ZingTruyen.Store

Drahar Attention

Cứ như vậy, tin đồn trên các mặt báo tuy đã giảm đi nhưng chưa có dấu hiệu dập tắt. Hôn ước với gia tộc Greengrass đang đứng trên bờ vực hủy bỏ và Draco đã phải lựa chọn việc chuyển đến Durmstrang để xóa bỏ tin đồn. Thời gian còn lại là rất ngắn ngủi, những ngày đó Draco luôn cố dành thời gian nhiều nhất cho Harry.

Lúc Harry bị dính độc dược không những dành một tình cảm lớn cho Draco, cậu ấy còn trở nên rất nhạy cảm, rất hay giận dỗi, trẻ con, lúc lại còn rất tăng động. Giống như thể loại Tình Dược ấy không những mang cho cậu tình cảm với Draco mà còn phóng đại tất cả cảm xúc của cậu.

Draco biết thế nên sẽ chiều theo cậu, biết cậu thích đồ ngọt, Draco còn dành hẳn một ngày nghỉ để đưa cậu đến làng Hogsmeade. Mua cho cậu rất nhiều bánh kẹo ở tiệm Công Tước Mật. Nhiều đến nỗi Hermione cũng đã than phiền với Draco về chứng nghiện đường trước đây của Harry. Nhưng có lẽ nhờ Draco mà Harry đã tái nghiện thành công.

Harry có rất ít đồ mới, tuy cha mẹ để lại cho cậu nhiều của cải nhưng Harry lại không hề biết sửa soạn cho mình. Tủ đồ của cậu ở Gryffindor đa số là quần áo rẻ tiền ở thế giới Muggle hoặc đồ do bà Weasley tặng. Draco đã mua cả một tủ đồ mới đủ cho cậu mặc cả năm với đủ loại màu sắc và kiểu dáng.

Draco thậm chí còn tính mua quà sinh nhật, quà cho lễ Giáng Sinh, lễ Tình Nhân và lễ Tạ Ơn vì cậu biết mình sẽ không ở đây năm nay để tặng chúng nên cậu sẽ tặng một thể. May mà có Pansy và Blaise ngăn lại, nhất là Blaise vì phòng chung của họ đã bị chất đầy những món đồ mà Draco sắm sửa cho Harry đến nỗi chắn cả lối ra vào nhà vệ sinh.

Draco dường như muốn mua tất cả mọi món quà và làm tất cả mọi thứ mà cậu ấy chưa làm với Harry trong vỏn vẹn một tuần còn lại. Chắc đó là cách thể hiện tình yêu tốt nhất mà cậu ta học được từ cha mình.

Cậu không muốn lãng phí giây phút nào bên Harry, những giây phút ngắn ngủi mà Harry yêu cậu, khi Harry nhìn thấy cậu.

Draco nghĩ nếu mình đã làm đủ chuyện cùng Harry, đã mua đủ quà cho Harry thì cậu sẽ hài lòng và thỏa mãn được trái tim mình. Nhưng dường như điều đó là không thể, càng ở cùng Harry, nhìn Harry, cậu càng cảm thấy không thể nào đủ.

Đó là lúc Draco đặt ra cho mình một câu hỏi.

Liệu sẽ ra sao nếu Harry không bao giờ giải được Tình Dược?

Lúc đó Draco sẽ không phải lo lắng việc đi hay ở, cậu chắc chắn sẽ luôn chọn Harry nếu cậu ấy yêu mình. Hôn ước cái mẹ gì cũng không cần thiết, Malfoy là ai chứ? Nếu không có hôn ước quái quỷ đó thì gia tộc của cậu vẫn sẽ tìm được cách khác.

Ngược lại nếu Harry giải dược, có nghĩa là Draco chẳng còn lí do gì để ở lại. Draco đủ khôn ngoan để chọn việc có lợi hơn, nếu ở lại và bị vứt bỏ lần nữa thì việc kết hôn để mang lại lợi ích cho gia tộc rõ ràng là có ích hơn. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, có thể là đến cuối đời Draco cũng không biết hạnh phúc là gì nữa.

Dần dần, lựa chọn giữa việc đi hay ở lại trở thành giải dược hay không giải dược cho Harry. Nó thật sự là một cuộc đấu tranh nội tâm lớn với Draco.

