ZingTruyen.Store

[Dramione] Secrets and Masks - by Emerald_Slytherin

Chương 47 - Luôn làm anh ngạc nhiên

_aboutGris

Ngày 25 tháng 12

"Em đoán em sẽ tìm thấy anh ở đây."

Mặc dù bên ngoài tối đen như mực nhưng cô biết người cô đang nhìn là Malfoy. Cô có thể nhận ra anh ở bất cứ đâu, bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc của anh giờ đây thật đặc biệt đối với cô, ngay cả khi mái tóc của anh không quá nổi bật, cô vẫn biết đó là anh hay một người lạ.

Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ gấp, mặc áo khoác dài màu đen khiến mái tóc bạch kim càng thêm nổi bật. Anh đang quay lưng về phía cô, bất động và tĩnh lặng như đá.

Khi nghe thấy giọng nói của cô, Malfoy hơi xoay người, bức tượng bằng đá cẩm thạch sống lại. Anh liếc nhìn cô một lúc, rồi sau một khoảng khựng lại, anh quay đi.

Bất chấp sự lạnh lùng của anh, Hermione không hề nản lòng. Cô nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất và biến nó thành một chiếc ghế giống như của anh. Cô đặt chiếc ghế của mình sát bên cạnh anh – chân ghế gần như chạm vào nhau – và ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô đã không gặp anh cả ngày nay. Chưa thực sự nhìn thấy ai cả. Mặc dù đang trong ngày lễ nhưng tinh thần mọi người đều rất buồn bã. Cô có thể cảm nhận được điều đó quanh Thái ấp. Các gia tinh có vẻ buồn, Astoria im lặng một cách bất thường, ngay cả Theo dường như cũng không có tâm trạng để bày trò, và Hermione biết lý do tại sao.

Tất cả họ đều nhớ Daphne.

Lễ giỗ của người thân yêu luôn ảnh hưởng đến những người ở lại, bản thân Hermione cũng biết điều đó. Cô luôn cảm thấy mất mát với sự ra đi của ba mẹ mình mỗi khi năm mới đến, nhưng lễ giỗ thì sao? Điều đó khác hẳn. Cảm giác giống như xé toạc một vết thương cũ, sự mất mát rỉ ra từ vết cắt và sau đó làm cô trống rỗng.

Năm ngoái cô nhốt mình trong phòng nên không để ý, nhưng năm nay, sự mất mát của Daphne dường như hiện diện khắp mọi nơi trong thái ấp, bóng ma của cô ấy như làn khói bám vào tường, rèm cửa và từng tấc đất ở đây. Không ai có thể nhìn thấy nhưng họ có thể cảm nhận được, nếm trải sự mất mát như than đắng trong không khí.

Trời đã quá nửa đêm và bên ngoài rất tối, dù ngồi ngay cạnh anh nhưng cô không thể nhìn rõ mặt anh.

Những đám mây dày đặc và nặng nề, mặc dù gió gầm thét và hú hét mạnh mẽ quanh chúng, chúng vẫn không tách ra, không cho phép một tia ánh trăng lọt qua những khoảng trống, không để một tia nhỏ nhất lọt qua những đám mây nên không ai có thể được an ủi nhờ những ngôi sao trên cao.

Dường như cả bầu trời cũng đang thương tiếc cho Daphne.

Hermione không muốn đi tìm Malfoy. Cô muốn cho anh không gian riêng, để anh tự mình giải quyết bất cứ điều gì anh cần và tìm cô khi anh sẵn sàng, nhưng với việc Theo, Blaise và Astoria đến buổi dạ tiệc, còn Romy và Quinzel đến ngôi nhà an toàn để chuẩn bị thêm, Hermione không còn gì để làm cô phân tâm khỏi sự thật đang nhìn thẳng vào mặt cô.

Cô nhớ anh, bắt đầu khao khát bầu bạn với anh khi anh không ở đó.

