máu dày chảy xuống thái dương bên trái và anh đang ôm lấy đùi trái bằng bàn tay còn lại của mình. Hermione có thể nhìn thấy máu tụ lại giữa những ngón tay nhợt nhạt của anh."Đừng cố bảo em phải làm gì nữa và hãy tập trung vào trận đấu chết tiệt của anh đi!"Khi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hermione, cô ngước lên. Narcissa chỉ mới hạ cánh một phút và một số ít Giám ngục đã cố gắng giành lại bầu trời. "Bay lại lên trên và giết càng nhiều càng tốt! Khi tao xong việc với Harry, tao sẽ gọi cho mày!"Cô không đợi con rồng trả lời. Cô chạy về phía đống đổ nát của tòa nhà, nhưng khi cảm thấy một luồng gió phía sau, cô biết con rồng đã nghe theo chỉ dẫn của mình. Khi Hermione đến chỗ Harry, cô dùng đũa phép của mình nhấc những tảng đá ra khỏi người anh rồi quỳ xuống bên cạnh."Anh ấy ổn chứ?" Ginny lặng lẽ hỏi. Có vẻ như cô ấy gặp khó khăn lớn khi đặt câu hỏi. "Anh ấy chưa... chết, phải không?"Hermione nín thở. Cô không muốn trả lời cho đến khi cô hoàn toàn chắc chắn. Chân anh đang chảy máu và bị xoắn lại với một góc khiến cái bụng trống rỗng của cô quặn thắt, nhưng khi kiểm tra mạch đập, cô đã tìm thấy mạch. "Bồ ấy còn sống!"Hermione lấy trong túi ra lọ thuốc bổ sung máu và nhẹ nhàng rót chất lỏng vào miệng anh. Nó đã hồi sinh anh đủ để khi cô lấy một lọ thuốc Pepperup ra khỏi túi, anh đã có thể tự mình cầm lấy và uống một ngụm dài. Trong lúc đó, Hermione đã cố gắng hết sức để chữa lành chân của anh. Cô không thể chữa lành nó một cách hoàn hảo, cô không biết làm thế nào, nhưng ít nhất cô có thể giúp anh đứng lại được."Cảm ơn bồ," Harry nói, rít lên một chút khi cô cẩn thận kéo anh đứng dậy. "Bồ đã cứu mạng mình."Hermione mỉm cười nhẹ khi cô quàng tay anh qua vai để cô có thể giúp anh bước đi. "Bồ cũng sẽ làm thế với mình mà." Cô nhìn quanh và phát hiện cây đũa phép của anh dưới đất. Cô nhặt nó lên và đưa lại cho anh rồi giúp anh trở lại chiến trường."Sẽ phải mất thêm vài phút nữa để phép thuật mình dùng trên chân bồ có hiệu lực hoàn toàn.""Được," Harry gật đầu. "Nghe theo lời bồ hết.""Có đau không?""Có, dù sao thì cũng đỡ hơn rồi."Lông mày của Hermione nhăn lại khi cô nhìn xuống chân anh. Cô biết anh đang nói dối cô. Anh gặp khó khăn lớn khi đặt dù chỉ một chút trọng lượng lên cái chân bị thương của mình, nhưng, khi họ càng đi thì mọi việc càng trở nên dễ dàng hơn đối với anh. Lúc cả hai gần như ra khỏi đống đổ nát, anh đã – ngay cả khi phải khập khiễng – tự mình bước đi."Bồ có chắc là bồ có thể chiến đấu như thế này không?" Hermione hỏi, miễn cưỡng để anh thả cánh tay ra khỏi vai cô.Harry cố gắng nhún vai. Nó làm anh nhăn mặt. "Không hẳn lắm.""Nhưng dù sao thì bồ cũng sẽ tiếp tục phải không?""Chắc chắn rồi," Harry cười và trao cho cô nụ cười dũng cảm, tinh nghịch đặc trưng của anh, nụ cười mà cô đã không nhìn thấy trong nhiều năm. "Có vẻ như chúng ta thực sự không có lựa chọn nào trong số này, phải