12. Át chủ bài
Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng đến ngày của trận chiến giữa Vương quốc khoa học và phe của Tsukasa....Tsukasa lặng người khi nhìn thấy chiếc điện thoại cũ kỹ được chôn kỹ dưới lớp đất — chứng cứ rõ ràng nhất về kế hoạch mà Senku và Vương quốc Khoa học đã âm thầm thực hiện bấy lâu. Những mảnh ký ức nhanh chóng hiện về trong đầu anh: những lần Taiju và Yuzuriha giả vờ ngây thơ, những dấu hiệu nhỏ mà anh đã ngờ ngợ nhưng chưa bao giờ muốn xác nhận... cho đến giờ phút này.Anh siết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt sắc lạnh nhưng thấp thoáng nét lo âu hiếm hoi. Hyoga ở phía sau bước lại gần, nhíu mày nhìn thấy vật trong tay Tsukasa.— "Chiếc điện thoại... Đây là cách bọn họ liên lạc với nhau sao?"Tsukasa không trả lời ngay. Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn về phía xa xa — hướng căn cứ nơi Yoruha đang làm việc suốt nhiều ngày qua.— "Không xong rồi..." — anh nói khẽ, gần như chỉ là tiếng thở.Hyoga nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn hỏi điều gì đó, nhưng rồi anh cũng nhận ra vẻ bất ổn đang dần hiện lên trên gương mặt Tsukasa.— "Anh lo cho cậu ta sao?" — Hyoga hỏi, nửa giọng như trêu chọc nhưng không giấu được chút nghiêm túc.Tsukasa đứng lên, phủi lớp đất bám trên tay mình, gương mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết.— "Ngay từ đầu, tôi đã biết bọn họ sẽ ra tay trong hôm nay. Nhưng tôi không nghĩ... bọn chúng sẽ chọn đúng nơi mà Yoruha đang làm việc."Anh quay sang Hyoga, ánh mắt đanh lại.— "Cậu ấy là người duy nhất có thể điều chế thuốc và là người duy nhất tôi tin tưởng giao cho công việc ấy. Nếu cậu ấy bị thương... hoặc tệ hơn..."Giọng Tsukasa chùng xuống.— "Không được để chuyện đó xảy ra."Anh không chờ thêm phút giây nào nữa, liền quay người, sải bước mạnh mẽ về phía căn cứ. Hyoga nhìn theo, khẽ nhếch môi một cách lạ lùng, rồi cũng lập tức đi theo sau.Bầu không khí trở nên ngột ngạt, bởi không chỉ là khói súng của cuộc chiến sắp diễn ra... mà còn là mối nguy không tên đang dần kéo đến nơi mà một người vô cùng quan trọng đối với Tsukasa — Yoruha — đang ở đó, không hề hay biết về hiểm họa đang ập đến.Và trận chiến giữa lý tưởng và cảm xúc, giữa khoa học và bản năng sinh tồn... đang bắt đầu.
Khung cảnh tại khu vực hang động trở nên hỗn loạn trong tích tắc khi chiếc khỉ đột nước — cỗ xe tấn công di động của Vương quốc Khoa học — rầm rập tiến vào như một cơn bão thép. Bánh xe lăn trên mặt đất gồ ghề, nước bắn tung tóe, và mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó. Những người canh gác bên phe Tsukasa nhìn nhau kinh hoàng khi thấy các cạm bẫy họ đặt ra không thể làm xước được dù chỉ một mảnh nhỏ của cỗ xe.
— "Không thể nào... Không có vết trầy nào hết?" — một người canh gác thốt lên trong sự bàng hoàng.Lớp giáp đặc biệt được làm từ tấm tre nén kết hợp với vỏ xe hơi cũ tái chế mà Senku tìm ra công thức đã phát huy tối đa tác dụng. Trong khi bên ngoài là sự bất ngờ và hỗn loạn, bên trong xe, Chrome và Gen đang điều phối lực lượng một cách cẩn thận.— "Cứ theo đúng kế hoạch. Không được làm ai bị thương." — Gen nhấn mạnh, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần cương quyết.Ở phía Kohaku, cô dẫn đầu một nhóm nhỏ tấn công từ bên hông. Với tốc độ và sức mạnh vượt trội, cô nhanh chóng khống chế từng người mà không để ai phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Đòn tấn công của cô chỉ đủ khiến đối phương bất tỉnh — tuyệt đối không mang tính sát thương.Sau khi đánh bại lớp phòng thủ đầu tiên, nhóm của Taiju và Nikki cũng tiến vào hỗ trợ. Mỗi người đều được dặn dò kỹ: "Chiến đấu không phải để giết, mà để mở đường đến tương lai."Một lúc sau, mọi kháng cự dường như đã tan rã. Các thành viên bảo vệ hang động lần lượt bị vô hiệu hóa, tất cả đều được cẩn thận cột lại hoặc đưa sang một góc an toàn — không ai bị thương nặng, không ai phải đổ máu. Một chiến thắng không đẫm máu đúng như lý tưởng của Senku.Senku từ phía sau tiến vào, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường giờ đã lặng yên. Anh khẽ gật đầu.