Cô đã cầm cự được lâu nhất có thể. Cô đã dành phần lớn đêm Giáng Sinh một mình, bận rộn với việc chỉnh sửa bức tranh tường trong phòng, sẵn sàng tránh xa và chờ anh đến tìm cô.

Nhưng đến 11 giờ 52, cô chán vẽ, cô đã tắm xong – một mình – lau khô tóc và không còn gì khác để khiến tâm trí cô rời khỏi đôi mắt xanh xám.

Cô từng ghét đôi mắt của anh. Thường tưởng tượng về việc móc nó ra và ném nó vào đống lửa, hoặc đặt một viên đạn ngay giữa nó. Nhưng bây giờ, chết tiệt – cô đã dành hàng giờ để nghĩ về nó.

Về cách đôi mắt nhìn vào cô, cách đôi mắt thỉnh thoảng làm khi anh nghĩ cô không để ý...

Nó trông như thế nào khi được thắp sáng bởi ngọn lửa trong ngôi nhà trang trại...

Nó có thể trông xanh biết bao khi các bức tường Bế quan của anh hoàn toàn sụp đổ...

Đáng lẽ cô không nên đến gặp anh. Anh rõ ràng muốn có không gian riêng, và lẽ ra cô nên tôn trọng điều đó – nhưng khi cô liếc nhìn đồng hồ và thấy 12 giờ 15 phút sáng – là Ngày Giáng Sinh – cô đưa ra quyết định.

Vì dù anh có muốn cô ở đây hay không thì cũng không ai phải cô đơn và đau khổ vào buổi sáng Giáng Sinh.

Cô mặc nhanh quần áo, lấy một chiếc quần legging và một chiếc áo len dày rồi khoác bên ngoài áo khoác dài màu đen. Cô xỏ đôi bốt cao đến gối và sau khi liếc nhanh vào gương để kiểm tra ngoại hình của mình, cô cầm lấy gói quà nhỏ đặt trên bàn trang điểm và rời khỏi phòng.

Cô tìm thấy anh ngay lập tức. Cô không buồn tìm những nơi còn lại của thái ấp, cô biết chính xác anh sẽ ở đâu: trong nghĩa trang của gia đình Malfoy, điếu thuốc trên tay và nhìn chằm chằm vào tấm bia trống.

Cô biết cô sẽ tìm thấy anh ở đây, vì đây là nơi anh dường như đến bất cứ khi nào anh có điều gì đó trong đầu.

"Anh ổn chứ?"

Anh không trả lời cô. Cô nhìn anh đặt đầu điếu thuốc vào miệng, và khi anh hít một hơi nicotine sâu vào phổi, đầu điếu thuốc bốc cháy, tàn lửa chỉ đủ ánh sáng để chiếu sáng khuôn mặt anh, và lúc đó cô mới có thể thấy rõ anh lần đầu tiên.

Sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt anh, hiện rõ qua những nếp nhăn quanh mắt và quai hàm cứng ngắc. Cô có thể nhìn thấy trong mắt anh sự mệt mỏi như thế nào. Trông anh như đã không ngủ nhiều ngày và đôi mắt gần như xám xịt. Nhìn bề ngoài thì anh đã bế quan một cách mạnh mẽ.

"Sao anh lại ra đây vào giờ này?" cô hỏi. "Anh không thấy lạnh à?"

Anh giơ tay còn lại lên, ở phía bên kia và ẩn trong bóng tối. Trong ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy hình dáng của một chai rượu.

"À, không có gì tốt bằng rượu đế lửa để làm ấm cơ thể," Hermione gật đầu, hiểu ra. "Cơ mà em thấy có chút tổn thương khi anh đã phá két sắt của ba mình và còn có thuốc lá nữa, và anh không mời em tham gia cùng."

Cô đưa tay lấy chai rượu, anh không nói gì đưa nó cho cô rồi hút một hơi thuốc nữa. Loại rượu này rất ngon, cùng nhãn hiệu mà cô đã từng ăn trộm lúc trước. Cô uống ba ngụm rồi đưa lại cho anh.

