ZingTruyen.Store

Doyoung Jungwoo Work It


Jungwoo chưa bao giờ khao khát bất kỳ ai như người đàn ông này. Anh ta làm cậu choáng ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ta thọc tay vào túi quần, áo vét không cài, áo sơ mi hơi xổ ra, mắt nhìn đăm đăm vào một nơi vô định. Khi cậu lại gần hơn, đó là khuôn mặt nhỏ hơi dài với mái tóc đen mềm mại vừa có chút suy tư lại có vẻ bất cần. Jungwoo đã muốn ôm anh ta ngay từ khi đó.

Lần thứ hai là khi Jungwoo nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say của anh ta. Đường nét trên mặt anh ta thật thanh tú, miệng rộng mũi cao, đuôi mắt dài, lồng ngực phập phồng cùng hơi rượu thoang thoảng khiến cậu không uống nhưng cũng muốn say. Jungwoo lôi điện thoại ra chụp lại dù cậu thật sự muốn ôm và hôn khuôn mặt này.

Jungwoo chưa từng hẹn hò với người lớn tuổi hơn, cậu chơi bời, qua đêm chỉ với những người bằng tuổi, người lớn vẫn là một cái gì đó khá xa vời với cậu. Jungwoo không biết và không thể xâm nhập vào thế giới đó, bao tử cậu cồn cào với ý nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ta nữa, với một người như anh ta, cậu chỉ là một thằng nhóc không đáng để mắt đến.

Jungwoo nhìn mặt anh ta cả trăm lần mỗi ngày, mỗi khi cậu mở điện thoại. Cậu có thể nghĩ đến khuôn mặt anh ta mỗi khi tự xử nhưng lại ngại đến mức không dám hôn lên màn hình điện thoại, chỉ có thể áp má, nhắm mắt nhớ đến giọng nói cao và trong đó. Cậu nghĩ mình sắp bị anh ta làm cho phát điên rồi.

Nhưng giờ đây cậu đang trên giường của anh ta và Doyoung đang ở trên người cậu, vuốt ve cậu, chuẩn bị màn dạo đầu cho việc làm tình của họ. Jungwoo không muốn Doyoung thất vọng về kỹ năng làm tình của mình, với người lớn như anh ta, chuyện gì mà chẳng trải qua nên cậu muốn làm anh ta thật thỏa mãn. Đóng vai, còng tay, bịt mắt hay sử dụng đồ chơi gì đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng Doyoung không muốn, anh nhẹ nhàng với cậu, như thể đây là lần đầu ân ái của cả hai, ngây thơ và vụng dại.

Jungwoo nhắm mắt, quên hết những điều cậu đã nghĩ, những thứ cậu đã chuẩn bị mà đón nhận sự dịu dàng của Doyoung, cậu cảm giác như mình đã quay lại thời học sinh ngây ngô, bất cứ cái gì cũng đều mới mẻ. Bàn tay anh lướt trên da cũng đủ làm cậu rùng mình, nụ hôn lên người cũng khiến toàn thân đỏ ửng và khi Doyoung nhấn cậu sâu xuống nệm, Jungwoo run lẩy bẩy, cảm giác như lần đầu tiên khám phá sự tuyệt vời của tình dục. Khi anh tiến sâu vào trong cậu, Jungwoo cảm thấy toàn thân nổi bồng bềnh và từng cử động của anh chỉ khiến cậu thêm mê muội.

'Anh thích nghe em gọi tên anh' Doyoung thì thầm và ngay lập tức Jungwoo kêu tên anh không ngừng như thể cậu đã kiềm nén rất lâu. Cái tên thoát ra khỏi miệng Jungwoo vừa như năn nỉ van xin vừa khuyến khích anh tiếp tục. Khi Doyoung định lùi lại, cậu liền nắm lấy tay anh, 'đừng, ra bên trong em.' Doyoung có vẻ ngần ngừ nhưng cậu kiên quyết giữ anh lại, kẹp hông thật chặt và Doyoung luồn tay vào tóc cậu, vuốt ve thật dịu dàng trước khi cử động thật mạnh và giải phóng bản thân.

Nhưng chính Jungwoo mới là người giải phóng mọi cảm xúc của mình vào thời khắc ấy. Trước mắt cậu trắng sáng như lúc bé đi ngắm pháo hoa, mắt chẳng nhìn được gì ngoài sắc trắng đó. Jungwoo bị lôi xuống, cơ thể cảm nhận cái đau và sự thỏa mãn cùng một lúc, từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Doyoung dịu dàng từ đầu cho đến trước khi làm chủ cơ thể cậu hoàn toàn, anh mạnh bạo và dữ dội vào phút cuối như cậu mong muốn, xâm chiếm cơ thể cậu chẳng chút ngại ngần. Cậu yêu người đàn ông này mất rồi.

