Dramione Secrets And Masks By Emerald Slytherin
Ngày 1 tháng 1 Thông tin Astoria nhận được từ Crouch Jr là vô giá, nhưng nó phải trả giá đắt, một cái giá mà Astoria buộc phải tự mình trả. Những câu thần chú cô dùng để xóa kí ức Crouch – và một số câu thần chú cô dùng để xóa ký ức của Amycus và xoá đi vết máu cô đã nôn ra – đã gây tổn hại cho cô, và trong ba ngày sau buổi dạ tiệc đó, cô không làm gì khác ngoài việc ngủ và nôn ra máu.Blaise rất tức giận với cô vì đã mạo hiểm như vậy. Anh tức giận vì cô không gọi Theo để kéo cô ra ngoài sớm hơn và anh tức giận vì cô đã ở một mình với Crouch ngay từ đầu, nhưng chủ yếu là anh quẫn trí vì đã không ở đó để bảo vệ cô khi cô thực sự cần anh như vậy.Trong những ngày sau đó, Hermione đã giúp Blaise chăm sóc Astoria khi cô có thể. Cô mang cho anh thuốc bổ sung máu và thuốc Pepperup cực mạnh, đồng thời pha thêm hàng chục lọ thuốc nữa để dự trữ phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng Blaise hầu như không cần sự giúp đỡ.Vô cùng ngọt ngào khi thấy cách Blaise chăm sóc Astoria. Mỗi lần cô ngã bệnh, mọi chuyện đều giống nhau. Mặc dù Blaise khéo léo hơn Theo và Malfoy rất nhiều – tránh sử dụng những bùa chú kỳ lạ để chặt đầu kẻ thù của mình, anh thường chọn những phương pháp tra tấn phức tạp hơn – nhưng Hermione biết anh cũng có thể tàn nhẫn như bạn bè của mình, tuy nhiên, bất cứ khi nào Astoria bị bệnh, sự tàn nhẫn đó trong anh đã bị tước bỏ.Mỗi lần lời nguyền máu của cô bùng lên, dường như cuộc đời của họ đã trôi qua sáu mươi năm. Blaise không còn là Mặt Nạ Vàng nữa và Astoria không còn là cô phù thủy quyến rũ khệnh khạng đi giày cao gót trong thái ấp nữa. Họ trở thành một cặp vợ chồng già, Astoria nằm trên giường, không có một chút bùa cải trang nào, trong khi chồng cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường và đút cho cô những lọ thuốc và nước hầm, hy vọng nó sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô để sống thêm một ngày nữa. Trong những khoảnh khắc đó, họ giống như những linh hồn già nua bị mắc kẹt trong cơ thể của chính mình lúc trẻ, và thật khó tin khi chứng kiến cái cách mà một người mỏng manh đến vậy lại có thể biến kẻ tử thần thực tử tàn nhẫn nhất thành một người nhẹ nhàng và dịu dàng.Romy chịu đựng căn bệnh của Astoria cũng khó khăn như Blaise vậy. Nó gần như không rời khỏi giường cô, cầu Chúa phù hộ cho trái tim nhỏ bé của nó. Nó mang cho cô mọi món ăn làm từ khoai tây mà nó có thể nghĩ ra, xoa bóp gối cho cô và nhất quyết – nhất quyết nhất quyết – chải tóc cho Astoria mỗi sáng và tối, dù cho cô đã ngủ."Tiểu thư không muốn chúng ta nhìn thấy tiểu thư như thế này đâu, với mái tóc rối bù," con gia tinh nhỏ bé sẽ ríu rít nói như thế khi chải chiếc lược thật nhẹ nhàng qua mái tóc vàng óng mượt của Astoria. "Cô ấy vẫn muốn mình trông xinh đẹp, ngay cả khi cô ấy đang ngủ. Tiểu thư luôn phải đẹp nhất và Romy không ngại làm cho cô ấy trông đẹp nhất. Nếu cô ấy trông đẹp thì cô ấy sẽ khỏe hơn. Romy biết điều đó."Đến cuối ngày thứ ba, Blaise đã kiểm soát được cơn ho của cô bằng thuốc và bùa chú, và dù cô không nôn ra máu mỗi khi ho khan nữa, cô vẫn kiệt sức và cố gắng nhấc đầu ra khỏi gối.Trong khi căn bệnh trói buộc cô trên giường, Blaise không bao giờ rời xa cô, và với Astoria quá ốm yếu, không ai có tâm trạng đón Giáng Sinh, vì vậy họ đã trải qua ngày hạnh phúc đó ở khoảng cách xa. Thay vì tặng quà cho vợ như mọi năm, Blaise dành cả ngày bên giường bệnh, kiềm nước mắt và cố gắng chăm sóc sức khỏe cho vợ. Thay vì dành cả ngày say khướt với em dâu như anh vẫn thường làm, Theo chìm đắm trong rượu whisky và khép kín, ngồi khoanh chân trước mộ Daphne và đặt những món quà cho cô ấy dưới chân tảng đá trống rỗng như thể một bàn thờ.Và thay vì nhốt mình trong phòng ngủ và dành cả ngày tự cô lập mình như năm ngoái, Hermione lại dành thời gian đó cho Malfoy.Họ dành hàng giờ để mổ xẻ từng chút thông tin mà Astoria đã thu thập được từ Crouch Jr, ngồi bên chiếc bàn trong thư viện gia đình của Malfoy với những cuốn sách nằm rải rác bên dưới. Họ xem qua các bản đồ của Nottinghamshire để cố gắng tìm đường vào Tu viện Newstead, và họ xem qua các bùa chú phòng thủ và các lời nguyền có thể có mà Crouch đã sử dụng để gài bẫy khu vực đó cho đến tận sáng sớm, và khi họ xong việc, Malfoy hất bay tất cả sách ra khỏi bàn chỉ bằng một cú vung mạnh cánh tay, đặt Hermione lên trên đó và lại xoạc cô cho đến khi cô nhìn thấy những ngôi sao.Và rồi họ lặp lại điều tương tự vào ngày Tặng quà. Và những ngày sau đó nữa.Vào ngày 28 tháng 12, họ có một cuộc hẹn khác với Hội, và trong khi Fleur và Ginny – và thật ngạc nhiên, ngay cả Ron – cũng đồng ý rằng việc lấy huy chương vẫn chưa an toàn, họ vui mừng khôn xiết khi biết rằng cuối cùng cũng tìm được nơi cất giữ nó.May mắn thay, mọi người dường như đều đồng ý rằng dù việc đánh cắp Trường Sinh Linh Giá và giao nó cho Hội là rất quan trọng, nhưng rất có thể họ sẽ không thể lấy được nó nếu không tiết lộ rằng Malfoy, Theo và Blaise là những kẻ phản bội, và họ vẫn chưa đủ khả năng để làm điều đó, cho đến khi họ tiêu diệt quân đội của Voldemort đến tận xương.Vào thời điểm năm mới sắp đến, Astoria bắt đầu cảm thấy – và nhìn – trông tốt hơn rất nhiều, và mọi người xung quanh thái ấp đã có thể thở dễ dàng hơn một chút khi cuối cùng cô cũng có đủ sức để ra khỏi giường. Nhưng không có một người nào trong Thái ấp không nhận thấy rằng quá trình hồi phục của cô mỗi lần đổ bệnh lại càng lâu hơn, và mặc dù không ai nói ra điều đó nhưng mọi người đều lo lắng không biết cô còn sống được bao lâu nữa.
