Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin
Ngày 17 tháng 5Đã có rất nhiều tranh cãi trong vài tuần tới. Có rất nhiều ly rượu được ném vào tường và rất nhiều sách được ném khắp các phòng vì chúng có đủ can đảm để không đưa ra câu trả lời mà Draco muốn.Hermione không bao giờ nói bất cứ điều gì khi anh nổi cơn giận. Cô luôn ở yên tại chỗ. Cô sẽ kiên nhẫn quan sát, đặt tay vào lòng và đợi anh bình tĩnh lại rồi ngồi xuống với cô để họ có thể thử lại.Cơn giận của anh sẽ nguôi thôi, cô tự nhủ. Lúc nào cũng thế mà.Cô không sai. Cơn giận của anh luôn qua đi, nhưng với mỗi nỗ lực cứu mạng cô thất bại, mỗi lần họ đi vào ngõ cụt, Draco phải mất nhiều thời gian hơn để bình tĩnh lại.Hôm qua, bồn rửa bát đã phải hứng chịu cơn giận của anh. Hôm nay, tủ đựng đồ là bao cát của anh. "NÓ PHẢI CON MẸ NÓ HOẠT ĐỘNG CHỨ!""Em biết.""ANH LÀM ĐÚNG MỌI THỨ!""Em biết anh đúng.""VẬY TẠI SAO NÓ KHÔNG HOẠT ĐỘNG! NÓ PHẢI..." Draco hét lên khi quay người lại và ném thêm cái ly pha lê vào tường. "MẸ NÓ – ĐỊT CON MẸ NÓ!"Astoria sẽ rất tức giận khi biết chuyện cái ly. Đó là cái cuối cùng của cô ấy. Draco đã làm hỏng tất cả những cái còn lại và thật không may, cho dù Hermione có cố gắng sửa chúng bằng phép thuật đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ có thể làm chúng hoàn toàn chính xác như cũ. Chúng luôn kết thúc trong thùng rác."NÓ PHẢI HOẠT ĐỘNG!""Em biết."Cho dù anh có như thế bao nhiêu lần thì việc ngồi nhìn cũng chưa bao giờ dễ dàng hơn thế. Trong một thời gian dài, Hermione không muốn gì hơn ngoài việc bức tường Bế quan của anh sụp đổ để cô có thể biết chính xác anh đang nghĩ gì. Đã lâu rồi, cô muốn nhìn thấy những cảm xúc mà anh đang ẩn giấu đằng sau những bức tường băng giá lớn đó.Cô chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng những gì ẩn giấu đằng sau chúng có thể khiến trái tim cô tan nát.Mãi đến khi đập vỡ một cái ghế, anh mới bình tĩnh lại. Mãi cho đến khi khoét một lỗ hình chiếc giày trên tường, anh mới hít một hơi thật sâu, vuốt mớ tóc xõa xuống mắt rồi ngồi xuống sàn trước đống lửa cùng cô."Cảm thấy tốt hơn chưa?" Hermione hỏi, cố gắng tỏ ra hài hước để xoa dịu cơn nóng giận của anh.Nó không có tác dụng, chỉ làm Draco trừng mắt nhìn cô một lúc. Đôi khi sự trêu chọc của cô chính là điều anh cần để giúp anh thoát khỏi cơn thịnh nộ nho nhỏ của mình. Rõ ràng hôm nay không phải là một trong những ngày đó."Đang xoạc nhau hay đánh nhau vậy?" một giọng nữ hỏi khi đôi giày cao gót bắt đầu bước xuống cầu thang. "Em đi xuống đây! Có an toàn không..." Tiếng lộc cộc dừng lại khi họ tới bậc thang cuối cùng. "Đó có phải là ly pha lê cuối cùng không?!"Draco lại đứng dậy. Có vẻ như anh vẫn còn nhiều cơn giận cần phải giải tỏa. "Anh nghĩ bây giờ bọn anh có nhiều vấn đề cấp bách hơn cần phải giải quyết thay vì vài cái ly vỡ!""Em yêu ơi, có thực sự đáng để em lãng phí năng lượng vào việc này không?" Hermione nghe Blaise nói với giọng lo lắng. Chắc hẳn anh ta đã theo Astoria xuống cầu thang. Hoặc giúp cô đi xuống. Phụ thuộc vào việc cô ấy có một ngày tốt hay xấu với lời nguyền máu của mình."Không phải chỉ là vài cái ly vỡ thôi đâu?!" Astoria gắt lên, vẫn đứng khuất tầm nhìn của Hermione. "Tất cả chúng! Đều là thủy tinh pha lê mà em mang từ nhà...""Anh đã bảo em chỉ mang theo những thứ cần thiết khi chúng ta rời khỏi thái ấp thôi mà, vậy tại sao ngay từ đầu em lại mang theo chúng làm gì?!"Hermione thở dài nặng nề và dựa vào ghế sofa, biết rằng cuộc tranh cãi này sẽ không sớm được giải quyết. Cô tự hỏi liệu mình có thời gian để pha một tách trà không..."Anh không phải ba em, Draco, em không cần phải nghe theo mọi điều anh bảo em làm!"Draco cười mỉa mai. "Em thì giỏi nhiều thứ, Tori, nhưng biết lắng nghe không? Một chút cũng không có! Như một đứa con nít!"Một tách trà thực sự có thể rất tuyệt... Nhiều sữa, một viên đường..."Con nít hả?! Nghe kẻ nổi cơn thịnh nộ như một đứa trẻ mới biết đi nói kìa và đập phá mọi thứ! Những thứ đắt tiền!"Ôi, chết tiệt. Không. Hermione không thể pha trà được. Draco đã đập phá hết mấy cái ấm trong cơn thịnh nộ trước đó rồi..."Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên mang theo mấy cái ly đó nếu chúng đắt?! Em nghĩ mình sẽ làm gì với chúng?! Khui một chai sâm panh và chúc mừng sự thất bại của Chúa tể Hắc ám khi hắn cuối cùng cũng chết hả?!""Em đã là gián điệp cho Hội từ lâu trước anh rồi! Em đã liều mạng trong nhiều năm để lấy được những bí mật đó và em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp! Anh có biết mấy ly rượu đó trị giá bao nhiêu không?! Rất nhiều galleon! Nó... có thể nuôi sống một thị trấn nhỏ trong một tuần... rất nhiều galleon!""Ồ, phải rồi, anh quên mất là mình đang nói chuyện với ai! Mấy người nghiện rượu mới biết giá trị của mấy cái ly như nào!"Khi Astoria lao tới, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ của cô ấy hốc hác. Cô ấy đổ bệnh ngày càng thường xuyên hơn trong vài tuần qua. Cô ấy trông gầy hơn những gì Hermione từng thấy. Xương vai sắc nhọn của cô trông như sắp nứt ra khỏi da, nhưng kể cả vậy – và theo phong cách Greengrass đích thực – cô vẫn mặc một chiếc váy đính đá tuyệt đẹp và đôi giày cao gót cao sáu inch.Nếu Blaise không nắm lấy tay cô ấy thì Hermione sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy bị ngã.Mặc dù Draco quay lưng lại với cô, Hermione vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trên cửa sổ nhà bếp, và cô nhìn cơn giận trượt khỏi mặt anh. Astoria xuất hiện bất thình lình làm anh bất ngờ."Trông em tệ quá," Draco nói, môi cong lên giận dữ ngay cả khi đôi mắt anh thể hiện sự lo lắng mà anh đang cố giấu đi. "Em lẽ ra phải đi ngủ. Tại sao em lại..."Lời nguyền máu của Astoria có thể đã hủy hoại mọi thứ của cô, nhưng tính khí nóng nảy của cô thì sao? Không một chút nào. "EM KHỎE! Em đã nằm trên giường cả tuần rồi... Em cần không khí trong lành!""Nếu em cần không khí trong lành thì mở cái cửa sổ chết tiệt ra là được! Em không được đi dạo trong tình trạng...""EM SẼ ĐI DẠO! KHÔNG NÓI NỮA!"Blaise trông cũng lo lắng nhưng anh ta không tranh cãi. Anh vòng tay mình qua tay Astoria và hộ tống cô ra ngoài với tốc độ ổn định. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cách anh mỉm cười với cô là giả vờ. Bị ép. Đau lòng.Khi Astoria và Blaise bước qua cửa bếp và ra sân sau, Malfoy đã đủ bình tĩnh để tiếp tục. Anh lại ngồi xuống sàn cùng cô.Hermione nhích người lại gần cho đến khi đầu gối cô chạm vào đầu gối của anh, và sau khi cô gật đầu, Malfoy cầm cây đũa phép của mình lên và đặt đầu đũa vào xương ức của cô.Lúc đầu, Hermione không nghĩ rằng giả thuyết của anh về việc hút Trường Sinh Linh Giá ra khỏi cô là hiệu quả cho lắm vì làm sao có thể được? Trong tất cả những gì cô đã đọc, Trường Sinh Linh Giá không được mô tả là xương hay cơ. Đó không phải là thứ có thể định vị và mổ xẻ được. Trường Sinh Linh Giá là phép thuật và phép thuật không hẳn là một thứ hữu hình. Đó không phải là thứ có thể rắn chắc. Đó không phải là thứ có thể cầm trên tay.Đúng, người ta có thể thấy tác dụng của phép thuật. Có thể cảm nhận được nỗi đau của lời nguyền Tra tấn và cầm chiếc cốc biến hình trong lòng bàn tay nhưng đó là kết quả của phép thuật, bản thân nó cũng không phải là phép thuật nhưng Draco tin rằng anh có thể làm nó hoạt động. Cách anh nói về Trường Sinh Linh Giá, anh ví nó như một căn bệnh ung thư hay một khối u, và anh quyết tâm cắt bỏ nó ra khỏi cơ thể cô.Nó giống nhau, đó là điều mà họ thực sự đã đồng ý. Khi Draco tập trung vào việc rút phép thuật hắc ám ra khỏi cô thì Hermione tập trung vào việc thu thập nó.Theo cách Harry mô tả, trước đây khi anh ấy phá hủy Trường Sinh Linh Giá, anh nói nó giống như một làn khói đen nên đó chính là những gì Hermione đã hình dung.Mỗi lần họ thử nghiệm, Hermione sẽ nhắm mắt lại và hình dung Trường Sinh Linh Giá trong tâm trí cô. Cô tưởng tượng ra một đám khói đen trong cơ thể mình, giống như mực đen trong bát nước. Cô tưởng tượng làn khói chạy trong huyết quản cô, rồi cô tưởng tượng kéo nó lại. Hình dung nó đang lùi dần và lùi dần cho đến khi tập trung vào trong và xung quanh trái tim cô. Cô không biết liệu nó có hiệu quả hay không nhưng ít nhất cô phải thử. Malfoy sẽ không tha thứ cho cô nếu cô không làm vậy.Và sau hai tuần thử nghiệm, họ đã gần đạt được điều gì đó. Hermione không muốn nói ra điều đó, không muốn khơi dậy hy vọng của Draco khi có thể không có nhưng đó là sự thật. Họ đã làm được điều gì đó. Cô có thể cảm nhận được nó..."Em không tập trung, Granger.""Em xin lỗi." Hermione lắc đầu nhẹ và cố gắng tập trung trở lại.Khói đen.Cô cố gắng hình dung nó trong huyết quản của mình. Cô nghĩ về tất cả những lần Lời Nguyền Quỷ kiểm soát cô và cô cảm thấy thế nào khi nó bắt đầu rút đi và rồi cô cố gắng tái tạo lại cảm giác đó.Khói đen.Cô hình dung làn khói đen ở đầu ngón tay và ngón chân mình, rồi cô tưởng tượng hút nó lại. Hình ảnh nó di chuyển lên bàn tay cô, lên các tĩnh mạch trên cánh tay, qua khuỷu tay và lên, lên, lên ngực cô...Hermione rít lên khi một cơn đau nhói xuyên qua trong xương ức của cô. Cô cố gắng che giấu nhưng cô đã giật mình trước khi có thể ngăn mình lại.Áp lực từ cây đũa phép của anh giảm đi.Đôi mắt của Hermione mở to. "Không anh, đừng!" Cô cố gắng thốt ra những lời đó qua hàm răng nghiến chặt. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn mỗi lần họ thử nghiệm. Cô cố gắng nói với bản thân rằng đó là vì họ đang tiến gần hơn. "Tiếp tục đi."Khi Draco định rút tay lại, Hermione nắm lấy khuỷu tay anh. Cô giữ tay anh ở đó, chắc chắn rằng cây đũa phép của anh đang ấn vào da cô một cách đau đớn. "Em ổn. Em hứa. Em có thể làm được."Lo lắng. Nghi ngờ. Nỗi sợ. Cả ba cảm xúc đó đều đang bơi lội rõ ràng trong đôi mắt xanh sáng của anh đến nỗi chúng giống như được viết lên đồng tử của anh vậy. Tất cả đều được viết trên khuôn mặt của anh. Cô có thể nhìn thấy tất cả chúng qua đường nét cứng rắn trên quai hàm anh và những cơ bắp căng cứng ở cổ anh.Anh không muốn làm chuyện này. Anh biết anh đang làm cô đau và anh không muốn làm chuyện này nhưng anh biết – giống như cô – rằng họ không có nhiều lựa chọn.Thời gian không còn nhiều, và nếu Draco giữ đúng lời mình nói thì không chỉ có Hermione đang hết thời gian.Ý nghĩ về việc anh sắp chết, Hermione sẽ không nghĩ tới điều đó. Không thể nghĩ về nó. Thậm chí không thể để tâm trí cô đến gần nó, dù chỉ một giây.Cuộc sống của anh, hạnh phúc của anh sau chiến tranh... Đó là điều duy nhất làm cô muốn tiếp tục chiến đấu.Cô biết suy nghĩ của Draco chắc hẳn cũng đang đi theo hướng tương tự khi bàn tay lạnh giá của anh nắm lấy cổ tay trái của cô. Cô ngước lên và nhìn vào ánh mắt anh khi anh đưa tay cô lên môi và hôn ngón tay áp út của cô."Em sẵn sàng làm lại chưa?"Hermione gật đầu và hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng không giật mình khi anh ấn cây đũa phép vào bộ ngực đang đau nhói của cô.Thời gian, cô tự nhắc nhở mình. Họ sẽ cùng nhau tìm ra. Họ chỉ cần thêm thời gian thôi.Bốn giờ sau, họ bị gián đoạn bởi tiếng gõ điên cuồng ở cửa sổ nhà bếp.Khi Hermione quay lại, cô thấy một con cú nhỏ màu nâu đang mổ bên ngoài tấm kính. Cô nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài.Đó là một sự gián đoạn bất ngờ nhưng chắc chắn không phải là một sự gián đoạn không mong muốn. Ngực và thái dương Hermione đau nhức. Cô cảm thấy như thể ngay cả xương ức của mình cũng bị gãy. Đó không phải lỗi của Draco. Cô là người muốn đẩy mạnh và thử nghiệm nhiều nhất có thể nhưng điều đó không có nghĩa là cô không kiệt sức.Hermione vuốt ve đỉnh đầu con cú và mỉm cười với con chim khi cô rút lá thư ra khỏi mỏ nó. Nó kêu gừ gừ lặng lẽ và nép vào lòng bàn tay rộng mở của Hermione một lúc, nhưng ngay khi Narcissa đi tới, con chim im lặng.Hermione nhìn con rồng cảnh cáo khi cô mở lá thư ướt nước mưa. "Chúng ta đã bàn chuyện này rồi mà, Cissa. Nó là người của Hội. Tên nó là Henry và nó không phải là đồ ăn."Narcissa ậm ừ trong cổ họng. Nó bước lại gần và nhe răng.Con cú kêu chít chít và nấp sau cánh tay của Hermione."Kingsley lại than phiền chuyện gì thế?" Draco hỏi khi theo cô ra ngoài. Anh dựa vào tường, đưa điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa.Hermione nhanh chóng xem qua. Cô ước mình có thể nói rằng cô chán nản với những gì mình đọc nhưng thực tế không phải vậy. "Crouch lại sai rồi. Con rắn không có ở công viên giải trí."Draco cười lớn tiếng phía sau cô. "Tất nhiên là nó không ở đó rồi. Anh thậm chí không thể tin được là Crouch đề xuất Voldemort sẽ giấu nó ở đó. Vãi cả công viên giải trí Muggle. Hội mong đợi cái gì ở đó chứ? Chẳng lẽ mong đợi nó sẽ bò quanh đó để chơi trò cốc trà xoay hả. Ngay từ đầu chỗ đó đã là đề xuất nhảm rồi."Hermione hơi quay lại và nhìn vào mắt anh. "Ừ thì, nếu anh nghĩ đó là đề xuất nhảm thì tại sao ngay từ đầu anh lại chuyển nó cho Hội?"Đôi mắt của Draco vẫn dán chặt vào mắt cô khi anh rít một hơi thuốc thật sâu. Anh giữ làn khói trong phổi và không trả lời cô cho đến khi anh thở ra. "Vì cùng lý do với lần mà em chuyển thông tin về nhà thờ Muggle ở Kent khi Crouch đề xuất nó."Ích kỷ. Đó là lý do. Đó là điều anh đang nói mà không thực sự nói ra. Cả hai đều chưa nói ra điều đó nhưng cả hai đều đã có chung quan điểm được một thời gian rồi.Ích kỷ. Cả hai đều chuyển đi những lời đề xuất nhảm nhí đó vì họ ích kỷ và muốn có thêm thời gian bên nhau. Họ đã may mắn cho đến nay. Chưa gây tổn hại cho bất cứ ai. Chưa ai nghe thấy lời thì thầm nào về Voldemort hay quân đội của hắn và hắn cũng chưa phát động bất kỳ cuộc tấn công nào nhưng mọi chuyện sẽ không như vậy mãi mãi.Hermione tự hỏi cô và Draco có thể trì hoãn được bao lâu nữa...Không dài. Điều đó là rõ ràng.Hermione thở dài và nhấc con cú nhỏ lên khỏi bậu cửa sổ. Cô vỗ nhẹ vào đỉnh đầu nó một lần nữa rồi giơ tay lên để con chim có một bệ phóng tốt hơn.Henry vỗ cánh và bay đi, nhưng nó chỉ mới bay được một đoạn nhỏ trước khi một bức tường móng vuốt và vảy ghim nó xuống đất."Không!" Hermione hét lên, kinh hoàng nhìn chằm chằm khi chùm lông vũ bay lên không trung như ai đó đã làm bung vỏ gối. "Narcissa! Không! Hư quá! Thả Henry ra!"Narcissa không làm gì cả. Nó nằm sấp, ngẩng cao đầu và ném con chim lên như quả bóng.Draco cười khàn khàn, hoàn toàn vô tư và cực kỳ thích thú, như thể chuyện đó chẳng khác gì một con mèo đang chơi đùa với một cuộn dây."Narcissa!" Hermione gắt lên. Con rồng không có dấu hiệu nào cho thấy nó nghe thấy cô. "KHÔNG! BỎ XUỐNG! BỎ HENRY XUỐNG NGAY!"Trong một khoảnh khắc, Hermione nghĩ con rồng sẽ nghe lời cô. Nó giơ móng vuốt lên vừa đủ để con chim đứng lên, nhưng sau đó nó ngay lập tức đập chúng xuống lại, nhốt Henry vào lồng và nghịch ngợm với thức ăn của mình."Không! Không! Nó không phải đồ ăn! Đừng..." Hermione quay lại và trừng mắt nhìn Draco. "Anh bảo nó thả Henry đi đi!"Anh ngước lên khỏi điếu thuốc và nhướng mày. "Con cú đó là của ai?" Anh hỏi, điếu thuốc nhấp nhô trong miệng."Chuyện đó thì liên quan gì?!""Narcissa đã tăng cường tuần tra cho chúng ta vài ngày qua. Tội nghiệp, nó chắc kiệt sức rồi, nó xứng đáng được thưởng.""Nhưng đó là cú của Hội mà!""Thì sao?" anh nhún vai. "Anh đã nói với em ngay từ đầu là anh không muốn họ biết nhà an toàn ở đâu rồi mà. Anh đã nói là 'Nếu họ biết nơi chúng ta trốn thì chỉ mang rắc rối đến thôi'. Thì đó," anh dừng lại để rít thêm một hơi nữa. "Tới rồi đó. Rắc rối."'Không muốn họ biết nhà an toàn ở đâu'. Hà. Đó là cách nói còn nhẹ.Nhờ kỹ năng thẩm vấn hoàn hảo của Daphne, Theo và Blaise, Crouch hầu như ngày nào cũng đề xuất một nơi ẩn náu cho Nagini, điều đó có nghĩa là phải có nhiều cuộc gặp với Hội hơn để chuyển thông tin đó.Tất cả các cuộc họp đều là một thảm họa. Tất cả.Họ tiếp tục gặp nhau ở sân bay East Midlands, nhưng họ luôn bùng cháy với bất kỳ cách nào có thể.Draco luôn nắm tay Hermione trong suốt cuộc họp. Anh không chịu buông ra vì anh tin rằng Kingsley đã ra chỉ thị cho bất cứ ai đến bắt Hermione, đưa cô về căn cứ của họ – để họ có thể giết cô – trong cơ hội sớm nhất. Hermione chọn cách giữ kín rằng ý nghĩ tương tự đó cũng đã xuất hiện trong đầu cô nhiều lần.Tất nhiên, việc Draco liên tục nắm tay Hermione sẽ làm Ron vô cùng mệt mỏi và chẳng bao lâu sau, một cuộc chiến sẽ xảy ra. Đôi khi bằng lời nói, phần lớn là bằng hành động.Mọi người đều cam chịu nghiến răng và tiếp tục cuộc họp nhưng rồi Draco nhận thấy một con quạ. Đó là một con chim nhỏ. Nó trông khá nhỏ và không thực sự làm họ bận tâm mà chỉ đậu đó, trên nóc sân bay và... quan