ZingTruyen.Store

Doudemo Ii Sekai Nante Qualidea Code

Tôi đã quen việc chờ đợi, nên đây không phải là vấn đề gì lớn. Có lẽ đó là bởi vì tôi vốn là một tay bắn tỉa. Tôi thường ẩn nấp và chờ cho mục tiêu đến gần. Tôi thậm chí còn không quan tâm đến  thứ đại loại như vậy. Rốt cục, tôi là loại  kiên nhẫn. Từ việc chờ đợi câu trả lời của khách hàng đến việc chờ giao hàng, tôi luôn chờ đợi. Ừm, nếu tôi có thể gọi nó là chờ đợi. Nó có lẽ giống với từ bỏ hơn.

ta thường nói rằng không có tin tức gì là một tin tốt. Nó chỉ đơn giản là không đúng. Đã có nhiều lần  phản ứng chậm trễ thường kết thúc bằng  kết quả tai hại. Ngược lại, phản ứng sớm chỉ ra rằng là không có vấn đề gì. Nếu khách hàng của tôi thích điều gì được đề xuất, thì thật tự nhiên khi họ trả lời ngay với câu "Cái này được đấy! Khi nào thì chúng ta nên tổ chức cuộc gặp mặt tiếp theo?" Tương tự, nếu việc giao hàng đúng giờ, thì họ sẽ dứt khoát để mọi  biết chắc rằng họ đã giao đúng thời hạn.

Tuy nhiên, nếu tình hình của họ trở nên xấu đi, thì họ sẽ cắt đứt hết mọi thông tin liên lạc. Tôi sẽ chờ một lúc và gọi cho họ, chỉ để họ trả lời bằng câu, "Huh? Vẫn còn à?" Họ sẽ giấu nhẹm đi và tránh bất kỳ trách nhiệm nào. Thậm chí tệ hơn, một số sẽ cố đổ lỗi cho tôi và hỏi,"Vậy, tại sao cậu lại nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm nó đúng lúc?"

Mặc dù trung thực nói, họ không phải là  xấu. Thông thường, họ sẽ thân thiện và dễ nói chuyện. Đó chỉ là do công việc, với tất cả các thời hạn và chỉ tiêu nghiêm ngặt, dường như mang đến  điều tồi tệ nhất ở con .

Công việc luôn là thứ đầy khiếm khuyết. Công việc là  thứ không đúng với thế giới này. Nếu chỉ có công việc là không tồn tại, mọi  sẽ có thể sống hòa thuận cới nhau.

Ghét công việc, không phải con .

Trong kinh doanh, cách suy nghĩ này là hoàn toàn cần thiết. Trên thực tế, nó không chỉ giới hạn trong kinh doanh. Nếu mọi  cần kết nối với  khác, thì họ phải kiên nhẫn và cởi mở. Họ cũng phải nhạy cảm ngay cả với  điều nhỏ nhặt nhất. Vì vậy đó là lý do tại sao, ngay cả khi tôi phải đợi mười, hai mươi phút, nó thực sự không phải vấn đề gì lớn đối với tôi. Trên thực tế, khi tôi bị chuyển ra khỏi quân đội, tôi được giao nhiệm vụ kinh doanh với một vài nhà bán lẻ, vì vậy tôi đã quen với việc chờ đợi như thế này. So với  lần đó, đợi hai mươi phút ở đây là không là gì cả - nó thật dễ dàng đối với tôi. Nếu tôi nghĩ về  ngày xưa khi mọi  theo đúng nghĩa đen chết vì làm việc quá sức, điều này giống như đi dạo trong công viên vậy.

Tuy nhiên, Asagao thì không. "Cô ấy đến muộn!" cô hét lên với hai cánh tay vắt chéo nhau. Cô tiếp tục dậm chân lên sàn nhà. "Cô ta định để chúng ta chờ bao lâu đây?!"

Renge thở dài và nhìn vào cánh cửa. "Có thể đã có chuyện xảy ra..." cô ấy nói.

"À,  thứ kiểu như vậy cũng thường xảy ra, đúng chứ?" tôi hỏi. "Ý tôi là, ít nhất chúng ta được đối đãi khá tốt ở đây đấy chứ. Chúng ta được ngồi trên ghế sofa, uống trà và làm mọi thứ."

"Cậu thường bị đối xử kiểu gì vậy..." Asagao trả lời khi cô thổi vào trà để làm nó nguội bớt. Tâm trạng của cô đang không tốt.

"Không, chỉ là khi tôi đi đến một số cửa hàng, có rất nhiều lần tôi phải đợi khoảng một tiếng để đăng kí," tôi nói rõ.

"Ah... Đúng, trong nhiều cửa hàng nó quả thực đã xảy ra!" Renge nói, gật đầu. "Mình lúc nào cũng luôn ở văn phòng, nhưng đôi khi mình cũng phải đi ra ngoài!"

Asagao hơi bị giật mình. "Nó hẳn là khó khăn nhỉ."

"Tôi biết mà."  tôi thêm vào.

"Nếu cậu bỏ phí một giờ, cậu sẽ phải chịu một số tổn thất đáng kể về năng suất đấy," Asagao nói và gật đầu một cách nghiêm túc. Cô lấy tay xoa cằm.

Tôi dừng lại một lúc. "...Tôi không nghĩ đó là điều quan trọng." tôi nói thầm. Cô ấy còn định làm việc với chúng tôi bao lâu nữa? Cô ấy quá nghiêm túc khi mà cô nói thế...

Asagao khịt mũi với phản ứng của tôi. Cô ấy vẫn trông có vẻ bất mãn.   "Hơn nữa, tại sao cậu không bỏ đi một lúc rồi quay lại thay vì đứng đó đợi?" cô ấy hỏi.

"Nếu tôi quay lại, thì sau đó sẽ có nhiểu vấn đề phát sinh," tôi trả lời. Có   trong cửa hàng sẽ phàn nàn và nói, 'Ồ, sao cậu lại bỏ đi? Có vẻ như cậu nên đi luôn đi!' Sau đó, tôi sẽ phải đối phó với nhiều thứ hơn..."

Thậm chí cả Renge cũng hơi rúm lại. "C- Cậu chắc là đã đến một vài doanh nghiệp rắc rối thôi..."

Ừm, mặc dù Renge và tôi ở cùng một đơn vị, nhưng công việc của chúng tôi thì khác nhau. Tôi thường làm việc ngoài văn phòng, trong khi Renge làm bên trong để giúp đỡ công việc phát triển. Nhưng, từ kinh nghiệm của tôi,  cửa hàng mà Urushibara đã phân công cho tôi đều hết sức khó chịu...

Tôi tiếp tục nói chuyện. "Ở  nơi đó... Nếu cậu là khách hàng, họ  sẽ nở một nụ cười và đối xử rất tốt với cậu. Nhưng, nếu cậu là đối tác kinh doanh, họ trở nên lạnh lùng và cực kì khó chịu."

Asagao trả lời lần nữa, "Đúng, đúng, đây là chuyện kinh doanh, không thể giúp gì được."  Cô phồng má lên và bĩu môi. "Nhưng chỉ cần hẹn trước là được," cô nói. "Bằng cách đó, cả hai bên sẽ không bị lãng phí thời gian của mình, đúng không?"

"Một cuộc hẹn sẽ không thay đổi bất cứ điều gì," tôi nói, lắc đầu. "Họ có nhiều khách hàng, cậu thấy đấy, và dường như đó là ưu tiên hàng đầu."

Renge xen vào. "A, đúng rồi! Có  lần các cửa hàng sắp xếp mọi thứ không theo đúng dự kiến. Đôi khi họ thực sự đắm mình vào cuộc nói chuyện của họ, vì vậy mà  thứ đó mất nhiều thời gian."

"Đúng, đúng, chính xác là thế!" tôi nói. "Cậu không thể nói chuyện với họ trừ khi xử lí xong tất cả  thứ khác, thứ đó quan trọng hơn."

"Ừ..." Renge đồng ý khi cô gật đầu. Cả hai chúng tôi đã phải đối phó với nhiều doanh nghiệp, vì vậy cô ấy hiểu tôi rất rõ. Rất tuyệt khi có bạn đồng hành, đúng không? Rất tuyệt khi có thể chia sẻ  khó khăn với nhau.

Đó là lý do tại sao tôi muốn Renge và Asagao đều biết tôi xem họ như   bạn của mình... Tôi muốn họ trải nghiệm, ngay cả chỉ là một chút,  điều tuyệt vời mà họ vẫn chưa biết. Tôi muốn cho họ biết làm việc với các doanh nghiệp thực sự là như thế nào.

Vì thế...

Tôi quay sang Renge. "Vậy thì, Tsutsujigaoka Renge, lại đây, tôi sẽ chỉ cho cậu."

"Huh?" Renge nói, hoang mang.

Asagao rất nghi ngờ tôi. "Cậu định làm gì..." cô ấy nói, khi cô đang nhìn tôi.

Đừng nhìn tôi như thế chứ, Asagao...   bạn đồng hành chia sẻ rất nhiều thứ với nhau, bao gồm cả lợi ích và niềm đam mê, phải không? Đó là lý do tại sao tôi cũng đã phải chia sẻ  kỷ niệm khó chịu của tôi! Tôi phải chứng tỏ rằng bạn không phải là  duy nhất có một khoảng thời gian khó khăn, mà là tất cả mọi !

"Nào nào, tôi sẽ chỉ cho cậu  gì tôi đã phải giải quyết," tôi nói với một nụ cười giả tạo. "Nó sẽ chỉ là một mô phỏng nhanh thôi."

"M-Mình hiểu rồi..." Renge trả lời, gật đầu. Cô ấy có vẻ ổn với nó. "Nó cũng sẽ là một bài thực hành tốt cho mình nữa..."