Ngày 13 tháng 1Không khí nóng dần lên, nóng đến khó chịu và mỗi lúc một nóng hơn.Hermione khó thở. Những sợi dây thừng cắt vào ngực cô, nghiền nát xương sườn của cô vào phổi và ép lấy chút không khí còn sót lại.Cô không nhìn thấy gì cả, trước mặt cô chỉ là một biển đen vô tận, từng đợt sóng không có gì ngoài bóng tối.Sự cô lập gần như đáng lo ngại như chính bóng tối vậy. Cô cảm thấy như mình có thể phát điên khi chỉ nhìn chằm chằm vào nó, quét từng cm trong bóng tối để tìm kiếm mối đe dọa có thể đang ẩn nấp ở đó, chờ đợi thời điểm hoàn hảo để tấn công...Cô cố gắng giơ tay lên, định mò mẫm tìm đường đi trong bóng tối, nhưng tay cô bị trói chặt sau lưng, chính những sợi dây thô ráp đó quấn quanh người cô cắt vào cổ tay cô và trói cô vào cột gỗ cao sau lưng cô.Cô có thể cảm thấy mình bắt đầu hoảng sợ...Có thể cảm thấy adrenaline dâng trào trong huyết quản, khuyến khích cô chiến đấu và sống sót.Cô biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo. Cô đã gặp cơn ác mộng đặc biệt này nhiều lần đến mức cô không muốn đếm nữa, nhưng nó chưa bao giờ dễ dàng hơn thế. Chưa bao giờ cảm thấy ít thực tế hơn.Mặc dù biết làm như vậy sẽ không có tác dụng gì nhưng cô vẫn không thể không chống cự lại sự kiềm chế của mình. Cô kéo đi kéo lại ở mọi góc độ, kiểm tra những điểm yếu mà cô đã biết là không có ở đó. Sợi dây sẽ không bị đứt. Nó chưa bao giờ bị đứt.Nhiệt độ tiếp tục tăng và tăng, và với mỗi độ không khí nóng lên, nỗi hoảng sợ của Hermione cũng tăng cao hơn...Không có lối thoát nào.Cô không thể nhìn thấy gì cả...Cô không thể trốn thoát...Và rồi cô nghe thấy nó. Lần nữa.Đó là tiếng ầm ầm sâu thẳm trong bóng tối. Tiếng gầm gừ đó nghe như tiếng sấm ầm ầm, như tiếng núi va vào nhau.Cô biết mình sắp nhìn thấy gì nên không thèm ngước lên, quyết định dành những giây phút quý giá cuối cùng để chống chọi với những sợi dây, tìm cách trốn thoát, dù cho trước đó cô chưa bao giờ có thể làm được.Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy đống vảy đen lấp lánh trước mặt. Nghe thấy tiếng cánh bò sát và tiếng đuôi quét dưới đất, đi vòng tròn, mỗi lúc một gần hơn.Cô nghe thấy nhưng không ngẩng đầu lên. Sẽ không để mình bị phân tâm bởi nó và tập trung vào sợi dây. Cô kéo và đẩy cổ tay mình vào cột gỗ sau lưng theo chuyển động như cưa, cố gắng làm sờn nó đủ để có thể cắt đứt nó và thoát ra...Mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển khi Narcissa đến gần hơn. Cột gỗ rung lên sau lưng khi sức nặng khổng lồ của con rồng làm rung chuyển cả mặt đất.Nó không có thật, cô tự nhủ, lặp đi lặp lại nó như một lời cầu nguyện.Đôi mắt đỏ rực nhìn cô qua bóng tối. Tiếng gầm gừ ngày càng to hơn.Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của con rồng trên da mình khi nó đến gần hơn.Không có thật, cô lại tự nhủ. Không có thật.Mồ hôi chảy xuống một bên thái dương và tụ lại ở cổ, bằng chứng về sự vùng vẫy của cô.Cô cử động cổ tay nhanh hơn, cố gắng trốn thoát, nhưng cô không còn thời gian nữa.Chỉ còn vài giây nữa là..."Tôi sẽ nói rằng tôi xin lỗi..."Và cứ như thế thì đã quá muộn.Đôi mắt Hermione ngước lên khi nghe thấy giọng nói của anh."...rằng tôi không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra..."Nó không có thật. Đó thực sự không phải là anh.Anh bước ra khỏi bóng tối và đến gần cô hơn, giống như anh đã làm mỗi lần cô nhớ lại hình ảnh này. Narcissa lảng vảng bên trái anh để bảo vệ, đôi mắt nó lấp lánh màu đỏ máu và miệng nó há hốc thầm đe dọa. Anh không nhìn cô như khi cô thức, khi đôi mắt anh trong xanh dịu dàng, khi anh nhìn cô như thể cô có ý nghĩa gì đó. Một cái gì đó quan trọng với anh.Cô đã dành rất nhiều thời gian với anh khi cô còn thức, điều đó khiến phiên bản này của anh giống như một người xa lạ. Đôi mắt anh luôn lạnh lùng trong giấc mơ này. Chết và vô cảm. Khuôn mặt anh luôn vô cảm và anh nhìn cô như thể cô chẳng là gì cả, như thể anh không hề biết cô và tám tháng qua giữa họ không xảy ra gì.Với vẻ mặt lạnh lùng và con rồng đứng phòng thủ phía sau, cô không thấy bóng dáng của Draco, người đã hôn cô, ôm cô và khiến cô cảm thấy an toàn – ngay cả khi đang giữa chiến tranh. Cô chỉ nhìn thấy một Tử thần Thực tử, Mặt Nạ Quỷ tàn nhẫn đã khủng bố Hội và để lại hàng trăm xác chết phía sau anh.Khi cô bắt đầu gặp cơn ác mộng này, đêm đầu tiên sau khi Voldemort xâm nhập vào tâm trí cô, cô đã cố gắng lý luận với anh. Cố gắng cầu xin và van xin cho mạng sống của cô, như thể cô có thể lôi kéo phiên bản Malfoy của anh quay lại và khiến anh thương xót cô.Nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước, và bây giờ cô biết tốt hơn là không nên cố gắng lý luận với bản sao độc ác này của anh.Vì vậy, thay vì đấu tranh, thay vì cầu xin, cô dựa lưng vào cột, hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt kẻ hành quyết mình, chấp nhận số phận của mình và ngọn lửa đi cùng anh.Không có thật, cô lại hô vang, cố gắng giữ bình tĩnh. Tất cả sẽ kết thúc sớm thôi."Nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta đều luôn biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đối với chúng ta..."Không có thật."Phải không, Granger?"Không có thật. Không có thật. Không có thật.Cô liếc nhìn người lạ mặt lạnh lùng trước mặt mình lần cuối, và khi Narcissa ngửa đầu ra sau và mở miệng, Hermione nhắm mắt lại...Rất may, chiến tranh đã khiến cô trở nên khó ngủ, và cơn ác mộng của cô đã bị phá vỡ bởi tiếng cửa phòng ngủ đang mở. Theo bản năng, cô đứng dậy và với lấy cây đũa phép dưới gối, và ngay khi cánh cửa mở ra và kẻ đột nhập bước vào, cô nhắm vào cánh cửa và cây đũa phép của cô tỏa ra phép thuật xanh lục dữ dội..."Expelliarmus!" một giọng nói rít lên trong bóng tối, và một giây sau, cây đũa phép của cô bay vút lên không trung.Cô không nhìn thấy nó đáp xuống đâu, phòng cô quá tối.Cô im lặng một lúc rồi nghe thấy kẻ đột nhập nói. "Bình tĩnh nào, sư tử nhỏ," anh nói, giọng trầm và trêu chọc, gần như là một tiếng thì thầm. Tên khốn ranh mãnh. "Không cần phải kích động như vậy, chỉ có mình anh thôi."Trong một giây, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của anh. Nó nghe ấm áp, đầy cảm xúc và không hề giống trong cơn ác mộng của cô, rồi cô nhớ lại nỗi sợ hãi mà anh đã mang đến cho cô khi xông vào phòng cô, và má cô đỏ bừng vì giận dữ."Anh đang nghĩ cái quái gì vậy, Malfoy?!" Hermione ngắt lời, lòng bàn tay ấn vào ngực khi cô cố gắng lấy lại quyền kiểm soát hơi thở – và nhịp tim chết tiệt của mình. "Anh mất trí rồi à?! Em có thể giết anh và sau đó cả hai chúng ta đều chết!""