— "Không thương vong. Tốt lắm. Giờ thì đến bước tiếp theo."Anh ngước lên nhìn về phía sâu bên trong hang động -nơi quyết định thành bại của cả hai phe.Cuộc chơi vẫn còn tiếp tục.Senku bước chậm rãi vào căn phòng sâu nhất của hang động, ánh mắt anh đảo một vòng quanh không gian trước mặt và... ngay lập tức khựng lại.Trên những chiếc kệ đá thô sơ, các lọ thí nghiệm bằng thủy tinh được sắp xếp ngay ngắn, từng nhánh thảo dược phơi khô treo trên dây, vài bộ dụng cụ chưng cất thủ công vẫn còn nóng bốc khói nhẹ. Nhưng thứ khiến Senku không thể rời mắt chính là những chiếc lọ chứa dung dịch màu cam nhạt — nước hồi sinh.— "Chuyện quái gì đây...?" — Senku khẽ thốt, giọng đầy kinh ngạc.Anh bước nhanh lại gần một chiếc bàn đá. Ở đó, hàng loạt quyển sổ tay tự chế nằm xếp chồng lên nhau. Mở ra một quyển, anh nhìn thấy những công thức hóa học được viết bằng nét chữ chỉn chu, cẩn thận, đầy lý tính. Không chỉ ghi lại phương pháp điều chế nước hồi sinh, còn có cả những ghi chú chi tiết về phản ứng, cách cân chỉnh tỷ lệ, thậm chí có cả bản vẽ của những phiên bản thiết bị chưng cất khác nhau.— "...Làm được từng này, trong hoàn cảnh này..." — Senku lẩm bẩm, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.Đúng lúc đó, Chrome từ phía sau bước vào, vẻ mặt hớt hải.— "Này Senku! Cậu sao vậy? Tôi tưởng cậu bị gì—"Anh dừng lại khi ánh mắt chạm đến những chiếc lọ, những thảo dược, và quyển sổ...— "...Không thể nào..." — Chrome tiến lại, rút một lọ nước hồi sinh lên nhìn dưới ánh sáng. — "Cái này... tinh khiết hơn cả công thức của chúng ta dùng axit nitric từ phân dơi..."Senku siết nhẹ tay thành nắm đấm, nghiến răng.— "Chỉ có một người... chỉ một người ở phe Tsukasa có thể tạo ra mấy thứ này..."
— "Người đó... không phải chỉ là gián điệp. Người đó... là một nhà hóa học thực thụ."Cả hai nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, cả Senku lẫn Chrome đều nhận ra: Vương quốc Khoa Học không phải phe duy nhất sở hữu tri thức của thời đại cũ nữa.— "Tên đó... là ai?" — Chrome khẽ hỏi, mắt nhìn quanh.Kohaku từ ngoài chạy vào sau khi đảm bảo khu vực đã an toàn. Khi cô nhìn thấy Senku và Chrome đang đứng chôn chân giữa căn phòng đầy các dụng cụ khoa học, ánh mắt cô cũng trở nên cảnh giác.
— "Senku? Có chuyện gì vậy? Nhìn mặt cậu như vừa thấy người từ thời hiện đại vậy..."Cô liếc xung quanh, tiến lại gần một chiếc lọ đựng thảo dược.— "Thứ này... không phải những thứ bình thường mà chúng ta hay dùng để chữa bệnh. Mùi của nó... rất lạ."Gen cũng bước vào ngay sau đó, dáng vẻ uể oải thường ngày của cậu lập tức biến mất khi nhìn thấy toàn cảnh căn phòng.— "Ôi chao~ đây đúng là một phòng thí nghiệm mini giữa lòng thời kỳ đồ đá... Không phải chúng ta là phe duy nhất có thể làm được mấy trò hoá học phức tạp sao?"Anh nghiêng đầu, nhấc một quyển sổ tay lên, đọc lướt một vài dòng công thức và lẩm bẩm:— "Hmm... ghi chú rõ ràng, nét chữ đẹp, thậm chí còn vẽ sơ đồ phản ứng... Đúng chất của một người nghiêm túc trong khoa học đấy."— "Cậu có biết ai đã làm ra mấy thứ này không, Senku?"Senku im lặng trong giây lát, rồi anh trả lời bằng giọng nghiêm túc, mắt vẫn dán vào lọ nước hồi sinh trên tay:— "Không chỉ là một nhà hóa học. Mà còn là người biết cách sinh tồn, làm việc, và... giấu mình cực kỳ giỏi. Tụi mình có thể đã để lọt một 'Senku thứ hai' trong đội hình của kẻ thù."Khi mọi người vẫn còn đang đứng giữa căn phòng đầy những bí ẩn — những lọ nước hồi sinh, các công thức hóa học phức tạp và dụng cụ thí nghiệm tinh xảo — thì bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.Kohaku nheo mắt, đôi tai nhạy bén của cô lập tức bắt được một âm thanh lạ từ phía trên.— "...Mọi người, im lặng. Có ai đó đang ở gần đây."Tất cả lập tức thủ thế.Két—
Âm thanh nhẹ như dao cứa vào đá vang lên từ trên vách. Trên cao, lấp ló một dáng người lạ khoác chiếc áo choàng trắng dài, phần tay áo rủ xuống, che đi toàn bộ dáng người. Khuôn mặt hắn bị che kín bởi chiếc mặt nạ cáo sơn đỏ trắng — nửa cười nửa khóc.Ngay khoảnh khắc Kohaku ngước nhìn, bóng người đó đã nhảy xuống không một tiếng động — nhanh như chớp.Phập!