Cô thở nhẹ và bắt đầu. "Tôi thực sự đánh giá cao cái này! Chúng ta sẽ bán  sản phẩm mới bán thế nào đây?" cô ấy hỏi, mỉm cười. "Tôi đã đưa tài liệu quảng bá hôm nay. Nếu bạn muốn cho phép tôi, tôi muốn bạn nhìn vào màn hình hiển thị ở đây... "

Tôi liếc qua nụ cười của cô ấy và nhanh chóng ngoảnh mắt đi. "Ah... bây giờ tôi đang bận rồi, vậy thì chúng ta có thể để cái đó sau được không?" Tôi hỏi, thở dài.

Renge bắt đầu hoảng loạn một chút sau khi bị từ chối. "V-Vâng, được thôi. N-Nhưng... " cô lẩm bẩm.

Tôi làm một nét mặt cho thấy tôi đã chán nản với nó và bắt đầu băn khoăn với các giấy tờ trong tay tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy chăm chú. "Tôi đang bận. bạn không thấy sao? Bây giờ tôi đang rất bận, bạn thấy không? Tôi rất tiếc, tôi xin lỗi, lỗi của tôi." tôi nói giận giữ. Để giữ cho nó thật, tôi chỉ chọn  từ chỉ ra rằng tôi không muốn nói nữa.

Renge rũ vai cô và trốn vào góc ghế sofa. "V-Vâng, tôi hiểu. Xin lỗi," cô nói nhẹ nhàng. Cô ấy không biết phải làm gì.

Tôi nhìn cô ấy. "À, nó luôn thành ra như vậy," tôi nói, gật đầu với cô.

"N-Nó thật khó khăn..." cô trả lời khi cô sụt sịt. Mặt khác, khuôn mặt của Asagao cứng lại.

"Nó quả thực khó khăn..." tôi nói với một tiếng thở dài lớn. "Nhưng, nó không dừng lại ở đó."

Hai  kêu lên với một tiếng Ehhhh khi tôi nói điều đó và liếc nhìn tôi với vẻ mệt mỏi.

Tôi nhìn lại Asagao. "Này, cậu. Cậu biết gã kinh doanh kia làm gì sau đó? Cái quái gì chứ? Anh ta chỉ để  tài liệu quảng bá lại và đi về nhà."

Sau khi nghe điều đó, Asagao đã bị sốc và cố chộp lấy tôi. "Đó là bởi vì anh ta gần như lờ cậu đi! Với nó thỏa thuận đã bị hủy bỏ! Không còn nữa!"  Cô hét lên giận dữ.

"Ôi, thật đáng thất vọng," Renge nhận xét khi cô cười cay đắng. "Mình cảm thấy  điều như vậy chỉ xảy ra với cậu, Kasumi..."

"À, có lẽ đó là một trường hợp đặc biệt, huh," tôi nghĩ. Điều đang được nói đây, là điều đã xảy ra với tôi rất nhiều lần trước đó, vì vậy tôi không thể nói gì cả. Tôi gượng cười đáp lại.

Asagao, bây giờ đã bình tĩnh lại sau khi cơn giận của mình trước đó, nhìn hơi chán nản. "Hai  có vẻ khó khăn hơn tôi nghĩ. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý..." cô nói xin lỗi.

Tôi lắc đầu. "Không sao, được rồi. Tôi thật sự không cảm thấy phiền với công việc như thế. Asagao, trước đây cậu chưa bao giờ phải đối mặt với chuyện đó sao?"

Tiếc thay, tôi có lẽ đã diễn đạt sai. Tôi không có ý hạ thấp hay đổ lỗi cho cô ấy. Tôi cố gắng nói  lời tích cực hơn, nhưng Asagao đột nhiên quay mặt đi. Cô ấy dường như không biết phải nói gì.

Cuối cùng, cô ấy nói. "Khi tôi học trung học, tôi chủ yếu làm công việc phát triển... Đó là lý do tại sao tôi hay làm ăn với các nhà cung cấp và thương gia hơn là các nhà bán lẻ... Vì vậy, đó là lý do tại sao..."

Asagao nói từng chút một; giọng cô nghe như có chút hối tiếc. Mặc dù, công việc của cô ấy là điều mà cô đáng lẽ ra phải tự hào. Thực tế cô ấy không thể nói nó là tự hào thực sự làm tổn thương trong tôi một chút.

Nó thực sự là như vậy.

Công việc phát triển mà Asagao đang làm xử lý với chất lượng cao, hoa quả và rau quả. Cô cũng xử lý nguyên liệu cho  thực phẩm đó. Như vậy,  nguyên liệu này không phải là  thứ có thể đơn giản chỉ là được đặt trên kệ ở cửa hàng và bán. Bên cạnh đó, hầu hết  tiêu dùng thông thường thậm chí không thể nói được sự khác biệt giữa loại khác nhau. Đó là lý do tại sao nó chỉ tự nhiên đối vói Asagao khi cô là  xử lý nó với  thành phố khác. Bằng cách làm việc với  khách hàng cao hơn trong chuỗi quản lý, và kết quả là cô ấy đã tạo một ảnh hưởng lớn tới  ở vị trí thấp hơn. Cô là  đã tạo ra mức sống dồi dào cho chúng tôi ngày nay.

Đồng thời, tôi tự hỏi nếu cô ấy đã dự đoán được ảnh hưởng từ  sản phẩm mình công bố. Vài khách hàng của cô ấy là   đứng đầu ngành quân sự. Nếu phần đông dân số khám phá ra  gì mọi  đang ăn hoặc sử dụng, sau đó tự nhiên họ sẽ bắt đầu làm y như vậy. Rốt cuộc,   này đáng được tôn trọng và kính trọng.

Như vậy, Asagao tạo ra  xu hướng đầu tiên. Không có nhiều nhu cầu về các sản phẩm cụ thể trước đây, nhưng điều đó đã thay đổi khi  tiêu dùng bắt đầu đòi hỏi ngày càng nhiều sản phẩm của cô. Chính cô ấy là  định nghĩa rõ ràng  xu hướng thực sự là gì, một thứ gì đó không được nhiều  biết đến trước khi cô ấy nói ra. Trong khi các trận chiến vẫn diễn ra rải rác, thực tế là có một nhu cầu về hàng hóa xa xỉ của cô đã chứng minh rằng các thành phố đang được thay đổi sao cho tốt hơn. Nhân loại đã bắt đầu lấy lại được sự hưng thịnh của nó khi trước.

Do đó, ngay cả trước khi tốt nghiệp, cô ấy đã trở thành  đứng đầu chi nhánh sản xuất.

"  như tôi không bao giờ tuyệt vời được như cậu," tôi nói sự thật. Tôi giỏi kết hợp  lời nói của mình với nhau, nhưng  lời của tôi thì thường không chân thành. Không quan trọng tôi đang cảm thấy như thế nào, tôi không thể truyền đạt chính xác suy nghĩ của mình tới mọi  được. Lúc tôi sử dụng  ký hiệu mà chúng ta gọi là từ ngữ để nói, nó lại trở thành lý do cho sự hiểu lầm. Đó là lý do tại sao tôi cố làm cho mọi thứ càng dễ hiểu càng tốt.

Sau khi nghe vậy, khuôn mặt của Asagao trở nên căng thẳng và môi của cô ấy run rẩy. Cô ấy có lẽ đã rất ngạc nhiên bởi  lời khen bất ngờ, và má của cô ấy bắt đầu đỏ một chút. "Có lẽ vậy," cô ấy nói với cái bĩu môi. Cô ấy sau đó vội nhìn sang chỗ khác.

"Đúng vậy! Khi mình còn học trung học, mình chả làm được gì cả," Renge nói nhiệt tình. Cô ấy đi qua tôi để chộp lấy cô. "Cậu thật sự rất tuyệt vời Asagao... kể từ đầu cậu đã rất tuyệt rồi!"

Asagao mỉm cười. "Đó không phải là chuyện gì to tát đâu. Tôi thậm chí còn không thể vào quân đội, vì vậy tôi đã phải làm việc chăm chỉ ở đây," cô nói thêm.

Renge nhìn bối rối trước câu trả lời mà tự hạ thấp bản thân của cô. "Asagao, cậu muốn vào quân đội à?" cô hỏi.

"Mọi  đều muốn vào quân đội," Asagao trả lời. "Họ có một lối sống hoàn toàn khác biệt với phần còn lại của các ngành khác."

"Tôi đoán vậy..." Tôi lẩm bẩm khi theo bản năng gật đầu đáp lại.

Thế giới vẫn còn trong chiến tranh, vì vậy cũng tự nhiên khi  thành tựu liên quan đến quân đội được đánh giá cao.   đó đều có thể mong đợi  phần thưởng tuyệt vời từ việc phát triển  công nghệ mang tính đột phá có thể đánh bại nhiều <Unknown>. Ví dụ, họ có thể được gửi đến nội địa và sống phần đời còn lại của họ trong giải trí, hoặc họ có thể được cấp vài thứ hạng cao.

Tất nhiên, ngành quân sự là ngành có nhiều cơ hội nhất để có được  phần thưởng này. Văn phòng hành chính sẽ xem xét kết quả và đóng góp của mọi  để chỉ định một số điểm thưởng xứng đáng cho mỗi . Mọi  có thể đạt được điểm ngay cả khi họ không ở trong quân đội, nhưng như dự đoán, điểm mà họ có thể đạt được đương nhiên sẽ thấp hơn  điểm thu được từ việc tham gia chiến đấu.

"Mình cũng thấy thế..." Renge thở dài. "Mình cứ tưởng chỉ cần mình được vào quân đội, sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp bằng cách nào đó..."

Tôi cũng thở dài. "Ờ..." Tôi nói, đồng ý với cô ấy.

Asagao giả vờ tức giận sau khi nghe chúng tôi nói. "À, tồi tệ đến nỗi các cậu phải chuyển sang đây! Nếu các cậu có bất kỳ khiếu nại gì, hãy nói trực tiếp với Natsume."

"A, không, mình không có ý đó!" Renge trả lời, cô ấy trở nên bối rối.

"Đừng hiểu lầm nó! Mình cũng cố gắng hết sức cho chi nhánh sản xuất! Mình thích ở đây! Thật đấy!"