Ôi trời, cái miệng của em lúc sáng sớm có nóng nảy quá không?" cô nghe thấy anh cười nhẹ trong bóng tối. "Tiếc là em không cho anh qua đêm ở đây, anh có thể nghĩ ra hàng nghìn cách khác nhau để sử dụng nó."Bằng một cái hất nhẹ cổ tay, cô thắp ngọn nến trên bàn cạnh giường ngủ và nhìn Malfoy đi về phía giường cô. Cô nheo mắt lại và nheo mắt nhìn anh, cố gắng tìm hiểu xem mình đang tỉnh hay vẫn đang mơ.Nhưng khi anh đến gần hơn, cô nhận ra rằng đôi mắt anh không hề giống trong cơn ác mộng của cô. Bây giờ chúng có màu nhạt, sự pha trộn giữa xanh dương và xám mà cô biết, màu xanh dương bắt đầu lấn át màu xám.Khuôn mặt anh trông mệt mỏi và có những vệt bụi đỏ trên mái tóc bạch kim, nhưng anh trông không bị thương gì và tinh thần tương đối tốt. Anh đi đến với nụ cười nhếch mép, nhưng khi anh đến gần hơn, khi anh nhìn rõ cô, anh cứng người lại.Cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh rằng cô chắc chắn trông rất hỗn loạn. Cô đã biết rằng cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi,ngực cô phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp, và chỉ có Chúa mới biết mái tóc của cô chắc hẳn trông quái dị đến mức nào, nhưng Malfoy rõ ràng đã nhìn thấy thứ khác. Có điều gì đó cô không thể nhìn thấy, và điều đó khiến anh khó chịu."Chuyện gì đã xảy ra thế?" anh hỏi, giọng nói có gì đó gần giống nỗi sợ hãi."Em ổn," cô thở ra. "Em vừa gặp ác mộng thôi."Anh nheo mắt nhìn cô, thậm chí còn mất một lúc để đưa lưỡi lướt qua bên trong má mình, dường như đang quyết định nên đáp lại như thế nào, trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ. Anh trả lại cây đũa phép cho cô, nhưng ngay khi cô nghĩ anh sắp để cô lại một mình thì anh lại ngồi phịch xuống giường bên cạnh cô, tựa đầu vào gối cô và nhắm mắt lại."Anh làm gì thế?""Đưa Narcissa đi dạo," anh nói, mắt vẫn nhắm. "Anh mệt quá. Chỉ chợp mắt một lát thôi.""Và anh làm việc đó trên giường của em?""Em có muốn nghe về những gì đã xảy ra tối nay tại cuộc họp không? Hay em muốn anh chỉ cần ôm em xuống giường, vui vẻ và sau đó kể cho em nghe chuyện đó vào ngày mai?"Cô đá nhẹ vào chân anh và dù cho anh không mở mắt nhưng môi anh nhếch lên thành một nụ cười tự mãn và lúm đồng tiền hiện ra ở một bên má.Cô không có ý định để anh qua đêm trên giường cô, nhưng ngay cả cô cũng không thể phủ nhận rằng có anh ở đây thật là... tuyệt vời. Một chút an ủi, và cô đang tuyệt vọng muốn nghe kế hoạch tối nay diễn ra như thế nào. Mặc dù làn da cô nóng và ẩm không chịu nổi, cô vẫn nằm xuống giường và nằm gần anh hơn. Cô tựa đầu vào gối, quấn một cánh tay bên dưới và lăn sang một bên để toàn bộ cơ thể cô quay về phía anh."Mấy giờ rồi?" cô hỏi."Khoảng ba giờ sáng.""Anh mới về à?""Ừ," anh đáp đơn giản. "Anh đang trên đường về phòng thì nghe thấy em trằn trọc, quay người và lẩm bẩm một mình như kẻ điên. Bỏ qua cho anh vì anh chỉ muốn kiểm tra xem em có bị ma nhập hay bắt đầu mất trí trước khi anh đi ngủ hay không. Mặc dù, chỉ cần nhìn vào mái tóc chết tiệt của em là anh biết ngay như vậy. Nghiêm túc mà nói, Granger, tại sao tóc của một người lại trở nên rối bù chỉ sau một đêm vậy? Có thực sự chỉ là do ngủ và những giấc mơ tồi tệ không? Vì có vẻ như em có một gia đình chim làm tổ trong này rồi đấy. Nghĩ lại thì, chắc cũng có vài thế hệ gia đình rồi. Và cả bạn tình của chúng nữa.""Anh có mặt ở buổi hành quyết Amycus và Alecto không?" Hermione hỏi, cố gắng hết sức để phớt lờ những lời chỉ trích nhỏ nhặt tinh tế của anh.Anh khẽ gật đầu nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. "Alecto thì tối nay. Voldemort muốn bọn anh thẩm vấn Amycus vào ngày mai trước khi giết hắn, chỉ để xem hắn biết những gì."Hermione mở miệng, nhưng Malfoy đã cắt ngang trước khi cô kịp đặt câu hỏi."Em đừng lo, anh, Blaise và Theodore đã tình nguyện thực hiện nhiệm vụ này, vì vậy không có cách nào hắn có thể phản đối sự vô tội của mình. Ngày mai, hắn sẽ chết.""Vậy em cho rằng 'bằng chứng' Theo giao cho Voldemort là đủ để thuyết phục hắn rằng cả hai anh em sinh đôi đều đang âm mưu với Hội?"Hermione và Malfoy đã tỉ mỉ và kỹ lưỡng với những bằng chứng họ chọn để dùng buộc tội gia đình Carrow. Họ đã gửi thư, để lại bằng chứng cho thấy kế hoạch chiến đấu bị tiết lộ, Tắt Sáng, mọi thứ. Malfoy thậm chí còn từ bỏ một gia tài nhỏ và giấu nó trong tầng hầm của dinh thự Carrow để tạo ảo tưởng rằng bọn chúng đã được trả công cho việc phản bội. Với khoảng thời gian dài mà họ đã trải qua, sẽ không có chỗ cho sự nghi ngờ trong tâm trí của Voldemort, hoặc có chỗ cho một trong hai cặp song sinh phản đối sự vô tội của mình, nhưng Hermione vẫn không thể tin rằng nó có tác dụng cho đến khi cô nghe chính Malfoy nói.Lại một cái gật đầu nữa. "Chúa tể Hắc ám rất hài lòng với Theodore vì đã đánh hơi được cả hai nên đã để nó xử tử Alecto ngay lúc đó.""Em cá là anh ấy rất vui với việc đó, xét đến vai trò của cô ta trong vụ hành quyết Daphne."Malfoy khẽ khịt mũi, và một lần nữa, lúm đồng tiền hiện lên trên một bên mặt anh. "Tên tâm thần đó giống như một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng Sinh." Anh mở mắt ra, và khi anh thấy cô đã di chuyển, cô đang đối mặt với anh, anh nhếch mép cười với cô và xoay người để bắt chước cô, trượt một tay xuống dưới gối và vặn người để anh cũng đối mặt với cô.Một cái nhìn lo lắng nhưng cảnh giác hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh vươn tay ra và ôm lấy khuôn mặt cô trong tay, và đôi mắt cô nhắm nghiền khi cô nhẹ nhàng áp má mình vào lòng bàn tay anh.Những ngón tay lạnh giá của anh thật dễ chịu khi anh nhẹ nhàng lướt chúng trên má và môi dưới của cô. "Có phải đó là những cơn ác mộng giống nhau không?" anh hỏi sau một hồi lâu. "Lúc anh...""Thiêu chết em bằng con rồng của anh à?" cô cười nhẹ nhàng, mỉa mai. "Ừ, là chuyện đó. Luôn luôn là chuyện đó.""Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Granger. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.""Đừng," cô nói. "Đừng làm thế. Đừng hứa với em những điều mà anh có thể không giữ được."Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh trên khuôn mặt cô, nhưng cô không mở mắt ra. Thay vào đó, cô nằm hoàn toàn bất động và để sự im lặng nuốt chửng họ, và một lúc sau, tay anh bắt đầu rút ra. Chắc hẳn anh tưởng cô đã ngủ, vì khi cô mở mắt ra, cô thấy anh đang ngồi thẳng, chuẩn bị rời đi."Em có muốn anh đi không?" anh thì thầm.Không, cô gần như đã nói với anh như thế. Ở lại đây. Ngủ ở đây. Với em.Cô muốn yêu cầu anh ở lại, lời nói đang sôi sục trong cổ họng cô, nhưng thay vì để nó tuột ra, cô lại tóm lấy mặt anh và kéo môi anh xuống môi cô.Tay anh đặt lên chiếc gối ở hai bên đầu cô, và anh lơ lửng trên cô khi lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Cô nhanh chóng tháo khóa thắt lưng của anh, và khi ném nó qua phòng, cô thọc tay vào quần anh. Cô cắn vào cổ anh, thích thú với tiếng rên rỉ anh tạo ra khi cô cầm lấy cậu nhỏ. Cũng giống như phần da còn lại của anh, nó lạnh và cứng như đá trong tay cô.Vì ngay cả khi chỉ trong những khoảnh khắc này, khi cô bắt đầu bơm anh một cách chậm rãi và chắc chắn, cô biết rằng mình có ý nghĩa gì đó với anh. Rằng cô quan trọng với anh, dù chỉ là tạm thời.Cô biết điều đó khi họ xé toạc quần áo của nhau.Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh khi anh nắm lấy đùi cô và kéo nó lại quanh eo anh.Và cô cảm nhận được điều đó khi anh ôm lấy cổ cô và chìm vào trong cô, vùi mình vào tận sâu bên trong.Sau đó cô sẽ đuổi anh ra khỏi phòng, như cách cô luôn làm. Cô cần phải giữ một số rào cản giữa họ, cần để bảo vệ bản thân, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn giả vờ. Giả vờ như không có chiến tranh đang diễn ra xung quanh họ và phớt lờ điều mà trong thâm tâm cô biết là sự thật. Và nếu viễn cảnh của Blaise là sự thật, và đến ngày cô bị trói vào cột gỗ, nếu Voldemort ra lệnh xử tử cô và mạng sống của gia đình anh bị đe dọa, anh sẽ không cứu cô.Có lẽ anh đã có cảm giác gì đó với cô. Điều đôi khi cô nhìn thấy trong mắt anh khi anh nhìn cô có thể thực sự là thật, nhưng điều đó không thực sự quan trọng.Vì anh bắt đầu có ý nghĩa với cô nhiều như thế nào, và dù anh bắt đầu trở nên quan trọng như thế nào trong thế giới của cô, trong cuộc sống của cô, cô sẽ không bao giờ – không bao giờ – quan trọng với anh hơn gia đình của anh.Và trái tim cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với điều đó.
"Malfoy đi đâu rồi?" Blaise hỏi khi anh và Theo đi vòng qua một góc khác của thái ấp. Draco chỉ đi ngay sau họ cách đây vài phút.Theo đảo mắt và lắc nhẹ đầu, khiến máu chảy ra từ những lọn tóc xoăn của anh – máu của Alecto – vung lên tường và khiến một số bức chân dung phải co rúm lại vì ghê tởm. "Tụi mình đã đi qua hành lang dẫn đến phòng Granger cách đây vài phút. Mày nghĩ nó đi đâu?"Blaise và Theo dừng lại bên ngoài phòng ngủ của anh và Astoria, nhưng ngay trước khi Theo kịp đi đến phòng riêng của mình, Blaise đã tóm lấy vai anh và buộc anh phải dừng lại.Theo quay gót và mở to mắt nhìn Blaise. "Cái mẹ gì nữa?""Tối nay mày không cần phải tỏ ra quá hài lòng với bản thân đâu," Blaise cười khẩy. "Mày biết điều đó phải không?"Theo khịt mũi và khoanh tay trước ngực. "Ý mày là gì?" anh hỏi khi dựa vào khung cửa, nụ cười toe toét của một tên khốn hiện rõ trên khuôn mặt anh."Ồ đừng có giả vờ!" Blaise rít lên, cẩn thận để không đánh thức vợ mình, người chắc chắn đang ngủ ở phía bên kia cánh cửa. "Tao đã nhìn thấy mặt của mày khi mày cắt đầu Alecto. Mày như đang tận hưởng.""Tao có thể nói gì đây? Tao là người có những thú vui đơn giản, và không có gì thú vị hơn việc chặt đầu người phụ nữ đã bỏ phiếu cho việc xử tử vợ mày ư, rồi nhìn nó lăn trên sàn như một trái Quaffle," Theo cười toe toét, nhe răng và rạng rỡ không gì khác ngoài niềm hạnh phúc và tự hào. "Nên biết ơn vì tao đã kiềm chế được để không đá nó đi."Nếu nói Theo cảm thấy thích thú với cuộc hành quyết là còn nói nhẹ đi. Anh gần như đã nhảy lên sân khấu mà Voldemort đã tạo ra và nhấp gót trong niềm vui sướng khi thủ lĩnh của họ ra lệnh trừng phạt. Điều duy nhất có thể khiến niềm hạnh phúc của anh trở nên rõ ràng hơn là mặc chiếc áo sơ mi có dòng chữ 'Tao ghét Carrows' được viết trên đó.Malfoy đã chắc chắn rằng Theo sẽ là người 'bắt' Alecto vì sự phản bội của cô ta. Theo xứng đáng với điều đó và Blaise khó có thể không đồng ý. Vụ hành quyết này đã loại một nạn nhân khác ra khỏi danh sách trả thù nhỏ của Theo và Astoria. Tất cả những gì còn lại là Crouch, Greyback và Voldemort. Khi đó, trong mắt họ, Daphne sẽ được báo thù trọn vẹn.Blaise nhìn Theo rời đi trước khi anh bước vào phòng riêng của mình. Anh được chào đón bởi bóng tối hoàn toàn và âm thanh anh yêu thích nhất trên đời, những hơi thở nhẹ nhàng của vợ anh khi cô ngủ ngon lành. Anh rửa sạch bằng chứng về nhiệm vụ của mình một cách nhanh chóng và lặng lẽ nhất có thể, trước khi leo lên giường bên cạnh cô và vòng tay qua eo cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình, cẩn thận để không đánh thức cô, và anh chỉ có đủ thời gian để vùi mũi vào mái tóc mềm mại của cô trước khi giấc ngủ tìm đến anh.Nhưng những giấc mơ không chào đón anh đêm đó. Một cái gì đó khác đã đến với anh.Khi Blaise đứng trong Thái ấp Malfoy, anh có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn.Những bức tường vẫn vậy và những bức chân dung trông vẫn khốn nạn như khi anh đi ngang qua chúng, nhưng có điều gì đó không ổn. Có cái gì đó không đúng.Mặc dù cửa sổ đã được đóng kín, anh vẫn cảm thấy một cơn gió lạnh xoáy quanh và thấm vào tận xương tủy. Và rồi anh cảm thấy một làn gió lạnh khác. Và sau đó là một cơn gió khác. Giống như những khối không khí đang bắn qua anh như thể chúng được bắn ra từ một khẩu súng hoặc một khẩu đại bác.Anh nghe thấy một tiếng hét. Một tiếng hét của nữ, dựng cả tóc gáy. Chân anh ướt đẫm gì đó, và khi nhìn xuống, anh thấy máu đặc chảy ra từ phòng ngủ của anh và Astoria cùng một chai whisky vỡ trên sàn.Hành lang sáng lên một màu xanh lá cây quen thuộc đến ám ảnh, nhưng cũng đột ngột như khi nó bắt đầu, khung cảnh bắt đầu xoắn lại và biến thành một thứ khác. Đột nhiên, những bức tường của thái ấp Malfoy sụp đổ, và mặt đất biến mất dưới chân anh.Anh rơi xuống không trung bằng một lực rất mạnh và không khí bị hút ra khỏi phổi khi anh cố gắng hét lên kêu cứu.Anh chỉ rơi một lúc rồi đập mạnh xuống đất với một tiếng uỵch. Đầu gối anh đau nhức và cổ tay anh bỏng rát khi anh đứng dậy và nhìn xung quanh.Anh đang ở bên ngoài, trong khuôn viên của Thái ấp Malfoy vào một buổi sáng sớm.Anh có thể nhìn thấy cây hoa anh đào ở đằng xa và chiếc ghế dài bên dưới nó. Anh có thể nhìn thấy những khóm hoa tử đằng mà Quinzel luôn chăm sóc và những bông hồng mà vợ anh rất ngưỡng mộ.Đó là tất cả những điều anh biết và quen thuộc với anh. Tất cả những thứ anh nhận ra đều như đang ở tại Thái ấp Malfoy.Và rồi anh nhìn thấy thứ khác, thứ mà anh biết lẽ ra không nên có ở đó.Anh cảm thấy mình bị kéo về phía nghĩa trang của gia đình Malfoy, và khi nghĩa trang xoay tròn xung quanh anh, trên một khoảng đất trống, ở một nơi mà anh biết rằng không có hài cốt hay phù thủy nào được chôn cất, anh nhìn thấy chín bông hoa; hoa hồng, tất cả mọc thành cụm gần nhau và đang trong giai đoạn nở hoa đầu tiên.Không khí lại bắt đầu dịch chuyển, xoay quanh anh như thể anh bị mắc kẹt trong một đường hầm gió – rồi thời gian bắt đầu trôi nhanh, giống như anh đang nhìn thế giới bị tua nhanh. Anh tưởng tượng đó là cảm giác mà khi sử dụng cái xoay thời gian, nhưng lại tiến về phía trước thay vì lùi.Anh nhìn thấy chín bông hoa bên dưới mình bắt đầu thay đổi nhanh chóng. Năm bông hoa nở thật đẹp, những cánh hoa mở ra và trải dài thành những màu sắc và hình dạng tuyệt vời, một cuộc sống tốt đẹp, nhưng bốn bông hoa còn lại...Blaise đứng thẳng lên và hét. Anh nhận ra căn phòng mình đang ở là phòng ngủ của mình, và khi ngực anh phập phồng, mồ hôi chảy xuống ngực, đôi bàn tay xinh xắn vòng qua vai anh và bắt đầu xoa lưng anh."Blaise?" vợ anh thì thầm. "Chuyện gì vậy anh?"Astoria đang nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt đáng yêu của mình. Đôi mắt cô mở to kinh hãi và cánh tay cô trông như đang run rẩy, cố gắng giữ lấy trọng lượng của mình, mặc dù thân hình cô nhỏ nhắn và nhẹ nhàng đến khó tin."Em yêu, nằm xuống đi," anh thúc giục khi ra khỏi giường và đi về phía phòng tắm của họ. "Em cần giữ sức..."Nhưng người vợ đáng yêu của anh không có tâm trạng để nghe lời. Cô tung chăn ra, đứng dậy khỏi giường và theo anh vào phòng tắm.Blaise dừng lại trước bồn rửa và nhanh chóng mở vòi nước lạnh rồi đổ đầy nước vào bồn. Astoria để anh tạt nước lạnh lên mặt và gáy trước khi cô hỏi anh thêm nữa."Chuyện gì vậy anh?" cô hỏi khi vòng tay qua eo anh và tựa đầu vào vai anh, ngắm nhìn anh trong gương."Anh ổn...""