Một đòn tấn công thẳng về phía Senku.Kohaku lập tức phản ứng, rút kiếm chặn đòn, tiếng thép chạm nhau vang lên đầy chói tai.— "Là ai?!"Gen lùi lại, tim đập mạnh:
— "Trời ạ, đúng là phong cách vào sân khấu của một nhân vật chính diện hoặc phản diện... tuỳ tâm trạng!"Chrome thốt lên:
— "Cậu ta... không phải người thường!"Cả căn phòng chìm trong sự hỗn loạn ngắn ngủi.Kohaku gằn giọng, trừng mắt nhìn đối phương:
— "Ngươi là ai? Là người đã tạo ra những thứ này?"Nhưng người đeo mặt nạ chỉ im lặng. Gió lùa nhẹ làm vạt áo choàng tung bay, phản chiếu ánh sáng từ những lọ nước hồi sinh trên kệ.Người đeo mặt nạ không nói thêm gì nữa. Anh ta chỉ cầm một con dao sắc bén từ trong ống tay áo và nhanh chóng lao về phía Senku. Mắt anh ta đầy quyết tâm, tay vung dao với tốc độ cực nhanh."Chíu!"
Con dao sắc bén lướt qua, cắt không khí vèo một tiếng trước mặt Senku.Senku hốt hoảng né sang một bên, bàn tay vung lên vội vã, suýt chút nữa là dao đã cắt vào người anh. Cơ thể anh lảo đảo, nhưng không hề mất thăng bằng, lập tức đứng vững.— "Cậu là ai?!" — Senku gầm lên, mắt mở to với sự bất ngờ và cảnh giác.Kohaku nhanh chóng lao vào, nhảy một cú chéo qua người Senku và chắn đường tấn công của đối phương.— "Người này không phải kẻ tầm thường đâu! Cẩn thận đấy!"Người đeo mặt nạ vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng lao vào một đòn mới, nhanh chóng và chính xác như một bóng ma. Con dao trong tay anh ta ánh lên những tia sáng sắc lẹm, chuẩn bị đâm vào người Senku lần nữa.Gen từ phía sau gọi lớn, giọng đầy lo lắng:
— "Cẩn thận đấy, Senku! Hắn không phải là đối thủ dễ dàng đâu!"Senku khẽ nhếch môi, nhắm mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, suy nghĩ tính toán. Anh biết rằng nếu cứ để tên này tấn công liên tục, không chỉ mình anh mà cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm.Nhưng không đợi lâu, Kohaku lại lao vào, tấn công đối phương bằng một đòn chém mạnh mẽ vào tay cầm dao của hắn. Người đeo mặt nạ đột ngột nghiêng người tránh, làm cho lưỡi kiếm của Kohaku chỉ lướt qua vạt áo của anh ta. Hắn không hề bị thương, nhưng cú tấn công ấy buộc hắn phải lùi lại một bước.- "Được rồi, nếu cậu muốn thử, tôi sẽ không đứng im cho cậu làm thế đâu!" — Kohaku nở nụ cười chiến thắng, lưỡi kiếm giơ lên cao, chuẩn bị cho một đòn tiếp theo.Kohaku không hề nao núng khi thấy đối thủ né được đòn tấn công đầu tiên. Cô lao vào một lần nữa, quyết tâm không để mình bị hạ gục. Mắt cô sáng lên, quyết đoán.— "Đừng mong tôi dễ dàng chịu thua!" — Cô quát, rồi tung cú chém mạnh mẽ vào người đeo mặt nạ.Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta nhanh chóng nghiêng người tránh, để lại một làn sóng không khí vút qua. Khi Kohaku chưa kịp phản ứng, người đeo mặt nạ đã vung một cú đấm vào bụng cô, khiến cô đau đớn ngã xuống đất, ho sặc sụa.- "Tốc độ của cậu..." — Kohaku lẩm bẩm, hơi choáng váng, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy, xông vào tấn công tiếp.Tuy nhiên, người đeo mặt nạ vẫn không hề mất bình tĩnh, chỉ lặng lẽ di chuyển như một bóng ma, tránh hết tất cả các đòn tấn công của cô.- "Không thể tin được!" — Kohaku thở hổn hển, nhận thấy rằng đối thủ này cực kỳ đáng gờm. Mỗi đòn tấn công của cô đều bị đối phương dễ dàng né tránh và đáp trả một cách đầy chính xác. Những cú đấm và đá của anh ta không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, khiến cô cảm thấy như đang đấu với một cỗ máy chiến đấu.Bằng một động tác nhanh như chớp, người đeo mặt nạ dùng cùi chỏ đánh vào vai cô, làm cô ngã quỵ xuống đất một lần nữa. Kohaku hổn hển, đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng lên.— "Chắc chắn tôi sẽ không thua đâu!" — Kohaku cắn răng, dù rất mệt nhưng vẫn đứng vững, quyết không bỏ cuộc.Senku và Gen từ phía sau nhìn thấy cảnh này, bối rối và lo lắng.Gen thì không thể không lên tiếng:
— "Kohaku, cẩn thận! Hắn ta không phải là đối thủ bình thường đâu!"Senku, mắt híp lại, nhíu mày nhìn người đeo mặt nạ, đầu óc nhanh chóng phân tích tình hình. Cuối cùng, anh quay sang Gen:— "Tôi có cảm giác chúng ta đang gặp phải một người rất quen thuộc. Cậu thấy cách hắn chiến đấu không? Từng động tác, từng cú đấm đều quá chính xác. Không phải là một người thường đâu."Kohaku dường như không nghe thấy lời cảnh báo, vẫn tiếp tục tấn công, mặc dù càng ngày càng kiệt sức. Cô không thể để mình thất bại ở đây.Tuy nhiên, sau một loạt động tác né tránh, người đeo mặt nạ bỗng nhiên khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng áp sát cô, dùng một cú đòn vào ngay cổ khiến cô không kịp phản ứng, và ngã xuống đất.— "Thật đáng tiếc. Nhưng tôi không muốn làm hại các bạn..." — Giọng anh ta đều đều, lạnh lùng.Senku mắt mở to, không thể tin vào tai mình khi nghe giọng nói ấm áp, dịu dàng từ người đeo mặt nạ.— "Rất lâu rồi mới được gặp cậu lại, Ishigami Senku~" — Giọng nói ấy mang một âm hưởng quen thuộc mà anh không thể nào quên.Senku giật mình, ánh mắt chợt hoang mang. Anh nhìn vào người đeo mặt nạ, cảm giác dâng lên trong anh là sự hoang mang tột độ. "Không thể nào..." — Anh thầm nghĩ, "Đây... là giọng của cậu ấy, không thể nhầm được!"