sát. Hermione đã phớt lờ nó. Nói với Draco rằng anh đang bị hoang tưởng nhưng rồi con quạ lại ở đó trong cuộc họp tiếp theo.Và sau đó nữa.Có lẽ nó không phải là Hóa Thú Sư. Có lẽ đó không phải là một trong những điệp viên của Voldemort cải trang thành một con chim nhưng cũng không ai muốn mạo hiểm, vì vậy thay vì gặp nhau ở ngoài, nơi họ có thể bị theo dõi – hoặc bị bắt – họ chọn cách chuyền cú giữa hai bên.Nhưng điều đó có nghĩa là Hội phải biết vị trí của trang trại, điều mà Draco không thích. Không thích chút nào. "Con cú của họ bị vồ chết khi mang tin đến cho chúng ta không được coi là rắc rối! Việc đó có thể dễ dàng tránh được nếu anh bảo nó thả ra!"Draco lại cười, thả những đám khói nhỏ ra khỏi miệng. "Em đã bao giờ thử đuổi một con rồng đói chưa? Nói thì dễ hơn làm đấy, bé con à.""Không! Đừng có 'bé con' gì với em lúc này! Anh mau bảo Narcissa dừng lại đi!"Con cú lại kêu lên. Hermione chưa bao giờ muốn đánh Draco nhiều hơn trong đời."Ôi vì Chúa... đó là con cú của Ron! Giờ thì ngăn nó lại trước khi nó ăn thịt con cú đi anh!"Đằng sau làn khói anh vừa thở ra, Draco nhếch mép cười. "Ồ, vậy thì con rồng hoàn toàn xứng đáng được chiêu đãi. Tiếp tục đi cô gái. Đừng lãng phí."Narcissa kêu gừ gừ thèm khát. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dưới chân Hermione."DRACO!""Sao cơ? Nó đói mà."Tiếng kêu của con cú đã đạt đến tầm cao mới..."BẢO NÓ BỎ CON CÚ XUỐNG!""Được thôi." Anh đảo mắt và khoảnh khắc anh búng ngón tay, Narcissa – rất miễn cưỡng – nhấc móng vuốt trước của mình lên và để bữa trưa của mình bay đi. "Mất cả vui."Narcissa gầm gừ khi nhìn con cú bay đi và khi nó nhìn Hermione lần nữa, Hermione thề rằng nó đã ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ."Tao xin lỗi." Hermione bước về phía con rồng đang hờn dỗi và đặt tay lên lớp vảy ấm áp gần má nó. "Tao đánh giá cao việc mày thực hiện tất cả các cuộc tuần tra bổ sung đó để giữ cho tụi tao an toàn, thực sự đó, nhưng đó là con cú của Ron."Narcissa gắt gỏng. Đôi mắt đỏ của nó nhìn Hermione thật kỹ. Nó định lùi lại nhưng Hermione đã bước tới và ấn cả hai tay vào má con rồng để cố gắng giữ nó lại. Nếu Narcissa muốn đi, Hermione sẽ không thể ngăn nó lại được, nhưng cô muốn con rồng biết cô muốn nói lời xin lỗi đến mức nào."Tao biết là mày đang đói nhưng chúng ta cần phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để giữ vững niềm tin với Hội." Hermione kiễng chân lên để Narcissa có thể nhìn rõ cô. "Tao xin lỗi. Tao không thể để mày ăn nó được, cho dù mày có xứng đáng đến thế nào đi chăng nữa."Narcissa lại cau có, giận dữ nhưng nó dựa vào lòng bàn tay của Hermione và nhắm mắt lại. Hermione đã thuyết phục được nó.Narcissa vặn đầu và ấn mõm vào thân Hermione. Khi con rồng gầm gừ, Hermione cười lớn, và khi cô huých con rồng một cách tinh nghịch, Hermione phải nắm lấy chiếc gai phía trên miệng nó để không bị ngã.Draco không nói gì nhưng Hermione có thể cảm thấy ánh mắt anh dõi theo lưng cô.Hermione đưa tay vuốt ve lớp vảy ấm như than của con rồng khi cô bước dọc theo cơ thể nó, và mặc dù Narcissa đã phớt lờ Hermione vài phút trước đó, nhưng cả hai người họ lại một lần nữa hòa hợp. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Hermione và không cần cô phải nói gì, Narcissa hạ vai xuống đất để Hermione trèo lên lưng cô."Em đang làm gì thế?" Draco hỏi khi Hermione ngồi giữa vai Narcissa."Anh nói đúng. Gần đây nó đã đi tuần tra nhiều hơn nên nó xứng đáng được thưởng."Narcissa ậm ừ. Nó làm toàn bộ cơ thể Hermione như rung lên."Vậy là em định đi săn á?" Draco hỏi. "Với nó?""Rõ ràng rồi. Em không ngồi trên lưng nó để nhìn ngắm trang trại rõ hơn, phải không?""Nhưng em ghét bay."Hermione nhún vai. "Với nó thì không đến nỗi tệ lắm. Em tin tưởng nó và em biết nó sẽ không bỏ rơi em." Vừa nói, cô vừa lơ đãng vuốt ve gáy Narcissa.Narcissa bắt đầu rên rỉ."Chúng ta không có thời gian cho việc này Granger. Chúng ta cần thực hành hút Trường Sinh Linh Giá ra khỏi người em. Narcissa có thể tự đi săn."Khi nghe thấy điều đó, Narcissa ngừng rên rỉ, sau đó cái đầu khổng lồ của nó quay về phía Malfoy và nó rít lên và nghiến răng với anh. Nó chỉ làm vậy để cảnh báo, nó sẽ không thực sự cắn anh, nhưng vẻ mặt của Malfoy trông thật lố bịch."Nào," Hermione nói, đưa tay ra cho Draco nắm lấy. "Chúng ta cần nghỉ ngơi và Narcissa cần ăn.""Nhưng chúng ta cần...""Draco, chúng ta đã cố gắng hút Trường Sinh Linh Giá ra khỏi em cả ngày rồi. Em mệt lắm. Anh cũng mệt nữa. Em căng thẳng đến mức khó mà suy nghĩ thông suốt được. Chúng ta chẳng đi đến đâu cả và hai ta sẽ không làm được gì nếu bị kiệt sức và căng thẳng. Chúng ta cần tận hưởng những điều nhỏ nhặt trong khi có thể, Draco, đó không phải là điều anh đã nói vài tháng trước sao?"Anh suy nghĩ trong một vài phút. Đôi mắt anh liếc nhìn Hermione và con rồng của anh, và lần đầu tiên kể từ khi họ phát hiện ra cô là Trường Sinh Linh Giá, anh mỉm cười."Anh sao đấy?" Hermione hỏi."Không có gì. Anh chỉ nhớ những ngày em còn sợ nó thôi."Hermione không thể không mỉm cười với anh. "Anh có đi hay không?""Ồ?" Draco nhướng một bên mày. "Anh có được phép đi không? Hay đây là chuyện của tụi con gái?"Narcissa hạ vai xuống và cho phép Draco trèo lên lưng nó, và khi anh đã ngồi sau lưng Hermione và vòng tay qua eo cô, Narcissa đứng dậy bằng hai chân sau và dang rộng đôi cánh."Vậy," Draco bắt đầu, tựa cằm lên đầu Hermione "Đi đâu đây?""Hmm, đêm nay chắc là trời sẽ quang đãng. Thế cái hồ mà anh đưa em đến vài tháng trước thì sao? Trong hồ có Grindylow cho Narcissa ăn không nhỉ?""Đi hẹn hò thôi."