Asagao chọc ghẹo cô trước phản ứng đó - đó thật sự là cảnh tượng ấm lòng thật đáng để xem. Tôi bình tĩnh uống một ngụm trà, và lắng nghe cuộc nói chuyện thân mật giữa họ. Tuy nhiên đột ngột, tôi nghe có tiếng bước chân ở ngoài cửa. Môt giọng nói vang lên từ phía hành lang.

"Có vẻ như cô ta cuối cùng cũng đến..." Asagao lưu ý khi cô nhìn chăm chú vào cánh cửa.

Thậm chí không cần gõ cửa lấy một tiếng, cánh cửa mở phăng ra, và một cô gái xuất hiện ở ngay lối vào.


Cô có mái tóc màu vàng được cắt ngắn như của con trai, và đồng phục rách rưới của cô ấy mở đủ để cho xương đòn cô lộ ra. Nhưng dẫu vậy, ngực của cô lại không bị phơi ra. Chiếc cà vạt nơ dường như giữ mọi thứ lại với nhau. Tuy nhiên, trái với trang phục không bình thường của cô, cô ấy dường như cực kỳ nguy hiểm. Có lẽ là do đôi mắt sắc bén, trông như mắt đại bàng của cô ấy. Với một ánh nhìn trừng trừng từ đôi mắt ấy, tôi cảm thấy như mình đang chao đảo. Hoặc có lẽ chỉ là do tôi sợ cô ấy thôi...

Cô ấy nhìn vào cả Renge và Asagao, rồi mỉm cười... Cô trông thân thiện đến không ngờ. Sự tương phản giữa ánh mắt sắc bén và nụ cười thân thiện của cô ấy cũng tạo nên một sức quyến rũ nhất định. Rồi cô ấy nói, "Lỗi của tôi khi đã nói chuyện quá lâu."

"Nghiêm túc đi..." Asagao càu nhàu.

"Cuộc họp trước của tôi lâu hơn dự kiến," Natsume trả lời khi cô ấy vẫy tay trước lời than phiền của Asagao. "Xin lỗi."

Cánh tay cô ấy trông nhỏ và khá nữ tính, và chúng có vẻ chả giống như của  đứng đầu quân đội tí nào. Nhưng, cánh tay đó chắc chắn không phải là ẻo lả và mỏng manh. Chúng hoạt bát, linh động và mạnh mẽ. Thực tế, cũng có nhiều  nói như vậy về cô, Natsume Megu. Tay áo của cô ấy được cuộn lại quá khuỷu tay, và cô đang mặc váy ngắn. đường cong trên tay và chân của cô ấy lộ ra thật hoàn hảo và chúng trông thật thanh lịch. Cô ấy không mặc vớ, vì vậy tôi có thể thấy vẻ đẹp trần trụi của toàn bộ đôi chân cô cho tới mắt cá chân.

Khi tôi vẫn còn bị mê hoặc bởi đôi chân của cô ấy, cô ngồi bệt ngay xuống chiếc ghế sofa trước mặt chúng tôi. Đừng mở chân ra như thế chứ... Đừng... Được rồi tôi đã thấy nó... Tôi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác và cố ý nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Có nhiều  nữa bước vào phòng; có lẽ họ là  sĩ quan phụ tá của cô. Họ có vẻ như đang hộ tống hay hỗ trợ cô ấy. Hoặc là có lẽ họ chỉ đi theo cô thôi.

Một cô gái trong đám  có nước da rám nắng và mái tóc màu vàng đậm. Cô có một đôi mắt to và đen, có thể là do phấn mắt hoặc lông mi giả. Tôi không biết tên cô ấy, nhưng tôi chắc chắn mình đã từng gặp cô ấy trước đây. Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy là một  khóa trên... Tên cô ấy là Kuroki thì phải? Không, nó nghe không đúng lắm. Hay là Kuroba nhỉ? Mà thôi, nó cũng chả quan trọng lắm. Tôi sẽ gọi cô là Black-eyes. Black-eyes ngồi xuống bên cạnh Natsume và bắt đầu chải tóc.

Đằng sau Black-eyes, một cô gái khác xuất hiện. Cô trông cực kỳ chán nản và bực bội, và cô ấy cứ thở dài liên tục khi cô bước vào. Cô có mái tóc màu nâu đỏ phủ chút lông tơ. Mắt của cô rõ ràng trông rất là buồn ngủ, và súng yêu quý của cô, le lói rực rỡ dưới ánh đèn, đã được cột bằng dây da ở dưới váy. Cô ấy trông xinh đẹp với khuôn mặt thẫn thờ và nhỏ nhắn của mình. Mà, có lẽ xinh đẹp không phải là từ thích hợp... Tôi nghĩ rằng nói cô ấy dễ thương thì đúng hơn. Nhưng đó chỉ là ý kiến khách quan của tôi thôi.

Rốt cuộc, cô gái này, Chigusa Asuha, là em gái tôi. Em ấy chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi. Thậm chí không thèm nhìn tôi, đúng hơn là thậm chí không cả chú ý tới tôi, Asuha dựa vào bức tường gần đó và lấy điện thoại ra. Em ấy bồn chồn với nó một chút, ngáp, rồi quay về phía tôi.

Em ấy chớp mắt kinh ngạc vài lần rồi thở ra. "Cái quái," cô lẩm bẩm.

Tôi chào lại. "Yo, Asuha."

"Ờ," em ấy trả lời. Ngay sau đó, em ấy quay lại với chiếc điện thoại của mình.

Thật lạnh lùng... Hay em ấy đang trong giai đoạn nổi loạn nhỉ? Đợi đã không, tôi không thể để điều đó xảy ra. Nếu cứ như vậy em ấy cũng sẽ trở thành một  thô lỗ mất! Hay là em ấy bị ảnh hưởng từ bạn bè mình?  tên thô lỗ dường như ở khắp nơi trong thị trấn này, nhất là trong ngành quân sự. Nói đến chuyện đó, váy em ấy có vẻ ngắn hơn trước đây, và chiếc cà vạt nơ dường như cũng được nới lỏng hơn trước! À, ngực của em ấy không lớn lắm, nên nó cũng chả phải chuyện gì to tát. Dù sao, em ấy mới chỉ học trung học... Kỳ tới em ấy sẽ lên trung học! Em ấy chắc chắn sẽ có chỗ để phát triển, sau đó... Tôi cảm thấy lo lắng rồi... Như đã nói, tôi cần nói chuyện với em gái mình nhiều hơn như là một   trước khi chúng tôi bắt đầu tách xa nhau!

Renge la to lên với em ấy trước khi tôi có cơ hội nói tiếp. "Asuha! Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ!"

"Huh?" Asuha nói khi em ấy nhìn lên, không hiểu được. Em ấy nhìn Renge hoài nghi khi thấy Renge vẫy tay về phía mình. "Hm? Huh... Ah, A-Ah... Yo," cuối cùng em ấy cũng nói với một giọng điệu kỳ quặc. Em ấy ngay lập tức nhìn lại vào điện thoại của mình.

Renge cười lo lắng đáp lại. "À, này..Umm... Asuha, em còn nhớ chị không?"

Cậu biết gì không? Tôi xin lỗi vì điều đó, Renge... Em gái tôi hơi, cậu biết đấy... Ừm, tôi chắc em ấy vẫn còn nhớ cậu, vậy nên đừng lo lắng.

Natsume, vẫn ngồi trước mặt chúng tôi, cũng có cùng  biểu hiện kỳ lạ trên mặt cô ấy. Cô nhìn Asuha, thở dài, rồi quay lại vào Renge. "Renge, lâu rồi nhỉ. Thế nào rồi?" cô hỏi.

"Cậu còn nhớ mình hả!" Renge kêu lên với ánh mắt sáng lấp lánh. Có ấy rất vui mừng nếu cô có một cái đuôi, có lẽ nó đang vung vẩy rồi. Đồng thời, Asuha nhìn lên.

"Ah, đúng, Renge!" Asuha la to. Như tôi đã nghĩ, em ấy vẫn còn nhớ.

"Mình luôn ở  thứ hạng thấp... Nên mình rất hạnh phúc khi cậu còn nhớ mình" Renge nói tiếp. Cô ấy hạnh phúc đến mức có thể khóc.

"Dĩ nhiên rồi. Làm sao mà tôi quên được," Natsume trả lời với một nụ cười cay đắng.

À, Renge rất dễ thương, cho nên cô ấy rất dễ nhớ. Dẫu vậy, thật bất ngờ khi Natsume vẫn nhớ tên cô ấy. Natsume vẫn là phó chỉ huy của thành phố và Renge chỉ là một  ở thứ hạng thấp, sau tất cả. Tôi chắc rằng cô ấy không gặp bất cứ ai trong số hai chúng tôi nhiều trong quá khứ. Thực ra, ngoài chuyện lúc cô ấy nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã bị chuyển đi, chúng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện trực tiếp với cô ấy bao giờ cả. Tôi nhìn chằm chằm vào Natsume, ấn tượng rằng cô là  rất quan tâm đến  khác. Tuy nhiên, tôi chắc là cô ấy sẽ không nhớ—

"... Cậu cũng vậy, Kasumi," Natsume nói, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi. Cô ấy mỉm cười với tôi.

"Ah, cảm ơn... cảm ơn vì đã chăm sóc em gái tôi," tôi nói. Ồ, tôi thực sự không nghĩ rằng cô ấy vẫn nhớ tôi. Ý tôi là, có lẽ là do em gái tôi luôn ở bên cạnh cô ấy.

"Ồ, đúng rồi nhỉ! Asuha là em gái cậu, phải không?" Natsume hỏi, ngạc nhiên. "Tôi luôn gọi em ấy bằng tên nên tôi quên mất nó."

"Woah, thế cô ấy là em gái cậu hả?" Asagao nói chen vào. "Nói đến đó, tôi đã từng nghe tên đầy đủ của cô ấy trước đây, Chigusa Asuha... Nhưng cô ấy trông chả giống cậu chút nào." Cô ấy chắc đã nói thẳng ra  gì mà mình quan sát được.