Đừng nói với em rằng anh ổn khi rõ ràng là không phải vậy," cô ngắt lời, vẻ mặt nghiêm nghị và mạnh mẽ bất chấp sự mệt mỏi hiện rõ trên mắt và má. "Có chuyện gì thế?""Anh vừa gặp ác mộng...""Chúng ta đã ngủ chung giường mỗi đêm kể từ khi em mười sáu tuổi, em biết khi nào anh gặp ác mộng và khi nào thì có điều gì đó còn hơn thế nữa." Cô bước đến trước mặt anh và chen mình vào giữa cơ thể anh và bồn rửa. Cô nhón chân lên, giữ lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay và kéo mặt anh xuống về phía cô. "Nó còn hơn cả ác mộng. Phải không?"Cô đã có quá nhiều thứ trong đầu và cô vẫn còn yếu đuối, vẫn đang hồi phục sau sự thất bại của anh trong việc bảo vệ cô. Anh không muốn làm cô lo lắng, anh không muốn tạo gánh nặng cho cô, nhưng anh biết rằng đôi khi, ngay cả những người có bờ vai nhỏ nhất cũng có thể gánh vác những gánh nặng nhất. Và Astoria đã chứng minh điều đó hàng trăm lần kể từ khi họ kết hôn.Anh thở dài và gục đầu vào hõm cổ cô. Khoảnh khắc anh đầu hàng, vòng tay của vợ đã ôm lấy anh, người vợ yếu đuối của anh an ủi anh khi anh là người lẽ ra phải là người bảo vệ cho hai người họ. "Anh nghĩ... anh nghĩ anh vừa tiên tri một viễn cảnh khác.""Em biết," cô ngân nga vào má anh. "Anh đã thấy gì vậy?""Anh đã nhìn thấy thái ấp. Anh thấy máu, và anh thấy...""Ừm?""Anh nhìn thấy một khóm chín bông hồng. Anh thấy năm bông trong số đó nở rộ và lớn mạnh.""Còn những bông khác thì sao? Chuyện gì xảy ra với bốn bông còn lại vậy anh?""Chúng héo queo rồi tàn lụi."Cô lướt nhẹ những ngón tay của mình dọc theo sống lưng và sau gáy anh, xoa dịu anh khi cô giải quyết những điều anh vừa nói với cô và những hàm ý có thể có của nó. "Anh nghĩ điều đó có nghĩa là gì?""Anh nghĩ điều đó có nghĩa là vào cuối cuộc chiến này, năm người trong chúng ta sẽ đủ đầy và có cuộc sống trọn vẹn, và bốn người còn lại sẽ chết."
Ngày 13 tháng 1Không khí nóng dần lên, nóng đến khó chịu và mỗi lúc một nóng hơn.Hermione khó thở. Những sợi dây thừng cắt vào ngực cô, nghiền nát xương sườn của cô vào phổi và ép lấy chút không khí còn sót lại.Cô không nhìn thấy gì cả, trước mặt cô chỉ là một biển đen vô tận, từng đợt sóng không có gì ngoài bóng tối.Sự cô lập gần như đáng lo ngại như chính bóng tối vậy. Cô cảm thấy như mình có thể phát điên khi chỉ nhìn chằm chằm vào nó, quét từng cm trong bóng tối để tìm kiếm mối đe dọa có thể đang ẩn nấp ở đó, chờ đợi thời điểm hoàn hảo để tấn công...Cô cố gắng giơ tay lên, định mò mẫm tìm đường đi trong bóng tối, nhưng tay cô bị trói chặt sau lưng, chính những sợi dây thô ráp đó quấn quanh người cô cắt vào cổ tay cô và trói cô vào cột gỗ cao sau lưng cô.Cô có thể cảm thấy mình bắt đầu hoảng sợ...Có thể cảm thấy adrenaline dâng trào trong huyết quản, khuyến khích cô chiến đấu và sống sót.Cô biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo. Cô đã gặp cơn ác mộng đặc biệt này nhiều lần đến mức cô không muốn đếm nữa, nhưng nó chưa bao giờ dễ dàng hơn thế. Chưa bao giờ cảm thấy ít thực tế hơn.Mặc dù biết làm như vậy sẽ không có tác dụng gì nhưng cô vẫn không thể không chống cự lại sự kiềm chế của mình. Cô kéo đi kéo lại ở mọi góc độ, kiểm tra những điểm yếu mà cô đã biết là không có ở đó. Sợi dây sẽ không bị đứt. Nó chưa bao giờ bị đứt.Nhiệt độ tiếp tục tăng và tăng, và với mỗi độ không khí nóng lên, nỗi hoảng sợ của Hermione cũng tăng cao hơn...Không có lối thoát nào.Cô không thể nhìn thấy gì cả...Cô không thể trốn thoát...Và rồi cô nghe thấy nó. Lần nữa.Đó là tiếng ầm ầm sâu thẳm trong bóng tối. Tiếng gầm gừ đó nghe như tiếng sấm ầm ầm, như tiếng núi va vào nhau.Cô biết mình sắp nhìn thấy gì nên không thèm ngước lên, quyết định dành những giây phút quý giá cuối cùng để chống chọi với những sợi dây, tìm cách trốn thoát, dù cho trước đó cô chưa bao giờ có thể làm được.Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy đống vảy đen lấp lánh trước mặt. Nghe thấy tiếng cánh bò sát và tiếng đuôi quét dưới đất, đi vòng tròn, mỗi lúc một gần hơn.Cô nghe thấy nhưng không ngẩng đầu lên. Sẽ không để mình bị phân tâm bởi nó và tập trung vào sợi dây. Cô kéo và đẩy cổ tay mình vào cột gỗ sau lưng theo chuyển động như cưa, cố gắng làm sờn nó đủ để có thể cắt đứt nó và thoát ra...Mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển khi Narcissa đến gần hơn. Cột gỗ rung lên sau lưng khi sức nặng khổng lồ của con rồng làm rung chuyển cả mặt đất.Nó không có thật, cô tự nhủ, lặp đi lặp lại nó như một lời cầu nguyện.Đôi mắt đỏ rực nhìn cô qua bóng tối. Tiếng gầm gừ ngày càng to hơn.Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của con rồng trên da mình khi nó đến gần hơn.Không có thật, cô lại tự nhủ. Không có thật.Mồ hôi chảy xuống một bên thái dương và tụ lại ở cổ, bằng chứng về sự vùng vẫy của cô.Cô cử động cổ tay nhanh hơn, cố gắng trốn thoát, nhưng cô không còn thời gian nữa.Chỉ còn vài giây nữa là..."Tôi sẽ nói rằng tôi xin lỗi..."Và cứ như thế thì đã quá muộn.Đôi mắt Hermione ngước lên khi nghe thấy giọng nói của anh."