" Dray, cậu đang nghĩ gì vậy? "

Harry nhìn cậu thẫn thờ, thời hạn một tuần đã trôi đi năm ngày. Hôm nay là một ngày nắng nhẹ, Harry muốn ra bờ hồ Đen để ngắm cảnh và Draco đã chiều ý cậu ấy. Ở đây họ có thể thoải mái thể hiện tình cảm mà không ai có thể chụp ảnh và đăng tin đồn.

Trải một tấm thảm dã ngoại, Draco thả lỏng nằm trên đùi Harry trong khi cậu ấy thì dựa lưng lên gốc cây và ngắm bờ hồ.

" Tôi đang nghĩ, giá gì cậu có thể yêu tôi mãi thì tốt biết mấy. "

" Tôi sẽ mà Dray. "

Draco nhẹ véo chóp mũi Harry. " Không đâu, cậu sẽ không. Đó là lí do tôi ước rằng như vậy, có ích kỷ không nếu tôi để cậu khờ khạo như này mãi? "

Harry thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó dù cho nhìn cậu có hơi buồn cười khi nghiêm túc.

" Tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ mình sẽ luôn yêu cậu và không điều gì có thể thay đổi nó. "

Draco chẳng mấy ngạc nhiên, tất nhiên cậu ấy sẽ nói vậy rồi.

" Ừ, tôi biết rồi. Có tốt không nếu tôi nhờ cậu gọt giùm tôi quả táo? "

Harry vui vẻ lấy quả táo và dao ở trong giỏ đồ ăn cắm trại của họ, cẩn thận gọt táo cho Draco.

Lúc này Draco đã ngồi lên và tựa người bên phía khác của tấm thảm. Nhìn Harry bây giờ thậm chí còn không nhớ được cách sử dụng bùa gọt vỏ trái cây, cậu không thể nào vui vẻ nổi.

Phải, thứ Tình Dược biến chất ấy không những khiến tâm trí Harry nghĩ rằng cậu ấy yêu cậu mà còn kéo những nhận thức cơ bản của cậu ấy xuống. Harry sẽ ngày một trẻ con, ngày một ỷ lại, ngày một quên đi cách sử dụng phép thuật và rồi sẽ có lúc cậu ấy mất hết tất cả năng lực phép thuật và ký ức của mình. Tới lúc đó, Harry Potter sẽ trở thành một con người bình thường, khờ khạo, yếu đuối và lẽ sống của cậu ấy chỉ là yêu Draco Malfoy.

Nói cách khác, tình yêu của cậu ấy dành cho Draco nhờ Tình Dược đang hủy hoại cậu ấy.

Mình đang hủy hoại cậu ấy.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa, Harry sẽ mãi mãi thuộc về cậu, mãi mãi không thể sống thiếu cậu theo nghĩa đen. Thứ Tình Dược ấy sẽ giết chết cậu ấy nếu cậu ấy rời xa Draco.

Khó mà phủ nhận, một phần Tử Thần Thực Tử còn xót lại trong người Vương tử Malfoy có vẻ cảm thấy thích thú khi nghĩ đến viễn cảnh đó.

" Đây, Dray, táo của cậu. "

Harry dù không dùng phép thuật nhưng đã cẩn thận gọt quả táo một cách hoàn hảo đưa cho Draco. Cậu ta trông thật sự hạnh phúc khi làm Draco hài lòng. Thực chất Draco ít khi nhờ cậu ấy làm gì, luôn muốn chiều chuộng cậu ấy nên khi giúp được Draco một chuyện nhỏ nhặt thôi cũng khiến Cậu Bé Vàng cười tít mắt vì hạnh phúc.

"....."

" Dray? "

Nhìn thấy nụ cười ấy, Draco như bị được đánh cho tỉnh.

Sao lại có suy nghĩ đó với Harry, Malfoy mày thật ích kỷ, một tên ích kỷ xấu xa đáng chết.

" Xin lỗi Harry..."

" Sao? Có gì đâu chứ, chỉ là một quả táo thôi mà. Nè, đừng suy nghĩ nữa, ăn táo đi Dray. "

Harry nói rồi ghim một miếng táo lên đưa cho cậu. Cậu nhận lấy nó, cắn một miếng. Vị rất ngọt nhưng khi nuốt xuống lại chỉ cảm thấy đắng chát, cay xè nơi cuống họng.