Asuha trừng mắt lại với cô ấy. Em ấy trông thực sự khó chịu vì một vài lý do nào đó... À, em ấy không thích  khác nói về mình một cách vô tư như thế, đặc biệt là   mà em ấy không quen biết...

"Tôi đoán vậy. Mặc dù có vài lần họ khá là giống nhau. Tôi thực sự vui mừng khi em ấy ở bên tôi," Natsume nói khi cô nhích  về phía trước. "Bởi Asuha rất tuyệt vời, cực kỳ tuyệt vời. Siêu mạnh. Tôi luôn nói rằng em ấy sẽ trở thành chỉ huy kế tiếp của tôi. Em không nghĩ vậy sao, Asuha?"

"Cảm ơn..." Asuha lẩm bẩm. Em ấy quay lại nhìn Natsume và làm một điệu gì đó kết hợp giữa gật đầu và cúi chào.

Khi em ấy làm vậy, Black-eyes tặc lưỡi không chấp thuận. "Asuha... Cậu có nghe câu hỏi, đúng không?" cô ấy hỏi, trừng mắt với Asuha. "Sao cậu lại lờ cô ấy đi? Cậu hành động như thể mình vĩ đại lắm chỉ vì mình có chút sức mạnh à."

"Huh?" Asuha bực mình nói. Em ấy dường như không biết Black-eyes đang nói về cái gì. Nhưng, có lẽ nhận ra mình đang nói chuyện với một  khóa trên, em ấy miễn cưỡng đáp lại, "Không, thực sự không phải như vậy. Tôi thật sự không lờ cô ấy đi. Tôi chỉ không thực sự quan tâm đến  thứ như vậy."

"Hả?" Black-eyes trừng mắt thậm chí còn khó chịu hơn nữa vào Asuha.

Asuha, vẫn còn bực tức, thở dài và nhìn sang một bên. Với điều đó, Black-eyes giận dữ đến nỗi thậm chí cô không thể nói được gì. Các tĩnh mạch của cô thậm chí còn bắt đầu hiện rõ trên mặt.

"Dừng! Asuha, dừng lại đi! Hãy sống hòa thuận với mọi ! Gần gũi với mọi  như là với anh ý!" tôi nghĩ trong sự hoảng loạn.

Mọi thứ đang trở nên căng thẳng, nhưng Natsume chỉ cười lớn. "Asuha khá là có chí khí đấy nhỉ, haha. Đấy là điều tốt, tôi thực sự không quan tâm đến nó. Em ấy thực sự can đảm đấy nhỉ?"

"Nhưng, Natsume!" Black-eyes cãi lại. Cô ấy rõ ràng vẫn chưa hài lòng.

Natsume vỗ nhẹ lên vai cô. "Ổn rồi, không sao đâu," cô nói khi cố gắng làm dịu Black-eyes. "Rồi bây giờ, Asagao, cậu cần gì?"

Dường như mọi thứ cuối cùng cũng có tiến triển.

"Tôi đến đây để lấy chữ ký của cậu," Asagao nói khi cô nhìn vào Natsume. Cô ấy lấy chiếc máy tính bảng ra, và Natsume cúi xuống để cô có thể lấy nó. Khi cô ấy làm vậy, váy của cô bị cọ vào chiếc ghế da một chút và tôi nhìn thoáng thấy đùi cô ấy ngày càng lộ rõ hơn. Nó khá là bắt mắt...

Natsume hướng sự chú ý của cô vào màn hình chiếc máy tính bảng. Cô nhìn và thở dài. "À, này, dù gì không phải sẽ tốt thôi nếu cậu làm nó ở chỗ của cậu à...", cô ấy nói. Cô gãi má, khó chịu.

Đáp lại, Asagao nhíu mày và không thích thái độ của Natsume. "Điều đó là không thể. Tôi phải nói chuyện với cậu về thứ này!" cô hét lên khi cô nhảy lên khỏi chỗ ngồi. "Tôi! Đến đây! Chỉ vì cậu!" cô đập vào cái bàn trước mặt, và trán cô ấy lấp lánh dưới ánh đèn phòng. Rồi cô tiếp tục.

"Cậu vui lòng đừng chuyển  bừa bãi sang chỗ tôi nữa được không? Chỗ tôi không phải là cái thùng đựng rác, cậu hiểu chứ!"

"Vậy chúng ta thực sự là rác à..."

"Thật khó để mà có thể phủ nhận điều đó..."

"Không, tôi không có ý như vậy!" Asagao sửa lại. Cô luôn thành thực và thẳng thắn về  sai lầm của mình. "Tôi đang nói rằng chúng ta không phải là dưới ngành quân sự!"

Tính trung thực của Asagao với  sai lầm của mình chỉ là một trong  đức tính tốt của cô ấy. Thậm chí ngay cả phó chỉ huy thành phố,   đứng đầu ngành quân sự, cô ấy sẽ không chịu thua bất cứ ai. Cô ấy luôn nói  gì mà cô cần nói.

"Nếu cậu cho họ vào, thì hãy chịu trách nhiệm cho họ cho đến cùng," cô ấy hét lên, thuyết giảng cho Natsume. Cô ấy dễ xúc động và hướng cho Natsume một cái nhìn đáng sợ. "Sẽ phải tốn một khoản chi phí để đào tạo   chuyển đến đó, cậu biết không? Cho đến khi họ được đào tạo đến một mức độ thích hợp, họ chỉ làm mất nguồn lực của chúng tôi và làm cho chúng tôi bị lỗ thôi. Trên hết, không chỉ mỗi ngành của chúng tôi, nhưng có vẻ như cậu cũng chuyển nhiều sang  ngành khác nữa! Cái này nghĩa là sao?"

Theo tôi, cô ấy đã đưa ra  điểm của cô khá tốt. Cô ấy tiếp tục thúc giục câu trả lời.

Natsume hơi bị lấn áp. "Tôi cũng đã suy nghĩ về nó..." cô nói thỏ thẻ khi một giọt mồ hôi chảy xuống trán cô.

"Cậu đã làm? Cậu chắc chứ?" Asagao ngắt lời. Cái nhìn của cô ấy thật mãnh liệt, lời nói của cô ấy sắc bén, và trán cô ấy lấp lánh.

Có vẻ như Asagao không để ý nhưng cô ấy đã bớt khó khăn với lời giải thích không mạch lạc của Natsume. "Cậu chỉ nghĩ đến nó, đúng chứ! Cậu quá ngớ ngẩn!" cô hét lớn.

Khi nghe cô ấy nói vậy, mắt Black-eyes mở to ra. "Ngớ ngẩn... Hah? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ!??!?" cô ấy nói, hét lớn. Cô ấy cũng nhảy ra khỏi chỗ ngồi và trừng mắt với Asagao. Không hề run sợ, Asagao cũng trừng mắt lại với cô ấy.

Đây là bầu không khí căng thẳng nhất mà tôi từng thấy. Ngay cả Asuha,  vẫn chỉ thờ ơ dựa vào tường, cũng phải quay ra nhìn chằm chằm vào họ một cách đáng lo ngại. Thật đáng sợ... Thật đáng sợ... Tôi co lại vai của mình trong sợ hãi và va phải vai của Renge. Tôi cảm thấy đôi vai cô run rẩy, vì vậy tôi tự hỏi liệu cô ấy có ổn không, vì cô ấy chắc chắn sẽ sợ hãi trước một cảnh tượng như vậy. Tôi nhìn cô ấy và thấy rằng vai cô chắc chắn đang run rẩy, nhưng chúng run rẩy vì cô ấy đang quá khó để nhịn cười...

"Cậu quá ngớ ngẩn..." Renge nói, không thể giấu tiếng cười. "Asagao, cậu cứ như một  mẹ vậy..."

"Không phải thế!" Asagao hét lớn khi cô nhìn lại vào Renge. Tuy nhiên, khi thấy nụ cười của cô ấy, Asagao dường như đã bình tĩnh hơn. Cô ấy trông mệt mỏi, nhưng dường như một nụ cười mờ nhạt đã hiện lên trên khuôn mặt cô.

Nụ cười của Renge cũng ảnh hưởng tích cực đến Black-eyes và Natsume. Asuha nhìn xuống và tiếp tục chơi điện thoại. Black-eyes hmmp một cái rồi lấy ra một bộ trang điểm từ túi đồng phục, và bắt đầu trang điểm. Dường như chúng tôi đã đi đúng hướng.

Natsume nhìn cô và mỉm cười. "À, chúng ta luôn có thể nói thêm về điều này sau...." Cô nói và đưa chiếc máy tính bảng cho Asagao. "Bây giờ, cậu có cái gì để tôi ký không?"

Asagao nhìn chằm chằm vào cô. "Yeah... Nhưng, hãy suy nghĩ cẩn thận hơn về việc chuyển giao  của cậu từ giờ."

"Biết rồi, biết rồi." Natsume đảm bảo. Cô vươn  ra để ký. "Tôi sẽ có trách nhiệm hơn."

Với điều này, việc kinh doanh của chúng tôi ngày hôm nay đã xong. Cuộc họp đã ổn và chúng tôi đã có chữ ký của Natsume. Cuối cùng tôi cũng được về nhà... Ah, nhưng tôi vẫn còn nhiều việc để làm sau nữa, huh. Tôi thở dài... Tôi cũng đã rất sẵn sàng về nhà....

Nhưng đột nhiên, một tiếng chuông báo động vang khắp phòng. Thực ra, tôi khá chắc rằng nó rung khắp căn cứ Kisarazu.

Tiếng chuông báo động vang lên trong tai chúng tôi: Đây là cảnh báo khẩn cấp: các <Unknown> đã được phát hiện ra khỏi vịnh Tokyo. Hãy sẵn sàng hành động. Tôi lặp lại. Hãy sẵn sàng hành động.

Phản ứng lại với  tiếng thông báo.  tiếng bước chân di chuyển dữ dội khắp tòa nhà. Cửa phòng chúng tôi bật tung ra.  tên du côn đứng ở ngưỡng cửa. "Chỉ huy!" họ hét lớn.