...rằng tôi không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra..."Nó không có thật. Đó thực sự không phải là anh.Anh bước ra khỏi bóng tối và đến gần cô hơn, giống như anh đã làm mỗi lần cô nhớ lại hình ảnh này. Narcissa lảng vảng bên trái anh để bảo vệ, đôi mắt nó lấp lánh màu đỏ máu và miệng nó há hốc thầm đe dọa. Anh không nhìn cô như khi cô thức, khi đôi mắt anh trong xanh dịu dàng, khi anh nhìn cô như thể cô có ý nghĩa gì đó. Một cái gì đó quan trọng với anh.Cô đã dành rất nhiều thời gian với anh khi cô còn thức, điều đó khiến phiên bản này của anh giống như một người xa lạ. Đôi mắt anh luôn lạnh lùng trong giấc mơ này. Chết và vô cảm. Khuôn mặt anh luôn vô cảm và anh nhìn cô như thể cô chẳng là gì cả, như thể anh không hề biết cô và tám tháng qua giữa họ không xảy ra gì.Với vẻ mặt lạnh lùng và con rồng đứng phòng thủ phía sau, cô không thấy bóng dáng của Draco, người đã hôn cô, ôm cô và khiến cô cảm thấy an toàn – ngay cả khi đang giữa chiến tranh. Cô chỉ nhìn thấy một Tử thần Thực tử, Mặt Nạ Quỷ tàn nhẫn đã khủng bố Hội và để lại hàng trăm xác chết phía sau anh.Khi cô bắt đầu gặp cơn ác mộng này, đêm đầu tiên sau khi Voldemort xâm nhập vào tâm trí cô, cô đã cố gắng lý luận với anh. Cố gắng cầu xin và van xin cho mạng sống của cô, như thể cô có thể lôi kéo phiên bản Malfoy của anh quay lại và khiến anh thương xót cô.Nhưng đó là chuyện của mấy tháng trước, và bây giờ cô biết tốt hơn là không nên cố gắng lý luận với bản sao độc ác này của anh.Vì vậy, thay vì đấu tranh, thay vì cầu xin, cô dựa lưng vào cột, hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt kẻ hành quyết mình, chấp nhận số phận của mình và ngọn lửa đi cùng anh.Không có thật, cô lại hô vang, cố gắng giữ bình tĩnh. Tất cả sẽ kết thúc sớm thôi."Nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta đều luôn biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đối với chúng ta..."Không có thật."Phải không, Granger?"Không có thật. Không có thật. Không có thật.Cô liếc nhìn người lạ mặt lạnh lùng trước mặt mình lần cuối, và khi Narcissa ngửa đầu ra sau và mở miệng, Hermione nhắm mắt lại...Rất may, chiến tranh đã khiến cô trở nên khó ngủ, và cơn ác mộng của cô đã bị phá vỡ bởi tiếng cửa phòng ngủ đang mở. Theo bản năng, cô đứng dậy và với lấy cây đũa phép dưới gối, và ngay khi cánh cửa mở ra và kẻ đột nhập bước vào, cô nhắm vào cánh cửa và cây đũa phép của cô tỏa ra phép thuật xanh lục dữ dội..."Expelliarmus!" một giọng nói rít lên trong bóng tối, và một giây sau, cây đũa phép của cô bay vút lên không trung.Cô không nhìn thấy nó đáp xuống đâu, phòng cô quá tối.Cô im lặng một lúc rồi nghe thấy kẻ đột nhập nói. "Bình tĩnh nào, sư tử nhỏ," anh nói, giọng trầm và trêu chọc, gần như là một tiếng thì thầm. Tên khốn ranh mãnh. "Không cần phải kích động như vậy, chỉ có mình anh thôi."Trong một giây, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của anh. Nó nghe ấm áp, đầy cảm xúc và không hề giống trong cơn ác mộng của cô, rồi cô nhớ lại nỗi sợ hãi mà anh đã mang đến cho cô khi xông vào phòng cô, và má cô đỏ bừng vì giận dữ."Anh đang nghĩ cái quái gì vậy, Malfoy?!" Hermione ngắt lời, lòng bàn tay ấn vào ngực khi cô cố gắng lấy lại quyền kiểm soát hơi thở – và nhịp tim chết tiệt của mình. "Anh mất trí rồi à?! Em có thể giết anh và sau đó cả hai chúng ta đều chết!""Ôi trời, cái miệng của em lúc sáng sớm có nóng nảy quá không?" cô nghe thấy anh cười nhẹ trong bóng tối. "Tiếc là em không cho anh qua đêm ở đây, anh có thể nghĩ ra hàng nghìn cách khác nhau để sử dụng nó."Bằng một cái hất nhẹ cổ tay, cô thắp ngọn nến trên bàn cạnh giường ngủ và nhìn Malfoy đi về phía giường cô. Cô nheo mắt lại và nheo mắt nhìn anh, cố gắng tìm hiểu xem mình đang tỉnh hay vẫn đang mơ.Nhưng khi anh đến gần hơn, cô nhận ra rằng đôi mắt anh không hề giống trong cơn ác mộng của cô. Bây giờ chúng có màu nhạt, sự pha trộn giữa xanh dương và xám mà cô biết, màu xanh dương bắt đầu lấn át màu xám.Khuôn mặt anh trông mệt mỏi và có những vệt bụi đỏ trên mái tóc bạch kim, nhưng anh trông không bị thương gì và tinh thần tương đối tốt. Anh đi đến với nụ cười nhếch mép, nhưng khi anh đến gần hơn, khi anh nhìn rõ cô, anh cứng người lại.Cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh rằng cô chắc chắn trông rất hỗn loạn. Cô đã biết rằng cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi,ngực cô phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp, và chỉ có Chúa mới biết mái tóc của cô chắc hẳn trông quái dị đến mức nào, nhưng Malfoy rõ ràng đã nhìn thấy thứ khác. Có điều gì đó cô không thể nhìn thấy, và điều đó khiến anh khó chịu."Chuyện gì đã xảy ra thế?" anh hỏi, giọng nói có gì đó gần giống nỗi sợ hãi."Em ổn," cô thở ra. "Em vừa gặp ác mộng thôi."Anh nheo mắt nhìn cô, thậm chí còn mất một lúc để đưa lưỡi lướt qua bên trong má mình, dường như đang quyết định nên đáp lại như thế nào, trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ. Anh trả lại cây đũa phép cho cô, nhưng ngay khi cô nghĩ anh sắp để cô lại một mình thì anh lại ngồi phịch xuống giường bên cạnh cô, tựa đầu vào gối cô và nhắm mắt lại."Anh làm gì thế?""Đưa Narcissa đi dạo," anh nói, mắt vẫn nhắm. "Anh mệt quá. Chỉ chợp mắt một lát thôi.""Và anh làm việc đó trên giường của em?""Em có muốn nghe về những gì đã xảy ra tối nay tại cuộc họp không? Hay em muốn anh chỉ cần ôm em xuống giường, vui vẻ và sau đó kể cho em nghe chuyện đó vào ngày mai?"Cô đá nhẹ vào chân anh và dù cho anh không mở mắt nhưng môi anh nhếch lên thành một nụ cười tự mãn và lúm đồng tiền hiện ra ở một bên má.Cô không có ý định để anh qua đêm trên giường cô, nhưng ngay cả cô cũng không thể phủ nhận rằng có anh ở đây thật là... tuyệt vời. Một chút an ủi, và cô đang tuyệt vọng muốn nghe kế hoạch tối nay diễn ra như thế nào. Mặc dù làn da cô nóng và ẩm không chịu nổi, cô vẫn nằm xuống giường và nằm gần anh hơn. Cô tựa đầu vào gối, quấn một cánh tay bên dưới và lăn sang một bên để toàn bộ cơ thể cô quay về phía anh."Mấy giờ rồi?" cô hỏi."Khoảng ba giờ sáng.""Anh mới về à?""Ừ," anh đáp đơn giản. "Anh đang trên đường về phòng thì nghe thấy em trằn trọc, quay người và lẩm bẩm một mình như kẻ điên. Bỏ qua cho anh vì anh chỉ muốn kiểm tra xem em có bị ma nhập hay bắt đầu mất trí trước khi anh đi ngủ hay không. Mặc dù, chỉ cần nhìn vào mái tóc chết tiệt của em là anh biết ngay như vậy. Nghiêm túc mà nói, Granger, tại sao tóc của một người lại trở nên rối bù chỉ sau một đêm vậy? Có thực sự chỉ là do ngủ và những giấc mơ tồi tệ không? Vì có vẻ như em có một gia đình chim làm tổ trong này rồi đấy. Nghĩ lại thì, chắc cũng có vài thế hệ gia đình rồi. Và cả bạn tình của chúng nữa.""Anh có mặt ở buổi hành quyết Amycus và Alecto không?" Hermione hỏi, cố gắng hết sức để phớt lờ những lời chỉ trích nhỏ nhặt tinh tế của anh.Anh khẽ gật đầu nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. "Alecto thì tối nay. Voldemort muốn bọn anh thẩm vấn Amycus vào ngày mai trước khi giết hắn, chỉ để xem hắn biết những gì."Hermione mở miệng, nhưng