Phần 3: Ván Cờ Đầu Tiên
Hoàng Hùng rời khỏi biệt thự trong trạng thái hoang mang tột độ. Hồ sơ mục tiêu vẫn nằm trong tay anh, nặng trĩu như một tảng đá. Trong suốt quãng đường về nhà, đầu anh không ngừng vang lên những lời của Hải Đăng:Hải Đăng: "Hoặc là cậu sống để kể lại câu chuyện, hoặc cậu trở thành một phần trong đó."Hùng thả người xuống chiếc ghế cũ kỹ trong căn hộ nhỏ. Ánh sáng từ ngọn đèn bàn mờ nhạt soi lên khuôn mặt thất thần của anh. Anh mở tập tài liệu một lần nữa, nhìn chăm chăm vào bức ảnh người đàn ông được đánh dấu là "Mục tiêu số 1".Tên: Đức Duy
Tuổi: 32
Nghề nghiệp: Chủ cửa hàng trang sức
Thói quen: Mỗi tối thứ Hai, hắn sẽ đến một quán bar tên Aurora để gặp một người đàn ông bí ẩn.Hoàng Hùng: "Đức Duy... Là ai? Và tại sao hắn lại trở thành mục tiêu?"Anh bật máy tính, tìm kiếm thông tin về Đức Duy. Hóa ra, Đức Duy không phải là một người bình thường. Những bài báo cũ viết rằng hắn từng liên quan đến một vụ buôn bán trang sức giả, nhưng nhờ mối quan hệ rộng rãi, hắn thoát tội.Hùng gõ bàn phím, cảm thấy một sự thôi thúc không rõ ràng. Đằng sau những tội ác này chắc chắn phải có một âm mưu lớn hơn.
---Tối hôm sau, Hùng quyết định đến quán Aurora. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào một nơi như thế. Quán bar sang trọng với ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc trầm bổng khiến không khí thêm phần bí ẩn. Anh chọn một góc khuất, đôi mắt dán chặt vào cửa ra vào.Đúng 8 giờ, Đức Duy xuất hiện. Hắn mặc một bộ vest lịch lãm, gương mặt toát lên vẻ tự mãn. Hùng cố gắng giữ bình tĩnh khi thấy hắn ngồi xuống bàn ở khu vực VIP, nơi chỉ dành cho những người có quyền lực.Chưa đầy năm phút sau, một người đàn ông khác bước vào. Người này trông có vẻ lén lút, dáng người nhỏ thó, tay cầm một chiếc cặp. Anh ta ngồi xuống đối diện Đức Duy, nói chuyện thì thầm.Hùng cố gắng lắng nghe, nhưng khoảng cách quá xa. Anh quyết định liều lĩnh hơn, lấy điện thoại ra và giả vờ chụp ảnh quán bar trong khi zoom vào hai người. Những hình ảnh mờ nhòe cho thấy chiếc cặp được mở ra, bên trong là một thứ gì đó lấp lánh.Hoàng Hùng (thầm nghĩ): "Trang sức? Hắn lại định buôn bán thứ này sao?"Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Đức Duy đứng dậy, nhưng trước khi hắn rời đi, ánh mắt của hắn đột ngột hướng về phía Hùng. Một cảm giác lạnh sống lưng ập đến.Đức Duy khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề thân thiện. Hùng cúi mặt, giả vờ nghịch điện thoại, nhưng anh biết rằng mình đã bị phát hiện.
---Trên đường trở về, Hùng không thể ngừng suy nghĩ. Đức Duy rõ ràng là một người nguy hiểm. Nhưng tại sao Hải Đăng lại muốn anh theo dõi hắn?Đột nhiên, một chiếc xe đen xuất hiện từ đâu, chắn ngang đường. Cửa xe mở ra, và một giọng nói quen thuộc vang lên.Phong Hào: "Lên xe."Hùng không còn lựa chọn nào khác. Trong xe, Hải Đăng đang chờ sẵn. Hắn vẫn điềm tĩnh như mọi khi, ánh mắt sắc bén lướt qua Hùng:
Hải Đăng: "Báo cáo đi."Hùng hít sâu, kể lại những gì mình thấy ở quán bar. Hải Đăng nghe mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi Hùng nhắc đến chiếc cặp, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh.Hải Đăng: "Chiếc cặp đó có gì bên trong?"Hoàng Hùng: "Tôi nghĩ là trang sức... nhưng tôi không chắc."Hải Đăng khẽ cười, nhưng nụ cười đầy vẻ nguy hiểm:
Hải Đăng: "Trang sức? Cậu thật ngây thơ, Hùng."Hùng ngơ ngác, chưa kịp hiểu thì Hải Đăng đã quay sang Phong Hào:
Hải Đăng: "Gửi người đến kiểm tra quán bar. Tôi muốn biết mọi thứ về cuộc gặp đó."Phong Hào gật đầu, nhanh chóng rút điện thoại ra để ra lệnh.Hải Đăng quay lại nhìn Hùng, giọng nói đầy ẩn ý:
Hải Đăng: "Cậu đã làm tốt, nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Thế giới này không chỉ có trang sức hay tiền bạc. Có những thứ còn đáng giá hơn cả mạng sống."