Vài phút sau, anh vẫn không nói gì, vẫn không nhìn cô. Rõ ràng anh muốn ở một mình, nhưng có điều gì đó trong mắt anh nói với cô rằng đừng để anh một mình.

"Lần cuối cùng anh ngủ là khi nào vậy?" cô hỏi, và sau vài giây im lặng – khi rõ ràng là anh vẫn không chịu trả lời cô, cô nói thêm, "Vì anh trông tệ quá."

Đôi mắt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng nhìn vào mắt cô. "Hửm?" Malfoy thở ra, làn khói phả ra về phía cô. "Trông anh giống như một tên Giám Ngục máu me, mặc toàn đồ đen hả. Thứ duy nhất còn thiếu của anh là cái mũ trùm đầu hả."

Giọng anh cứng rắn và đôi mắt anh như chết, nhưng ít nhất cô cũng tìm được phản ứng từ anh. Đó là một sự khởi đầu.

Hermione hơi nghiêng người về phía anh và hít một ít khói thuốc.

Đất. Bạc hà. Giấy da tươi và khói. Nó quá độc đáo với anh, và cô ghét việc nó đã trở thành những hương vị yêu thích của cô.

"Cho em xin một điếu được không?"

Anh rít thêm một hơi nữa, rút điếu thuốc ra khỏi miệng và mời cô hút hơi thuốc cuối cùng. Cô đón lấy nó bằng những ngón tay tham lam và hít một hơi thật sâu.

"Anh đã ở ngoài này bao lâu rồi?" cô hỏi, cố gắng lôi kéo anh nói chuyện. Khi Hermione thổi khói ra khỏi miệng, cô phủi tàn thuốc ở đầu điếu thuốc.

"Một lúc rồi." Giọng nói của anh bị cắt ngắn, gần như đều đều, không có cảm giác thực sự nào đằng sau nó.

"Một lúc là bao lâu?"

"Một lúc."

Hermione gật đầu và rít thêm một hơi nữa. "Astoria có nói mấy giờ em ấy sẽ về không?"

Malfoy nghiến răng và tựa đầu vào ghế, vẫn không có tâm trạng nói chuyện. "Không."

"Anh có nghĩ nhà Carrow sẽ là mục tiêu dễ dàng tối nay không?"

"Anh không biết."

"Anh ra đây làm gì vậy?"

"Làm việc này," anh trả lời, giọng trở nên sắc bén hơn một chút, cáu kỉnh hơn một chút, sống động hơn một chút.

"Anh nói chuyện với bia mộ của Daphne à?"

"Ừ."

"Anh nói chuyện gì với cô ấy vậy?"

"Granger," anh rít lên, cuối cùng cũng nhìn cô lần nữa. "Nếu anh muốn nói cho em biết chuyện gì thì anh sẽ nói. Được chứ? Vậy nên hoặc em ngồi đó im lặng, hoặc để anh yên."

Hermione ngồi chết lặng trên ghế vài phút, nhìn ngực và lỗ mũi anh phập phồng vì tức giận, và sau một lúc dừng lại, cơn giận dữ bùng cháy trong huyết quản của cô. "Được thôi, tùy anh," cô quát khi thả điếu thuốc đã tàn xuống đất.

Cô không quan tâm anh có buồn đến mức nào, cô sẽ không để ai nói chuyện với mình như vậy, không khi cô chỉ đang cố gắng giúp đỡ. Lẽ ra cô nên ở trong phòng mình.

Cô bật dậy khỏi ghế, nhưng ngay khi cô dẫm lên điếu thuốc và quay người rời đi, một bàn tay lạnh giá đã tóm lấy cổ tay cô.

"Đợi đã!"