Ngày 22 tháng 5Hermione luôn tin rằng những ý tưởng hay nhất sẽ đến với cô trong giấc mơ.Cơn ác mộng về bầy sói và những vết sẹo trên mặt là điều khiến cô nhận ra Giáo sư Lupin là người sói vào năm thứ ba tại Hogwarts. Giấc mơ đốt kiến dưới kính hiển vi đã truyền cảm hứng cho cô nhốt Rita Skeeter trong lọ thủy tinh ở năm thứ tư, và thậm chí cái tên S.P.E.W đã đến với cô trong giấc mơ.Khi cô thoải mái mơ mộng, trí tưởng tượng của cô trở nên rộng lớn và đôi khi, một vấn đề mà cô mắc kẹt trong nhiều tuần sẽ tự giải quyết. Tuy nhiên, gần đây giấc mơ của cô đã bị mắc kẹt. Bị mắc kẹt trên một con đường duy nhất mà cô không thể thoát ra dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.Trường Sinh Linh Giá. Phần linh hồn hèn hạ, khủng khiếp của Voldemort đã gắn liền với cô và cô không thể thoát khỏi được. Trường Sinh Linh Giá. Trường Sinh Linh Giá. Trường Sinh Linh Giá chết tiệt. Cô đã héo mòn vì nó. Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến khi tỉnh dậy. Đó là tất cả những gì cô có thể mơ thấy khi đi ngủ.Ung thư. Draco đã ví Trường Sinh Linh Giá như vậy. Mỗi lần họ nói về chuyện đó, anh đều so sánh nó như thế. Công bằng mà nói, Hermione không nghĩ việc này quá căng thẳng. Ung thư là thứ độc ác và không mong muốn, và một phần linh hồn của Voldemort đang sống bên trong Hermione cũng vậy. Ung thư tự gắn vào các tế bào trong cơ thể và đầu độc chúng, giống như Trường Sinh Linh Giá đã gắn vào cô, và ung thư, nó là kẻ giết người, và....Tuy nhiên, Hermione không nhìn nhận Trường Sinh Linh Giá theo cách đó, thực sự không phải vậy.Lời nguyền máu của Astoria, đó là căn bệnh ung thư của thế giới phù thủy. Đó là thứ không biết từ đâu xuất hiện và đang giết chết cô ấy một cách từ từ. Đó chính là thứ đang cướp đi sự sống của cô phù thủy tỏa sáng trước mắt họ và cô ấy không còn giống như xưa nữa.Thật không công bằng, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy. Ừ, Hermione không muốn chết, nhưng ít nhất nếu chết, cô cũng được an ủi khi biết rằng cuộc đời mình có ý nghĩa gì đó. Cô sẽ chết để Voldemort yếu đi và những người khác có thể sống...Nhưng cái chết của Astoria sẽ tương đương với điều gì? Không có gì cả. Không có gì tuyệt vời, to lớn, vĩ đại. Chỉ là lãng phí một cuộc đời. Một cuộc sống bị lấy mất.Cô ấy sẽ không chết để cứu bất cứ điều gì. Cô ấy sẽ không chết để bảo vệ người cô ấy yêu. Cô ấy sẽ chết chỉ để chết. Chỉ vì cô ấy không có sự lựa chọn. Điều đó thật vô nghĩa và tàn nhẫn. Cô ấy không xứng đáng với điều đó.Astoria đã từng nói với Hermione rằng cô ấy sẽ không thể sống đến năm mươi tuổi, nhưng với tốc độ cứ yếu dần này, Hermione không tin rằng cô ấy có thể sống sau vài năm nữa để bước sang tuổi ba mươi.Chúa ơi, Hermione ước gì cô có thể làm được điều gì đó! Họ đã gần tìm ra cách lấy Trường Sinh Linh Giá ra khỏi cô, Hermione có thể cảm nhận được điều đó. Nếu họ có thể tìm ra cách điều khiển nó, nếu họ có thể tìm ra vị trí của nó trong cơ thể Hermione, họ có thể lôi nó ra và phá hủy nó.Cô ước gì Astoria có thể được như vậy. Cô ước mình có thể loại bỏ lời nguyền máu của Astoria giống như căn bệnh ung thư. Cô ước mình có thể hút dòng máu đang đầu độc Astoria ra khỏi cơ thể yếu đuối của cô ấy và....Hermione bật dậy. Phía sau đầu cô đập vào thứ gì đó và cô nghe thấy một tiếng rắc."MẸ KIẾP!" Draco rít lên từ đâu đó. Từ ánh sáng lờ mờ của lò sưởi, cô nhìn thấy anh nhắm mắt lại và ôm lấy mũi. Ồ, đó chính là thứ cô đập trúng. "Cái mẹ gì..."Trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Hermione sẽ cảm thấy khủng khiếp nhưng không phải lúc này. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Astoria và lời nguyền máu của cô ấy. Không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.Cô nhảy ra khỏi ghế sofa và mặc quần áo nhanh nhất có thể. Cô cố gắng tìm cây đũa phép của mình, rồi cô chạy nhanh lên cầu thang và lao về phía phòng ngủ của Blaise và Astoria.Blaise giật mình tỉnh dậy ngay khi Hermione mở cửa. Anh dùng đũa phép bật đèn lên rồi nhắm vào kẻ đột nhập mà anh vẫn chưa nhìn rõ. "Granger?!" Vẻ mặt giật mình của Blaise mờ dần. Anh hạ đũa phép xuống. "Cô làm gì..."Astoria rên rỉ khi mái tóc vàng rối bù sau giấc ngủ của cô ấy lộ ra từ tấm chăn bông. "Hermione...?" Cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ. "Chuyện gì thế?"Draco xuất hiện ở ngưỡng cửa với vẻ mặt bối rối và thiếu ngủ."Chuyện quái gì mà ồn ào thế?" Theo hỏi, ngáp và duỗi người khi anh và Daphne bước vào phòng. "Tao thề, nếu giấc ngủ ngon của tao bị gián đoạn vì bất cứ điều gì khác ngoài một buổi tra tấn, tao sẽ rất, rất bực mình đó nha.""Tôi nghĩ tôi tìm ra rồi!""Tìm ra cái gì?" Astoria liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ và rên rỉ. "Mới có ba giờ sáng! Còn quá sớm để...""Chị nghĩ chị biết cách giải lời nguyền máu của em!"Lời nói của Hermione là chiếc đồng hồ báo thức mà tất cả đều cần. Đột nhiên, mọi người trong nhà đều tỉnh táo.Astoria trông như sắp khóc. "Thật sao?""Ừ. Trước tiên chị chỉ cần vài thứ thôi.""Thứ như nào?" Daphne hỏi, đôi mắt rực sáng khi bước vào phòng."Kiểu như đồ trang sức."Lông mày của Blaise nhíu lại với nhau. "Cái gì?""Lấy cho tôi một món trang sức!" Hermione nói. "Thứ gì đó chắc chắn! Vật liệu gì cũng được, không quan trọng! Tôi chỉ cần thứ gì đó nhỏ mà không nhầm lẫn là được."Khi Hermione ngồi xuống mép giường của Astoria và Blaise, Daphne bắt đầu lục lọi ngăn kéo của em gái mình. Cô cầm lấy thứ đầu tiên mình nhìn thấy và ném nó cho Hermione.