"Tôi hiểu rồi. Đi nào,"  Natsume đáp lại bằng một giọng mạnh mẽ, nhưng bình tĩnh. Cô ấy đứng lên, và thái độ của cô ấy đã thay đổi. Thực ra, giờ đây cô ấy giống như một con  hoàn toàn khác vậy, khác với con  thân thiện của cô ấy lúc trước. Cô có nét mặt như đã sẵn sàng cho trận chiến. Tương tự, Black-eyes cất hộp trang điểm của cô đi, và Asuha thì cho tay vào bao súng của mình. Họ chắc muốn đi ngay lập tức...

Asagao giơ tay ra phía trước. "Ah, đợi đã... Chữ ký..."

"Xin lỗi, Asagao. Tôi sẽ làm sau... Thứ lỗi cho tôi..." Natsume đáp lại với một khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối. Black-eyes, Asuha, và  tên du côn đi ngay theo cô ấy.

Asagao, Renge và tôi là   duy nhất còn lại trong căn phòng. Có cái gì đó kéo tay áo tôi - là Renge. Cô ấy thực sự lo lắng.

"Kasuki... C-Chúng ta nên làm gì đây?"

"Không phải chúng ta nên về sao?"

"Nhưng không phải họ chuẩn bị chiến đấu à?"

"Ờ, nhưng  lần như này thì chúng ta nên nghe theo lệnh của cấp trên chúng ta."

"Cậu nói cấp trên... Ý cậu là Urushibara hả?"

"Anh ta chỉ là một  khóa trên thôi, không phải là  phụ trách."

"Ừ nhỉ... Mình luôn cảm thấy rằng anh ấy là  phụ trách."

"Đó là vì anh ta luôn luôn hành động như thể mình cao cả và vĩ đại. Về xếp hạng trên thực tế, anh ấy gần như cùng cấp độ với chúng ta,  nhân viên bình thường..."

Cả Renge và Asagao đều cười, nhưng Renge cười lo lắng trong khi Asagao cười một cách kín đáo.

"Buồn, thật đáng buồn, Urushibara..." tôi nghĩ.

Renge liếc nhìn Asagao. "Vậy thì, đó phải là Asagao rồi."

Asagao thở dài. "Cuối cùng, tôi cũng chỉ là một thành viên của chi nhánh sản xuất," cô nói khi cô đặt tay lên hông. "Trong suốt thời gian trận chiến diễn ra, tôi không có quyền ra lệnh. Vì vậy, tôi không thể thực sự nói cậu nên làm gì."

"Vậy thì... Umm... Umm..." Renge nói lo lắng.

Tôi ngắt lời cô ấy. "Đó là Natsume."

"À, đúng rồi. Mình sẽ chạy đi hỏi!" cô ấy nói khi cô chạy ra khỏi phòng.

"Đợi đã... Nhưng tôi không nghĩ chúng ta làm được gì nhiều đâu..." tôi nói, cố gọi cô ấy lại. Đã quá muộn - cô ấy đã ở quá xa ngoài hành lang. Tôi nhìn Asagao để xem cô ấy có bất kì ý tưởng nào về việc chúng tôi nên làm gì bây giờ không.

Cô ấy nhún vai. "Ừm, chúng ta buộc lòng phải đi theo cô ấy rồi, phải không?"

"Ờ, tôi đoán vậy..." tôi nói, thở dài. Chúng tôi miễn cưỡng đuổi theo cô ấy.

Các trận đánh gần Vịnh Tokyo thường xảy ra ở Vịnh Tokyo Aqua-Line. Bất cứ lúc nào xảy ra, đoàn tàu với tháp pháo quay sẽ được triển khai. Đoàn tàu đó không chỉ là để di chuyển quân đội tới tuyến đầu, mà còn là một công cụ hiệu quả để chống lại  <Unknown>.

Chúng tôi đến nơi để đoàn tàu đó đúng lúc Natsume, Black-eyes, và Asuha sắp lên tàu. Có nhiều  trong quân đội vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng vài  nhìn như đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Renge, giờ đang bị hụt hơi, đã đi qua đám đông để và cố gắng để bắt kịp họ, nên chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đi theo cô ấy. Cô gái này chắc đã biết được như vậy...

"Umm... Natsume! Chúng mình nên làm gì?" Renge la to. "Chúng mình nghĩ rằng tốt nhất là nên hỏi cậu!"

Natsume quác mắt lên khi nghe cô ấy nói vậy. Asuha thở dài, và Black-eyes càu nhàu bực dọc ở bên cạnh.

Nhưng rồi Natsume liếc nhìn Renge và cho cô ấy nụ cười rạng rỡ. "Umm... Cậu đến đây chỉ để hỏi vậy thôi à? Hmm..." cô ấy ngẫm nghĩ. Cô ấy im lặng và trông có vẻ hơi lo lắng. Cô liếc nhanh sang Asagao và tôi, và cái nhìn của cô ấy đã nói lên tất cả. Renge và tôi không thuộc chi nhánh quân sự nữa, vì vậy cô ấy không có ý đưa chúng tôi ra chiến trường.

Renge cũng cảm thấy được điều này. "Ah, mình rất xin lỗi..." cô xin lỗi, chán nản. "Mình biết là không nên làm mất thời gian của mọi , nhưng mình chỉ muốn đảm bảo phòng trường hợp..."

Thấy vậy, Natsume bước lại gần cô. Rồi cô ấy đặt tay lên đầu và xoa đầu cô. "Không phải vậy đâu!" cô nói trấn an. "Tất cả chúng ta ở đây đều là bạn bè và gia đình. Đó là lý do tại sao chúng ta cần dựa vào nhau... Renge và Kasumi, có ổn không nếu tôi mượn hai cậu giúp đỡ?"

Renge đã khóc vì  lời an ủi của Natsume. "Chắc-Chắc rồi...." Cô lẩm bẩm.

"Cô gái này thật biết cách gây cảm hứng... Tôi thực sự trở nên hăng hái chỉ bằng việc nghe  lời đó..." tôi thầm nghĩ.

Nhưng Black-eyes vuốt mái tóc của cô ấy, rõ ràng vẫn còn bực bội. Asuha nhìn cũng khó chịu và nhanh chóng quay đi. Hai  dường như không khuyến khích việc này.

"Vậy thì, Renge, Kasumi," Natsume nói khi cô vỗ nhẹ vào đầu Renge một lần nữa và leo lên tàu. "Tôi sẽ để nó cho các cậu."

"Còn nữa, Asuha,"  cô nói thêm trước khi vào bên trong. "Chăm sóc ba  họ, được chứ?"

Asuha, vẫn đứng bên ngoài, thở dài và tiếp tục nhìn sang chỗ khác. "Hah... Tôi cũng nghĩ chị sẽ nói thế."

Natsume mỉm cười chua chát. "Tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều nếu em ở bên cạnh họ," cô ấy nói. "Chăm sóc họ, được chứ?"

"... Được rồi..." Asuha trả lời một cách thờ ơ. Natsume và Black-eyes sau đó biến mất vào trong đoàn tàu. Chúng tôi bắt đầu theo họ vào trong tàu, nhưng Asuha chọc liên tục vào vai tôi.

"Không phải ở đây. Em nghĩ chúng ta sẽ ở tuyến sau," em ấy nói.

"Ờ, đúng nhỉ..." tôi lẩm bẩm.

Và chỉ như thế, sau nửa năm, chúng tôi trở lại chiến trường. Gió mạnh, sấm sét, và khói thuốc súng. Chúng tôi đã nhảy thẳng vào chiến trường nơi hội tụ tất cả  thứ trên.


Đoàn tàu đến Vịnh Tokyo Aqua-Line, và tháp pháo của nó quay từ từ hướng ra biển. Âm thanh của những chiếc bánh răng và máy móc vang vọng khắp khu vực. Những gì nằm ở phía bên kia không gì hơn ngoài những <Unknown> đã xuất hiện.

Bản thân chiến trường này đang rung động. Những cơn sóng đánh dữ dội từ biển, và không khí đang trở nên căng thẳng. Ở bên trên, bầu trời đang tách ra, thậm chí cả những đám mây cũng bất ngờ chuyển hướng. Các <Unknown> bắt đầu xuất hiện từ các vết nứt đó và ngày càng nhiều, như mặt đất đang nóng lên, hay như dầu đang nổi lên từ mặt nước.

Ánh hoàng hôn giảm dần, và kết quả là cầu vồng tách nhau ra xa. Cùng với đó một ánh sáng tối dường như ẩn nấp đằng sau nó. Tất cả những ánh sáng đó chiếu rọi qua nội thất con tàu một cách kĩ lưỡng.

Những sinh vật lạ lùng này có thể thấy được trên bầu trời. Chúng trông kỳ cục, gần giống như con quái vật, mặc dù chúng không phải động vật hay thực vật gì cả. Thực ra, chúng trông có tính cơ học hơn là sinh học. Nhiều bộ phận của chúng thực sự rất giống của động vật, nhưng chúng trông cũng giống như những cây bị khô héo, không có lá. Những bộ phận trông như thể được lắp một cách vội vàng vài cơ thể chúng. Chúng được phủ bởi một lớp vỏ kim loại, sáng lấp lánh dưới ánh sáng. Mặc dù lớp vỏ của chúng trông có vẻ vô cơ và lạnh, nhưng nó tạo cảm giác mềm mại và ấm áp.

Những con quái vật đã ra khỏi cổng hoàn toàn. Chúng gầm lên những tiếng gầm gừ, như thể chúng đang cười. Không thể nói gì hơn. Chúng chính là sự ô nhục, đã được khắc sâu mãi mãi vào ký ức loài người, và là sự nhục nhã mà chúng ta đang cảm thấy. Đó là các <Unknown>, một sinh vật sống bất thường gây ra sự hủy diệt trên toàn thế giới. Đứng xếp hàng ngay trên những kẻ thù ghê gớm này của nhân loại, những người lính nở một nụ cười khát máu.