Doyoung hôn cậu, vuốt ve khi cơ thể cậu vẫn còn run rẩy, anh kéo chân cậu xuống và giúp cậu giải phóng cơ thể. Jungwoo run lẩy bẩy khi những ngón tay và lưỡi của anh trùm lên cơ thể cậu, nhấn cậu vào một cơn sóng khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể, nhận chìm cậu xuống đại dương của vô số xúc cảm. Lúc này Jungwoo đã hoàn toàn quên mất bản thân mình, quên những gì cậu đã có, quên đi tất cả những lần làm tình trước, tất cả chỉ còn lại Doyoung mà thôi.

.

Khi Doyoung nằm xuống bên cạnh, Jungwoo lập tức xích lại gần, ôm chặt lấy anh, tay quấn quanh như mấy cái xúc tu bạch tuột. Giờ thì cậu chẳng ngần ngại hay giữ kẽ nữa, cậu sẽ giữ chặt người đàn ông này bên cạnh mình, không buông tay.

'Em có đau không? Lâu rồi anh chẳng làm mấy chuyện này, sợ rằng em không vừa ý'. Doyoung tự chế giễu khi anh chật vật xoay người với Jungwoo bám chặt không rời.

'Tuyệt vời' Jungwoo đáp, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, cậu đã muốn làm điều này biết bao nhiêu, ôm anh, chạm vào anh, tiến sâu vào thế giới của anh 'em nghĩ chúng ta nên làm thường xuyên hơn.'

'Ồ' Doyoung nói với vẻ kinh ngạc 'thế còn cuộc sống sinh viên phóng túng của em thì sao? Anh là một người rất khô khan nhàm chán đấy'.

'Em chỉ cần anh thôi' Jungwoo vùi mặt vào cổ Doyoung, nhấn mặt vào xương quai xanh, nếm những giọt mồ hôi đọng trên đó 'em thực sự không muốn cuộc sống đó'. Những chuyện tình dang dở, tình một đêm chưa bao giờ là thứ Jungwoo thật sự muốn, chúng chỉ như thứ giải khát tạm thời trước khi cậu tìm được suối nguồn của mình. Giờ đã có Doyoung rồi, những thứ khác không đáng để luyến tiếc.

'Anh thật sự cảm động đấy, nhưng chuyện này có lẽ nên đợi em tỉnh táo hơn.' Doyoung nói, vỗ nhẹ vào vai cậu 'ngủ đi, mai tính tiếp'.

Jungwoo nhắm mắt, ôm chặt anh hơn. ngày mai hay ngày kia và sau đó nữa cậu sẽ không buông anh ra. Anh đã đưa cậu vào thì có muốn cũng không đuổi đi được đâu.

.

Jungwoo mở mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc cậu vẫn còn lâng lâng. Cậu biết cậu đang ở đâu, đã làm gì và dự định sẽ làm gì. Cậu rời giường, quần áo đã được xếp lại một góc, Jungwoo nghĩ một chút, không mặc vào mà ôm đống quần áo bước ra ngoài.

Phòng khách nối liền với nhà bếp, nhà tắm cũng ngay bên cạnh, cậu bước ra ngoài đi thẳng xuống bếp. Doyoung đang dọn bàn, anh định lên tiếng nhưng thấy cậu với cơ thể không chút quần áo trên người, anh há miệng ra rồi ngậm lại, sững người, mắt mở to.

Thật dễ thương. Jungwoo nghĩ trong đầu, cậu hết sức tự nhiên hỏi 'em dùng phòng tắm được chứ?'

'Được' Doyoung đáp, cố dời ánh mắt sang chỗ khác.

Jungwoo bật cười rồi bước vào phòng tắm, tắm rửa, phủi thẳng quần áo rồi bước ra. Doyoung ngồi ở bàn ăn đã được dọn, mắt chăm chú nhìn điện thoại.

'Anh nấu ăn à?' cậu hỏi khi ngồi xuống.

'Sống một mình nên cũng biết nấu một chút' anh bỏ điện thoại xuống 'em thì sao?'

'Cơm bụi hoặc các cô bạn gái nấu' Jungwoo đáp, bắt đầu ăn 'em chỉ hẹn hò với mấy cô biết nấu ăn'.

