ZingTruyen.Store

Doogem Hao Quang Chet Choc

Hoàng Hùng nhìn mình trong gương, ánh sáng nhạt nhòa khiến khuôn mặt anh như mờ đi. Những dấu vết của thời gian, những dấu vết của sự cô đơn, những dấu vết của một tình yêu đã qua, tất cả đều hiện lên trong mắt anh. Anh không còn là chính mình của ngày trước. Những người xung quanh có thể không nhận ra, nhưng trong tim anh, sự thay đổi là quá rõ rệt. Anh đã từng là một người hạnh phúc, đầy nhiệt huyết và hy vọng. Nhưng giờ đây, Hoàng Hùng chỉ còn lại nỗi buồn và sự tiếc nuối không thể xóa nhòa.

Câu hỏi duy nhất mà anh không ngừng tự hỏi là: "Liệu có thể tìm lại được Hải Đăng? Liệu có thể sửa chữa những sai lầm đã qua?" Nhưng câu trả lời, như bao giờ, vẫn im lặng. Anh không thể quay lại quá khứ, không thể vãn hồi những gì đã mất.

Hoàng Hùng cười nhạt, một nụ cười trống rỗng. Mọi thứ mà anh cố gắng để đạt được – danh vọng, sự nghiệp, ánh sáng hào quang – hóa ra chỉ là những chiếc vỏ bọc mong manh. Chúng chẳng thể giúp anh xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng, chẳng thể giúp anh tìm lại được cảm giác yêu thương chân thật mà anh đã bỏ lỡ.

Anh bước ra khỏi phòng, bước chân nặng nề. Bên ngoài, ánh sáng từ những chiếc đèn neon chiếu sáng khu phố vắng. Dường như cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp tục, nhưng với Hoàng Hùng, mọi thứ đã trở nên quá xa vời. Anh không còn muốn tham gia vào cuộc đua này nữa, nhưng lại không biết phải làm gì để thoát ra.

---

Hải Đăng, trong căn hộ tĩnh lặng của mình, ngồi trước màn hình máy tính, những tấm hình cũ của anh và Hoàng Hùng trên những chuyến đi, trong những buổi tiệc, vẫn hiện lên rõ ràng. Đôi mắt anh nhìn vào chúng, nhưng chẳng còn cảm giác gì. Anh biết rằng đó chỉ là những ký ức đã qua, những thứ không thể quay lại. Những tháng ngày bên Hoàng Hùng giờ đây chỉ còn là những ký ức mơ hồ, một phần của quá khứ mà anh không thể thay đổi.

Hải Đăng không còn cảm thấy buồn khi nghĩ về Hoàng Hùng nữa. Anh đã học cách để cho đi những tình cảm ấy, đã học cách để không bị chúng lấn át. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy mình càng mạnh mẽ hơn. Nhưng sự mạnh mẽ này không đến từ việc quên đi, mà là từ việc chấp nhận. Chấp nhận rằng tình yêu này không thể tiếp tục, chấp nhận rằng anh và Hoàng Hùng đã không còn là những người yêu nhau của ngày trước.

Trong những đêm dài, khi mọi thứ chìm vào im lặng, Hải Đăng đôi khi vẫn nhớ về những cảm xúc xưa. Nhưng rồi anh lại thở dài, bởi anh biết rằng quá khứ không thể sống lại. Anh phải đối mặt với tương lai, với những gì đang chờ đón anh, dù đó có thể là một con đường cô độc.

---

Phong Hào, sau một buổi tiệc lại quay về căn phòng nhỏ của mình, nơi cậu vẫn thường tự nhốt mình trong đó sau những ánh đèn sân khấu. Cậu cảm thấy mình như một cái bóng, không có màu sắc, không có hình dáng rõ rệt. Mọi thứ chỉ là những mảnh vụn của một cuộc sống đầy giả tạo, những lời nói trống rỗng, những mối quan hệ mơ hồ.

Cậu từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, sự nghiệp sẽ mang lại cho cậu tất cả những gì mình cần. Nhưng giờ đây, cậu chỉ cảm thấy mình đang lạc lối trong một mê cung không có lối thoát. Những đêm dài, cậu tự hỏi: "Mình đã đạt được gì?" Dù có tiếng vỗ tay, có những người ngưỡng mộ, nhưng trong lòng cậu, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Phong Hào mệt mỏi, và cậu nhận ra rằng, dù có mấy lần cố gắng mỉm cười, cậu cũng không thể che giấu được sự trống rỗng trong trái tim mình. Cuộc sống này không phải là những gì cậu tưởng tượng, và cậu không thể sống mãi trong cái bóng của sự nghiệp.

---

Thái Sơn và Quang Anh, trong những buổi chiều yên bình, không khỏi cảm thấy sự cô đơn bủa vây. Họ đã không còn sự nhiệt huyết như trước, không còn sức mạnh để tiếp tục chiến đấu với những thứ không thật. Những mối quan hệ trong giới nghệ sĩ, những cuộc gặp gỡ, những bữa tiệc giờ chỉ là những thứ phù phiếm. Họ nhận ra rằng, trong cuộc đời này, tình yêu và sự chân thành mới là thứ quý giá nhất.

Họ bắt đầu tìm kiếm sự bình yên trong những điều đơn giản. Không còn là những buổi tối huyên náo, không còn là những buổi sáng đầy tiếng ồn ào. Thay vào đó, họ tìm đến những nơi yên tĩnh, nơi không có sự xô bồ của ánh sáng sân khấu, nơi họ có thể tìm lại chính mình.

---

Cuối cùng, tất cả các nhân vật đều nhận ra rằng trong cuộc sống này, dù có bao nhiêu ánh đèn chiếu sáng, dù có bao nhiêu lời khen ngợi, thì điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu và sự kết nối chân thành. Những mối quan hệ không phải là thứ có thể mua được bằng tiền bạc hay danh vọng, và cuối cùng, họ cũng chỉ còn lại một mình.

Hoàng Hùng, Hải Đăng, Phong Hào, Thái Sơn, Quang Anh – tất cả họ đều đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời: tình yêu và sự chân thành. Và dù cho họ có cố gắng đến đâu, họ sẽ không bao giờ có thể quay lại với những điều đã mất.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store