Đôi mắt của Hermione liếc xuống và thấy Malfoy đang nhìn chằm chằm vào cô. Anh cầm cây đũa phép trong tay và đã lặng lẽ ếm Lumos để cô có thể nhìn thấy anh. Có lẽ anh nghĩ sẽ dễ dàng lý luận hơn nếu anh có thể nhìn thấy phản ứng của cô, cô không biết, nhưng điều đó có nghĩa là cô cũng có thể nhìn thấy anh. Những vệt xanh dày đặc phá vỡ màu xám trong mắt anh, giống như những tia sét nhẹ trên bầu trời u ám.

"Anh xin lỗi," anh thì thầm, và cô cảm thấy bàn tay anh siết chặt quanh cổ tay cô như thể anh nghĩ cô sẽ bỏ chạy nếu anh không giữ chặt cô. "Anh không có ý đó, anh xin lỗi. Làm ơn, ở lại... ở lại với anh đi."

"Tại sao em phải ở lại nếu anh nói chuyện với em như thế?"

"Vì tối nay anh không muốn ở một mình."

Không hề có sự do dự trong giọng nói của anh, và có điều gì đó trong đôi mắt anh cũng như cách anh nói những lời đó... đã làm cô phải chịu thua. Dập tắt cơn giận dữ bùng lên do tâm trạng của anh

"Được rồi," cô trả lời sau một lúc. "Nhưng nếu anh nói với em như vậy lần nữa, em sẽ đi. Hiểu không?"

Malfoy gật đầu, chấp nhận các điều kiện, nhưng anh không buông cổ tay cô cho đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Hermione khoanh tay trước ngực, nhưng khi anh đưa chai rượu cho cô, một lời cầu hòa, cô giật lấy nó từ tay anh và uống một ngụm dài.

Malfoy lấy một điếu thuốc khác ra khỏi túi. Anh đốt nó bằng cây đũa phép của mình rồi dặt nó lại vào áo khoác, và rồi nguồn sáng duy nhất là điếu thuốc.

Bất chấp lời xin lỗi của anh, anh vẫn chưa sẵn sàng để nói thêm trong vài phút nữa, vì vậy họ không nói gì. Thay vào đó, họ ngồi im lặng, không nói một lời, chỉ trao đổi chai rượu và thuốc lá, ngồi cạnh nhau hút thuốc và uống rượu, đến khi chai rượu gần cạn một nửa, anh mới phá vỡ sự im lặng.

"Anh xin lỗi, Granger," anh nói. "Anh không có ý cáu kỉnh với em như thế đâu."

"Em biết," cô thở dài. "Và em cũng xin lỗi, hôm nay thật khó khăn với tất cả các anh. Em có thể tưởng tượng nó đau đớn đến mức nào."

Cô nhìn thấy Malfoy gật đầu qua khóe mắt. Cô không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng cô có thể biết anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mộ của Daphne.

Bây giờ nghe anh nói, cô không khỏi cảm thấy có lỗi với anh. Anh và Daphne có thể không cùng huyết thống nhưng họ thân thiết như chị em. Mất đi ba mẹ – đặc biệt là mẹ – đã khiến anh tổn thương vô cùng, nhưng việc mất Daphne đã hủy hoại anh và những người còn lại trong Thái ấp Malfoy.

"Daphne hẳn sẽ nghĩ việc này rất ngu ngốc, em biết không," anh đột nhiên nói.

Lông mày của Hermione nhíu lại khi cô nhìn chằm chằm vào anh qua bóng tối. "Cô ấy hẳn sẽ nghĩ việc gì là ngu ngốc cơ?"

"Việc này," anh nói, chỉ vào chính mình và sau đó là tấm bia mộ. "Cái cách mà tất cả bọn anh đều gắn bó với ngôi mộ này dù cổ không được chôn ở đây. Nếu cổ nhìn thấy bọn anh, cổ sẽ lắc đầu và nói rằng tất cả đều mất trí hết rồi. Cổ sẽ nói là "cuộc sống là dành cho người sống và mấy người đang lãng phí nó bằng cách ngồi cạnh một tảng đá chết tiệt?" Cổ sẽ nói, "Mấy người muốn tôn vinh tôi à? Vậy thì hãy đi uống cho đến khi không thể nhìn thấy rõ và nhảy trên bàn cho đến khi chân mất cảm giác đi chứ". Daph yêu cuộc sống, luôn là cuộc sống và linh hồn của mọi bữa tiệc, và cổ sẽ tát bọn anh nếu cổ nhìn thấy tất cả đều khốn khổ biết bao khi không có cổ."