— "Anh là ai?! Tại sao anh lại có thể giả giọng của cậu ấy?!" — Senku hỏi, giọng đầy căng thẳng và hoài nghi.Người đeo mặt nạ khẽ cười nhẹ, gỡ bỏ chiếc mặt nạ. Mái tóc trắng xóa, đôi mắt xanh dương sáng và nụ cười quen thuộc hiện lên khiến Senku không thể nào tin vào mắt mình.— "Cậu không nhận ra sao?" — Người đó mỉm cười, giọng nói ấm áp hơn trước, nhưng cũng đầy sự ẩn ý. — "Đúng, tôi là cậu ấy... nhưng không phải là người cậu tưởng đâu."Senku mở to mắt, cảm giác như thời gian đã dừng lại. Anh không thể tin vào những gì mình đang thấy. "Không thể nào..."Bước ra khỏi bóng tối, người đó tựa như một hình ảnh cũ, nhưng lại rất khác. Một chút gì đó quen thuộc nhưng lại đầy bí ẩn. Anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Senku, như thể mọi thứ đã được định sẵn từ lâu.— "Tôi không phải là người mà cậu nghĩ. Và cũng không phải là kẻ cậu từng biết." — Anh ta nhìn Senku, đôi mắt đầy sự đau đớn, như thể chất giọng ấy không chỉ là một cái mặt nạ, mà là cả một quá khứ chưa được xóa đi.Kohaku, dù vẫn còn nằm dưới đất, vẫn cố gắng nhìn lên, khẽ thở dốc, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác bất an.— "Senku... cậu ổn chứ?" — Cô lên tiếng yếu ớt, nhưng Senku không hề trả lời, mắt anh vẫn khóa chặt vào người đối diện.Gen, từ phía sau, không thể chịu đựng thêm được nữa, liền bước tới, giọng lo lắng.— "Cậu ta là ai? Sao lại giống như người quen của Senku vậy?"Senku, vẫn ngơ ngác, đôi mắt không thể rời khỏi người trước mặt, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước lại gần hơn, những suy nghĩ vội vã đan xen trong đầu anh. Anh không thể nào tin rằng người này lại là một phần của quá khứ mà anh muốn quên đi.— "Tôi... tôi không tin vào điều này. Tại sao... tại sao lại là anh?" — Senku thốt lên, giọng như nghẹn lại, trái tim anh như thắt lại khi nhìn thấy người này.— "Vì một lý do đơn giản thôi, Senku." — Anh ta mỉm cười buồn bã, bước lên một bước. — "Vì tôi là... Yoruha."Yoruha nhẹ nhàng cởi chiếc mặt nạ và áo khoác ra, để lộ mái tóc trắng dài bồng bềnh cùng đôi mắt xanh dương sáng như đại dương. Cả thân hình anh dường như tỏa ra một sự lạnh lùng nhưng không thiếu phần quyến rũ.— "Tôi là Yoruha Kokuyo, là diễn viên kiêm ca sĩ." — Anh ta nói, giọng điệu đều đặn, nhưng sâu thẳm bên trong là một nỗi buồn chưa bao giờ được thổ lộ. — "Và cũng là kẻ mà cậu nói là vô dụng và phiền phức vào năm xưa đó, nhớ không Senku?"Senku đứng chết lặng, đôi mắt anh mở to trong sự bất ngờ tột độ, tâm trí anh như quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ.— "Không thể nào..." — Senku lẩm bẩm, giọng anh nghẹn lại. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Làm sao có thể là Yoruha? Người bạn mà anh từng gặp trong quá khứ, người đã cùng anh trải qua những ngày tháng khó khăn, bây giờ lại đứng trước mặt anh trong hình dạng này.Yoruha mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che giấu được nỗi đau trong mắt anh. Anh bước một bước gần hơn về phía Senku, đôi mắt xanh dương nhìn thẳng vào anh với một cảm xúc phức tạp.— "Cậu có còn nhớ những ngày đó không, Senku? Khi cậu luôn cho rằng tôi chỉ là một người vô dụng, phiền phức, không có ích gì ngoài việc phá hoại công việc của cậu?" — Yoruha nói, giọng anh dịu xuống nhưng vẫn đầy vẻ u uất. — "Tôi đã nghe cậu nói vậy. Và cậu không biết điều đó đã ảnh hưởng đến tôi thế nào."Senku không thể thốt lên lời, những lời nói của Yoruha như một cú tát mạnh vào tâm trí anh. Anh luôn coi Yoruha như một người bạn, nhưng không ngờ rằng, những câu nói vô tình của mình lại làm tổn thương anh ấy sâu sắc đến vậy.Kohaku đứng phía sau, không hiểu hết câu chuyện giữa họ, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Gen thì lại tò mò, mắt anh đầy nghi hoặc nhìn về phía Senku, không biết chuyện gì đang xảy ra.— "Senku, anh không định nói gì sao?" — Kohaku lên tiếng, kéo Senku ra khỏi trạng thái bàng hoàng.Senku lắc đầu, vẫn không thể nói nên lời. Anh nhìn Yoruha với sự bối rối lẫn thương cảm.— "Tôi... tôi không biết." — Senku cuối cùng thốt lên, giọng anh yếu ớt, đôi mắt buồn bã. — "Tôi không biết những lời tôi nói đã làm tổn thương cậu đến vậy."Yoruha thở dài, đôi mắt anh không rời khỏi Senku. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa hai người, cả hai như đang đối diện với những kỷ niệm không thể xóa nhòa.— "Không sao. Tôi đã bỏ qua cho cậu lâu rồi. Nhưng giờ thì... giờ thì tôi phải làm điều này, vì cậu." — Yoruha nói, ánh mắt anh ánh lên sự kiên quyết lạ thường. — "Cậu đã không nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh mình, nhưng tôi sẽ giúp cậu hiểu ra."Senku vẫn không biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng yên và nhìn Yoruha với ánh mắt đan xen giữa sự ân hận và không thể hiểu nổi. Anh không biết rằng mọi thứ anh đang làm đều có thể làm tổn thương đến người mình quan tâm nhất.