Ở trước đoàn tàu, phía trên Aqua-Line, căn cứ quân sự Umihotaru đứng hiên ngang tại đó. Một tiếng chuông cảnh báo reo lên, và một cây cầu bắt đầu xuất hiện. Căn cứ luôn thay đổi này giữ vai trò điểm triển khai cho những số binh lính và các trang thiết bị. Tất nhiên, nó cũng giữ vai trò như là tiền tuyến.

"Được rồi mọi người, vào vị trí!" Natsume hét với một giọng hùng dũng vào chiếc micro. Cô ấy đứng ở điểm cao nhất trong căn cứ sao cho mọi người đều thấy được cô ấy dù cho họ có đứng ở đâu. "Đã đến lúc để giành chiến thắng một lần nữa! Tôi không muốn nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt của các bạn, được chứ? Đi nào!!"

Các tháp pháo được trang bị và pháo binh đã sẵn sàng để bắn. Các học sinh chuẩn bị vũ khí của họ và tiến lên phía trước. Chúng tôi ở cách họ rất xa, theo hướng căn cứ Kisarazu, nhưng chúng tôi có thể xem chuyện gì đang xảy ra một cách khá rõ. Không, thực ra sẽ chính xác hơn khi nói rằng chúng tôi chỉ có thể xem và quan sát mà thôi. Không có gì để mà chúng tôi thực sự làm. Chúng tôi ở tiền tuyến, nhưng dẫu vậy, chúng tôi vẫn còn ở mãi phía sau. Trận chiến thực sự cách Umihotaru khoảng 1 km về phía bắc, do đó đã gần đủ để có thể nhìn thấy, nhưng không đủ gần để chúng có thể tấn công chúng tôi. Nói cách khác, chúng tôi vẫn chỉ là những khán giả. À, tôi đoán nó đã được an toàn, và tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ khá rõ ràng. Đây không phải là một vị trí tồi.

Renge cúi xuống cầu và quan sát Natsume với chiếc ống nhòm của cô ấy. Cô vẫn tiếp tục quan sát, "Wow!" và rõ ràng là cô đã bị cuốn hút bởi những gì Natsume làm. Asagao giữ chặt phía sau bộ đồng phục của cô ấy, sợ rằng Renge có thể rơi xuống nước. Asuha, cách chúng tôi vài bước, ngồi nhẹ nhàng trên lan can. Em ấy không quan tâm đến chúng tôi. Thay vào đó, em ấy giữ chặt hai khẩu súng lục của mình.

Súng lục, huh...

"Natsume ngầu thật..." Renge ngạc nhiên khi quan sát.

Ngược lại, Asagao đứng đó với vẻ lạnh lùng. "Mọi người nghe theo hiệu lệnh khá tốt," cô ấy nói thêm.

"Tôi không nghĩ chị ta sẽ đưa ra một mệnh lệnh nào khi đang thực chiến đâu," Asuha trả lời khi em ấy giữ chặt tay cầm súng của mình. "À, có lẽ chị ta cũng có, tôi chịu thôi. Tôi chỉ làm những thứ của mình, vậy nên..."

Asagao ngạc nhiên. " Ồ tôi hiểu rồi... Nói đến đó, tại sao cô gái này không sử dụng kính ngữ? Tôi là một người khóa trên, đúng không?"

"Tsurube-senpai?"  Asuha hỏi.

Asagao thật lạnh nhạt khi cô gập tay lên. "Hmm, tôi cũng không thích được gọi như vậy..."

Asuha cau mày, nhìn bực mình. "Vậy thì, tôi sẽ gọi cô là Asagao-trán!" em ấy kêu lên.

"Không bao giờ!" Asagao hét ầm lên. "Tại sao cậu phải thêm từ 'trán' một cách không cần thiết như vậy? Cậu muốn chết à?"

"Bình tĩnh, Asagao..." Renge thì thầm. Asagao trông như sắp sửa vồ lấy Asuha, nhưng Renge nắm lấy cả hai bàn tay quanh Asagao và ngăn cô lại. Tôi xin lỗi về điều này, cô gái trán. Xin lỗi về em gái của tôi... Tôi thực sự nên cảnh báo em ấy trước rằng không làm những thứ như vậy...

"Asuha, đừng nói như thế chứ," Tôi nói, cố trấn tĩnh mọi người lại. "Asagao có lẽ đã bị bắt nạt về cái thứ này khi cô ấy còn nhỏ."

"Chính xác! Đúng vậy!" Asagao nói. "Chờ đã, làm thế nào mà cậu biết Chigusa?"

"Tôi có thể đoán được ít nhiều..." tôi trả lời. Nếu tôi biết Asagao khi cả hai chúng tôi còn nhỏ, có lẽ tôi hẳn cũng đã trêu chọc cô ấy về nó... Tất cả con trai đều như vậy, đúng chứ? Họ luôn trêu chọc những cô gái mà họ thích hay một cái gì đó tương tự...

"Cô biết tôi cũng là Chigusa đấy..." Asuha lầm bầm.

"Ahh! Tôi biết rồi!" "Asagao tức giận hét lên. " Điều này đang gây phiền nhiễu. Vậy tôi sẽ chỉ nói Kasumi thay vì..."

"Umm... Thật là bất ngờ..." tôi nói, ngạc nhiên khi nghe thấy tên tôi bị đưa vào trong đó. Asagao nhìn tôi nghi ngờ.

"Hử? Cậu là Kasumi, đúng không?"

"Ờ... Nhưng gọi bằng tên của tôi thì hơi..."

"Ừm cậu gọi tôi là Asagao, phải không?"

"Đúng vậy... Không, chỉ là tôi không quen với nó... Cậu biết đấy... Tôi thấy nó hơi kỳ kỳ..."

"Lý do kiểu gì vậy..."

Asagao hơi chậm hiểu một chút. Cô ấy rõ ràng là không hiểu được lý do của tôi. Ý tôi là, tôi có lẽ chỉ xấu hổ, nhưng để biểu thị cái sự xấu hổ đó ra mặt thì cũng có chút xấu hổ. Nó khá tệ nếu đột nhiên gọi mọi người bằng tên, đặc biệt là gọi những người rụt rè bằng tên của họ. Đôi khi nó khiến mọi người giận dữ khi họ cố gắng tìm ra liệu có lý do đặc biệt nào cho sự thay đổi đó. Rốt cuộc, ngoại trừ những lần mà người ta đùa, thật khó để tìm ra họ đang cố gắng làm gì. Nhưng, tùy từng thời điểm, cũng có người thích thế.

"Ah, mình nữa! Gọi mình là Renge nữa!" Renge ngắt lời, giơ tay lên. Cô mỉm cười vui vẻ. "Kasumi gọi mình là Renge!"

À, Renge rất tuyệt khi truyền đạt mọi thứ một cách vô thức, vì vậy hầu hết mọi người đều biết cô ấy nghĩ gì. Đó là lý do tại sao Renge có thể hòa thuận với tất cả mọi người, kể cả tôi, và đó là lý do tại sao cô ấy không gây ra nhiều hiểu lầm hoặc bất cứ điều gì tương tự như vậy. Đó là lý do tại sao Renge có thể hòa thuận với tất cả mọi người, kể cả tôi, và đó là lý do tại sao cô ấy không gây ra nhiều hiểu lầm hoặc bất cứ điều gì tương tự như vậy. Tôi thật biết ơn vì điều đó, Renge.

...Chờ chút, Asagao cũng luôn làm thế với mọi người, tôi nghĩ. Đó là sự tự tin? Hay quyết tâm? Hay nhẫn nại? Đó chắc chắn là sự nhút nhát, huh. Tôi gật đầu hài lòng với quyết định đó.

Asuha nhảy ra khỏi lan can ngay sau đó. "Trong mọi trường hợp, gọi tôi là Asuha cũng tốt."

Asagao trông như không hiểu được trong giây lát. "Chắc rồi, ừm," cô ấy nói khi cô ấy lấy tay xoa cằm mình.

"Ý tôi là, dù sao thì tôi thực sự cũng không cản thấy phiền," Asuha nói. Em ấy khom người trên thành lan can và nhìn chằm chằm ra biển

Đúng như tôi nghĩ rằng em ấy sẽ xem trận chiến thêm một chút, em ấy đột ngột quay lại và đã nói, "Có ổn không nếu tôi đi? Tôi muốn kết thúc nhanh để có thể về tắm..." em ấy đã hành động tách rời với toàn bộ tình hình, nhưng trông lại bồn chồn không yên với mái tóc mình. Dường như em ấy thực sự mong muốn tham gia trận chiến. Em ấy cũng đang trong quá trình tăng tiến, vì vậy tôi chắc chắn rằng em ấy không muốn lãng phí thời gian bảo vệ chúng tôi.

"Chắc rồi," tôi nói, gật đầu. "Chúc may mắn."

Đáp lại, Asuha lặng lẽ chìa nắm đấm vào tôi. "Hãy chăm sóc những người còn lại," em ấy nói nhanh và chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng Renge nhanh chóng gọi cho em ấy lại, bối rối. "Umm... Uh... Bọn chị nên làm gì đây..."  giọng cô ấy nhỏ dần.

Asagao nghiêm nghị xen vào, "Cậu... Natsume bảo cậu đi theo chúng tôi, đúng không?" Asagao cau mày.

"Ah... Không sao đâu mà, phải không?" Renge đảm bảo. "Chúng ta ở khá xa chiến trường."

"Yeah," tôi nói như thể mình đã đồng ý. "Hơn nữa, tôi cũng ở đây mà."

Asuha thở dài khi nghe hai chúng tôi nói."Hử? Cậu đùa vui thật," cô ấy cười. "Cậu hả? Tôi vẫn còn lo lắng đấy."

"Đó không phải là nói đùa đâu, tất cả đều không phải," tôi nói, nhặt khẩu súng bắn tỉa gần đó mà tôi lấy từ phòng thiết bị trước đó và đưa cho cô ấy. "Thế nên, đừng lo về chuyện đó."

"Kasumi, mình không nhận ra cậu lấy nó khi nào đấy," Renge nói, thích thú. "Nếu cậu có nó thì mình thấy nhẹ nhõm hơn rồi!"