không?" Anh nói điều đó như một câu nói đùa nhưng sau đó một cái nhìn nghiêm túc, u ám hiện lên trên khuôn mặt anh. "Mình xin lỗi, Hermione."Cô nhìn anh qua khóe mắt. "Xin lỗi vì chuyện gì cơ?""Khi tụi mình phát hiện ra bồ là một Trường Sinh Linh Giá ấy, lẽ ra mình phải làm gì đó.""Bồ không thể làm được gì cả. Mọi sự cũng đã rồi.""Không, nhưng lúc phát hiện ra, mình chỉ... chết lặng. Kingsley cử lính canh đến bắt bồ, bồ là bạn của mình và mình chỉ chết lặng. Đáng lẽ mình phải làm gì đó." Harry nhìn xuống đất như thể xấu hổ, rồi thở dài nặng nề và lắc đầu. "Mình biết chiến tranh đã gây thiệt hại cho tất cả chúng ta, mình biết nó đã thay đổi tất cả chúng ta theo một cách nào đó nhưng bồ là một trong những người bạn thân nhất của mình, lẽ ra mình nên làm gì đó và mình rất xin lỗi vì đã không làm gì cả."Hermione không trả lời. Có rất nhiều điều cô muốn nói lại với anh. Cô muốn nói với anh rằng cô cũng cảm thấy có lỗi và anh không có gì phải xin lỗi cả. Cô muốn nói với anh rằng dù chiến tranh có cướp đi điều gì, cô vẫn luôn dành một vị trí đặc biệt trong trái tim mình cho anh nhưng cô không bao giờ có cơ hội, bởi vì trước khi có thể, cô đột nhiên cảm thấy chóng mặt.Đầu cô nặng trĩu và cô đột nhiên khó thở. Theo bản năng, cô dựa vào bức tường bên cạnh nhưng ở đó không có bức tường nào cả, nó đã bị phá hủy rồi."Hermione?!" Giọng Harry bị bóp nghẹt nhưng điên cuồng. "Hermione?!"Nếu giọng Harry điên cuồng thì Draco lại hoảng sợ. "Granger, có chuyện gì vậy?!"Khi cô ngã xuống, Harry đã nắm lấy tay cô và cố giữ cô đứng dậy nhưng anh vẫn chưa đủ khỏe để giữ cô đứng vững."Potter, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy?!" Draco rít lên. "Cô ấy ổn không?!"Cô có cảm giác như bị đánh thuốc mê. Cơ thể cô không có cảm giác gì giống như của chính cô cả. Gần như có cảm giác như có ai đó ôm lấy cô và nó siết chặt, siết chặt cho đến khi đẩy toàn bộ sức lực của cô ra khỏi cơ thể. Cô ngã ngửa ra, ôm ngực khó thở."NÓI TAO BIẾT MAU POTTER!""Tao không biết cô ấy bị sao nữa!"Cô bắt đầu hoảng sợ khi nhìn lên bầu trời xám xịt. Nó nhanh chóng bị che khuất bởi đôi mắt xanh đầy lo lắng của Harry. "Hermione?!" Mặc dù anh đang đứng ngay phía trên cô nhưng âm thanh của anh lại rất xa, gần giống như cô đang nghe thấy anh từ dưới nước. "Hermione?!"Khi giọng nói của Draco lại vang lên qua tai nghe của cô, sự hoảng loạn trong đó trở nên chói tai. "Chuyện gì đang xảy ra với Granger vậy?! Cô ấy có bị thương không?!""Tao... không biết," là câu trả lời của Harry. "Cô ấy vừa bị ngã.""