Khung cảnh tại khu vực hang động trở nên hỗn loạn trong tích tắc khi chiếc khỉ đột nước — cỗ xe tấn công di động của Vương quốc Khoa học — rầm rập tiến vào như một cơn bão thép. Bánh xe lăn trên mặt đất gồ ghề, nước bắn tung tóe, và mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó. Những người canh gác bên phe Tsukasa nhìn nhau kinh hoàng khi thấy các cạm bẫy họ đặt ra không thể làm xước được dù chỉ một mảnh nhỏ của cỗ xe.
— "Không thể nào... Không có vết trầy nào hết?" — một người canh gác thốt lên trong sự bàng hoàng.Lớp giáp đặc biệt được làm từ tấm tre nén kết hợp với vỏ xe hơi cũ tái chế mà Senku tìm ra công thức đã phát huy tối đa tác dụng. Trong khi bên ngoài là sự bất ngờ và hỗn loạn, bên trong xe, Chrome và Gen đang điều phối lực lượng một cách cẩn thận.— "Cứ theo đúng kế hoạch. Không được làm ai bị thương." — Gen nhấn mạnh, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần cương quyết.Ở phía Kohaku, cô dẫn đầu một nhóm nhỏ tấn công từ bên hông. Với tốc độ và sức mạnh vượt trội, cô nhanh chóng khống chế từng người mà không để ai phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Đòn tấn công của cô chỉ đủ khiến đối phương bất tỉnh — tuyệt đối không mang tính sát thương.Sau khi đánh bại lớp phòng thủ đầu tiên, nhóm của Taiju và Nikki cũng tiến vào hỗ trợ. Mỗi người đều được dặn dò kỹ: "Chiến đấu không phải để giết, mà để mở đường đến tương lai."Một lúc sau, mọi kháng cự dường như đã tan rã. Các thành viên bảo vệ hang động lần lượt bị vô hiệu hóa, tất cả đều được cẩn thận cột lại hoặc đưa sang một góc an toàn — không ai bị thương nặng, không ai phải đổ máu. Một chiến thắng không đẫm máu đúng như lý tưởng của Senku.Senku từ phía sau tiến vào, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiến trường giờ đã lặng yên. Anh khẽ gật đầu.— "Không thương vong. Tốt lắm. Giờ thì đến bước tiếp theo."Anh ngước lên nhìn về phía sâu bên trong hang động -nơi quyết định thành bại của cả hai phe.Cuộc chơi vẫn còn tiếp tục.Senku bước chậm rãi vào căn phòng sâu nhất của hang động, ánh mắt anh đảo một vòng quanh không gian trước mặt và... ngay lập tức khựng lại.Trên những chiếc kệ đá thô sơ, các lọ thí nghiệm bằng thủy tinh được sắp xếp ngay ngắn, từng nhánh thảo dược phơi khô treo trên dây, vài bộ dụng cụ chưng cất thủ công vẫn còn nóng bốc khói nhẹ. Nhưng thứ khiến Senku không thể rời mắt chính là những chiếc lọ chứa dung dịch màu cam nhạt — nước hồi sinh.— "Chuyện quái gì đây...?" — Senku khẽ thốt, giọng đầy kinh ngạc.Anh bước nhanh lại gần một chiếc bàn đá. Ở đó, hàng loạt quyển sổ tay tự chế nằm xếp chồng lên nhau. Mở ra một quyển, anh nhìn thấy những công thức hóa học được viết bằng nét chữ chỉn chu, cẩn thận, đầy lý tính. Không chỉ ghi lại phương pháp điều chế nước hồi sinh, còn có cả những ghi chú chi tiết về phản ứng, cách cân chỉnh tỷ lệ, thậm chí có cả bản vẽ của những phiên bản thiết bị chưng cất khác nhau.— "...Làm được từng này, trong hoàn cảnh này..." — Senku lẩm bẩm, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.Đúng lúc đó, Chrome từ phía sau bước vào, vẻ mặt hớt hải.— "Này Senku! Cậu sao vậy? Tôi tưởng cậu bị gì—"Anh dừng lại khi ánh mắt chạm đến những chiếc lọ, những thảo dược, và quyển sổ...— "...Không thể nào..." — Chrome tiến lại, rút một lọ nước hồi sinh lên nhìn dưới ánh sáng. — "Cái này... tinh khiết hơn cả công thức của chúng ta dùng axit nitric từ phân dơi..."Senku siết nhẹ tay thành nắm đấm, nghiến răng.— "Chỉ có một người... chỉ một người ở phe Tsukasa có thể tạo ra mấy thứ này..."