" Cảm ơn Harry. "

Đây có thể là những miếng táo cuối cùng mà cậu ấy cắt cho cậu, Draco vẫn là chọn sẽ rời đi.

Không thể vì lòng tham ngu xuẩn mà hủy hoại cậu ấy, Draco không thể làm điều đó được.

....

Tối đó, tất cả đồ đạc của Draco đã được đóng gói lại. Thậm chí Harry cũng không hề hay biết mà giúp cậu dọn đồ.

Pansy, người không kiềm nổi nước mắt chỉ có thể đứng một góc mà nhìn bạn mình từ xa trong khi Blaise thì bình tĩnh hơn, cậu giúp Draco đóng gói sách.

" Ôi Dray, làm ơn đi, cậu cứ thế mà đi sao? Trời ạ tôi thề sẽ giết tụi nhà báo và bất cứ đứa nào trong trường này dám tuồng tin ra ngoài, cứ chờ cho tới khi tôi tìm ra nó! " Pansy gạt lấy nước mắt và bắt đầu tức giận.

" Vô ích thôi Pansy, đây là lựa chọn của tôi. Tôi không hối hận về nó. "

" Cậu không hối hận, giỡn hả? Bảy năm, chúng ta đã ở đây bảy năm! Nếu biết trước sẽ thế này thì tôi sẽ không nghe lời Blaise mà làm mai cậu lại với Harry Potter chết tiệt! "

" Tôi nói thôi đi Parkinson, Harry không có lỗi gì hết! "

Pansy giận dữ lườm người bạn thân, rồi lại hướng ánh nhìn lửa đạn vào Harry, người đang không biết có chuyện gì xảy ra mà sắp xếp quần áo Draco vào vali của cậu ấy.

" Tránh ra đồ ngu ngốc, ngay cả phép xếp gọn quần áo còn không biết thì giúp được cái tích sự gì!! " Cô nàng quát vào mặt Harry rồi hất vai cậu để tung cửa ra ngoài.

" Này Pansy! " Blaise gọi theo nhưng vô dụng, cô nàng đã đi mất.

Draco tiến lại kiểm tra Harry, xác nhận cậu không bị sao thì cũng chỉ biết bất lực thở dài, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

" Đừng giận cậu ta, Draco. Tính cậu ta là vậy mà, cậu ấy không có ý đó đâu. Coi như tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi Harry. "

" Không cần Blaise, tôi biết mà. Tôi không giận cậu ta, cậu ta không muốn giúp cũng được. Bây giờ có lẽ tôi nên đưa Harry đến chỗ Snape để giải dược, ông ấy đang chờ. Cậu giúp tôi thu dọn phần còn lại nhé? "

Blaise thở dài gật đầu với người bạn.

" Cảm ơn. "

...

Draco cố tỏ ra vui vẻ để che đi sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống để nắm tay Harry đến bệnh xá và nói dối rằng họ sắp có một chuyến đi chơi đêm để làm Harry thôi lo lắng.

Đến phòng, Snape, bà Pomfrey đã đợi sẵn. Có cả Hermione và Ron cũng được gọi đến để chăm sóc cho Harry sau khi hồi phục.

" Cái gì thế Dray, sao họ tụ tập đông vậy? Sao ta lại ở bệnh xá? "

Draco dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu lần cuối. " Họ sẽ đi chơi cùng chúng ta, nhưng trước tiên cậu phải nghe lời thầy Snape đã. Hiểu chứ? "

" Được chứ, miễn là được đi với cậu Dray! "

" Ừm. "

Harry nằm trên giường theo lời Draco nói. Snape lấy đũa vẽ một bùa kiểm tra tổng quát trên người cậu.

" Tệ thật, năng lượng phép thuật của nó đang dần yếu đi. Có vẻ ta nợ Lucius một lời cảm ơn...Sao cũng được, nó sẽ hơi khó chịu vì đây không phải thuốc bình thường, ráng chịu nhé Potter. "

" Chờ đã..." Draco bỗng lên tiếng.