Anh cười khổ một mình và lắc đầu, nhưng giọng anh không hề có chút hài hước nào.

"Cổ sẽ nghĩ thật ngớ ngẩn khi tất cả bọn anh đều say mê ngôi mộ này, nhưng thành thật mà nói, mảnh đá này là thứ duy nhất khiến từng người bọn anh cảm thấy được kết nối với cổ," anh thì thầm, đôi mắt nặng trĩu nhìn vào tấm bia trống rỗng. "Theo mang quà đến vì nó cảm thấy mình nợ cổ cả mạng sống. Blaise giữ gìn ngôi mộ và lau chùi nó hàng ngày vì đó là cách cổ sống, luôn muốn mọi thứ được sắp xếp hoàn hảo. Và Astoria tôn vinh cổ bằng những thứ vật chất. Daph yêu thích quần áo và giày dép, vì vậy Astoria đến thăm mộ cổ hàng ngày và trình diễn thời trang cho tấm bia chết tiệt này xem. Thật nực cười, nhưng tất cả đều làm những gì có thể để giữ cho cổ sống, ngay cả khi điều đó chỉ là trong đầu bọn anh thôi."

"Vậy anh làm gì?"

Anh hơi xoay ghế và mặc dù cô không thể nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn cô. "Chỉ... ngồi và nói chuyện thôi."

"Anh nói chuyện gì?"

Malfoy đưa điếu thuốc lên môi và hít một hơi. "Đôi khi anh đọc cho cổ nghe, chỉ là những trích đoạn nhỏ từ mấy cuốn sách mà anh nghĩ cổ thích hoặc những bài thơ mà anh nghĩ cổ sẽ thích." Anh dừng lại để hút thêm một hơi nữa, và khi anh thở ra một làn khói dày đặc, anh đưa điếu thuốc cho Hermione. Cô có thể thấy nét mặt anh dịu đi mỗi khi nó được chiếu sáng trong ánh sáng của điếu thuốc. "Nhưng chủ yếu là anh kể cho cổ nghe về những gì cổ bỏ lỡ. Anh cập nhật cho cổ về những gì đang diễn ra trong các nhiệm vụ, anh nói cho cổ biết bệnh tình của Astoria đang tiến triển như thế nào và Theo nhớ cổ đến mức nào, rồi anh đổ một ngụm rượu lên bia mộ rồi rời đi."

"Tại sao lại là rượu?" cô hỏi, lông mày nhíu lại đầy tò mò.

"Vì hồi trước, Theo, Daphne và anh thường đột nhập vào kho của ba anh để lấy trộm rượu." Cô nghe thấy anh cười cay đắng trong bóng tối, nhìn thấy hàm răng trắng hoàn hảo lóe lên trong ánh sáng yếu ớt mà cô có. "Bọn anh ngồi dưới bàn làm việc của ông ấy, trốn và truyền nhau chai rượu cho đến khi bọn anh bị bắt hoặc một trong ba đứa buồn nôn."

Hermione không khỏi bật cười trước hình ảnh hiện lên trong đầu mình. Cô có thể nhìn thấy khung cảnh anh vừa mô tả; Daphne, Theo và Draco, chỉ mới là thanh thiếu niên, lẻn qua các hành lang tối tăm của thái ấp, bò qua những tấm thảm đắt tiền để cố gắng lẻn vào phòng làm việc của Lucius mà không bị phát hiện, cười khúc khích như những kẻ ngốc và nhăn mũi ghê tởm với mùi uống rượu đắt tiền.