— "Người đó... không phải chỉ là gián điệp. Người đó... là một nhà hóa học thực thụ."Cả hai nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, cả Senku lẫn Chrome đều nhận ra: Vương quốc Khoa Học không phải phe duy nhất sở hữu tri thức của thời đại cũ nữa.— "Tên đó... là ai?" — Chrome khẽ hỏi, mắt nhìn quanh.Kohaku từ ngoài chạy vào sau khi đảm bảo khu vực đã an toàn. Khi cô nhìn thấy Senku và Chrome đang đứng chôn chân giữa căn phòng đầy các dụng cụ khoa học, ánh mắt cô cũng trở nên cảnh giác.
— "Senku? Có chuyện gì vậy? Nhìn mặt cậu như vừa thấy người từ thời hiện đại vậy..."Cô liếc xung quanh, tiến lại gần một chiếc lọ đựng thảo dược.— "Thứ này... không phải những thứ bình thường mà chúng ta hay dùng để chữa bệnh. Mùi của nó... rất lạ."Gen cũng bước vào ngay sau đó, dáng vẻ uể oải thường ngày của cậu lập tức biến mất khi nhìn thấy toàn cảnh căn phòng.— "Ôi chao~ đây đúng là một phòng thí nghiệm mini giữa lòng thời kỳ đồ đá... Không phải chúng ta là phe duy nhất có thể làm được mấy trò hoá học phức tạp sao?"Anh nghiêng đầu, nhấc một quyển sổ tay lên, đọc lướt một vài dòng công thức và lẩm bẩm:— "Hmm... ghi chú rõ ràng, nét chữ đẹp, thậm chí còn vẽ sơ đồ phản ứng... Đúng chất của một người nghiêm túc trong khoa học đấy."— "Cậu có biết ai đã làm ra mấy thứ này không, Senku?"Senku im lặng trong giây lát, rồi anh trả lời bằng giọng nghiêm túc, mắt vẫn dán vào lọ nước hồi sinh trên tay:— "Không chỉ là một nhà hóa học. Mà còn là người biết cách sinh tồn, làm việc, và... giấu mình cực kỳ giỏi. Tụi mình có thể đã để lọt một 'Senku thứ hai' trong đội hình của kẻ thù."Khi mọi người vẫn còn đang đứng giữa căn phòng đầy những bí ẩn — những lọ nước hồi sinh, các công thức hóa học phức tạp và dụng cụ thí nghiệm tinh xảo — thì bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.Kohaku nheo mắt, đôi tai nhạy bén của cô lập tức bắt được một âm thanh lạ từ phía trên.— "...Mọi người, im lặng. Có ai đó đang ở gần đây."Tất cả lập tức thủ thế.Két—
Âm thanh nhẹ như dao cứa vào đá vang lên từ trên vách. Trên cao, lấp ló một dáng người lạ khoác chiếc áo choàng trắng dài, phần tay áo rủ xuống, che đi toàn bộ dáng người. Khuôn mặt hắn bị che kín bởi chiếc mặt nạ cáo sơn đỏ trắng — nửa cười nửa khóc.Ngay khoảnh khắc Kohaku ngước nhìn, bóng người đó đã nhảy xuống không một tiếng động — nhanh như chớp.Phập!
Một đòn tấn công thẳng về phía Senku.Kohaku lập tức phản ứng, rút kiếm chặn đòn, tiếng thép chạm nhau vang lên đầy chói tai.— "Là ai?!"Gen lùi lại, tim đập mạnh:
— "Trời ạ, đúng là phong cách vào sân khấu của một nhân vật chính diện hoặc phản diện... tuỳ tâm trạng!"Chrome thốt lên:
— "Cậu ta... không phải người thường!"Cả căn phòng chìm trong sự hỗn loạn ngắn ngủi.Kohaku gằn giọng, trừng mắt nhìn đối phương:
— "Ngươi là ai? Là người đã tạo ra những thứ này?"Nhưng người đeo mặt nạ chỉ im lặng. Gió lùa nhẹ làm vạt áo choàng tung bay, phản chiếu ánh sáng từ những lọ nước hồi sinh trên kệ.Người đeo mặt nạ không nói thêm gì nữa. Anh ta chỉ cầm một con dao sắc bén từ trong ống tay áo và nhanh chóng lao về phía Senku. Mắt anh ta đầy quyết tâm, tay vung dao với tốc độ cực nhanh."Chíu!"