Đôi mắt nâu mệt mỏi của Astoria lướt qua chiếc vòng tay bạc mỏng mà Hermione đang cầm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó một cách khao khát một lúc rồi ngước lên nhìn Hermione. Đây là lần đầu tiên Hermione thấy Astoria vui vẻ chia tay một món đồ trang sức yêu quý của mình."Draco," Hermione nói, "Em cần con dao của anh. Con dao màu bạc mà anh luôn mang theo bên mình ấy."Draco không nói một lời, chỉ im lặng và ngoan ngoãn đi vào phòng và đưa cho Hermione thứ cô yêu cầu.Khi Hermione đã có con dao, cô nắm lấy tay Astoria và ấn lưỡi dao vào lòng bàn tay cô ấy. "Chị sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng việc này... sẽ đau lắm đấy, em chịu được không?"Cổ họng Astoria nghẹn ngào. Môi dưới bắt đầu run rẩy."Em sẵn sàng chưa?"Astoria yếu ớt gật đầu nhưng đôi mắt lại rực lửa giống như chị gái của mình. "Chị làm đi."Mặc dù Hermione đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng nhưng Astoria vẫn hét lên khi cắt nhát dao đầu tiên.Blaise ở sát phía sau cô ấy để bảo vệ. Anh đặt tay lên vai vợ và ôm lấy cô để giữ cô ngồi vững. Anh theo dõi từng cử động của Hermione. Cô sẽ không để anh bẽ gãy tay mình nếu cô đẩy Astoria đi quá xa.Khi máu bắt đầu thấm vào lòng bàn tay Astoria, Hermione ấn cây đũa phép của mình vào vết thương. "Được rồi, bây giờ hãy hít một hơi thật sâu."Astoria gật đầu và làm theo hướng dẫn của Hermione.Hermione có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình khi cô bắt đầu tập trung. Cô tập trung phép thuật của mình vào máu của Astoria. Cô tập trung vào căn bệnh ở đó. Cô tập trung vào lời nguyền đã được truyền từ Greengrass này sang Greengrass khác qua máu.Astoria lại hét lên nhưng sau một giây đã kiềm chế được.Blaise nhìn đi nơi khác và nhắm mắt lại như thể anh là người chịu đau.Khi Astoria hét lên lần nữa, Blaise không thể chịu đựng được nữa. "Tôi nghĩ thế là đủ rồi.""Gần được rồi," Hermione thì thầm, mắt cô dán chặt vào công việc của mình. "Chỉ một chút nữa thôi."Astoria cố gắng kiềm chế nhưng cô rên rỉ và rít lên trong hơi thở. Cô định rút tay lại nhưng Hermione đã nắm lấy cổ tay cô và giữ yên ở đó."Hermione, thế là đủ rồi," Blaise nói, giọng anh ngày càng sắc bén hơn."Chỉ vài giây nữa thôi."Các khớp ngón tay của Daphne trở nên trắng bệch khi cô nắm chặt chiếc bàn cạnh giường ngủ, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Không di chuyển và không can thiệp.Vai của Astoria bắt đầu run lên khi cô cố gắng giữ mình không hét lên..."GRANGER, ĐỦ RỒI!"Câu thần chú có tác dụng ngay trước khi Blaise có thể bẻ gãy cổ tay Hermione. Cô đứng dậy và cầm theo cây đũa phép của mình nhưng khoảnh khắc đầu đũa phép được kéo ra từ ngực Astoria, mọi người trong căn phòng nhỏ đều há hốc mồm.Bởi vì, ở đầu cây đũa phép của Hermione, có lời nguyền máu của Astoria. Ừ, dù sao cũng là một phần của nó. Nó dày, đen và chuyển động. Không có gì ngạc nhiên khi Astoria lại kiệt sức như vậy. Lời nguyền máu của cô ấy, nó trông giống như hắc ín. Giống như hắc ín đặc, rỉ ra, có thể làm tắc nghẽn động mạch, quấn quanh tĩnh mạch và nghiền nát chúng.Hermione vẫy cây đũa phép của mình lên chiếc vòng tay mà Daphne đã đưa cho cô và đúng như cô nghĩ, phép thuật hắc ám tạo nên lời nguyền máu của Astoria bám vào món đồ trang sức, tìm kiếm vật chủ khác, tìm kiếm một thứ khác để đầu độc và làm ô uế, và khi nó từ từ tấn công một nạn nhân khác, Hermione ném nó xuống sàn và chĩa cây đũa phép của mình vào ngay nó. "INCENDIO!"Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng khi chiếc vòng tay bốc cháy. Mọi người nhìn Astoria và tìm kiếm dấu hiệu cho thấy lời nguyền đã biến mất. Trông cô vẫn xanh xao và gầy yếu. Gò má trông vẫn hõm và làn da vẫn còn nhợt nhạt.Hermione cũng không mong đợi câu thần chú sẽ có tác dụng ngay lập tức nhưng cô đã mong đợi... điều gì đó, dấu hiệu nào đó sẽ có tác dụng."Em yêu," Blaise hỏi sau vài giây. "Em cảm thấy thế nào rồi?"Astoria choáng váng. Cô không biết phải nhìn vào đâu. Cô nhìn vào lòng bàn tay của mình. Rồi tới chồng cô. Sau đó là chị gái cô và những người khác trong phòng. Sau đó, nhìn lại lòng bàn tay của cô lần nữa."Em không biết," Astoria thì thầm. "Em không... cảm thấy khác gì..."Blaise thở ra một hơi thở trầm đầy đau đớn. Anh tựa đầu vào vai Astoria. "Nó không hiệu quả."Cái cách mà sự thất bại tràn ngập cơ thể Hermione giống như có một chiếc áo choàng khoác lên người cô. Cô cảm thấy muốn bệnh. Cô cảm thấy lạnh. Cô ôm chặt lấy bụng khi một sự trống rỗng hình thành ở đó.Nó không hiệu quả. Cô không thể tin được.Cô đã rất chắc chắn...Và rồi mọi người đều nhìn thấy nó. Không ai trong phòng có thể phủ nhận điều đó.Một màu hồng hào. Đó là điều đã trở lại trên má Astoria. Một tông màu hồng nhạt khỏe mạnh chỉ làm sáng lên các đường nét của cô ấy, nó không phải nhân tạo, không phải là bùa cải trang hay trang điểm hay một trong những thủ thuật cô ấy luôn dùng để che giấu bệnh tật của mình, mà đây là thật.Nó đã có tác dụng. Dù Hermione đã làm gì thì nó cũng thành công.Nhìn thấy điều đó, nó mang lại cho Hermione hy vọng, và khi cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Draco, cô biết anh cũng cảm thấy điều đó.Bởi vì lời nguyền máu của Astoria được cho là không thể chữa được. Đáng lẽ không thể làm gì được, tuy nhiên, họ đã tìm ra cách.Và nếu họ có thể tìm ra cách giải quyết lời nguyền máu của Astoria thì có lẽ, có lẽ, họ có thể tìm ra cách lấy Trường sinh linh giá ra khỏi Hermione.