Snape nhìn cậu con trai đỡ đầu khó hiểu. " Hối hận rồi? Ta hiểu nếu cậu không muốn từ bỏ tình yêu thằng bé dành cho cậu nhưng ta nói trước, cứu thằng bé là trách nhiệm của ta. "

" Không, tôi không hối hận. Chỉ là hãy để tôi an ủi cậu ấy lần cuối, cậu ấy có vẻ sợ. "

Snape không nói gì, chầm chậm lùi lại và buông đũa xuống nhường chỗ cho Draco tiếng lại gần Harry. Ron và Hermione tuy rất lo lắng cho Harry nhưng cũng bình tĩnh mà cho Draco chút thời gian để tạm biệt lần cuối.

Draco ở bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry. Cậu ấy như cảm nhận được sự kì lạ của mọi người, bàn tay vội nắm chặt tay Draco sợ hãi.

" Dray,... tôi sợ lắm, họ tính làm gì vậy? Cậu tính đi đâu vậy?! Đừng bỏ tôi! "

Draco cắn răng không biết nói gì, cậu cố nuốt xuống lời đau buồn. Cậu nở một nụ cười xoa dịu mà hôn lên tay Harry khiến cậu an tâm hơn mà buông lỏng ra.

" Tôi không đi đâu cả, tôi mãi ở đây với em. Vậy nên, đừng sợ nữa. Nhé? "

Harry lưỡng lự đôi chút nhưng vẫn bị Draco làm cho siêu lòng mà nghe lời buông tay ra. Bấy giờ cậu mới ngoan ngoãn nằm yên trên giường bệnh.

" Được rồi, còn lại giao cho cha, cha đỡ đầu..."

Snape gật đầu, ánh mắt ông dường như mềm mại hơn mọi khi. Ông cẩn thận cho Harry uống một lọ thuốc màu ngọc bích. Sau khi uống xong, Harry bỗng co giật và đổ mồ hôi, để ngăn cho cậu không tự ngã xuống giường, Snape đặt lên Harry một bùa lơ lửng và giữ cậu trong không trung.

Hermione lo lắng ôm Ron khi cậu ấy không ngừng an ủi cô rằng Harry sẽ ổn.

" Nó sẽ kết thúc sớm thôi, Harry sẽ phải chịu điều này để khôi phục phép thuật bị mất trong người nó. Bây giờ trò có thể đi rồi Draco, ta nghĩ cha mẹ cậu đang đứng đợi ở dưới cổng. Đừng lo, Harry rồi sẽ ổn thôi. "

Draco nắm chặt nắm tay đến tím tái. Môi cậu mím chặt như muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời. Phải mất một lúc cậu mới có can đảm quay đi, khi không nhìn thấy Harry cậu mới có thể cất lên vài lời yếu ớt.

" Làm ơn, hãy chăm sóc em ấy..."

Nói rồi cậu đi từng bước chắc chắn ra khỏi bệnh xá. Đóng cánh cửa ấy lại, Draco như người mất hồn đi từng bước trên hành lang hướng về ký túc xá Slytherin. Nhưng chỉ vừa đến gần đó, Blaise đã đem tất cả hành lý của cậu ra giúp và đợi để tiễn người bạn.

" Cảm ơn, Zabini. "

" Không có chi, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, coi như tôi làm gia tinh cho cậu một lần để trả ơn. "

Draco cười nhẹ vì câu đùa nhạt nhẽo của người bạn thân, ánh mắt cậu vẫn luôn quan sát tìm kiếm.

" Parkinson không ra tiễn tôi à? Cậu ta giận cũng dai đấy. "

" Chịu thôi, tôi đã thuyết phục nhưng cậu ấy không chịu nghe. Coi như tôi tiễn cậu kiêm luôn phần cậu ta vậy. "

Blaise tiếc nuối ôm người bạn thân cái ôm từ biệt. Trước khi Draco thật sự đi, cậu chàng còn lấy ra một món quà để tặng người bạn.

" Nhẫn bạc? Chà, nói thật là tôi đã nghĩ cậu sẽ tặng một món đắc đỏ hơn, kiểu như một con rồng hay thứ gì đại loại vậy. " Draco trêu chọc cậu bạn.

" Im đi, cậu đòi hỏi gì với một món quà đột ngột chuẩn bị trong một tuần. Tên khốn, nếu muốn tôi sẽ tặng một con rồng làm quà cưới cho cậu. Với điều kiện cậu phải mời tôi làm phù rể!  "

" Nghe có vẻ lời. Ok, tôi sẽ đợi con rồng của cậu. "

Draco đáp lại những lời đùa giỡn của Blaise bằng một nụ cười nhếch mép thương hiệu và một cái vẫy tay tiếc nuối.