Con dao sắc bén lướt qua, cắt không khí vèo một tiếng trước mặt Senku.Senku hốt hoảng né sang một bên, bàn tay vung lên vội vã, suýt chút nữa là dao đã cắt vào người anh. Cơ thể anh lảo đảo, nhưng không hề mất thăng bằng, lập tức đứng vững.— "Cậu là ai?!" — Senku gầm lên, mắt mở to với sự bất ngờ và cảnh giác.Kohaku nhanh chóng lao vào, nhảy một cú chéo qua người Senku và chắn đường tấn công của đối phương.— "Người này không phải kẻ tầm thường đâu! Cẩn thận đấy!"Người đeo mặt nạ vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng lao vào một đòn mới, nhanh chóng và chính xác như một bóng ma. Con dao trong tay anh ta ánh lên những tia sáng sắc lẹm, chuẩn bị đâm vào người Senku lần nữa.Gen từ phía sau gọi lớn, giọng đầy lo lắng:
— "Cẩn thận đấy, Senku! Hắn không phải là đối thủ dễ dàng đâu!"Senku khẽ nhếch môi, nhắm mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, suy nghĩ tính toán. Anh biết rằng nếu cứ để tên này tấn công liên tục, không chỉ mình anh mà cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm.Nhưng không đợi lâu, Kohaku lại lao vào, tấn công đối phương bằng một đòn chém mạnh mẽ vào tay cầm dao của hắn. Người đeo mặt nạ đột ngột nghiêng người tránh, làm cho lưỡi kiếm của Kohaku chỉ lướt qua vạt áo của anh ta. Hắn không hề bị thương, nhưng cú tấn công ấy buộc hắn phải lùi lại một bước.- "Được rồi, nếu cậu muốn thử, tôi sẽ không đứng im cho cậu làm thế đâu!" — Kohaku nở nụ cười chiến thắng, lưỡi kiếm giơ lên cao, chuẩn bị cho một đòn tiếp theo.Kohaku không hề nao núng khi thấy đối thủ né được đòn tấn công đầu tiên. Cô lao vào một lần nữa, quyết tâm không để mình bị hạ gục. Mắt cô sáng lên, quyết đoán.— "Đừng mong tôi dễ dàng chịu thua!" — Cô quát, rồi tung cú chém mạnh mẽ vào người đeo mặt nạ.Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta nhanh chóng nghiêng người tránh, để lại một làn sóng không khí vút qua. Khi Kohaku chưa kịp phản ứng, người đeo mặt nạ đã vung một cú đấm vào bụng cô, khiến cô đau đớn ngã xuống đất, ho sặc sụa.- "Tốc độ của cậu..." — Kohaku lẩm bẩm, hơi choáng váng, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy, xông vào tấn công tiếp.Tuy nhiên, người đeo mặt nạ vẫn không hề mất bình tĩnh, chỉ lặng lẽ di chuyển như một bóng ma, tránh hết tất cả các đòn tấn công của cô.- "Không thể tin được!" — Kohaku thở hổn hển, nhận thấy rằng đối thủ này cực kỳ đáng gờm. Mỗi đòn tấn công của cô đều bị đối phương dễ dàng né tránh và đáp trả một cách đầy chính xác. Những cú đấm và đá của anh ta không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, khiến cô cảm thấy như đang đấu với một cỗ máy chiến đấu.Bằng một động tác nhanh như chớp, người đeo mặt nạ dùng cùi chỏ đánh vào vai cô, làm cô ngã quỵ xuống đất một lần nữa. Kohaku hổn hển, đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng lên.— "Chắc chắn tôi sẽ không thua đâu!" — Kohaku cắn răng, dù rất mệt nhưng vẫn đứng vững, quyết không bỏ cuộc.Senku và Gen từ phía sau nhìn thấy cảnh này, bối rối và lo lắng.Gen thì không thể không lên tiếng:
— "Kohaku, cẩn thận! Hắn ta không phải là đối thủ bình thường đâu!"Senku, mắt híp lại, nhíu mày nhìn người đeo mặt nạ, đầu óc nhanh chóng phân tích tình hình. Cuối cùng, anh quay sang Gen:— "Tôi có cảm giác chúng ta đang gặp phải một người rất quen thuộc. Cậu thấy cách hắn chiến đấu không? Từng động tác, từng cú đấm đều quá chính xác. Không phải là một người thường đâu."Kohaku dường như không nghe thấy lời cảnh báo, vẫn tiếp tục tấn công, mặc dù càng ngày càng kiệt sức. Cô không thể để mình thất bại ở đây.Tuy nhiên, sau một loạt động tác né tránh, người đeo mặt nạ bỗng nhiên khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng áp sát cô, dùng một cú đòn vào ngay cổ khiến cô không kịp phản ứng, và ngã xuống đất.— "Thật đáng tiếc. Nhưng tôi không muốn làm hại các bạn..." — Giọng anh ta đều đều, lạnh lùng.Senku mắt mở to, không thể tin vào tai mình khi nghe giọng nói ấm áp, dịu dàng từ người đeo mặt nạ.— "Rất lâu rồi mới được gặp cậu lại, Ishigami Senku~" — Giọng nói ấy mang một âm hưởng quen thuộc mà anh không thể nào quên.Senku giật mình, ánh mắt chợt hoang mang. Anh nhìn vào người đeo mặt nạ, cảm giác dâng lên trong anh là sự hoang mang tột độ. "Không thể nào..." — Anh thầm nghĩ, "Đây... là giọng của cậu ấy, không thể nhầm được!"— "Anh là ai?! Tại sao anh lại có thể giả giọng của cậu ấy?!" — Senku hỏi, giọng đầy căng thẳng và hoài nghi.Người đeo mặt nạ khẽ cười nhẹ, gỡ bỏ chiếc mặt nạ. Mái tóc trắng xóa, đôi mắt xanh dương sáng và nụ cười quen thuộc hiện lên khiến Senku không thể nào tin vào mắt mình.