"Anh có bao giờ kể với cô ấy về em không?" cô hỏi khi đưa lại điếu thuốc cho anh. Cô vẫn chưa xong việc với nó. Cô thậm chí còn chưa hút một hơi nào, cô chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt anh một lần nữa.

"À," anh mỉm cười một chút sau khi rít thêm một hơi nữa, khóe mắt hơi nhăn lại. "Ồ, đó là chuyện giữa anh và cổ, anh e là vậy."

Hermione mỉm cười đáp lại anh, nhưng cô không chắc liệu anh có nhìn thấy được không. "Chuyện này từ đâu tới vậy?" cô hỏi. "Tại sao anh lại nói cho em biết tất cả những chuyện đó?"

Anh nhún vai và đặt điếu thuốc trở lại giữa môi mình. "Không phải chúng ta đã đồng ý từ giờ trở đi sẽ thành thật với nhau sao?"

Họ đã có ngày hôm đó trong bồn tắm, nhưng Hermione chỉ cho rằng cuộc đình chiến nho nhỏ của họ sẽ kết thúc khi bong bóng tan đi và nước tắm cuối cùng cũng nguội. Rõ ràng, theo ý kiến của anh, hiệp ước có tính ràng buộc hơn thế một chút và cô không thấy có lý do gì để tranh cãi.

"Thế thì, trên tinh thần thành thật với nhau," cô thì thầm, cho tay vào túi. "Em có một kế hoạch khác để đi tìm anh tối nay. Em mang cho anh một thứ."

Qua ánh sáng yếu ớt của điếu thuốc, cô nhìn thấy sự nghi ngờ nhảy múa trong màu xám còn sót lại trong mắt anh.

Hermione rút gói quà hình chữ nhật nhỏ ra khỏi túi và đưa cho anh. "Giáng sinh vui vẻ, Draco."

Anh lấy cây đũa phép của mình ra và ếm Lumos khi nhận món quà từ cô. Anh cố gắng hết sức để che giấu nó, nhưng cô nhìn thấy cách anh mở to mắt khi nhận món quà, và cô nghe thấy hơi thở của anh hơi nghẹn lại đoạn anh mở giấy gói màu xanh bạc ra và nhìn thấy thứ bên trong.

"Có phải đây là...?" anh hỏi, giọng anh nhỏ dần, nhìn chằm chằm vào khung tranh bằng gỗ đơn giản trên tay mình.

"Cực quang?" cô đáp, mỉm cười. "Đúng vậy. Em nghĩ nó có thể là một sự bổ sung thú vị cho những bức tranh trên tường trong phòng ngủ của anh. Em luôn muốn nhìn thấy nó. Đó là một trong những nơi đầu tiên em muốn đến khi chiến tranh kết thúc."

Ánh mắt anh liếc nhìn cô trong giây lát. "Em vẽ cái này à?"

"Ừ."

Ánh mắt anh lại hướng về bức ảnh trên tay. Anh lướt ngón tay nhẹ nhàng trên mặt kính, cái chạm của anh nhẹ như lông hồng, gần như không chạm đến, như thể anh sợ mình có thể làm vỡ tấm kính bằng bất cứ thứ gì ngoại trừ cái chạm nhẹ nhất.

"Cảm ơn em," anh thì thầm sau một lúc. "Đây là món quà chu đáo nhất mà có người từng tặng anh." Anh lại ngước lên nhìn cô. Anh nắm lấy tay cô, và giữ nó cẩn thận như khi anh lướt những ngón tay dọc theo khung kính, anh đưa bàn tay cô lên miệng và hôn vào tay cô. "Em luôn làm anh ngạc nhiên."

"Tại sao anh lại ngạc nhiên trước một hành động tử tế đơn giản như vậy?"

Anh nhếch mép rồi siết nhẹ tay cô trong tay mình. "Có lẽ là vì anh cảm thấy mình không xứng đáng với điều đó... ít nhất là từ em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store