Malfoy đã cắt ngang trước khi cô kịp đặt câu hỏi."Em đừng lo, anh, Blaise và Theodore đã tình nguyện thực hiện nhiệm vụ này, vì vậy không có cách nào hắn có thể phản đối sự vô tội của mình. Ngày mai, hắn sẽ chết.""Vậy em cho rằng 'bằng chứng' Theo giao cho Voldemort là đủ để thuyết phục hắn rằng cả hai anh em sinh đôi đều đang âm mưu với Hội?"Hermione và Malfoy đã tỉ mỉ và kỹ lưỡng với những bằng chứng họ chọn để dùng buộc tội gia đình Carrow. Họ đã gửi thư, để lại bằng chứng cho thấy kế hoạch chiến đấu bị tiết lộ, Tắt Sáng, mọi thứ. Malfoy thậm chí còn từ bỏ một gia tài nhỏ và giấu nó trong tầng hầm của dinh thự Carrow để tạo ảo tưởng rằng bọn chúng đã được trả công cho việc phản bội. Với khoảng thời gian dài mà họ đã trải qua, sẽ không có chỗ cho sự nghi ngờ trong tâm trí của Voldemort, hoặc có chỗ cho một trong hai cặp song sinh phản đối sự vô tội của mình, nhưng Hermione vẫn không thể tin rằng nó có tác dụng cho đến khi cô nghe chính Malfoy nói.Lại một cái gật đầu nữa. "Chúa tể Hắc ám rất hài lòng với Theodore vì đã đánh hơi được cả hai nên đã để nó xử tử Alecto ngay lúc đó.""Em cá là anh ấy rất vui với việc đó, xét đến vai trò của cô ta trong vụ hành quyết Daphne."Malfoy khẽ khịt mũi, và một lần nữa, lúm đồng tiền hiện lên trên một bên mặt anh. "Tên tâm thần đó giống như một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng Sinh." Anh mở mắt ra, và khi anh thấy cô đã di chuyển, cô đang đối mặt với anh, anh nhếch mép cười với cô và xoay người để bắt chước cô, trượt một tay xuống dưới gối và vặn người để anh cũng đối mặt với cô.Một cái nhìn lo lắng nhưng cảnh giác hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh vươn tay ra và ôm lấy khuôn mặt cô trong tay, và đôi mắt cô nhắm nghiền khi cô nhẹ nhàng áp má mình vào lòng bàn tay anh.Những ngón tay lạnh giá của anh thật dễ chịu khi anh nhẹ nhàng lướt chúng trên má và môi dưới của cô. "Có phải đó là những cơn ác mộng giống nhau không?" anh hỏi sau một hồi lâu. "Lúc anh...""Thiêu chết em bằng con rồng của anh à?" cô cười nhẹ nhàng, mỉa mai. "Ừ, là chuyện đó. Luôn luôn là chuyện đó.""Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Granger. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.""Đừng," cô nói. "Đừng làm thế. Đừng hứa với em những điều mà anh có thể không giữ được."Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh trên khuôn mặt cô, nhưng cô không mở mắt ra. Thay vào đó, cô nằm hoàn toàn bất động và để sự im lặng nuốt chửng họ, và một lúc sau, tay anh bắt đầu rút ra. Chắc hẳn anh tưởng cô đã ngủ, vì khi cô mở mắt ra, cô thấy anh đang ngồi thẳng, chuẩn bị rời đi."Em có muốn anh đi không?" anh thì thầm.Không, cô gần như đã nói với anh như thế. Ở lại đây. Ngủ ở đây. Với em.Cô muốn yêu cầu anh ở lại, lời nói đang sôi sục trong cổ họng cô, nhưng thay vì để nó tuột ra, cô lại tóm lấy mặt anh và kéo môi anh xuống môi cô.Tay anh đặt lên chiếc gối ở hai bên đầu cô, và anh lơ lửng trên cô khi lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Cô nhanh chóng tháo khóa thắt lưng của anh, và khi ném nó qua phòng, cô thọc tay vào quần anh. Cô cắn vào cổ anh, thích thú với tiếng rên rỉ anh tạo ra khi cô cầm lấy cậu nhỏ. Cũng giống như phần da còn lại của anh, nó lạnh và cứng như đá trong tay cô.Vì ngay cả khi chỉ trong những khoảnh khắc này, khi cô bắt đầu bơm anh một cách chậm rãi và chắc chắn, cô biết rằng mình có ý nghĩa gì đó với anh. Rằng cô quan trọng với anh, dù chỉ là tạm thời.Cô biết điều đó khi họ xé toạc quần áo của nhau.Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh khi anh nắm lấy đùi cô và kéo nó lại quanh eo anh.Và cô cảm nhận được điều đó khi anh ôm lấy cổ cô và chìm vào trong cô, vùi mình vào tận sâu bên trong.Sau đó cô sẽ đuổi anh ra khỏi phòng, như cách cô luôn làm. Cô cần phải giữ một số rào cản giữa họ, cần để bảo vệ bản thân, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn giả vờ. Giả vờ như không có chiến tranh đang diễn ra xung quanh họ và phớt lờ điều mà trong thâm tâm cô biết là sự thật. Và nếu viễn cảnh của Blaise là sự thật, và đến ngày cô bị trói vào cột gỗ, nếu Voldemort ra lệnh xử tử cô và mạng sống của gia đình anh bị đe dọa, anh sẽ không cứu cô.Có lẽ anh đã có cảm giác gì đó với cô. Điều đôi khi cô nhìn thấy trong mắt anh khi anh nhìn cô có thể thực sự là thật, nhưng điều đó không thực sự quan trọng.Vì anh bắt đầu có ý nghĩa với cô nhiều như thế nào, và dù anh bắt đầu trở nên quan trọng như thế nào trong thế giới của cô, trong cuộc sống của cô, cô sẽ không bao giờ – không bao giờ – quan trọng với anh hơn gia đình của anh.Và trái tim cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với điều đó.
"Malfoy đi đâu rồi?" Blaise hỏi khi anh và Theo đi vòng qua một góc khác của thái ấp. Draco chỉ đi ngay sau họ cách đây vài phút.Theo đảo mắt và lắc nhẹ đầu, khiến máu chảy ra từ những lọn tóc xoăn của anh – máu của Alecto – vung lên tường và khiến một số bức chân dung phải co rúm lại vì ghê tởm. "Tụi mình đã đi qua hành lang dẫn đến phòng Granger cách đây vài phút. Mày nghĩ nó đi đâu?"Blaise và Theo dừng lại bên ngoài phòng ngủ của anh và Astoria, nhưng ngay trước khi Theo kịp đi đến phòng riêng của mình, Blaise đã tóm lấy vai anh và buộc anh phải dừng lại.Theo quay gót và mở to mắt nhìn Blaise. "Cái mẹ gì nữa?""Tối nay mày không cần phải tỏ ra quá hài lòng với bản thân đâu," Blaise cười khẩy. "Mày biết điều đó phải không?"Theo khịt mũi và khoanh tay trước ngực. "Ý mày là gì?" anh hỏi khi dựa vào khung cửa, nụ cười toe toét của một tên khốn hiện rõ trên khuôn mặt anh."