'Tính toán thật đấy'. Doyoung cười.

'Nhưng em cũng biết nấu' Jungwoo gác đũa, hơi chồm người về phía trước 'nếu em hẹn hò với người mình thật sự thích, em sẽ nấu.'

'Đó là gợi ý à?' Doyoung cũng đặt đũa xuống.

'Anh thấy sao?' Jungwoo vươn tay nắm lấy tay Doyoung, mân mê những ngón tay dài. 'Chuyện tối qua và chuyện này, chúng ta nên làm lại nhiều lần'.

'Em đã nghĩ kĩ chưa?' Doyoung cũng vuốt ve những ngón tay cậu, mắt nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau.

'Nghĩ kĩ rồi, từ lúc gặp anh lần đầu cơ.' Jungwoo đáp, cậu thật sự muốn hẹn hò với anh từ lần đầu gặp mặt.

.

Khi Jungwoo mặc áo khoác chuẩn bị ra khỏi nhà, Doyoung ngần ngừ rồi hỏi 'để anh đưa em về trường nhé.'

'Đi bộ một chút là tới' cậu đáp 'anh tốt với em vậy càng làm em nhớ anh nhiều thôi'.

Doyoung đứng dậy, trông anh có vẻ bối rối, bàn chân khẽ bước tới rồi lại lùi lại 'em thật sự, thật sự muốn hẹn hò với anh?'

'Tất nhiên' Jungwoo bước về phía Doyoung, lúc này anh trông thật dễ thương trong bộ đồ mặc nhà, tóc tai để tự nhiên 'em không muốn là tình một đêm với anh, em không muốn chúng ta chỉ là quan hệ tạm bợ, em muốn hẹn hò, yêu đương nghiêm túc với anh.'

Doyoung buông thõng tay, nét mặt của anh trở nên nghiêm túc, anh cũng bước về phía cậu, nhìn thật lâu rồi nói 'anh cũng muốn tiến xa hơn với em, nhưng em còn trẻ, anh không muốn em hối hận với quyết định của mình.'

'Không đâu' Jungwoo mỉm cười, nhào về phía trước, vòng tay ôm eo, dựa vào ngực anh 'từ lần đầu gặp anh đến tận bây giờ đã hơn một tháng, em nghĩ đủ rồi.'

Doyoung đưa tay ôm cậu, Jungwoo cao hơn anh, cậu cúi người xuống để dựa vào ngực anh. Doyoung nhớ tới chuyện tối qua, Jungwoo chấp nhận ở dưới anh, nhún nhường hết mức, còn làm mọi cách để gặp anh nữa. Chàng trai này, thật lòng với anh đến thế sao?

'Vậy thì...' Doyoung cúi xuống nhìn chàng trai đang dựa vào người anh mỉm cười hạnh phúc 'em chuyển đến sống cùng anh đi.' Jungwoo ngẩng đầu dậy, mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên, như không tin điều Doyoung vừa nói. Anh hắng giọng rồi nói tiếp 'anh không muốn em tiếp tục cuộc sống sinh viên phóng túng đâu, ở với anh, chúng ta thay nhau nấu cơm'.

Jungwoo đột ngột đứng thẳng người hôn vào má Doyoung một cái thật kêu, vòng tay qua cổ anh nhảy tưng tưng như một đứa con nít. Doyoung bất giác cười theo, cậu ấy quá dễ thương, thật sự thích anh rất nhiều.

'Dĩ nhiên rồi' Jungwoo dừng lại, dụi đầu vào vai Doyoung 'em sẽ là một bạn trai rất ngoan'.

'Vậy anh chở em về kí túc xá lấy đồ' Doyoung cười, lấy áo khoác mặc vào với Jungwoo bám dính bên người.

'Người đàn ông trên màn hình điện thoại sẽ chở em về kí túc xá' Jungwoo ngân nga 'mấy cậu bạn của em sẽ nhìn anh chằm chằm, nhưng anh đừng để ý đến họ.'

'Bạn của em biết anh à?' Doyoung dừng lại hỏi.

'Thì bọn họ thấy hình và hỏi anh là ai' Jungwoo ôm Doyoung từ phía sau, theo anh ra cửa 'em bảo là người tớ đang tương tư.'

Doyoung khẽ lắc đầu mở cửa bước ra ngoài, cả hai thật sự quá khác biệt, không biết chuyện hẹn hò và sống chung sẽ ra sao đây.

***

sẽ còn phần nói về cuộc sống chung của hai bạn nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store