Đừng có đứng đó nữa!" Draco rít lên. "ĐƯA CÔ ẤY RA KHỎI ĐÓ!"Harry nắm lấy cổ tay Hermione và kéo cô lại, và anh vừa định đỡ cô đứng dậy thì Ginny rên rỉ trong tai nghe của họ.Harry và Hermione kinh hãi nhìn về phía chiến trường. Ginny còn sống nhưng em ấy nằm dưới đất và đang chảy máu rất nặng. Em ấy đang bò lùi với cánh tay như đang bị gãy trước từng bước tiến lên của Rodolphus..."Giờ mình thấy ổn hơn nhiều rồi, mình sẽ ổn thôi," Hermione nói dối, cố thở. Cô không ổn. Cô không ổn chút nào, nhưng nếu vì cô mà có người khác chết, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. "Đi giúp Ginny đi."Harry nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rõ ràng là mâu thuẫn. Đôi mắt xanh hoảng sợ của anh lướt qua Ginny, rồi quay lại Hermione."Đi đi," cô thúc giục. "Mình ổn. Mình có Draco và Bóng Đen bảo vệ mình." Cô ép môi mình nở một nụ cười. "Có lẽ mình là người an toàn nhất trên chiến trường này."Harry không do dự nữa. Anh triệu hồi sức mạnh nhỏ nhoi mà mình có và Độn thổ đến bên Ginny. Thật buồn cười, làm sao một người có thể đang cận kề cái chết, một người có thể cảm thấy như thể mình đã tiêu hết năng lượng, nhưng khi mạng sống của người mình yêu thương gặp nguy hiểm, họ lại tìm thấy sức mạnh để tiếp tục.Phải chăng tình yêu đã làm điều đó? Hay sợ mất họ? Hermione hầu như không còn sức lực để thực sự phân tích nó. Cô chống hai tay lên đầu gối, vật lộn với mọi thứ cô có để giữ mình đứng vững. Tự nhiên cô bị cái quái gì thế này?! Đầu cô như bị đập liên tục vào tường. Cô nhắm mắt lại và mong cơn đau dịu lại đủ để cô có thể bước đi. Cánh tay cô run lên khi cô cố gắng chống nó xuống để đứng...Cô cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt chảy xuống dưới mũi mình. Đôi mắt cô mở ra và cô nhìn thấy thứ gì đó rơi xuống đất.Máu. Ba giọt máu nhỏ nhuộm màu đống đổ nát như sơn đổ.Đó là máu của cô nhưng cô không bị thương...Cô lau mũi rồi nhìn vào tay mình. Nhiều máu hơn. Cô lại bị chảy máu mũi lần nữa, và lần duy nhất trong đời cô bị chảy máu là khi...Voldemort gầm lên và mặt đất rung chuyển vì cơn thịnh nộ của hắn.Ai đó đã làm việc đó. Ai đó đã giết Nagini. Một Trường Sinh Linh Giá khác của Voldemort đã biến mất, và chỉ còn lại...Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, cô thấy một nhóm lính Muggle đang dõi theo cô, đủ lứa tuổi khác nhau, và tất cả đều đứng xung quanh một chiếc xe tăng Muggle duy nhất còn sót lại. Một người ra hiệu bằng tay và hét lên điều gì đó mà cô không thể nghe thấy qua thiết bị liên lạc – và sau đó nòng pháo của xe tăng bắt đầu quay, và nòng pháo của hai xe tăng còn lại cũng vậy. Tất cả đều xoay và xoay cho đến khi...Ôi... Chúa ơi...Cho đến khi tất cả đều chỉ vào Hermione.Kingsley, lão khốn nạn đó. Ông ấy đã ra lệnh cho những người lính Muggle giết Hermione ngay khi Nagini chết. Draco đã luôn đúng về ông ấy. Ông ấy không quan tâm đến Hermione. Không quan trọng cô đã chiến đấu chăm chỉ như thế nào trong nhiều năm để bảo vệ những người khác hay cô đã cứu được bao nhiêu sinh mạng trong chiến tranh. Ngay khi cô là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, ông ấy đã phản bội cô, đúng như lời Draco đã nói.Cô từng là tài sản của Hội nhưng giờ đây, cô chỉ là chướng ngại vật cuối cùng trên đường đi của họ.Khi Huy chương bị phá hủy, cô cảm thấy ổn. Đúng, cô bị chảy máu mũi một chút nhưng cô cảm thấy hoàn toàn bình thường. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng mũi mình đang chảy máu cho đến khi Draco và Daphne chỉ cho cô biết. Có lẽ đó là vì bây giờ cô là cái cuối cùng, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Lần này là ngay lập tức. Lần này cô cảm thấy như mình bị tàu hỏa đâm và cô không còn sức lực, thậm chí không còn sức lực để tự bảo vệ mình.Cô nhìn sang bên trái và nhìn thấy Draco ngay lập tức. Anh đang ở phía bên kia chiến trường, Voldemort đã bóp cổ anh và đè anh vào tường gạch nhưng anh vẫn nhìn đến chỗ Hermione. Nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt xanh mở to đầy kinh hãi nhưng đó không phải là nỗi sợ hãi cho chính anh mà là cho cô.Cô nhìn quanh nhưng một lần nữa, không có ai giúp đỡ. Mọi người đều quá phân tâm với trận chiến của riêng mình nên không nhận ra rằng trận chiến của Hermione sắp kết thúc. Mọi người đều quá bận rộn để cứu lấy tình yêu của chính mình để biết rằng cô sắp bị tước đoạt khỏi tình yêu của mình mãi mãi...Hermione cố gắng Độn thổ nhưng cô không đủ sức. Cô cố gắng chạy nhưng chân cô nhũn ra và cô khuỵu xuống bằng tay và đầu gối. Cô cố gắng thở. Cô lại nhìn Draco...Anh húc đầu vào Voldemort và điên cuồng lao về phía cô nhưng Voldemort nhanh chóng hồi phục. Khi anh quay đi, Voldemort phóng một lời nguyền cắt vào sau chân Draco với lực đủ mạnh để làm anh ngã xuống đất và kêu lên đau đớn.Người duy nhất... điều duy nhất có thể cứu được cô là Voldemort, nhưng hắn không nhìn cô. Hắn sôi sục, mù quáng vì trả thù. Hắn quá mất tập trung để trút giận lên Draco đến nỗi không nhận ra những chiếc xe tăng đang nhắm vào Hermione. Hắn quá tức giận vì mất đi một Trường sinh linh giá khác đến nỗi hắn không nhận ra rằng cái cuối cùng cũng sắp bị phá hủy.Và Draco... chết tiệt. Draco, anh vẫn không rời mắt khỏi Hermione. Anh khao khát muốn đến được với cô nhưng không thể. Cô nhìn thấy máu đọng lại quanh chân anh. Anh không thể đứng vững, anh sẽ không thể cứu cô và cô quá yếu để có thể chạy trốn...Voldemort đứng phía trên Draco và đá mạnh vào mạng sườn anh. Draco rít lên đau đớn nhưng anh vẫn cố gắng đến với Hermione. Mặt Nạ Quỷ tàn nhẫn một thời, Slytherin thuần chủng, người từng nghĩ rằng mình cao quý hơn tất cả mọi người và mọi thứ, lại đang bò đến chỗ Hermione. Cảnh tượng anh như thế, lê mình về phía cô khi máu rỉ ra từ khóe miệng anh, để lại một vệt máu đằng sau anh trong khi đôi mắt xanh sợ hãi đó nhìn cô... Nó... Nó... làm cô tan nát... nghiền nát thứ gì đó trong cô, bung ra thứ gì đó chôn sâu trong ngực cô và khiến cô có cảm giác như mình đã chết rồi, ngay cả khi không có xe tăng.Mắt cô liếc sang trái và cô thấy bên trong nòng pháo của xe tăng bắt đầu phát sáng.Cô quay lại nhìn Draco. "Em yêu anh."Ngay cả khi không có tai nghe, Hermione vẫn có thể nghe thấy Draco gọi