— "Cậu không nhận ra sao?" — Người đó mỉm cười, giọng nói ấm áp hơn trước, nhưng cũng đầy sự ẩn ý. — "Đúng, tôi là cậu ấy... nhưng không phải là người cậu tưởng đâu."Senku mở to mắt, cảm giác như thời gian đã dừng lại. Anh không thể tin vào những gì mình đang thấy. "Không thể nào..."Bước ra khỏi bóng tối, người đó tựa như một hình ảnh cũ, nhưng lại rất khác. Một chút gì đó quen thuộc nhưng lại đầy bí ẩn. Anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Senku, như thể mọi thứ đã được định sẵn từ lâu.— "Tôi không phải là người mà cậu nghĩ. Và cũng không phải là kẻ cậu từng biết." — Anh ta nhìn Senku, đôi mắt đầy sự đau đớn, như thể chất giọng ấy không chỉ là một cái mặt nạ, mà là cả một quá khứ chưa được xóa đi.Kohaku, dù vẫn còn nằm dưới đất, vẫn cố gắng nhìn lên, khẽ thở dốc, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác bất an.— "Senku... cậu ổn chứ?" — Cô lên tiếng yếu ớt, nhưng Senku không hề trả lời, mắt anh vẫn khóa chặt vào người đối diện.Gen, từ phía sau, không thể chịu đựng thêm được nữa, liền bước tới, giọng lo lắng.— "Cậu ta là ai? Sao lại giống như người quen của Senku vậy?"Senku, vẫn ngơ ngác, đôi mắt không thể rời khỏi người trước mặt, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước lại gần hơn, những suy nghĩ vội vã đan xen trong đầu anh. Anh không thể nào tin rằng người này lại là một phần của quá khứ mà anh muốn quên đi.— "Tôi... tôi không tin vào điều này. Tại sao... tại sao lại là anh?" — Senku thốt lên, giọng như nghẹn lại, trái tim anh như thắt lại khi nhìn thấy người này.— "Vì một lý do đơn giản thôi, Senku." — Anh ta mỉm cười buồn bã, bước lên một bước. — "Vì tôi là... Yoruha."Yoruha nhẹ nhàng cởi chiếc mặt nạ và áo khoác ra, để lộ mái tóc trắng dài bồng bềnh cùng đôi mắt xanh dương sáng như đại dương. Cả thân hình anh dường như tỏa ra một sự lạnh lùng nhưng không thiếu phần quyến rũ.— "Tôi là Yoruha Kokuyo, là diễn viên kiêm ca sĩ." — Anh ta nói, giọng điệu đều đặn, nhưng sâu thẳm bên trong là một nỗi buồn chưa bao giờ được thổ lộ. — "Và cũng là kẻ mà cậu nói là vô dụng và phiền phức vào năm xưa đó, nhớ không Senku?"Senku đứng chết lặng, đôi mắt anh mở to trong sự bất ngờ tột độ, tâm trí anh như quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ.— "Không thể nào..." — Senku lẩm bẩm, giọng anh nghẹn lại. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Làm sao có thể là Yoruha? Người bạn mà anh từng gặp trong quá khứ, người đã cùng anh trải qua những ngày tháng khó khăn, bây giờ lại đứng trước mặt anh trong hình dạng này.Yoruha mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che giấu được nỗi đau trong mắt anh. Anh bước một bước gần hơn về phía Senku, đôi mắt xanh dương nhìn thẳng vào anh với một cảm xúc phức tạp.— "Cậu có còn nhớ những ngày đó không, Senku? Khi cậu luôn cho rằng tôi chỉ là một người vô dụng, phiền phức, không có ích gì ngoài việc phá hoại công việc của cậu?" — Yoruha nói, giọng anh dịu xuống nhưng vẫn đầy vẻ u uất. — "Tôi đã nghe cậu nói vậy. Và cậu không biết điều đó đã ảnh hưởng đến tôi thế nào."Senku không thể thốt lên lời, những lời nói của Yoruha như một cú tát mạnh vào tâm trí anh. Anh luôn coi Yoruha như một người bạn, nhưng không ngờ rằng, những câu nói vô tình của mình lại làm tổn thương anh ấy sâu sắc đến vậy.Kohaku đứng phía sau, không hiểu hết câu chuyện giữa họ, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Gen thì lại tò mò, mắt anh đầy nghi hoặc nhìn về phía Senku, không biết chuyện gì đang xảy ra.— "Senku, anh không định nói gì sao?" — Kohaku lên tiếng, kéo Senku ra khỏi trạng thái bàng hoàng.Senku lắc đầu, vẫn không thể nói nên lời. Anh nhìn Yoruha với sự bối rối lẫn thương cảm.— "Tôi... tôi không biết." — Senku cuối cùng thốt lên, giọng anh yếu ớt, đôi mắt buồn bã. — "Tôi không biết những lời tôi nói đã làm tổn thương cậu đến vậy."Yoruha thở dài, đôi mắt anh không rời khỏi Senku. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa hai người, cả hai như đang đối diện với những kỷ niệm không thể xóa nhòa.— "Không sao. Tôi đã bỏ qua cho cậu lâu rồi. Nhưng giờ thì... giờ thì tôi phải làm điều này, vì cậu." — Yoruha nói, ánh mắt anh ánh lên sự kiên quyết lạ thường. — "Cậu đã không nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh mình, nhưng tôi sẽ giúp cậu hiểu ra."Senku vẫn không biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng yên và nhìn Yoruha với ánh mắt đan xen giữa sự ân hận và không thể hiểu nổi. Anh không biết rằng mọi thứ anh đang làm đều có thể làm tổn thương đến người mình quan tâm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store