"... Thật ư?" Asagao lo lắng hỏi. Cô ấy nhìn tôi. Ồ, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nghĩ như vậy. Không ai có thể tin tưởng được vào khả năng quân sự của những người được chuyển ra khỏi chi nhánh quân sự.

"Nó sẽ ổn thôi! Mình tin tưởng vào khả năng của Kasumi mà," Renge đảm bảo. Cô chĩa ngón tay cái vào Asagao và nháy mắt. "Miễn là nó không phải là con gì đó quá mạnh!"

"Đừng gây áp lực nhiều cho tôi ..." tôi nói khi tôi thở dài.

"...Ừm, nếu Renge đã nói vậy, thì chắc nó sẽ ổn" Asagao nói, nhưng cô ấy vẫn trông có vẻ không chắc chắn. Trong bất kỳ trường hợp nào, dù sao thì cũng khó có thể tin rằng <Unknown> sẽ tấn công vào đây, vì thế cô ấy chỉ đang lo lắng vô ích mà thôi.

Asuha quan sát một cách nửa vời. Sau đó cô ấy đi đến chỗ Asagao và bắt đầu thúc mạnh vào lưng cô. Asagao quay lại và em ấy vẫy cô lại gần.

"Giữ lấy, giữ lấy."

"Cái gì vậy?"

"Uhh... Giữ lấy, giữ lấy này..."

"Như tôi đã nói, nó là gì vậy..."

Asagao tiến lại gần Asuha. Nhưng rồi, Asuha chạy ra đằng sau tôi và nghiêng người để thì thầm vào tai tôi. Có lẽ em ấy không muốn hai cô gái kia nghe.

"Anh không cần phải cố quá đâu..." em ấy thì thầm. Giọng của em ấy có vẻ lạnh, và em ấy nói thẳng thừng ra luôn những lời đó.

Nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng trong mắt em ấy... "Em biết điều đó sẽ không xảy ra mà," tôi nói khi tôi mỉm cười với em ấy. Đôi khi, những người quá tin tưởng vào khả năng của họ lại là những người phải nến mùi thương đau nhiều nhất trên chiến trường. Tuy nhiên, đó không phải là tôi, vì tôi biết rõ bản thân mình. Tôi thậm chí không tin tưởng bản thân, chứ nói gì đến khả năng của tôi. Rốt cuộc, tôi là người đã bị đuổi khỏi ngành quân sự. Tôi không phải là một thiên tài như em gái tôi.

"Hơn nữa, anh đã bao giờ làm gì quá sức chưa?" tôi nói thêm.

"Không, em đoán là không."

"Em đồng ý nhanh vậy, quá nhanh... Không phải em nên nói, 'Không phải như vậy!' hay gì đó tương tự à?"

"Này, Onii. Anh yếu lắm, siêu yếu luôn,"  em ấy nói với một khuôn mặt vô cảm và điệu bộ như kiểu không thể nào. "Thế nên không thể nào được."

"Đừng có làm vẻ mặt nghiêm túc đó chứ..." tôi nghĩ.

Asuha nhanh chóng quay lưng lại với tôi. "Mà, em đoán là sẽ ổn thôi, vì anh đã nói vậy mà..." em ấy nói nhẹ nhàng khi bước tới chỗ lan can và nhảy lên đó. Rồi em ấy quay đầu về phía tôi và nở một nụ cười. Nó thật ngây thơ đến nỗi nó thực sự phù hợp với tuổi của em ấy. Em ấy trông giống như một đứa trẻ đang bước về nhà.

"Vậy thì, em đi đây," Asuha nói khi em ấy rút ra cả hai súng ngắn của mình từ dưới váy. Em ấy quay lại chỗ của những <Unknown> và mắt em ấy trở nên căng thẳng. Ánh hoàng hôn rực rỡ thắp sáng mái tóc đỏ của em ấy, và mắt em ấy trở nên khát máu. Nụ cười ngay thiw của cô ấy khi nãy nhanh chóng trở thành cười hung hãn.

Em ấy không phải là người duy nhất đã thay đổi. Cả thế giới đang thay đổi xung quanh em ấy. Ở chính thế giới đó, những thứ mà không ta không thể tưởng tượng được đã xuất hiện. Thế giới em ấy thấy trong giấc mơ, thế giới em ấy thấy được bây giờ, và <Thế giới> mà em ấy sở hữu, tất cả những thứ đó trở thành hiện thực. Chính cái hiện thực đó đã bị đảo lộn, và một hiện tượng mới được sinh ra: <Thế giới>.

Asuha bắn một phát súng hướng ra biển. Viên đạn của em ấy làm đóng băng chỗ đó, và em ấy nhảy lên tảng băng vừa mới tạo ra đó. Lần lượt em ấy tiếp tục bắn và nhảy. Ngay cả làn gió biển gần đó cũng bị đóng băng khi em ấy tiếp tục đóng băng những làn sóng ở biển. Em ấy sử dụng phương pháp này để chạy qua đại dương.

Một <Thế giới> có khả năng tạm hoãn chuyển động : đó là <Thế giới>  mà em ấy sở hữu. Không chỉ thế, em ấy còn có thể điều khiển chuyển động của các phân tử tuỳ ý, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Ngoài việc có thể làm các phân tử này chậm lại, em ấy cũng có thể làm chúng chuyển động nhanh hơn, từ đó tạo ra sức nóng. Trong mọi trường hợp, năng lực của <Thế giới> là những đều có những tính chất đó. <Thế giới> không tuân theo một logic chung nào và đi ngược lại với các định luật vật lý. Sự định nghĩa về thế giới của chúng tôi thay đổi một cách chóng mặt vì cái gọi là <Thế giới> này.

Những người lớn sống ở nội địa đã đưa những học sinh chúng tôi vào các thành phố Quốc phòng. Có lẽ họ muốn chúng tôi học cách sử dụng những sức mạnh mới đạt được, nhưng hoàn toàn không thể giải thích được những sức mạnh đó. Kết quả là, chúng tôi tiếp tục công việc phòng thủ của mình khi đang hoạt động như một xã hội. Ngoài tình yêu của chúng tôi đối với nhân loại và mong muốn giải cứu thế giới, chúng tôi tiếp tục sử dụng những sức mạnh không tuân theo thực tế này của mình và mù quáng tham gia vào những trận chiến mỗi ngày. Theo tôi, điều đó thật là vô lý.

Điên rồ. Thật điên rồ. Bọn điên. Tôi tự hỏi nếu chúng tôi cũng là những con quái vật. Nếu vậy, em gái tôi có lẽ sẽ là một trong những người lý tưởng nhất.

Asuha tiếp tục nhảy băng qua đại dương cho đến khi em ấy đến chỗ những người còn lại của quân đội. Vẫn sử dụng những tảng băng tạo ra từ những con sóng làm chỗ đứng, em ấy bắt đầu tấn công kẻ địch. Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra khắp bầu trời khi em ấy tàn nhẫn thiêu đốt những <Unknown>. Một ánh hồng ban chiều ở chân trời màu đỏ dường như vẫn còn xung quang những đòn tấn công của em ấy. Renge và Asagao cùng tôi quan sát trận chiến.

Renge lại một lần nữa nhìn qua ống nhòm. "Asuha thật tuyệt vời!" cô ấy kêu lên khi nhìn.

Tôi gật đầu. "Ừ, tất nhiên!"

"Tại sao cậu lại tự hài thế..." Asagao hỏi, tỏ ra chán nản. Rõ ràng là tôi sẽ phải tự hào về em gái mình rồi. Thực ra, ý cô ấy là sao?

"A-Asuha chỉ cần làm vậy cũng tiêu diệt được chúng ở cả bên trái và phải," Renge nói tiếp, rõ ràng cô vẫn còn đang ngưỡng mộ. "Em ấy thật là tuyệt vời... Để có thể tiêu diệt chúng một mình... Thật đẹp..."

Ừm, không phải là tôi không hiểu cảm giác của cô ấy. Ánh hoàng hôn đỏ thẫm tạo nên một màu đỏ trên mặt biển xanh. Ở giữa, những <Unknown> rơi xuống như những con ruồi rơi vào lòng đại dương, kèm theo những tia sáng màu xanh nhạt. Tro tan xuất hiện từ ngọn lửa đỏ thắm dường như nhảy theo sóng và gió. Toàn bộ khung cảnh này thật kỳ lạ. Giữa nó, Asuha dường như nổi bật lên hẳn. Hoặc có lẽ đó là sức mạnh của em ấy khi được so sánh với phần còn lại của quân đội. Rốt cục, <Thế giới> của em ấy không ai có thể sánh bằng—kể cả tôi.

Tôi đặt khẩu súng bắn tỉa mà tôi đã mượn trước đó và vào tư thế chuẩn bị. "Tôi sẽ sẵn sàng để phòng hờ," tôi sau đó.

"Ah, được. Mình sẽ hỗ trợ!" Renge nói to một cách hào hứng khi cô ấy khởi động thiết bị của mình và thiết lập kết nối. Cô ấy gắn tai nghe vào tai và chỉnh lại ống nhòm, rồi giơ một ngón tay cái lên với tôi; có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị xong. Tốc độ chuẩn bị nhanh chóng của Renge thậm chí dường như còn thu hút sự chú ý của Asagao. Cô ấy trông có vẻ quan tâm khi cô ấy nhìn chúng tôi nhanh nhẹn chuẩn bị mọi thứ.

"Umm ... Asagao, cậu sẽ làm gì?" Renge hỏi sau khi nhận ra Asagao đang nhìn chúng tôi.

"Tôi chỉ xem thôi... Tôi không ở trong quân đội," Asagao trả lời. "Bên cạnh đó, tôi thậm chí còn không mang theo trang bị gì cả." cô ấy vẫy tay qua lại để cho thấy rằng cô ấy thực sự không mang theo gì bên mình.