Ngày 22 tháng 5Hermione luôn tin rằng những ý tưởng hay nhất sẽ đến với cô trong giấc mơ.Cơn ác mộng về bầy sói và những vết sẹo trên mặt là điều khiến cô nhận ra Giáo sư Lupin là người sói vào năm thứ ba tại Hogwarts. Giấc mơ đốt kiến dưới kính hiển vi đã truyền cảm hứng cho cô nhốt Rita Skeeter trong lọ thủy tinh ở năm thứ tư, và thậm chí cái tên S.P.E.W đã đến với cô trong giấc mơ.Khi cô thoải mái mơ mộng, trí tưởng tượng của cô trở nên rộng lớn và đôi khi, một vấn đề mà cô mắc kẹt trong nhiều tuần sẽ tự giải quyết. Tuy nhiên, gần đây giấc mơ của cô đã bị mắc kẹt. Bị mắc kẹt trên một con đường duy nhất mà cô không thể thoát ra dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.Trường Sinh Linh Giá. Phần linh hồn hèn hạ, khủng khiếp của Voldemort đã gắn liền với cô và cô không thể thoát khỏi được. Trường Sinh Linh Giá. Trường Sinh Linh Giá. Trường Sinh Linh Giá chết tiệt. Cô đã héo mòn vì nó. Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến khi tỉnh dậy. Đó là tất cả những gì cô có thể mơ thấy khi đi ngủ.Ung thư. Draco đã ví Trường Sinh Linh Giá như vậy. Mỗi lần họ nói về chuyện đó, anh đều so sánh nó như thế. Công bằng mà nói, Hermione không nghĩ việc này quá căng thẳng. Ung thư là thứ độc ác và không mong muốn, và một phần linh hồn của Voldemort đang sống bên trong Hermione cũng vậy. Ung thư tự gắn vào các tế bào trong cơ thể và đầu độc chúng, giống như Trường Sinh Linh Giá đã gắn vào cô, và ung thư, nó là kẻ giết người, và....Tuy nhiên, Hermione không nhìn nhận Trường Sinh Linh Giá theo cách đó, thực sự không phải vậy.Lời nguyền máu của Astoria, đó là căn bệnh ung thư của thế giới phù thủy. Đó là thứ không biết từ đâu xuất hiện và đang giết chết cô ấy một cách từ từ. Đó chính là thứ đang cướp đi sự sống của cô phù thủy tỏa sáng trước mắt họ và cô ấy không còn giống như xưa nữa.Thật không công bằng, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy. Ừ, Hermione không muốn chết, nhưng ít nhất nếu chết, cô cũng được an ủi khi biết rằng cuộc đời mình có ý nghĩa gì đó. Cô sẽ chết để Voldemort yếu đi và những người khác có thể sống...Nhưng cái chết của Astoria sẽ tương đương với điều gì? Không có gì cả. Không có gì tuyệt vời, to lớn, vĩ đại. Chỉ là lãng phí một cuộc đời. Một cuộc sống bị lấy mất.Cô ấy sẽ không chết để cứu bất cứ điều gì. Cô ấy sẽ không chết để bảo vệ người cô ấy yêu. Cô ấy sẽ chết chỉ để chết. Chỉ vì cô ấy không có sự lựa chọn. Điều đó thật vô nghĩa và tàn nhẫn. Cô ấy không xứng đáng với điều đó.Astoria đã từng nói với Hermione rằng cô ấy sẽ không thể sống đến năm mươi tuổi, nhưng với tốc độ cứ yếu dần này, Hermione không tin rằng cô ấy có thể sống sau vài năm nữa để bước sang tuổi ba mươi.Chúa ơi, Hermione ước gì cô có thể làm được điều gì đó! Họ đã gần tìm ra cách lấy Trường Sinh Linh Giá ra khỏi cô, Hermione có thể cảm nhận được điều đó. Nếu họ có thể tìm ra cách điều khiển nó, nếu họ có thể tìm ra vị trí của nó trong cơ thể Hermione, họ có thể lôi nó ra và phá hủy nó.Cô ước gì Astoria có thể được như vậy. Cô ước mình có thể loại bỏ lời nguyền máu của Astoria giống như căn bệnh ung thư. Cô ước mình có thể hút dòng máu đang đầu độc Astoria ra khỏi cơ thể yếu đuối của cô ấy và....Hermione bật dậy. Phía sau đầu cô đập vào thứ gì đó và cô nghe thấy một tiếng rắc."MẸ KIẾP!" Draco rít lên từ đâu đó. Từ ánh sáng lờ mờ của lò sưởi, cô nhìn thấy anh nhắm mắt lại và ôm lấy mũi. Ồ, đó chính là thứ cô đập trúng. "Cái mẹ gì..."Trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Hermione sẽ cảm thấy khủng khiếp nhưng không phải lúc này. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Astoria và lời nguyền máu của cô ấy. Không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.Cô nhảy ra khỏi ghế sofa và mặc quần áo nhanh nhất có thể. Cô cố gắng tìm cây đũa phép của mình, rồi cô chạy nhanh lên cầu thang và lao về phía phòng ngủ của Blaise và Astoria.Blaise giật mình tỉnh dậy ngay khi Hermione mở cửa. Anh dùng đũa phép bật đèn lên rồi nhắm vào kẻ đột nhập mà anh vẫn chưa nhìn rõ. "Granger?!" Vẻ mặt giật mình của Blaise mờ dần. Anh hạ đũa phép xuống. "Cô làm gì..."Astoria rên rỉ khi mái tóc vàng rối bù sau giấc ngủ của cô ấy lộ ra từ tấm chăn bông. "Hermione...?" Cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ. "Chuyện gì thế?"Draco xuất hiện ở ngưỡng cửa với vẻ mặt bối rối và thiếu ngủ."Chuyện quái gì mà ồn ào thế?" Theo hỏi, ngáp và duỗi người khi anh và Daphne bước vào phòng. "Tao thề, nếu giấc ngủ ngon của tao bị gián đoạn vì bất cứ điều gì khác ngoài một buổi tra tấn, tao sẽ rất, rất bực mình đó nha.""Tôi nghĩ tôi tìm ra rồi!""Tìm ra cái gì?" Astoria liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ và rên rỉ. "Mới có ba giờ sáng! Còn quá sớm để...""Chị nghĩ chị biết cách giải lời nguyền máu của em!"Lời nói của Hermione là chiếc đồng hồ báo thức mà tất cả đều cần. Đột nhiên, mọi người trong nhà đều tỉnh táo.Astoria trông như sắp khóc. "Thật sao?""Ừ. Trước tiên chị chỉ cần vài thứ thôi.""Thứ như nào?" Daphne hỏi, đôi mắt rực sáng khi bước vào phòng."Kiểu như đồ trang sức."Lông mày của Blaise nhíu lại với nhau. "Cái gì?""Lấy cho tôi một món trang sức!" Hermione nói. "Thứ gì đó chắc chắn! Vật liệu gì cũng được, không quan trọng! Tôi chỉ cần thứ gì đó nhỏ mà không nhầm lẫn là được."Khi Hermione ngồi xuống mép giường của Astoria và Blaise, Daphne bắt đầu lục lọi ngăn kéo của em gái mình. Cô cầm lấy thứ đầu tiên mình nhìn thấy và ném nó cho Hermione.