Dần dần, hình dáng cao gầy trong bộ vest đen biến mất sau những dãy hành lang dài của Hogwarts. Nếu nhìn từ cửa sổ, có thể thấy cậu đi ra khỏi cửa chính. Chỉ có số ít Slytherin biết được cậu sẽ chuyển trường, họ tò mò đứng ở trên cao để quan sát.

Khi Draco đi thẳng ra cổng trường, có một con gia tinh đột nhiên xuất hiện giúp cậu kéo vali ra khỏi cổng. Ở đó, Lucius và Narcissa đã đứng đợi sẵn. Đến chỗ cha mẹ, Draco lặng lẽ quay đầu lại lần cuối sau đó trong tít tắc, họ biến mất. Gia đình Malfoy đã độn thổ đi và ai cũng chắc chắn rằng Draco thật sự đã chuyển trường mà không còn học ở Hogwarts nữa.

Mọi thứ, dường như đã về lại trật tự mà nó vốn có.

....

Sáng hôm sau, như mọi hôm, các nhà tập họp về Sảnh để ăn sáng. Gryffindor và Hufflepuff vẫn náo nhiệt và ồn ào như mọi khi. Ravenclaw thì luôn yên bình vừa thưởng thức bữa sáng vừa đọc những cuốn sách. Slytherin khá im ắng hơn mọi khi nhưng dường như họ cũng không có vấn đề gì.

Bộ ba giác Vàng thì đang ở bệnh xá. Ron và Hermione đã ở đây cả đêm để canh chừng Harry. Sau khi quá trình giải dược kết thúc thì Harry cũng rơi vào hôn mê và có dấu hiệu phát sốt nhẹ. Họ đã thay phiên nhau thức cả đêm để chăm sóc cho cậu bạn dù cho bà Pomfrey đã nói họ có thể về.

" Phải làm sao đây? Harry không giống như sắp tỉnh, cậu ấy đã bất tỉnh cả đêm rồi Ron. " Hermione lo lắng.

" Đừng lo, mình sẽ gọi bà Pomfrey xem lại cho cậu ấy. "

Bà Pomfrey nhanh chóng nghe nhịp tim, khám tổng quát cho Harry và nhanh chóng kết luận.

" Thằng bé không sao, nhưng có vẻ nó không muốn tỉnh lại.... Có lẽ do cơ thể suy nhược phép thuật. Không cần lo, triệu chứng này là bình thường, ta đã điều trị cho nhiều phù thủy bị hao tổn sức mạnh rồi. Thằng bé sẽ tỉnh lại sớm thôi. "

Ron và Hermione thở phào nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho người bạn.

" Chúng cháu sẽ ở đây đợi cậu ấy tỉnh. " Ron nói.

" Ta e là không thể, nếu không được giáo viên cho phép thì các trò đang trốn tiết, nó không tốt chút nào. Vì các trò đã thức cả đêm rồi nên ta sẽ xin cho các trò vài tiết đầu giờ để về nghỉ ngơi một chút. Giờ thì về đi, Harry sẽ do ta chăm sóc. "

Bị nữ y tá già đẩy ra ngoài, Hermione và Ron cũng không làm được gì khác. Bấy giờ, Ron mới chợt nhớ tới điều gì đó.

" Này Mione, bồ nghĩ giờ này Malfoy đã đi chưa? Nếu Harry tỉnh dậy bây giờ và tìm cậu ta thì vẫn kịp chứ ? Mình chỉ hỏi vậy thôi chứ mình không mong Harry sẽ đuổi theo nó đâu! Mình chỉ nghĩ nếu lỡ như thôi... "

Hermione hiểu " lỡ như " của Ron là gì, cô cũng mong là vậy nhưng hiện thực lại nói ngược lại. Cô thở dài, nuối tiếc lắc đầu.

" Không đâu Ron, chuyến tàu sớm nhất đến Bulgary có lẽ bắt đầu từ lúc nửa đêm và bây giờ đã hơn 9 giờ sáng rồi. Có khi bây giờ cậu ta đã ở bên kia biên giới. "

______________________________________

Không ai cả:
Me: Viết xong đọc lại thấy buồn quá suýt khóc 🥲🥲


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store