Nói một cách nghiêm túc, trang bị quân sự là những thứ như khẩu súng của Asuha, hoặc khẩu súng bắn tỉa mà tôi mượn, nhưng theo một nghĩa rộng hơn, bất cứ điều gì giúp nâng cao <thế giới> của con người cũng được xét vào đó. Tuy nhiên, chỉ có những người từ quân đội mang theo loại thiết bị này mỗi ngày. Những người từ các chi nhánh khác chỉ mang theo những thứ đó nếu cần thiết. Đó là lý do tại sao Asagao hoàn toàn không có vũ khí nào vào lúc này.

"Cậu có thể di tản đi cũng được, cậu biết đấy," tôi nói thêm. "Chúng ta có thể là đang ở phía sau, nhưng chúng ta vẫn còn trên chiến trường."

"Vậy thì không có vấn đề gì cả," Asagao trả lời lãnh đạm. Cô ấy tiếp tục nhìn tôi. "Tôi không muốn là người duy nhất chạy trốn."

"Tôi không thể giữ bình tĩnh nếu cậu cứ đứng đây xem được..." tôi nói. Tôi tự hỏi cô ấy còn định nhìn chúng tôi bao lâu...

Cô bĩu môi, tức giận. "Renge cũng đang nhìn cậu, đúng không."

"Đó là vì mình là một spotter," Renge trả lời khi cô ấy ưỡn ngực chiến thắng.

Asagao có cái nhìn đờ đẫn trên mặt. "Spotter?"

"Mình cộng tác với một sniper, quan sát và phân tích môi trường xung quanh, và thu thập các tọa độ," Renge giải thích. "Sau đó, mình tính toán khoảng cách, góc độ, và căn chỉnh để bắn tỉa có thể điều chỉnh chúng cho phù hợp."

"Ra vậy..." Asagao nói. Cô ấy thực sự có chút hứng thú khi cô tiếp tục xem.

"Cậu muốn thử chút không?"

"Hử... Umm... Chắc rồi, chỉ một chút thôi..."

Renge lấy ống nhòm của cô và đưa cho Asagao. Mặc dù Asagao thường trông trưởng thành hơn, ngay lúc này Renge lại hành động như một người lớn tuổi. Asagao do dự, rồi rụt rè lấy ống nhòm từ của cô ấy. Cô nắm chặt nó với cả hai tay như thể chúng là một kho báu có giá trị và nhìn vào với sự phấn khích. Cô mỉm cười hạnh phúc.

"... Woah. Ôi chúa ơi! Huh??? Ouch...? Ohhh... Whew! Tuyệt quá..." cô nói khi quan sát trận chiến. Cô ấy có nhiều biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt. Sự ngạc nhiên, bất ngờ, ghê tởm, hoặc khinh thường— cô ấy có tất cả. Đã có lần cô ấy thậm chí thở hổn hển trong sự ngưỡng mộ. Nụ cười của cô ấy giống như của một cô gái trẻ trong tình yêu thương sâu sắc, nhưng đột nhiên, biểu hiện của cô ấy đã thay đổi thành nỗi sợ hãi.

"Trời ơi! Ô, nó đang ở rất gần!" Asagao gào lên. "Nó thực sự đang ở rất gần!"

"Thật sao?" Renge hỏi, và cô ấy nhìn vào ống nhòm. "Oh wow, woooahhh, chúng đang ở gần đây! Kasumi! Ở hướng 5 giờ! Một con đi lạc và đang đến thẳng đây! Nó ở rất gần!"

Tôi quay khẩu súng của mình về hướng 5 giờ và nhìn vào đó. "Nó vẫn còn ở đó thì sẽ ổn thôi..." tôi khẽ nói thêm.

Phạm vi bắn tối đa của khẩu súng này là 1500 mét. Nếu tôi hạ được con <Unknown> này ở đây, thì sẽ chả còn con nào quay lại đây nữa. Thậm chí nếu tôi bắn trật phát đầu tiên, thì tôi chỉ cần chỉnh lại mục tiêu và thử lại. Chỉ cần tôi giết được nó trong ba phát, thì mọi thứ vẫn ổn.

Tôi cẩn thận chỉnh lại tầm ngắm của tôi vào <Unknown> và thở nhẹ. Sau khi làm thế, Tôi tập trung vào việc làm tâm trí trở nên trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại khi đầu óc của tôi đã trở nên trống rỗng. Mặt trời lặn chiếu sáng làm mí mắt của tôi đỏ lên, nên tầm nhìn của tôi hoàn toàn trở nên đỏ.

Tuy nhiên, <Thế giới> của tôi cho phép bản thân nghe được âm thanh của mọi thứ. Vì vậy, tôi nghe thấy được tiếng gió nhẹ ở đại dương, tôi nghe thấy tiếng những con sóng khổng lồ, tôi nghe tiếng súng nổ, và tôi nghe thấy những con mòng biển đang kêu lên. Nhưng quan trọng nhất, tôi nghe thấy một âm thanh làm xáo trộn không khí. Vài trăm mét trước mặt tôi, gió khá to.

Một tiếng vang bắt đầu vang lại trong đầu tôi. Nó mới đầu nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng mạnh lên. Nhiều tiếng vang khác làm độ lớn sớm thay dổi theo, và đầu tôi như bị ngập trong những thứ đó. Những âm thanh tiếp tục xuất hiện và hợp nhất lại với nhau cho đến khi chúng hình thành một hình ảnh duy nhất trong đầu tôi. Nhìn vào nó, tổng chiều dài khoảng ba mét. Ah, loại này... Tôi đã từng giết loại <Unknown> này trước đây. Không có vấn đề gì khi xử lý nó. Tôi tiếp tục tìm kiếm vị trí chính xác hình ảnh mà tất cả các tiếng vang hội tụ lại.

Và cuối cùng, thì tôi đã tìm thấy nó.

Lặng lẽ như tuyết rơi vào một ngày tuyết, nhẹ nhàng như khi tôi vỗ lên đầu em gái tôi, tôi bóp cò khẩu súng.

Bang.

"... Hoàn thành, nó đã bị tiêu diệt," Renge nói ngay sau đó. Tôi hít một hơi thật sâu khi nghe cô nói.

"...Nó đã bị tiêu diệt. Cậu đó hả, Kasumi?" Asagao hỏi, ngẩn người, khi cô ấy quay qua tôi.

Không suy nghĩ, tôi cười gượng. "À, nó không quá xa, vậy nên ..."

"Tuyệt thật. Kasumi. Tôi không biết cậu lại tuyệt vậy đấy..." Asagao nói tiếp với giọng trẻ con khác thường. Thực ra, cô ấy nói nghe như thể một đứa trẻ đang bị ấn tượng sâu sắc. Mắt cô ấy lại còn rạng rỡ niềm vui.

"Đừng nhìn tôi như thế ... Nó thực sự không có gì to tát cả..." tôi muốn nói vậy. Nhưng cuối cùng tôi nói, "Không, tất cả những tay súng bắn tỉa ít nhất cũng có thể làm được điều này. Số lượng mà tôi giết được có lẽ là một trong những người thấp nhất... Thực ra, nó có lẽ là thấp nhất đấy."

Tôi không phóng đại. Xếp hạng trong quân đội của tôi là ở những vị trí cuối cùng, vì vậy tôi đã bị chuyển đến các tuyến sau. Do đó, không có nhiều cơ hội để tôi tham gia trận chiến. Công việc của tôi lúc đó chỉ là tiêu diệt những <Unknown> mà đã lạc khỏi nhóm chính, giống như những gì tôi vừa làm bây giờ. Tất nhiên, phần thưởng của tôi cũng không đáng kể so với những người ở tiền tuyến.

"Ồ..." Asagao thở dài.

"Đúng, đúng! Natsume, Asuha và Kasumi tất cả đều tuyệt vời! Mọi người đều tuyệt vời!" Renge gật đầu nhiệt tình.

"Huh..." Asagao xen vào. "Cậu chả có vẻ gì như là một spotter cả, cho dù..."

Renge cười gượng khi cô ấy cố né câu hỏi. "Không-Không phải! Thông thường mình sẽ làm nhiều thứ hơn... nhưng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trong một cặp bắn tỉa... Nó không tốt, phải không? Bắt cặp với mình chỉ để mình nói và nói thôi... Ahahaha..."

Asagao đưa cho cô một cái nhìn thờ ơ, nhưng Renge hăng hái tiếp tục. "Đ-Đó là lý do tại sao ngay cả khi mình nói chuyện, thực tế là Kasumi vẫn có thể tập trung tuyệt vời!"

"A, tôi hiểu tại sao rồi," Asagao gật đầu. "Kasumi không thật sự lắng nghe mọi người nhỉ?"

"Không, tôi đang lắng nghe mà. Tôi chẳng thể giúp gì được... Tôi không giỏi giao tiếp lắm..."

Tôi thực sự đang lắng nghe; Tôi thậm chí còn nghe quá nhiều. <Thế giới> của tôi đã lấp đầy đầu tôi với tất cả những âm thanh, kể cả những giọng nói, đến mức bất thường. Nhờ đó, khi tôi còn là một cặp bắn tỉa với Renge, tôi đã có thể nghe thấy những cặp bắn tỉa khác nói bậy bạ về chúng tôi... Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi trở nên giỏi khi lờ mọi người đi. Có một sự khác biệt rõ ràng giữa việc không thể nghe người khác nói gì và chỉ cần bỏ qua chúng.

Cả hai tiếp tục nói, nhưng tôi lờ họ đi và nhìn vào ống ngắm trên súng của tôi thêm một lần nữa. Không có dấu hiệu của những <Unknown> xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Thay vào đó, tôi nhìn thấy những người ưu tú của chúng ta đang từ từ nhưng chắc chắn giết chết phần còn lại của chúng. Giống như nhiều lần trước đây, tôi vẫn tiếp tục nằm nghiêng trên mặt đất và lặng lẽ lắng nghe khi phần còn lại của những <Unknown> bị xử lý. Không còn cơ hội cho tôi để bóp cò súng nữa.

...Mỗi lần luôn chỉ diễn ra như vậy. Mọi thứ vẫn diễn ra như cũ chả có gì thay đổi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store