---Khi trở về căn hộ, Hùng cảm thấy như bị nghiền nát bởi áp lực. Anh bắt đầu hiểu rằng mình đang dấn thân vào một ván cờ mà mỗi nước đi đều có thể khiến anh mất mạng.Nhưng điều khiến anh sợ hãi nhất không phải là Hải Đăng, mà là chính bản thân mình. Một phần trong anh – một phần rất nhỏ – bắt đầu cảm thấy tò mò.Còn tiếp...
Tuổi: 32
Nghề nghiệp: Chủ cửa hàng trang sức
Thói quen: Mỗi tối thứ Hai, hắn sẽ đến một quán bar tên Aurora để gặp một người đàn ông bí ẩn.Hoàng Hùng: "Đức Duy... Là ai? Và tại sao hắn lại trở thành mục tiêu?"Anh bật máy tính, tìm kiếm thông tin về Đức Duy. Hóa ra, Đức Duy không phải là một người bình thường. Những bài báo cũ viết rằng hắn từng liên quan đến một vụ buôn bán trang sức giả, nhưng nhờ mối quan hệ rộng rãi, hắn thoát tội.Hùng gõ bàn phím, cảm thấy một sự thôi thúc không rõ ràng. Đằng sau những tội ác này chắc chắn phải có một âm mưu lớn hơn.
---Tối hôm sau, Hùng quyết định đến quán Aurora. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào một nơi như thế. Quán bar sang trọng với ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc trầm bổng khiến không khí thêm phần bí ẩn. Anh chọn một góc khuất, đôi mắt dán chặt vào cửa ra vào.Đúng 8 giờ, Đức Duy xuất hiện. Hắn mặc một bộ vest lịch lãm, gương mặt toát lên vẻ tự mãn. Hùng cố gắng giữ bình tĩnh khi thấy hắn ngồi xuống bàn ở khu vực VIP, nơi chỉ dành cho những người có quyền lực.Chưa đầy năm phút sau, một người đàn ông khác bước vào. Người này trông có vẻ lén lút, dáng người nhỏ thó, tay cầm một chiếc cặp. Anh ta ngồi xuống đối diện Đức Duy, nói chuyện thì thầm.Hùng cố gắng lắng nghe, nhưng khoảng cách quá xa. Anh quyết định liều lĩnh hơn, lấy điện thoại ra và giả vờ chụp ảnh quán bar trong khi zoom vào hai người. Những hình ảnh mờ nhòe cho thấy chiếc cặp được mở ra, bên trong là một thứ gì đó lấp lánh.Hoàng Hùng (thầm nghĩ): "Trang sức? Hắn lại định buôn bán thứ này sao?"Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Đức Duy đứng dậy, nhưng trước khi hắn rời đi, ánh mắt của hắn đột ngột hướng về phía Hùng. Một cảm giác lạnh sống lưng ập đến.Đức Duy khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề thân thiện. Hùng cúi mặt, giả vờ nghịch điện thoại, nhưng anh biết rằng mình đã bị phát hiện.
---Trên đường trở về, Hùng không thể ngừng suy nghĩ. Đức Duy rõ ràng là một người nguy hiểm. Nhưng tại sao Hải Đăng lại muốn anh theo dõi hắn?Đột nhiên, một chiếc xe đen xuất hiện từ đâu, chắn ngang đường. Cửa xe mở ra, và một giọng nói quen thuộc vang lên.Phong Hào: "Lên xe."Hùng không còn lựa chọn nào khác. Trong xe, Hải Đăng đang chờ sẵn. Hắn vẫn điềm tĩnh như mọi khi, ánh mắt sắc bén lướt qua Hùng:
Hải Đăng: "Báo cáo đi."Hùng hít sâu, kể lại những gì mình thấy ở quán bar. Hải Đăng nghe mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi Hùng nhắc đến chiếc cặp, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh.Hải Đăng: "Chiếc cặp đó có gì bên trong?"Hoàng Hùng: "Tôi nghĩ là trang sức... nhưng tôi không chắc."Hải Đăng khẽ cười, nhưng nụ cười đầy vẻ nguy hiểm:
Hải Đăng: "Trang sức? Cậu thật ngây thơ, Hùng."Hùng ngơ ngác, chưa kịp hiểu thì Hải Đăng đã quay sang Phong Hào:
Hải Đăng: "Gửi người đến kiểm tra quán bar. Tôi muốn biết mọi thứ về cuộc gặp đó."Phong Hào gật đầu, nhanh chóng rút điện thoại ra để ra lệnh.Hải Đăng quay lại nhìn Hùng, giọng nói đầy ẩn ý:
Hải Đăng: "Cậu đã làm tốt, nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Thế giới này không chỉ có trang sức hay tiền bạc. Có những thứ còn đáng giá hơn cả mạng sống."
---Khi trở về căn hộ, Hùng cảm thấy như bị nghiền nát bởi áp lực. Anh bắt đầu hiểu rằng mình đang dấn thân vào một ván cờ mà mỗi nước đi đều có thể khiến anh mất mạng.Nhưng điều khiến anh sợ hãi nhất không phải là Hải Đăng, mà là chính bản thân mình. Một phần trong anh – một phần rất nhỏ – bắt đầu cảm thấy tò mò.Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store