cô. Một giọng nói sợ hãi, nó tự nó mang theo điều đó. "GRANGER!!!"Hermione nhắm mắt lại khi đạn pháo rời khỏi nòng.Cô nghe thấy tiếng súng nổ. Chúng rất nhanh. Lần lượt từng cái một.Một.Hai.Ba.Ba viên đạn có kích thước bằng cánh tay của cô, tất cả đều hướng tới cô từ những góc độ khác nhau.Khi cô cảm thấy mặt đất rung chuyển dưới chân mình, cô biết đó là cơ thể mình đang rơi xuống đất.Cô cảm thấy một làn sóng nóng bỏng và biết rằng mình đã chết.Cô nghe thấy tiếng hét chói tai của mình, không giống tiếng người nhưng may mắn thay, cô không cảm thấy đau đớn.Cô biết mình đã chết vì tiếng ồn ào của trận chiến đang diễn ra xung quanh cô đột nhiên dừng lại. Nó diễn ra ngay lập tức, giống như ai đó tắt tivi khi đang xem một bộ phim chiến tranh. Một phút trước, Hermione đã nghe thấy tiếng súng, tiếng la hét và bùa chú được thực hiện, nhưng phút tiếp theo, không có gì, chỉ có sự im lặng kỳ lạ xung quanh cô...Chờ đã, không có âm thanh nào cả. Đó có phải là... hơi thở? Ồn ào, lạch cạch... hơi thở gấp gáp? Nhưng nó không đến từ phía trước hay phía sau cô, nó ở xung quanh cô. Bên trái cô. Bên phải cô. Phía trên cô. Đằng sau cô. Nó ở khắp mọi nơi...Đôi mắt cô mở to và rồi...Đen.Đó là tất cả những gì cô có thể nhìn thấy. Một bức tường đen. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là một màu đen và cô đột nhiên cảm thấy nóng, giống như đang đứng trong phòng tắm hơi...Không...Nỗi sợ hãi mà cô cảm thấy vài giây trước đã biến mất, thay vào đó là một cơn đau khủng khiếp đến thắt ruột. Hermione cảm thấy muốn phát nôn khi đứng đó vì những viên đạn của xe tăng, những viên đạn được cho là sẽ kết liễu mạng sống của cô, chúng lại không bắn trúng mục tiêu đã định, chúng đã bắn trúng Narcissa. Từng viên một.Narcissa... Nó đã đỡ đạn cho Hermione. Nó đã ném mình xuống đất vào giây phút cuối cùng. Nó đã dùng cơ thể mình làm lá chắn để bảo vệ Hermione. Nó...Tiếng thét đau đớn đó nghe không phải của con người vì nó không phải là con người.Tiếng ồn lớn mà Hermione không thể xác định được, đó là tiếng thở của nó. Ban đầu Hermione không thể nhận ra vì Narcissa chưa bao giờ thở như vậy. Chưa bao giờ nó thở như đang vật lộn. Giống như mỗi hơi thở có thể là hơi thở cuối cùng của nó...Narcissa hét lên một tiếng lớn, nghèn nghẹn nghe như hàng ngàn người hét lên cùng một lúc. Đôi chân sau thường mạnh mẽ của nó bắt đầu lung lay và đôi cánh của nó run rẩy. Nó lại hét lên và rồi khuỵu chân xuống. Con quái vật to lớn ngã xuống nhưng nó vẫn ngã theo cách để đảm bảo cơ thể to lớn của mình cuộn tròn quanh Hermione. Nó vẫn cố gắng bảo vệ cô... thậm chí... ngay cả khi nó đang trên bờ vực...Narcissa rên rỉ yếu ớt và gục đầu xuống đất. Nó cuộn tròn cơ thể quanh Hermione cho đến khi cô được giấu an toàn trong cái cằm và cổ đầy vảy của nó, và khi một con mắt đỏ của nó nhìn vào Hermione, cô cảm thấy nước mắt mình rưng rưng.Mỗi hơi thở của Narcissa đều chậm