Đôi mắt nâu mệt mỏi của Astoria lướt qua chiếc vòng tay bạc mỏng mà Hermione đang cầm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó một cách khao khát một lúc rồi ngước lên nhìn Hermione. Đây là lần đầu tiên Hermione thấy Astoria vui vẻ chia tay một món đồ trang sức yêu quý của mình."Draco," Hermione nói, "Em cần con dao của anh. Con dao màu bạc mà anh luôn mang theo bên mình ấy."Draco không nói một lời, chỉ im lặng và ngoan ngoãn đi vào phòng và đưa cho Hermione thứ cô yêu cầu.Khi Hermione đã có con dao, cô nắm lấy tay Astoria và ấn lưỡi dao vào lòng bàn tay cô ấy. "Chị sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng việc này... sẽ đau lắm đấy, em chịu được không?"Cổ họng Astoria nghẹn ngào. Môi dưới bắt đầu run rẩy."Em sẵn sàng chưa?"Astoria yếu ớt gật đầu nhưng đôi mắt lại rực lửa giống như chị gái của mình. "Chị làm đi."Mặc dù Hermione đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng nhưng Astoria vẫn hét lên khi cắt nhát dao đầu tiên.Blaise ở sát phía sau cô ấy để bảo vệ. Anh đặt tay lên vai vợ và ôm lấy cô để giữ cô ngồi vững. Anh theo dõi từng cử động của Hermione. Cô sẽ không để anh bẽ gãy tay mình nếu cô đẩy Astoria đi quá xa.Khi máu bắt đầu thấm vào lòng bàn tay Astoria, Hermione ấn cây đũa phép của mình vào vết thương. "Được rồi, bây giờ hãy hít một hơi thật sâu."Astoria gật đầu và làm theo hướng dẫn của Hermione.Hermione có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình khi cô bắt đầu tập trung. Cô tập trung phép thuật của mình vào máu của Astoria. Cô tập trung vào căn bệnh ở đó. Cô tập trung vào lời nguyền đã được truyền từ Greengrass này sang Greengrass khác qua máu.Astoria lại hét lên nhưng sau một giây đã kiềm chế được.Blaise nhìn đi nơi khác và nhắm mắt lại như thể anh là người chịu đau.Khi Astoria hét lên lần nữa, Blaise không thể chịu đựng được nữa. "Tôi nghĩ thế là đủ rồi.""Gần được rồi," Hermione thì thầm, mắt cô dán chặt vào công việc của mình. "Chỉ một chút nữa thôi."Astoria cố gắng kiềm chế nhưng cô rên rỉ và rít lên trong hơi thở. Cô định rút tay lại nhưng Hermione đã nắm lấy cổ tay cô và giữ yên ở đó."Hermione, thế là đủ rồi," Blaise nói, giọng anh ngày càng sắc bén hơn."Chỉ vài giây nữa thôi."Các khớp ngón tay của Daphne trở nên trắng bệch khi cô nắm chặt chiếc bàn cạnh giường ngủ, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Không di chuyển và không can thiệp.Vai của Astoria bắt đầu run lên khi cô cố gắng giữ mình không hét lên..."GRANGER, ĐỦ RỒI!"Câu thần chú có tác dụng ngay trước khi Blaise có thể bẻ gãy cổ tay Hermione. Cô đứng dậy và cầm theo cây đũa phép của mình nhưng khoảnh khắc đầu đũa phép được kéo ra từ ngực Astoria, mọi người trong căn phòng nhỏ đều há hốc mồm.Bởi vì, ở đầu cây đũa phép của Hermione, có lời nguyền máu của Astoria. Ừ, dù sao cũng là một phần của nó. Nó dày, đen và chuyển động. Không có gì ngạc nhiên khi Astoria lại kiệt sức như vậy. Lời nguyền máu của cô ấy, nó trông giống như hắc ín. Giống như hắc ín đặc, rỉ ra, có thể làm tắc nghẽn động mạch, quấn quanh tĩnh mạch và nghiền nát chúng.Hermione vẫy cây đũa phép của mình lên chiếc vòng tay mà Daphne đã đưa cho cô và đúng như cô nghĩ, phép thuật hắc ám tạo nên lời nguyền máu của Astoria bám vào món đồ trang sức, tìm kiếm vật chủ khác, tìm kiếm một thứ khác để đầu độc và làm ô uế, và khi nó từ từ tấn công một nạn nhân khác, Hermione ném nó xuống sàn và chĩa cây đũa phép của mình vào ngay nó. "INCENDIO!"Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng khi chiếc vòng tay bốc cháy. Mọi người nhìn Astoria và tìm kiếm dấu hiệu cho thấy lời nguyền đã biến mất. Trông cô vẫn xanh xao và gầy yếu. Gò má trông vẫn hõm và làn da vẫn còn nhợt nhạt.Hermione cũng không mong đợi câu thần chú sẽ có tác dụng ngay lập tức nhưng cô đã mong đợi... điều gì đó, dấu hiệu nào đó sẽ có tác dụng."Em yêu," Blaise hỏi sau vài giây. "Em cảm thấy thế nào rồi?"Astoria choáng váng. Cô không biết phải nhìn vào đâu. Cô nhìn vào lòng bàn tay của mình. Rồi tới chồng cô. Sau đó là chị gái cô và những người khác trong phòng. Sau đó, nhìn lại lòng bàn tay của cô lần nữa."Em không biết," Astoria thì thầm. "Em không... cảm thấy khác gì..."Blaise thở ra một hơi thở trầm đầy đau đớn. Anh tựa đầu vào vai Astoria. "Nó không hiệu quả."Cái cách mà sự thất bại tràn ngập cơ thể Hermione giống như có một chiếc áo choàng khoác lên người cô. Cô cảm thấy muốn bệnh. Cô cảm thấy lạnh. Cô ôm chặt lấy bụng khi một sự trống rỗng hình thành ở đó.Nó không hiệu quả. Cô không thể tin được.Cô đã rất chắc chắn...Và rồi mọi người đều nhìn thấy nó. Không ai trong phòng có thể phủ nhận điều đó.Một màu hồng hào. Đó là điều đã trở lại trên má Astoria. Một tông màu hồng nhạt khỏe mạnh chỉ làm sáng lên các đường nét của cô ấy, nó không phải nhân tạo, không phải là bùa cải trang hay trang điểm hay một trong những thủ thuật cô ấy luôn dùng để che giấu bệnh tật của mình, mà đây là thật.Nó đã có tác dụng. Dù Hermione đã làm gì thì nó cũng thành công.Nhìn thấy điều đó, nó mang lại cho Hermione hy vọng, và khi cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Draco, cô biết anh cũng cảm thấy điều đó.Bởi vì lời nguyền máu của Astoria được cho là không thể chữa được. Đáng lẽ không thể làm gì được, tuy nhiên, họ đã tìm ra cách.Và nếu họ có thể tìm ra cách giải quyết lời nguyền máu của Astoria thì có lẽ, có lẽ, họ có thể tìm ra cách lấy Trường sinh linh giá ra khỏi Hermione.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store