Ồ đừng có giả vờ!" Blaise rít lên, cẩn thận để không đánh thức vợ mình, người chắc chắn đang ngủ ở phía bên kia cánh cửa. "Tao đã nhìn thấy mặt của mày khi mày cắt đầu Alecto. Mày như đang tận hưởng.""Tao có thể nói gì đây? Tao là người có những thú vui đơn giản, và không có gì thú vị hơn việc chặt đầu người phụ nữ đã bỏ phiếu cho việc xử tử vợ mày ư, rồi nhìn nó lăn trên sàn như một trái Quaffle," Theo cười toe toét, nhe răng và rạng rỡ không gì khác ngoài niềm hạnh phúc và tự hào. "Nên biết ơn vì tao đã kiềm chế được để không đá nó đi."Nếu nói Theo cảm thấy thích thú với cuộc hành quyết là còn nói nhẹ đi. Anh gần như đã nhảy lên sân khấu mà Voldemort đã tạo ra và nhấp gót trong niềm vui sướng khi thủ lĩnh của họ ra lệnh trừng phạt. Điều duy nhất có thể khiến niềm hạnh phúc của anh trở nên rõ ràng hơn là mặc chiếc áo sơ mi có dòng chữ 'Tao ghét Carrows' được viết trên đó.Malfoy đã chắc chắn rằng Theo sẽ là người 'bắt' Alecto vì sự phản bội của cô ta. Theo xứng đáng với điều đó và Blaise khó có thể không đồng ý. Vụ hành quyết này đã loại một nạn nhân khác ra khỏi danh sách trả thù nhỏ của Theo và Astoria. Tất cả những gì còn lại là Crouch, Greyback và Voldemort. Khi đó, trong mắt họ, Daphne sẽ được báo thù trọn vẹn.Blaise nhìn Theo rời đi trước khi anh bước vào phòng riêng của mình. Anh được chào đón bởi bóng tối hoàn toàn và âm thanh anh yêu thích nhất trên đời, những hơi thở nhẹ nhàng của vợ anh khi cô ngủ ngon lành. Anh rửa sạch bằng chứng về nhiệm vụ của mình một cách nhanh chóng và lặng lẽ nhất có thể, trước khi leo lên giường bên cạnh cô và vòng tay qua eo cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình, cẩn thận để không đánh thức cô, và anh chỉ có đủ thời gian để vùi mũi vào mái tóc mềm mại của cô trước khi giấc ngủ tìm đến anh.Nhưng những giấc mơ không chào đón anh đêm đó. Một cái gì đó khác đã đến với anh.Khi Blaise đứng trong Thái ấp Malfoy, anh có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn.Những bức tường vẫn vậy và những bức chân dung trông vẫn khốn nạn như khi anh đi ngang qua chúng, nhưng có điều gì đó không ổn. Có cái gì đó không đúng.Mặc dù cửa sổ đã được đóng kín, anh vẫn cảm thấy một cơn gió lạnh xoáy quanh và thấm vào tận xương tủy. Và rồi anh cảm thấy một làn gió lạnh khác. Và sau đó là một cơn gió khác. Giống như những khối không khí đang bắn qua anh như thể chúng được bắn ra từ một khẩu súng hoặc một khẩu đại bác.Anh nghe thấy một tiếng hét. Một tiếng hét của nữ, dựng cả tóc gáy. Chân anh ướt đẫm gì đó, và khi nhìn xuống, anh thấy máu đặc chảy ra từ phòng ngủ của anh và Astoria cùng một chai whisky vỡ trên sàn.Hành lang sáng lên một màu xanh lá cây quen thuộc đến ám ảnh, nhưng cũng đột ngột như khi nó bắt đầu, khung cảnh bắt đầu xoắn lại và biến thành một thứ khác. Đột nhiên, những bức tường của thái ấp Malfoy sụp đổ, và mặt đất biến mất dưới chân anh.Anh rơi xuống không trung bằng một lực rất mạnh và không khí bị hút ra khỏi phổi khi anh cố gắng hét lên kêu cứu.Anh chỉ rơi một lúc rồi đập mạnh xuống đất với một tiếng uỵch. Đầu gối anh đau nhức và cổ tay anh bỏng rát khi anh đứng dậy và nhìn xung quanh.Anh đang ở bên ngoài, trong khuôn viên của Thái ấp Malfoy vào một buổi sáng sớm.Anh có thể nhìn thấy cây hoa anh đào ở đằng xa và chiếc ghế dài bên dưới nó. Anh có thể nhìn thấy những khóm hoa tử đằng mà Quinzel luôn chăm sóc và những bông hồng mà vợ anh rất ngưỡng mộ.Đó là tất cả những điều anh biết và quen thuộc với anh. Tất cả những thứ anh nhận ra đều như đang ở tại Thái ấp Malfoy.Và rồi anh nhìn thấy thứ khác, thứ mà anh biết lẽ ra không nên có ở đó.Anh cảm thấy mình bị kéo về phía nghĩa trang của gia đình Malfoy, và khi nghĩa trang xoay tròn xung quanh anh, trên một khoảng đất trống, ở một nơi mà anh biết rằng không có hài cốt hay phù thủy nào được chôn cất, anh nhìn thấy chín bông hoa; hoa hồng, tất cả mọc thành cụm gần nhau và đang trong giai đoạn nở hoa đầu tiên.Không khí lại bắt đầu dịch chuyển, xoay quanh anh như thể anh bị mắc kẹt trong một đường hầm gió – rồi thời gian bắt đầu trôi nhanh, giống như anh đang nhìn thế giới bị tua nhanh. Anh tưởng tượng đó là cảm giác mà khi sử dụng cái xoay thời gian, nhưng lại tiến về phía trước thay vì lùi.Anh nhìn thấy chín bông hoa bên dưới mình bắt đầu thay đổi nhanh chóng. Năm bông hoa nở thật đẹp, những cánh hoa mở ra và trải dài thành những màu sắc và hình dạng tuyệt vời, một cuộc sống tốt đẹp, nhưng bốn bông hoa còn lại...Blaise đứng thẳng lên và hét. Anh nhận ra căn phòng mình đang ở là phòng ngủ của mình, và khi ngực anh phập phồng, mồ hôi chảy xuống ngực, đôi bàn tay xinh xắn vòng qua vai anh và bắt đầu xoa lưng anh."Blaise?" vợ anh thì thầm. "Chuyện gì vậy anh?"Astoria đang nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt đáng yêu của mình. Đôi mắt cô mở to kinh hãi và cánh tay cô trông như đang run rẩy, cố gắng giữ lấy trọng lượng của mình, mặc dù thân hình cô nhỏ nhắn và nhẹ nhàng đến khó tin."Em yêu, nằm xuống đi," anh thúc giục khi ra khỏi giường và đi về phía phòng tắm của họ. "Em cần giữ sức..."Nhưng người vợ đáng yêu của anh không có tâm trạng để nghe lời. Cô tung chăn ra, đứng dậy khỏi giường và theo anh vào phòng tắm.Blaise dừng lại trước bồn rửa và nhanh chóng mở vòi nước lạnh rồi đổ đầy nước vào bồn. Astoria để anh tạt nước lạnh lên mặt và gáy trước khi cô hỏi anh thêm nữa."Chuyện gì vậy anh?" cô hỏi khi vòng tay qua eo anh và tựa đầu vào vai anh, ngắm nhìn anh trong gương."Anh ổn...""Đừng nói với em rằng anh ổn khi rõ ràng là không phải vậy," cô ngắt lời, vẻ mặt nghiêm nghị và mạnh mẽ bất chấp sự mệt mỏi hiện rõ trên mắt và má. "Có chuyện gì thế?""Anh vừa gặp ác mộng...""Chúng ta đã ngủ chung giường mỗi đêm kể từ khi em mười sáu tuổi, em biết khi nào anh gặp ác mộng và khi nào thì có điều gì đó còn hơn thế nữa." Cô bước đến trước mặt anh và chen mình vào giữa cơ thể anh và bồn rửa. Cô nhón chân lên, giữ lấy khuôn mặt anh giữa hai bàn tay và kéo mặt anh xuống về phía cô. "Nó còn hơn cả ác mộng. Phải không?"Cô đã có quá nhiều thứ trong đầu và cô vẫn còn yếu đuối, vẫn đang hồi phục sau sự thất bại của anh trong việc bảo vệ cô. Anh không muốn làm cô lo lắng, anh không muốn tạo gánh nặng cho cô, nhưng anh biết rằng đôi khi, ngay cả những người có bờ vai nhỏ nhất cũng có thể gánh vác những gánh nặng nhất. Và Astoria đã chứng minh điều đó hàng trăm lần kể từ khi họ kết hôn.Anh thở dài và gục đầu vào hõm cổ cô. Khoảnh khắc anh đầu hàng, vòng tay của vợ đã ôm lấy anh, người vợ yếu đuối của anh an ủi anh khi anh là người lẽ ra phải là người bảo vệ cho hai người họ. "Anh nghĩ... anh nghĩ anh vừa tiên tri một viễn cảnh khác.""Em biết," cô ngân nga vào má anh. "Anh đã thấy gì vậy?""Anh đã nhìn thấy thái ấp. Anh thấy máu, và anh thấy...""Ừm?""Anh nhìn thấy một khóm chín bông hồng. Anh thấy năm bông trong số đó nở rộ và lớn mạnh.""Còn những bông khác thì sao? Chuyện gì xảy ra với bốn bông còn lại vậy anh?""Chúng héo queo rồi tàn lụi."Cô lướt nhẹ những ngón tay của mình dọc theo sống lưng và sau gáy anh, xoa dịu anh khi cô giải quyết những điều anh vừa nói với cô và những hàm ý có thể có của nó. "Anh nghĩ điều đó có nghĩa là gì?""Anh nghĩ điều đó có nghĩa là vào cuối cuộc chiến này, năm người trong chúng ta sẽ đủ đầy và có cuộc sống trọn vẹn, và bốn người còn lại sẽ chết."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store