rãi, mỗi hơi đều yếu hơn hơi trước. Sức mạnh của nó đang suy yếu nhanh chóng. Sẽ... không lâu nữa nó sẽ...Narcissa đã từng bị dính đạn pháo xe tăng trước đây. Một viên đạn pháo đã suýt giết chết nó, nhưng ba...Hermione nhìn phần thân dưới của Narcissa và lập tức hối hận khi nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với nó. Hầu như không còn lại gì cả... Cả ba viên đạn đều trúng đích. Bộ giáp vảy của nó gần như bị hỏng với viên đầu tiên và làm nó bị thương, sau đó viên thứ hai và thứ ba đã xé nát nó. Hermione có thể nhìn thấy những mảnh xương của nó, những gì còn sót lại của dạ dày và các cơ quan nội tạng cháy đen, lá phổi của nó phồng lên từ từ rồi xẹp xuống với mỗi hơi thở khò khè. Vết thương mà Narcissa phải chịu, ngay cả phép thuật cũng không thể chữa lành được...Hermione đặt tay lên má Narcissa và nhìn chằm chằm vào con mắt to màu đỏ của nó. Cái vảy của nó không còn ấm nữa... càng ngày càng lạnh hơn...Mỗi lần Narcissa thở, âm thanh đó càng lúc càng yếu đi, và mỗi lần nó thở, Hermione cảm thấy như có những sợi dây vô hình quấn quanh trái tim mình và càng lúc càng thắt chặt hơn.Hermione đặt tay còn lại lên hàm con rồng và nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, xoa dịu nó theo cách duy nhất có thể. "Tao xin lỗi," cô thì thầm, giọng cô vỡ ra, nước mắt chảy dài trên má. "Tao rất xin lỗi."Khi Hermione nhìn vào đôi mắt đỏ đang mờ dần đó, cô không thể tin rằng mình đã từng sợ hãi nó, không thể tin rằng cô đã từng nghĩ Narcissa là một con quái vật hay một con vật hay bất cứ thứ gì khác ngoài một sinh vật thông minh, xinh đẹp.Narcissa rên rỉ khe khẽ và yếu ớt rúc vào vòng tay của Hermione.Cảm giác tội lỗi tràn ngập sống lưng Hermione cho đến khi cô không thể kìm nén được nữa. Cô bắt đầu nức nở. Cô nghiêng người về phía trước và tựa trán vào vảy rồng. Nó từng có cảm giác như những cục than ấm áp, bây giờ nó giống như phiến băng trên bàn khám nghiệm tử thi.Khi Narcissa rên rỉ lần nữa, Hermione biết đã đến lúc. Cô tiếp tục vuốt ve Narcissa nhưng rút tay lại đủ để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của nó. Hermione luôn hy vọng rằng khi cô chết, cô sẽ rất vui khi được nhìn vào mắt người cô yêu và người đó cũng đang nhìn lại khi cô trút hơi thở cuối cùng. Sau tất cả những gì nó đã làm cho cô, Narcissa cũng nên được nhận điều này. Đó là điều ít nhất Hermione có thể làm.Ở phía bên kia của con rồng, mọi cuộc giao tranh đã dừng lại. Mọi người đều nhìn chằm chằm, Tử thần Thực tử, các thành viên của Hội, tất cả mọi người đã dừng việc họ đang làm và đồng loạt đứng nhìn, chứng kiến sự tuyệt chủng của một giống loài.Và sau khi ánh sáng trong đôi mắt đỏ đáng sợ một thời của Narcissa vụt tắt, sau khi con Scandinavian Firehorn cuối cùng trút hơi thở cuối cùng, Hermione nhìn lên và cô biết một phần trong Draco đã chết cùng với con rồng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store